Ba mươi phút sau.
“Yahoo! Senpai.”
“...”
“Này, tại sao lại bơ em? Em cũng là khách hàng mà.”
“Không, tại có một khách hàng phiền phức lọt vào tầm mắt anh.”
“Ahihi, vẻ mặt khó chịu của anh trông thú vị quá.”
“Chỉ có Aira mới cười được vậy thôi đó, thiệt tình…”
Ở trong tiệm sách. Aira đang nói chuyện với một người con trai là nhân viên ở đây.
Trên ngực của anh chàng có gắn bảng tên ghi chữ “Ryoma”. Đúng thế, từ nhiều tháng trước ở chỗ làm thêm này, Ryoma đã đụng phải Jingu Aira, một nữ sinh cao trung ăn mặc theo phong cách gyaru đang đứng trước mặt cậu đây.
“Nhưng mà nhé, ‘Yahoo’ là để chào anh đó Senpai. Em chỉ đến đây để mua manga và cống hiến cho doanh thu của cửa hàng này thôi.”
“Nếu em không phá đám anh làm việc thì lúc nào anh cũng hoan nghênh em đến chứ.”
“Nói trước cho anh biết, em không phải là có ý định phá đám gì đâu nhé? Em không muốn gây rắc rối đến cỡ đó mà.”
“Chắc chắn là bốc phét rồi.”
“Thiệt mà! Em chỉ muốn nói chuyện với Senpai thôi.”
“Thế vậy là phá đám rồi gì…”
“Xin lỗi xin lỗi.”
Khi cô nheo đôi mắt màu ngọc bích giống mèo và nở một nụ cười trông có vẻ cao hứng, Aira để lộ chiếc răng khểnh nhọn nhọn màu trắng. Chẳng biết có phải do nước da ngăm nâu của mình không mà chiếc răng trắng ấy nổi bật lên hẳn.
“Nè, thế, hôm nay em dễ thương không?”
“Tự dưng lại nói điều đó… Lúc nào cũng nói cái chuyện này, em không chán à?”
“Vì em không chán nên em mới nói. Thế, trông em sao?”
“Không dễ thương.”
“...Hả? Em cho anh thêm cơ hội đấy.”
Đôi đồng tử của Aira biến sắc hẳn, trở nên đầy sức áp lực trước khoảnh khắc bị nói điều ngược lại so với điều mình nghĩ.
Vẫn là cuộc đối thoại như thế, 10 lần, 20 lần, thậm chí 30 lần, nên nếu mà trả lời khác đi thì chắc chắn cậu sẽ bị phát hiện ngay.
Mái tóc nhuộm vàng với đầu tóc dài đến tận lưng đã được chải chuốt thẳng thớm. Khuôn mặt cân đối với làn da hơi ngả nâu. Đồng tử to tròn màu xanh biếc. Đôi khuyên tai màu bạc cộng thêm móng tay đã được sơn màu xanh nhạt một cách cẩn thận. Cô mặc chiếc váy ngắn và đánh một lớp hóa trang nhàn nhạt.
Xét trên bình diện một học sinh cao trung thì đã rất chi là hào nhoáng rồi, nhưng nếu cô trở nên già dặn hơn thì chắc cậu có cứng đầu cứng cổ đến mấy cũng không thể phớt lờ cô được nữa.
Ở trường với ngoại hình đó thì ắt hẳn cô cực kì nổi tiếng đây. Một Aira như vậy cứ hai tuần một lần, chỉ vào những ngày Ryoma có ca làm ở đây, là cô lại tới. Và cô cứ quấn lấy cậu như vậy.
“Cho anh nói điều này cái. Em không có định thúc cuộc trò chuyện này đến mức bắt anh nói ra cái câu ‘dễ thương’ đâu đúng không?”
“Rõ vậy rồi thì anh chỉ có một việc để làm thôi đấy? Nói điều như mọi khi đi.”
“Vâng vâng… dễ thương dễ thương.”
“Lần nữa.”
“Dễ thương ta…”
“Ừm, cám ơn!”
Chắc Aira cũng đã hiểu Ryoma chỉ đang cố lựa một câu cho hợp với hoàn cảnh nhưng cô sau đó lúc nào cũng nháy mắt với cậu một cái. Đùa thì đùa vậy nhưng Aira trông có vẻ vui và cô chọc chọc cậu bằng móng tay màu xanh nhạt một cách tinh nghịch.
“À mà này, hôm nay phát bài kiểm tra em đứng nhất lớp đó.”
“Làm cái vẻ mặt muốn được khen như thế thì anh chẳng muốn khen chút nào cả.”
“Gì trời, anh xấu tính thế… Em đã cố để được Senpai khen rồi, vậy mà...”
“Thôi thì… vị thứ nhất không phải là cái con số ai cũng có thể đạt được nên em thực sự đã nỗ lực nhiều rồi nhỉ. Aira, em đã rất ráng rồi đó.”
“Ahihi, nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không.”
“...Thế vấn đề chính là gì đây? Nếu là Aira thì ắt vẫn còn điều gì nữa mà?”
“Tất nhiên là về phần thưởng rồi. Em đứng nhất lận đó nên đãi em gì đi.”
“Anh chưa từng hứa như vậy nên miễn.”
“Miễn của miễn đi.”
“Miễn của miễn của miễn.”
“Nếu vậy miễn của miễn miễn miễn đi.”
“Thôi được rồi, trước tiên dừng cuộc chiến vô bổ này cái đã. Có gì để nói chuyện sau đi, đây vẫn đang ca của anh mà.”
“Vậy anh sẽ đãi em gì đó chứ?”
“Sao em lại suy ra được vậy trời…”
Cái suy nghĩ “Để anh đãi em chút gì đó” có sượt thoáng qua đầu cậu nhưng Ryoma năm nay bị căn bệnh viêm màng túi hành hạ dữ quá nên cũng khó để mà móc hầu bao được. Nếu đã hứa rồi thì cậu còn du di chút, đằng này yêu cầu đột ngột như vậy thì cậu khó mà đáp ứng được.
“Ùm, vậy phần thưởng tạm thời để sau vậy… mà Senpai, bây giờ anh đang sắp xếp lại sách à?”
“Em cũng thấy mà.”
“Thế thì nhé, anh đừng đứng ở quầy văn học này nữa mà sang bên chỗ quầy manga ở kia mà làm đi. Anh vẫn chưa động tới chỗ đó, đúng chứ?”
“Trước tiên cho anh lí do cái đã.”
“Tại vì em có thể vừa tìm manga em thích vừa được thủ thỉ tâm tình với Senpai mà? Một mũi tên trúng hai đích đó.”
“Ờm, hình như nó chẳng có lợi gì cho anh thì phải?”
“Phải có chứ. Senpai được trò chuyện cùng với JK dễ thương này còn gì.”
“Ừm, thôi dẹp đi được rồi đó em ơi.”
Cái “một mũi tên trúng hai đích” là chỉ dành cho Aira rồi còn gì. Cậu đang cố tỏ vẻ ngang bướng để mà từ chối cô đó nhưng trong thâm tâm Ryoma hiểu rất rõ đây không phải dạng người có thể chịu nhún nhường một cách dễ dàng vào những lúc thế này.
“Fun, thế hãy chiêm ngưỡng thủ đoạn cuối cùng của em đi. Em sẽ viết bài đánh giá thấp cho cửa hàng này đó.”
“Rồi ‘em sẽ hợp lực cùng mấy đứa ở trường’ … chứ gì? Lần nào cũng là những lời đó, anh thuộc lòng luôn rồi.”
“Thôi mà, anh cũng biết thật ra em đâu thể làm vậy với cửa hàng mình đã chịu ơn được! Này, đi đi mà! Xin anh đó! Có làm ông chủ bực thì để em đứng ra xin lỗi cho!”
“...”
“De!”
“Tai em chắc chắn là có vấn đề rồi. Anh chưa trả lời gì hết mà.”
“Cứ đi đi đã!”
“Hầy…”
Aira túm lấy áo nhân viên của Ryoma và chầm chậm đẩy cậu sang quầy manga.
Tất nhiên nếu cậu ra sức phản kháng lại thì cô sẽ thôi ngay, nhưng cái thái độ ấy của cậu chỉ có thể dừng lại ở lời nói là cùng. Nguyên nhân là bởi sự xuất hiện của Aira làm cho cửa hàng trở thành một nơi nổi tiếng.
Aira bắt đầu ghé qua chỗ này từ ba tháng trước; trong khoảng thời gian vỏn vẹn 90 ngày ấy, tin đồn về một em gyaru dễ thương ngay lập tức được nổi lên.
Kết quả là số lượng khách hàng nam giới tăng vọt và doanh thu cửa hàng trước khi được di dời địa bàn cũng vậy mà lên theo.
Cách mọi thứ diễn ra quá sức đơn giản, nhưng từ góc nhìn của chủ cửa hàng thì Aira giống như mèo thần tài vậy. Ngay trước lúc chuyển đi, ông ta vì không muốn để vụt mất cơ hội hái ra tiền nên đã đích thân cúi đầu trước mặt Ryoma cầu xin “Đừng từ chối yêu cầu của khách hàng đó!”
Và đúng thực, có lẽ do khách hàng cảm thấy sung sướng khi được nhìn tận mắt một Aira dễ thương mà cho đến bây giờ vẫn chưa có một lời phàn nàn nào cả.
Cậu không tài nào từ chối được yêu cầu của ông chủ và đành ngoan ngoãn tuân theo, nhưng Aira cũng có cách riêng của Aira để mà đỡ phải làm phiền cậu quá nhiều. Như kiểu cô định sẵn thời gian để tới nghịch với cậu, hay cô giúp cậu khỏi phải ngồi lì một chỗ để công việc trở nên bớt nhàm chán hơn.
Cũng vì chuyện đó mà đến tận lúc này đây, cuộc trò chuyện giữa Ryoma và Aira vẫn tiếp tục là một “đặc sản” của cửa hàng.
Hai người nhanh chóng tiến tới quầy manga.
“Này anh ơi, Debiru-chan ra tập mới chưa? Cái Rom-Com học đường đó.”
“Hình như tháng sau mới ra số mới thì phải.”
“Lâu quá vậy, Senpai.”
“Sao lại đi phàn nàn với anh chứ…”
Debiru-chan là mangaka mà Aira hâm mộ nhất. Họa sĩ nổi tiếng ấy còn đi vẽ bìa cho light novel nữa. Thậm chí người đó trẻ đến mức vẫn còn chưa là người trưởng thành nhưng họ đã có những bước tiến vượt bậc trong nền công nghiệp này.
“Vậy tìm thứ khác trông có vẻ thú vị đi.”
“Thôi được rồi.”
Aira bắt đầu lướt qua đống manga trong khi Ryoma quay trở lại với việc xếp sách ở ngay bên cạnh, nhưng chỉ được một lát là cô lại bắt chuyện với cậu.
“A! Nhìn này Senpai, cái này trông thú vị phết ‘Anh trai đại hiền giả cùng cô em gái hikikomori’! Hình vẽ cũng đẹp nữa.”
Lúc nào Aira cũng luôn mồm “em không có ý phá đám”, nhưng không biết sao từ câu đó mà thành ra thế này. Đó là điều làm cậu cảm thấy là lạ.
“Cái đó không lết nổi lên ba sao thì phải. Đó là đánh giá bình quân rồi.”
“Senpai cũng trong nhóm người để ý đánh giá truyện à? Cái đó không được đâu đấy.”
“Hả?”
Cô lấy móng tay sắc nhọn của mình chọc vào bụng của Ryoma và đột nhiên tỏ ra chỉ trích với những gì cậu nói.
“Em chỉ mới thực sự suy nghĩ nghiêm túc về điều này gần đây thôi, nhưng mà nhé, anh có thấy khả năng tự mình suy xét mọi thứ của mọi người có phần giảm sút không? Nhìn cái cách mọi người nhìn vào những bài đánh giá mà quyết định mua hay không mua ấy.”
“À… Điều đó cũng không phải là sai. Anh cũng là một trong số đó nhỉ.”
“Em thì em hiểu được cái tâm lý đó, nhưng anh biết mà, những bài đánh giá đó sẽ có hiệu quả tức thì nên hoạt động liên quan đến “anh đào” mới trở nên nhộn nhịp như vậy. Và khi đó những mặt hàng thực sự chất lượng sẽ bị vùi lấp hẳn dưới bàn tay những nhà kinh doanh thích chơi bẩn, anh nhìn mà không thấy ghét à?”
“Anh đào” là một thuật ngữ ám chỉ những người thao túng tâm lý người tiêu dùng theo cách có lợi cho doanh thu bán hàng. Từ “anh đào” còn có thể được viết dưới dạng ateji “偽客”
“Cũng đúng nhỉ… Nên mình phải đảm bảo đánh giá được trở nên công bằng hơn ha.”
“Đúng đúng. Quả thực mỗi người đều có cách cảm nhận khác nhau, cái gì cũng có thể được coi là hợp hay không hợp mà.”
“Em nói đúng.”
Nhìn sơ qua thì có thể thấy Aira “hào nhoáng” thật, nhưng trong đầu cậu giờ chỉ lảng vảng mỗi suy nghĩ “thì ra đứng nhất lớp không phải là giỡn chơi”.
Cuộc gặp gỡ lần đầu giữa cậu và Aira cũng tại cửa hàng này. Và mọi thứ cũng bắt đầu bằng những câu hỏi mà cô dành cho cậu.
Trên 20 tuổi Những hán tự được du nhập để gán cho những từ có sẵn trong tiếng Nhật vì chúng nó đồng âm với nhau Nghĩa của “偽客” là khách hàng giả mạo