“Tay tôi...nó không tài nào di chuyển theo ý muốn của mình được.”
Tôi ngó lại bàn tay mình lần nữa.
Nó dường như chỉ còn lại những mảnh gầy trơ xương.
“Thậm chí cứ cái đà này thì tôi còn chẳng thể giơ nỗi cây trượng phép của mình...”
Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi mỉm cười tự ti.
“Cũng đâu còn cần trượng phép làm gì? Phép thuật của tôi mất hết rồi còn đâu.”
Tôi đã bỏ ra nhiều năm trời để tập luyện ma pháp của mình.
Vì lý do thì tất nhiên là để bảo vệ Irina.
Tôi đã rất nỗ lực để học theo hướng dẫn của Valery, ghi nhớ các câu chú phức tạp, tập cách kiểm soát tâm trí của bản thân, và mặc dù không thể không nói rằng tôi là một đứa ưu tú và có năng khiếu phép thuật vô cùng cao.
Tôi nghĩ rằng mình đã có đủ sức mạnh để bảo vệ Irina.
Đó cũng là thành quả duy nhất tôi đạt được trong đời mình.
Mà dù sao đi nữa thì tôi cũng đã mất nó.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để lấy lại được nó.
Tuy nhiên, cũng chả còn lý do gì để là một ma pháp sư nữa.
Bảo vệ Irina.
Đó không còn là mục tiêu của tôi nữa.
Mỗi khi nghĩ về nó là hình bóng của cô ta và Yuno lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Hình ảnh bọn chúng nhìn xuống tôi khi tôi ngã gục dưới cơn đau đớn. Sau đó chúng phô trương cho tôi thấy cái nụ hôn say đắm nồng nàng của mình.
Đôi môi mà chỉ tôi được phép chạm vào đã bị Yuno lấy đi một cách dễ dàng.
Khuôn mặt say mê đắm đuối trong niềm hân hoan. Nó như thể là một con người khác, một người phụ nữ nào đó chứ không phải cổ.
Nó khiến tôi thật buồn nôn.
Chết tiệt.
[Tuyệt, lòng căm thù sâu sắc của Chủ nhân đã một lần nữa làm tăng thêm sức mạnh cho kỹ năng.]
Giọng nói lần nữa vang lên.
Giọng nói của “Bóng Tối” trú ngụ trong tôi.
[Sát thương của kỹ năng đặc biệt [Fixed Damage] đã được tăng từ 2 thành 3.]
Chỉ tăng có một thôi sao?
“...thôi sao cũng được...”
Nếu nó cần hận thù, vậy thì tôi sẽ tiếp cho nó hận thù hết mức có thể.
Tôi chậm rãi tạo dựng lại mục tiêu của bản thân.
Cuối cùng tôi đã có được một sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ.
“Một ngày nào đó...chắc chắn...”
Tôi lảo đảo bước đi.
So với cánh tay chỉ toàn da bọc xương, đôi chân của tôi có vẻ tốt hơn một chút.
Tôi đã có thể từ từ đi lại, mặc dù có một chút đau đớn, ngoài ra thì cũng chả có vấn đề gì cả.
Tuy nhiên, tốc độ của tôi sẽ rất chậm.
Có lẽ tôi sẽ không thể tham gia bất kỳ các hoạt động thể chất nào nữa suốt cuộc đời còn lại của mình.
Từng bước, tôi đi với sải chân yếu đuối.
Bây giờ, tôi vẫn chưa đủ sức mạnh để trả thù. Tuy nhiên, tôi sẽ tiến bộ nhanh thôi.
Tôi đặt niềm tin vào nỗi đau và sự tuyệt vọng họ dành cho mình. Ngay bây giờ, tôi sẽ dùng nó để nuôi dưỡng sức mạnh “Bóng Tối” bên trong tôi.
Tôi đi dọc theo con đường mòn với một đôi chân yếu ớt.
Đầu tiên tôi cần phải hướng tới một thị trấn nào đó. Vì cơn đói đã bắt đầu hành hạ cái bụng của tôi. Giờ mới sực nhớ, ngày hôm nay tôi chưa ăn gì cả.
“Hừm...?”
Tôi đứng im vì cảm nhận thấy sự hiện diện đe dọa.
“Xin lỗi nhóc, mày cần phải trả phí để rời khỏi chỗ này.”
Mười tên lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện từ trong rừng cây. Trông bọn chúng giống hệt những tên cướp.
“Để lại hết tài sản ở đây rồi muốn đi đâu thì đi.”
Câu nói đó đã khẳng định chính xác sự ngờ vực của tôi.
Mấy tên đó nhanh chóng rút thanh kiếm của mình ra.
Bọn chúng nở một nụ cười ngu ngốc. Ánh mắt khinh bỉ của bọn chúng nhìn xuống tôi.
Bởi vì cơ thể hiện giờ của tôi gầy trơ xương như một cái xác chết, cái cơ thể yếu đuối này hiển nhiên sẽ là một con mồi ngon lành đối với bọn chúng.
Nếu là tôi trước đây, tất nhiên là tôi có thể xử lý tất cả bọn chúng chỉ với một vài mánh ma thuật.
Thật sự, có một sự khác biệt cực kỳ lớn giữa mấy tên cướp với lũ Sói Kiếm lúc nãy, nhưng tôi đều đã giết hết bọn chúng mà không thành vấn đề gì.
Tuy nhiên, tôi đã mất đi phép thuật của mình. Khả năng thể chất của tôi cũng giảm đáng kể, vì vậy giờ tôi chả khác gì một thằng nhóc suy nhược tầm thường.
“Tao không nghĩ thằng nhóc này sẽ có thứ gì đáng giá đâu.”
“Không, chờ đã!.”
Kẻ nhìn như là tên cầm đầu liếc qua tôi
“Hẳn là mày sẽ không có thứ gì giá trị đâu, đúng chứ?”
Khi tôi bị đá ra khỏi hội anh hùng, tôi không hề mang theo xu nào, nhưng trên người tôi vẫn còn một số món đồ có giá trị.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra chúng đều là những sản phẩm ma thuật đắc tiền.
Nếu tôi có thể mang nó đi bán ở một nơi nào đó, tôi có thể kiếm được một số tiền hậu hĩnh.
“Lấy mấy thứ đó ra khỏi thằng nhóc đi rồi về lại thị trấn thôi. Hôm nay tụi mình sẽ được thoải mái rượu chè với gái điếm.”
“Nghe tuyệt đó đại ca.”
Bọn cướp cất lên tiếng rên sung sướng.
──Đừng nực cười vậy chứ.
Cơn giận dữ bắt đầu bùng phát dữ dội trong ngực tôi, mục đích của tôi là trả thù. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Yuno, Irina và những kẻ đã phản bội tôi.
Tôi sẽ sống sót cho đến khi tự tay tôi phán xét bọn chúng.
Tôi sẽ chiến đấu.
“Bọn mày---Gruuuu?!”
Một tên trong số bọn chúng bất chợt đấm vào người tôi khiến cho cơ thể tôi bị văng ra xa.
“Heh, bọn tao sẽ hành hạ mày cho đến chết.”
Nó cảm giác như thể đang muốn chấn nát từng khúc xương của tôi. Có lẽ, xương tôi đã bị gãy ở đâu đó.
Khốn nạn ở chỗ. Không chỉ cơ thể của tôi trở nên ốm yếu, mà có lẽ đến cả xương xẩu và các cơ quan nội tạng cũng vậy.
“Này này, mới đấm có một phát mà đã choáng váng rồi sao?”
“Thằng nhóc này yếu quá đi, haha!”
Tôi nghe thấy lời nhạo báng của bọn chúng.
Ngay bây giờ tôi yếu đuối một cách thảm hại.
Tôi có thể sẽ thua cả một đứa trẻ khi ở trong một trận đấu cận chiến.
“Gì thế này...có cái gì đó là lạ?!”
“Cơ bắp của tao...?”
“Nó vừa sử dụng phép thuật lên tao à...?”
Bọn cướp lườm tôi.
Với kỹ năng của mình, tôi có thể tạo ra 3 sát thương cố định cứ mỗi ba giây.
Vì vậy, từng chút từng chút một thiệt hại sẽ được tích lũy trên người bọn chúng.
Tất cả bọn chúng sẽ chết hết chỉ trong vài nhịp thở.
Thời gian chính là chiếc chìa khóa quyết định tại đây.
Tôi cần phải có đủ lượng thời gian và đợi cho đến khi lượng sát thương được tích lũy ngày một lớn hơn.
“Không, không phải vậy.”
Tôi tự nói với bản thân mình.
Kéo dài thời gian?
Hay liệu tôi có nên chạy xung quanh bọn chúng không?
“Đó không phải là bản chất thật sự của cái sức mạnh mà mình đang có.”
“Mày đang lầm bầm cái gì đó?.”
Bọn cướp lần nữa lao về phía tôi.
“Những gì mình nhận được phải là một thứ sức mạnh kinh khủng hơn nữa.”
Hình bóng của Yuno và Irina hiện lên trong tâm trí tôi.
Bọn chúng ôm nhau trong khi đang trần như nhộng.
Irina, người đã thề thốt với tôi về một tình yêu vĩnh cửu. Cô ta đã phản bội tôi và xách cái sự trinh trắng của mình cho Yuno.
Yuno, đứa mà tôi cho rằng là đứa bạn thân nhất. Chính nó đã cướp đi tình yêu của tôi.
Tiếp tục, hình bóng của Valery trôi nổi lên tâm trí tôi.
Tôi luôn tôn trọng hắn ta với vị thế như một người thầy giáo đã từng dạy phép cho tôi.
Tuy nhiên, cũng chính hắn ta là người đã sử dụng và vứt tôi đi như một công cụ.
Và hắn xem nó như thể chỉ là một sự hi sinh cao cả cho phép thuật.
Riotte, Farrah, và Margo thì y hệt nhau.
Tôi đã nghĩ bọn chúng là bạn đồng hành của mình. Không, không chỉ là bạn đồng hành mà là những người bạn thật sự.
“Đừng...có đùa với tao...!”
Ngọn lửa phẫn nộ đang dần chuyển thành một ngọn lửa địa ngục bùng cháy trong ngực tôi.
[Một sự phẫn nộ và hận thù có chất lượng vô cùng tốt. Giá trị thù hận của chủ nhân đang tăng lên nhanh chóng.]
Giọng nói của “Bóng Tối” vang lên.
[Sát thương của kỹ năng đặc biệt [Fixed Damage] đã tăng từ 3 lên 4.]
[Sát thương của kỹ năng đặc biệt [Fixed Damage] đã tăng từ 4 lên 5 ──.....]
“Mình cần thêm, mình cần phải tăng thêm. Mình cần phải phẫn nộ hết mức có thể.”
Tôi trừng mắt nhìn bọn cướp.
“Gyah...ah...”
Cuối cùng, một tên trong số chúng bỗng nhiên ho ra máu rồi ngã lăn đùng xuống đất.
“H...hở...?!”
“N...này...?!”
Sau đó chưa kịp nói hết câu, từng tên, từng tên cướp lần lượt ngã xuống.
Những tên có lượng HP thấp đều đã bị tích lũy đủ lượng sát thương và chết trước..
“M...mày...đã làm cái gì...?”
Kẻ duy nhất còn sót lại. Cũng chính là tên cầm đầu, hắn lui lại.
“Bọn mày chính là vật tế. Là thứ để tế cho ngọn lửa ‘Bóng Tối’ đang bùng cháy trong tim tao.”
Tôi nhếch khóe miệng lên mỉm cười.
Ôi thật dễ chịu làm sao.
“Tao có ơn với bọn mày. Nên tao sẽ ban cho mày một phần thưởng...”
Sự tức giận và lòng thù hận là những nhiên liệu giúp tăng thêm sức mạnh cho tôi.
Nhờ có bọn chúng mà tôi đã được trao thêm cơ hội này.
“Chết đi.”
“Gahhhh....aaaaahhh.,guhh...gyaaaaa......”
Máu loan rỉ ra từ khắp nơi trên cơ thể tên cướp, và cuối cùng là nó kết liễu cuộc đời xấu số của hắn.