Thời gian dần trôi đi, giờ đã vào tiết thứ tư ở trường. Đúng là hôm nay đã vào tiết này rồi… nhưng Himeno lại không dám bước về phía phòng học.
“Uuuu…”
Đây là phòng vệ sinh nữ. Cô vẫn đang ở trong đây lấy hai tay áp lên mặt mình mà thi hành chính sách “không nói, không thấy, không nghe”, bộ dạng cô giờ trông rất giống một con khỉ trong “Bộ Khỉ Tam Không” .
Cả cổ, cả hai tai rồi cả mặt cô giờ nhuốm màu đỏ rực như gấc, nói chung Himeno đỏ toàn tập luôn. Cô không muốn bị bất kỳ ai trông thấy mình bây giờ cả. Còn lâu cô mới cho ai khác chứng kiến cái bộ dạng này.
“Ngốc… ngốc…”
Mười lăm phút đã trôi qua rồi, Himeno vẫn cứ vậy mà cất lên chất giọng bé xì xi của mình.
Từ tháng bốn đến giữa tháng mười một, Himeno đều không vắng một buổi và lý do cô ở đây bây giờ chỉ có một và chỉ một mà thôi. Việc cô có bạn trai ở trong trường đại học dần bị lan ra cho tất cả mọi người biết. Và cô còn vừa thoát khỏi nanh vuốt của người bạn thân của mình là Ami. Đây là tình huống tệ hại hết biết mà có trong mơ Himeno cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Himeno rất muốn quy chụp hết trách nhiệm cho Ami vì đã đi làm loạn mọi thứ như vậy, nhưng đây đơn thuần cũng chỉ là quả báo cho việc cứ cố ra vẻ khác biệt của cô. Hàng đống lời nói dối đã tích tụ từ lâu giờ quay trở lại khiến cô lãnh đủ.
Những suy nghĩ chẳng nói lên lời vẫn tiếp tục bủa vây Himeno, cảm giác tội lỗi vô kể dần dần ôm trọn con tim cô.
Nếu như Himeno có bạn trai “hàng thật giá thật”, hay nếu như người đóng vai là Ryoma không đi học chung trường với cô, tình hình có lẽ đã khác. Thế nhưng, đây không phải là lúc để đi mà hối hận những điều thế này.
“Phải giải thích cho Shiba…
Phải xin lỗi…”
Vấn đề ở đây là Ryoma bị hiểu lầm là bạn trai của cô. Thông tin này mà càng nhiều người biết được thì sẽ càng đẩy thêm vô số những rắc rối lên đầu anh. Đó là vì lỗi của Himeno…
Chiếu theo nguyên tắc của công ty đại lý người yêu thì Himeno không thể trao đổi số liên lạc với Ryoma. Dù cho Ryoma có đang theo học trường này thì khả năng gặp được anh là rất thấp.
Để mà có thể đưa cái khả năng đó lên mức cao nhất và có được một khoảng thời gian để xin lỗi anh nghiêm túc thì không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng cái dịch vụ đó.
Himeno móc chiếc điện thoại của mình ra, và khi mà cô định gọi cho công ty thì…
“Fuu. Lớp học hôm nay cũng mệt mỏi dữ ta.”
“Thật đó. Lý thuyết thì khó còn báo cáo đợt này mình chắc chắn sẽ phải lao tâm khổ tứ cho mà xem.”
“!?”
Himeno sựng người lại, mặt cô ngẩng lên mà ngừng thở.
Chẳng đúng lúc chút nào cả. Cánh cửa nhà vệ sinh nữ mở ra và có hai nữ sinh vừa tám chuyện mà tiến vào.
Ở trường đại học thì sinh viên có thể tự do mà sắp xếp thời khóa biểu của mình. Đã vào tiết bốn rồi, hai người này không đi vào lớp mà còn ở đây.
“Cơ mà không sửa lại lớp trang điểm thì tệ lắm đây!! Chỉ còn 30 phút nữa là tao phải đi làm thêm rồi!”
“Tao chẳng muốn đi làm thêm chút nào cả… bằng một cách thần kỳ nào đó mà có thể giúp mình trốn việc thì sướng biết mấy.”
“Tao mà có khả năng phân thân chi thuật thì tao sẽ vừa có thể kiếm tiền vừa có thể trốn học được rồi. Kiểu giao cho phiên bản kia của mình công việc làm thêm còn phiên bản thật đi hát hò ở mấy quán karaoke ấy.”
“Cái đó nghe sao ảo diệu quá vậy. Mà tao nghĩ nếu trốn học rồi thì cứ viện nhà có tang hay gì đó là được mà?”
“Làm thế bị phát hiện là chết đó con.”
“Ờ, rốt cuộc thì khó mà có thể trốn học được ha mày. Lỡ làm cửa hàng mình đang làm ngon lành liên lụy nữa thì ôi thôi rồi.”
“Phải rồi ha.”
Cuộc hội thoại tạm ngắt ở đây. Trong bầu không khí vắng lặng chỉ còn vang vọng tiếng mở dây khóa túi trang điểm của người kia.
“...”
Himeno vẫn đang ẩn mình trong phòng vệ sinh. Chắc chắn là cô chẳng đang làm gì xấu xa cả, nhưng hẳn cũng phải có rất nhiều người cố giữ cho bản thân không bị phát hiện ra khi đang ở trong tình cảnh này chứ ta. Đối với Himeno thì đây nửa phần là phản xạ của cô rồi.
“A! Có chút đường đột nhưng có thứ này tao muốn khoe mày đó.”
“Gì trời, sao trông bà hí hửng thế… mà thôi kệ. Thứ muốn khoe tao đâu.”
“Ja jan. Đây là cái son môi hôm qua tao mới mua đó.”
“Ồ, cái này trông có vẻ đắt dữ ta… uầy, chẳng phải là hàng hiệu sao!?”
“Đúng đúng, tao mua cái này bằng tiền làm thêm của tao đó! Lúc đầu tao cũng mông lung dữ lắm chớ mày, kiểu mua hay không mua ấy, nhưng rồi cuối cùng tao kiểu ‘thôi cứ mua mịe đi cho rồi’.”
“Cái son đây màu đẹp ghê bây. Ngay từ đầu tao cũng chưa sở hữu loại này nên để thử vung tiền lần tới xem sao ta…”
“Tao nghĩ nếu mày đã hứng thú vậy rồi thì mày sẽ không hối hận đâu.”
“Phải rồi ha. Tiền làm thêm sắp vào ví tao rồi nên để tới lúc đó tao đi ngó thử coi.”
Việc hai người kia cao hứng vì chuyện trang điểm cũng là điều không phải điều xa lạ gì cả. Himeno vẫn đang ẩn náu mình như vậy, nhưng sau khi nghe chuyện đó, cô cũng đã có thể xao lãng đi đôi chút.
“Thế thì lần sau tụi mình đi chơi chung với nhau đi!? Lúc đó tiện thể đi coi đồ trang điểm luôn!”
“Ý hay đó ý hay đó. Thế vậy nhớ để trống lịch ra đó. Tao sẽ còn gọi nữa đấy.”
“Ok luôn! Nếu đã được làm chuyện vui thì chẳng hiểu sao tao lại có hứng đi làm thêm rồi!”
So với hai người này bây giờ thì tâm trạng của Himeno đúng khác nhau một trời một vực luôn. Họ lộ rõ vẻ vui tươi qua giọng nói phấn khích đó. Dù gì đi nữa, cô cũng có thể cảm nhận rõ được sự khác biệt đó.
“Có hứng thì tốt đấy nhưng cố đừng để hấp tấp quá nhá quý cô? Mày là có nhiều chỗ không được đâu đó.”
“Tao đâu có vậy đâu!?”
“Có chứ sao không. Hôm nay mày quên ví rồi còn gì, rồi còn thêm cả cái hộp bút nữa. Lúc nào tao cũng nói là kiểm tra cho cẩn thận rồi mà.”
“A, ahaha… Tử vi cung hoàng đạo của tao hôm nay tệ lắm mày, phải chịu thôi chứ biết sao được giờ…”
“Đó đó, lại lý luận cùn nữa rồi. Thế thôi chưa nói được điều gì đâu đó…”
“Không, hôm nay đúng là hoạn nạn cho tao mà. … A! Chỉ là có thể thôi nhé nhưng tao cũng cùng cung Bạch Dương với một em khóa dưới mà! Ẻm cũng bị dính chưởng như tao mà!”
Thôi đừng đổ lỗi nữa… Himeno lẩm bẩm như vậy, nhưng bên kia là một người thích đổi chủ đề một cách đường đột.
“Em khóa dưới? Phải chăng đó là người mà tao cũng biết à?”
“Người ấy ở trường này ai cũng biết mà! Cơ mà, tao chưa nói gì à? Về Loli Lynn đó!”
“A, Himeno-chan à.”
“...u!?”
Tự dưng bị chỉ đích danh ra như vậy, Himeno đâm hoảng. Cô cố ngậm chặt cái mồm lại để không cho bất kì giọng nói nào bị thốt ra.
“Hở? Nãy, mày có nghe tiếng lạ gì không?”
“Tao có thấy gì đâu.”
“Ừa…”
“Thế thế, để quay trở lại chuyện của Loli Lynn cái đã, trước em đã nổi như cồn mày ạ, nhưng nhờ cái phát ngôn ‘không có hứng thú với trai’ thôi là cái danh tiếng đó vút lên một tầm cao mới luôn rồi.”
“Phải rồi ha. Cũng chỉ vì lẽ đó mà ẻm bị con gái khắp nơi ghét, hay phải nói là ghen tỵ ra mặt luôn á. Những người nổi tiếng thường được người khác giới mến mộ nhưng cũng hay chuốc vào sự căm thù từ những người cùng giới mày nhỉ.”
“...”
Himeno chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bị cho nghe những lời lẽ xấu xí đó. Cô dù muốn cũng không thể trốn được ra khỏi phòng vệ sinh này, ngay cả việc dừng cuộc trò chuyện đó cũng không
“Nhưng mà nhé! Việc ‘không có hứng thú với trai’ cũng có lý do đàng hoàng hết đó mày! Mọi thứ được làm rõ ràng trong hôm nay luôn rồi, nó gây động trời lắm mày ạ!”
“Không phải là vì ẻm ghét trai hả mày?”
“Tất nhiên! Không còn nhiều thời gian nữa nên tao sẽ nói ngắn gọn thôi, nhưng mà cái ý của Loli Lynn khi nói ‘không có hứng thú với trai’ là kiểu ‘mình có bạn trai rồi nên không có hứng thú với… người khác’ đấy mày!”
“Ể!? Cái logic gì vậy trời… vậy là Himeno-chan có bạn trai rồi ư!? Tao chưa từng nghe tin đồn đó một lần nào luôn ấy.”
“Tao cũng giật thót mày ạ, nhưng điều đó không sai đâu. Hình như do bạn của Loli Lynn lỡ mồm làm bể dĩa hết ấy.”
“Đ-đúng là hoạn nạn thật mà…”
“Cơ mà, tao nghĩ không hẳn là toàn những điều xui không đâu mày? Nếu thế này thì Loli Lynn đâu cần phải đi giấu giấu diếm diếm làm gì nữa, khi mà mọi người hiểu lý do cho câu nói ‘không có hứng thú với trai’ rồi thì ẻm sẽ không còn bị nói những điều thô lỗ nữa đâu!”
“Quả thực lợi thì cũng lợi thật. Và kì cục ở chỗ là nó ăn khớp với cái hại luôn ta.”
“Chưa hết đâu nhé, Loli Lynn coi vậy cũng không phải dạng vừa đâu mày. Biết là bản thân bị nói xấu vậy rồi nhưng mà vì không muốn làm bạn trai của mình phải lo lắng nên mới đi nói điều đó đó.”
“...”
Himeno cố co cụm bản thân mình lại hết sức có thể nhưng con tim cô vẫn đang đập liên hồi.
Khi cô công khai rằng mình ‘không có hứng thú với trai’, lượng con trai lảng vảng xung quanh cô giảm hẳn. Nhưng cũng vì cô thể hiện ra mặt vậy mà cái hiểu lầm rằng cô đang cố làm bạn trai mình an tâm mới được phát sinh.
“Và cuối cùng, chẳng phải thế còn làm tăng thêm điểm trong mắt đám con trai sao? Kiểu ‘một cô nàng trân quý bạn trai mình cỡ này’ ấy.”
“Đúng rồi á. Nói đến mấy điều này làm tao nghĩ rằng làm người nổi tiếng cũng khổ ghê ta. Bình thường thì đâu cần phải ứng phó như thế này đâu.”
“Khổ mới bắt đầu từ đây thôi mày à. Tao cá chắc sẽ có người tìm cho ra bằng được bạn trai của Himeno-chan là ai cho mà xem.”
“Aa… đúng rồi ha. Cái tổ đội đó đang hành động rồi thì phải.”
“Thực lòng thì, tao thấy tởm lắm đó mày. Mấy chuyện này là phải để yên cho người ta chứ.”
“Tao thì,... tao hiểu cái cảm giác cố lùng ra ai là ai đó mày…”
“Hả? Tao không muốn mày đồng cảm mấy thứ đó chút nào đâu đó.”
“Nhưng mà, tao nghe được là một Loli Lynn vô cảm như vậy mê anh bạn trai mình như điếu đổ luôn ấy! Tao nghĩ là mày cũng phải tò mò xem không biết người đó mặt mũi ra sao chứ!?”
“Himeno-chan ‘mê như điếu đổ’ luôn!?”
“!?”
Himeno cũng sững người lại như cô gái kia. “Mê như điếu đổ” Cô chẳng hay biết cái tin đó lòi ra từ đâu. Thế nhưng, một tin đồn càng nóng hổi thì càng không thể tránh khỏi việc nó phình to một cách quá mức cần thiết.
“Xin lỗi, cho tao chỉnh lại lời ban nãy. Mày đã nói vậy rồi thì tao cũng muốn đi tìm xem anh chàng đó là ai…”
“Thấy chưa!? Điều mà mọi người đang hóng lúc này là Loli Lynn làm cái vẻ mặt ra sao lúc gặp bạn trai mình kia kìa, và cái tổ đội chuyên nhiệm kia vẫn đang cố hết sức đó.”
“Không biết một Himeno-chan như thế có thể cười tươi được một cái không ta…?”
“Nhiều người mong chờ cái má phúng phính đó sẽ giãn ra ấy!”
“Cũng có thể lắm đó. Kiểu khi mày cố chỉnh chỉnh lại hai bên má khi bạn trai đang không nhìn.”
“Có lẽ thế á!”
Hai người tiếp tục nói chuyện và cười đùa vui vẻ với cái chủ đề đang làm cô ngượng chín mặt đây, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô lỡ nghe một điều không phải là tốt đẹp gì cho cam.
“Nhưng mà, lỡ như bị lộ mặt ra rồi thì anh bạn trai có bị lâm vào nguy hiểm không ta… Loli Lynn thì chắc là không biết chuyện này đâu nhưng mà có cả fan club dành riêng cho cô nàng ngang nhiên được thành lập luôn mà?”
“Nếu vậy thì chắc anh bạn trai sẽ phải hứng chịu áp lực vô cùng lớn luôn đây?”
“Ừm…”
“Chắc chắn là vậy rồi nhỉ. Đối với fan club mà nói thì đây sẽ chẳng phải chuyện thú vị gì, mấy người đó mong hai người này mau mau chia tay mà thôi.”
“Thật sự khổ quá nhỉ, mấy người nổi tiếng ấy.”
“Đã nói đến đây rồi thì phải thấy họ đáng thương luôn ấy…”
“...”
Đó là những lời cuối cùng cô nghe được từ hai người ấy. Họ chắc đã sửa lại xong lớp hóa trang của mình, hai cô gái đó cứ thế rời khỏi nhà vệ sinh nữ.
Không biết có phải là hình phạt cho việc lén lút vểnh tai lên mà nghe không mà giờ cô còn phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn nhiều, trong khi cái cảnh giác kế trong người Himeno đã vượt ngưỡng từ lâu rồi.
Himeno vẫn tỏ ra lặng thinh, mặt cô trở nên nghiêm túc tới mức đáng sợ. Nếu không nhanh giải thích tình hình thì… cô đang mang trong mình những cảm xúc mãnh liệt như vậy.
“Chắc Shiba vẫn còn ở đây…”
Nếu như Ryoma vẫn còn đang học tiết bốn thì ắt hẳn anh vẫn còn đang ở trường. Himeno không muốn phí phạm bất cứ thì giờ nào nữa, cô vừa cố liên lạc với đại lý người yêu vừa nghĩ thử xem mình nên phục kích anh như thế nào đây.
****
Kết thúc tiết bốn, Ryoma đang bước những bước chân nhẹ bẫng để đi về nhà thì lọt vào tai cậu là cuộc trò chuyện không có vẻ gì là tươi tắn cả.
“Hở, trời đang mưa à!?”
“Mày không coi dự báo thời tiết à? Từ bốn giờ chiều trở đi xác suất xảy ra mưa là 90% đó.”
“Coi đéo đâu! Sáng trời quang vậy mà!”
“Thôi đành chịu vậy, tao cho mày chung ô đó. Chuẩn bị sẵn một lon nước ngọt đi nhá.”
“Cảm ơn! Hai lon cũng được nữa.”
“Thiệt hả! Thôi cho tao ba lon nhé!”
“Hai thôi!”
Biểu cảm trên khuôn mặt giữa người có đồ đi mưa và người không có là hoàn toàn khác biệt nhau. Thắng hay thua đều lộ rõ trên đó cả. Ryoma là người đến sau, bóng dáng nỗi buồn bao trùm cả con người cậu.
“Hôm nay phải ướt mới về được sao…”
Nhìn trời sáng nay, Ryoma cứ tưởng là mọi thứ vẫn ổn nên đã không coi qua dự báo thời tiết. Thằng bạn thân của cậu là Yukiya thì đã thoát khỏi đây nhờ mấy tiết trong buổi sáng rồi. Tiếc thay, ngoài nó ra cậu chẳng còn có thể nhờ được ai.
Ít ra cũng để mưa lăn tăn… cậu vừa canh cánh trong lòng lời thỉnh cầu như vậy vừa hướng về phía cổng vào.
Tuy vậy ông trời lại chẳng chịu nghe. Ryoma vừa mới phải vật lộn với tiết học xong thì giờ lại phải hứng chịu thêm cực khổ nữa.
“...”
Từ hành lang trường đại học cậu ngó ra xem tình hình ra sao. Ngay khoảnh khắc ấy.
*ào ào
Cơn mưa nhỏ ban nãy giờ đã hóa rồ. Những hạt mưa tuôn xối tuôn xả từ bầu trời băng chéo qua cảnh sắc xung quanh, chúng như đang trẩy hội trên nền đất.
Đánh mắt ra xa, mọi thứ trở nên trắng xóa như có màn sương mù bao bọc. Giờ không có ô thì có cố mà sải những bước chân dài đến cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng giống như tự sát. Cơn mưa quái ác đến cỡ đó đấy.
“Đùa hả trời…”
Ryoma thốt ra giọng nói bất lực. Về thì về được nhưng không thể đu theo cái cách cuối cùng đó. Chẳng có ai không cảm thấy cay đắng khi lâm vào tình cảnh này cả.
Hai vai thõng xuống, Ryoma bèn mở điện thoại ra kiểm tra dự báo thời tiết xem tiếp theo sẽ như thế nào.
Nếu như cơn mưa này vẫn tiếp diễn thì cậu phải xác định tinh thần rằng sẽ bị ướt như chuột lột. Nửa kỳ vọng, nửa từ bỏ, Ryoma lướt mắt qua màn hình điện thoại. Cuối cùng vận may đã đến.
6 giờ tối nay. Xác suất mưa rơi giảm xuống còn 40%, từ mưa chuyển thành nhiều mây. Bắt buộc phải đợi trong hai tiếng nữa thôi, nhưng mà nếu sau hai tiếng mưa không ngớt thì vẫn căng đây.
Đối với người không tải game trong điện thoại như Ryoma thì cách giết thời gian tốt nhất bây giờ chỉ còn việc tự học mà thôi. Thư viện trường là một nơi lý tưởng nên cậu nhanh chóng vạch ra được điểm đến.
“Giờ thì, cố học chút thôi nào…”
Gạt bỏ mong muốn về nhà sang một bên, Ryoma bật trạng thái chăm chỉ lên và ngay lúc cậu mới quay nửa người lại định trở về khuôn viên trường thì,
“...”
“...”
Xuất hiện trước mắt cậu là một gương mặt tóc bạc vô cùng nổi bật đang lặng yên ở một chỗ. Khi từ từ cúi đầu xuống cậu nhận ra đó là một thiếu nữ tóc màu bạch kim nhìn chẳng khác gì học sinh cấp hai đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng cặp mắt long lanh.
Ryoma đứng sững người lại, cậu không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ biết nhìn dán vào người thiếu nữ vẫn còn đang đăm đăm đôi mắt về phía cậu. Cô chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn chẳng chớp mắt lần nào, chỉ đang giăng ra cho cậu một thứ áp lực khủng khiếp.
“Giờ, giờ thì phải nhanh đi…”
“...Đợi đã.”
Khi cậu mặt dày định quay lại trường thì người con gái ấy bước sang phải một bước và chặn đường cậu lại. Dù vậy Ryoma vẫn vờ như mình không biết gì cả mà cố vào lại khuôn viên trường.
“Shiba, đợi đã.”
“!?”
Chắc cô đã nghĩ rằng không còn cách nào khác để ngăn cậu lại nữa. Người thiếu nữ ấy đứng ngay trước mặt cậu, cô nắm lấy tay áo của Ryoma và không để cậu đi đâu được nữa.
Cái nắm ấy quá đỗi nhẹ nhàng. Cậu biết mình có thể rũ tay cô ra một cách dễ dàng nhưng giờ nhận thức của cậu vẫn còn đang ưu tiên việc coi cô là khách hàng, cậu không thể nào làm vậy được.
“Dạ xin cho hỏi đằng ấy là ai ạ…”
“Là ai Shiba đang rõ mà.”
“...”
“Là ai, Shiba rõ.”
Ryoma đang hết lòng giả đò nhưng Himeno vẫn nhìn thấu được hành động của anh chàng. Bằng một tông giọng quyết đoán, cô tấn công cậu những hai lần liên tiếp mà không cho cậu một cái cớ nào để trốn chạy. Khi cô thả tay áo cậu ra, Himeno còn bồi thêm câu “Đừng chạy trốn” nữa.
Nếu như cô đã vững chắc đến thế này thì đường lui cho cậu đã bị đập tan hoàn toàn.
“Biết rõ anh đây là ai luôn… dù bộ dạng anh khác hoàn toàn rồi nhỉ.”
“Ami đã chỉ cho biết. Cả chuyện chung trường đại học nữa. Himeno giật mình lắm.”
Có thể nói được những lời đó ra với cái vẻ mặt nghiêm chỉnh đến thế, đúng là ra dáng Himeno thật.
“Anh cũng thế mà. Thật sự anh chưa hề nghĩ tới việc sẽ chạm mặt bạn em đâu.”
“Vô cùng ngẫu nhiên.”
“Đúng vậy nhỉ. Himeno giờ chuẩn bị đi về ư?”
“Không, đang đợi Shiba.”
“Anh?”
“Ừm. Để mà nói chuyện với Shiba.”
Himeno muốn về lúc nào cũng được, nhưng cô đã đợi cậu ròng rã suốt một tiếng rưỡi đồng hồ chỉ để có thể nói chuyện đó với cậu. Cô chỉ trông mong vào cái khả năng nhỏ nhoi rằng là cậu sẽ học tiết bốn. Nhìn thôi cũng đủ hiểu bờ vai nhỏ bé ấy đang dồn nén những cảm xúc mạnh mẽ đến nhường nào.
“Himeno đưa tiền cho, nên nói chuyện đi.”
“Bây giờ em không phải là khách hàng của anh nên anh không nhận đâu đó.”
“Vậy giờ Himeno sẽ là khách hàng.”
“Phải thông qua dịch vụ đó mới được vậy chứ em.”
“...Vậy thì, Himeno biết là mình ích kỉ nhưng có điều muốn nói với Shiba.”
“Ờ, ừm… Himeno-san. Anh biết là mình sắp nói những lời không hay, nhưng nếu hai tụi mình ở chung một trường đại học như thế này thì anh nghĩ đừng liên quan gì với nhau mới tốt hơn chứ ta. Phải đối phó với mấy rắc rối nảy sinh cũng mệt lắm.”
Một bên là khách hàng, một bên là người đóng vai. Cộng thêm cả cái sự trùng hợp khi cả hai ở chung trường nữa. Nếu hai người mà lấn sâu thêm vào đời tư của nhau thì khả năng cao sẽ phát sinh vô vàn những điều phiền toái.
Nếu là lúc bình thường, họ sẽ vẫn cứ học tiếp trên trường mà vờ như không biết gì đến nhau, và đó là điều cả hai sẽ phải cố hết sức mà thực hiện.
“Biết… Nhưng, chỉ hôm nay…”
“Hửm?”
Himeno đang cảm thấy lấn cấn điều gì đó trong lòng.
“Có, có chuyện gì vậy? Điều gì xảy ra à?”
“Ừm, rắc rối… đã đến…”
“Hả!?”
“Vì, vì vậy, Himeno muốn xin lỗi. Muốn gặp và nói chuyện…”
“Ờ, ừm… chỉ là anh đoán thôi nhé, nhưng có phải nó nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi không?”
“Thật sự, xin lỗi anh…”
“Vậy, vậy à. Mọi thứ đã xảy ra rồi à…”
Himeno cúi gằm mặt xuống, cô dồn lực vào hai bàn tay nhỏ bé của mình và nói bằng giọng rưng rưng. Ryoma đã cảm nhận một cách đầy đủ sự hối lỗi của cô từ tận thâm tâm. Khi nhìn vào một Himeno thành khẩn đến cỡ này thì chắc không ai không cảm thấy động lòng cả.
“Thế, thế… hãy kể cho anh nghe sự tình ở chỗ vắng người chút nhé. Đã tầm này rồi thì anh nghĩ sẽ có phòng học trống cho mình đó.”
“Cảm, ơn…”
“Không cần phải rén đến thế đâu em. Dù có nghiêm trọng đến cỡ nào đi chăng nữa chỉ cần nói anh biết thì anh sẽ không giận đâu.”
“Không, anh giận Himeno cũng được.”
“Chuẩn bị tinh thần đến mức này có làm anh hơi run rồi đó… Ahaha.”
Cô nói vậy cũng vì bản thân cảm thấy hối lỗi và thừa nhận sai lầm của mình. Chuyện gì đã xảy ra vậy trời, Ryoma càng cố tưởng tượng mọi chuyện cậu càng cảm thấy lo lắng.
“Trước, trước mắt mình di chuyển thôi nhỉ. Để em còn có thể nói cho anh nghe một cách rõ ràng nữa.”
“Ừm…”
Diễn biến bất ngờ này khiến cho Ryoma quên đi cả việc giữ khoảng cách với Himeno và cứ thế mà sóng vai đi ngang hàng với cô. Họ vai cạnh vai với nhau cùng rải bước trên hành lang, trông chẳng khác gì một cặp đôi thứ thiệt.
Và tất nhiên thế sẽ gây được chú ý từ những học sinh khác đi lướt qua hoặc vô tình chứng kiến cảnh tượng ấy từ xa.
“Ê, êy! Loli Lynn đang đi cùng với ai trông u ám vậy kìa… Có phải đó là người bạn trai trong truyền thuyết không!?”
“Không, dù có nghĩ ngược nghĩ xuôi gì đi chăng nữa mày có thấy điều đó khó tin cỡ nào không.”
“Chắc chỉ là một thằng ất ơ nào đó thôi”
“Anh bạn trai chắc chắn phải học trường khác rồi! Tìm thôi tìm thôi!”
Mọi thứ không xé ra to cũng chỉ vì cậu chẳng chải chuốt gì cho bản thân trong hôm nay.
****
“Ăn đi.”
“A, a… Cảm ơn em nhé”
“Ăn thêm chocolate không? Hình con gấu. Còn túi nữa.”
“Được rồi mà. Lượng này nhiều quá rồi còn gì.”
“Ừm, hiểu rồi.”
Vài phút sau, hai người nhanh chóng tìm được một phòng học trống. Ryoma giờ đang bị cuốn theo cái phong thái kỳ lạ mà chỉ Himeno mới có thể có được.
Thay vì ngay lập tức chuyển sang chủ đề chính, Himeno lại lôi từ trong chiếc túi có gắn móc khóa hình trái tim ra hết kẹo thường, kẹo caramen rồi thêm cả bánh quy và đặt hết lên trên bàn. Chắc là để vừa ăn vừa nói chuyện rồi.
Không phải là cô không biết đọc bầu không khí ở đây. Himeno đang chuẩn bị tinh thần để có thể bước sang vấn đề thực sự. Dù gì đi nữa, khoảng thời gian này là thực sự cần thiết… Ryoma đoán vậy từ vẻ mặt của cô.
“À phải rồi, Himeno thích đồ ngọt nhỉ. Ở lần hẹn hò thứ ba của chúng ta mới đây, em cũng đã ăn khá nhiều ở chỗ buffet đồ ngọt đó ha.”
“Ừm, thích lắm. Vẫn còn nhiều thế này nữa.”
“Em thực sự bỏ vào đó nhiều ghê ta. Không biết đến cỡ nào nhỉ…”
Himeno mở to cái túi ra và cho cậu xem những gì bên trong. Vẫn là kẹo thường, kẹo caramen và bánh quy như đã bày ra trên bàn ban nãy đang lấp đầy cả cái túi đó.
Khi hình ảnh Himeno ngồi nhà tự tay cho nhiều đồ ngọt đến cỡ này vào túi để ngốn lúc ở trường hiện lên trong tâm trí Ryoma, không hiểu sao nó trông đáng yêu đến mức cậu bất giác muốn mỉm cười.
“Đếm không?”
“...A, phải rồi nhỉ. Vậy nhờ Himeno đếm hộ anh nhé.”
“Hiểu rồi. Một, hai, ba, bốn…”
Himeno nghiêm túc đếm từng viên kẹo một cho ở trong túi. Không phải là cậu quan tâm nhiều đến số lượng thực sự làm gì, chỉ là việc cho cô đếm kẹo như thế này cũng có cái lý của nó cả.
“Mười lăm, mười sáu…”
“Himeno, không cần phải run đến cỡ đó đâu. Anh nghĩ nếu như thế này chúng ta sẽ khó nói chuyện lắm đó.”
“!!”
Tay của Himeno chợt khựng lại, cô đột ngột quay mặt về hướng của cậu. Làn tóc bạc bóng bẩy đó lắc lên với vẻ dữ dội. Cái điệu bộ run rẩy ấy chẳng thể qua mắt được ai.
Ryoma hiểu rất rõ. Rằng Himeno đang do dự đến cỡ nào trước việc chạm đến vấn đề chính ấy, mặc dù tất cả những gì cô làm nãy giờ chỉ là để chuẩn bị con tim của mình cho chính cái điều đó. Rằng cô đang tỏ ra sợ sệt.
Thời gian nãy giờ là dành để xóa bỏ những cảm xúc ấy. Hành động nãy giờ là dành để cố làm cho cậu thấy thoải mái.
“Anh vẫn chưa thể nghe được chuyện mà em muốn nói nên anh cũng không hiểu rõ điều gì cho cam, nhưng ắt hẳn đó không phải là điều mà em cố tình gây ra đúng không? Anh không nghĩ Himeno sẽ là người đi làm những chuyện ấy.”
“Ừm, không phải là cố ý. Đây thực sự…”
“Được rồi. Nếu vậy anh sẽ không có giận dữ gì hết đâu, nên đến khi nào em nghĩ bản thân có thể bộc bạch được thì hãy nói cho anh biết nhé. Anh sẽ không hối em đâu mà lo, đây là điều khó nói mà nên em cứ thong thả đi nhé, anh thì anh ổn với tất cả.”
“Cảm, cảm ơn Shiba. Quả thực, tốt bụng…”
“A, ahaha… Đây là điều ai cũng làm thôi em.”
Dù gì đi nữa, cậu cảm thấy xấu hổ khi Himeno sẵn lòng trao cho cậu hết lời cảm ơn đến lời khen như vậy.
“Himeno… bây giờ sẽ nói.”
“Anh biết rồi. Thế vậy em có thể kể cho anh được không? Vừa ăn kẹo vừa nói cũng được.”
“Ừm.”
Himeno làm theo những lời đó của Ryoma. Cô vừa xé bọc bánh quy vừa bẽn lẽn đan từng lời một về những chuyện hôm nay.
Về chuyện cô cứ tiếp tục tuyên bố rằng mình không cần bạn trai. Về chuyện cô cứ tiếp tục lừa dối mọi người xung quanh rằng Ryoma là bạn trai của cô kể từ lần cô và cậu hẹn hò với nhau lần đầu tiên ấy. Về chuyện bị truy hỏi rất nhiều bởi người bạn của cô là Ami trong hôm nay. Về chuyện lúc ấy khi đang bị truy hỏi thì chạm mặt người quen và Ami đã lỡ mồm rằng Himeno có bạn trai. Về chuyện bị hiểu lầm rằng mình có bạn trai không chỉ bởi những người bạn của cô mà là cả toàn trường.
Không giấu diếm, không khuất lấp gì cả, mọi thứ đều được cô thủ thỉ cho cậu nghe.
“...Hở? Dựa trên những điều em kể vừa rồi thì em đâu cần phải cảm thấy có lỗi? Ngược lại người có lỗi mới là anh chứ nhỉ.”
“Tại sao? Khi Himeno nói ra sự thật thì nó lại không làm phiền Shiba.”
“Nhưng mà trong lần đầu tiên hai chúng ta hẹn hò, người đi lừa hai người bạn của em rằng đôi ta đang hẹn hò là anh cơ mà. Vì lẽ đó nên em mới cảm thấy khó khăn trong việc nói ra mọi chuyện, và em không khi nào nghĩ rằng ‘nếu như anh không tự tiện hành động thì...’ à.”
“Không, Shiba không làm gì sai cả. Shiba chỉ đang làm tròn công việc của mình thôi.”
“Biết là thế, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân mình không phải hay sao ấy… Giờ nói rõ ra thì có hơi khó nhưng quả thực phải có một cách đối phó nào đó tốt hơn ở thời điểm ấy cơ.”
Himeno không ép cái trách nhiệm đó về phần cậu mà cô chỉ ôm hết về phía mình. Ryoma cũng tự giác nhận ra rằng mình có lỗi trong chuyện này. Và với cái tính cách đó của cả hai thì việc đồng nhất ý kiến hẳn là một việc khó khăn.
“Tại sao, Shiba lại che chở cho Himeno? Dù cho việc đó có gây rắc rối cho Shiba.”
“Đâu phải là anh có ý định ‘che chở’ gì đâu, chỉ là anh không muốn ép Himeno phải làm những điều vô lý khi em vẫn còn đang là khách hàng của anh. Nếu như Himeno đi kể sự thật với bạn bè mình thì có thể mối quan hệ của tụi em sẽ chuyển biến theo chiều hướng xấu chăng? Lỡ vậy thì việc đi học ở đây sẽ trở thành một trải nghiệm hết sức khó chịu.”
“Himeno mới là người không muốn ép Shiba…”
“Anh cũng đâu có đang làm điều gì quá ghê gớm đâu nên an tâm đi em.”
“Dối.”
“Thật mà. Một anh của lúc hẹn hò và một anh của lúc ở trường là hai phiên bản hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy rõ quá rồi còn gì? Thế nên cái thằng anh lúc hẹn hò với Himeno sẽ không dễ dàng bị lộ ra như vậy đâu, và nếu không lộ thì cũng chẳng có vấn đề gì quá nghiêm trọng cả. Cơ mà, lúc bị Fuuko-san phát hiện ra anh cũng có chút bất an đó.”
“...”
Cái miệng đang nhai nhóp nhép bánh quy của Himeno chợt dừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào Ryoma như muốn xác thực xem có thực là vậy không.
“Anh biết là em đang cảm thấy ngờ vực, nhưng với tình hình hiện giờ thì có cố cứu vãn được bao nhiêu đi chăng nữa tất cũng thành xôi hỏng bỏng không cả. Nên mình để thế này là ổn rồi, Himeno.”
“Thật, thật ư…?”
“Ừm. Chính vì lẽ đó nên em cũng không cần phải nói ra sự thật với bạn em làm gì cả.”
Cho dù Himeno thật sự đang có một người bạn trai đi chăng nữa thì nếu như không để lộ mặt mũi ra, Ryoma sẽ không gặp phải bất cứ rắc rối nào.
Nếu phải nói thêm một điều nữa, khi mà Himeno bị những người xung quanh biết rằng mình có bạn trai thì ắt hẳn cô sẽ phải sử dụng dịch vụ của công ty một cách định kỳ rồi. Đã bị chứng kiến bởi bạn bè mình như vậy thì không thể nào mà thay đổi cái đối tượng mình hẹn hò một cách xoành xoạch được. Cứ cho là cậu bụng dạ thâm hiểm đi, nhưng với một Ryoma đang muốn kiếm tiền từ chuyện này thì đây là hành động có lợi nhất rồi.
“Và nếu như em cảm thấy không thể giấu diếm được người bạn trai của em với ai đó thì cứ nói cái tên của anh ra cũng được, dù anh biết là mọi người rồi sẽ lại xì xào về nó. Đến lúc đó anh sẽ cố làm tròn vai của mình, em không cần lo đâu.”
“Hở…”
“Đã đi làm công việc này rồi thì tối thiểu anh đã phải xác định tư tưởng đến mức đó, anh sẽ cố ứng xử ra sao cho hợp lý để có thể bảo vệ được Himeno mà.”
“Được, không?”
“Tất nhiên rồi. Nếu chúng ta làm thế này thì khi mà Himeno không cần phải chỉ đích danh anh ra hay khi mà em đã có một người bạn trai thực sự thì sẽ dễ dàng dựng lên một lời chia tay hơn mà, và nếu thế thì lời đồn chắc sẽ không phóng đại lên quá đáng đâu.”
Một khi Ryoma biết được rằng Himeno là người nổi tiếng được mệnh danh là Loli Lynn ở trường này thì chắc cậu sẽ phải thay đổi cái chính kiến đó đấy… thế nhưng, cái phương án đó lại làm cô sung sướng khôn xiết. Bởi lẽ, trước đó cô cũng chưa từng mang trong mình những tia hi vọng mong manh rằng là cậu sẽ ra tay ‘bảo vệ’ cô cả.
“Himeno, vẫn muốn chỉ đích danh Shiba ra…”
“Cảm ơn em nhé. Nếu vậy thì đôi ta sẽ cùng hẹn hò chứ nhỉ.”
“Himeno, thực lòng cảm ơn Shiba.”
“Không có gì đâu. Vậy mình kết thúc câu chuyện này tại đây nhé, bây giờ anh và em nói gì đó khác nha? Còn cả đống kẹo Himeno bỏ ra ở đây cho anh này.”
“Tiền nong, anh ổn chứ.”
“Haha, em không cần lo cho anh khoản đó đâu. Mình đâu thông qua công ty nên Himeno chẳng có nghĩa vụ phải trả tiền cũng như anh chẳng có quyền lợi được nhận gì cả đâu.”
“Hiểu rồi. Thế vậy, thay cho đó để đưa nhiều cái này cho anh…”
“Cảm ơn em nhé.”
Himeno đưa cho cậu năm chiếc kẹo để thay thế cho tiền. Không biết có phải vì cô muốn bù đắp không mà cả năm cái đều là những vị khác nhau: nho, dưa hấu, dâu, quýt và táo.
Sau khi Ryoma bốc tay lấy vị nho thì Himeno cũng làm điều tương tự.
“Ồ Himeno cũng thích nho à.”
“Ừm, thích.”
Và rồi, cô cho kẹo vào mồm trước Ryoma. Chắc là khoang miệng cô nhỏ quá hay sao mà viên kẹo làm hai bên má trắng nõn nà của cô phồng lên trông thấy.
“Shiba.”
“Hửm?”
“Hôm nay, cảm ơn vì đã tha thứ…”
“Em, em không cần phải nói trịnh trọng như thế đâu.”
“Himeno muốn nói… lời cảm ơn cho hẳn hoi.”
Cô nhai kẹo liên tục, chắc cũng là để giảm bớt sự xấu hổ dù nó không có hiệu quả là bao.
“Shiba.”
“Sao thế?”
“Hi, Himeno... muốn làm bạn với Shiba.”
Lại thêm một lời nói đường đột nữa. Vẫn là một Himeno lúc nào cũng khoác lên mình một vẻ ngoài như để che giấu những ý nghĩ thực sự trong đầu cô, duy chỉ có một thứ đã trở nên khang khác.
Không biết có phải do câu nói ấy ngốn hết dũng khí không mà mặt cô bây giờ nhuốm màu đỏ rực của lá mỗi độ thu về. Và cộng thêm nước da trắng nõn ấy, cô trông nổi bật hơn hẳn lúc bình thường.
“Anh nghĩ hai đứa mình đã là bạn với nhau rồi chớ ta? Tất nhiên lúc anh và em hẹn hò thì nó sẽ lại khác.”
“Shiba nói dối. Lúc nãy Shiba cố tránh Himeno.”
“Cái, cái đó chỉ là do anh không tiếp nhận được tình huống thôi.”
“Thế… Himeno muốn Shiba cho số liên lạc. Bây giờ không phải là hẹn hò trả tiền nên chúng ta không vi phạm quy định của công ty.”
“A, ahaha. Đúng là chúng ta không vi phạm thật.”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta trao đổi số liên lạc nha. Những lúc cần thiết thì việc có thể liên lạc được với nhau cũng không làm mối quan hệ đôi ta trở nên quá mất tự nhiên đâu nhỉ.”
“Xin lỗi vì đã nói ra những điều vô lý như vậy. Himeno vui lắm…”
“Đừng để ý mà. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì có số điện thoại của nhau sẽ tốt hơn nhiều.”
“Hiểu rồi.”
Ryoma có cảm giác rằng mình bị huờ theo cái cách quá ngọt xớt, nhưng dù gì thì cậu là cậu tán thành với việc đó. Nói đúng hơn, cậu chẳng có lý do gì để từ chối cả. Nếu như công ty không đề ra cái luật đó thì cậu đã cho cô số liên lạc từ lâu rồi. Cả hai lấy điện thoại của mình ra và mở nguồn lên.
So với điện thoại của Ryoma chỉ để độc một cái ốp đơn giản làm bằng nhựa, cái của Himeno gần như đối lập hoàn toàn, ốp của cô làm bằng silicon có đính thêm hình cây xương rồng to tướng.
Cậu nhìn nó cũng quen rồi nhưng cho đến giờ Ryoma vẫn cảm thấy điểm đó của cô đáng yêu làm sao.
“Shiba có dùng Twittet không? Himeno chỉ dùng cái đó.”
“Twittet à… Tài khoản thì anh có từng tạo một lần rồi nhưng anh chẳng hiểu cách nó vận hành ra sao cả nên anh cứ để mốc meo ở đó thôi.”
“Chỉ cần có tài khoản thôi là được. Himeno có thể DM cho anh.”
“Cái đó là nhắn tin trực tiếp đúng không.”
“Ừm, hình thức gửi tin riêng biệt. Để Himeno chỉ cách sử dụng cho anh.”
“Thế đỡ cho anh nhiều rồi. Đợi anh chút nhé. Để anh khởi động app đã.”
Ryoma chỉ nhảy vào Twittet theo phong trào. Cậu bỏ rơi app đó từ rất lâu rồi cũng chỉ vì cách sử dụng của nó quá ư là khó nhằn đối với cậu.
“À ừm, đây là tài khoản của anh…”
Ryoma cho Himeno coi màn hình điện thoại.
Hình đại diện hay bất cứ thứ gì của tài khoản cậu đều để ở dạng sơ khai. Cả những phần tự giới thiệu bản thân cũng chẳng được viết gì cả và lượng người theo dõi cũng như lượng người theo dõi cậu là con số 0 tròn trĩnh. Trông y hệt một tài khoản vừa mới được lập ra.
“Trước tiên, Himeno sẽ chỉ cho Shiba tài khoản của mình. Nhấp vào biểu tượng kính lúp và mở giao diện tìm kiếm.”
“Chỗ này đúng không?”
“Ừm, tiếp theo… Tìm kiếm Debiru. Viết bằng Hiragana.”
“Devil? Hở, em gặp quỷ rồi à?”
“Xấu, xấu hổ lắm… nên đừng hỏi lại.”
“Anh, anh xin lỗi.”
Ryoma làm theo những gì Himeno nói và đặt trong hộp tìm kiếm “Debiru”. Ngay sau đó, những tài khoản có tên “Debiru” lũ lượt hiện lên thành hàng.
“Trời, nhiều cái có tên giống nhau quá chừng này…”
“Cái xuất hiện trên cùng, là tài khoản của Himeno.”
“Trên cùng à… cái này ư? Cái có tên là ‘Debiru-chan’ ấy.”
“Đ-đừng nói cái tên…”
Cậu nhìn sang cô một cái như để cô xác nhận xem như thế nào, nhưng cô hờn dỗi quay mặt đi. Tên là cô tự đặt nhưng có vẻ Himeno cảm thấy ngài ngại làm sao.
Khi cậu nhấp vào tài khoản “Debiru-chan” thì Ryoma nhanh chóng được đưa tới trang nhà của tài khoản đó. Nó cũng hiển thị luôn tên tài khoản, phần tự giới thiệu bản thân, lượng “Đang theo dõi” và lượng “Người theo dõi” ở ngay cạnh.
“Hê. Đây là tài khoản của Himeno à… cơ mà, hả? Chỗ ‘Người theo dõi’, mấy số 0 đây, một, hai, ba, bốn, năm, sáu.... Hả? Vẽ manga… ể, gì chứ!? Himeno là mangaka à!?”
Sau khi kiểm tra những con số và đọc phần tự giới thiệu bản thân thì Ryoma làm một quả mặt sững sờ.
“Gì, gì thế.”
“Đợi, đợi đợi đợi đợi đã!? Himeno là Debiru-chan đó ư!? Đùa phải không!?”
Ryoma vô tình để lộ ra những suy nghĩ của mình. Không chỉ lúc làm thêm ở tiệm sách mà ngay cả khi nói chuyện với Aira, cái bút danh đó đều xuất hiện nên cậu nắm bắt được rất nhanh.
“Em, em có cho ra lò nhiều bộ manga đúng không!? Thuộc dòng Rom-Com ấy.”
“...Không, không có ra gì cả.”
“Không cần phải tỏ ra xấu hổ đến cỡ đó đâu mà…”
Himeno đã có nói với cậu ở lần hẹn hò trả tiền đầu tiên. Rằng “Dù là sinh viên nhưng mình vẫn có thể kiếm tiền”.
Bút danh, Debiru-chan. Đó là mangaka trứ danh chuyên mảng Rom-Com thường phụ trách vẽ minh họa cho các bộ tiểu thuyết.
“Ngay từ đầu thì tại sao Shiba biết chứ. Cái bút danh này.”
“Anh cũng làm thêm ở tiệm sách nên nghe cái tên đó cũng nhiều rồi. À còn một điều nữa, khách quen của cửa hàng cũng là fan cứng của Himeno đó.”
“Trùng hợp, nhiều quá…”
Nếu đã là một mangaka nổi tiếng đến nhường đó thì ắt hẳn cô cũng muốn đi mà tỏ ra tự hào với những người quen của mình, nhưng kìm hãm cảm xúc đó và thi hành lối sống khắc kỷ trong thầm lặng, đó mới thật đúng là Himeno.
“Nhưng, nhưng mà Himeno thật sự là một mangaka cơ à… Em tuyệt vời thật đó.”
“Sh-Shiba nhanh ấn chữ ‘theo dõi’ đi. Không được nhìn nhiều như thế…”
“Xin lỗi xin lỗi. Chỉ là anh thật sự giật mình thôi.”
Himeno đánh thùm thụp vào lưng Ryoma khi cậu vẫn còn chưa ra khỏi trạng thái kinh ngạc.
Và rồi, vài giây sau khi cậu “theo dõi” Debiru-chan thì cô cũng nhanh chóng “theo dõi” cậu lại. Thế này thì việc “theo dõi” nhau đã hoàn tất.
Debiru-chan đang theo dõi 2,560 tài khoản khác. Và con số này giờ trở thành 2,561.
Một tài khoản với lượng người theo dõi vào độ 300k như Debiru-chan lại đi theo dõi một tài khoản gần như vừa mới được lập ra. Fan mà thấy thì kiểu “Tại sao cái tài khoản trơ trọi như thế này lại nhận được ‘theo dõi’ từ Debiru-chan chứ!?” cho mà xem.
“Tiếp theo, cách thức gửi tin riêng biệt. Sau rồi là ấn vào biểu tượng bức thư này thì tin nhắn sẽ được gửi đi.”
“Đây à… Để anh thử gửi cho em một tin được không?”
“Ừm, được.”
Himeno tán thành ngay lập tức.
Sau khi Ryoma ấn vào biểu tượng bức thư ấy thì cậu được chuyển tới giao diện nhắn tin trực tiếp. Cậu suy nghĩ xem nên nhắn những gì rồi nhập vào hộp thoại và gửi nó đi.
“... Shiba ngốc.”
“Ahahaa.”
Cô phản ứng như thế sau khi nhìn nội dung tin nhắn.
[Hôm nay cảm ơn em vì đã giáo huấn anh nhé, Debiru-chan.]
Himeno “chửi” Ryoma là vậy nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được ý gì xấu từ cô. Chắc là để che giấu sự xấu hổ chứ gì.
“A, Himeno giấu mọi người chuyện mình làm mangaka là không có gì sai hết, em đồng ý chứ?”
“Ừm.”
“Nhưng tiết lộ thông tin này cho anh thì có sao không đó? Cũng có khả năng anh sẽ đi phát tán bí mật này đó.”
“Vì đã làm phiền Shiba rồi nên Himeno mới tiết lộ cho Shiba bí mật.”
“Không không, anh có phiền gì đâu chứ, và nếu có phiền gì đi chăng nữa thì cái thông tin này nó… nó làm anh cảm thấy không có vẹn cả đôi đường chút nào cả.”
“Và, đây là minh chứng cho sự tin tưởng. Himeno muốn làm thân với Shiba nhiều hơn nữa…”
“Himeno nói những điều đó không chút lưỡng lự nhỉ…”
“Hửm?”
“Không, không có gì.”
Ryoma làm sao biết cho được. Rằng trong những người bạn của cô thì chỉ có cậu là được biết tài khoản dành cho công việc của Himeno. Rằng ngoài tài khoản đó ra thì cô còn một tài khoản dùng cho ngoài đời nữa.
Có hơi bị nhiều lý do cho hành động đó của cô.
Trước hết. Cô thường sử dụng tài khoản dành cho công việc của mình hơn.
Vì thế cô sẽ biết được ngay khi nào Ryoma liên lạc với cô. Và cô sẽ có thể gửi tin nhắn lại cho cậu một cách nhanh chóng.
Còn nữa. Cô cho cậu thấy số lượng người theo dõi là để cậu biết cô là người nổi tiếng. Khi cậu biết cô là người được công chúng công nhận đàng hoàng trong ngành công nghiệp đó thì Ryoma sẽ để ý đến cô hơn chăng. Và dù chỉ một chút thôi mức độ “hảo cảm” của cậu với cô sẽ tăng lên chăng… Himeno có những kỳ vọng thầm kín của cô.
“Shiba, ngày 24 tháng 12… để trống lịch được không?”
“Ngày 24 tháng 12… Đêm Noel ư!?”
“Ừm. Himeno muốn hẹn hò vào ngày hôm đó.”
Đôi đồng tử tím biếc phản chiếu hình ảnh của Ryoma trong đó đã lộ rõ vẻ quyết tâm của cô hướng tới cậu.