Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Vol 01 - Mở đầu: Con thuyền và Cái bóng (2)

Trans & Edit: CCPD

*Trans note: Sr cả tháng nay ms đăng đc một chap truyện. Bận ôn thi kết thúc học phần quá mà. Đcmn trượt mất một môn rồi. Cũng do lâu chưa đăng gì nên chất lượng hơi xuống, ae thông cảm nhé T-T

“......dậy.”

Có ai đó đang khẽ lay người tôi dậy.

"Thức dậy."

Kì lạ thật. Đáng nhẽ ra giờ thân xác tôi phải chìm nghỉm ở đâu đó dưới đáy đại dương kia mới phải. Vậy ắt hẳn đây là lời mời gọi của một con quỷ ở cõi âm ti nhỉ.

"Thức dậy đi, Kotoha Yozoru-kun."

Một chiếc băng đô ren. Đấy là thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt khi tôi vừa choàng tỉnh lại.

"A. Chào buổi sáng"

Người đang cúi xuống nhìn tôi, miệng thì nở nụ cười là một chị gái trong bộ đồ thể thao quá khổ mang sắc xanh của biển, cùng chiếc tạp dề trắng tinh tươm và chiếc băng đô ren trên đầu.

"Kotoha-kun, sức khỏe cậu giờ sao rồi~?"

Đôi mắt cô ánh lên vẻ mệt mỏi, khóe mi được tô điểm bởi lớp phấn đỏ son và hai bên thì đeo đôi khuyên tai. Đây đích thị là kiểu con gái tôi không bao giờ có dũng khí để bắt chuyện cùng.

Hả, chờ chút. Não tôi hoàn toàn không xử lý kịp đống hình ảnh đang đập vào mắt nữa rồi.

(Mình...đang ở đâu đây? Chí ít thì nó trông không giống địa ngục. Mà nơi này giống với... thiên đường hơn?)

Tôi dáo dác nhìn xung quanh. Đây là một ngôi đền trang nghiêm, trần nhà thì được phủ kín bởi những bức bích họa tôn giáo mà tôi chưa một lần nhìn thấy trước đây. Và như thể tôn lên cái bầu không khí uy nghiêm ấy, những cây cột màu trắng sữa, sừng sững tựa như cây tuyết tùng mọc lên đỡ lấy bầu trời tín ngưỡng phía trên.

"Tốt quá...Coi bộ cậu vẫn ổn nhỉ. Thật là nhẹ nhõm quá đi~"

Cô hầu gái mặc bộ đồ thể thao thở phào nhẹ nhõm trong khi đung đưa vạt váy của mình.

(Ư, oải ghê. Cũng may là nghi thức hồi sinh diễn ra tốt đẹp.)

(Thật sự mình không muốn nghe bất cứ lời cằn nhằn nào nữa đâu.)

Chắc chắn có uẩn khúc nào đó trong chuyện này. Cơ mà hiện tôi đang tã lắm rồi nên cũng chẳng muốn thăm dò tâm tư người ta làm gì.

"...Thế, đây là đâu vậy?"

"Nơi này là...ờm, là đền gì ấy nhỉ? A, đúng rồi, hình như gọi là 'Ngôi đền thờ Persephone-sama, nữ thần cai quản Định mệnh và Luân hồi' thì phải? Xin lỗi nha, đầu tôi não cá vàng nên không nhớ rõ lắm. Nhưng khá chắc là ngài ấy đã triệu hồi cậu đến đây để diện kiến đấy. Vinh dự à nha~"

"Nữ thần...?"

Từ tôi vừa nghe... phải nói sao cho đúng nhỉ? Nó thật là ngớ ngẩn và vô lý hết sức. Đến nỗi tôi suýt bật cười thành tiếng.

"Tỉnh dậy rồi sao, phàm nhân."

Một giọng nói trầm bổng, mang đầy uy lực như giọng ca của nghệ sĩ opera đột ngột vang lên. Âm thanh đó mạnh đến mức vọng thẳng xuống tận đáy dạ dày tôi.

(Gì cơ.... chuyện có thật à?)

Hướng mắt về phía sâu của ngôi đền, tôi bắt gặp một nữ thần với mái tóc xanh ngọc bích đang đứng đó đầy uy nghi. Một nữ thần hàng thật giá thật ư? Không, tôi không dám chắc. Nhưng phong thái và bầu không khí tỏa ra từ cô ấy khiến tôi vô thức nghĩ vậy.

"Thứ lỗi cho ta vì đã làm cậu giật mình. Bọn ta đã dõi theo cậu được một thời gian rồi."

"Dõi theo...?"

"Phải, và cũng xin gửi lời chia buồn về việc con thuyền bị đắm. Nhưng quan trọng hơn cả thảy, hành động sau đó của cậu thật bao dung và độ lượng."

Cô ấy đang đề cập đến chuyện tôi cứu sống Rafa sao?

"Cậu thực sự đã chết, nhưng ta, một nữ thần đã dùng quyền năng của mình để triệu hồi linh hồn cậu tới đây. Và giờ đây, chính ta cầu xin cậu, bằng lòng bao dung cùng sự dũng cảm ngời ngời đó, hãy đem sự cứu rỗi đến thế giới này."

Nữ thần lẩm bẩm những lời như vậy, rồi phẩy tay. Theo sau cử chỉ thanh thoát đó, một phiến đá từ trần đền lặng lẽ rơi xuống, trên đấy hiện lên khung cảnh rõ nét của một thế giới xa lạ. Thoạt tiên, có vẻ đó là bối cảnh thời trung cổ, nhưng giữa đám đông đang đi lại không chỉ có con người mà còn có cả các chủng loại khác như thú nhân, elf và những mạo hiểm giả ăn mặc như những pháp sư.

"C-chờ chút, diễn biến này quen lắm. Đây có phải cái mà người ta gọi là....chuyển sinh sang thế giới khác không?"

"Giới trẻ ngày nay nhanh nhạy thật đấy."

"Dù gì hồi cấp hai tôi cũng từng hay đọc thể loại này mà..."

Thực ra ban đầu tôi chỉ thích đọc mấy bộ rom-com thôi. Nhưng một lần, thằng bạn lớp kế bên, Satake-kun, rủ rê tôi thẩm thử vài bộ web novel mà câu ta tâm đắc. Rồi dần dần tôi cũng thấy thể loại chuyển sinh này thú vị ra trò. Cũng nhờ đó mà hai đứa chúng tôi có không ít những hôm bàn tán sôi nổi với nhau.

Gượm đã. Thật luôn đấy à? Mấy thứ đó thực sự tồn tại à? Nghe cứ giống như trong light novel thế quái nào ấy?

"Vậy đến phần ta ban cho cậu một kỹ năng tuyệt hạng rồi."

"Cái này y xì mấy cuốn light novel chứ còn gì nữa!"

"Ở đây ta có tất cả mọi thứ cho cậu tha hồ lựa chọn. Xem nào, tăng trưởng siêu cấp, từ chối tử thần, cường hóa cơ thể, ma lực vô hạn, thôn phệ kỹ, thích ứng tiến hóa, thao túng thời gian, toàn hệ ma pháp, đôi tay chữa lành, dung hợp cường hóa, thông hiểu vạn ngữ, bất bại chi thuẫn, thuần hóa thú thuật, khai triển lãnh địa, tinh thông luyện kim, triệu hoán sư,...À, phục chế kỹ cũng không tồi chút nào. Hay chọn dịch chuyển không gian đi? Ẩn thân thuật thì sao? Dù cậu có thích mấy thứ không đứng đắn cũng không sao hết, thôi miên hẳn sẽ thỏa mãn nhu cầu đó. Dù ta thấy điều khiển trọng lực cũng thuận tiện không kém đâu..."

"...Từ từ đã, cho tôi một vài giây hít thở với."

Tôi lấy một hơi thật sâu và nhớ tới điều luôn canh cánh trong mình nãy giờ.

"Đây là mơ à? Hay có phải bản DLC kỳ quặc nào đó của phần đèn kéo quân lúc trước không?"

Tôi quay sang hỏi chị hầu gái vận bộ đồ thể thao.

"Cần tôi véo má cậu để chắc chắn không?"

"Làm ơn."

"Munii~"

Rồi cô ấy nhéo hai bên má tôi.

"Fufu, làm bộ mặt gì kì cục vậy trời. Đáng yêu quá đi~"

"....."

Bị một chị gái trêu ghẹo ở khoảng cách gần như vậy, tôi ngay lập tức cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

Không, không phải. Mặt tôi đỏ lên vì bị đau. Đó mới là điều quan trọng lúc này. Tập trung lên nào, đồ ngốc. Có vẻ như mọi thứ không phải một giấc mơ ngẫu nhiên nào đó. Quả thực là mọi thứ từ chi tiết, đường nét đến mọi sự hiện diện đều chân thật đến khó tin.

(...Thế có nghĩa là tôi đây được trao cho cơ hội thứ hai để làm lại cuộc đời sao? Chỉ bằng cách chuyển sinh sang thế giới khác sao?)

Không hiểu tại sao, tâm trí tôi nhớ lại một lời nhắc mà Rafa từng nói.

"Kho báu lộ thiên giữa xa mạc chỉ có rắn rết ẩn mình bên dưới."

Ngẫm lại thì ông chú nói chí phải, cái giá tôi phải trả trong chuyện này quá đỗi rẻ mạt, coi là gần như không phải mất gì cũng chẳng sai.

(Mình phải rình xem sâu trong lòng nữ thần nghĩ gì mới được.)

Tôi đổ dồn tâm trí về phía lồng ngực mình. Đây là hành động khi tôi cố gắng nhìn thấu tâm can người khác. Tôi tỉ mẩn nghe ngóng các âm thanh, thị sát từng màu sắc toát ra từ tâm tư của nữ thần.

"...."

Không có gì mờ ám cả. Tôi chỉ độc thấy sắc hồng phấn đào của lòng tốt và sự vị tha.

Có vẻ như cô ấy thực lòng quan tâm đến tôi và có ước muốn tôi được hạnh phúc.

Nữ thần thấu cảm được cuộc đời khốn khổ này và chân thành cầu mong rằng ở thế giới mới, nó sẽ nhẹ nhàng và viên mãn hơn.

"Cậu đã an lòng rồi chứ?"

Nữ thần nở nụ cười hiền từ, cất tiếng hỏi khẽ khàng như thể biết chắc việc tôi sẽ dòm ngó trái tim của cô ấy.

Chất giọng ấy không khỏi khiến tôi hổ thẹn về hành động nghi ngờ vô cớ của mình.

"...Xin lỗi. Phiền cô giảng giải rõ hơn được không? Về cái gọi là chuyển sinh sang thế giới khác này ấy? Nếu thêm được cả về các kĩ năng cũng như mấy cái lặt vặt khác thì tốt quá."

Đoạn, nữ thần mỉm cười nhạt và từ tốn giải thích toàn cục câu chuyện cho tôi.

Sau buổi lên lớp với nữ thần, tôi bước ra ngoài ngôi đền để tiêu hóa từng mảnh thông tin cũng như khuây khỏa đầu óc một chút.

(...Coi bộ thế giới không hề đơn giản như mình nghĩ.)

Ngoái đầu nhìn lên, tôi chứng kiến một dải ngân hà khác biệt với cái tôi thường thấy trước đây. Theo như lời nữ thần, hành tinh mà tôi đang đứng chỉ có bán kính vỏn vẹn 5km và là một trong hàng ngàn sa số các điểm trung chuyển giữa các không gian liên chiều với nhau. Với vị trí đắc địa như vậy, nơi đây xa Trái Đất một khoảng cách lên tới 192 000 năm ánh sáng.

Nhiệm vụ của các trạm trung chuyển này là thu thập những linh hồn người đã chết sở hữu phẩm chất "lòng dũng cảm ngời ngời".

( Lòng dũng cảm ngời ngời đấy hả...?)

"A, Kotoha-kun, hóa ra là cậu ở đây."

"Ư-Ừm… cô là?"

"...Hửm? Tôi á? Tên tôi là Luna. Là một người hầu, người giúp việc, một nô lệ,...Mà cứ coi đơn giản như một người làm thuê là được rồi."

Cô hầu gái vận bộ đồ thể thao mỉm cười với ánh mắt đáng sợ. Ánh mắt rợn ngợp ấy làm con người ta tưởng như bản thân bị một con rắn hay chim săn mồi rình rập vậy.

"Cậu hẳn đói lắm rồi đúng không? Ăn cái này đi."

"..! Cảm ơn vì bữa ăn."

Cô ấy chìa bàn tay đang cầm món umeboshi onigiri ra. Gì cơ? Ai mà ngờ được trên thiên đường họ cũng làm món này cơ chứ? Mất công tôi làm công tác tư tưởng đến chết cũng không được thử món này một lần.

"Nó hợp khẩu vị của cậu chứ?"

"Quá ngon là đằng khác ấy."

Cô ấy lần nữa cười nhẹ và châm một điếu thuốc lá hãng Seven Stars. Tôi biết rõ vậy do trước kia bà mẹ của tôi cũng thường hút hàng của hãng này. Không biết sao chứ hành động phì phèo điếu thuốc, nó lại hợp rơ với hình tượng một nữ hầu gái mặc đồ thể thao, với đôi mắt lúc nào cũng lờ đà lờ đờ đến lạ.

"Có nhiều người khác cũng đến ngôi đền này như tôi chứ?"

Luna-san rít một hơi rồi lưỡng lự suy nghĩ lấy một khắc.

(Ồ, làm gì bây giờ? Nếu chỉ tán ngẫu vài câu chắc không sao đâu nhỉ?)

(Tí thì quên. Phải làm cho tâm trí trống rỗng trước. Cậu nhóc có thể nhìn thấu tâm can người khác mà.)

Cô ấy vừa tự độc thoại vừa nhả khói thuốc.

"Không nhầm thì cứ mỗi tháng có khoảng 4 đến 5 người. Nữ thần nhìn thế thôi chứ kén cá chọn canh lắm. Dù sao không phải ai cũng có cái gọi là "lòng dũng cảm ngời ngời"."

"Haha. Giống tôi rồi. Tôi vẫn không thể tin được là mình có phẩm chất đó."

Tôi buột miệng phát ra tiếng cười khẩy. Không đúng sao? Một thằng nhóc lúc nào cũng đưa ánh nhìn sợ sệt với bọn mafia, luôn ngoan ngoãn vẫy đuôi trước lời nói bọn chúng như tôi lại có thể ẩn giấu phẩm chất cao quý đến vậy sao?

"Cô biết đấy, tôi có thể đọc được tâm trí người khác. Thành thử...tôi giỏi mấy cái như thẩm vấn lắm đấy. Haha. Bởi thế...tôi hay được giao cho nhiệm vụ kiểu bóc mẽ lời nói dối hay vạch trần sự thật...Tôi bị chúng ép hóa thân vào vai trò như vậy."

"Ừm."

"Cho đến ngày nọ, tôi được lệnh phải tìm ra kẻ trong ban lãnh đạo dám cả gan tuồn thông tin của tổ chức cho phía cảnh sát. Như mọi lần, tôi cũng thành công vạch trần người đó...vào ngay buổi sinh nhật con gái ông ta. Cô bé lúc đấy mới tròn 5 tuổi thôi đó? Buổi sinh nhật... lên 5... tôi đã không biết gì về chuyện đó."

Rồi, Luna-san lôi điếu thuốc thứ hai ra châm.

"Là tôi... vì tôi bóc mẽ những lời nói dối đó.. .mà bọn chúng lái chiếc xe chứa đầy vũ trang... lao thẳng vào bữa tiệc... còn có cả những đứa trẻ khác ở đó... hay những người sắm vai chú hề... cả những bà mẹ nữa... nhưng chúng không hề quan tâm đến điều đó... Tôi đã nhìn thấy khung cảnh đó trên bản tin. Nó thật sự... quá thảm khốc... quá đỗi thảm khốc."

Susurrador. Kẻ thì thầm. Một tên hèn nhát bán rẻ lương tri của mình vì sợ hãi những trận đánh đập. Một tên hèn nhát trốn tránh thực tại tàn khốc bằng cách đắm chìm trong các bộ anime.

"Chính vì thế nên tôi không có cái gọi là "lòng dũng cảm ngời ngời" kia. Cho dù có nhận được lời giải thích rằng tôi đã được tha thứ bởi việc làm tốt của mình, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi. Giả như nếu Chúa thực sự tồn tại, nơi duy nhất cho tôi chuộc tội không phải là ở địa ngục sao?"

Bởi lẽ đó mới nói, tôi không xứng được nhận dù chỉ một chút sự hạnh phúc.

"Tất nhiên là không phải vậy. Dẫu sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."

Luna-san đưa tay lên đầu tôi và nhẹ nhàng vuốt ve.

"Tích cực lên đi nào. Đừng cứ mãi giữ khư khư nỗi nuối tiếc trong lòng như thế."

Cổ tay của cái áo thể thao quá khổ đó chạm vào trán tôi, khiến tôi muốn bật khóc.

Tôi bất chợt nhớ đến nét mặt tươi cười nhăn nheo của lão già. Tuy không được xinh đẹp như Luna, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác ấm áp hoài niệm đến khó hiểu.

(...Ôi đứa trẻ tội nghiệp. Vẫn đang trong độ tuổi cần cái ôm vỗ về từ người lớn.)

(A...vậy mà mình lại...với một đứa trẻ thế này...không, không được. Đừng nghĩ nữa.)

Không hiểu vì lí do gì mà trái tim cô ấy giờ còn đau khổ hơn cả tôi nữa.

Không muốn thấy cô ấy phải u buồn thêm nữa, tôi cố lái sang chủ đề tích cực hơn.

"Được chuyển sinh sang thế giới khác....giờ đây tôi khá trông ngóng rồi đấy."

"Gì thế? Fufu, sao đột nhiên đổi ý rồi?"

"Đơn giản vì đây là bước ngoặt để trở thành một người tốt? Từ giờ trở đi, tôi muốn làm một người lương thiện. Tôi sẽ trở thành một người tử tế theo cách bình thường, có thể đem lại tiếng cười cho những tâm hồn non nớt đang òa khóc. Tôi nguyện tận hiến phần đời còn lại của mình để bù đắp lại những mà tôi đã gây ra..."

Sẽ rất tuyệt nếu mọi thứ diễn ra như vậy. Được như vậy thì tốt quá, trở thành chàng trai trẻ có thể ngẩng cao đầu mà sống một cách đầy tự hào.

Liệu sau khi cố gắng hết mình ở thế giới kia, tôi có thể trở thành người như thế không?

"...Phì..."

Luna-san thở ra một làn khói màu tím.

"Nhưng cậu đâu có làm gì tồi tệ nhỉ? Là cậu bị bắt ép làm vậy cơ mà?"

"Như nhau cả thôi."

"Khác! Khác nhiều lắm đấy!"

Biểu cảm cô ấy trở nên méo mó, đôi mắt thì trông như cố gắng kìm hai dòng lệ mà trừng trừng nhìn tôi.

"Cậu...cậu..."

Luna-san như muốn nói gì đó với tôi, nhưng rồi nhanh chóng nuốt lại vào trong. 

"...Fufu. Cậu đúng là đồ trẻ con."

"Thật quá quắt quá đi!"

Ném điếu thuốc đã tàn xuống nền, Luna giậm một cái.

(Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa...---)

Trái ngược hoàn toàn với vẻ lãnh đạm, thích bông đùa ban nãy, cô ấy đang tuyệt vọng che giấu điều gì đó, tựa như một thiếu nữ có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy.

"Cảm ơn vì sự chăm sóc chu đáo này, nữ thần-sama."

Sau khi trở lại vào bên trong ngôi đền, tôi nói lại với nữ thần về lựa chọn của mình.

"...Có thật là ổn không đó?"

Sau cùng, tôi quyết định sẽ không nhận bất cứ kỹ năng nào từ cô ấy. Ở kiếp sau, nơi tôi không bị giày vò bởi những kỹ năng, trạng thái đặc biệt ở bản thân, tôi sẽ sống một cuộc đời bình dị, như một anh chàng tốt bụng bình thường.

"Tôi chỉ muốn một thanh xuân bình thường như bao người. Thế thôi cũng đủ khiến tôi mãn nguyện lắm rồi."

Ngoài ra, có vẻ như khả năng "người thì thầm" này cũng sẽ biến mất một khi tôi chuyển hộ khẩu sang thế giới kia. Không phải quá hời sao? Đúng là một công đôi việc mà.

"Vậy thì...Hỡi cánh cổng, hãy mau mau mở ra!"

Ngay khi nữ thần-sama khẽ thì thầm, một "cách cửa" khổng lồ xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong ngôi đền. Bên trên cánh cổng được trạm trổ đầy những hoa văn tinh xảo, lộng lẫy và đang phát ra một thứ ánh sáng thần bí. Phải chăng đây là bức phù điêu khắc họa lại câu truyện của những vị anh hùng dũng cảm ngày xưa?

"Đó là cái gì vậy?"

"Cổng không gian đó!"

Theo như lời của nữ thần, cánh cổng liên thông với vô sô thế giới khác nhau đó, được gọi là Cổng Trí Tuệ và Vòng Luân Hồi. Ngay lúc này đây, trực giác mách bảo tôi rằng, nó là một tồn tại vượt xa khỏi hiểu biết của con người, một thứ đi ngược lại luân thường đạo lý của con người.

"Bon voyage , Kotoha Kotoyorozu-san... Chúc cậu có một cuộc đời thứ hai thật viên mãn!"

Khi bản lề hai bên cánh cổng dần dần mở ra, sắc xanh ngọc của lụa từ phía bên kia tràn vào khắp căn phòng. Đồng thời, tôi cũng dần dà cảm nhận được luồng cảm xúc mạnh mẽ mang tên "Hy vọng".

Kéo theo đó là nỗi ân hận đến tột cùng.

(A... vậy là rời đi thật rồi.)

(Đến cuối cùng... mình chẳng thể làm gì ngoài trơ mắt đứng nhìn.)

Gam màu xanh lam buồn bã thấm đẫm cả không gian truyền đến chỗ tôi. Người đang tỏa ra thứ cảm xúc đấy, không ai khác chính là Luna. Vẫn đứng yên tại vị trí đó, nhưng lúc này cô ấy đang ra sức lảng tránh ánh mắt của tôi, còn trên trán thì lấm tấm mồ hồi. Nụ cười hòa nhã ban đầu chẳng biết đã biến mất tự lúc nào.

"Ưm..."

Tôi dừng bước và quay sang phía nữ thần.

"Cho tôi hỏi lại câu này được không? Rốt cuộc điều gì đang chờ đợi sau cánh cửa này vậy?"

"Khi bước qua cánh cửa, thứ chờ đợi cậu là cuộc sống như một người anh hùng ở một vương quốc nọ. Đó là một đất nước được bao quanh bởi thiên nhiên tươi đẹp. Lãnh thổ thì bao la rộng lớn. Nó tạo thành từ các ngôi làng thôn quê yên ả thanh bình cùng cánh rừng xanh bát ngát và dãy núi trùng trùng điệp điệp. Nơi mà mọi lựa chọn và mục tiêu theo đuổi, tất cả đều nằm ở cậu."

"...Là vậy sao?"

Tôi lần nữa quay sang nhìn vào Luna. Cô ấy đột nhiên giật mình run rẩy.

(Phía sau đó là...Liên minh Thương mại Vực giới.)

"Liên minh Thương mại Vực giới ư?"

"..."

Luna ngay lập tức tái mặt và ngậm chặt miệng lại.

"Kotoha-san, cậu phải biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác chứ."

"...Nữ thần-sama, cái gọi là 'Liên minh Thương mại Vực giới' này là gì vậy?"

"Nó có là gì cũng đâu quan trọng đến thế, phải không?"

Sao cô ấy có thể bảo chuyện này không quan trọng cơ chứ?

"Được rồi, để ta hứa với cậu một điều. Rằng đằng sau cánh cửa này, một bình minh mới đang chờ đợi cậu ở phía trước. Dẫu cho đôi khi có phải đối mặt với gian truân và hiểm trở, nhưng chỉ cần giữ trong mình "lòng dũng cảm ngời ngời" ấy, cậu chắc chắn sẽ đạt được một kết thúc có hậu. Đó là quy luật tất yếu của thế giới. Vậy nên, bằng thiện chí từ tận đáy lòng, ta khuyên cậu hãy bước qua cánh cửa này."

Đó đều là những cảm xúc thật lòng từ cô ấy, tuyệt đối không ẩn chứa bất cứ chút gian trá nào.

Tuy vậy, tôi vẫn quay sang nhìn cô hầu gái, Luna-san.

"Tôi...nên làm gì bây giờ?"

"T-tôi...tôi..tôi cũng không biết nữa."

Một nỗi sợ hãi tột độ bao phủ khắp trái tim cô ấy.

(Sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Tất cả chỉ dẫn tới vết thương chồng chất vết thương mà thôi.)

(Cho nên...ngay cả đứa trẻ này. Chắc chắn cũng sẽ không bao giờ biết được mọi chuyện)

Nỗi sợ hãi của Luna mãnh liệt tới mức suýt khiên tôi nôn mửa tại chỗ. Gắng gượng kiềm chế chất lỏng đang trào lên từ cuống họng, tôi nhìn thẳng vào cô ấy.

"...Tôi căm ghét sự thiếu hiểu biết ở bản thân."

"Ể?"

"Tôi cũng không muốn bị số phận trêu ngươi và hành hạ nữa, càng không muốn phải nở nụ cười ngu ngốc để cầu xin sự tha thứ..."

Đôi mắt cô ấy giờ đang đảo qua đảo lại, sắc mặt thì xanh như tàu lá chuối và mồ hồi trên trán cứ úa ra không ngừng. 

Hẳn là cô ấy đang sợ hãi. Khuôn mặt thì tưởng như có thể bật khóc bất kỳ lúc nào. Còn cơ thể cô ấy hơi run khắp mình mẩy.

"Nghe này..."

Luna siết chặt tay và hít một hơi thật sâu.

"...Kotoha-kun, tôi gần như chẳng biết gì về cậu cả."

"Đúng vậy."

"Thế nhưng mong ước muốn trở thành người tốt đó, nó thật là đẹp đẽ. Tôi cũng muốn được như vậy."

"Hả?"

"Ngẫm lại thì cậu đã đúng. Dù có là bị ép buộc hay là trực tiếp làm là chăng nữa, nó vốn dĩ chẳng khác gì nhau cả..."

(... Cậu nhóc này dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mà trẻ em thì cần được người lớn bảo vệ và che chở...)

(Phải có ai đó đứng lên cứu lấy đứa trẻ ngây ngô này..... ngay cả khi đó chỉ là một kẻ tầm thường như mình...)

Cô ấy mím chặt môi và chỉ ngón trỏ ra đằng sau tôi.

"Nhanh lên. Mau mau... chạy.. đi.."

Một phiến đá khổng lồ từ đâu lao tới đè bẹp Luna-san.

"........... Ể?"

Có vẻ đó là phiến đá từ trần đền rơi xuống.

"Ôi, Luna ơi là Luna. Sau bao nhiêu lần tôi chấn chỉnh lại, cô vẫn chưa rút ra được bài học gì cho mình sao? Nhưng cũng chính vì thế mà ta mới thấy vui vẻ đến vậy khi giữ cô ở bên cạnh đấy."

Một thứ âm thanh ghê rợn vang lên. Cơ thể cô ấy dập nát từ phần eo trở xuống, mùi dầu máy nồng nặc lây lan trong không khí xộc thẳng vào mũi tôi. Từ miệng cô ấy phát ra âm thanh rên rỉ yếu ớt. Đây là loại mùi tanh tưởi của tử thi.

“Kotoyorozu-san.”

Và nữ thần nở một nụ cười.

"Xin hãy tin vào ta."

Tôi dùng hết tốc lực của mình lao nhanh ra ngoài.Chết tiệt, làm sao mình có thể đần độn tới mức đến giờ mới nhận ra cơ chứ.

(Cô ấy giống y hệt mình.)

Suốt thời gian qua, Luna-san luôn sợ hãi thứ gì đó. Có vẻ như đó chính là sức mạnh của nữ thần. Luna-san hiểu rằng, mình chỉ là thứ tồn tại hèn mọn mà nếu làm trái ý của nữ thần, cô sẽ bị xóa sổ ngay tắp lự.

(Cô ấy rõ rành rành là giống hệt mình!)

Tôi nhớ như in khoảnh khắc Luna-san xoa đầu tôi.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, tuy khác xa hoàn toàn so với đôi bàn tay chai sần, to dày như găng tay trong kí ức của tôi, nhưng lại đem cho tôi cảm giác ấm áp thân thuộc đến lạ.

"Hết giờ chơi trốn tìm rồi, Kotoyozoru-san."

Lép nhép.

Lép nhép, lép nhép, lép nhép, lép nhép.

Lép nhép, lép nhép, lép nhép, lép nhép.

Âm thanh tựa như tiếng da thịt đang chuyển động vang lên. Hướng phát ra âm thanh đó là chính từ cánh cửa luân hồi.

"Thứ...quái đản...gì vậy?"

Ở ngay đó, có một "cục thịt".

(Ahaha. Ahaha. Ahaha. Ahaha.)

Đằng sau cánh cổng nữ thần gọi là Cổng Định mệnh ấy, một khối thịt khổng lồ đang phình to ra.

(Tôi vui quá. Vui thật đó. Đáng sợ quá đi. Thấy vui ghê.)

Trên bề mặt của khối thịt là hàng tá khuôn mặt con người. Kinh dị hơn nữa, tất cả bọn chúng đều đang mỉm cười.

(Hạnh phúc quá trời quá đất.)

Tôi dần dà nhận ra bản chất thật sự của khối thịt và một luồng không khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.

(Đó là khối thịt được hợp thành từ hàng trăm, hoặc thậm chí là từ hàng ngàn người.)

Một khi bước qua cánh cổng đó, tôi sẽ hòa làm một với khối thịt đó.

Chỉ có phần linh hồn của tôi sẽ được lưu giữ lại, rồi bắt tôi mơ một giấc vĩnh hằng mang cái mác "hành trình phiêu lưu tại thế giới khác".

(Nào, tham gia cùng chúng tôi đi.)

Tận dụng phản lực tôi nhảy lên.

(Hãy đến đây vui vẻ cùng chúng tôi nào.)

Khối thịt lao đi trong không khí với tốc độ kinh hoàng và tóm lấy chân tôi trong khi tôi đang cố chạy hết sức.

"Gyaaaa!"

Khoảnh khắc tôi bị bắt, mảng xác thịt xung quanh chân tôi bắt đầu tan chảy. Không những vậy, phần máu thịt tan ra còn bắt đầu tiêu biến dần. Khối thịt đó thực sự sẽ nuốt chửng và đồng hóa tôi làm một với nó.

"BỎ RA! BỎ TAORA!"

Mặc cho lời gào thét thảm thiết đó, tôi bị kéo lê về phía cánh cửa với chân trái nay đã tan chảy đến tận mắt cá chân.

"Không sao đâu. Tin ta đi. Ai cũng có quyền được mưu cầu hạnh phúc mà."

Nữ thần mỉm cười nhẹ nhàng, chân thành cầu chúc cho hạnh phúc của tôi.

"Guh...Ahh...!"

Đằng sau cách cổng, khối thịt bầy nhầy và những khuôn mặt người chen chúc chật ních. Tất cả bọn chúng đều đang nở nụ cười mãn nguyện, đắm chìm trong một giấc mơ không hồi kết, hưởng thụ thứ kết thúc viên mãn cho đến vĩnh hằng

Tôi ra sức vùng vẫy. Từ đạp, cho đến đá, rồi đến cắn. Không đời nào tôi sẽ trở thành một phần của con quái vật như vậy!

"Để ta tiết lộ cho cậu một điều tốt đẹp cuối cùng."

Như thể thương hại cho những nỗ lực tuyệt vọng đấy, nữ thần rỉ vào tai tôi.

"Cái người ta gọi là "Định mệnh" đó... chính bởi nó không thể thay đổi được."

Nếu đúng là như vậy thật thì.

Chẳng lẽ tôi sinh ra chỉ để gào khóc trong đau đớn sao?

"LÊN ĐÈN! BẬT CAM! Và HÀNH ĐỘNG!!"

Đó chính là lý do tại sao.

Bởi vì Số phận là một con quái vật mạnh mẽ và vô lý.

Nên mới có những con người nhỏ bé đứng lên phản kháng lại.

Ngày xưa, có một nhóm chiến binh tiến bước về phía trước với nụ cười trên môi, hướng tới những hy vọng tưởng chừng như hoang đường nhất.

Và kể từ đây, chương đầu tiên của bọn họ chính thức bắt đầu.

Dù cho phải đối mắt với quái vật khủng khiếp tới đâu, ngay cả khi kề cận với cái chết, họ vẫn có thể thỏa sức cười lớn.

Đây là câu chuyện về một lũ người ngu ngốc hết thuốc chữa.

"ĐỊNH MỆNH LÀ TA! CHÍNH TA LÀ VẬN MỆNH CỦA VŨ TRỤ! THIÊN MỆNH NẰM DƯỚI CHÂN TA!" 

Tiếng súng vang lên.

"...Hả?"

Viên đạn thổi bay phần thịt quấn lấy chân tôi. Theo đà quán tính, người tôi văng ra xa và đập thẳng vào tường.

"Nào, sẵn sàng cả chứ? Đến lúc phải trình diễn rồi!"

Tôi gần như chết lặng nhìn cảnh tượng phía trước. Bởi cô gái tóc hoa anh đào kia đang chìm đắm trong ánh đèn sân khấu. Chắc chắn không phải là một phép ẩn dụ hay ảo giác sinh ra khi đầu tôi cộc vào tường đâu. Mà thực sự có một thứ ánh sáng thần bí chiếu từ bên trên bầu trời trống rỗng xuống chỗ cô ấy.

"ÂM NHẠC!"

Tiếng nhạc rock ồn ào nổ lên trong không khí. Đó là một bài hát nổi tiếng từ thập niên trước. Âm lượng đinh tai nhức óc khủng khiếp. Giai điệu bass thì mượt mà. Trong khi ca từ thì vô nghĩa đến mức ngớ ngẩn.

"Có biết nhảy không đấy? Nếu câu trả lời là không thì, NHÓT!"

Cô gái tóc hoa anh đào đang nâng cây đàn guitar qua đầu của mình. Dĩ nhiên, đó không phải là một chiếc guitar bình thường. Mà là một cây đàn Les Paul được gắn thêm động cơ phản lực khổng lồ, trông kệch cỡm hết sức. Một ngọn lửa rực cháy phun ra từ cây đàn và lao về phía nữ thần với vận tốc của một chiếc March 3.

"...Ara, phàm nhân, gu âm nhạc của cô tệ thật đấy!"

Hứng chịu một đòn như vậy, nữ thần vẫn không có lấy một vết chầy xước. Từ góc khuất, khối thịt lao tới quấn quanh bàn chân của cô gái tóc hoa anh đào.

"Kyaa!"

"Yểm trợ đến đây!"

Một tiếng súng khác lại vang lên. Lần này, viên đạn xuyên thủng khối thịt bám lấy bàn chân của cô gái tóc hoa anh đào.

"Đội trưởng, xin Ngài đừng bao giờ đơn thương độc mã lao lên nữa. Ngài là mội tên ngốc toàn tập mà."

"X-xin lỗi, xin lỗi mà.... nhưng vừa rồi cô dám gọi đội trưởng của mình là ngu ngốc đấy hả?" 

Ở phía xa xa sâu bên trong của ngôi đền, một cô gái tóc đen da ngăm đang đứng đấy. Cô ấy cầm một khẩu súng to bằng một con khủng long cỡ nhỏ trong khi vung vẩy nó một cách dễ dàng mà bắn yểm trợ cô gái tóc hoa anh đào.

"Đội trưởng. Tôi đã tiến hành phân tích xong. Nhận diện sắc tố- Tím. Phân loại- Phản thực tại nhân tạo. Tiềm năng- Phát Triển, <Crescita>."

"Hiểu rồi. Ra đây chính là Soul Accumulator™. TIẾN LÊN! TIẾN LÊN! TIẾN LÊN! Bắt đầu quy trình phá hủy nào!"

Theo lệnh của cô gái tóc hoa anh đào, một nhóm các cô gái mang theo đủ thứ màu sắc súng xông vào bên trong ngôi đền. Chắc số lượng khoảng từ mười đến hai mươi người? Rồi họ bắt đầu sả súng vào nữ thần và khối thịt với nhưng động tác thanh thoát và uyển chuyển.

(Cái gì thế...? Mấy người này là ai?)

"Dân thường! Anh có bị thương ở đâu không?"

Một cô gái có mái tóc tím buộc thành bím ở hai bên nhìn xuống tôi. Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn dễ thương, như bé thú nhỏ vậy. Tôi khẽ liếc nhìn đôi chân đau buốt của mình.

"Áaaa! Nhìn chân của anh kìa! Nó đang tan chảy! Ghê quá đi! Eww eww eww blbl!"

Ngay cả trong tình trạng hơi sùi bọt mép, cô ấy vẫn bắt đầu chữa trị cho mắt cá chân của tôi.

"Mấy người là ai vậy?"

Cô gái mỉm cười đáp.

"Chúng tôi là Ủy ban Trì trệ Hồi kết. Đơn giản chỉ là tập hợp của một nhóm người vô công rỗi nghề thích làm những điều ngu ngốc để bảo vệ thế giới đã lụi tàn này thôi."

Vô tình làm sao mà câu dẫn trong chương trước lại xuất hiện ở chỗ này nè =)). Nói thế thôi, bác nó thấy lời dẫn chương trước phóng tác quá thì góp ý để tôi xóa nhé. cơm nắm nhân mơ muối chua tiếng pháp, nghĩa là chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ thực chất minh họa ở đây là bức k màu. Cơ mà dùng tấm này cho bõ tí công edit Phân vân không biết có nên việt hóa câu này không. Tại bên raw để là SHOW MUST GO ON, khá giống với cụm từ tiếng anh hay cũng có thể là bài hát của ban nhạc Queen.