Bây giờ là 3 giờ 50 phút chiều. Còn 10 phút nữa là bắt đầu.
Ryoma diện áo sơ mi trắng với chiếc áo khoác da khoác ngoài, cậu chọn mặc quần Skinny màu đen và đeo đôi giày thể thao màu trắng. Thêm cả chiếc vòng cổ màu bạc nhìn không quá nổi bật, cậu tiếp tục cuốc bộ đến điểm hẹn với tâm trạng nom nớp.
Cậu lắng nghe rất kĩ lời khuyên của Kaya và chọn tông màu trắng để tạo cho đối phương cảm giác mình có chỉnh chút thẳng thớm.
Điểm gặp mặt hôm nay là trước đài phun nước của một công viên phía Đông nổi tiếng.
Không chỉ nhận được chỉ thị từ công ty rằng phải đến vào đúng 4 giờ chiều, cậu còn nhận được thông tin về khách hàng mình nữa.
Đối phương tên là Kashiwagi Himeno. 19 tuổi. Chiều cao 147cm. Cô mặc chiếc váy dài liền thân với tông đen và trên mái tóc màu bạc có đeo thêm chiếc băng đô.
Điều làm Ryoma bất ngờ nhất là độ tuổi của khách hàng này. Cô mới 19 tuổi. Cậu cứ nghĩ rằng mình sẽ đi hẹn hò với một người trong độ 20 đến 30 cơ, nên khi nhận được email từ công ty, cậu đã phải nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần. Đến phút chót, khi cậu hiểu được chuyện gì sẽ xảy đến thì dù có đang mang trong lòng những suy nghĩ thiếu tôn trọng kiểu “Còn trẻ vậy mà…”, ngày đóng vai đã sát đến nơi rồi nên ngay cả chuyện ấy không lọt vào đầu cậu được nữa. À không, phải nói là cậu không còn dư dả thời gian để được quyền lăn tăn mấy chuyện đó nữa.
“…”
Trưng ra biểu cảm cứng nhắc, cậu vừa tiến vào công viên vừa ôn lại những lời chỉ dạy của Kaya.
Từ đây đến trước đài phun nước còn 100m nữa. Trong lúc bước đến địa điểm gặp mặt, cậu mở camera trước của điện thoại ra và xác nhận lần cuối xem bản thân đã thực sự chỉnh tề hay chưa.
Thông qua tầm nhìn từ cặp kính áp tròng của mình, thứ mà cậu không bao giờ đeo khi ở trường đại học, cậu không thấy có gì lộn xộn với tóc tai đã được chải chuốt với sáp vuốt và keo xịt tóc của mình. Và rồi, lúc 15 giờ 54 phút, cậu đã đến nơi.
Ryoma đến sớm hơn so với dự định một chút và lọt vào ánh mắt của cậu từ đằng xa là một người con gái.
Người con gái ấy mặc áo đầm màu đen và ngồi một mình trên băng ghế dài trước đài phun nước, cô ấy đang lướt điện thoại cảm ứng. Đúng theo thông tin đã được đưa từ trước, mái tóc màu bạc ấy có gắn thêm chiếc băng đô màu đen và cô ấy còn mặc thêm đôi vớ màu trắng. Đó chính là khách hàng của cậu, Kashiwagi Himeno, y hệt với mô tả công ty đã đưa ra.
Trang phục gợi mở hết sự nữ tính của một người con gái. Khoảnh khắc Ryoma nhìn nghiêng sang khuôn mặt của Himeno, cậu đã hiểu được rằng mình đã trúng mánh lớn ngay lần đầu làm người đóng vai.
Làn da trắng nhạt làm toát lên một khuôn mặt bầu bĩnh. Mái tóc bạch kim được cắt mái đến ngang phần lông mày nhỏ nhắn. Đôi đồng tử to tròn màu tím núp sau hàng lông mi dài mượt. Cỡ như này mà nói không có bạn trai thì đúng khó tin thật.
Trước một đối tượng mà theo cậu nghĩ là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, Ryoma đành nuốt một miếng nước bọt. Cậu cảm thấy nghẹt thở và tim cậu đập mạnh đến nỗi dường như nó muốn nổ tung.
Khi đầu cậu ngấm ngầm được sự khác biệt ấy, cậu chẳng thể cảm thấy “vui” hay hiểu được cái từ “lợi ích phụ” cả.
Nhưng những suy nghĩ kiểu như “Hẹn hò với người con gái như thế này đúng tệ thật…” “Chắc đây là trò chơi trừng phạt quá” cũng thực lạ kì vào lúc này.
Mang trong lòng cả đống nỗi bất an khiến cậu mệt lử, Ryoma chỉ muốn chạy trốn hiện thực ngay tức khắc. Vào đúng khoảnh khắc cậu sắp sửa gục ngã thì... "bập"
“Hửm?”
Tiếng đồ vật rớt xuống đất một cách nhẹ nhàng đó lọt vào tai cậu. Khi cậu đánh mắt trong vô thức về nguồn phát ra tiếng ấy thì cậu nhanh chóng nhận ra.
Rằng khách hàng cậu, Himeno làm rớt điện thoại được cầm bằng cả hai tay.
Himeno nhặt chiếc điện thoại lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng bộ dạng cô ấy ngay từ lúc ấy liền ngoặt 180 độ.
“Ơ…”
Bờ vai nhỏ bé ấy thu lại, đầu cô hơi lúc lắc, cả người cô ấy di qua di lại, cô chạm vào thứ gì đó bằng cả hai tay của mình.
Càng gần đến thời điểm gặp mặt lúc 4 giờ, những cử động ấy lại càng lạ lùng hơn.
“Puu.”
Cứ thế mà thốt ra lời nào đó thì kỳ thực không hay cho cam, nhưng cũng chính bởi vì sự căng thẳng của cậu đã vụt biến đi từ lúc nào không hay, cậu thực muốn cười ra tiếng.
Ngay cả đối phương cũng run đến nỗi tỏ ra ngoài mặt luôn rồi. Chỉ cần hiểu được điều đó thôi là như có gánh nặng vừa được trút khỏi vai cậu.
“Cũng sắp… rồi.”
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Cứ 3 lần như vậy. Đồng hồ của cậu đã điểm 4 giờ.
“Được rồi, đi thôi.”
Lời độc thoại ấy tiếp thêm sức mạnh cho cậu, Ryoma cố làm ra vẻ mình mới tới và tiến gần về phía băng ghế trước đài phun nước nơi Himeno đang đợi.
Khi khoảng cách đã được thu hẹp lại, cậu liền đằng hắng thật nhẹ, đoạn tạo thiện cảm với Himeno và cất giọng nhẹ nhàng gọi cô.
“Xin lỗi. Cho hỏi đây là Kashiwagi Himeno-san phải không ạ?”
“!!”
Himeno đang lướt điện thoại nên cô khẽ giật mình khi bị gọi đột ngột vậy. Đôi đồng tử tím biếc ấy mở to và hướng về phía Ryoma.
Khi nhìn cận cảnh, cậu có thể chiêm ngưỡng được khuôn mặt nhỏ bé nhưng cân đối có thể hớp hồn bất cứ ai. Dễ thương đến độ làm vực dậy được bản năng muốn bảo vệ ở bất kì chàng trai.
“À, vâng, vâng… Himeno ạ. Còn đằng ấy là… Shiba-san?”
Giọng nói nhỏ bé phát ra như thì thầm, nhưng từng thanh âm trong trẻo ấy lướt hẳn vào tai cậu.
“Vâng, hân hạnh được gặp mặt. Anh là Shiba Ryoma. Cảm ơn em vì lần này đã sử dụng dịch vụ của công ty anh. Mong được em chiếu cố.”
“Ừm, rất, rất mong… giúp đỡ.”
Himeno từ từ đứng lên trên chiếc giày mỏng dẹt màu nâu của chocolate. Cách biệt chiều cao giữa hai người là đến hơn 20cm lận khiến cậu trở nên lớn hơn hẳn, nên Himeno nhìn ngước lên cậu một cách tự nhiên.
“Thế vậy thì… ừm, trước tiên để anh thay đổi cách nói chuyện được không? Nếu để vậy anh nghĩ mình khó gần Himeno-san hơn.”
“Ưm. Himeno muốn bỏ kính ngữ.”
“Vậy, vậy thì… được rồi. Thế này được chưa?”
Đây là cách để đóng vai người yêu của nhau. Có rất nhiều khách hàng tỏ ra chán ghét trước cách nói cứng nhắc vì họ cảm nhận được sự xa cách nên như một quy tắc bất thành văn, người đóng vai phải đề nghị chuyện này từ trước.
Thật sự mà nói, bỏ đi kính ngữ với người mình mới gặp lần đầu là một việc cần rất nhiều dũng khí, nhưng đây là công việc nên cậu bắt buộc phải tìm cách vượt qua. Ryoma cố tình nâng khóe miệng và bằng cách nào đó, nặn ra một nụ cười tự nhiên. Phải đối mặt với nhiều chuyện mới lạ vậy đúng khủng bố tinh thần cậu, nhưng nếu như hoàn thành nhiệm vụ thì cậu có thể nhận được phần thưởng là một món tiền lớn. Đối với Ryoma, cố gắng chịu đựng như vậy là một điều đương nhiên.
“Tuyệt thật.”
“Hả?”
“Cách rút ngắn khoảng cách, Himeno nghĩ tuyệt.”
“À, ahaha. Cảm ơn em nhé. Nếu em thấy không thoải mái hãy cho anh biết lúc nào cũng được. Anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em nếu có thể.”
“Ừm, không sao… Nếu vậy thì được.”
“Cảm ơn em. Thế ổn rồi ha.”
Biểu cảm lạnh như băng ấy chẳng thay đổi nhiều. Himeno dù mang một cá tính độc đáo như vậy nhưng cô vẫn truyền tải đến cậu cảm xúc của mình bằng vốn từ ngữ ít ỏi ấy. Ryoma cảm thấy việc giao tiếp với cô cũng không phải một điều gì đó quá khó nhằn.
“Ưm, thế thì… Himeno-san.”
Ngay lúc cậu định hỏi về địa điểm hẹn hò cho hôm nay, Ryoma lại va vào bức tường mà mình đã cố dẹp gọn ngay từ trước.
“…Gọi là là Himeno đi.”
“!?”
Himeno đột nhiên nói ra một yêu cầu cao ngất ngưởng, nhưng trong hoàn cảnh này là một điều chẳng phải gì lạ cho cam. Muốn tạo không khí của người yêu với nhau thì bỏ hậu tố mà triển như vậy là một điều hoàn toàn hiển nhiên.
“Sao thế?”
“A à, xin lỗi. Không có gì không có gì.”
“Thế gọi là Himeno đi.”
Cô tiếp tục đeo đuổi điều mà cậu không muốn làm bây giờ nhất. Tuy vậy muốn nhận được tiền thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc đáp ứng yêu cầu này.
Nhìn vào đôi đồng tử tròn xoe của Himeno, cậu lôi hết dũng khí để tiếp tục thốt ra.
“Hi, Himeno… Vậy được chưa nhỉ?”
“Ừm… Himeno gọi là Shiba nhé.”
“Sao, sao thế? Không gọi anh bằng tên riêng luôn à?”
“…”
“Có, có chuyện gì vậy?”
Himeno câm như hến trước câu hỏi đó của Ryoma làm cậu toát mồ hôi lạnh. Cậu băn khoăn rằng không biết mình có lỡ nói gì đó làm mếch lòng không nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là lo bò trắng răng.
“Gọi nhau bằng tên, Himeno thấy xấu hổ…”
“Ra, ra vậy. Nếu vậy thì chịu thôi nhỉ.”
“Vì vậy, Himeno chỉ gọi là Shiba.”
“Anh hiểu rồi. Vậy em cứ gọi anh thế nhé.”
Himeno lảnh tránh ánh nhìn của cậu, mặt cô hơi ửng hồng. Anh chàng đành chấp nhận cô gọi thế, nhưng trong lòng cậu biến động vô cùng. “Anh đây cũng xấu hổ dữ lắm chứ!? Chơi xấu thế!”. Nhưng Himeno là khách hàng của cậu lần này, nên cậu không có quyền phàn nàn.
“Hôm nay tới Aeon.”
“Nhắc tới Aeon thì đó là nơi có chỗ ăn buffet ở ngay trước mắt chúng ta rồi nhỉ.”
“Đúng.”
“Ừ. Thôi không lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi nhanh nhé.”
“Ừm, đi thôi.”
Từ góc nhìn của Ryoma, Himeno chắc sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu như cậu tỏ ra mình là người “từng trải” với công việc này và bằng một cách thần kì nào đó, cậu đã có thể tiến hành cuộc trò chuyện một cách trơn tru.
Vừa lúc Ryoma đang dần dà cảm thấy thoải mái và chuẩn bị bước đi bên cạnh Himeno, cô lại có thêm một yêu cầu dành cho cậu.
“Shiba…”
Himeno đột nhiên gọi tên cậu. Khi Ryoma vừa nghiêng đầu sang xem có chuyện gì thì lọt vào tầm mắt cậu là một chiếc ngón tay út màu trắng tuyết được chĩa ra.
“Ngón út…?”
“Đột nhiên nắm tay làm Himeno xấu hổ lắm… nên bắt đầu từ ngón út.”
“Chúng, chúng ta mới gặp nhau vậy, liệu em thấy ổn không, Himeno?”
Khoảnh khắc cậu bật lại như vậy đồng nghĩa với việc sự thiếu kinh nghiệm được thể hiện rõ hơn bao giờ hết. Một người lành nghề sẽ không cần phải xin phép gì và cứ thế mà nắm thôi. Nói vậy chứ, Himeno là người mới lần đầu sử dụng dịch vụ này. Như một sự cứu cánh cho Ryoma, cô lầm tưởng rằng xác nhận như cậu là điều hiển nhiên cần làm.
“Ổn, ổn mà.”
Và thế là, dù đây là điều cô đích thân yêu cầu, nhưng khi bị vặt lại vậy, sự ngượng ngùng ngay lập tức công kích cô. Phải chú ý thêm rằng mình đang nói đến Himeno, một người mà cho đến giờ vẫn chưa hề có chút kinh nghiệm yêu đương nào cả.
Mặt Himeno đỏ đến tận mang tai, cô cất lên giọng nói gượng gạo nhưng mãi mà không thể nhìn thẳng vào mắt cậu và cả ngón tay út ấy nữa cũng không thể hướng ra như nãy.
Hành động ấy đương nhiên cả thôi, cô muốn tận hưởng trải nghiệm được có người yêu. Hôm nay, dù gì đi nữa, với tư cách khách hàng, Himeno quyết nắm tay cho bằng được.
“Anh, anh hiểu rồi. Em đã nói vậy anh cũng vui lắm. Thế chúng ta nắm tay nhau nhé?”
“…Ừm.”
Sau lời nói ấy, Ryoma liền nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay út đang vẫn trơ ra vậy. Một cảm giác thật bình yên và ấm áp nhưng đồng thời ngón tay ấy cũng đã lạnh đi phần nào, có lẽ do dưới tiết trời lạnh lẽo này.
“C a… Cảm, cảm ơn…”
“Không không, cảm ơn gì chứ. Vậy thế này được rồi nhỉ, chúng ta tới Aeon nào.”
“Đi thôi…”
Ngay sau khi cả hai nắm “tay”, Himeno lại quay về với biểu cảm cứng nhắc vốn có. Ryoma nhận ra được điều đó và cậu chọn làm bên chủ động. Có thể chuyển mạch suy nghĩ nhanh chóng như vậy, đó là một thành công đối với người đóng vai như cậu. Công việc từ giờ mới bắt đầu, Ryoma liền suy nghĩ xem mình có thể áp dụng lời chỉ dạy của Kaya vào lúc nào thì được đây.