Trans & Edit: CCPD.
(Cái thứ chết dẫm này không ngờ cũng phiền phức ra phết.)
Tôi, Koito Hikari, ghim chặt ánh mắt vào nữ thần trong khi hứng chịu lực gia tốc trọng trường sinh ra từ động cơ phản lực.
──────────────────────────────────────────
【Mã hiệu 3922『Soul Accumulator™』】
○ Đặc tính— Thuật chiêu hồn, Kỹ thuật cơ khí phản thực tại.
○ Chi tiết— Một sản phẩm được chế tạo và phân phối bởi "Liên minh Thương mại Vực giới". Mang hình dạng một nữ thần dùng lời lẽ đường mật để tước đoạt linh hồn từ vật chủ, rồi bảo quản chúng bên trong cánh cổng.
Một khi bị tách rời khỏi thể xác, linh hồn (hay còn gọi là lưu linh thể) sẽ bắt đầu quá trình phân rã kéo dài khoảng 5 phút. Do đó, để lưu giữ tính tinh khiết của linh hồn, chúng được cho tiếp tục hoạt động trong "thế giới mà chúng hằng mong ước".
Trường hợp đầu tiên được ghi nhận tại Vương quốc Anh vào năm 1950. Cho đến nay đã có 284 sản phẩm cùng dòng được xác nhận.
──────────────────────────────────────────
Soul Accumulator™, hay nói đúng hơn là nữ thần nhìn thẳng vào tôi và nở nụ cười vô cùng trìu mến.
"Ta biết rồi. Cô cũng mong muốn được tận hưởng hạnh phúc vĩnh hằng, đúng không nào?"
Đó là nụ cười chất chứa tình yêu thường vô bờ bến, như của một người mẹ dành cho những đứa con thơ của mình vậy.
"Hãy đến đây với ta đi! Cùng mọi người, chúng ta sẽ khám phá thế giới diệu kỳ đầy nhiệm mầu này!"
"Xin lỗi, đây éo có nhu cầu nhé!"
Tôi ra sức hét lớn, đồng thời nâng đầu cần đàn guitar hướng lên trên bầu trời.
"TA LÀ CHÍNH TA! Mỹ nữ vô song và hoàn mỹ nhất! Một thế giới diệu kỳ đấy hả? Hah! Liệu còn chốn nào diễm lệ hơn thực tại này sao? Bởi lẽ, có một ta đang hiện hữu nơi đây, tại chính thế gian rực rỡ này!"
Ngay khi tôi đạp bước nhảy bật lên không trung, khối thịt liền phóng ra như ngọn giáo kéo dài chục mét. Quá chậm! Tôi chỉ đơn giản nghiêng người né cái nhẹ và lao thẳng lên phía trên đầu nữ thần.
"Đội trưởng! Đừng khinh mạn sức kháng vật lý của thứ đó—"
Người phụ tá rám nắng dễ thương của tôi, Mehleeza Janebekova, hét lớn. Tất nhiên là tôi biết chứ!
"Nyao! Meh! Tập trung bảo vệ mọi người!"
"Hả? Đội trưởng—"
Cô gái nhỏ tuổi với mái tóc mang sắc tím của hoa tử đằng, được buộc theo kiểu twintail, tên là Koshiba Nyao. Tuy có sững người ra một khắc, song con bé đã nhanh chóng nhận ra ánh nhìn rực sáng của tôi rồi vội vàng rút khẩu súng lục ra.
"Đội trưởng! Đồ ngốc!"
Meh chỉ kịp hét lên một tiếng như vậy. Tôi lè lưỡi ra và thầm xin lỗi trong lòng trong khi tiếp tục lao tới chỗ của nữ thần.
"—Lại đây, đến đây với ta nào."
Nữ thần nở nụ cười. Và tôi cũng mỉm cười đáp lại.
"Ngậm mồm lại!!! Chết điiiiiii!!!"
Tôi giữ chặt cây đàn guitar và đổ dồn toàn bộ sức lực đập mạnh nó xuống nền sàn. Mặt đất rung lắc dữ dội theo tiếng gầm vang rền. Sóng xung kích tạo ra từ vụ va chạm lan ra, xé toạc nội thất trang hoàng ngôi đền. Kể cả như vậy, từng đó cũng chỉ đủ gây ra một vết nứt nhỏ trên cơ thể của nữ thần.
"Sức mạnh của phàm nhân không thể làm suy chuyển một vị thần."
Siết chặt cây đàn trong tay, tôi không ngừng vung nó xuống nền đất nhiều lần.
"Ta là thiếu nữ xinh đẹp và mạnh mẽ nhất quả đất này, Koito Hikari! Đừng có vội mà kiêu ngạo thế, thứ gọi là thần kia!"
Vỡ vụn cho ta mau!
"...Ưm, chuyện gì—"
Vỡ vụn đi. Vỡ vụn đi. Vỡ vụn đi. Vỡ vụn đi. Vỡ vụn đi. Vỡ vụn đi.
"Guh... Ah. Dừng lại, mau dừng lại... Gì cơ? Chuyện gì đây? Chuyện gì thế này? Gì cơ?!"
“RAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ! Vỡ đi!
"—Tan nát đi. Như bụi sao hư không."
Gyang! Cây đàn guitar rít lên một tiếng chói tai lạ thường. Xung lượng tỏa ra mãnh liệt tới nỗi, trong một khoảnh khắc, bóp méo cả trọng lực từ trường.
Tựa như siêu tân tinh vừa bị khai tử, một vụ nổ bùng lên, xóa sạch mọi màu sắc và nhuốm màu không gian bằng sắc trắng tuyệt đối.
"....Gyanggg—"
Ui da, đau quá. Tôi vừa thất bại trong việc hạ cánh an toàn. Đã định kết thúc màn trình diễn bằng một cú tiếp đất ngoạn mục thế mà.
"....Nhưng dù sao thì, mọi thứ đến đây là hạ màn được rồi."
Tôi quay lại nhìn bức tượng nữ thần sau lưng, thứ từ phần thắt lưng đổ lên nay đã trở về với tro bụi. Nếu phải tự mình nhận xét thì, tôi khá giỏi trong khoản phá hủy nó đấy chứ.
"Ừm. Thế là xong việc. Mọi người đều an toàn cả chứ?"
Ngôi đền cũng theo chủ nhân mà sụp đổ hoàn toàn. Mong rằng bọn họ không bị cuốn vào chuyện này.
"................."
Ơ kìa, sao không ai trả lời tôi vậy. Đừng bảo là—
"Gyah! Mình lại làm hỏng chuyện rồi sao!"
"Đồ ngốc."
Bất thình lình, tôi bị ai đó đánh vào phía sau đầu.
"Meh! May quá, cô vẫn còn sống!"
"Cái đồ đội trưởng ngu ngốc. Cái loại đội trưởng đầu đất. Cái thứ đội trưởng não tôm. Cái đồ đội trưởng não cơ bắp. Đần độn, dốt nát, ngu si."
Đứng sau Meh là Nyao, trông như sắp phát khóc, run rẩy trong khi vẫn giữ chặt khẩu súng lục, khẩu Shamshir của em ấy. Hẳn là em ấy đã đứng ra bảo vệ mọi người.
"Đội trưởng, không phải tự nhiên mà chiến dịch lại được chỉ định là chiến dịch bắt giữ. Cho nên, việc gây tổn hại không cần thiết đến thực thể phản thực tại là—"
"Không còn cách nào khác. Vì lần này còn có cả dân thường ở đây nữa."
"Thế tại sao biết là có dân thường rồi mà ngài vẫn còn lao vào với thứ sức mạnh như vậy?"
"Bởi trong thế giới phân tranh thắng bại này, chúng ta dốc hết sức mình chứ sao nữa!"
Meh định mở miệng phản bác cái gì đó, nhưng nhanh chóng nhận ra việc tranh luận thêm nữa chỉ tổ phí nước bọt. Thế nên, cô ấy chỉ buông ra một tiếng thở dài (rất, rất dài ấy!) và thả lỏng đôi vai rũ xuống.
(Meh là một người phụ tá xuất sắc, nhưng lại hơi quá cẩn trọng. Chiến dịch này vốn dĩ quá đỗi đơn giản. Hơn nữa, các thành viên trong đội đã có thể dễ dàng xử lý nó rồi, cho nên nó được đưa ra để rèn luyện khả năng phối hợp nhóm trong môi trường thực chiến. Ngoài ra, khi nói đến chiến dịch bắt giữ, đó cũng được ngầm hiểu là một trong những cách để cố làm vừa lòng mấy kẻ bên phòng nghiên cứu mà thôi.)
Một khi đương đầu với đối thủ thực sự nguy hiểm, mấy cái mức độ ảnh hưởng cỡ này chẳng xi nhê gì đâu. Nhưng được dịp nhiều ma mới tham gia chiến dịch thế này, tôi nghĩ đây sẽ là một trải nghiệm thú vị đối với họ. Cơ mà đến cái khúc hạ màn đó, tôi thừa nhận là mình có lỡ tay quá trớn thật.
"Ôi, ra ngoài tập thể dục giãn gân cốt thật sảng khoái quá đi!"
Thấy tôi mỉm cười vô tư lự như vậy, Meh lần nữa đánh vào đầu tôi. Còn Nyao, mấy giấy trước còn chực chờ khóc, nay đã cười khẽ sau khi thấy vậy. Hà, nhẹ nhõm thật đấy.
"Vậy thì, Meh. Phần dọn dẹp tàn cuộc nhờ cả vào cô đấy! Giờ tôi sẽ ra kia làm tách trà."
".............Đã rõ."
Tốt hơn hết thì tôi nên tránh xa khỏi mấy vụ như là dọn dẹp này ra. Tôi lo phần chiến đấu, trong khi Meh đảm nhận hết mọi công việc còn lại. Đó là cách mà chúng tôi hoạt động dưới cùng một đội nhóm.
(Cơ mà, đứa trẻ đó...)
Tôi chăm chú nhìn vào "cậu ta". Vậy ra đây là đứa trẻ được yêu mến bởi Ám dạ Ma vương và đánh cược cả mạng sống của mình để cứu lấy bạn bè sao?
"Này, mấy người là ai vậy?!"
Cậu ta hét lên, trông có vẻ khá hoang mang với đống sự kiện vừa diễn ra trước mắt. Nhưng theo góc nhìn chúng tôi, bọn tôi lại quan tâm tới thân thế của cậu ta hơn. Trong cẩm nang 1001 cách để đối phó với thường dân của tổ chức, phương pháp duy nhất được viết to, rõ ràng, rành mạch khi rơi vào mấy trường hợp như này là—
"Nyao."
Ngay khi được Meh nhắc đến tên, cô bé đã ngay tắp lự giơ ống kim tiêm lên.
"Vâng ạ."
Nhắm vào cổ cậu thiếu niên, Nyao tiêm cho cậu ta một mũi tiêm gây mê tác dụng tức thì.
■
Dần tỉnh lại, tôi ngạc nhiên bởi cảnh tưởng phía trước.
(..Hả?)
Tôi nhớ rằng đáng lẽ mình phải chết ngạt dưới đống đất đá của đền thờ nữ thần mới phải. Ngoài ra hình như tôi còn bị tiêm vào người thứ gì đó...
(Mình...đang ở đâu đây?)
Tôi đang ở trong một không gian sạch sẽ, sạch tới mức có thể gọi đó là một căn phòng trắng tinh. Liếc nhìn đống dụng cụ y tế đặt trên mặt bàn, tôi đoán đây hẳn là căn phòng của một bệnh viện nào đấy.
"..Đầu mình...nhức quá.."
Tôi run rẩy đứng dậy, nặng nề lê từng bước chân của mình đến bên bậu cửa sổ và mở nó ra.
"Cái quái gì thế này...— Bên ngoài sao xanh quá!"
Đập vào mắt tôi là khoảng không gian xanh rợn ngợp vô cùng tận. Hay nói cách khác, đó chính là khoảng trời bao la ngoài kia. Dù cho có ngước lên trên hay cúi xuống dưới, tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ độc một màu xanh ngọc bích của bầu trời. Cảm giác cứ như đang thò đầu ra nhìn bên ngoài một chiếc máy bay vậy.
"Lừa nhau à? Thứ vô lý như này không thể nào xảy được!"
Tôi nhoài người ra khỏi cửa sổ phòng bệnh, cố gắng nhìn xuống mặt đất— nhưng chẳng có mặt đất nào ở đây cả. Bên dưới chỉ có vài đám mây trắng muốt lững lờ trôi giữa nền trời xanh biếc. Tại sao đám mây lại còn thấp hơn cả cửa sổ chứ?
"Ôi không! Anh đã tỉnh lại rồi sao!"
Từ cánh cửa đằng sau lưng, cô gái có dáng vẻ của một con thú nhỏ với mái tóc mang sắc tím hoa tử đằng— mà nếu tôi nhớ không nhầm thì tên là Nyao— bước vào.
"Bây giờ anh không nên di chuyển quá nhiều đâu!"
Cô bé rảo bước đến bên và kéo tôi trở lại giường bệnh trong khi nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi. Cơ mà mùi hương của cô bé dễ chịu quá. Không, tôi đang nghĩ gì thế này?
"...Xin lỗi. Nhưng tôi không hiểu gì cả. Đây là đâu? Chuyện này là thế nào? Tôi có đang tỉnh táo không?"
"Nó còn tùy thuộc vào tiêu chuẩn của anh về tỉnh táo nữa. Nhưng Koshiba luôn coi trọng sự đa dạng!"
Nghe có vẻ hay đấy, nhưng tôi không có thời gian hay sức lực đâu mà quan tâm mấy thứ đó. Cơ mà Koshiba là ai vậy? Chẳng lẽ đó là họ của cô bé sao?
"Đây là bệnh xá của học viện Azure tại quận 12 của thành phố nổi, Fructus."
"Thành phố nổi...?"
"Đúng thế. Chúng ta đang lơ lửng ở giữa bầu trời đấy. Ahaha, những người dưới mặt đất hẳn là bỡ ngỡ lắm hả?"
Câu nói đó không chỉ là một cú sốc tinh thần đối với tôi, mà còn là chuyện khó tin nhất mà tôi từng được nghe. Không, tôi có buộc phải tin vào điều này không nhỉ? Không chắc lắm, nhưng ít nhất hiện tại tôi không thể dễ dàng chấp nhận tiết lộ động trời này.
"Xin lỗi nha. Theo như điều luật nơi đây, bất cứ nạn nhân hay phạm nhân nào trước khi mang về đều phải trải qua quy trình gây mê. Điều này phần nào đã gây bối rối cho anh."
Túm cái quần lại, tôi bị đánh bất tỉnh bởi thuốc an thần ở ngôi đền nữ thần, rồi được mang đến "học viện Azure" đang trôi nổi trên không trung này. Có vẻ mọi chuyện đã diễn ra như vậy đó...Haha. Trải nghiệm ngày hôm này có vẻ phong phú quá nhỉ.
"Anh thấy trong mình sao rồi? Họ có bảo là, 'Ngay khi Kotoha Kotoyozoru hồi phục, hãy dẫn cậu ta tới đây ngay.'"
"...Đến đâu cơ?"
"À ừm, chỗ nào ấy nhỉ? Đó là phòng họp? Kiểu kiểu thế? Chỗ đó là nơi có nhiều ghế được xếp thành vòng tròn, nơi mà có nhiều người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện. A, quên mất tên nó rồi."
Cô bé này có lẽ hơi ngây ngô.
"Ánh nhìn gì vậy?"
"Ưm... tôi chỉ thấy Koshiba-san hơi ngây ngô thôi."
"Ý gì đây? Anh muốn so tài một trận sao?"
Thấy Koshiba-san đột nhiên làm động tác chơi oẳn tù tì bằng cả hai tay, tôi không khỏi thắc mắc. Sao vậy nhỉ? Cô bé định đọ IQ với tôi à?
"Không, không cần đâu. Giờ không phải lúc. Hơn nữa, chúng ta có chỗ cần phải đến ngay lập tức mà, phải không? Đến đó ngay thôi."
"Hehehe.... Vậy thì Koshiba thắng mà không cần phải đấu rồi nhé."
Trông cô bé ra vẻ đắc thắng thế này khiến tôi cảm thấy hơi bực mình.
Thoạt nhìn, bên trong tòa nhà gọi là "học viện Azure" này trông như một ngôi trường được trang trí cầu kỳ và sang trọng. Thế nhưng, khác với phong cách kiến trúc Nhật Bản mà tôi biết, nơi này lại mang hơi hướng của kiến trúc Địa Trung Hải với hai tông màu chủ đạo là trắng và xanh lam.
"Đến nơi rồi. Mời vào. Koshiba thì đã được dặn trước là không được vào rồi."
Nyao-san dừng bước và cười một cách rạng rỡ.
Cuối dãy hành lang trắng buốt có một cánh cửa toát lên vẻ trang nghiêm. Bên cạnh cánh cửa là một tấm bảng làm bằng đồng thau, khắc hình cái cân và một con quái vật bốn chân, trên đó đề năm chữ: "Phòng Thẩm vấn Dị Giáo".
"—Cái này.... sao khác một trời một vực với những gì mình được nghe vậy?"
"Ý anh là sao?"
"Tưởng nó là 'phòng họp' cơ mà! Đó chẳng phải nơi mọi người ngồi lại với nhau để trò chuyện sao!"
"Phòng Thẩm Vấn Dị Giáo"— cái tên này, nghe cứ sai sai sao ấy? Rõ ràng nó ghi "Dị Giáo" cơ mà? Đây là phòng người ta dùng để chất vấn những kẻ dị giáo, đúng không? Thế tức là tôi bị coi là dị giáo rồi đấy à? Nếu đây là một phiên tòa xét xử phù thủy, thì bất luận có phân trần thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bị treo cổ thị phi trước công chúng hay đốt chín trên giàn hỏa thiêu đúng không? Mà gượm đã. Phòng thẩm vấn? Từ gì nghe đáng sợ quá đi.
(Được rồi, bình tĩnh đã nào. Chỉ là cái tên thôi mà. Nhỡ đâu họ quên đổi lại bảng tên thôi chứ bên trong là một nơi ấm áp như những gì Koshiba nói thì sao? Đúng vậy. Mình thần hồn nát thần tính quá sớm rồi.)
Tôi lấy một hơi thật sâu, không quên cảm ơn Koshiba đã tận tình chỉ đường rồi mở cửa bước vào trong phòng thẩm vấn dị giáo.
Cánh cửa nặng một cách bất thường, khi bị tôi dùng sức đẩy sang hai bên vang lên những tiếng cọt kẹt phát ra từ bản lề của chúng. Loại cửa quái quỷ gì đây? Tôi tưởng thứ này chỉ có trong mấy trò chơi sinh tồn thôi chứ.
"—Vậy thì tôi xin phép tuyên bố phán quyết cuối cùng."
Phía sau cánh cửa là căn phòng hình tròn với những chiếc ghế được xếp theo hình bậc thang dọc theo các bức tường.
Ngồi trên đó là hàng tá người đeo mặt nạ gỗ với sừng, răng nanh và đôi mắt khổng lồ khác xa bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Và ngay khi phát hiện ra sự hiện diện của tôi, tất cả bọn họ đều ngoảnh đầu về phía này.
(Thôi được rồi, cái này thì đáng sợ vượt mức Pickleball rồi.)
Nỗi sợ nguyên thủy sinh ra từ những gì con người không biết nuốt trọn lấy tôi. Thật là đáng sợ. Chính xác thì những chiếc mặt nạ đó là gì? Tuy có thể lờ mờ nhận ra chúng mang chút phong cách Á-Đông — song hứng chịu hàng tá ánh nhìn từ bức chạm khắc gỗ và bầu không khí tĩnh mịch rợn ngợp, tôi chỉ biết đứng chết trân tại chỗ.
"Hả, cô gái đó là..."
Bỗng một giọng nói vô tư cất lên phá vỡ sự im lặng.
"Chào đằng ấy!"
Người đang nhẹ nhàng vẫy tay chào tôi là cô gái tóc hoa anh đào đang chễm chệ ngồi ở trên chiếc ghế nổi bật nhất giữa căn phòng thẩm vấn hình tròn này. Cô gái cầm chiếc đàn guitar.
Thật ra thì, tôi còn chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ cơ, cho nên thậm chí tôi còn không thể bắt quàng làm họ được. Nhưng chỉ cần nhìn thấy một khuôn mặt, dù chỉ hơi quen chút thôi, cũng đủ giúp tôi nhẹ nhõm đi phần nào.—Không, không chỉ có thế thôi đâu.
"Ahem. Vậy thì, một lần nữa, tôi, chủ tịch hội học sinh Elif Anatolia, sẽ tuyên bố phán quyết cuối cùng."
Ngồi bên cạnh cô gái tóc hoa anh đào có hai người.
Một người là người đàn ông cao gầy, trông có vẻ nhút nhát với mái tóc dài được buộc gọn ra đằng sau.
Người còn lại là một cô gái nhỏ nhắn, tự xưng là "chủ tịch hội học sinh". Cô đội một chiếc mũ sắc sỡ, đeo những viên ngọc lấp lánh kêu leng keng ở quanh cổ và cổ tay. Cô ngồi giữa cô gái tóc hoa anh đào và người đàn ông cao gầy mà nhìn xuống toàn cảnh bên dưới, cứ như thể ngầm tuyên bố rằng, cô là người nắm giữa quyết định sau cùng.
"Kẻ dị giáo— Luna."
Mãi đến lúc này, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra người đang bị chất vấn tội lỗi giữa căn phòng hình tròn này. Ai mới là người mà những kẻ đeo mặt nạ gỗ kia thẩm vấn? Lẽ ra tôi phải chú ý sớm hơn mới phải.
"...Vâng."
Cô hầu gái trong bộ đồ thể thao xanh biển— Luna— đang cúi gằm mặt xuống. Cô ấy đang ở giữa phòng thẩm vấn dị giáo và rõ ràng là tâm điểm của mọi sự chú ý nơi đây.
"Luna-san..."
—Cô vẫn còn sống.
Ngay vào lúc tôi cảm thấy mình sắp bật khóc, có ai đó nhẹ nhàng kéo lấy tay áo tôi.
"Trật tự. Phòng thẩm vấn là chốn thiêng liêng."
Một cô gái xa lạ đeo chiếc mặt nạ rùng rợn làm người ta liên tưởng tới con quỷ, trợn trừng mắt mà lên tiếng. Tôi bất giác ngậm miệng, mím chặt môi lại. Nhưng cũng chỉ kéo dài trong giây lát cho đến khi—
"—Ta tuyên bố, ngươi sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức."
Chủ tịch hội học sinh, Elif Anatolia, khẽ khàng tuyên bố. Hưởng ứng những lời đó, những người đeo mặt nạ gỗ đứng bật dậy và vỗ tay reo hò, một khung cảnh quen thuộc trong các bộ phim truyền hình về tòa án.
(... tiêu hủy... xử lý...?)
Khoan đã, là sao? Mấy người bảo tiêu hủy là sao? Xử lý cái gì cơ?
(Hiển nhiên rồi. Cái món đồ chơi cũ rích đó của 'Liên minh thương mại' giờ làm gì còn tí giá trị nào để nghiên cứu cơ chứ.)
(Với mức độ phản hiện thực đó, chỉ cần máy nghiền ở viện nghiên cứu là đủ rồi. Chắc chắn sẽ nghiền nát mà không phải gặp khó khăn gì.)
Tôi cố gắng đọc suy nghĩ của mọi người xung quanh. Dù bản thân không hiểu được quá phân nửa những gì họ đang nói, song thông qua những cảm xúc mơ hồ mà tôi cảm nhận được, tôi hiểu được ý định của họ với Luna-san.
(Lũ này... tính giết Luna-san!)
Trước khi não tôi kịp suy tính điều gì, tay chân của tôi đã làm xong việc của nó rồi.
"...Hả?"
Tôi băng qua cầu thang, nhảy xuống giữa phòng thẩm vấn và đứng chắn trước mặt Luna-san.
"Chà."
Chủ tịch hội học sinh lẩm bẩm tỏ vẻ thích thú.
"Ồ?"
Cô gái tóc hoa anh đào thì ngiêng đầu ngạc nhiên.
"...."
Còn người đàn ông cao gầy thậm chí không đưa mắt nhìn tôi, anh ta chỉ đang bận rộn lật giở đống tài liệu trong tay.
"Cậu tên là Kotoha Kotoyozoru-kun đúng không nhỉ? Tôi có nghe qua báo cáo của Luna-kun về cậu rồi. Có vẻ như cậu là một trong các nạn nhân của Soul Accumulator. Ắt hẳn là vất vả lắm nhỉ. Nhưng tôi giờ đang bận lắm, nên là cảm phiền cậu tránh qua một bên được không?"
Cô gái nhỏ nhắn, Elif, yêu cầu với giọng trầm. Chất giọng của cô nghe qua thì có vẻ ngạo mạn, nhưng kỳ lạ thay nó lại rất hợp với tính cách của cô, không hề đem lại cảm giác kênh kiệu. Và dù cho sở hữu dáng người thấp bé, cô lại toát ra khí chất của người lãnh đạo không thua kém gì so với ông chú Rafa cả.
"Ban nãy... cô vừa nói là sẽ... làm gì với Luna-san cơ?"
"Phá hủy thôi. Dùng máy nghiền mà xay nát. Rồi sẽ không còn có lấy một dấu vết tồn tại trên cõi đời này."
Giọng điệu cô ta điềm nhiên, ung dung như thể đang thảo luận về thực đơn cho bữa trưa ngày hôm nay vậy.
Tôi cảm thấy tầm nhìn dường như trở nên đỏ rực.
"Lũ người... lũ người các ngươi nghĩ mình là ai cơ chứ...? Định đoạt.... quyền định đoạt sự sống của người khác... các người nghĩ gì mà có...?"
"Hửm?"
"...Hà cớ gì? Nguyên cớ nào mà lại muốn phá hủy Luna-san chứ?"
Elif định trả lời với vẻ mặt sốt ruột, nhưng trước khi kịp nói điều gì, một giọng nói trong trẻo đã vang lên đằng sau lưng tôi.
"—Bởi vì chúng tôi là những người mang trọng trách ngăn chặn ngày tận thế."
Cô gái đeo mặt nạ quỷ, người vừa kéo tay áo nhắc nhở tôi lúc nãy, tiếp lời bằng giọng nói trang nghiêm, hào hiệp của một người hiệp sĩ.
"Cô gái kia— Luna— là một thực thể phản thực tại được chế tạo bởi 'Liên minh Thương mại Vực giới', một trong những tổ chức bị liệt vào danh sách đen. Khả năng gây ra sự kết thúc cho chiều không gian này, hay còn được gọi là "tiềm năng Hồi kết" đang ở mức 3, Phát triển <crestica>. Do đó, nhằm giữ tính ổn định của chiều không gian, chúng tôi phải tiêu diệt cô gái kia càng sớm càng tốt."
Sau khi hoàn thành lời giải thích ngắn gọn, súc tích, cô ấy ngồi lại xuống ghế như đã kết thúc nhiệm vụ của mình.
"Vậy, điều này có nghĩa là..."
Elif thì thầm.
"Cô hầu gái đó là một con quái vật. Thế nên chúng tôi phải giết cô ta. Lí lẽ đơn giản dễ hiểu mà, đúng chứ?"
Quái vật. Từ này, không rõ lý do vì sao, lại len lỏi vào sâu thẳm trong trái tim tôi.
(Một con quái vật ư?— Đó chính là mình mà.)
Đó là từ mà tôi đã nghe nhiều đến độ thuộc nằm lòng từ khi còn là một đứa trẻ rồi. Vì là quái vật nên đáng tội chết ư? Nghe thật nực cười! Tôi bấm chặt đầu móng vào trong lòng bàn tay.
"Hơn nữa, cô gái đó còn tiếp tay cho Soul Accumulator™.... giúp nữ thần đó thu thập hàng trăm linh hồn xấu số. Chỉ tính riêng điều đó thôi đã là một tội ác tày trời rồi."
"Luna-san bị nữ thần ép buộc! Thực ra là, chính cô ấy đã cố gắng để cứu lấy tôi!"
Cả căn phòng thẩm vấn bỗng nhiên trở nên xôn xao. Elif mở to mắt, khuôn mặt ánh lên vẻ hứng thú.
"Hừm, ra là thế sao."
"Đúng vậy. Thế nên—"
"Vậy thì, hà cờ gì cô lại lặng im đến thế?"
"Hả?"
"Tôi đang hỏi cô đấy, Luna-san."
Elif đưa cho Luna-san cái nhìn sắc lẹm. Ban đầu cô ấy vẫn thờ ơ quay đi, nhưng sau khi để hắt ra một tiếng thở dài, cô cuối cùng cũng chịu trả lời với giọng bình tĩnh tới lạ.
"...Chỉ vì mọi chuyện không còn nghĩa lý gì với tôi nữa mà thôi."
Luna-san ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười dịu dàng.
"Cảm ơn cậu, Kotoyozoru-kun. Nhưng thật sự là, tôi không sao đâu. Chỉ là tôi... quá chán ghét mọi thứ rồi. Nói gì đây nhở? Đủ thứ chuyện trên đời này. Cậu hiểu tôi mà, đúng không? Bởi duy chỉ có cậu hiểu cho tôi, đúng không?"
"....."
Đương nhiên là tôi biết chứ. Bởi khoảnh khắc thúc giục tôi bỏ chạy, cô ấy đã đổ lệ.
Cái người trước mặt tôi không còn tha thiết được sống nữa rồi. Cô nay đã trở nên quá mệt mỏi rồi. Và giờ đây, chỉ muốn kết thúc tất cả mà thôi.
Tôi hiểu rõ mà. Tôi thực sự thấu hiểu cho những cảm xúc của cô ấy. Dẫu vậy...
"Nhưng mà, không được đâu..."
"Hả?"
"Bời vì, chính miệng cô đã nói mà, Luna-san... 'Đừng cứ mãi giữ khư khư nỗi nuối tiếc trong lòng như thế'... Cô đã nói như thế đấy, còn nhớ chứ..."
Luna-san sửng sốt tới mức ngây người ra một lúc, rồi lại cười tiếp.
"Tôi xin lỗi. Quả thực tôi vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc."
Chất giọng cô vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng nay đã không giấu nổi sự nghẹn ngào trong cổ họng.
"Haiizzz", người đàn ông cao gầy thở dài một tiếng.
"Đủ rồi, trật tự đi, trật tự đi. Phán quyết cuối cùng đã được đưa ra rồi. Đến nước này rồi, có tranh cãi tiếp đi chăng nữa cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Được rồi, các hiệp sĩ. Mau mau đưa thằng nhóc ra khỏi phòng—"
"Không đời nào!"
Những gã đeo mặt nạ gỗ đồng loạt đứng dậy và nhanh chóng vây xung quanh Luna-san. Tôi giang hai tay ra, ngăn không cho chúng tiếp cận đồng thời che chắn cho Luna-san ở phía sau.
"Không đời nào! Dừng lại đi! Tôi sẽ không để các người làm thế đâu! Tuyệt đối không bao giờ!"
"Thật là bất lịch sự. Cậu còn không để tôi kết thúc hết... Thôi, kệ đi. Các vị, hãy mang đứa trẻ này ra—"
Một tên hiệp sĩ mặt nạ gỗ tiến tới tính túm lấy vai tôi.
Chia buồn nhé. Tôi đã sớm biết ý định đó rồi.
"Shh."
Tôi né hắn bằng cách luồn người xuống dưới rồi xoay người thúc một cú vào vùng thượng vị của hắn. Có lẽ do bất cẩn, tên hiệp sĩ mặt nạ gỗ khụy gối ngay chỉ với một cú đánh.
"Thử vào đây xem."
Tôi siết chặt nắm đấm lại và khẽ ép cơ vùng nách. Đây là tư thế đứng thẳng mà ông già đã dạy cho tôi.
"Thật luôn đấy hả?"
Elif bật cười.
"Đối mặt với chừng này người, một đứa nhóc chỉ có đôi bàn tay trần như cậu định tay không bắt cướp sao?"
Vấn đề vốn không nằm ở số lượng. Cơ mà kể cả khi tôi nói với các người lời này, chắc mấy người cũng không bao giờ hiểu đâu.
"Tôi đã xóa hai chữ 'bỏ cuộc' ra khỏi từ điển của mình rồi."
Tôi không muốn ngoan ngoãn vâng lời những kẻ mạnh hơn để rồi đánh mất đi thứ gì đó quý giá với mình nữa.
Những cái khác có ra sao tôi cũng mặc xác. Chỉ riêng điểm này là tôi tuyệt đối không thể nhượng bộ. Dẫu cho tôi có đánh mất tất cả đi chăng nữa.
"Dừng lại đi."
Luna-san run rẩy trong khi giữ lấy tay áo tôi.
"Tiến lên nào!"
Những tên hiệp sĩ bình tĩnh rút cây gậy gỗ ra và vây xung quanh tôi.
(Mình biết. Biết rõ đường đi nước bước của các người. Thậm chí biết rõ về các người, hơn chính cả bản thân các ngươi nữa—)
Tôi nhìn thấu tâm can. Tôi nắm giữ trái tim. Tôi hòa mình thành chất lỏng. Và đồng hóa linh hồn với bọn chúng.
"RAAAAAAAA!"
Một tên hiệp sĩ vung gậy xuống. Tôi thấy trước cảnh tượng đó. Né đòn, rồi lách vào tầm đánh tên đó và tung một cú đấm móc vào thẳng hàm dưới. Ở tư thế thấp, tôi quật ngã tên hiệp sĩ gần nhất bằng cú kéo chân, rồi thúc một củ chỏ vào giữa yết hầu hắn.
Cùng lúc đó, vai tôi truyền đến cảm giác bị dùi cui đánh mạnh vào. Xương đòn vai hẳn cũng vì thế mà gãy rồi. Nhưng không sao, đánh đổi lại, tôi đã chộp được khẩu súng lục từ tay một tên hiệp sĩ.
"—...."
Lối đi được tạo thành từ dòng người, giờ đã thông thoáng. Tôi đạp lên những bước thang trên tường và bay lên thật cao. Mục tiêu của tôi từ ban đầu cho đến bây giờ vẫn chỉ có một: con đường quen thuộc của một trận đánh. Và khi chiến đấu, phải luôn nhắm vào phần đầu. Đó chính là điều ông già đã dạy tôi.
"Ồ—"
Chủ tịch hội học sinh, Elif Anatolia, khẽ nhếch mép thán phục khi bị tôi chĩa súng vào người.
"Đó có phải là [Hồi Kết] của cậu không?"
"Gì cơ?"
"Hay nói cách khác, đó là khả năng dự đoán tương lai."
Đọc hết 4 vol r mà vẫn chưa biết làm sao em nó biết được Cha tác cố tình nhá :))