Kingdom's Bloodline

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 199

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

9 77

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

323 15689

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7372

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 138

Arc 1 - Huyết mạch trở về - Chương 04 - Tai ương luôn luôn bất chợt đến

"Jala! Mang rượu thông đen ra đây! Thêm! Thêm cốc nữa!"

Trong quán bar Sunset ồn ào mà u ám, Quaid thở hổn hển và tựa người vào quầy bar. Hắn cứ dốc rượu lên miệng, một cốc lại một cốc.

"Này, tên to xác. Nếu không trả tiền boa thì ngươi đừng mơ đến rượu thông đen nhé!"

Jala đứng sau quầy bar và bưng ra hai cốc rượu thông đen với vẻ mặt khó chịu. Cô nàng quẳng chúng lên quầy một cách không lịch sự chút nào.

"Đây là hai cốc cuối cùng, nể mặt cha ngươi đấy! Cho ngươi ba mươi giây xử lý, sau đó thì xéo nhanh đi! Cứ thêm mỗi một giờ ngươi ngồi đây là lợi nhuận của quán bar, không, của toàn bộ Phố Underground sẽ bị giảm xuống mười phần trăm!"

Quaid đã hơi choáng váng vì say. Ngay cả trong tiếng ồn ào của quán bar, giọng nói của Jala vẫn truyền đi rất xa. Quaid cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Nghĩ đến việc những kẻ đó có lẽ đang cười nhạo mình khiến lửa giận trong lòng Quaid lại bùng lên.

‘Nhớ năm đó, ta vẫn còn là "Huyết Phủ" Quaid Roda, một tồn tại khiến cả Khu Hạ thành nghe thấy tên thôi đã sợ mất mật. Nếu không phải vì vụ đó… Giờ thì, lý gì mà đến cả một con bé ở quán bar cũng dám bắt nạt ta?

‘Ngay cả tên đầu trọc Sven vào nghề muộn hơn ta hẳn hai năm cũng dám chế giễu ta với đám nhãi ăn mày. Chúng nó dám chế giễu chỗ đó của ta…

‘Mẹ kiếp!’

"Mày đâu rồi, con nhãi kia!"

Quaid nghiến răng. Hắn lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình trong khi đứng dậy và bắt lấy tay Jala.

Hắn kéo tay cô nàng qua quầy bar và gầm lên dữ tợn:

"Tao bảo, mang rượu thông đen ra đây!"

Toàn bộ quán bar đều nín thinh.

Khu Hạ thành nổi tiếng khắp Eternalstar vì sự hỗn loạn vô bờ bến, hơn thế nữa, Phố Underground còn là nơi hỗn loạn có tiếng ở Khu Hạ thành. Đặc biệt là sau khi Hội Brotherhood tiếp quản nơi đây từ mười năm trước thì càng như vậy.

Mà quán bar Sunset lại nằm ở trung tâm của vùng đất hỗn loạn này. Những kẻ ghé thăm nơi đây, nếu không phải người của Hội Brotherhood, thì sẽ là kẻ tìm đến Hội Brotherhood vì mục đích nào đó.

Đó là lí do vì sao khi Quaid bắt lấy tay Jala, tất cả những người trong quán bar chỉ ngồi xem kịch vui. Họ không nói gì cả và cũng không ngăn lại.

Đầu óc Quaid càng lúc càng mê muội.

Tuy vậy, hắn vẫn có hể cảm nhận được chiếc cổ tay mình đang nắm thật nhẵn nhụi và mềm mại.

Trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến, Jala ở thật gần, lọn tóc nâu của cô trông thật gọn gàng và sạch sẽ. Khuôn mặt ngọt ngào và dáng người mê hoặc của cô hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, Quaid đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ.

Jala trông có vẻ sợ hãi. Cô sửng sốt nhìn gã, một kẻ du côn mạnh mẽ trước kia, kẻ mà nay đã biến thành tay bợm rượu.

Khi tiếng ồn ào trong quán bar biến mất, Quaid cảm thấy rất hài lòng. Hắn cảm thấy hành động của mình đã nhận được sự chú ý đáng phải có.

Nhưng rất nhanh, khi hắn đưa mắt lên cơ thể của Jala, cơn say của hắn đã dần tan đi.

Khuôn mặt hắn thay đổi, sự liều lĩnh vui thú trước đó dần dần biến thành sự hoảng sợ.

Jala Chalton.

Quaid là một trong số ít người biết được tên đầy đủ của cô.

‘Người phụ nữ xinh đẹp này… ‘ Quaid đột nhiên nhớ tới lời cha đã từng cảnh báo mình rất nhiều lần: “Nhớ phải tránh xa cô ta ra.”

Cô nàng ‘bartender’ nóng bỏng mà quyến rũ đang nhìn hắn chằm chằm.

Hàm dưới Quaid bắt đầu run rẩy.

"Jala… Cái đó… Ta không…"

Nhưng ngay trước khi Quaid kịp phản ứng.

*Pặp!*

Bàn tay đang nắm lấy tay Jala của hắn đã bị cô nàng trở tay tóm lấy!

Một giây sau, ngón giữa và ngón trỏ của Quaid bị bẻ ngược lại!

Vang lên cùng lúc đó là tiếng thét thấu tim.

"AAA!"

Quaid hét lên đau đớn, khuôn mặt gã méo xệch đi.

Nhưng, mọi chuyện vẫn chưa xong. Jala tàn nhẫn giữ chặt lấy bàn tay hắn và vặn ngược nó về phía cổ tay!

*Crack!*

"A! A! A! Không! Jala! Chị Jala! Em… Em sai rồi… Em không nên —— A!"

Tiếng hét thảm thiết của Quaid vang lên cùng lúc tiếng khớp cổ tay bị trật.

Trước khi Quaid kịp nói hết lời cầu xin tha thứ, cô nàng đã lợi dụng lực quán tính, nhanh nhẹn lật người lại. Trong chiếc quần da siêu ngắn, nàng nhấc cẳng chân trái thon dài lên quầy bar rồi nện thẳng vào cổ Quaid.

“Ặc!”

Với một âm thanh như bị bóp nghẹt, cơn thống khổ của Quaid đã bị gián đoạn.

Khung cảnh lặng thinh trong chốc lát.

Giây tiếp theo, trong quán bar nổi lên vô số những tiếng ồn ào.

"Làm tốt lắm! Jala bé nhỏ! Không khiến ông chủ quán mất mặt!"

"Kĩ năng đó đủ để đăng kí huấn luyện Chung kết Kiếm sĩ rồi đấy!"

"Cô ấy thực sự mặc quần an toàn!"

"Tao thề là tao nhìn thấy mà! Tao cá 10 đồng là cô ấy mặc màu đen!"

Đám khách khứa xung quanh khôi phục lại tinh thần tiệc tùng trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều cổ vũ cho Jala.

"Nghe cho rõ này, con khỉ đột ghê tởm!”

Jala tàn nhẫn trừng mắt nhìn Quaid đang bị đè cho không thể thở được.

Một chân cô đứng sau quầy bar, chân trái đặt trên quầy, tay phải khóa lại cánh tay đang duỗi ra của Quaid. Dáng người Jala hiện lên thật kiều diễm và thon thả.

Cô chậm rãi rút ra một con dao kì lạ từ bốt chân trái. Lưỡi dao và tay cầm của con dao không nằm trên một đường thẳng. Nhìn từ xa, nó trông tựa như một cái chân sói.

Sau đó, với khuôn mặt không đổi sắc, Jala đâm thẳng con dao vào lòng bàn tay Quaid.

*Phập*

Mũi đao đóng đinh hắn vào quầy bar.

“Wohoo!”

Tiếng ồn ào của đám khách càng lớn hơn.

"Ư ư!" Nước mắt Quaid trào ra vì đau đớn. Nhưng vì cái cổ đang bị đè chặt nên tiếng khóc của hắn nghe cứ như là tiếng lợn kêu.

Jala chậm rãi cúi người xuống, làm lộ rõ ra vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Nàng tiến gần đến khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Quaid, rồi huýt sáo và bật cười.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nàng bỗng hóa trở nên tàn nhẫn tựa ác quỷ. Nàng dùng một chất giọng phong tình mà giàu vận luật (nhưng lại khiến kẻ khác không khỏi cảm thấy lạnh buốt tim), và nói:

"Quaid Roda… "

"Tao chẳng cần biết mày là con ai. Tao chẳng quan tâm mày là gã tổng quản ăn mày, hay là tay côn đồ chuyên thu nợ nào…"

"Nhưng mày, con mẹ nó, tốt nhất là mày nên nghe cho rõ đây…"

"Từ bây giờ trở đi, nếu mày còn dám xuất hiện trong quán bar của tao…"

"Tao sẽ băm cái, bên, dưới, của, mày,…"

"Thành từng mảnh, từng mảnh thịt vụn…"

"Pha vào trong rượu…"

"Rồi bắt mày uống cho bằng hết, từng ngụm một! "

"Nghe hiểu không? Rác rưởi!"

Một lúc sau, trong tiếng cười vang của đám khách rượu và ánh mắt khinh bỉ của Jala, Quaid ôm lấy cái tay phải bị đâm xuyên và khóc lóc chạy ra khỏi quán bar. Lúc này, Jala mới vỗ tay một cái rồi lau đi vết máu con dao chân sói với một biểu cảm ghê tởm, như thể đó không phải là máu người mà là chất nhầy của con ác quỷ dưới địa ngục nào đó vậy.

Jala khó chịu quay đầu lại và nhìn đám khách rượu vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Trong số đó không thiếu những ánh mắt ẩn chứa đầy dục vọng.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Ai dám nhìn nữa sẽ phải trả tiền gấp đôi!"

Sau khi bỏ lại một câu nói mạnh mẽ khiến đám khách chuyển lại sự chú ý về ly rượu trong tay, Jala dữ dằn quăng cái giẻ lau xuống rồi đi vào sau bếp.

"Như vậy là đủ rồi chứ? Ta đã làm theo lời ngươi nói và cố ý nhắc lại ‘Vụ đó’."

Jala nắm lấy một chai rượu nho trắng. Một con dao nhỏ đa dụng bỗng xuất hiện trong bàn tay nàng. Nàng lưu loát bật ra nút chai.

"Đương nhiên rồi, thưa quý cô Jala."

Trong bếp, phụ tá của Quaid, người quản lý thực sự của đám ăn mày, Nayer Rick nhẹ nhàng nâng lên chiếc mũ dạ đen và mỉm cười gật đầu:

"Hi vọng về sau hắn sẽ bớt uống rượu đi và không ngược đãi đám trẻ một cách bừa bãi nữa. Hội Brotherhood không thể cứ theo sau dọn dẹp cho hắn mãi được."

"Ta khá chắc ý của ngươi là ngươi không thể đi theo chùi đít cho hắn mãi được." Jala tu chai rượu ừng ực.

Rick đột nhiên cảm thấy, cái động tác thô lỗ đó khi xuất hiện ở trên người Jala lại trông thật hợp, thật mát mẻ và quyến rũ.

Hắn nuốt nước bọt trong vô thức.

Thật đáng tiếc…

"Nói như vậy cũng không sai, bởi vì lợi ích của Hội chính là lợi ích của tôi." Rick cười cười và vô thức sờ vào gáy mình.

"Ngươi có chắc là làm như vậy sẽ có tác dụng không?"

Jala cau mày nhìn cái chai.

"Sao ta lại cảm thấy một kẻ như hắn sau khi trở về sẽ càng gây chuyện rắc rối hơn, ví dụ như là trút giận lên đầu đám trẻ của ngươi nhỉ?"

‘Cô khá là hiểu hắn đấy’, Rick nghĩ thầm.

"Thực ra, tôi không chắc làm như vậy có hữu dụng hay không, bởi vì tôi cũng không hiểu rõ hắn. Nhưng mà…" Rick lắc đầu bất lực. Đó là động tác hắn thường dùng để thể hiện rằng mình vô tội.

 "Gần đây hành động của hắn càng ngày càng tệ hơn. Ba ngày trước, hắn đã đánh đập một hạt giống tốt của tôi bằng một lí do hết sức nực cười. Nếu không phải vì đứa trẻ đó khá thông minh, một hạt giống nữa của tôi sẽ lại chết trong tay Quaid"

‘Thật đấy à.’ Trong lòng, Jala thầm khinh bỉ.

‘Ta chưa từng biết là ngươi tốt bụng và ngay thẳng như vậy đấy.’

Nói đến đây, Rick buông xuống bàn tay đang sờ cổ, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên kiên định.

"Vì vậy nên tôi quyết định rằng không thể tiếp tục như vậy nữa. Hắn nhất định phải nhận cảnh cáo, nếu không thì, sớm muộn gì cơ đồ tôi vất vả gây dựng được sẽ bị hắn hủy hoại."

"Được rồi. Ngươi không cần phải giải thích với ta lí do vì sao ngươi muốn giết cấp trên của mình đâu."

"Tôi chưa từng nói là muốn giết hắn——"

"Nói về chủ đề chính, trả tiền thù lao như đã thỏa thuận đi. Ta chỉ lấy tiền mặt." Jala đánh gãy Rick một cách thiếu kiên nhẫn.

Cô nàng lười biếng uống hết chai rượu nho trắng. Vẫn chưa thỏa mãn, nàng thè lưỡi liếm nốt giọt rượu cuối cùng đọng lại ở miệng chai.

Động tác đó khiến lòng Rick rung động.

Jala ngáp một cái, phất tay xua Rick đi.

"Ngoài ra, ngươi phải trả cả tiền rượu hắn nợ hôm nay nữa."

‘Đặc biệt là…’ Jala nheo mắt nhìn Rick ngả mũ chào rồi rời đi.

‘Đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đã đánh tráo rượu của Quaid.

‘Kẻ khác có thể không phát hiện ra, nhưng ta, Jala của quán bar Sunset lại biết rất rõ…’

Thứ Quaid uống là rượu Chaca nồng độ cực cao.

Khác với những loại rượu khác, Chaca là loại rượu thường được sử dụng ở chiến trường phía tây. Người ta chuốc thứ rượu này cho những người tử tù mang xiềng xích rồi để họ xông lên tấn công. Những kẻ bị chuốc say sẽ không gặp vấn đề trong việc di chuyển, nhưng đầu óc họ hề không tỉnh táo.

‘Bởi vậy nên, Nayer Rick, ngươi làm việc này chỉ vì thừa tiền sao, mà không phải muốn đẩy hắn vào chỗ chết?’

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Quaid chếnh choáng trở lại trước cánh cổng đá Phế Ốc, cõi lòng đầy nỗi sỉ nhục và thống khổ. Hắn không ở lại tổng bộ Phố Black, Quaid cảm thấy bất kỳ một người nào biết về sự việc đó đều nghía vào cái ở thân dưới của hắn mỗi khi nhìn thấy hắn.

Đúng lúc đó, có hai tên lính vừa băng qua từ sau búc tường. Câu chuyện phiếm của họ vang lên văng vẳng từ nơi xa.

"Mày nghe tin gì chưa? Đám ăn mày đang đồn ầm lên đấy, rằng Quaid đã không còn là đàn ông nữa rồi."

Tâm trí mờ nhạt của Quaid bỗng trở nên rõ ràng hơn.

"Có ý gì? Y còn có thể biến thành đàn bà hay sao?"

"Đồ đần! Ý tao là Quaid đã bị thiến đó! Nghe nói, chuyện xảy ra vào mấy năm trước, khi hắn đi thu nợ ở một căn nhà ma trên phố Carima. Đó chính là căn nhà nơi Bá tước Norfolk và gia đình ông ta bị treo cổ. Ở đó, hắn đã gặp phải một ma nữ mặc đồ đỏ rồi bị ả cắt mất cái đó… cắt sạch luôn."

"Ma nữ áo đỏ cơ á? Hahahaha!"

Trong khoảnh khắc đó, Quaid cảm thấy dòng máu nóng trong người đều bốc lên đầu hắn.

Ngay sau đó, hắn mất kiểm soát, gầm lên rồi xông đến phía sau bức tường. Rồi hắn bóp lấy cổ một tên lính, thật chặt.

"Ai!? Ai nói thế? Tên khốn kiếp nào nói như thế!

"Tên khốn nào?

"Tao sẽ giết hắn!"

Tên lính còn lại thất kinh lùi lại vài bước.

Quaid đè chặt gã lính trên mặt đất. Nắm tay hắn bóp càng lúc càng chặt. Tuy vậy, lòng bàn tay bị đâm của hắn vẫn không thể chịu được lực quá mạnh.

Nhớ những năm tháng trước kia, Quaid vẫn còn là một tay đầu mục côn đồ khét tiếng của Hội Brotherhood, là một trong những kẻ mạnh nhất trong Class Ordinary.

Ngay cả những cao thủ nổi danh trong Hội như anh em nhà Talon và Layork cũng chỉ xứng làm tay sai của hắn. Ngay cả boss Morris và Lancer cũng phải nể mặt hắn.

Ai dám cười nhạo hắn chứ?

Vào lúc đó, hắn đã tin rằng vào một ngày không xa, hắn sẽ được tiếp quản việc làm ăn của cha và leo lên một vị trí cao hơn trong Hội.

‘Thậm chí… gần với cha… gần với người đàn ông đáng sợ đó.

‘Nhưng bây giờ….

‘Bây giờ…’

Quaid nhìn vào tên lính đang khiếp đảm trong tay mình, những lời của người đàn ông đó lại vang lên văng vẳng bên tai hắn..

Quaid không cầm được nước mắt và rống lên cuồng nộ như một con dã thú. Cha đã từng nói với hắn, bằng roi da, rằng nếu hắn không thể chịu được nỗi buồn và sự tổn thương, đơn giản thôi, hắn chỉ cần biến chúng thành cơn giận dữ và thù hận.

‘Phải rồi, cha đã đúng.’

Bây giờ đây, dù cơn say đang dâng trào, nhưng Quaid cảm thấy rất tỉnh táo.

Như thể sự tức giận, cơn thịnh nộ trong cơ thể hắn toàn bộ biến thành một sức mạnh vô tận.

"Quaid lão đại… Đó… Đó chỉ là lời đồn thôi. Bọn tôi không tin đâu… A!"

Quaid đột nhiên ngẩng đầu, tựa như dã thú!

Tên lính vừa mới nói lời biện giải hoảng sợ giật lùi lại.

Hắn có thể nhìn thấy ngay lúc đó, sắc mặt người đồng bạn xấu số của mình đã tái nhợt đi, hơi thở càng lúc càng yếu.

Tên lính không ngừng bước lùi lại. Khi trông thấy ánh mắt hung hãn của Quaid, hắn càng hoảng loạn.

"A, phải, phải. Đều là do đám ăn mày kia đồn linh tinh. Lão đại, không phải lỗi của bọn tôi thật mà! Anh hỏi đám ăn mày kia là biết!"

*Crack!* Đó là tiếng xương cổ bị bóp gãy.

Tên lính bị Quaid bóp chặt đã không còn thở .

Quaid đứng dậy từ dưới đất, trong mắt hắn chứa đầy sự cuồng bạo. Tác dụng chậm của thứ rượu cực mạnh khiến chút lý trí còn sót lại của hắn cũng dần tan biến.

Tên lính còn lại run lập cập nhìn khung cảnh khủng khiếp trước mắt. Hắn kiệt lực gào khóc trong khi điên cuồng chạy trốn.

Quaid muốn đuổi theo, nhưng men say nồng đặc, chân bước không vững, hắn không thể nào chạy nổi.

Hắn hung hăng thở hổn hển rồi nhìn xuống xác chết dưới chân. Vẫn chưa hả dạ, hắn đá vào cái xác thêm vài lần nữa rồi mới hất đầu, tiến về phía hơn hai chục căn nhà hoang tàn.

Quaid không hề băn khoăn lý do vì sao đêm nay đám lính tuần tra không xuất hiện, dù điều này là rất cần thiết để giám sát chặt chẽ đám ăn mày.

Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.

Hắn chỉ muốn đi tìm những kẻ đã cười nhạo hắn.

‘Sau đó.’

‘Từng người một…’

‘Tra tấn bọn nó đến chết.’

Bởi vừa mới giết người, Quaid cảm thấy một thứ gông xiềng đã tồn tại từ lâu trong tâm trí hắn cuối cùng đã được giải phóng.

Hắn như thể được trở lại những ngày mà mình còn sống bằng lưỡi đao.

‘Đám trộm nhỏ đáng chết.’ Hắn hung tợn nghĩ. ‘Bởi vì chúng mày dám tung tin đồn…’

‘Tao sẽ cho chúng mày trả giá đắt.’

‘Đám trộm nhỏ đáng chết.’

___________________________________________________________________

Tên lính vừa chạy trốn run rẩy trèo qua cánh cổng đá lớn của Phế Ốc, và gặp được Rick dưới gốc cây ở ngoài cổng.

"Ngài Rick!"

Nhìn thấy Rick, gã có cảm giác như đã tìm được vị cứu tinh của mình.

 "Quaid lão đại… Quaid lão đại điên thật rồi! Chẳng phải ngài đã nói rằng bọn tôi sẽ trốn kịp sao? Cuối cùng thì bọn tôi còn chưa kịp nói xong, Quaid đã…" Tên lính hoảng sợ đến mức thở không ra hơi, nói không rõ lời.

"Pierson không chạy thoát được sao? Hắn… Hắn bị giết rồi sao?" Rick dường như rất kinh hãi.

Sau khi nghe tên lính xác nhận trong tiếng khóc nức nở, Rick lắc đầu buồn bã.

"Là lỗi của ta. Ta cứ tưởng rằng sau khi nghe được tin đó, Quaid sẽ… Không còn cách nào cả. Ngươi đi đóng cổng lại, khóa Quaid trong Phế Ốc. Sau đó thì chuẩn bị xe ngựa. Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức."

"Vâng, thưa ngài Rick. Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đi tổng bộ, tìm boss Morris."

Nghe đến việc được rời khỏi đây, tên lính hoảng loạn gật đầu liên tục. Hắn cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với đám ăn mày cũng bị nhốt trong đó.

Rick nhìn theo tên lính đang nhào đến cánh cổng đá, đóng nó vào, rồi khóa lại. Ngay sau đó, biểu cảm của Rick nghiêm lại.

Lần này, Quaid sẽ tìm đến tất cả đám ăn mày, trong số đó chắc chắn có người mà ‘con ma’ đó tìm kiếm.

‘Mình đã đẩy giờ làm việc và giờ nghỉ ngơi lên sớm hơn. Trời còn chưa muộn. Quaid có cả đêm để xử lý đám trẻ ăn mày.

‘Dù bọn nó có bị giết chết hay bị tra tấn đi chăng nữa, đó là vấn đề của con ma hay sát thủ đó. Nếu đã quan tâm đến đám ăn mày đó, vậy hắn sẽ làm gì khi bọn nó gặp phải tai họa?’

‘Trước hết là hắn sẽ không có thời gian đi tìm mình. Nếu hắn đang tìm kiếm một đứa trẻ nào đó trong đám ăn mày thì Quaid sẽ bị giết. Ngày mai Hội Brotherhood sẽ tiếp quản nơi này. Roda, Morris, hay thậm chí là Hắc Kiếm sẽ đối phó với hắn. Mình sẽ không gặp phải rắc rối gì.

‘Nếu hắn đến là để giết một đứa ăn mày nào đó, hắn có thể sẽ bàng quan và kệ cho Quaid tiếp tục giết. Khả năng rất cao là điều này sẽ xảy ra, không bao giờ được đánh giá thấp những việc bẩn thỉu của đám quý tộc. Khi đó, con ma kia đã đạt được mục tiêu, rắc rối đã được giải quyết. Ngày hôm sau, Hội Brotherhood sẽ chỉ tìm thấy tên tổng quản điên Quaid, đồ đạc bị đập phá, và đám trẻ ăn mày xấu số.

Rick hài lòng nghĩ:

‘Tóm lại, vấn đề của gia tộc lớn kia và cơn lạnh buốt sau cổ mình sẽ được giải quyết hoàn toàn trong đêm nay. Không để lại một vết tích trong tương lai.

‘Không thì, khi không thể tìm được mục tiêu, con ma đó sẽ trực tiếp tìm đến mình mất.’

Rick không nghĩ rằng con chó săn của mấy gia tộc lớn đó sẽ tốt tính. Hắn cũng không tin rằng mình còn có thể nhìn thấy ngày mai sau khi gặp phải kẻ đó.

Rick cũng từng nghĩ đến việc xin nghỉ bệnh một tháng hay thậm chí là dứt khoát xin thuyên chuyển đến nơi khác. Hắn muốn chạy đi xa nhất có thể, rời khỏi nơi này, cho đến khi con ma đó tìm thấy thứ nó muốn.

Tuy nhiên, nếu đang yên đang lành lại đột nhiên đổ bệnh, chẳng phải hắn đã tiết lộ cho con ma đó rằng mình biết đến sự tồn tại của nó sao? Làm như vậy chính là cược mạng sống của mình vào lòng tốt của con ma đó.

Rick tin rằng sẽ có một cách an toàn hơn, một vật hiến tế để giảm bớt sự nghi ngờ, vạch trần mục đích của con ma đó và kết thúc cái sự xui xẻo này của hắn.

‘Quaid lão đại à. Lần này phải làm phiền ngài rồi!’ Rick nghĩ.

‘Thật không may cho đám trẻ ăn mày, Tyres, và Karak nữa.

‘Ta sẽ cầu nguyện cho các ngươi.

‘Sau vụ này, có lẽ mình sẽ bị liên lụy vì giám sát không tốt. Nhưng mà sinh mạng với tương lai của mình quan trọng hơn nhiều…’

Ngay lúc đó, tên lính may mắn trốn được đã nhanh chóng chạy đến từ nơi xa với chiếc xa ngựa.

Rick gật đầu với gã và gửi cho gã một nụ cười an ủi và khích lệ.

Sau đó, hắn đi đến bên xe ngựa và móc ra một chiếc nỏ nhỏ từ trong ngực, trên nỏ đã lên sẵn mũi tên tẩm mạn lam thảo kịch độc. Và rồi, hắn giương nỏ, bắn thẳng vào cái miệng đang mở lớn vì kinh ngạc của gã lính.

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Những gì Rick đã làm sẽ không bao giờ được cả thế giới biết đến. Tuy nhiên, hành động của hắn sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến vận mệnh của Vương quốc.

Trong lúc đó, vì được nghỉ sớm nên đám trẻ ăn mày phòng 6 được Tyres dẫn dắt đang ngồi bên đống lửa mà họ đã vất vả đốt lên trong khi tính toán thu nhập của ngày hôm nay.

"Có một cô mặc đồ đen cho tớ 8 đồng. Nghe nói con trai cô ấy vừa mới qua đời vì bệnh thương hàn. Cũng không có gì lạ khi cô ấy hào phóng như vậy."

"Tai cụp Miralla đưa hết tiền dư sau khi mua thức ăn cho chúng ta… Ôi, chỉ có hai đồng thôi."

Với một nụ cười trên khuôn mặt, Sinti đếm từng đồng từng đồng tiền và xếp chúng lên tay trái.

Tyres gật đầu trong khi nắm lấy một hòn đá nhọn, vẽ ra hai chữ ‘Chính’ trên mặt đất.  

"Cái ông gầy đi bốt cao kia không chịu cho bọn mình một đồng nào, nên tớ và Ryan đã dạy cho ông ta một bài học."

Kellet lấy ra một cái thẻ, buồn rầu nhìn nó và nói:

 "Nhưng trong ngực ông ta chỉ có tấm thẻ này thôi, tớ cũng không biết nó dùng để làm gì."

"Đó là giấy chứng nhận thông hành của Hiệp hội Nghiên cứu Quốc gia, Thư viện lớn Jadestar, ở khu thành trên, cách chúng ta năm quảng trường." Tyres nói sau khi quan sát tấm thẻ một lát.

"Người đàn ông đó chắc hẳn là một học giả đến từ nước ngoài. Có thể ông ta là một triết gia hoặc một nhà khoa học. Cơ mà, với ngoại hình độc đáo đó thì ông ta trông giống một nhà nghệ thuật hơn."

"Woa! Tyres, cậu có thể đọc được những chữ trên đó!" Collia cùng Ned đều nhìn Tyres với vẻ mặt hâm mộ.

"Sao có thể chứ?" Tyres nhún vai như không nhìn thấy sự chờ mong trong mắt hai đứa trẻ.

 "Chẳng có ai dạy bọn mình đọc viết. Tớ chỉ đơn giản là biết được điều này qua biểu tượng quyển sách ở sau tấm thẻ thôi."

Bất quá, Tyres đã cố gắng tự học cách đọc biết.

Cậu đã học được một vài từ trên các tấm biển hiệu như “Quán bar Sunset”, “Hiệu thuốc Grove” hay “Hiệp hội Nghiên cứu Quốc gia”. Những kí ức của kiếp trước khiến cậu có một sự tôn trọng và ngưỡng mộ không thể hiểu được với tri thức. Bởi vậy nên cậu không bỏ qua bất cứ cơ hội học tập nào.

‘Được tự do ngồi trên chiếc bàn sách và học tập tri thức của những người đi trước quả là một niềm hạnh phúc.’ Tyres nâng lên đôi tay phủ đầy tro bụi với đầy những vết chai sạn vì phải làm lụng vất vả cả ngày. Cậu sờ vào cái bụng chưa bao giờ được ăn no rồi thở dài.

Tyres đã không nhớ rõ tình cảnh trước khi mình đến thế giới này.

Nói chính xác hơn, cậu chỉ dần nhớ lại những ký ức của kiếp trước trong quá trình trí não của đứa trẻ Tyres dần trưởng thành.

Ký ức những năm 2 đến 3 tuổi của cậu rất mơ hồ, tựa như ký ức của một đứa trẻ hai tuổi bình thường. Cậu chỉ nhớ được một màu máu đỏ sền sệt —— cậu cũng không biết vì sao màu sắc có thể dùng "sền sệt" để hình dung nữa —— , một căn phòng đá màu đen tràn ngập tiếng trẻ con khóc, và một người phụ nữ gầy trơ xương.

Mãi sau này cậu mới biết được, người phụ nữ đó chính là ‘Góa phụ hiểm độc’ Beth, một nữ tổng quản chuyên phụ trách dưỡng dục những đứa trẻ mới của Hội Brotherhood.

Tyres được gửi đến phế ốc khi mới ba tuổi. Đó cũng là lúc những kí ức kiếp trước của cậu bắt đầu nổi lên. Cảnh tượng lóe về nhiều nhất là cảnh mà cậu ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt đảo qua lại giữa sách vở và chiếc máy tính; hoặc là cảnh cậu đang ngồi trong phòng học và cùng thảo luận với khoảng mười người trẻ tuổi với phong cách ăn mặc khác nhau, đôi khi buổi thảo luận sẽ có thêm một giáo sư trung niên tham gia.

Nhưng tất cả những thứ đó đều là hư ảo.

Suốt bốn năm qua, trong cái hoàn cảnh đầy bạo lực, bắt nạt, tội ác và cái chết ở Hạ thành, Tyres đã nỗ lực duy trì sự sinh tồn của đám trẻ ăn mày Phòng 6.

So với kiếp trước khi cậu còn là một nghiên cứu sinh có cái đầu phát triển hơn cả cơ bắp, suốt bốn năm làm một đứa ăn mày, Tyres đã học được rất nhiều kĩ năng:

Ví dụ như, kĩ năng diễn xuất thần sầu để nhận được sự cảm thông, kĩ năng móc túi xảo diệu, kĩ năng nghe lén trong lặng lẽ, hay kĩ năng hợp tác để giá họa cho đối thủ cạnh tranh, vân vân và mây mây.

Trong lúc đó, Tyres đã làm rất nhiều sự chuẩn bị vượt quá khả năng của một đứa ăn mày. Ví dụ như việc tạo mối quan hệ với những người ở các tầng lớp khác nhau (họ chỉ là những người ở tầng lớp dưới cùng ở khu Hạ thành), vụng trộm tìm hiểu những bí mật của Hội Brotherhood, hay sắp xếp những vị trí bí mật để giấu tiền dự trữ ——về điểm này thì Quaid cũng không hoàn toàn sai.

Phải. Tyres không có ý định ngoan ngoãn chấp nhận định mệnh mà thế giới này trao cho mình. Cậu sẽ không an phận làm một đứa ăn mày hay trở thành một tên tay sai của Hội Brotherhood, hay bất cứ thứ gì liên quan đến đám gangster ở Thành Eternalstar.

Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi đây.

Sau đó, sống cuộc sống của chính mình và trở thành một người tự do.

Ít nhất là tự do hơn lúc này.

‘Mình chỉ cần tiến hành từng bước một theo kế hoạch đã định…’ —— Tyres nhìn về phía góc phòng, ở nơi đó có một tảng đá không mấy nổi bật.

‘Rồi sau đó, mình sẽ có thể… có thể…’

"Không! Kara!"

Ngay đúng lúc này, một tiếng hét pha lẫn sự sợ hãi và hoảng loạn đột nhiên truyền đến từ Phòng 17 bên cạnh.

Sớm thôi, Tyres sẽ học được một bài học quan trọng nhất từ khi đến thế giới này.

Tai ương, luôn luôn bất chợt đến.