Trans & Edit: CCPD
◇◇◇
Hãy kiên định tiến bước trên chuyến hành trình bất tận này
Che chở bởi khiên và giáp đúc từ lòng can đảm và tình yêu
Băng băng cùng súng và kiếm sinh ra từ hy vọng và ước mơ
Dẫu cho ngày mai thế giới này có lụi tàn.
◇◇◇
Tôi tên là Kotoha Yozoru, một cậu học sinh trung học mà bạn có thể bất chợt bắt gặp ở đâu đó ngoài đường.
— Chí ít là nó đáng lẽ ra phải như vậy. Phũ phàng mà nói thì tôi chưa từng đặt chân đến ngôi trường trung học bao giờ. Chẳng là trước cả khi kịp nhận tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi đã bị bắt cóc và cầm tù bởi một băng đảng Mexico khét tiếng. Ngày qua ngày tôi bị chúng sai khiến đủ điều để rồi giờ đây, chính chúng coi tôi như mầm mống tai ương và định chuyển tôi đến chốn thâm sơn cùng cốc nào đó. Cho nên, tự nhận mình là cậu nam sinh "bình thường" lúc này sẽ hơi trơ trẽn.
(Thật ư?...Là thằng nhóc đó sao?)
(— Đứa trẻ mang tên "Susurrdor"?)
Một tên thủy thủ được giao nhiệm vụ lau chùi boong tàu lén nhìn đứa bị gông cùm ở chân như tôi với ánh mắt sợ hãi.
"Susurrdor."
Suspirar. Nó nghĩa là "kẻ thì thầm".
Thật khôi hài khi đường đường là thành viên của một trong những tổ chức mafia sừng sỏ nhất vùng Mexico, Sangre Oculta (Huyết ẩn) mà phải đi thấp thỏm liếc nhìn một thằng nhóc kém cỏi.
(Đậu má...Đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi...Cứ đà này thì chết yểu mất.)
Bị gô cổ ở chốn lộ thiên này thì dù cho có bảy phần không muốn nhưng đành ba phần bất lực hứng chịu những dòng suy nghĩ chảy thẳng vào sọ tôi. Khả năng thấu hiểu tâm tư người khác giờ đây là chất kịch độc. Chúng cứ xâu xé, gặm nhấm từng tế bào não, cố gắng tước đoạt đi nhận thức của tôi.
"Xin lỗi vì mọi chuyện đã đi đến nước này, Kotoha."
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên tách bạch với âm thanh lách cách nặng nề của đôi giày đế cứng mà lũ thủy thủ thường đi. Đây hẳn là từ một đôi giày da hàng hiệu của một nhân vật quyền cao chức trọng.
"...Vậy sẽ là anh sao, Rafa?"
Rafa Garcia. Tuy là môt ông chú trung niên đã quá tuổi tứ tuần, nhưng ông vẫn toát lên vẻ lực lưỡng, rắn rỏi sau lớp áo khoác đen và ẩn hiện đâu đó ở các khớp cổ tay, cổ chân, cổ áo là các hình xăm đã nhòe đi qua năm tháng.
"Ông El Sobrino sinh được đứa cháu hiếu thảo thật đấy. Sẵn lòng thay chú mình làm những việc dơ bẩn cơ mà?"
"Thành tâm xin lỗi. Ta đã cố gắng ngăn chú ấy lại rồi."
(Nếu mình có thể thuyết phục được chú thì tốt quá...)
(...Nhưng ngặt nỗi quân lệnh như sơn.)
Tấm lòng chân thành đó suýt khiến tôi bật cười thành tiếng. Có lẽ, ông chú này là một trong những người hiếm hoi tâm khẩu tương ứng mà tôi từng gặp.
"Rốt cuộc, sau mọi chuyện thì giới thượng tầng cũng như người chú của ta đã quá lo sợ cậu. Kotoha à, cậu có biết không? Rằng những năm qua gia tộc chúng ta đã trở nên quá lớn mạnh. Một cách quá đỗi dị thường. Và cội nguồn của mọi thứ bắt đầu từ cậu, chính cậu chứ không phải ai khác. Nói không ngoa thì chỉ do một mình cậu thôi. Là cậu đã tiết lộ bí mật của mọi người. Nào là tham vọng đen tối của lũ cớm và bọn chính chị gia, hay điểm yếu chí mạng của bang nhóm đối thủ,... cho đến cả những sự thật mà gia tộc ta cố gắng che đậy nữa. Tất cả mọi thứ."
Vì lẽ đó nên tất nhiên mọi chuyện sẽ như thế này rồi. Không thể phủ nhận việc tôi là một con dao hai lưỡi. Một mặt là ác quỷ với khả năng đánh cắp tâm trí và thì thầm lại cho gia tộc mafia. Mặt khác lại là con sâu mọt ngấm ngầm đục khoét mọi thứ từ bên trong hoặc, nếu một ngày nào đó tôi rơi vào tay gia tộc đối địch, thì đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi chuyện.
"...Ta muốn biết điều này từ cậu, Kotoha. Tại sao đến thời khắc này rồi mà cậu chưa lần nào mở miệng cầu xin một con đường sống?"
"Hả?"
"Chính cái vẻ mặt đờ đẫn này và cái ánh mắt vô hồn đó. Kể từ ngày đầu đã như vậy rồi. Cậu luôn hờ hững nhận mọi nhiệm vụ mà hiếm khi than phiền hay im lặng chịu đựng những đòn tra tấn. Ta cũng đã coi cậu là thân tín của mình rồi. Ấy vậy mà, ta chưa từng nghe một lời thỉnh cầu từ vị thân tín đó.
Chuyện này...
"Tại sao vậy?"
Lí do ư? Trong khi tâm trí rệu rã của tôi đang truy vấn câu trả lời, cơn đau lạnh buốt bất chợt chạy dọc bán cầu não tôi. Gắng gượng chịu đựng, tôi chậm rãi nhả từng từ...
"...Bởi vì hy vọng chưa bao giờ cứu sống tôi. Dù chỉ một lần."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt ngấn lệ của ông chú tí nữa kéo dài thành vệt trên khuôn mặt khắc khổ đó. Nhận ra điều này, ông ấy kịp thời quay đi che dấu vẻ mặt.
Từ từng gợn sóng cảm xúc của ông, tôi mơ hồ thấy khuôn mặt của một cậu bé. Hình như đây là đứa con trai đoản mệnh mười năm trước vì căn bệnh tim bẩm sinh của ông chú , người lẽ ra sẽ bằng tuổi tôi thì phải? Có lẽ ông ấy bất chợt nhìn thấy hình ảnh cậu bé ở tôi chăng?
"Đến nơi sẽ nóng lắm đó. Đây, ăn tạm cái này đi."
Sửa lại nét mặt xong, ông chú đút viên kẹo ngậm cứng vào miệng tôi rồi nhanh chóng rời đi. Thật vậy nhỉ... Cái người đàn ông mặt mày băm trợn như mấy tên vô lại đó lại có thể hảo ngọt đến nỗi nực cười mà.
"...Ngọt ngào quá."
Dưới bầu trời Thái Bình Dương bao la vời vợi, tôi, Kotoha Yozoru, tận hưởng vị ngọt viên kẹo nơi đầu lưỡi trong cảnh bị gông cùm tứ chi. Chợt—
"Trông cậu ăn ngon quá. Cho tớ xin miếng được không?"
Tôi giật bắn người bởi âm thanh nữ tính, nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân đó.
"Mmm, nngh...Oáp, ngủ được giấc đã quá sá~."
Người đang uể oải giãn gân cốt là một cô gái diện cái áo khoác đen tuyền, hòa quyện với đó là sắc đen sâu thăm thẳm của mái tóc và đôi mắt. Từ đầu đến giờ, cô ấy cứ nằm yên bất động. Làm tôi cứ tưởng là một cái xác chết cơ.
"Thế, cho tớ ít được không? Viên kẹo ý?"
"Cho cô một ít sao? Tôi lỡ cho vào miệng mất rồi còn đâu, hơn nữa tay tôi đang bị còng nên không thể trao được."
"Hẳn trong miệng cậu vẫn còn đúng không? Aaaaaah~"
Cô ấy há miệng như một chú chim non với ánh mắt long lanh đầy mong đợi. Ơ này, thật sự luôn đấy hả?
(Cổ muốn mình mớm kẹo cho cô ấy ư? Trực tiếp bằng miệng á?)
Ừm, chuyện này... diễn đạt sao cho đúng nhỉ. Chuyện này khiến tôi hơi khép nép.
(Ý là, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mình mới được ngửi thấy mùi gái!)
Ngoài ra, trông cô ấy cứ như một học sinh trung học. Chắc vậy?
(Thế nhưng,... số lượng xiềng xích đặt lên người cô gái này còn kinh khủng hơn cả mình nữa.)
So với kẻ chỉ bị xích tứ chi như tôi, cô ấy rõ ràng bị trói chặt hơn nhiều bởi lượng gông cùm như áo bó. Cứ như là kiềm hãm một con sư tử hay một con sói hung dữ vậy.
"Sao vậy? Tớ đang đợi mỏi miệng đây rồi này."
Mặc trong lòng chút bất an, do dự, tôi ghé sát mình gần vào môi cô gái ấy.
Kì lạ thay, trong đầu cô ấy không lóe lên bất cứ suy nghĩ nào. Tôi nhắc lại, nó hoàn toàn trống rỗng. Thật đáng sợ...
"Mmm...lerp."
Viên kẹo phủ đầy nước bọt theo đường dốc lưỡi tôi tạo ra, lăn từ từ vào lưỡi cô gái, rồi nó va nhẹ vào răng của cô ấy, vang lên tiếng lách cách trước khi mất dạng sau đôi môi hồng hào đó.
Nụ hôn đầu của tôi được trao đi như thế đấy.
"Mmm~! Ngọt quá! Ahhh~ ♡ Sống lại rồi~♡ Mình sống lại rồi~♡ !Cảm ơn đã cứu tớ~♡ !"
"...Ừm. Tôi cũng cảm ơn cô. Nhờ cô mà tôi mới kịp đạt được cột mốc quan trọng trong đời trước lúc nhắm mắt xuôi tay."
Không đoái hoài đến ẩn ý của câu nói đó, cô nàng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng.
(Quả là một cô gái quá ư là xinh đẹp.)
Làn da mịn màng như lụa. Đôi môi thì mềm mại như nhung. Hơn tất thảy, vẻ quyến rũ đó được tô điểm bởi nét huyền ảo, sắc lạnh của đá huyền thạch một cách hoàn hảo.
(Giá như ngày đấy mình không dính vào vụ bắt cóc...thì có lẽ mình đã có một cô bạn gái như này ở bên—)
Nói giỡn tí thôi.
"Thế, cơ sự nào khiến cậu bị giam trên con thuyền này?"
"Chỉ là biết quá nhiều thứ không nên biết. Để mà giờ đây, họ tính vứt tôi ở một quốc gia hẻo lánh nào đó. Không, phải nói là định bán đi thì đúng hơn. Mà này, tôi nghe nói rằng giá trị của tôi lên đến hai tỷ kim Trump đấy, nghe có tuyệt vời hơm?"
"Ồ! Thật ấn tượng!"
Cô nàng hớn hở vỗ tay như thể câu chuyện của tôi có gì đáng ăn mừng. Điều này khiến tôi không nhịn được mà phì cười.
"Còn cô thì sao?"
"Gây thù chuốc oán với quá nhiều kẻ. Để rồi khiến mọi chuyện rối tung rối mù cả lên. Kiểu kiểu vậy."
"..Hả? Thế cô là thành viên của một băng đảng nào đó sao?"
" Băng đảng gì cơ? Không. Tớ đơn giản là— ma vương thôi."
Ma vương. Một thuật ngữ kì lạ xuất hiện.
Cô gái vận bộ đồ đen nở nụ cười rạng rỡ. Mà thôi, dù cho không hiểu điều đó là gì, tôi cũng không muốn tọc mạch về điều đó. Cho nên tôi không quá bận tâm mà gặng hỏi lại.
"Tách tách...Mmm. Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu lần nữa. Nào, hé miệng ra---Tớ trả lại này."
"Thôi, cô cứ giữ nó đi."
"Không được, không được. Khuôn mặt cậu trông hốc hác với tiều tụy thế kia cơ mà, cứ như sắp gần đất xa trời ấy."
Trong khi đang nghĩ (Thật ư?), cô ấy đã tiếp cận tôi với đôi môi hé mở. Viên kẹo hao mòn đi phần nào và lấm tấm chút chất lỏng dính đấy từ từ trượt vào miệng tôi.
"...Làm thế này cũng hơi ngại nhỉ?"
Nhìn cô ấy cười khúc khích với đôi gò má ửng hồng, má tôi đột nhiên cũng nóng ran đến lạ.
...Không, gượm đã. Giờ không phải lúc cho mấy câu chuyện tình thanh xuân sến súa như vậy!
"Vậy...Cậu thực sự không muốn trốn khỏi đây à?"
Cô gái tự nhận là Ma vương theo dõi cử chỉ của tôi bằng ánh nhìn trong veo đến lạ lùng.
"Nếu có thể thì tôi đã làm từ lâu rồi. Nhưng nhìn lại tình hình của tôi này. Chân tay bị xiềng xích bởi đủ thứ khóa, trên boong tàu thì không thiếu lúc nào có người canh gác. Hơn nữa, chuyến tàu đang ở giữa Thái Bình Dương rộng lớn. Thử nghĩ xem, không phải trốn thoát là điều không tưởng ư?"
"Nhưng chẳng phải có cố gắng còn hơn không sao?"
Nói đến đây, cô gái nở nụ cười bí ẩn, rạng rỡ đến nỗi không thuộc về bầu trời xanh ngắt này. Cứ như thể cô ấy đang đắm chìm trong một thế giới khác tách biệt hoàn toàn với hiện thực vậy.
"Kể cả khi mọi người coi đó là không thể, dù cho tỉ lệ chỉ có 0,0000001% đi chăng nữa,... thì nó vẫn lớn hơn không, phải chứ? Rốt cuộc thì những con số không biết nói dối mà."
"...Nghe thật liều lĩnh... cũng như tàn nhẫn đến đáng sợ."
"Nhưng đó chính xác là điều tớ sẽ làm."
Ánh mắt cô kiên định nhìn về phía trước. Ý chí sắt đá đó suýt khiến tôi bật cười. Sao cô gái này có thể chắc chắn đến vậy khi mọi thứ vốn đã an bài hết rồi cơ chứ?
"Tớ vẫn còn nhiều thứ phải làm. Không đời nào tớ sẽ để câu chuyện của mình kết thúc ở một góc xó xỉnh nào hay bị lún sâu vào nỗi tuyệt vọng tầm thường đâu."
"Thứ cần phải làm à?"
"Này, cậu cũng có mà đúng không? Thứ mà cậu sẵn lòng đánh đổi cả cuộc đời này để một lần trải nghiệm ấy?"
Tôi đắm chìm trong ưu tư. "Điều tôi muốn làm" là ý niệm quá xa vời đối với tôi, một thằng nhóc dành hai năm ròng ở dưới tầng hầm chật chội của một điền trang ở Mexico. Nhưng...không hẳn là tôi chưa từng nghĩ đến...giả dụ...giả dụ thôi, nếu như tôi được phép mơ thì...
"Những thứ tôi muốn làm... Một trong số đó vừa thành hiện thực rồi đấy."
Cô nàng chớp mắt ngơ ngác nhìn tôi, tỏ ý không hiểu.
"Trước kia, tôi từng bị giam giữ trong khoảng thời gian rất dài. Thế nhưng, nếu ngoan ngoãn hợp tác, thì đôi lúc tôi được cho xem TV. Hồi đó, chương trình mà tôi trông ngóng nhất là loạt phim anime về các cậu trai học sinh trung học bình thường đi học, hẹn hò với các cô gái, giải quyết ba cái thứ chuyện vặt vãnh thường ngày. Đại loại thế..."
"Mhm."
"..Chính lúc đó, tôi đã mơ ước một cuộc sống như một nam chính trong cuốn tiểu thuyết. Tôi khát khao cái gọi là...tuổi thanh xuân."
"Ồ."
"Cô thấy ngớ ngẩn lắm phải không?"
"...Không hề. Tớ hiểu rồi."
Nghe thấy câu nói "Tớ hiểu rồi" phát ra từ miệng cô ấy, không hiểu sao lòng tôi cảm thấy tin tưởng đến lạ. Chắc hẳn là vì cô gái này cũng chẳng bình thường gì cho cam. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
"Tớ hiểu rồi. Có nghĩa là—"
Cô ấy hơi ghé mặt đi và nói với vẻ ngượng ngùng.
"Tớ đã trở thành nữ chính trong cậu chuyện của cậu sao?"
"Dù không hoàn toàn giống nhưng cũng có thể coi là vậy."
Chia sẻ đồ ăn với một cô gái. Rồi trao cho người kia nụ hôn đầu. Chẳng phải đó là một phần của tuổi trẻ ư?
Đây là ước mơ của tôi. Là khát khao cháy bỏng nơi lồng ngực tôi. Nhưng sở dĩ nó được gọi là ước mơ không phải vì nó vốn không có thật sao?
"Sao nực cười quá vậy?! Cậu bằng lòng với việc chỉ trao nước bọt với con nhỏ xấu xí như tớ đây sao?!"
"...Ờm, gì cơ? Tôi thấy cô dễ thương mà."
"Nghahha?!"
Cô ấy đột nhiên lùi lại rồi—
"Ch-chuyện đó....uuuuhh"
— bắt đầu thấp thỏm không yên.
"Dẹp chuyện đó sang một bên! Cậu lại bỏ cuộc sớm quá rồi đấy! Cậu nói mình khao khát thanh xuân mà, phải không! Vậy hãy đi kết thân với ai đó đi! Hãy thử hẹn hò xem sao! Cùng bọn họ tạo nên mùa hè đầy ắp kỉ niệm! Trải nghiệm mùi vị cay đắng của tình yêu! Đó chẳng phải là điều cậu hằng tìm kiếm lâu nay sao?! Vậy thì càng không được bỏ cuộc!— Bởi lẽ, giây phút cậu từ bỏ ước mơ và hy vọng, mọi thứ sẽ chấm hết!"
Chất giọng chân thành và trong sáng của cô nàng làm tôi nhớ đến lời bài hát J-pop thời thơ ấu.
Đúng là một người tàn nhẫn và đáng sợ.
"Chỉ có kẻ khù khờ mới đi tin vào mấy thứ hoang đường như hy vọng thôi. Lúc đầu càng hy vọng bao nhiêu, thì kết quả trả lại càng đau đớn bấy nhiêu. Định mệnh đã sắp đặt mọi thứ như thế mà."
"Định mệnh ư? Vậy cậu là nô lệ của số phận sao?"
"Nô lệ ư? Cũng từa tựa vậy, nhưng gọi là bao cát sẽ chính xác hơn đấy."
Rồi cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.
"Cậu tin điều này là cần thiết để bảo vệ bản thân, đúng chứ?"
"Vậy, 'Thứ phải làm' cô nói ban nãy là gì thế?"
Không phải tôi đã nhượng bộ cô ấy. Chỉ là tôi muốn tiếp tục mạch câu chuyện để giết thời gian dù chủ đề có vô ích đến nhường nào thôi.
Song, cô gái tự phong mình là ám dạ ma vương ấy không mảy may chần chừ mà nở nụ cười.
"— Đặt [Hồi Kết] cho vũ trụ này!"
Bất thình lình, một luồng ánh sáng lam choàng lấy tầm nhìn, làm bỏng rát võng mạc của tôi.
Đó là ánh sáng lân quang phát ra từ cái bóng ngả dưới chân cô gái.
"Cái gì vậy..?"
"Tớ chúa ghét cái thế giới này. Cái vũ trụ kinh tởm này cùng những thứ ung nhọt của nó. Mọi sinh vật sống sẽ trở về hư vô nếu vũ trụ này biến mất sao? Điều đó nghe thật tuyệt vời! Chính vì vậy, tớ quyết định rằng mình sẽ phấn đấu vì mục tiêu này! Dẫu nỗi tuyệt vọng có chĩa mũi dùi vào tớ bao nhiêu lần chăng nữa!"
Rốt cuộc cô gái này đang lảm nhảm cái quái gì thế?
(Thật may mắn khi nhận được viên kẹo đó. Nhờ chút năng lượng đã hồi phục này—)
(— cuối cùng mình cũng có thể tiếp tục chuyện còn dang dở rồi.)
Những ý nghĩ điên rồ, ghê rợn liên tục tuôn vào đầu tôi như thác lũ. Đây là lần đâu tiên tôi đọc được suy nghĩ của cô gái này và cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim méo mó, biến dạng đến từng này. Liệu người này... Cô gái này còn được xếp hạng vào phạm trù nhân loại không?
"Bởi vì tớ tin rằng!"
Cái bóng dần dần phình to ra, nuốt chửng từng tấc ánh sáng và thế vào đó là ánh sáng xanh lam huyền bí. Không chỉ có thế, bao phủ quanh nó là những họa tiết hình học. Cái bóng như có ý thức, khẽ lay động với những họa tiết mà tôi chưa lần nhìn thấy trước đây.
"— Ước mơ này một ngày sẽ trở thành sự thực!"
Trong thoáng chốc, với bóng cô gái làm trung tâm, vô sô cái bóng xanh đen phóng vụt ra khắp sàn boong tàu, xé toạc không khí bằng tốc độ kinh hoàng.
"Guh-Ghk!?"
Tại cuối đường đi của một trong số chúng là một thủy thủ và dường như cái bóng của anh ta cũng lấp lánh màu xanh lam. Trong tích tắc, cái bóng xanh lam xuyên qua người anh ta như một chiếc máy khâu làm người anh ta thủng lỗ chỗ. Từ đó, các tia máu phớt ra tung tóe như đài phun nước, nhuộm đỏ mặt sàn bóng loáng mới lau.
"Áaaaaaaaaa!!"
Một thủy thủ tóc đỏ khác hét lên. Nhưng anh ta nhanh chóng bị "cắm cọc" từ miệng xuống đến hậu môn, hứng chịu một cái chết thảm khốc.
"GYAAAAAAAAAH!!Aaaagh! Dừng lại! Hãy dừng lại! Làm ơn dừng chuyện này lại!"
Lần này là tiếng kêu la của một thủy thủ râu ria xồm xoàm. Kết cục của anh ta là dẹp lép như chiếc bánh ngô với phần lục phủ ngũ tạng lòi ra hết bên ngoài.
"Chuyện..quái quỷ..gì..thế này?"
Con tàu bỗng chốc trở thành một lò giết mổ gia súc, một khung cảnh nơi pháp trường diễn ra những cuộc hành quyết bữa bãi.
Điều kinh khủng hơn ập vào bộ não tôi ngay sau đó, hàng chục luồng suy nghĩ của những thủy thủ sắp chết không ngừng xâm chiếm tâm trí tôi— Tôi không muốn chết. Không muốn chết. Mình không muốn chết. Sợ quá. Cứu tôi. Đau quá. Kinh tởm quá. Không muốn chết. Mình không muốn chết. Tôi không muốn chết.—
Phát cuồng bởi cảnh tượng và luồng suy nghĩ trên, tôi gào thét không ngừng cho đến khi cổ họng khản đặc.
"Ôi chao, thật là đáng thương."
Bất chợt, có gì đó ôm lấy và che phủ đầu tôi. Đó là cánh tay của cô ấy, cô gái tự xưng là ma vương.
"..Đúng vậy. Cậu và tớ giống nhau. Chúng ta đều là những con quái vật, là những thứ không phải con người nhưng lại khao khát được làm người, mang theo chấp niệm mạnh mẽ trên cái thế gian này. Và một ngày nào đó, chúng ta được định để đi đến [Hồi Kết]."
"Cái...cái gì...Mọi chuyện là sao vậy.."
"Thôi nào, cười lên đi chứ. Những sinh vật như chúng ta luôn phải liều mạng, hết mình với ý thức về cái chết chỉ để nhận lại một chút báo đáp cỏn con. Dù cho phải đánh đổi điều gì hay phải chịu đựng đau đớn nhường nào, cũng nhất định không bao giờ hối tiếc về những gì mình đã làm."
Vòng tay cô ấy nhẹ nhàng bao lấy và đưa tôi vào lòng.
"Rốt cuộc thì.. cô là ai vậy?"
Cô gái ấy nhanh chóng mỉm cười, nụ cười tựa hàng ngàn sa số vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời.
" TA LÀ MA VƯƠNG! KẺ THÁCH THỨC Ý CHÍ CỦA THẾ GIỚI. KẺ SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG BIẾT MÙI BẠI TRẬN. KẺ KHÔNG BAO GIỜ CHỊU KHUẤT PHỤC TRƯỚC ÁNH SÁNG VÀ SẼ LUÔN HƯỚNG MẶT VỀ PHÍA TRƯỚC!"
Ánh sáng cũng từ khoảnh khắc đó mà lụi tàn.
Những đám mây đen kịt ùn ùn kéo đến che lấp ánh mắt trời ngay tức khắc.
"Cái—"
Một con quái vật bóng đêm khổng lồ trồi lên, chia cắt mặt biển làm hai thế giới. Với thân hình to lớn hơn bất cứ Kaiju nào trong mấy bộ phim tôi từng xem, nó dễ dàng che lấp đi toàn bộ tầm mắt tôi và kéo dài cho đến tít đường chân trời.
"TA! SẼ KHÔNG BAO GIỜ! TỪ BỎ ƯỚC MƠ CỦA MÌNH!! KHÔNG BAO GIỜ VỨT BỎ HY VỌNG!!"
Con quái vật khổng lồ quỳ xuống trước vị ma vương nhỏ bé vận bộ đồ đen tuyền.
Cô gái định bước lên cánh tay con quái vật nhưng trước đó không quên phá bỏ xiềng xích trói buộc tôi.
"— Đó là lựa chọn của tớ.— Còn cậu thì sao?"
Cô ấy cười khúc khích với giọng như tiếng chuông ngân.
(Lựa chọn của mình ư? Cô ấy hỏi lựa chọn của mình sao?)
Những từ đẹp đẽ và mỹ miều như vậy, tôi đã dặn lòng mình phải buông xuôi từ lâu rồi.
Hy vọng ư? Vô nghĩa cả thôi. Dù nó có lớn tới mức nào đi chăng nữa, liệu nó có thay đổi được sự thực rằng chẳng có ai sẽ bước đến cứu giúp tôi sao?
Buông bỏ hy vọng không phải là tuyệt vọng, mà là nhận ra sự thật. Đó là triết lý tôi bấu víu vào suốt bấy lâu nay.
(Ấy thế mà, cô gái này chỉ cần mười giây...mười giây thôi)
Cô gái mà ban đâu tôi nghĩ cũng chỉ là một kẻ thua cuộc toàn tập, lại có thể xóa sổ bọn người từng cho tôi no đòn đó dễ như trở bàn tay.
(Thực ra, mình cũng...)
Thực ra tôi cũng định sẽ đấu tranh như cô ấy đã làm. Nhưng có lẽ nó chỉ dừng ở ảo vọng của tôi thôi.
Vì...vì tôi thấy sợ...sợ lắm.
"Đáng ghét..Đáng ghét..ĐÁNG GHÉT..!!"
"Sao cậu phải khóc vậy?"
"T-tôi không hiểu..Tôi cũng không rõ, nhưng — THẬT LÀ KHỐN KHIẾP MÀ!!"
Người tôi tràn ngập nỗi tức giận mà bản thân cũng không hiểu vì sao.
"Có lẽ bởi.. Tôi yếu đuối... quá đỗi yếu đuối."
Mặt tôi nóng phừng phừng trong khi phun ra những lời như vậy.
"Vậy hãy lấy đó làm động lực để trở nên mạnh mẽ hơn đi."
À, nụ cười đó thật xinh đẹp. Một màu đen tuyền, tinh khiết đến nỗi làm lu mờ đi vạn vật xung quanh. Khoảnh khắc ấy, tôi đã muốn đưa tay chạm vào.
Và rồi, tôi nhận ra—
Tôi đã đổ cô ấy mất rồi.
"Ước mơ sẽ thành hiện thực.. nghe hấp dẫn chứ?"
Không đếm xỉa đến ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, tôi chỉ đơn giản gật đầu.
"Thế hãy thử cá cược một ván nhé. Liệu ngày cậu đạt được thanh xuân của mình hay thời khắc tớ đạt được [Hồi Kết] sẽ tới trước đây?"
Vị ma vương đen tuyền mỉm cười dịu dàng.
"Vậy thì từ đây hai ta sẽ khác chiến tuyến!"
Cánh tay con quái vật nhanh chóng vươn tới, quấn quanh lấy thân tàu.
RẮC. RẮC. RẮC. RẮC.
Toàn bộ con tàu từ từ lật úp. Tôi bấu víu vào lan can trên boong tàu, cái nay đã nghiêng theo chiều thẳng đứng.
"Tạm biệt. Hẹn một ngày tái ngộ. Đến lúc đó thì hai ta cùng cố gắng hết mình nhé."
Tôi muốn nói gì để đáp lại nụ cười ngốc nghếch đó. Song, đến cuối cùng tôi vẫn không tìm thấy từ nào thích hợp.
Cứ thế, hình bóng ma vương cưỡi con quái vật trôi về phía xa. Chợt một con sóng dữ đánh bật tôi lên không trung.
(Điều này thật vô lý.)
Sâu thẳm bên trong tôi phát ra ý nghĩ như vậy.
(Đùa kiểu gì vậy.)
Mặc dù không hiểu gì cả nhưng tôi biết rõ một điều. Rằng cứ thế này, tôi sẽ thực đơn cho các sinh vật dưới đáy biển.
(Vậy mình phải làm gì đây?)
Cứ mãi u ám như trước sao? Mặc cho số phận đùa giỡn với mình sao?
(Không đời nào.)
Ngay cả một kẻ thất bại như tôi.
(Ngay cả một kẻ thất bại như mình cũng muốn được chiến đấu như vị ma vương kia—)
Cũng muốn được chiến đấu.
(Ngay cả một kẻ thất bại như mình cũng muốn biến ước mơ thành sự thật.)
— Thật trớ trêu thay.
(Vì thế— Mình phải sống sót.)
Trong giây phút chạm vào mặt nước, tôi quyết định những gì mình làm trong tương lai và kẻ thù ác mà tôi phải chống lại.
"Số phận."
Tôi nhất định sẽ khiến nó phải trả giá cho mọi chuyện.
Giống cái cách Ma vương tuyên bố sẽ tuyệt diệt thế giới mà không hề nao núng.
"Aaaaaaaaa—"
Tôi la hét và bắt đầu vùng vẫy điên cuồng hòng ngoi lên mặt nước.
(Thật bi thảm. Cũng thật nhàm chán.)
Nơi đây chỉ có mình tôi và đại dương xanh mênh mông. Sự đơn độc này kích lên một tia hy vọng trong tôi. Giờ đây chỉ còn lại một kẻ thù duy nhất.
Rồi tôi cật lực quạt tay như mái chèo, đạp chân liên hồi. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một mảnh gỗ lênh đênh trên mặt biển và bám vào đó.
"Tôi...sẽ không làm...bao cát nữa! Tôi cầu vinh sự sống! Tôi mong ước được sống!"
Hoặc có lẽ là không. Dù gì đây cũng là giữa Thái Bình Dương mà. Tôi có thể sẽ chết trước khi có ai đó tìm thấy tôi.
Nhưng có là vậy thật thì đã sao cơ chứ? Tôi quá chán ghét cái cảnh phải khép nép trước mọi thứ rồi. Cả việc phải cúi đầu trước số phận cũng vậy.
(Mình cũng muốn...biến ước mơ thành sự thật..)
Tôi muốn kết thân với ai đó như học sinh trung học bình thường.
Tôi cũng muốn được đi học như học sinh trung học bình thường.
Tôi rất muốn được hẹn hò với một cô gái như học sinh trung học bình thường.
(— Phải rồi, như một nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết vậy.)
Tôi đã quyết như vậy rồi. Thế mà--- Cảnh tượng đó vô tình lọt vào tầm mắt tôi.
".........."
Đây, là ảo giác đúng không?
"........."
Không đời nào chuyện này là thật, đúng không?
"AHHHHH! ĐÁNG GHÉT! MÀY ĐÙA TAO À!! VÔ LÍ!! ĐIỀU NÀY THẬT VÔ LÍ!! NÓI CHO TAO BIẾT ĐI!! MÀY ĐANG TẬN HƯỞNG ĐIỀU NÀY ĐẤY À?! MÀY ĐANG HẢ HÊ LẮM CÓ ĐÚNG KHÔNG?! NÀY! MAU TRẢ LỜI TAO ĐI, ĐỒ KHỐN KHIẾP!!"
Tôi dùng sức đá vào khối nước lạnh lẽo, vô cảm bằng sự tức giận và nó cứ thế mà đẩy tôi về phía trước.
Sau cuộc chiến đấu với cơn sóng dập dìu, tôi đã đến được đích, kẹp "thứ đó" dưới cánh tay và quay lại tấm ván gỗ ban đầu.
「Phì—」
"Thứ đó" chính là Rafa Garcia. Ông chú cơ bắp rõ ràng là không biết bơi được tôi dìu lên tầm ván mỏng trong khi thở từng hơi ngắt quãng.
"Gh…"
Có vẻ tấm ván này không đủ sức đỡ cả hai chúng tôi. Lựa chọn đầu tiên tôi nghĩ đến là tìm thêm một tấm khác. Thế nhưng bơi ra chỗ xác tàu đắm đằng xa kia lại tiềm ẩn đầy rủi ro chết đuối.
Đương nhiên, có lựa chọn khả dĩ hơn mà ai trong tình trạng đường cùng đều nghĩ đến. Đó là từ bỏ Rafa.
Khi đó, sẽ chỉ có mình tôi ở trên tấm ván này.
(..Thật đáng tiếc. Mình chẳng thể nào chọn cách đó.)
Là vậy sao? Hóa ra mình có thể vị tha nhiều đến nhường này ư? Có lẽ là vậy thật. Nghĩ đến việc bỏ rơi người mình quen biết và sống sót một mình cũng đủ khiến dịch vị trong dạ dày tôi trào ngược lên. Với tôi thậm chí đó không phải một lựa chọn.
Mà bạn biết không, trông thế này thôi nhưng tôi cũng tuyệt vời lắm đấy.
Đây là ân điển, là sự cứu rỗi cuối cùng dành cho thằng nhóc đã hãm hại biết bao người. Chuyện tốt này thật khiến tôi cảm động muốn rớt nước mắt mà.
"Chờ chút đã! Kotoha!"
Giọng Rafa, người vẫn đang vịn vào tấm ván gỗ vang vọng đằng sau tôi. Nhưng tôi không có ý định dừng bước hay ngoảnh lại.
"Ta...chính ta là người đã bỏ rơi cậu! Đáng ra ngày đó ta nên cưu mang cậu mới phải! Bởi người duy nhất ta có thể cứu thoát cậu chỉ có ta! Nhưng tất cả tại vì ta... tại vì ta quá sợ hãi... cũng như quá yếu đuối! Vì thế, ta...ta không xứng nhận sự cứu giúp từ cậu!"
Nghe thấy chất giọng vốn nhỏ nhẹ nay đã trở nên the thé của ông chú, miệng tôi bất giác nhoẻn nụ cười nhạt.
(Anh nói gì vậy chứ, Rafa? Về khía cạnh đó, hai ta cũng cùng một kiểu người mà.)
À này, tiện thông báo cho anh một tin vui. Tôi giờ đây sẽ không sống trong sợ hãi, yếu đuối nữa. Nghe có tuyệt vời không?
Cho dù có là thần thánh cản đường hay bị số phận đè nén tới đâu đi chăng nữa.
Tôi nhất định sẽ chiến đấu đến cùng, đánh bại mọi thứ ngáng đường và một ngày đẹp trời nào đó biến ước mơ của tôi thành sự thực.
"Rafa này. Về món taco carne asada mà anh cho tôi ăn hồi đó, nó ngon nhức nách luôn đó."
"..Koto...ha.."
"Sau này, anh dạy tôi cách làm với nhé?"
Tôi bước khỏi tấm ván và lần nữa đắm mình vào đại dương mênh mông. Đây là trận chiến đầu tiên của tôi với số phận.
Tiếng gọi tuyệt vọng của Rafa từ phía sau dần bị nuốt chửng bởi âm thanh gào thét của sóng biển.
Xung quanh tôi chỉ còn màu xanh biếc thăm thẳm của đại dương.
Tiếp tục sống. Cố gắng sống sót. Dù chuyện gì có xảy ra, tôi vẫn sẽ sống hết mình.
Tôi sẽ sống để chứng kiến chính tay tôi biến ước mơ thành hiện thực.
Dần dà, cơ thể tôi đạt đến ngưỡng giới hạn.
Sinh nhiệt dần thoát khỏi các đầu ngón tay tôi.
Phổi tôi giờ đây hoạt động khó khăn do chứa no nước chảy vào từ yết hầu.
Tôi cố vươn tay tới bầu trời nhưng chẳng thể chạm tới.
Cơ bắp khắp cơ thể tôi cũng đã tê cứng từ lúc nào.
(Sống...Mình nhất định...sẽ sống...phải sống.)
Dẫu vậy, tân trí tôi vẫn miệt mài bơi về phía ước mơ của mình.
Đột nhiên, âm thanh tựa tiếng đứt chỉ vang lên bên tai, rồi tầm nhìn tôi tối sầm lại.
(Khốn khiếp...Mình vẫn..chưa thể..chết...)
(Không thể...chết...)
(....đươ....)
...............
Và cứ như thế, tôi đã chết.
■
Ngay cả khi ý thức và cơ thể đã chìm vào khoảng không tĩnh lặng thì ở đâu đó, những tế bào não tôi vẫn còn lưu giữ lại chút chức năng hoạt động trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Có lẽ vì thế mà những mảnh ký ức vẫn tiếp tục vụt qua, như một chiếc đèn kéo quân không ngừng quay, chiếu lại những khoảnh khắc làm nên con người tôi. Rồi khung cảnh dừng lại ở hồi ức thời thơ ấu của tôi tại một ngôi chùa năm ấy.
Hồi đó, đối với tôi mà nói, khắp nơi đều đầy rẫy kẻ thù. Bởi thấu hiểu tâm trí người khác cũng có nghĩa là nhìn thấu những tâm niệm độc địa trong trái tim họ. Thành thử sao một đứa trẻ thiếu thốn hơi ấm, ngày ngày tiếp xúc với ác ý của con người như tôi lại không méo mó được cơ chứ?
"Này nhóc con. Mi lại vác cái thân tàn tạ về rồi. Đánh nhau thua ai nữa à?"
"Lắm chuyện quá, ông già."
Vị sư trụ trì của ngôi chùa này là một lão già lập dị chuyên chào đón những đứa trẻ đầu đường xó chợ hay những đứa trẻ không thể hòa nhập xã hội với nhau về sống cùng.
"Này ông già, chỉ bảo tôi chút võ quyền anh đi."
Lão cũng từng là một tên côn đồ, nhưng có vẻ đã rửa tay gác kiếm sau khi trở thành võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp. Song, cuối cùng, ông cũng quay về thừa kế lại ngôi chùa tổ tiên ở quê nhà như một kẻ trắng tay quay về cội nguồn.
Trong phòng tiếp khách của chùa, một bức ảnh đấu võ đen trắng đã sờn cũ của ông được treo trang trọng, và sẽ là dối trá nếu tôi bảo bức tranh đó trông không ngầu chút nào.
"Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa."
"...Tại sao mi muốn mạnh mẽ hơn chứ?"
"Ông hẳn phải biết lí do mà.. Để trừng phạt mấy tên khốn bắt nạt Micchon chứ còn gì nữa..Chúng gọi đó là trò chơi khăm. Nhưng ông nhìn xem, nào là vứt cặp sách cô ấy ra bãi rác, rồi nghiền phấn và trộn vào hộp cơm trưa của cô ấy. Tất cả chỉ vì cô ấy không thể phản kháng lại đám bọn chúng!"
"Ta hiểu."
"Dù cho không nói được, nhưng cô ấy vẫn khóc. Khóc suốt ngày là đằng khác."
Micchon là cô gái kém tôi ba tuổi, và một trong những đứa trẻ bị bỏ rơi tại cửa ngôi chùa này. Vì sợ mọi người chế giễu chứng không thể nói chuyện trôi chảy nên cô ấy lúc nào cũng kiệm lời. Thế nhưng ẩn sau vẻ nhút nhát đó là một cô gái vô cùng tốt bụng, cô ấy thường hay hái tặng tôi những trái dâu dại bên đường.
"Tốt thôi, nhóc. Cách vung cú đấm hạ gục đối thủ, ta dạy mi bao nhiêu cái cũng được."
"..Phải thế chứ lị!"
"Nhưng điều ta muốn dạy cho mi nhất bây giờ là—"
Ông già làm rối tóc tôi bằng bàn tay đầy vết chai sần của mình.
(Con nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ mình có để đổi lấy nụ cười của những đứa trẻ này.)
(Vì thế nên, lạy Chúa, xin Ngài đừng tước đoạt đi thứ gì từ chúng nữa.)
— Chính là khuôn mặt ẩn chứa nỗi niềm sâu thăm thẳm đó. Không hiểu sao ông luôn nhìn bọn trẻ chúng tôi với nét mặt như vậy. Hơn nữa, thật kì lạ khi ông lại là một người không biết nói dối. Đời tôi chưa từng gặp người lớn nào lạ thường đến thế.
"Nghe cho kĩ đây nhóc. Tương lai mi sẽ đối mặt với bạt ngàn thử thách. Mỗi cái đều vượt quá khả năng của một con người bình thường."
"..Thì?"
"Thế nên ta chấp nhận việc mi mạnh mẽ hơn. Nhưng rồi, sẽ có một ngày, một con quái vật mạnh mẽ tới mức dù có khổ luyện đến nhường nào thì mi cũng không thể đánh bại được."
Có một con quái vật khủng khiếp đến thế ư? Tôi không tài nào hình dung nổi.
Bởi vì với tôi, ông là người mạnh nhất thế giới.
"Chính vì vậy...cho đến lúc đó.."
Rồi một nụ cười toe toét hiện trên khuôn mặt nhăn nheo của ông.
"— Mi nhất định phải là một người tốt."
"...Sao lại thế?"
"Nỗi đau có thể làm tha hóa bản chất con người ta. Khi bản thân gặp đau khổ, họ cũng muốn kéo theo người khác cùng chịu đựng. Bởi trong thâm tâm, họ cho rằng sự đau khổ này là lỗi của người khác, là do môi trường xung quanh đẩy họ đến tình cảnh đó."
"...Ừm"
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mi vẫn phải là người tốt."
Cài gì mà nghe vô lý quá thể đáng. Tại sao chỉ mình tôi phải làm điều này? Trong lúc tôi thầm phàn nàn trong lòng, ông hài lòng tiếp lời.
"Bởi lẽ, nếu không có ai đứng ra ngăn vòng lặp luẩn quẩn này lại... thì nó sẽ không bao giờ kết thúc. Mi có hiểu không?"
"Kiểu như cờ lật ấy à?"
"Thông minh đấy. Dù cho có bị vây quanh bởi bao nhiêu quân đen đi chăng nữa, mi vẫn phải giữ được quân trắng của mình. Giống như ta và mi vậy."
Tại sao lão lại xếp tôi cùng một đội vậy? Suy nghĩ là thế nhưng cảm giác phấn khích, tự hào khi đứng cùng bậc với lão khiến tôi vô thức gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Mà không, tôi vẫn chưa hiểu kĩ đâu. Nhưng ừ, tôi hiểu rồi."
"Có vậy chứ.". Lão chỉ mỉm cười như mọi khi. Mình muốn trở thành người tốt như ông ấy.
Tôi từng nghĩ như vậy. Tôi đáng lẽ sẽ trở thành một người như vậy.
Thế nhưng, sau khi trải qua những trận đòn roi, những lần đánh đập, những đợt bị bỏ đói và những đêm nằm lại với cơ thể bầm dập trên sàn bê tông lạnh lẽo, tôi không còn có thể làm một người tốt nữa.
Tôi đã trở thành thứ lưỡi dao bén ngót, một công cụ hoàn hảo trong tay bọn băng đảng mafia khốn khiếp.
Vì tôi mà bao gia đình chịu cảnh tan hoang, đổ vỡ.
Trong số các gia đình đó ắt hẳn có những đứa trẻ như Micchon.
Này lão già, tôi tò mò không biết ông sẽ làm vẻ mặt nào khi thấy tôi ở địa ngục nhỉ?
Tôi xin lỗi. Vì đã không giữ được lời hứa. Tôi thực sự xin lỗi.
Trong tiếng tây ban nha, từ này có nghĩa là "Kẻ thì thầm", ở đây ám chỉ khả năng thấu thị tâm trí của Kotoha. Còn từ "suspirar" bên dưới là thở dài, có vẻ diễn tả sự mệt mỏi mà khả năng này đem lại. Lí do mà lại từ này xen giữa từ "susurrdor" và định của nó có lẽ để tạo hint, tạo bầu không khí cho truyện cũng như vừa là cách diễn đạt ngắn gọn vừa là kiểu chơi chữ của tác. Dĩ nhiên trọng tâm vẫn là khả năng "thầm thì" tâm trí. Edit: Thực ra nguyên tác ếu có cái Spirar này đâu, kbt cha eng cắn gì mà đẻ ra đc từ này nữa. Trong tiếng Tây Ban Nha, "El Sobrino" nghĩa là cháu trai. Vấn đề đáng nói ở đây là theo bên cn thì nó lại dịch luôn là 小外甥 (cháu trai nhỏ) ám chỉ Rafa chứ phải là tên chú của Rafa. Nghía qua bản đọc bên Jp thì nó viết bằng katakana là エル・ソブリノ, một danh xưng chỉ người cháu trai. Và yep, rốt cuộc là thằng eng dịch sai ạ. Chán vl. Etou, câu này làm tôi nhớ đến bộ nào đó... Thuật ngữ carne asada dịch theo nghĩa đen là "thịt nướng"; trong tiếng Tây Ban Nha, bít tết quay cũng mang tên gọi này. Thuật ngữ carne asada được sử dụng ở Châu Mỹ Latinh nhằm ám chỉ phong cách nướng thịt ở các nước đó. Đoạn dẫn này là trans tự chế ra chứ không có trong nguyên tác.