Vào ngày thứ 7 ở trường đại học, các tiết học chỉ tập trung vào buổi sáng. Bây giờ vừa đúng lúc nó kết thúc.
Phòng học ồn ào như vỡ chợ. Himeno cùng với những học sinh khác đang cất giáo trình và dụng cụ học tập vào cặp để chuẩn bị đi về.
Tuy vậy, Himeno nom khang khác so với ngày thường. Cô nhìn láo liên xung quanh, hai tay chồng lên nhau, đôi đồng tử tím biếc ấy liếc về đồng hồ không biết bao nhiêu lần, trông đang bứt rứt không yên.
Chỉ có một lý do duy nhất cho điều này thôi. Vài ngày trước, Himeno đã đăng kí với công ty dịch vụ đại lý người yêu - Farfalle.
Vào bốn giờ chiều hôm nay, tức ngày thứ 7.
Quá trình hẹn ước diễn ra đơn giản ngoài mong đợi.
Từ trang chủ của Farfalle, bạn chỉ cần đi đến trang tiếp nhận khách hàng và chỉ định ngoại hình và độ tuổi của người đóng vai mà bạn mong muốn. Tất nhiên bạn cũng có thể giao tất cho công ty.
Sau đó bạn cần quyết định địa điểm gặp mặt và thời gian hẹn hò theo ý muốn, rồi cho công ty biết bạn sẽ ăn mặc như thế nào lúc ấy. Đến ngày hôm đó bạn cần liên lạc với công ty một khi bạn đã đến nơi hẹn trước. Trong vòng một tiếng sau khi buổi hẹn kết thúc bạn cần liên lạc lại với công ty để bàn về thời hạn trả phí môi giới.
Điểm đặc biệt ở Farfalle, dịch vụ đại lý người yêu, đó là công ty sẽ phái đúng người đúng việc cho mỗi khách hàng. Phí môi giới thông thường là 10,000 yên, kỳ thực cũng chát đó, nhưng công ty luôn đảm bảo khách hàng có được sự thoải mái nhất bằng những lời khẳng định như “Khách hàng không thỏa mãn thì chúng tôi sẽ hoàn lại toàn bộ số tiền”.
Họ có tạm làm người yêu của mình đi chăng nữa thì mình cũng phải trải qua khoảng thời gian hẹn hò ấy với người mình chưa từng giáp mặt lần nào. Dù cho Himeno có đặt niềm tin rất lớn vào công ty thì còn 3 tiếng nữa mới tới giờ G. Thời điểm ấy càng cận kề thì cô càng nhấp nha nhấp nhổm hơn.
“Nè, Himeno, tại sao thế?”
“H, hở, gì vậy.”
Đúng khoảnh khắc đó. Ami ngồi cạnh cô đột nhiên cất tiếng gọi.
“Gì đó, chẳng phải nãy giờ cậu cứ đứng ngồi không yên sao. A, chẳng lẽ cậu nhịn đi vệ sinh ư? Giờ học kết thúc rồi nên cậu đi nhanh đi.”
“Không liên quan nhà vệ sinh.”
“Thế tại sao? Bộ dạng cậu giờ khác một trời một vực so với thường ngày đó.”
“…Nhầm rồi”
“Hả, ít ra mình chắc mình không nhầm đâu.”
Ami là người bạn đầu tiên của Himeno khi cô bước chân vào giảng đường đại học.
Con mắt quan sát của Ami đúng vượt xa người bình thường. Chẳng biết có phải vì cái năng lực đó không mà cô có thể suy đoán chính xác cảm xúc của một người trầm lặng như Himeno.
“Nếu như thể trạng cậu ổn thì tốt rồi. Trả lời tớ thành thật đi nhé.”
“Ổn mà.”
“Nếu vậy thì được.”
Ami mà nói vậy thì chắc cô đã bị nhìn thấu rồi. Tuy vậy, Ami vì lo cho sức khỏe của Himeno nên mới hỏi chuyện vậy. Cô gật đầu như để không phớt lờ sự quan tâm Ami dành cho mình.
“À đúng rồi! Nếu Himeno thấy ổn trong người thì hãy nghe này! Tí nữa cậu có công chuyện gì không?”
“Tại sao.”
“Này nhé! Ở Aeon có cửa hàng trà sữa vừa ra mắt smoothie hạt dẻ Nhật đấy!! Loại ấy chỉ được bán trong khoảng thời gian có hạn thôi. Mình buộc phải đi uống thôi, cậu à!”
“…Hở.”
Đang lúc lắng nghe những lời nói của Ami, Himeno trưng ra một bộ mặt thất thần. Đôi đồng tử tím tròn ấy mở to và chớp đi chớp lại nhiều lần.
“Hả? Phản ứng ấy là sao vậy. Hôm nay cậu lạ lắm đấy?”
“Không lạ gì hết. Himeno ổn.”
“Thế cậu thấy sao? Muốn đi với tớ không?”
“Himeno đã có dự định…”
“Có rồi à! Thật hả trời. Tệ thật… cậu có việc rồi à! Chẳng còn cách nào khác, tớ đi rủ mấy đứa khác vậy…”
Hai vai Ami chùng xuống, cô thất vọng đến nỗi bạn có thể nghe được cả từ tượng thanh cho cái sự rũ rượi ấy, nhưng cô ấy nhanh chóng xốc lại bản thân.
Himeno cảm nhận được ý chí có phần mãnh liệt ấy của Ami như thể “Hôm nay tuyệt đối phải đi uống smoothie hạt dẻ Nhật!”.
“…Hôm nay Ami có đi không?”
“Có chứ, tớ để ý từ lâu lắm rồi mà, hôm nay còn là ngày thứ 7 đẹp trời để đi chơi nữa! Tớ yêu smoothie hạt dẻ Nhật vô cùng luôn và họ còn cho thêm topping trân châu nữa. Không đi không được, cậu à!”
“Ami, uống trà sữa dễ béo đấy.”
“Tớ có vận động mà, ổn cả thôi, ổn cả mà.”
“Lượng calorie trong đấy cũng tương đương tonkotsu ramen. Ami sẽ béo đó”
“Hôm nay cậu nói nhiều thế nhỉ? Chẳng lẽ việc tớ được tới đó thì có gì bất tiện à? Phải rồi ha, hay là do chỗ ấy ở Aeon chăng?”
“…Không có gì hết.”
Himeno thì thầm trong miệng vậy. Cô vừa lấy ngón trỏ mân mê với làn tóc bạc rũ dài của mình vừa cố lảng tránh ánh nhìn của Ami. Phản ứng quá dễ hiểu rồi.
“Vậy là có gì đó rồi đây.”
“…Không có.”
Với người sắc sảo như Ami thì cô nhận ra từ đời tám hoánh rồi. Nhưng đây là chuyện mà Himeno tuyệt đối phải giữ bí mật. Vì Himeno, một người bô bô rằng mình không có bạn trai không sao, lại có một buổi hẹn hò tại Aeon vào hôm nay.
“Hê, điều bất tiện ấy thật sự là gì đây ta.”
“Không có gì cả.”
“Hiểu rồi hiểu rồi. Cậu không muốn cho tớ biết chứ gì.”
“…”
Himeno chọn cách giữ im lặng, đó là một chiến thuật hiệu quả của cô mỗi khi tình thế trở nên xấu đi. Cô cố không cho đi bất kì một thông tin nào nữa.
“Này nhé, chỉ là suy đoán của tớ thôi, nhưng nếu hôm nay tớ tới Aeon thì tớ sẽ gặp Himeno đúng không? Cậu hay ăn diện theo phong cách Lolita nên tớ tự tin là tớ sẽ tìm thấy cậu ngay đó.”
“Ami không thể gặp Himeno.”
“Vậy tớ tới Iyon cũng được đúng không?”
“Himeno không nói là không được.”
“Ừ thì thế, nhưng cậu cứ tạo bầu không khí kiểu như ‘Tuyệt đối đừng tới Iyon’ ấy.”
“…Chuyện, chuyện đó không có.”
Dù có cố phủ định đi chăng nữa thì Himeno vẫn thể hiện sự bất mãn ra mặt kiểu “tại sao lại là hôm nay chứ…”
Nếu như bị bắt gặp ngay tại trận, cô cũng không thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ bị nói gì. Một là bị hiểu lầm rằng mình đã có bạn trai, hai là bị phát hiện sử dụng dịch vụ ấy, đường nào cũng chết dở mà thôi.
“Tớ cũng sốc lắm đó nha. Himeno ưu tiên bạn của cậu hơn tớ nữa chứ.”
“Tớ có dự định trước rồi.”
“Hiểu mà hiểu mà! Cũng chẳng còn cách nào khác ha!”
“Ừm.”
Và cứ thế, dù cho Himeno có thuyết phục được Ami thì nỗi bất an vẫn luôn day dứt trong lòng cô. Himeno đã thông báo cho công ty Farfalle biết địa điểm hẹn hò và trang phục mà cô sẽ mặc rồi.
Đến tầm này thì chắc cũng không thể gọi điện mà thay đổi được gì nữa. Đối với người không có kinh nghiệm như Himeno thì ngoài khu thương mại quy mô lớn như Aeon, có vặn nát óc cô cũng không thể nghĩ ra một nơi khác. Cô chỉ có thể cầu nguyện một điều duy nhất rằng bản thân sẽ không chạm trán Ami.
Một tiểu văn hóa thời trang từ Nhật Bản chịu ảnh hưởng rất lớn từ quần áo và phong cách thời Victoria, có đặc tính đặc biệt là tính thẩm mỹ của sự dễ thương