Kingdom's Bloodline

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1304

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 1 - Huyết mạch trở về - Chương 06 - Giọt máu đầu tiên

Cảnh báo: Chương này có những cảnh bạo lực, máu me. Không dành cho những người yếu tim.

.

.

.

__________________________________________________________________

Ngay lúc Tyres vừa hoàn hồn, Quaid đã bóp lấy cổ cậu và nhấc cậu lên giữa không trung.

Tyres vùng vẫy. Cậu cố nắm chặt lấy cánh tay đang bóp cổ mình, nhưng dường như sức lực của cậu chẳng có chút tác dụng nào.

Cậu tuyệt vọng há miệng, nhưng vẫn không thể hô hấp được một chút không khí.

Hai chân cậu không ngừng đá đánh. Đầu óc cậu bắt đầu mờ nhạt dần.

Cậu không thể nghe rõ những âm thanh bên tai, cứ như là chúng đang bị một tấm vải thật dày ngăn cách. Collia đang khóc. Ryan co rúm lại trong chiếc hang và không ngừng run rẩy. Kellet ngồi trước bức tường, hoảng loạn mà rên rỉ.

Sinti và Ned hét lên giận dữ rồi lao về phía trước không sợ hãi. Một người ôm lấy đùi Quaid, một người đánh đấm vào bụng Quaid bằng nắm tay nhỏ bé của mình.

Sinti bị đánh bay ra ngoài, đụng đổ vạc nước, làm nước tràn ra lênh láng khắp sân.

Dean bị Quaid đá một cách tàn nhẫn. Cậu hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất không dậy nổi.

Tyres không có thì giờ và tâm trạng để ngạc nhiên với sự can cảm của Ned hay sự hèn nhát của Kellet và Ryan ( Hành động của Sinti thì cậu có thể hiểu được ). Cậu liều mạng dùng móng cào tay của Quaid ra khỏi cổ mình.

Cậu muốn thoát ra, muốn hít lấy không khí.

Đột nhiên, móng tay Tyres chìm vào lưng bàn tay phải của Quaid. Dường như cậu đã móc phải một vết thương hổng mới bị cắt.

Tyres không do dự, mặt cậu đỏ bừng lên trong khi móng tay cậu tuyệt vọng đào sâu vào vết thương kia.

“Argh!”

Quaid kêu lên đau đớn. Hắn buông lỏng nắm tay như sắt thép ra rồi hung hãn ném Tyres vào tường.

Tyres cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng đau đớn. Cậu dựa vào tường và không thể ngừng ho.

Quaid chụp lấy bàn tay của mình. Ở trên đó, vết thương do Jala gây ra lại bắt đầu chảy máu.

“Chết tiệt! Con khốn Jala Charlton! Thằng ranh con đáng chết!”

Quaid cố nén đau đớn và gầm lên. Cơn tức và cơn say sộc lên não hắn cùng một lúc.

*Crack!*

Quaid hung dữ đột nhiên quay đầu lại và chỉ thấy đứa trẻ phòng 17, Ansola, đang điên cuồng cố trốn thoát qua cánh cửa. Nhưng cánh cửa vừa bị Quaid đá đổ đã không chịu nổi trọng lượng của cô bé và gãy nứt.

“Haha. Mày muốn chạy hả?”

Quaid cười dữ tợn. Hắn nhào về phía trước và bắt lấy chân trái Ansola.

“Không! Không!”

Ansola gào thét trong khi Quaid cầm chân nhấc cô bé lên.

“Nhãi con. Mày biết đập sắt không? Không hả? Haha. Đừng lo, để tao dạy cho mày!”

Tyres bò dậy trong đau đớn. Ngay lúc đó, cậu nhìn thấy Quaid vung chân trái Ansola bằng cả hai cánh tay và lăng đầu cô bé về phía bức tường sau lưng cậu.

Tyres chỉ kịp tránh sang một bên theo bản năng.

Một tiếng trầm vang lên trên đỉnh đầu cậu. Giống như âm thanh mà cậu từng một lần nghe, âm thanh của quả dưa Ellend bị một người bán rau củ đập vỡ.

Phải rồi. Đó chính là người bán rong từng bị họ trộm mất bức tượng Hạo Nguyệt Nữ thần.

Tiếng khóc nỉ non của Collia biến thành tiếng hét chói tai.

Tyres bàng hoàng, không kịp nhắm mắt lại.

Chất lỏng màu đỏ trắng bắn lên mặt Tyres. Vừa ấm, lại vừa lạnh.

Vừa mới bò dậy từ mặt đất, Ned đã chứng kiến tất cả. Cậu ngã gục xuống và hét lên. Ngay sau đó, cậu quay đầu chạy về phía lỗ thông với phòng 17.

Quaid há miệng hít một hơi. Vẻ mặt hắn say sưa như thể thứ hắn hít vào không phải không khí, mà là rượu thông đen thượng phẩm. Con ác quỷ khoác da người quay đầu lại và ném xuống phần còn lại của Ansola. Hắn nhìn về phía Ned với một nụ cười hung dữ.

Trong khoảnh khắc đó, Tyres đã nghĩ rằng, vóc dáng của Ned nhỏ bé và linh hoạt, cậu ấy có thể chui qua cái lỗ trước khi bị Quaid bắt được .

Chui qua đó và mọi thứ sẽ ổn.

Chui qua đó, cậu sẽ an toàn.

Chui qua đó.

Chui đi.

Nhanh lên.

Nhưng, trước khi Ned chui qua được một nửa người, Quaid đã bắt được chân của Ned.

“Mày là thằng nhãi không kiếm đủ tiền nộp nhỉ?”

Quaid cười toe toét: “Vậy mày còn hữu dụng vào việc gì nữa không?”

Ned gào thét khi Quaid lôi cậu ra khỏi cái lỗ.

“Hét nữa đi! Mày hét chưa đủ thảm, không đã. Tiếc thật, cái vạc nước vỡ mất rồi. Chúng ta không chơi câu cá được nữa rồi.”

Quaid lắc đầu để xua tan đi cảm giác choáng váng do rượu gây ra. Hắn nhìn Sinti vừa mới ngồi dậy từ mặt đất và cái vạc nước bên cạnh cậu.

“Vậy làm đơn giản một chút đi.”

Ned vẫn còn khóc lóc và đá đánh. Quaid chụp lấy mặt cậu rồi ném cậu xuống đất. Sau đó, hắn nhấc chân phải lên, nhằm vào giữa lưng cậu bé ăn mày 6 tuổi, và dẫm xuống một cách tàn nhẫn.

“Không ——!”

*Rầm! Crack!*

Tiếng hét tê tâm liệt phế của Tyres vang lên cùng với âm thanh giòn giã làm tan nát cõi lòng.

Mọi thứ trước mắt Tyres thật mơ hồ.

*Rầm!*

Quaid dẫm thêm lần thứ hai.

*Rầm!*

Lần thứ ba.

Hét lên bằng tất cả sức lực, Sinti cầm lên một mảnh vạc nước vỡ và xông về phía Quaid.

Quaid chỉ cười và đá bay mảnh vỡ trên tay Sinti bằng một chân. Sau đó hắn bắt lấy cổ áo vải thô của Sinti và nhấc cậu lên.

Thì ra, mình không thể làm được gì cả.

Tyres cúi đầu.

Trong góc tường, cơ thể của Ansola vẫn còn im lặng mà co giật. Ned nằm úp mặt xuống mặt đất, không nhúc nhích.

Mình cho rằng mình đang bảo vệ họ.

Nhưng mình không thể làm được gì.

Không thể làm được gì.

Sinti vẫn gào thét và đấm đá. Tiếng cười cao vút của Quaid thì càng trở nên trầm trọng hơn.

“Ranh con. Hét đi! Hét tiếp đi! Tao thích nghe tiếng hét của bọn mày nhất! Có khi tâm trạng tao sẽ tốt lên và tao sẽ tha cho bọn mày đấy!”

Đôi mắt Tyres mờ đi, một cảnh tượng quen thuộc gợi nhớ lại trong trí não cậu.

Hành vi lệch lạc. Đây là định nghĩa mà chúng ta đặt ra cho những hành vi vi phạm quy tắc xã hội của con người. Người bình thường quen gọi đó là tội phạm. Tuy nhiên, chúng ta cần phải biết rằng, tội phạm chỉ là một phần nhỏ của hành vi lệch lạc. —— Thứ chúng ta quan tâm không phải là bản thân hành vi đó, mà là ý nghĩa và sự nhận thức về hành vi này trong phạm trù xã hội và phạm trù tập thể —— Durkheim là một trong những học giả đưa ra lý thuyết về các chuẩn mực xã hội sớm nhất. Ông cũng nhìn vào những hành vi lệch lạc từ quan điểm của chủ nghĩa chức năng   ——”

“Có quan điểm cho rằng việc thực thi pháp luật và trừng phạt những hành vi lệch lạc là một trong những cách để cơ quan quyền lực định hình con người và định hình cấu trúc cơ bản của xã hội ——”

Đây một mảnh vỡ ký ức kiếp trước của Tyres mà cậu vừa mới nhớ lại trong khoảng khắc.

“Ác quỷ! Ngươi là ác quỷ!”

Ngay sau đó, tiếng gào thét và những cú đá của Sinti xua tan đi cảnh tượng trước mắt Tyres.

“Đúng! Tao chính là ác quỷ!” Quaid cười. “Nói tao nghe xem nào, ác quỷ sẽ xử lý bọn mày ra sao đây?”

Tyres hít một hơi thật sâu.

Khốn kiếp.

Tâm trí của cậu rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cậu biết cậu phải làm gì.

Cậu biết cậu nên làm thế nào.

Tyres cắn chặt răng, quay người lao về phía góc phòng.

Cậu biết.

Tyres vồ lấy một hòn đá trong góc phòng. Cậu nhấc nó lên và với tay vào cái lỗ ẩn phía sau hòn đá.

Nhanh.

Phải tìm ra nó thật nhanh.

“Tốt thôi. Tao thấy mày rất gan dạ, nên tao sẽ để mày tới cuối cùng.”

Quaid cười đến mức hai bên môi không đối xứng. Hắn hung hăng mà kéo chân phải của Sinti, cho đến khi mặt cậu trở nên tái nhợt, cho đến khi ——

*Crack!*

—— chân Sinti bị trật khớp.

Quaid ném Sinti xuống và dẫm vào khớp chân bị trật của cậu.

Sinti cố gắng chịu đựng đau đớn nhưng vẫn không thể ngăn được mà hét lên. Tiếng hét bi thảm của Sinti truyền tới tai Tyres, khiến cậu đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.

Quaid rời sân và hướng vào trong phòng bước tới.

Ánh trăng chiếu xuyên qua một nửa mái nhà đã sụp, chiếu lên khuôn mặt cười của Quaid.

Ryan ôm lấy hai tay. Cậu nhìn chằm chằm dưới sàn nhà trong khi cố gắng rúc sát vào tường.

Kellet vừa run vừa bò ra khỏi cái hang. Cậu muốn mang theo Collia, người đã khàn tiếng và im lặng từ lúc nào, đi trốn.

Nhưng dường như Collia đã tê liệt vì sợ hãi. Cô chỉ khóc nức nở và không chịu nhúc nhích.

Kellet không dám nhìn sang chỗ Sinti, mà chỉ kéo Collia đi như thể cầu xin.

Nhưng sau đó, Collia đột nhiên ngẩng đầu và khóc thảm thiết như một chú cừu non.

Kellet nhận ra điều gì đó và quay đầu lại… cậu thấy, khuôn mặt cười dữ tợn của Quaid.

Cậu cảm thấy đũng quần mình ướt nhẹp.

Bị bắt rồi!

Tyres đã tìm thấy thứ mình muốn và mạnh mẽ kéo nó ra.

Sau đó.

Sau đó?

Sau đó, cánh tay phải của cậu bị nắm lấy từ đằng sau bởi Quaid đang điên cuồng và vui sướng.

“Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua mày sao, thằng nhãi? Tao biết mày là đứa xảo quyệt và gian trá nhất trong đám ranh con khốn nạn này mà! Haha!” Tay Quaid dần nắm chặt hơn trong khi miệng hắn cười đắc ý.

Không.

Tyres cảm thấy cơn đau từ cánh tay phải bị bóp chặt. Cậu cố hết sức xoay người, tấn công Quaid bằng thứ cậu vừa tìm được trên tay trái.

“Ôi, xem này!” Quaid hô lên như thể vừa tìm được kho báu. Hắn nghiêng người và tránh được cú đâm của Tyres.

Sau đó, hắn chụp được thứ trên tay trái cậu bé.

“Một con —— dao găm! Haha! Thằng nhãi, mày thực sự định dùng một con dao găm tấn công tao? Hahahahaha, mày định làm cái gì? Đâm vào đùi tao chắc?”

Quaid kéo Tyres lên và cười cuồng loạn.

Không!

Không!

Tyres tuyệt vọng nghĩ. Dao găm. Con dao găm không vỏ mà cậu trộm được ở quán bar Sunset.

Đó là hi vọng cuối cùng.

“Oh!”

Quaid ngạc nhiên mà nhìn về phía sau Tyres.

Ở đó, có một đồng xu bị lôi ra khi Tyres kéo mạnh con dao găm ra khỏi cái lỗ.

“Xem tao tìm được cái gì này?”

“Một đồng bạc?”

“Đồng bạc! Hahaha, quả nhiên mày là thằng nhãi con đáng chết! Mày giấu đi một đồng bạc!”

Tyres muốn vùng vẫy bằng tay trái, nhưng sức lực của một một đứa trẻ 7 tuổi không đủ. Cậu chỉ có thể tấn công một cách vô ích vào cái bụng cứng như tấm sắt của Quaid.

Đồng bạc đó là món quà từ vị nữ quý tộc ở Phố Red Market. Tyres không nói dối.

Nữ quý tộc mặc áo lông ngỗng đã cho cậu 12 xu đồng, cùng với…

Một đồng bạc.

Tyres tuyệt vọng nghĩ miên man.

Tất cả đều đã chấm dứt.

Mình đã thất bại.

“Làm cái giá của việc nói dối ——”

Quaid phớt lờ những cú đấm đá không đau không ngứa của Tyres. Hắn chỉ cười toe toét và dùng dao găm nâng đồng bạc lên. Hắn tung đồng xu lên rồi bắt lấy nó bằng một mặt khác của con dao găm.

Cho tới ngày nay, đồng bạc của vương quốc vẫn rất hiếm và có giá. Mặt trước của nó khắc họa chân dung vua Mindith III—— vị “Hiền quân” hiếm có trong lịch sử vương quốc, nổi tiếng trên khắp đại lục ——, và một câu châm ngôn được khắc bằng chữ đế quốc cổ.

Vương giả không nhờ huyết mạch mà tôn quý, huyết mạch lại bởi vì vương giả mà vinh.  

Tyres hoàn toàn không đọc hiểu những từ này. Nhờ gan dạ mà hỏi nữ quý tộc kia nên cậu mới biết được ý nghĩa của nó.

Ah. Tyres yên lặng nghĩ. Mình còn muốn học chữ. Mình còn muốn đọc sách. Mình còn muốn học những tri thức và trí tuệ của thế giới này mà.

Kết quả…

Quaid nâng đồng bạc lên bằng dao găm và vung vẩy con dao trên không trung. Hắn gật gật đầu như thể rất hài lòng về kĩ thuật chơi dao của mình, xem ra hắn không bị lụt nghề.

Sau đó, hắn kéo Tyres ra vài bước và ném đồng bạc vào đống lửa giữa sân.

“Làm cái giá của việc nói dối —— Tao sẽ thưởng cho mày đồng bạc này.”

Tyres nhìn vào đồng bạc đang dần chuyển đen trong đống lửa. Cậu đột nhiên ý thức được những gì Quaid định làm và càng giãy giụa điên cuồng hơn.

Nhưng đúng lúc này, Tyres nhìn thấy trong một góc tầm nhìn của mình, Ryan nhát gan, người vẫn im lặng từ nãy giờ, đang run rẩy tiếp cận phía sau Quaid và giơ lên hòn đá trong tay.

Không.

Tyres bi ai nghĩ.

Ryan chưa bao giờ đánh nhau.

Hòn đá kia.

Nó quá nhỏ.

Quá nhỏ.

“Yah!”

Sức lực của Ryan không đủ. Hòn đá chỉ đụng trúng vào sau cổ Quaid.

Nhưng nó đủ để thu hút sự chú ý của Quaid.

“Chạy! Ryan!”

“Chạy mau!”

Tyres, và Sinti đang ôm lấy chân phải trong đau đớn, đều hô lớn lên!

Nhưng Ryan là một người què. Một lần, trong lúc đi ăn xin, chân của cậu đã bị một tên trộm xấu tính đánh gãy. Bởi vì không có thuốc thang, không được điều trị, nên một thời gian sau, cậu đã trở thành một người què.

Ryan lùi về phía sau trong hoảng loạn. Cậu xoay người, khập khiễng chạy.

Quaid kéo theo Tyres đi đuổi theo Ryan.

Rất nhanh, Quaid đã bắt được cậu.

Quaid giận dữ cười.

“Thằng què!” Quaid há to miệng, thở phì phò như một con lợn rừng, “Cú vừa nãy khá đau đấy.”

*Thụp!*

Ryan bị đá ngã trên mặt đất. Trong mắt cậu ngập tràn sự sợ hãi và hối hận.

“Tôi —— tôi ——”

Không đợi Ryan đang hoảng sợ nói xong, Quaid đã dùng con dao găm, tàn nhẫn đâm vào cổ tay phải của Ryan!

“AAAA——”

Tiếng hét thảm thiết đinh tai của Ryan khiến Tyres run rẩy.

“Mày là thằng què mà, không phải sao? Mày bị què một chân nhỉ?” Quaid hét lên điên cuồng: “Vậy thì, bên trên bên dưới cũng phải đối xứng nhau mới đúng chứ!”

Ngay sau đó, Quaid nắm lấy con dao găm. Nụ cười trên mặt hắn càng dữ dội hơn.

Hắn ném Tyres xuống đất bằng một tay, rồi quay người lại tập trung vào Ryan.

Tyres nhìn Quaid đè đầu gối lên bụng Ryan. Sau đó, hắn giơ dao găm ra, đặt vào cổ tay của Ryan vừa bị hắn đâm.

 Rồi bắt đầu.

Cưa.

Giống như là cưa gỗ vậy.

Tyres thống khổ nhắm mắt lại.

“Không! Không! A! A! Không! Đừng! AAAA!”

Tiếng hét thảm thiết của Ryan đã biến thành tiếng gào rú khôn nguôi.

Tiếng gầm của Sinti vẫn vang lên bên tai.

Tyres không nhìn vào Collia đang khóc và Kellet im lặng.

Làm ơn, mọi thứ hãy kết thúc đi.

Kết thúc đi.

Khi mà tiếng rên không dứt của Ryan đã biến thành tiếng nức nở đau đớn, Tyres đã chết lặng. Cậu đột nhiên cảm thấy cổ áo lại bị Quaid nắm vào và nâng lên.

Cậu thấy thứ gì đó nóng bỏng ở rất gần.

Tyres mở to mắt, cậu nhìn thấy chuôi con dao găm đang ở trước mắt mình. Bên trên, là đồng bạc đó.

Đồng bạc đã bị lửa đốt cháy đen.

Cái nóng như thiêu đốt của nó ập vào mặt cậu.

“Há miệng ra.” Quaid nói, tàn nhẫn mà hờ hững.

Gần đó, Ryan đang ôm lấy tay phải đẫm máu. Đôi mắt cậu đã không còn cảm xúc. Cậu chỉ nằm nghiêng ở nơi đó, thân thể run rẩy từng lúc.

Chỉ còn một chút da thịt trên bàn tay phải, dính liền vào cổ tay cậu.

Tyres thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mà nhìn Quaid.

“Không chịu sao?”

Quaid lắc đầu và cười, “Vậy thì đôi mắt kia cũng được.”

Sau đó, Quaid cầm lấy dao găm và dí đồng bạc đen xì ở trên con dao lại gần mắt Tyres.

Chân dung đức vua Mindith bị thiêu đen, đang dần đến gần mắt cậu.

Dòng chữ khắc trên đó dần rõ ràng hơn.

Vương giả không nhờ huyết mạch mà tôn quý.

Huyết mạch bởi vì vương giả mà vinh.

Ngay trong khoảng khắc đồng bạc chuẩn bị ấn vào mắt Tyres.

“Argh!”

Tyres gầm lên giận dữ. Đột nhiên, cậu gồng dậy rồi cắn lấy ngón út bàn tay đang cầm dao găm của Quaid.

Quaid rống lên đau đớn. Hắn ngửa mình ra sau, đồng bạc trên con dao rơi ra, rơi xuống trên khuôn ngực trần của Tyres.

Một cơn nóng nỏng đập vào ngực cậu!

“AA —— Không!”

Cảm giác bỏng mãnh liệt khiến cho cậu đau rát!

Cơn đau như cắt khiến Tyres không thể chịu đựng nổi. Cậu nhả tay Quaid ra rồi cố gắng chạm vào đồng bạc.

“Thằng ranh con đáng chết!” Quaid nhìn vào ngón út đẫm máu của mình, hắn lồng lộn lên.

“Vậy tao sẽ tặng mày cái này làm kỉ niệm!”

Quaid đấm Tyres rồi nhào lên áp đảo cậu. Hắn dùng dao găm đè mạnh lên đồng bạc đen xì trên ngực Tyres.

*Xèo!* Đó là âm thanh tựa như bàn ủi sắt bị làm lạnh nhanh chóng.

Ngoại trừ một điều, thứ dùng để làm lạnh, chính là máu thịt.

“AAAAAA ——”

Tyres thét gào. Khuôn ngực bị cháy xém bốc lên một mùi khét.

Cơn đau đớn lan ra cứ như tất cả cơ bắp của cậu đều đang bị thiêu đốt.

Quaid ấn chặt đồng bạc xuống suốt 5 giây. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thống khổ đến biến dạng của Tyres trước khi cảm thấy hả dạ rồi thả cậu ra.

Ngay khi được buông lỏng ra, Tyres gạt ra đồng bạc dán trên ngực mình, không màng việc nó vẫn còn nóng bỏng.

Mang theo máu và thịt bị đốt rụi, đồng bạc lăn xuống trên mặt đất, ‘keng’ một tiếng.

Một giọt máu của Tyres rơi xuống trên mặt đất rồi bốc hơi nhanh chóng.

Cậu chỉ nằm trên mặt đất, nước mắt không ngừng trào ra.

Chết tiệt. Mình rõ ràng là một người trưởng thành mà đúng không?

Tại sao, tại sao mình lại khóc chứ?

“Tiếc thật đấy. Nuốt vào hay cho lên mắt vui hơn nhiều.”

Quaid cẩn thận gảy đồng bạc lên, tiếp tục ném vào đống lửa.

“Không sao. Chúng ra có thể chơi tiếp mà.”

Tyres nhắm chặt mắt. Cảm giác bỏng ở ngực không chỉ không giảm bớt, mà còn tăng lên, nóng hơn nữa.

Dường như có một thứ sức mạnh gì đó.

Đang lớn dần lên.

Ta chỉ cần, chỉ cần, chỉ cần cắt cổ họng Quaid ra, là được. Cậu yên lặng nói trong lòng.

Khi Tyres mở mắt ra lần nữa, cậu chỉ nhìn chằm chằm Quaid bằng ánh mắt lạnh như băng.

Quaid nhìn đôi mắt vô hồn đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy thật nhàm chán.

“Hey, thằng nhãi, không muốn chơi nữa sao?” Quaid đá Tyres một cái.

Tyres chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

‘Đến đây đi’ cậu nghĩ. ‘Lần này, mắt hay là mũi cũng được.’

‘Tùy ngươi.’

‘Dù sao thì, ngay cả khi đã ở đây, ta cũng không thể làm gì, không phải sao?’

Quaid nhìn vào mắt Tyres và xác nhận sự thờ ơ của cậu.

Quaid cực kì ghét loại thờ ơ này. Năm đó, khi hắn vẫn còn đi thu nợ, mấy kẻ đi vay như vậy là phiền phức nhất. Điều đó có nghĩa là dù hắn có tra tấn kẻ đó ra sao, hắn cũng không thể thu được một đồng nào.

Chán chết. Quaid phỉ nhổ. Hắn cảm thấy niềm vui của mình vừa bị phá hỏng.

Lãng phí quá nhiều thời gian.

Tuy nhiên, khi hắn quay đầu lại và thấy hai đứa ăn mày khác trong góc tường, mắt hắn lại sáng lên.

Collia vẫn đang khóc và Kellet đang nhìn với ánh mắt sợ hãi. Quaid duỗi tay vào một trong sáu cái ổ ở phòng 6, hướng đến chỗ cô bé nhỏ tuổi nhất.

Đồng tử của Tyres tập trung lại ngay lập tức. Sinti kinh hoảng nhìn cảnh tượng đó. Ngay cả Ryan cũng buông cái tay đứt của mình ra, ngẩng đầu lên.

Không.

Không!

Đó là Collia.

Đó là đứa em út của họ.

Đứa trẻ đó!

Cảm giác bỏng ở ngực cậu càng trở nên nóng hơn. Mọi cơ bắp của cậu cứ như thể bị thiêu đốt vậy.

Collia chỉ biết khóc.

Con bé mới chỉ có 4 tuổi.

Khốn nạn!

Sao ngươi dám!

“Collia!”

“Ác quỷ! Đến đây này!”

“Ngươi dám! Ngươi không thể!”

Tyres, Sinti, ngay cả Ryan đang ôm lấy cánh tay, đều điên cuồng mà bò về phía Quaid. Tuy nhiên, chỉ với một cái gạt chân của hắn, bọn họ đều bị quét về góc tường.

“Ngươi không được làm đau cô ấy!”

Nhưng vào lúc này, một bóng hình cố chấp chặn ở trước cái ổ.

Đó là Kellet, người vừa mới bị dọa trốn vào trong cái ổ của mình.

Trong khoảnh khắc này, cậu dũng cảm chắn phía trước để bảo vệ Collia.

Nhưng Tyres chỉ đau đớn lắc đầu.

Không. Cậu không đủ.

Kellet bị Quaid dễ dàng tóm lấy.

“Đừng có quấy rầy tiết mục giải trí của tao.” Quaid cười một tiếng. Sau đó, hắn không chút do dự, không chút chần chờ, không chút chướng ngại, cắt cổ Kellet.

Kellet mở to hai mắt, dường như cậu không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Tyres tê dại ngã gục xuống đất. Ryan bắt đầu không bình thường, cứ vừa khóc lại vừa cười. Trong khi đó, Sinti chỉ có thể đấm xuống mặt đất một cách dữ dội.

Kellet không thể nói lên lời nào, khí quản bị đứt, máu từ động mạch của cậu trào ra. Quaid chỉ đơn giản là gạt cậu sang một bên.

Tiếng khóc của Collia càng trở nên dữ dội hơn.

“Đừng! Đừng bắt Collia! Collia ngoan lắm! Collia không bị thương hàn mà! Collia không có!”

Quaid túm lấy tóc Collia và xách cô bé ra khỏi cái hang như một con vật nuôi.

Sau đó, hắn cầm lấy dao găm, gảy đồng bạc trong đống lửa ra.

“Tên khốn nạn! Chết tiệt!”

Tyres nhắm mắt lại và gầm lên bằng tất cả sức lực.

Cậu căm hận chính bản thân mình.

Căm hận cái thế giới chết tiệt này.

Sau đó.

Sau đó, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Quaid.

Trong tiếng khóc tuyệt vọng của bé gái, gã đàn ông đó dùng dao găm, lấy đồng bạc đã bị đốt nóng lần thứ hai, đè lên mặt Collia.

Tiếng khóc nức nở của bọn trẻ vẫn vang lên bên tai.

Tiếng khóc của Collia đã không còn liền mạch.

'Tại sao những chuyện này lại xảy ra?'

Tyres nằm trên mặt đất không nhúc nhích, dường như tất cả mọi hi vọng đã rời bỏ cậu. Sự tuyệt vọng lấp đầy đôi mắt cậu.

Chỉ có vết thương ở ngực, nơi vừa bị đốt bỏng, vẫn đau nhói lên.

Quaid nhấc cả con dao găm và đồng bạc ra khỏi mặt cô bé khiến cô hét lên đau đớn.

Hắn thở một cách nặng nề và nhìn quanh một vòng, bổng nhiên hắn cảm thấy thật nhàm chán.

'Giải quyết nhanh bên này rồi đi tìm bọn nhãi con khác thôi.'

'Khoan. Làm như thế, có phải là không tốt lắm với Hội không?'

Cơn say của Quaid đã bắt đầu tan đi.

'Sao chẳng được. Nếu Rick với đám tay sai của hắn không xuất hiện, thì không có vấn đề gì cả.'

Hắn nhắm mắt lại, lắc đầu.

Sau đó, hắn giơ cả hai tay lên định bẻ cổ bé gái.

Huh?

Khi Quaid giơ tay trái lên, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. 'Mới nãy mình còn cầm dao găm để ấn đồng bạc lên mặt con bé mà nhỉ?'

Dao găm?

Hắn không nghĩ nhiều.

Quaid tiếp tục nâng lên tay trái, đặt lên cổ Collia.

Trong khoảnh khắc đó, Tyres đang tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất thì đột nhiên sờ đến một thứ gì đó trong tay phải. Cậu run lên.

Dao găm?

Cậu cũng không nghĩ nhiều.

Tyres run rẩy đứng dậy, giấu hai tay ra sau lưng.

Sau đó, mọi thứ cứ đột ngột xảy ra như vậy.

Trong mắt Sinti, Tyres, người vừa mới nằm run rẩy trên mặt đất, đột nhiên tấn công.

“Đi chết đi!”

Tyres giải phóng hết tất cả sự điên cuồng trong cả hai kiếp sống của mình nhằm vào cổ Quaid. Một phát đâm, và xoắn.

“Phiền phức!”

Quaid đã sớm nhìn thấy động tác của Tyres nhưng hắn không để tâm mà chỉ dùng cùi chỏ đẩy ra theo phản xạ.

Sau đó, Tyres bị Quaid đang không kiên nhẫn đánh bay ra.

*Rầm!*

Tyres đâm đầu vào bên cạnh cái hang nhỏ, choáng váng. Nhưng cậu vẫn ngoan cường ngẩng đầu, nhìn vào bàn tay mình.

Ở đó, nắm lấy con dao găm mà cậu trộm được từ quán bar Sunset.

Lưỡi dao nhuốm đẫm máu.

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như tĩnh lặng lại.

Quaid ngẩn ra một lúc. Hắn cúi đầu, kinh ngạc nhìn Tyres, người đang ngồi trên mặt đất và ho sau khi bị đánh bay.

Ánh mắt kinh ngạc của Quaid không kéo dài lâu. Hắn đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra với mình.

Hắn đột nhiên buông Collia ra và chạm vào cổ mình bằng đôi tay run rẩy.

Một cảm giác ấm, ướt át, dinh dính truyền từ xương quai xanh xuống ngực, xuống bụng hắn.

Trong mắt Quaid, thằng ranh đáng chết kia —— Tyres đang cố hết sức, nhưng kiên định, bò dậy từ trên mặt đất. Cậu đang nắm lấy con dao găm với đôi tay run rẩy. Dù cậu đang run rẩy nhưng đôi mắt cậu vẫn ổn định.

Trong khoảnh khắc đó, Quaid cảm thấy có chút bối rối.

Hắn lơ đãng đặt cả hai bàn tay lên cổ, sợ hãi che đi lỗ hổng lớn đang trào máu ở cổ mình.

Nhưng đôi tay run rẩy và cằm dường như đang chống lại ý muốn của hắn. Dòng máu đỏ tươi như thuốc nhuộm đang tuôn ra không ngừng từ động mạch của hắn.

Quaid nghiến răng. Hắn cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn ra, hắn lui về phía sau một bước.

Nhưng, một bước đó khiến cho hắn mềm oặt ra rồi ngã xuống đất, không đứng lên nổi.

Tyres vẫn ngẩng đầu, dù cảm giác bỏng nơi ngực vẫn còn. Trong ánh mắt sợ hãi của Sinti và Collia, trong tiếng cười không rõ cảm xúc của Ryan, cậu nhìn vào Quaid bằng sự lạnh nhạt nhưng kiên định.

“Xuống địa ngục đi.”

Cậu gằn từng từ một.

“Rác rưởi.”

Quaid càng nghiến răng mạnh hơn, lửa giận lại bùng lên trong hắn.

Nhưng không giống như trước, thứ đi cùng với lửa giận không phải sức mạnh.

Thay vào đó, cảnh tượng trước mắt hắn như tối dần, mơ hồ dần, xa dần, nhỏ dần, rồi —— sụp đổ.

Tròng mắt hắn lồi ra như muốn bật ra khỏi hốc mắt, hắn gắt gao nhìn trừng trừng Tyres.

'Sao... có thể…'

'Tao là “Huyết phủ”... là Roda…'

Cổ hắn thật lạnh, thật lạnh. Cơn đau dường như đang biến mất.

Trong cơn tuyệt vọng, Quaid đưa lên đôi tay đang run rẩy.

Hắn duỗi ra bàn tay bị Jala đâm, cố vươn về phía Tyres, khàn khàn mở miệng.

“Thằng ranh con —— đáng chết ——”

Bàn tay đẫm máu sượt nhẹ qua và để lại một vệt máu trên khuôn mặt lạnh băng của Tyres.

Đó là những lời cuối cùng của “Huyết phủ” Quaid Roda trên thế giới Errol.

Émile Durkheim: Nhà xã hội học người Pháp nổi tiếng Functionlism: Một trường phái ban đầu trong tâm lý học.