Bốn rưỡi sáng, Phố Red Market.
Tên sát thủ đáng sợ của Brotherhood, Layork, xuất hiện trên mái ngói một ngôi nhà như một bóng ma.
Khoảnh khắc sau đó, hắn xuất hiện trong con hẻm cạnh toà nhà.
Một khoảnh khắc tiếp theo, chiếc áo choàng của hắn quét qua đại lộ rộng lớn.
Hắn nhảy về phía trước và di chuyển một cách linh hoạt.
Trên mặt đất đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, ngổn ngang đầy những thi thể. Trong những thi thể đó, có quân tinh nhuệ của Brotherhood với mảnh vải đen buộc trên người, có người của Blood Bottle với dải băng đỏ thắt trên trán.
Layork gầm gừ và lại biến mất. Khi tên sát thủ lại một lần nữa xuất hiện, hắn đã ở trên biển hiệu cửa hàng đối diện.
Cứ như thể —— hắn đang cố hết sức để trốn thoát khỏi thứ gì đó ở sau lưng vậy.
Từ nơi xa, âm thanh của cuộc chiến vẫn vọng lại.
Đột nhiên, sắc thái lo lắng trên mặt Layork bỗng biến mất và bị thay thế bởi sự bình tĩnh mà ngoan lệ.
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi đao cong của Layork vòng qua dưới nách trái của hắn với một góc độ kì quái. Tựa như rắn Mamba săn mồi, lưỡi đao đâm về phía sau Layork nhanh như chớp.
Không có ai ở đó, nhưng…
*Xoẹt!*
Có một âm thanh như tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
Cơn gió bất chợt thổi mạnh hơn.
Gã sát thủ nhảy khỏi tấm bảng hiệu và lộn một vòng trên không trung, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
‘Một nhát chính diện.’
Layork lẩm nhẩm trong lòng trong khi lặng lẽ đáp xuống mặt đất.
“ ‘Tùy Phong Chi Quỷ’, Rolf.”
Trong tiếng gió thổi hun hút, hắn thì thầm cái tên của đối thủ.
“Cuối cùng ta cũng được diện kiến ngươi.”
Layork nâng lên thanh loan đao của mình và lau đi vệt máu tươi trên mũi đao. Trên mặt hắn không còn chút dấu vết của sự lo lắng và giận dữ ban nãy, thay vào đó là ẩn chứa sự điên cuồng máu lạnh.
Sự yên lặng không kéo dài lâu. Cơn gió lại nổi lên và một giọng nói khác nhẹ nhàng truyền đến tai Layork.
“ ‘Sát thủ tĩnh lặng’ Layork, cái danh hiệu đó cũng không tệ đâu.”
Một giọng nam xa lạ mang chút nữ tính vang lên trong gió từ mọi hướng.
“Do vận may của ngươi rất tốt, hay ngươi thực sự cảm nhận được vị trí của ta vậy?”
Layork vẫn duy trì tư thế ban đầu của mình và không lên tiếng.
"Quả là một sự phí phạm khi một sát thủ như ngươi lại nằm trong Brotherhood."
Khi cơn gió hạ xuống, một bóng người xuất hiện trên con phố phía trước Layork.
Đó là một người đàn ông trong bộ đồ bó màu xám. Hắn có mái tóc màu xanh và một hình xăm trên mặt. Gã đàn ông cười toe toét và đưa tay lên xương đòn bên trái của mình.
Ở đó, có một vết thương đang chậm rãi rỉ máu.
Nhìn thấy trạng thái của đối thủ, con ngươi Layork bỗng co lại.
Trong cú tấn công trước đó, thanh đao đáng lẽ đã đâm vào tim đối thủ một cách hoàn hảo. Tại thời điểm rút ra, nó sẽ cắt qua tĩnh mạch và động mạch.
Kết quả là…
Mới chỉ sượt qua xương đòn của hắn thôi sao?
Trong khoảnh khắc, Layork cảm thấy kinh ngạc. Nhưng rồi hắn ngay lập tức hồi phục lại trạng thái bình tĩnh, chuẩn bị cho cú tấn công tiếp theo.
Một sát thủ luôn luôn phải có sự tự tin rằng cú tấn công tiếp theo sẽ lấy được mạng đối thủ.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Rolf, gã đàn ông có hình xăm trên mặt, người được mệnh danh là “Tùy Phong Chi Quỷ”, cũng hơi giật mình.
Lúc này, đôi mắt của Layork tối sầm và không lay động. Hắn đứng yên lặng trên mặt đất tựa như một pho tượng. Tĩnh lặng, mà nguy hiểm.
“Chà, có vẻ như ngươi mạnh hơn những gì ta nghe được đấy.”
Rolf hừ nhẹ và gật đầu. Hắn dãn chân ra với một chút e ngại, đó là biểu hiện của việc hắn đã thừa nhận đối thủ.
Layork vẫn bất động như cũ.
Hắn chỉ tập trung vào cuộc chiến trước mắt mình.
Một vài giây sau, khuôn mặt “Tùy Phong Chi Quỷ” Rolf đột nhiên biến sắc.
"Thôi được rồi, " Rolf quay lại và nhìn về hướng một con phố khác. "Bất ngờ thật đấy, Karka đã bị Morris xử lý rồi. Hay ta nên nói rằng, gã mập chết tiệt đó quả là một trong Sáu Kẻ cầm đầu của Brotherhood nhỉ?"
Rolf quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía Layork, người vẫn đang đứng yên lặng.
"Ta sẽ tránh đi. Nhưng đừng hiểu lầm, trò chơi của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu, ‘Sát thủ tĩnh lặng’ ạ."
Khoảng khắc sau đó, Rolf đã biến mất.
Layork vẫn duy trì vị trí nguyên bản của mình suốt 3 giây.
Sau cùng, hắn thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng cơ bắp.
Ngay lúc đó, Morris, một trong Sáu Kẻ cầm đầu, kẻ phụ trách đường dây buôn người của Hội Brotherhood, xuất hiện từ góc con phố với một biểu cảm hung ác trên khuôn mặt. Đi cùng với hắn là một đội lính tinh nhuệ.
"Boss!" Layork đứng thẳng dậy và đưa tay lên chào Morris.
"Đó là 'Tùy Phong Chi Quỷ' Rolf."
Gã mập Morris gật đầu và thả cái xác trên tay xuống mặt đất.
Cái xác đó là một người đàn ông rất cường tráng. Trông hắn ta dường như đã rất đau đớn trước khi chết.
Nếu tên bác sĩ độc nhất của Hội Brotherhood, quái y Ramon mà có mặt ở đây, ông ta sẽ nhanh chóng phân tích ra được những thông tin sau:
Gã đàn ông đô con đó là một chiến binh dị năng đến từ một bộ lạc du mục ở Thảo nguyên Sele nằm trên Lục địa phía Đông. Hắn là “Chiến lang” Karka của Bang Blood Bottle.
Thi thể có vùng môi bị thâm tím, đôi mắt đỏ hằn tia máu, móng tay chuyển màu hồng phấn.
Kết luận, nguyên nhân cái chết là… ngạt thở.
"Đã tìm được những người khác chưa?" Morris hỏi với một biểu cảm nghiêm túc. Dù vừa tiêu diệt được một kẻ địch mạnh, nhưng trên khuôn mặt hắn không có một chút vui vẻ nào.
Layork lắc đầu một cách nặng nề:
“Chưa. Nhưng tôi đã đụng phải những rào cản trong suốt ở một số nơi. Có lúc nó đột nhiên xuất hiện ở phía sau tôi, lúc lại chặn ở phía trước. Nó giống như là… một bức tường do không khí tụ lại mà thành vậy.
“Bởi vì nó mà chúng tôi buộc phải tách nhau ra và đi theo các con đường khác nhau để gặp lại.”
“Không khí?” Đôi mắt Morris nheo lại.
Gã sát thủ ngập ngừng trong giây lát rồi nói với một giọng điệu trầm trọng và lo ngại:
“Vâng. Tôi nghi ngờ rằng có một kẻ địch mạnh sở hữu dị năng mà chúng ta không biết đã tham chiến.
Morris không nói gì cả.
Hắn chỉ nhíu mày thật chặt.
Một vài giây sau, hắn mở miệng.
“Đó không phải dị năng đâu.”
“Không có thứ dị năng nào có thể làm được như thế.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của Layork, Morris nghiến răng với biểu cảm khó chịu.
“Đó là [Bức tường không khí].”
“Kẻ ra tay, là Khí Chi Ma Năng Sư.”
Layork ngây người.
‘Ma năng sư?’
‘Khí Chi Ma Năng Sư?’
‘Một trong hai thủ lĩnh của Blood Bottle?’
Layork cố nhớ lại tất cả những ký ức liên quan đến Ma Năng Sư. Nhưng rồi, hắn sửng sốt nhận ra rằng, trong suốt mấy năm gia nhập Hội, hắn không có một chút ký ức trực tiếp nào với Ma Năng Sư cả. Tất cả chúng đều là lời đồn và truyền thuyết.
Các Ma Năng Sư của Bang Blood Bottle cũng giống như… giống như “Hắc Kiếm” của Hội Brotherhood vậy.
Khi nghĩ đến những truyền thuyết về “Hắc Kiếm”, Layork bỗng cảm thấy rùng mình.
Để cuộc phục kích này không xảy ra vấn đề, Hội Brotherhood đã triệu tập hầu như tất cả những chiến binh tinh nhuệ trong Thành Eternalstar và tổ hợp thành các đội. Mục tiêu là khiến kẻ thù mất cảnh giác và đánh bại chúng trong một đòn tấn công duy nhất.
Tuy nhiên, ngay từ lần tiến công đầu tiên, đội quân tinh nhuệ của Hội Brotherhood đã bị phân tán bởi những làn sóng năng lượng khổng lồ và những trận gió mạnh. Những [Bức tường không khí] mà Morris nhắc đến đã xuất hiện một cách bí ẩn và phân cách Phố Red Market thành các khu vực khác nhau. Trong nháy mắt, đội quân tinh nhuệ mạnh mẽ lúc đầu đã bị chia ra thành con rắn nhiều đầu, chẳng thể liên kết được với nhau.
Trong những vần thơ của người kể chuyện, quái vật nhiều đầu Kilika cuối cùng cũng bị đánh bại bởi người anh hùng Raikaru. Anh đã chặt đầu nó, từng cái từng cái một.
Vậy, xét theo phản ứng của Morris, không nghi ngờ gì, kẻ đã phân tán đội quân của họ chính là “Khí Chi Ma Năng Sư”.
Khóe môi Layork khẽ nhếch lên, thanh loan đao trong tay hắn run lên hào hứng.
Không dễ gì mà được chạm trán với tên thủ lĩnh huyền thoại của Blood Bottle.
Trong suy nghĩ của hắn, đây là một cơ hội hiếm có.
Nhưng hắn không chú ý đến biểu hiện của Morris.
Morris, gã mập cầm đầu Hội Brotherhood thở dài bực bội với một biểu cảm sâu sắc mà phức tạp trên khuôn mặt.
“Thật là xui xẻo…”
Morris không hề bình tĩnh như ngoài mặt. Trong lúc đang vắt óc suy nghĩ, hắn nghe thấy âm thanh của cuộc chiến vẫn liên tục truyền đến tai, hắn có thể xác định được vị trí của chúng.
"Lẽ ra đó phải là một thắng lợi vẻ vang, chúng ta sẽ tập hợp tất cả đội quân tinh nhuệ và chinh phục được Phố Red Market trong lúc chúng mất cảnh giác…
“Sở cảnh sát Tây thành không có động tĩnh gì ngay cả khi ở đây đang có một vụ náo động lớn. Có lẽ chúng đã bị mua chuộc rồi. Toàn bộ Phố Red Market đều không có mặt đám người đó… Mẹ nó, chúng ta trúng bẫy của Blood Bottle rồi.”
‘Hơn nữa…’
Morris nghiến răng. Đầu óc hắn vẫn xoay chuyển không ngừng và nhịp tim hắn cứ chậm rãi tăng dần lên.
‘Khí Chi Ma Năng Sư.’
Không có ai hiểu về sự đáng sợ của con quái vật đó nhiều hơn Morris.
‘Nó.
‘Nó đến.
‘Nó mang theo điềm rủi mà đến.
‘Đêm nay, Khí Chi Ma Năng Sư đáng nhẽ không nên xuất hiện ở đây… đáng nhẽ ra nó sẽ không biết về kế hoạch này…’
“Trong chúng ta có một kẻ phản bội!” Morris giận dữ gắt lên.
“Sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ bóp nát phổi tên khốn Lancer! Tên khọm ngu ngốc đó, hắn làm tình báo kiểu gì vậy!
Layork cúi đầu xuống, khôn ngoan mà không hùa theo cấp trên đi chửi rủa một trong Sáu Kẻ cầm đầu khác.
‘Nhưng…
‘Đó là Khí Chi Ma Năng Sư trong truyền thuyết.
‘Boss định xử lý hắn như thế nào đây?’
Layork đã rất háo hức.
Tuy nhiên…
“Vì kẻ địch là một Ma Năng Sư…”
Morris hít một hơi thật sâu rồi quay lại, cất giọng ra lệnh:
“Rút lui!”
Ngay khi mệnh lệnh vừa cất lên, Layork và những người khác đều giật mình ngẩng đầu.
‘R…Rút lui?’
Morris khẳng định một cách chắc chắn:
“Kế hoạch bí mật tấn công Phố Red Market của chúng ta, đã thất bại hoàn toàn.”
‘Thất bại hoàn toàn?’
Layork không tin nổi vào tai mình.
‘Mặc dù có một vài vấn đề ngoài ý muốn…
‘Nhưng.
‘Trận chiến chỉ mới bắt đầu mà?’
"Các ngươi hãy tản ra và truyền lệnh đến tất cả cấp dưới: Từ bỏ mục tiêu và toàn lực rút về theo con đường ban đầu!" Morris nghiến răng giận dữ:
"Chúng ta rút lui về Phố Black!"
Layork chết lặng mà nhìn boss đang ra lệnh một cách quyết đoán.
‘Chúng ta đã chuẩn bị cho kế hoạch này trong suốt mấy tháng…
‘Chúng ta đã phải bỏ ra một cái giá rất cao…
‘Chỉ để từ bỏ như thế này sao?
‘Chẳng lẽ…’
Layork không thể ngăn được những nghi ngờ không ngừng nảy sinh trong tâm trí mình:
‘Khí Chi Ma Năng Sư kinh khủng đến như vậy sao?’
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ----
Jala nhìn Tyres trong khi cô chậm rãi che giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt mình.
Dường như một khoảng thời gian dài đã trôi qua.
Nhưng Tyres vẫn không nhúc nhích và tiếp tục nhìn chằm chằm cô.
Mãi cho đến khi cô thở ra một hơi dài và nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
"Tên nhóc đần độn."
Khuôn mặt Jala không có cảm xúc gì khi cô nhìn đăm đăm vào mặt sàn tối tăm trong căn hầm ngầm
Tyres thậm chí không dám thở mạnh.
Nhưng rồi nữ bartender trẻ lại bắt đầu nhẹ nhàng nói:
"Ngươi, ngươi, có ai đã từng nói với ngươi rằng…"
Tyres lắng nghe một cách chăm chú.
"…Ngươi rất trưởng thành so với độ tuổi của mình không?"
Lần này, lại đến Tyres cảm thấy sửng sốt.
‘Trưởng thành trước tuổi?
‘Cái này hả…
‘Mình phải nghĩ thật nhanh nào. Mấy vị tiền bối kia họ xử lý thế nào khi bị người bản địa nghi ngờ nhỉ?’
Mặt cậu đỏ lên, cậu sờ đầu và xấu hổ nói:
"Hehe, tôi trưởng thành trước tuổi sao? Haha, về cái đó, Jala, tôi hiểu ý cô mà. Nhưng mà, tôi vẫn rất thích cuộc sống độc thân. Hiện tại, tôi vẫn chưa muốn…"
*Đinh!*
Biểu cảm của Jala ngay lập tức trở nên vặn vẹo. Cô bực bội dùng ngón tay chọt vào trán Tyres.
"Tên tiểu quỷ, ngươi nên tự biết thân biết phận đi!
"Còn nữa, phải gọi ta là chị Jala!"
Tyres đau khổ xoa xoa cái trán. Một mảnh ký ức lại hiện lên trước mắt cậu.
Đó là một buổi chiều nắng ấm.
"Wu Qiren! Không phải cứ không có cậu thì Dota 2 không khởi chạy nổi đâu nhé! Cậu nên tự biết thân biết phận đi!"
"Sao dạo gần đây cậu toàn nói cùng một câu đó vậy?"
"He, đó là một lời thoại trong anime đó, đương nhiên tui phải… Khoan, sao cậu đã chờ trận tiếp theo rồi?"
"Chà, có người bạn rủ tôi vào team. Không đi là rất bất lịch sự!"
"Với trình chơi Dota của cậu á? Phụt! Cậu nên tự biết thân biết phận đi!"
"Lại là câu đó… Này, trả lại chuột chơi game cho tôi!"
Tyres xoa xoa đầu và vùi mảnh ký ức này vào sâu trong tâm trí.
‘Chuyện gì thế này? Gần đây tại sao ký ức cứ trở về ngày càng nhiều?
‘Mặc dù nhớ lại về những tri thức và trí tuệ chỉ có ở kiếp trước là một điều tốt…
‘Nhưng mà nó không nên lóe về vào những lúc quan trọng như thế này!’
Cậu lắc đầu và nhìn Jala, người đã thay đổi sắc mặt.
Rồi cậu nói một cách rõ ràng và thẳng thắn:
"Tôi không đòi hỏi nhiều đâu. Bọn tôi chỉ cần vượt qua Phố Red Market và đến được địa bàn của Blood Bottle. Từ đó trở đi, bọn tôi sẽ tự lo liệu.”
Jala hơi khựng lại một chút.
“Sẽ không có ai biết cô đã từng giúp bọn tôi. Cô sẽ không vướng phải rắc rối gì! Bây giờ đang là ban đêm, trước khi mặt trời mọc, là khoảng thời gian tối nhất. Giúp chúng tôi giấu diếm tai mắt của Brotherhood từ khu Hạ thành đến Phố Red Market không phải là vấn đề đối với chị."
Jala nhìn Tyres với một suy đoán, khuôn mặt cô tái nhợt:
“Tại sao lại là Phố Red Market?”
Tyres tươi cười đáp lại:
"Nếu ở những nơi khác, tôi không dám đảm bảo sẽ làm được điều tương tự. Trên thực tế, chúng tôi sẽ bị Hội Brotherhood chú ý ngay lúc vừa xuất hiện. Nhưng Phố Red Market là nơi giáp giới giữa địa bàn của Blood Bottle và Brotherhood. Đó là cơ hội trốn thoát duy nhất của chúng tôi!
“Hội Brotherhood chắc chắn sẽ tốn kha khá thời gian để dọn dẹp đống hỗn độn do Quaid gây ra trong Phế Ốc, và bắt lấy lũ trẻ ăn mày đang chạy loạn khắp nơi. Khi họ kịp phản ứng thì đã không thể đuổi theo bọn tôi đến Phố Red Market nữa rồi!"
Lúc này đây, Tyres nở một nụ cười nhẹ với một sự tự tin tuyệt đối.
"Ha…"
Jala thở dài và nhắm mắt lại.
"Trong lúc đám trẻ ăn mày đang chạy tán loạn thì các ngươi đã tiến thẳng đến Phố Red Market rồi, đó là một kế hoạch không tồi. Với kỹ năng và kinh nghiệm của ta, chuyển hướng tai mắt của Hội không phải là không thể."
Khi cô mở mắt ra lần nữa, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên sắc bén mà thông suốt, khốc liệt mà đáng sợ.
Như thể cô bỗng biến thành một người khác vậy.
Ngay cả Tyres cũng hiếm khi thấy Jala như vậy.
"Nhưng ngươi nghĩ ngươi sẽ an toàn khi đến được địa bàn của Blood Bottle sao? Kế hoạch này của ngươi có thể khiến Hội Brotherhood gặp rắc rối, nhưng đó chỉ là nhất thời mà thôi."
Jala lạnh lùng nhìn Tyres.
"Hội Brotherhood có rất nhiều người tài năng, năng lực chiến đấu của họ rất mạnh. Ngay cả đối thủ của họ, Bang Blood Bottle, cũng phải dè chừng. Việc họ tìm thấy hung thủ chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Hơn nữa, sau đó các ngươi có thể đi đâu chứ? Miễn là các ngươi vẫn còn ở Thành Eternalstar, Hội Brotherhood rồi sẽ tìm ra các ngươi."
"Ngay cả khi ra khỏi Eternalstar đi chăng nữa, làm sao ngươi có thể khẳng định được thế lực của Hội Brotherhood ở bên ngoài kia sẽ không đáng sợ hơn, không thiếu kiểm soát hơn cả ở trong thành phố này chứ?"
Lời nói của Jala dường như đã đánh trúng yếu điểm của Tyres.
Sắc mặt Tyres tái nhợt đi và cơ thể cậu nhẹ lung lay.
Phải, kế hoạch của cậu còn chưa đi xa đến mức đó.
Tài trí của cậu là có hạn và cậu thiếu thốn thông tin.
Cậu không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi họ đến được Phố Red Market.
Nhưng họ đã không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?
Họ chỉ có thể tiến đến Phố Red Market.
"Đó là chuyện của chúng tôi." Nghĩ đến đó, cậu đáp lại một cách bướng bỉnh.
Jala, người dường như đã biến thành một nữ sát thủ sắc sảo và tàn độc chứ không còn là nữ bartender lười biếng và thờ ơ như trước, lắc đầu.
"Nhưng điều đó là không thể… "
Thấy Jala vẫn lắc đầu, Tyres đã cảm thấy lo lắng.
Để dành được sự trợ giúp của Jala, cậu đã dùng hết khả năng rồi…
Cậu không thể thất bại.
Cậu liếc qua đám trẻ và siết chặt nắm tay.
‘Không!
‘Đây không phải trò chơi Football Manager!
‘Không có cơ hội thử lại, không được phép thất bại!’
Tyres ngẩng đầu lên và nói một cách khó khăn:
"Tôi biết rằng so với việc cung cấp đồ ăn hay đưa cho tôi con dao găm, yêu cầu này quả là thái quá. Nhưng xin cô hãy nhìn vào ba đứa trẻ đó, hi vọng của họ cũng ở ngay trong quán bar này! Jala, xin hãy giúp tôi! Hơn nữa… "
Jala nhướn mày.
“Hơn nữa…”
Cậu bé rất miễn cưỡng nói ra những lời sau đó, bởi vì đối với cậu, đó là một sự cưỡng bách và tra tấn trần trụi.
Nhưng…
Tyres hít sâu một hơi. Không có cách nào cả.
"Hơn nữa, cô còn nợ tôi một ân tình, không phải sao?"
Tyres nói với một giọng điệu kiên quyết.
"Hả?"
Ánh mắt Jala đầy nghi hoặc và sửng sốt, nhưng rồi ngay sau đó cô bật cười.
Nữ bartender lôi con dao quắm Kukri ra và đặt trước mặt Tyres.
"Ân tình? Ngươi đang nói cái lần ngươi đề xuất ta cải biến vũ khí thành thế này hả? Cũng được thôi, vậy ta nợ ngươi một ân tình. Nhưng mà ngươi có cảm thấy nó hơi không công bằng không?"
Tyres nhìn vào con dao.
Cậu bỗng nhớ lại một đoạn hồi ức với Jala.
Đó là một việc từ rất lâu về trước.
"Jala, Jala, tôi nghĩ ra một cách để bù đắp cho sự thiếu hụt về sức mạnh và tốc độ khi tấn công của cô đó!"
"Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là chị Jala! Lượn đi. Một tên nhóc không biết gì về chiến đấu, chẳng có dị năng, không có thần thuật, cũng chẳng hiểu gì về ma pháp như ngươi thì biết gì chứ? Đừng có quấy rầy lúc ta đang luyện tập."
"Jala, tôi đang nói cái này nè! Nhìn bức vẽ này đi!"
"Eh! Kiểu dáng và độ cong của con dao này… Nhóc, ngươi tìm đâu ra cái này vậy? Trông khá là thú vị đấy."
"Nó là dao Kukri! Dù cô có tin hay không, nó là thứ vũ khí đến từ thế giới khác đó!"
"Fu, Kukri? Có dùng thì cũng phải đặt cái tên dễ nghe hơn, ngầu hơn một chút chứ! Còn nữa, phải gọi ta là chị Jala!
“Mà ngươi vừa nói cái gì? Thế giới khác hả? Xem ít mấy vở kịch ở Đền thờ Minh Dạ thôi. Đám người ở đó đều có chút vấn đề về thần kinh đấy!"
Nghĩ tới đó, Tyres lắc đầu và cố xua tan đi đoạn hồi ức kia.
Cậu chậm rãi nói từng từ một cách kiên quyết:
"Không, tôi không nói về điều đó. Cô nợ tôi một ân tình… bởi vì đã kích thích khiến Quaid trở nên điên cuồng. Bởi vì hành động của cô đã gây nên bao thương vong cho đám trẻ ăn mày, và khiến chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy trốn."
Tyres thốt ra những lời đó một cách nặng nề.
Ngay lúc đó…
Jala mở to đôi mắt và nhìn Tyres trong sự khó tin. Hàng lông mi mỹ lệ của cô không ngừng run rẩy.
"Ngươi… Sao ngươi… "
Ban đầu Tyres vẫn còn nghi ngờ. Nhưng ngay khi nhìn thấy biểu hiện của Jala, cậu đã khẳng định phán đoán của mình.
"Vâng."
Tyres gật đầu, trong lòng cậu cảm thấy thật nặng nề.
"Cô là người đã làm tay Quaid bị thương trước đó, phải không? Hắn cứ luôn miệng nguyền rủa trong lúc kêu tên cô. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi khá chắc là Quaid đã đến Quán bar Sunset uống rượu và làm gì đó chọc giận cô. Sau đó, vì lí do nào đó, hắn đến Phế Ốc trong trạng thái mất lý trí, và… tàn sát một nửa đám trẻ ăn mày."
Tất nhiên, vẫn còn những chi tiết rất kỳ lạ. Như Rick, người vẫn chưa xuất hiện cho đến lúc này. Hay việc những tên lính gác không có mặt vào đêm nay.
Đôi mắt Tyres ảm đạm đi.
“Vậy, là như thế đúng không?”
“Cái chết của hơn một nửa đám trẻ ăn mày thực sự có liên quan đến cô.”
Trong khoảnh khắc này, Tyres thực sự đã nhìn thấy sự rung động trong đôi mắt Jala.
‘Thằng nhóc chết tiệt.’
Jala thầm mắng trong lòng, nhưng con dao Kukri trong tay cô vẫn không ngừng run rẩy, phản bội lại biểu cảm trên mặt cô.
‘Làm sao nó lại thông minh như thế chứ.
‘Không chỉ là mười mấy đứa trẻ ăn mày…’ Trái tim Jala run rẩy. ‘Ta không giết chúng. Không liên quan gì đến ta.’
‘Đó đều là lỗi của Rick. Tên kế toán đáng nguyền rủa kia.’
‘Không liên quan đến ta.’
‘Thật vậy sao?’
Trước mắt cô đột nhiên hiện lên hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh nhuốm đầy máu, quấn trong một chiếc chăn len đắt tiền.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô nặng trĩu như không thể bơm được máu đi.
"Vì vậy, xin cô, hãy giúp bốn đứa trẻ ăn xin trước mắt cô. Bởi vì, đó là cách để cô trả món nợ với chúng tôi."
Tyres cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, nhưng cậu vẫn buộc mình phải nói ra điều này.
Jala nhắm chặt mắt và nhét con dao trở lại vào bốt của mình.
"Đương nhiên, nếu cô nghĩ rằng cô nợ tôi vì con dao Kukri đó, có thể tính cả nó vào. Tôi không ngại đâu."
Dường như cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt, Tyres lại cười lên.
Nhưng nụ cười đó trông thật miễn cưỡng.
Một khoảng thời gian thật dài sau đó, Jala mở mắt ra.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
"Tyres, ngươi quả là một đứa trẻ thật đặc biệt.”
"Luôn có thể đánh trúng vào điểm yếu của người khác."
"Có lẽ Quaid cũng đã chết như vậy, bằng một nhát dao trí mạng."
Ngữ khí của cô thật vô lực, khiến trái tim Tyres bỗng run lên trong sợ hãi.
Nhưng những lời tiếp theo của cô khiến cho Tyres như rơi thẳng vào hầm băng.
“Nhưng mà, vô dụng thôi…”
Jala dừng lại trong giây lát.
“Ngay cả khi ta nguyện ý trợ giúp các ngươi và bảo vệ các ngươi bằng cả mạng sống của mình…"
Khoảng dừng ngắn ngủi của Jala như muốn giết chết Tyres vậy.
“Vượt qua Phố Red Market, là điều không thể.”
Tyres cừng đờ người.
“Bởi vì, đêm nay, Hội Brotherhood sẽ tập kích Phố Red Market và tấn công Bang Blood Bottle.
“Đã bắt đầu rồi.
“Phố Red Market sẽ trở thành chiến trường đáng sợ nhất trong Thành Eternalstar đêm nay.”
Thời gian dường như đã ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
“Cô…” Tyres nói. Đôi môi cậu run rẩy, tái nhợt đi.
“Cô nói gì cơ?”
Jala thở dài.
"Bởi vậy, hãy từ bỏ đi. Ngươi đã nghe rồi đó, Phố Red Market đã trở thành chiến trường. Dù ta có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, kể cả mạnh đến mức như “Vương Quốc Chi Nộ”, ta cũng không thể mang theo bốn đứa trẻ đầy thương tích băng qua trận chiến giữa hai băng đảng."
Jala buồn bã nói.
“Không thể.”
Tyres sửng sốt nhìn Jala, rồi nhìn ba đứa trẻ đang đã ăn gần hết bánh mì ở đằng xa. Thấy cậu nhìn qua, Collia vẫy tay vui vẻ. Cô bé 4 tuổi dễ dàng quên đi mất những đau thương và nỗi buồn.
"Đừng lo, " Sinti liếm sạch vụn bánh mì trên hai tay và vỗ nhẹ Ryan, người vẫn còn hoảng sợ: "Tyres sẽ dẫn chúng ta trốn đi."
"Um, Tyres thông minh nhất!" Collia giơ mẩu bánh mì nhỏ lên và vui vẻ nói,
“Anh ấy có thể làm được mọi thứ.”
Ryan giữ chặt lấy cái tay đứt của mình và gật đầu với đôi mắt đẫm nước mắt.
Nhưng ở phía bên kia căn hầm, trước Jala, cậu bé mang theo hi vọng và niềm tin của những đứa trẻ ăn mày đó đang vùi mặt vào hai tay trong tuyệt vọng.
"Sao có thể như thế...
"Tại sao Hội lại tập kích Phố Red Market đúng vào hôm nay...
"Sao lại là hôm nay...
"Không nên như vậy chút nào..."
Cậu bé run rẩy lẩm bẩm. Jala im lặng nhìn cậu.
"Haha, ngoài ý muốn, haha...
"Không còn chỗ nào cho chúng ta đi nữa rồi...
"Hội Brotherhood có tai mắt ở mọi nơi, trừ Phố Red Market và khu Tây thành ở phía sau...
"Trừ khi chúng ta đi thẳng xuống dưới khu Hạ thành và men theo đường cống thoát nước, ở đó có một đường tắt. Nhưng đó là địa bàn của hội Iron Bat.
"Không thể được, Hội Iron Bat đã quy phục Hội Brotherhood từ lâu rồi..."
"Trở về Phế Ốc? Hủy mọi vết tích trên thi thể Quaid?
"Không thể, mấy đứa trẻ khác đã biết rồi…”
Sắc mặt Tyres xanh mét, đôi môi tái nhợt đi. Trán cậu đẫm mồ hôi lạnh.
"Cuối cùng chúng ta sẽ bị tìm ra thôi...
"Làm sao bây giờ...
"Làm sao bây giờ!"
Jala không đành lòng nhìn cậu như vậy, nhưng cô chỉ có thể lắc đầu và vỗ vai cậu.
"Các ngươi ở lại chỗ của ta đi. " Jala thở dài. "Có một người mà ta tín nhiệm có thể giấu các ngươi trong ít nhất một tháng. Nhưng dù thế nào đi chẳng nữa, Quaid cũng đã chết, Hội Brotherhood nhất định sẽ truy tìm kẻ đã giết hắn.
"Ta có thể nhờ lão già kia." Jala ngừng lại một lúc rồi nói một cách khó xử: "Hội rất tôn trọng lão. Các ngươi… ít nhất sẽ không phải chết."
‘Nhưng chắc chắn phải sống không bằng chết.’ Tyres tuyệt vọng nói trong lòng.
"Có đôi lúc…" Jala nhìn Tyres đang thất thần và thầm than thở cho cậu bé thông minh bị dồn đến bước đường cùng, "Chúng ta phải chấp nhận số phận."
Khung cảnh trước mắt Tyres lại một lần nữa mờ đi.
"Qiren… Ha… Con bé đã đi rồi. Cháu, cháu đừng đau buồn nữa… ư…"
"Cháu… Cháu không sao, dì đừng lo… Cháu ổn mà... Cháu thực sự ổn mà."
"Dì hiểu mà, Tập Nhân. Haha, có đôi lúc, chúng ta phải chấp nhận số phận. Con bé đã đi thật rồi, chúng ta phải cố gắng vượt qua thôi."
"Dì... Dì à… cô ấy..."
"Phải chấp nhận số phận thôi... ư... Chấp nhận số phận... huhu…"
‘Chấp nhận số phận.
‘Số phận của ta là gì?
‘Tái sinh ở thế giới này rồi để bị giết chết sao?
‘Ta đáng phải nhận lấy số phận này sao?
‘Thật nực cười.
‘Ta đã đọc bao nhiêu sách vở.
‘Làm bao nhiêu nghiên cứu.
‘Viết bao nhiêu luận văn.
‘Làm sao ta phải chấp nhận số phận?!
‘Làm sao ta phải tin vào cái gọi là số phận!’
Đột nhiên, Tyres ngẩng đầu lên, khiến cho Jala giật nảy mình.
Đôi mắt của cậu lúc này tràn đầy sự phẫn nộ và lòng quyết tâm.
"Nhóc, ngươi, ngươi ổn chứ?" Jala ngập ngừng hỏi.
Không biết vì lí do gì, lúc này đây cô bỗng cảm thấy hơi sợ cậu nhóc 7 tuổi này.
"Hội Brotherhood nhất định sẽ truy tìm hung thủ phải không?" Tyres đột nhiên hỏi.
Jala nheo mắt lại. "Hả?"
"Họ cần một hung thủ, " Tyres hờ hững nói như thể đó là một chuyện tầm thường.
"Họ chỉ cần một hung thủ mà thôi. "
Jala nhíu mày.
‘Tên nhóc này…’
Tyres nhìn ba đứa trẻ ăn xin ở đằng xa. Cậu hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:
"Bọn họ sẽ ở lại chỗ của cô."
Jala đã hoàn toàn sửng sốt.
"Cả ba người bọn họ sẽ ở lại đây. Cô cũng phải ở lại, để bảo vệ bọn họ. Xin hãy nói cho Hội Brotherhood rằng cô đã bắt được ba đứa trẻ ăn xin này."
Tyres nói không chút cảm xúc, mọi thứ trước mắt cậu dường như đã mất đi màu sắc.
"Tôi sẽ dặn dò ba đứa trẻ kia. Rằng tôi là kẻ ‘duy nhất’ đã giết Quaid."
"Sao cơ?" Jala ngạc nhiên nói.
Nhưng Tyres phớt lờ cô.
"Ba đứa trẻ đó đều vô tội, họ chỉ chạy trốn và bị bắt được, chỉ có vậy thôi. Tôi tin cô có thể che chở cho họ,” Tyres nói một cách chắc chắn. "Khi Hội Brotherhood đến đây, hãy nói cho họ… nói họ hãy tìm tôi."
"Tìm hung thủ giết Quaid duy nhất."
Một khoảng lặng khó tả.
Rồi, Jala ngước mắt lên, nhíu mày: "Vậy còn ngươi? Ta phải nộp ngươi cho chúng sao?"
Tyres lắc đầu.
"Tôi sẽ rời đi, một mình."
Bằng cách nào đó, Jala bỗng nhận ra rằng đứa trẻ này đã hạ quyết tâm.
Và không ai có thể lay động hay ngăn cản quyết định của cậu.
Nhưng…
"Đừng có ngốc thế, nhóc."
Jala nghiến răng và cau mày:
"Ngươi thậm chí còn không thể ra khỏi Hạ thành, nhóc. Từ kẻ ăn xin cho đến người bán rong, từ côn đồ cho đến thương nhân, tai mắt của chúng ở khắp nơi."
"Trời vừa sáng, người của Brotherhood sẽ đến bắt ngươi."
"Khi đó, ngươi sẽ hối hận vì đã không cầu xin ta giết chết ngươi ngay lúc này."
Rốt cuộc, cô không thể để cậu chết như thế.
Jala nhìn Tyres với một vẻ mặt phức tạp.
Tyres quay đầu lại. Ánh mắt cậu lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Phải."
Tyres lạnh lùng nói.
"Có lẽ tôi không thể trốn thoát."
Trên thực tế, từ khi biết nhận thức, cậu đã sống trong căn cứ của Brotherhood một năm và ở Hạ thành những bốn năm. Cậu hiểu quá rõ sức mạnh và khả năng của Brotherhood.
Nhưng…
Tyres nhìn về phía ba đứa trẻ ăn mày, rồi sau đó nhìn thẳng vào mắt Jala.
"Nhưng bọn họ có thể sống sót. Bọn họ sẽ không phải chịu đựng nỗi đau do Quaid để lại."
‘Không.’ Cậu nghĩ trong lòng. ‘Có lẽ Quaid đã để lại cho bọn họ những vết sẹo khó lành suốt cuộc đời.’
Jala vươn hai tay ra và đặt nhẹ lên vai cậu, nhưng thay vì nhìn cậu, cô lại quay mặt đi nơi khác.
Tyres có thể cảm thấy đôi tay vẫn luôn kiên định và vững vàng của Jala đang run lên nhè nhẹ.
‘Không, thực ra vẫn còn một nơi mình có thể đi.
‘Một nơi duy nhất.
‘Mình vẫn biết từ lâu rồi mà, không phải sao?’
Tyres bỗng bật cười.
‘Số phận quả là một thứ khôi hài.
‘Nó luôn trêu đùa chúng ta.
‘Và ta phải đáp trả lại nó.’
Cậu nhìn ba đứa trẻ vừa giải quyết xong mấy cái bánh mì và đang nhìn về phía cậu với ánh mắt đầy hi vọng. Họ đã không còn là những đứa trẻ ăn mày nữa rồi.
Tyres quay lại nhìn Jala với ánh mắt bình tĩnh và kiên định.
"Bây giờ là 4 rưỡi sáng, bình minh sẽ lên sớm thôi. Xin hãy nói cho tôi về những địa điểm cần chú ý tai mắt của Hội Brotherhood."
Đối mặt với ánh mắt buồn bã hơi phiếm đỏ của Jala, Tyres khẽ nói.
"Tôi nên đi rồi."
Với giọng nói khàn khàn, Jala hỏi:
"Ngươi có thể đi đâu chứ?"
Tyres ngừng một lúc và hít một hơi thật sâu.
Đi đâu sao?
"Tất nhiên…"
Khoảnh khắc tiếp theo, trong đôi mắt của Jala, cậu bé ranh ma nở một nụ cười rạng rỡ làm lộ ra đôi má lúm đồng tiền, vui vẻ nói:
"Phố Red Market."
Khí Chi Ma Năng Sư = Air Mystic: Ma Năng Sư không khí