Tôi đã yêu Irina trong một khoảng thời gian dài.
Tôi luôn mong muốn mình được trở thành một pháp sư hoàng gia, vì chỉ có như thế tôi mới có thể xứng đáng với cô ấy.
May mắn làm sao, tài năng ma thuật của tôi vượt trội hơn hẳn. Và tôi đã đẩy nhanh tiến độ phát triển bản thân nhờ dưới sự chỉ dẫn của Nhà Hiền Triết Valery, người sau này cũng là thầy giáo của tôi.
Không lâu sau đó, tôi trở thành ma pháp sư hoàng gia trẻ tuổi nhất, khi chỉ mới 17 tuổi.
Rồi tôi được đề nghị làm người đồng hành với Yuno, một trong 7 anh hùng được triệu hồi sau sự xuất hiện của Quỷ Vương.
Cùng lúc đó, Irina và Valery cũng tham gia.
Hơn nữa, trên chuyến đi, chúng tôi đã gặp chiến binh Riotte, nữ kiếm sĩ Farrah, và hiệp sĩ Margo. Kể từ đó, chúng tôi luôn sát cánh bên nhau và chiến đấu trong năm năm trời.
Chúng tôi sẻ chia cho nhau niềm đau và sự tận hưởng của chuyến hành trình.
Bọn tôi chả khác gì một gia đình ----không, đối với một đứa mồ côi như tôi, họ là gia đình duy nhất mà tôi có.
“Nhưng, hình như chỉ có mình tôi nghĩ vậy...”
Tôi chậm rãi tỉnh lại.
“Đối với họ...tôi chỉ là một thứ công cụ đơn thuần có thể dùng xong rồi vứt bất cứ lúc nào.”
Và rồi, tôi bị hiến tế
Bị hiến tế để khiến cho anh hùng mạnh hơn, sau đó bị đá khỏi hội không thương tiếc.
Tôi đã bị vứt bỏ.
Cảm giác mất mát đang mạnh mẽ bao trùm lấy tôi.
Tôi nhìn xung quanh một cách thận trọng
Dường như tôi đang ở nơi hệt như khu rừng lúc trước.
Cơ thể tôi cảm thấy nặng trĩu.
Thậm chí tôi còn chẳng thể di chuyển nỗi một ngón tay của mình.
Khi kiểm tra kỹ hơn thì bỗng nhiên tôi phát hiện ra trên cơ thể của mình có một chuỗi xích đang cuộn quanh.
“Cái quỷ gì đây...?.”
Cái chuỗi dây xích này dường như chả được làm nên từ bất kỳ loại vật chất nào, mà thay vào đó nó có thể được tạo bởi một loại năng lượng ma thuật.
──Kỹ thuật cấm chú “Chains of Despair”──
Câu nói của Valery xẹt ngang qua đầu tôi.
Cơn đau nhói trong người tôi đã tan biến.
Tuy nhiên,cảm giác như có gì đó trong tôi đã biến mất.
“Pháp thuật...của tôi...bị mất rồi?!”
Tôi thì thầm ngạc nhiên.
Đúng rồi, tất cả ma thuật của tôi đã biến mất.
Đây chắc chắn là hệ quả của Thuật Cấm Chú mà gã thầy giáo đã yểm lên tôi.
“Cái quái gì thế này...?”
Tôi đang cố gắng sốc lại não mình trong cái tình huống quái gở khó hiểu này.
Đối với tôi, ma thuật chính là sự nỗ lực tột cùng mà tôi đã cố gắng rèn luyện suốt hơn 10 năm qua.
Đó là sức mạnh mà tôi đã cố gắng hết sức để đạt được để tôi có bảo vệ người phụ nữ mà đối với tôi là quan trọng nhất thế gian này, Irina.
Và chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã mất tất cả.
Khi tôi nhìn xuống đôi tay của mình, nó đã héo úa như cái xác của cây chết.
Mái tóc bạc rơi từ trên da đầu xuống đang lả tả quanh ngón tay tôi.
Mới cách đây vài giờ thôi, tôi đã từng có một mái tóc đen.
“Grừưư...”
Bất ngờ tôi nghe thấy tiếng tru.
“...!”
Tôi buộc phải nâng cái cơ thể bất lực của mình lên
Một bầy Sói Kiếm đột nhiên xuất hiện.
Những con quỷ lúc này đang lườm tôi, chúng nó mang cho mình những chiếc răng nanh sắc bén như những thanh kiếm, hệt như cái tên.
Chúng nó là những đối thủ mà tôi có thể hoàn toàn tiêu diệt chỉ với một đòn phép.
“[Fire Ball]”
Tôi niệm câu phép, nhưng dường như chả có gì xảy ra.
“Chết tiệt...”
Không có phương thức để tấn công, tôi chả có cách nào để chiến thắng cả.
Tôi cố lết xác chạy trốn, nhưng cái cơ thể này đang trở nên nặng một cách kỳ lạ.
Không chỉ đôi tay, mà cả chân của tôi cũng héo úa.
Tôi đi loạng choạng và chậm chạp theo một cách uể oải.
Chúng nó thừa cơ ngay lập tức vây quanh tôi.
“Chậc...”
Với cái tỷ lệ này thì tôi sẽ phải làm mồi cho tụi nó sao?
Một cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong tôi.
“Aaaaaaaaaaaargh!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lũ Sói Kiếm đã lao vào tôi từ mọi phía.
Sự tấn công đồng loạt của những chiếc răng nanh cùng với móng vuốt. Tay và chân tôi bị xé thành từng mảnh, chúng trút răng vào vai và đùi tôi.
“Gah...Aah...!”
Cơn đau tột độ đang tràn lên cơ thể tôi.
Máu phun ra nhuộm mặt đất thành màu đỏ thẫm.
“Hah...guh...uh...ah...”
Tệ hơn nữa, Chúng nó nhét cả răng nanh vào cổ tay và mặt của tôi.
Bị tê liệt vì đau, tôi bắt đầu mất dần cảm giác của cơ thể.
Ý thức của tôi trở nên mờ dần.
“Uh..uuh...”
Đây là nơi tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình sao?
Bị phản bội bởi những người đồng đội, bởi người mà mình yêu thương tin tưởng nhất, những người đã sử dụng và vứt bỏ tôi như một túi rác, cho đến lúc cuối cùng thì vẫn trở thành thức ăn cho chó.
Haiz, cả cuộc đời này tôi đã làm điều gì?
Tôi đã làm gì sai?
Nếu tôi được đưa ra một lựa chọn khác vào một lúc nào đó, liệu tôi có được may mắn hơn không?
“Chả hạn như nơi này.”
Cơ thể của tôi bỗng nhiên nóng như lửa rực.
Một suy nghĩ đột nhiên trào dâng ra từ bên trong tôi.
Việc nhận ra rằng tôi sẽ tử vong. Nó đã hình thành nên một sự bất chấp đối với cái chết.
Sự tức giận và thù hận của tôi đã trở thành một ước nguyện được trả thù.
Và trên hết, là khát khao sống.
Tôi vẫn muốn sống.
Nó không thể kết thúc như thế này.
Tuyệt đối không thể.
[Mức độ tuyệt vọng của người dùng và mức độ thù hận đã đạt đủ yêu cầu.]
[Tiến độ của các nghi thức đã đạt tới 70%.]
[Điều kiện để phát động sức mạnh của ‘Bóng tối’ đã được đáp ứng.]
[Đang chạy...]
[Số phận của người dùng đã được viết lại.]
[Người dùng đã được ban cho sức mạnh của ‘Bóng Tối’]
[Người dùng đã nhận được khả năng để gán các kỹ năng cho thuộc cấp của mình.]
[Người dùng đã nhận được kỹ năng đặc biệt [Fixed Damage].]
[Tổng quan 1: Giá trị thiệt hại hiện tại là 1.]
[Tổng quan 2: Phạm vi là 10 mét xung quanh người dùng.]
[Kích hoạt kỹ năng?]
Tôi nghe thấy một giọng nữ thanh thản phát ra.
Phải chăng ảo giác sẽ được sinh ra khi bản thân đang nằm ở bờ vực của cái chết?
[Kích hoạt kỹ năng?]
Tôi nghe câu hỏi dai dẳng trong đầu tôi, thật kỳ lạ nếu đó là một ảo giác.
“...Không thể nào.”
Một kỹ năng?
──Có lẽ mọi thứ sẽ ổn, tôi chỉ cần một thứ gì đó để có thể xua đuổi bầy sói đang bao vây tôi.
Tôi nói trong thâm tâm của mình.
Tôi cũng chả còn gì để mất cả.
[Mong muốn của người dùng đã được xác nhận.]
[Đang chạy.]
[Kỹ năng đặc biệt [Fixed Damage] hiện tại đã được triển khai]
[Tổng quan 1: Cứ mỗi ba giây, 1 dame sẽ được gây ra từ kỹ năng [Fixed Damage] cho tất cả kẻ địch trong phạm vi.]
[Tổng quan 2: Sẽ có hiệu ứng lâu dài.]
Trong khoảnh khắc tiếp theo, những sợi xích đen bao phủ cơ thể tôi bị vỡ ra.
“Guh...aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaugh...!”
Bóng tối lan trải khắp xung quanh tôi, làm cho toàn bộ cơ thể của tôi như thể đang bị đốt cháy.
“Hừm?!”
Đột nhiên tôi nghe thấy vô số tiếng kêu rên đau đớn và sự náo loạn.
Những con Sói Kiếm đang cắm răng nanh xuyên qua cơ thể tôi bất chợt lùi lại.
Những con khác thì run rẩy và hét lên.
“Điều này...”
Ngay sau đó tức thì, phần lớn lũ sói đều chạy trốn trong nỗi kinh hoàng.
Một vài con còn lại dường như đã mất đi ý chí chiến đấu, chúng nó đang nhìn chằm chằm tôi.
Khoảng 30 giây hay một phút gì đó đã trôi qua.
Bỗng nhiên, tất cả những con Sói Kiếm đang đứng ở vị trí đó đồng loạt ngã xuống tại chỗ.
“Chúng nó, chết rồi...!”
Những con đứng lại đều đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
[Vật chủ đã được thức tỉnh một cách an toàn.]
Đó là...giọng nói lúc trước.
“Cô là ai...?”
[Là ‘Bóng Tối’ trú ngụ trong cậu.]
Giọng nói cất lên.
Dường như nó xuất phát từ bên trong tôi.
Bóng tối...sao?
[Các nghi thức đã tạo ra ‘Ánh Sáng’ và ‘Bóng Tối’, ‘Ánh Sáng’ đã được ban cho nhóm anh hùng, và ‘Bóng Tối’ còn lại sẽ được đưa cho người dùng.]
Nó lên tiếng.
[Vật chủ chỉ mới thức tỉnh nó bây giờ thôi. Sự tức giận, thù hận và có lẽ là tuyệt vọng. Tất cả cảm xúc tiêu cực của chủ nhân sẽ là thức ăn, những thứ đó sẽ nuôi dưỡng cho ‘Bóng Tối’ và tăng thêm sức mạnh cho người dùng.]
“Nuôi dưỡng...’Bóng Tối’?”
Tôi không thể hiểu hết được những gì nó nói.
Tuy nhiên, tôi hiểu rằng ‘Bóng Tối’ chính là một món hời.
Phẫn nộ, thù hận và tuyệt vọng.
Nếu trong trường hợp này thì tôi đã có vô vàn kinh nghiệm được lấy từ những gì mình vừa trải qua.
Tôi cảm nhận thấy một ngọn lửa đen tối đang trú ngụ trong tôi.
Một ngọn lửa của sự cực đoan không bao giờ tan biến.
[Đây rồi. Có vẻ như sự tiêu cực đã tăng cao.]
Bóng Tối bên trong tôi nói như thể nó đang vui vẻ.
[Sức mạnh đã được tăng lên. Sát thương cố định từ [Fixed Damage] đã được tăng từ 1 thành 2.]
Nói cách khác, khi cảm xúc tiêu cực của tôi tăng lên, thì sức mạnh của kỹ năng [Fixed Damage] cũng sẽ tăng lên?
“Trong tình huống này...”
Tôi cắn môi.
Tôi sẽ phát triển sức mạnh này và tiếp thêm cho nó bằng sự căm thù tột độ của tôi đối với lũ bọn chúng.