“Về nhà rồi đây.”
Ngôi nhà không một bóng người. Cả papa và mama vẫn chưa về. Mị biết là mị chẳng bao giờ được đáp lại cả nhưng nói ra lời chào cũng đã thành thói quen mất rồi.
Chỉ là mị cảm thấy bực hơn khi không chào thôi.
Mị bỏ giày dép ở hành lang và phóng lên tầng hai nơi tọa lạc căn phòng của mị. Mị sống ở đây trong suốt mười mấy năm rồi. Dù xung quanh giờ đang tối om nhưng tất thảy đường đi đã in sâu vào trong máu mị rồi.
*Cách
Mị vặn nắm cửa và với tay lên công tắc đèn. Khi đã quăng chiếc cặp lên giường,
“Hôm nay thắng lớn rồi!”
thì mị cứ thế mà nhào thẳng vào tấm nệm.
Chà thẳng mặt vào nó thì cũng không phải là không đau gì đâu, nhưng kể từ khi Senpai tiễn mị về là mị cứ cười miết không thôi nên cứ kệ nó đi.
“Trùi má ui, mị đang sướng rơn đây!”
Cuối cùng cũng có một người anh trai mà mình hằng mong ước, quả thực hết sức điên rồ luôn ấy. Vừa vui này, vừa làm biết bao chuyện xấu hổ này, mị cứ có cảm giác một ngọn lửa sẵn sàng bốc ra khỏi đầu vậy. Mị không tài nào kìm nén được cảm xúc này nữa, chân mị nó cứ đập tới đập lui xuống dưới gối không à.
Mị lăn cái người lại và thử sờ tay lên bản mặt mình. Nhưng mị không sao ngăn nổi nụ cười đang hiện rõ mồn một trên mặt. Đành chịu vậy.
Mị đã tóm gọn một người mà mị đã nhắm tới từ rất lâu rồi mà. Và thêm nữa, Senpai sẵn lòng làm anh trai cho mị luôn, chả biết có phải mị đã tiêu pha hết cái may mắn của cuộc đời vào đây không, nhưng thôi, thay vì trúng số độc đắc thì trúng cái này sướng hơn nhiều. Rồi lúc về còn được trao đổi số liên lạc nữa chứ, toàn chuyện vui không. Cứ lúc buồn hay lúc thèm được quan tâm thì nhắn tin một cái là được!
Ngay từ ban đầu, mị đã biết ơn Senpai vì đã cho mị mượn cái khăn choàng này lắm rồi. Khi mà không có thứ che đi bộ mặt mình thì cứ bị Senpai trêu miết thôi, kiểu “cứ cười cười cái gì đó” đấy.
“...Cám ơn nhé. Mày giúp chị mày không phải nhận những ánh nhìn kì lạ từ Senpai đó.”
Mị cứ thế quấn khăn vào cổ và mang nó theo luôn, nghe nó giống như câu chuyện cổ tích vậy.
“A!?”
Lúc đó mị đã nhận ra. Mị đã cầm nó về và chưa trả lại cho ảnh.
Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là khi mị nhòm qua cái mác.
“Đây là hàng hiệu mà…”
Cuối cùng mị đã hiểu vì sao nó ấm đến vậy. Đây là mị đoán thôi nhé, nhưng cái này chắc cũng phải lên tới 20,000 yên. Nhưng mà Senpai ki bo vậy thì không thể nào đi mua những thứ thế này được....
Vậy chắc Senpai nhận được từ ai đó chăng?
Nói thẳng ra khả năng đó hơi bị cao luôn ấy. Senpai lúc nào cũng bủn xỉn và trả treo mị không, nhưng kỳ lạ thay, Senpai có lúc cũng ra dáng người lớn phết. Ít ra, mị có thể khẳng định rằng ngoại hình và tính cách của ảnh là không tệ chút nào.
“Hưm.”
Bực bực rồi nha. Có mùi con gái ở đây thì phải.
Mà tất nhiên, Senpai có chị mà nên khả năng ấy không phải là không thể xảy ra được… nhưng mà tại sao Senpai lại không đi đòi lại cái khăn choàng này nhỉ.
Cá chắc là Senpai phải nhận ra cái này vẫn còn trong tay của mị chứ ta.
Cái này thì mị không rõ, nhưng Senpai chắc phải là người rất rõ ràng trong chuyện mượn và trả đồ. Nói đi cũng phải nói lại, Senpai keo kiệt hết biết nên ảnh cũng có cái tánh không quên được những thứ mình đang mất, đặc biệt là khi đang nói tới cái khăn choàng đắt tiền này nữa. Vậy thế là thế lào?
“Thế chẳng lẽ hôm nay ảnh muốn mình vơi đi nỗi buồn bực bằng cái này… sao?”
Hay, hay là vậy ta. Nhưng nếu đúng là vậy thì khó chịu thật đó, cứ có cảm giác bị Senpai xoay theo ý thích của ảnh vậy… nhưng chắc là mị tưởng tượng thôi, trình ảnh không thể nào vươn tới cỡ đó được.
“‘Mèo mù vớ được cá rán’ là đây rồi nhỉ.”
Câu nói tự dưng nảy ra trong đầu mị.
Đó là câu nói về vận may từ trên trời rớt xuống dành cho những kẻ vô công rồi nghề. Nó miêu tả y chóc trường hợp bây giờ.
“Để xem nào… Lúc ảnh quấn cho mị, mị cũng có nghĩ tới rồi, nhưng cái này thơm quá đi. Không biết ảnh kết hợp giữa chất tẩy rửa và nước xả vải như thế nào nhỉ, hay là nhà ảnh còn có dầu tạo hương nữa ta?”
Mị gấp cái khăn choàng này lại và ngửi nó thêm một tí tẹo tèo teo nữa.
Nãy mị có lỡ nói đồ của Senpai hôi, nhưng thiệt sự không phải đâu nhé. Nó thơm ngào thơm ngạt luôn ấy. Ảnh ắt hẳn là người cẩn thận mấy chuyện như thế này.
Mị mãi mà không rứt ra được cái cảm giác có người con gái khác nào đó ở đây, nhưng nếu Senpai đã xoay xở trước đó cho lúc nãy tốt đến vậy thì ảnh có nổi tiếng cũng không phải điều gì lạ lùng cho cam. Nhưng mà nếu chuyện thực sự là vậy thì mị cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải ra tay thôi, kiểu nói ra vài câu như “đừng động tay tới Onii-chan của tao” đấy.
Tại đã lập giao kèo với nhau như vậy mà ảnh còn từ chối mình kiểu “hôm nay anh còn phải hẹn hò đứa khác” thì chết dở.
“Thôi kệ, hôm nay cho qua vậy, dù gì thì ảnh cũng đưa mình cái này rồi… Trước tiên cứ đi dính mùi của mị vào cái này đã.”
Ảnh cho mình mượn thì mình có quyền làm những gì mình thích chứ ta. Nếu vậy thì cứ thế mà làm thôi. Có cái mùi này mà đi ngủ thì dễ chịu hết biết.
Vui thật. Không biết Senpai lúc đó sẽ giận tới mức như thế nào đây ta.
“Ahihi, Onii-chan nhỉ.”
Cứ nghĩ đến thôi là mị lại cảm thấy sục sôi rồi. Mị vô thức với tay lấy quyển manga trên kệ giường.
[Cô em gái cô đơn thiếu vắng tình thương!? Làm nũng với bồ chị gái mình.]
Mới nghe cái tiêu đề thôi là mị đã bị thu hút ngay tắp lự, nhưng thật ra, đây là cuốn manga đầu tiên mà mị đã mua. Và đây cũng chính là lý do khiến mị thèm khát anh trai đến thế.
Mị hâm mộ bộ này lắm, nhưng ngay cả mangaka Debiru-chan chuyên vẽ manga và minh họa cho tiểu thuyết cũng phải cho cái này một like cơ mà. Nó thậm chí còn xuất hiện trên tài khoản Twittet của mị nữa.
Sau khi đọc thử mẩu truyện bốn khung tranh của nó thì mị cảm thấy nó rất thú vị và gần như mua ngay lập tức.
Nội dung truyện thì y hệt như cái tiêu đề thôi, một câu chuyện về cô em gái cô đơn thiếu vắng tình thương làm nũng với bồ chị gái mình. Cô em gái ấy gọi người bạn trai của chị mình là "Onii-chan" và coi anh ta như một người anh trai thật sự.
Cứ mỗi lần coi cảnh hai người chim chuột vậy là người chị đâm ghen và sinh ra bực tức.
Và cái lý do cho hành động đó của cô em là để cho anh bồ không còn có thể quan tâm đến chị gái mình được nữa.
Sự thật rõ rành rành là cô em gái đã làm một điều hết sức tệ hại, nhưng đây là viễn tưởng cả mà, nên mị vẫn đọc tiếp một cách ngon lành.
Cô em gái cứ vậy mà tung hoành ngang dọc.
Bằng một lí lẽ nào đó ghê gớm không tưởng, cô đã thuyết phục được anh bồ đi đánh lẻ với mình và còn làm cái gối đùi cho mình nữa. Tất nhiên nếu mị là vai chị thì mị cũng bực chớ bộ, nhưng mị là mị thấy đồng cảm với cô em thôi. Thuyền này không đóng thì phí của giời.
Mị cũng giống ẻm, mị chỉ có một mình mình quẩn quanh với những suy nghĩ của riêng mình mà thôi. Cái cảm giác muốn được người khác quan tâm ấy, mị hiểu rất rõ, đến nỗi có khi nó làm mị nhói trong lòng. Vì truyện thú vị đến thế nên mị nhanh chóng mua cuốn thứ hai, rồi cuốn thứ ba, đến khi mị nhận ra thì mị đã đu tới quyển mới nhất rồi. Mị nghiện nó đến mức xém tí nữa là bỏ bê luôn học hành. Cuốn truyện ấy nó hiểu tâm lý của mị đến mức đó mọi người ạ, và nhiều lần mị bắt gặp bản thân mình tưởng tượng theo nó luôn.
Vì chính cái manga này mà mị dần dần trở nên ghen tị hơn với những người “anh trai”.
Nên vì thế mà mị thật sự giật mình luôn đó.
Khi mà mị bước vào tiệm sách ấy để xem cuốn mới ra chưa, thì người bạn trai của chị gái trong câu chuyện trên gần như đã bước ra từ thế giới đó và xuất hiện trước mặt mị… à không phải, xuất hiện trước mặt mị là một anh nhân viên gần giống vậy.
Kiểu tóc cũng giống này, rồi cả thân hình cũng na ná vậy nốt.
Người ấy là Senpai cho những ai chưa rõ, và mị biết là đầu óc mị có chút kì cục nhưng mị vẫn muốn thử giao tiếp với con người này xem sao.
Chắc là mị muốn được nhòm ngó tới giống như cô em trong truyện vậy ta.
Nhưng dù gì đi nữa, mị muốn tạo dựng một mối quan hệ nào đó với Senpai. Mị muốn trở nên thân thiết với ảnh.
Và muốn trở nên thân thiết thì chỉ có cách nói chuyện trực tiếp với nhau, nên mị đã lên mạng tìm hiểu thử xem cái giống loài "Onii-chan" nó ra làm sao một cách đầy đủ và toàn diện… qua manga, tất nhiên, và lần lượt đặt câu hỏi cho Senpai. Không biết thế này có thể gọi là bắt chuyện một cách “tự nhiên” chưa ta? Đó là những gì còn sót lại trong đầu mị cho đến giờ.
Trước đó mị chưa từng thấy Senpai ở cửa hàng nào bao giờ nên mị nghĩ ảnh là người mới.
“Manga đó ở đâu ta” mị đã hi vọng Senpai sẽ đáp những câu kiểu như vậy và mị cũng đã tính tới những câu làm thân như là “Mình cùng nhau đi tìm đi”, nhưng mà Senpai đó trả lời mị một cách hết sức trơn tru. Ảnh nói ảnh làm ở đây được một năm rồi thôi, nhưng mà Senpai thạo việc quá đi mất và nói chuyện với khách hàng là mình theo cái cách rất chi là nhã nhặn và lịch sự.
Nhưng mà thiệt tình, cũng có hơi tiếc. Tính cách của ảnh khác xa so với tính cách của người bạn trai trong truyện.
Ngoại hình và khuôn mặt giống nhau đến mức khó có thể nói là sự trùng hợp ngẫu nhiên được, nhưng quả thực giống đến thế là cùng.
Nhưng mà nhé, nhưng mà nhé… lúc mà Senpai lộ bản chất thật sự của mình, mị đã hiểu ra. Rằng cả hai phiên bản y đúc nhau đến tận tính cách.
Khi mị tỏ ra ồn ào ảnh vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của mị… bằng một cách nào đó. Khi mị tỏ ra phiền phức ảnh vẫn đối tốt với mị... bằng một cách nào đó.
Mị không bao giờ có ý định trở thành cô em gái trong truyện, nhưng trong tâm trí mị lúc đó, không còn ai khác có thể trở thành anh trai cho mị ngoài ảnh.
Lúc đầu mị làm cho vui thôi, nhưng từ lúc nào không hay, suy nghĩ của mị đã bẻ hướng như vậy.
Chính vì vậy mà mị thực sự rất hạnh phúc. Khi mà có thể làm đổ được người mình đang nhắm tới là Senpai.
Mị đã phải móc ra 150,000 yên, nhưng đối với mị đó là cái giá đáng để đi đánh đổi.
Papa đã nói rồi. Rằng “Tiền là để bảo vệ con”, rằng “Vì thế hãy cố dành dụm một số tiền cho riêng mình”
Từ trước đến nay chả có thứ nào đáng để phải móc tiền ra nên mị không hiểu lắm câu nói của ổng, nhưng phải công nhận là ổng đã đúng.
Vì nếu không có tiền thì ắt hẳn Senpai sẽ không đời nào làm anh trai của mị đâu. Nhưng đây cũng là lẽ thường tình. Việc chấp nhận yêu cầu từ một ai đó mà không có thù lao tương xứng thì chỉ có những người hùng trong manga mới làm vậy. Cái viễn cảnh thiên đường đó chỉ có trong thế giới viễn tưởng mà thôi.
Hiện thực khốc liệt hơn nhiều. Khốc liệt là vậy, nhưng chỉ cần Senpai sẵn lòng làm anh trai của mị thì có lẽ ông trời thương mị nhiều hơn mị tưởng.
Nếu đã cố gắng thì sẽ được khen. Nếu đã làm sai thì sẽ được la. Nếu… chẳng làm gì hết thì vẫn sẽ có người bên cạnh để dốc bầu tâm sự. Đúng là tuyệt nhất mà.
Thế này thì mỗi ngày sẽ không còn trôi qua buồn tẻ như trước nữa. Tạm biệt “buồn tẻ” nhé, tao sẽ được Senpai chiều rồi mà.
“Làm sao giờ… bắt Senpai làm gì đây ta? Có lẽ để anh ấy làm gối đùi cho mình chăng? Nhưng mình cũng muốn anh ấy bế mình lên và cõng mình đi nữa.”
Dù có bắt nguồn từ trí tưởng tượng thì mangaka cũng phải tham khảo hiện thực mới đi vẽ truyện được chứ nhỉ, chắc chắn là tất cả các cô em gái trên thế gian này đều cùng chung một cảm xúc rồi. Mấy cái yêu cầu như vậy không lạ gì đâu nhỉ.
Nhưng mà… đã bế và cõng thì ắt sẽ bị chạm ngực rồi, làm sao đây ta.
Mị đập tay lên ngực mình. Đây không phải là mị đang tỏ ra tự phụ gì nhưng mà so với mấy đứa bạn xung quanh mị thấy mị cũng thuộc trường phái phát triển sớm chứ nhỉ.
Có cần phải áp chặt vào Senpai như cô em trong quyển manga ấy không ta? Nhưng mà coi bản thân mị vậy thì khỏi cần áp là ngực cũng chạm luôn rồi. Chắc chỉ cần tiếng loạn nhịp trong lồng ngực này không bị nghe ra là ổn rồi nhỉ… thôi được, cứ làm theo manga vậy.
Đã nhắc tới một giáo trình bài bản về mối quan hệ giữa anh trai và em gái thì phải tham khảo manga đầu tiên.
Mị, mị từ giờ trở đi sẽ có thể làm nũng thật nhiều với Senpai rồi. Nhưng quả thực nó xấu hổ quá đi, mị đang run như cầy sấy đây…
Mới chỉ vẽ ra khung cảnh ấy trong đầu thôi là con tim nhỏ bé của mị đã cử động loạn xì ngầu rồi.
“Senpai…”
Mị lại vùi mặt vào cái khăn choàng của Senpai và nằm vật xuống giường.
Mong là thời gian trôi nhanh nhanh để mị còn gặp Senpai nữa. Hôm nay mị có thể chịu đựng được với cái khăn choàng này nhưng mị vẫn muốn làm nũng quá đi à.
Khi mị thử nhìn vào những chuyện sau này sẽ làm cùng Senpai, mị cảm giác đầu mình nóng ran như vừa bị đút vào lò nướng. Đỏ đến tận mang tai luôn chứ chả đùa.
Cảm giác như mị vừa bước vào thế giới của Rom-Com vậy.
“A!”
Nhắc đến Rom-Com thì mị nhớ ra. Hôm nay là ngày Debiru-chan đăng tác phẩm mới lên Twittet mà!
Mị vứt quyển manga trên giường và lấy điện thoại ra lướt. Mị đi vào tài khoản của Debiru-chan thì thấy có bài viết mới được đăng hai tiếng trước.
Mị ngay lập tức chạm tay vào nó và đảo mắt qua nội dung.
“Hở? Cái tiêu đề gì đây ‘Có lẽ là chuyện thật’? Gì vậy trời. Dựa trên đời sống ngoài đời của Debiru-chan à?”
Mà mị cũng không để ý gì cho cam. Dù là thật hay giả thì manga của Debiru-chan vẫn thật sự rất thú vị. Mới là hai tiếng trước thôi nhưng lượt thích đã vượt qua con số 20,000 rồi. Mị mở nó ra đọc thử xem sao.
“Ui trùi, cốt truyện này ghê thật…”
Giải thích một cách dễ hiểu ra thì câu chuyện là về một cặp đôi chim chuột nhau trong buổi hẹn hò của họ, nhưng thật sự mà nói, nó cũng không đơn giản đến cỡ đó đâu. Nữ chính trong truyện tới một công ty nọ và mua một người con trai làm bồ mình bằng sức mạnh của đồng tiền.
Sao mà nó giống với mị ta…
“Gì, hở!? Cái trang phục này…”
Xung quanh mị chẳng có ai cả nhưng mị vẫn sốc tới nỗi phải phát ra thành lời. Cái anh chàng diễn vai bạn trai đó mặc đồ y hệt so với đồ Senpai mặc hôm nay luôn…
Đến cuối cùng thì hai người chụp ảnh với nhau và buổi hẹn hò kết thúc ở đó.
Tác giả đề sẵn “có lẽ là chuyện thật” nên mị nghĩ vẫn có phần tiếp theo dù đúng là nó có tính “thực tế” thật.
Mị không biết phải nói sao nữa nhưng mà chỉ nhìn qua cái nội dung thôi là thấy nó giống thật quá thể rồi. Cũng nhiều bình luận ghê ta… mà, cũng có ai khác mua Senpai như mị à, nghe khó tin quá!
Thôi trước mắt cứ cho một like cái đã và để lại bình luận [Cơm tró no căng bụng luôn!] cùng cái mặt cười.
“Tiếp theo làm gì đây ta. Tận hưởng manga của Debiru-chan rồi thì tắm một phát và lăn vào giường ngủ luôn thôi.”
Mị bỏ lại điện thoại và cái khăn choàng trên giường rồi đứng lên.
“Ahihi, trước mắt mai cứ đeo khăn choàng này lên trường đi.”
Ảnh mà phát hiện ra thì chắc sẽ giận mị lắm cho coi, nhưng chỉ cần viện cái cớ trời lạnh cái là Senpai bị khuất phục liền.
Chính vì cái tính cách đó của ảnh nên Senpai chẳng bao giờ để bụng tới việc bị dính líu tới những người như mị, đúng là đại ngốc mà…