‘Ngẫu nhiên ư…’ Tyres gục đầu xuống. Một cảm giác nặng nề và bất lực trỗi dậy trong lòng cậu. ‘Quả nhiên, tai ương luôn luôn bất chợt đến mà.’
Khoảnh khắc đó, nụ cười chẳng rõ thật giả của Khí Chi Ma Năng Sư bỗng hiện lên trong trí óc cậu như muốn nói “Nhìn đi, đây chính là ‘sự trùng hợp’ đấy.”
Yodel lặng lẽ thu hồi mồi lửa.
Quý tộc trung niên cố gắng làm dịu lại cơn phấn kích của mình, ông nhìn Tyres và dịu dàng vỗ đầu cậu.
“Không sao đâu, cậu bé. Tên tôi là Gilbert Caso. Cậu có thể tin tưởng tôi, giống như cách mà cha cậu tin tưởng tôi vậy.
“Nào, lại đây, tôi sẽ đưa cậu về nhà… đi gặp cha của cậu.”
Phải mất một phút, Tyres mới có thể hồi phục lại sau cơn choáng váng.
Trong lúc đó, vô luận là Yodel hay Gilbert, cả hai người họ đều kiên nhẫn chờ đợi cậu.
“Chúng ta đi thôi.” Khi Tyres ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu đã bình tĩnh lại.
Gilbert gật đầu và lộ ra ánh mắt tán thưởng. Ông đứng lên và đưa tay ra hiệu về phía cỗ xe ngựa.
Tyres quay đầu nhìn Yodel. “Yodel, anh cũng sẽ đi với tôi, đúng không?”
“Đương nhiên.” Giọng nói khàn khàn của Yodel, giờ phút này đây, khi vang lên trong tai cậu lại mang đến cảm giác dễ chịu đến nhường nào. “Xin hãy lên xe trước, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Tyres hít một hơi thật sâu và sải bước về phía cỗ xe ngựa. “Ngài Gilbert.”
“Vâng, thưa cậu chủ, có chuyện gì sao?”
“Trước đó ngài làm công việc gì?”
“Hiện tôi đang làm việc trong Bộ Ngoại Giao, thưa cậu chủ Tyres.”
‘Bộ Ngoại giao?’ Tyres nghiêng đầu và đảo mắt với Yodel, ở góc độ mà Gilbert không thấy được.
Tyres quay lại. Chẳng rõ vì sao, cậu mơ hồ cảm thấy Yodel đang mỉm cười ở phía sau chiếc mặt nạ.
Tyres bước đến trước cỗ xe ngựa. Dù trông rất đơn giản, nhưng phải chắc chắn một điều rằng, cỗ xe này rất mắc tiền. Trên cánh cửa pha lê của toa xe màu đen tuyền, người ta còn đính lên những viên đá tinh thể để trang trí.
Hai con ngựa lớn thuần đen đang lẳng lặng nhay nhay cái dây cương. Một con trong đó thân thiết ngả đầu về phía Gilbert.
Nhìn vào cái bục xe cao cao, Tyres bắt đầu so sánh nó với chiều cao của cái cơ thể bảy tuổi này, bất giác cậu cảm thấy có chút khó chịu.
Chẳng chờ đến lúc cậu quay đầu lại, Gilbert, người đang đứng bên cạnh, đã mở cửa xe ngựa và ôm cậu vào trong, đặt lên toa ghế sô pha màu đỏ sẫm.
“Tôi thành thật xin lỗi vì đã không chuẩn bị ghế để cậu lên xe.” Gilbert áy náy mỉm cười và đóng cánh cửa lại. “Nhưng tôi đảm bảo đây sẽ là lần cuối.”
Tyres ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha rộng lớn. Cậu không biết nó được làm bằng chất liệu gì, mặc dù nó thực sự rất thoải mái, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút bồn chồn.
Bốn góc của toa xe được chiếu sáng bằng sơn dạ quang, giúp cho cậu có thể phần nào nhìn rõ được những vật trang trí trong xe. Ở mặt sau toa xe là hình vẽ một ngôi sao được đóng trong chiếc khung tròn và cố định ở đó.
‘Một, hai, ba, bốn, năm… chín. Sao chín cánh.’ Tyres thầm nghĩ, ‘Đó là một ngôi sao chín cánh.’
Trước khi cậu tỉnh lại từ trong mạch suy nghĩ, cỗ xe ngựa đã chuyển động.
Tyres bò đến chỗ cửa sổ. Trời vừa tờ mờ sáng nên cảnh sắc bên ngoài vẫn còn chưa rõ lắm.
Thế rồi, Tyres lại chán nản ngồi xuống ghế sô pha.
“Yodel, anh còn đó không?” Cậu hỏi dò.
Ngay lập tức, một tiếng trả lời vang lên bên tai cậu. “Vâng.”
Tyres giật nảy mình. Cậu ngồi dậy và nhìn xung quanh. Nhưng ngoại trừ Gilbert đang lái xe ra, không còn ai khác ở trong hoặc ngoài toa xe cả.
‘Bỏ đi, dù sao thì mình cũng quen rồi.’
Tyres ngồi trở lại trên ghế sô pha và tiếp tục hỏi, “Chúng ta đang ở đâu?”
“Phía trước là dinh thự Mindith.” Giọng nói khàn khàn đó lại lần nữa vang lên.
‘Min- min- min cái gì cơ? Sao cũng được, dù sao thì mình cũng chẳng biết.
‘Ai có thể nghĩ đến, chỉ mới vài tiếng trước thôi, mình còn đang ở trong Phế Ốc, phải đổ máu vì sinh tồn, phải chịu thương để trốn thoát khỏi phố Red Market, mà bây giờ?’
Tyres vỗ vỗ vào chiếc ghế sô pha bên dưới, cậu tự hỏi cha của mình trong kiếp này sẽ là ai.
‘Mặc kệ đi. Tới đâu hay tới đó. Đến cả một sinh vật kỳ dị và bất tử như Ma Năng Sư mà mình còn gặp qua, còn thứ gì có thể khiến mình sợ nữa chứ?’
Tyres thở hắt ra. Bỗng cảm thấy hơi nóng, cậu giật xuống mảnh áo rách trước ngực.
Vô tình, cậu đụng phải vết thương ở đó.
Tyres rít lên và nhìn vào vết bỏng trên ngực mình.
Trên mép miệng vết thương bị Quaid đốt bỏng, Tyres lờ mờ thấy được một vòng hoa văn viết bằng ngôn ngữ cổ được in ngược trên đó.
‘Đây là… Vương giả không nhờ huyết mạch mà tôn quý.’ Tyres nhớ lại những dòng chữ trên đồng bạc kia.
Cậu bỗng gõ trán vào mình một cái.
‘Mindith… Đồng bạc Mindith? Đó chẳng phải… là vị Hiền Vương một thời của Lodestar sao? Đợi đã, dinh thự Mindith?’
Cỗ xe ngựa đột ngột dừng lại.
Trong lúc Tyres còn đang chìm trong những suy nghĩ rối rắm, Gilbert kính cẩn mời cậu xuống xe.
Bên ngoài xe ngựa, là một khu vườn nhỏ tinh xảo, được bao phủ bởi những viên gạch lát rắn chắc mà Tyres cũng chẳng rõ nó được làm bằng chất liệu gì. Ở giữa khu vườn có một đài phun nước tinh mỹ, suối nước tuôn ra từ miệng một con rồng đá đang ngửa mặt lên trời mà gầm thét.
Tyres ngơ ngẩn quay đầu nhìn vào cánh cổng sắt lớn màu đen trong khu vườn. Trên những cánh cửa sắt đen đó, tựa hồ có chạm khắc những bức phù điêu. Tyres không nhận ra những hình vẽ trên đó đang miêu tả cảnh tượng gì. Nhưng phía trên cánh cổng sắt, dựng ở hai bên trái phải, là hai lá cờ lớn đang bay phấp phới trong gió.
Trên những lá cờ nền xanh lam với viền trắng, có hai ngôi sao hình chữ thập màu bạc giao nhau, ngôi sao nhỏ hơn được xếp ở phía dưới bên phải của ngôi sao lớn.
Tyres nhận ra lá cờ đó. Trên cổng thành phía Tây, nó chính là lá cờ được treo ở vị trí cao nhất.
Nền lam viền trắng, hai ngôi sao hình chữ thập màu bạc —— Đó là Quốc kì của Vương quốc Lodestar.
Trên hai lá cờ trong khu vườn, còn có thêm một ngôi sao chín cánh nhỏ màu bạc xen vàng được thêu ở góc dưới bên trái của ngôi sao hình chữ thập màu bạc lớn. Ngôi sao có bốn cánh màu vàng và năm cánh màu bạc.
Đó là hoa văn được khắc ở mặt sau cỗ xe ngựa.
Lúc Tyres tỉnh táo lại, trước mắt cậu, đã là một tòa nhà ba tầng tráng lệ. Tám cây cột được chạm khắc tinh xảo chống đỡ cho ban công lớn của tầng hai. Có ánh sáng rọi xuống từ một trong những ô cửa sổ ở giữa tầng trên cùng.
Cửa chính của ngôi nhà được làm bằng gỗ tuyết tùng. Tyres từng thấy một thương nhân bán đồ nội thất giao bán một cái bàn bằng gỗ tuyết tùng lớn với giá năm mươi đồng vàng tại chợ lớn cạnh cổng thành phía Tây.
Đương nhiên, cuối cùng thì ông ta đã ‘tự nguyện’ ngã giá chiếc bàn xuống còn một đồng vàng cho Hội Brotherhood.
Tyres đi theo Gilbert với cái đầu vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê. Cậu từ chối Yodel khi anh đưa hai tay ra đề nghị được bế cậu. Trong lúc nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau đớn và mỏi mệt từ những vết thương trên khắp cơ thể, cậu gian nan đi qua cánh cửa gỗ tuyết tùng cao lớn.
Cửa vào và đại sảnh, bao gồm cả hành lang dẫn đến cầu thang xoắn ốc, đều được chiếu sáng bởi những ngọn đèn Bất diệt lớn và hoa lệ đốt bằng dầu Vĩnh cửu. Trong hành lang, những người lính được trang bị đầy đủ đang đứng canh gác với sự tập trung cao độ. Có vẻ họ đã được lựa chọn rất kỹ càng, bởi chiều cao của họ đồng đều nhau. Họ đều được trang bị đầy đủ với kiếm, khiên, cung. Và trên những tấm khiên sắt của họ, đều có biểu tượng ngôi sao chín cánh màu bạc xen lẫn màu vàng.
Tyres vịn vào lan can cầu thang và chậm rãi bước lên tầng hai.
Trên tầng hai, có ba bức chân dung treo trên bức tường đối diện với cửa chính tòa nhà.
Ở chính giữa, là một dũng sĩ trẻ với tư thế hiên ngang, dũng mãnh đang cầm trường thương xung trận. Anh sở hữu một khuôn mặt anh tuấn với thần sắc oai hùng. Giữa khung cảnh chiến trường khốc liệt, mang trên đầu chiếc vương miện bạc với bảy ngôi sao, anh xông lên phía trước mà không hề sợ hãi.
Bức tranh bên trái vẽ một người chiến binh với thân hình cường tráng cầm kiếm và khiên trên tay. Trên chiếc khiên của ông có một ngôi sao chín cánh màu bạc. Trên đầu ông đeo chiếc vương miện với chín ngôi sao, nét mặt ông kiên nghị và dũng cảm đến phi thường. Ở phía sau ông, một đại thụ xanh tươi cao chót vót đang che ngợp bầu trời.
Phía bên phải là bức chân dung của một người đàn ông trung niên hòa ái, nhân từ. Bức tranh vẽ ông đang ngồi. Sau lưng ông là một tòa thành sáng ánh đuốc. Tay trái ông cầm một thanh quyền trượng quý báu nạm những viên đá tinh thể màu xanh lam. Trong tay phải ông là một quyển sách dày, ở trên đó có năm bức vẽ mô tả những thứ như mặt trời, mặt trăng, hay những vì sao.
Ba quý tộc, ba phong thái khác nhau. Nhưng người họa sĩ dường như đã nắm bắt được nét cuốn hút riêng của từng người. Tyres ngơ ngẩn nhìn ba bức tranh chân dung. Họ giống như là người thật vậy.
Có vẻ như đây thực sự là một gia đình quý tộc lớn có di sản sâu rộng.
Thật không may, Tyres không nhận ra bất cứ ai trong số họ.
‘Đợi đã, sao người đàn ông trung niên điển trai kia trông quen mắt thế nhỉ?’
Đang định vén áo lên để nhìn xem bức chân dung trên vết bỏng ở ngực mình, Tyres bỗng nghe thấy một tiếng bước chân đều đều truyền đến.
“Đây là Tormond I, vị hoàng tử cuối cùng của Đế Quốc Cuối Cùng , và là người sáng lập của Lodestar. Được biết đến với danh hiệu ‘Phục Hưng Vương’, sự quả cảm của ngài trong trận Chung Kết Chi Chiến vẫn còn được ca tụng đến tận ngày nay.
“Bên trái là Midier IV. Ngài là đồng đội của Anh hùng Chara và Tiên tri Kaplan, ngài là người bảo vệ Thánh Thụ . Người đời vinh danh ngài là ‘Thủ Thệ Giả’ . Ngài kết hôn với Nữ hoàng Elf, và kể từ ngày đó, hoàng tộc Jadestar đã sở hữu trong mình dòng máu của tinh linh.
“Và người cuối cùng, là Mindith III, ‘Hiền Vương’ . Tất cả mọi người, từ quý tộc cho đến tế tự, từ thương nhân cho đến những kẻ ăn xin, đều ca tụng tài đức thống trị anh minh của ngài.”
Một giọng nói nặng nề và đầy quyền uy, vang lên thật trầm, mà lại như tiếng sấm ẩn sau những đám mây đen, khiến cho không khí cũng phải khẽ rung lên.
Gilbert và Yodel đang đứng sau Tyres, đều đồng thời quỳ gối xuống.
Tyres nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi khẽ ngẩng đầu lên.
Một bóng người cường tráng chậm rãi bước đến trước mặt Tyres. Khuôn mặt hùng dũng và cương nghị của ông khiến cậu không khỏi nhớ tới người chiến binh cầm kiếm khiên trong bức chân dung bên trái ở trên tường.
Đó là một người quý tộc đang ở độ tuổi tráng niên, với thân hình vạm vỡ, mái tóc đen, sống mũi cao, khuôn mặt rộng và đôi mắt sâu thăm thẳm. Ánh nhìn từ đôi mắt màu trời xanh của ông sắc bén tựa như những thanh kiếm. Vị quý tộc cầm một thanh quyền trượng trên tay trái. Ông đứng trước Tyres và tỉ mỉ dò xét cậu.
Tyres sửng sốt nhìn lại người quý tộc ở trước mắt mình. Cậu bắt đầu cảm thấy một sự căng thẳng khó mà kiểm soát nổi.
Dù đã sống đến cả hai đời người, chưa có một ai từng dạy cậu phải làm gì trong những lúc như này cả.
Vị quý tộc tráng kiện kia xem xét cậu trong một hồi lâu, lâu thật lâu đến mức Tyres bắt đầu cảm thấy lúng túng. Tuy nhiên, đối với Tyres, ánh mắt đó không hề có chút thân thiết hay an bình. Ngược lại, nó thật áp lực, thật nặng nề, nó khiến cậu cảm thấy hơi khó thở.
Nói một cách không dễ nghe lắm thì, ngay cả ánh mắt điên cuồng của Asda Sakern cũng còn dễ chịu hơn thế này.
Nhưng rồi, cậu bé bỗng chú ý tới rằng, vị quý tộc tráng kiện ở trước mặt cậu, đang đội một chiếc vương miện giống với chiếc vương miện có chín ngôi sao của người chiến binh cầm kiếm khiên kia. Hơn thế nữa, dù có nhìn kiểu gì thì Tyres cũng thấy thanh quyền trượng trên tay trái ông chính là một bản sao hoàn hảo của thanh quyền trượng khảm tinh thể màu xanh lam trong tay phải của người đàn ông trung niên trong bức họa.
Ở bên cạnh, Gilbert thấp giọng nhắc nhở, “Này cậu bé, người đó chính là cha của cậu đấy.”
“Cha?” Tyres không kìm được tiếng lẩm bẩm. Cậu hạ mắt xuống và nhìn vào tấm áo choàng màu xanh lam trên lưng người đàn ông đó.
Khuôn mặt của người cha trong kiếp trước của cậu dần dần hiện lên, nhưng lại có chút mơ hồ.
Tyres hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại tiêu điểm.
“Ngài là ai?” Cậu nghe thấy giọng nói của mình đều đều vang lên.
Vị quý tộc cường tráng ấy không trả lời, mà chỉ khẽ nhíu mày.
Đúng lúc đó, Gilbert ngẩng đầu lên. Với một ngữ khí chắc nịch, đầy uy nghi và kính trọng, ông trang nghiêm nói:
“Đây là Kessel Mindith Eddie Jadestar, Đức Vua Kessel Đệ Ngũ của hoàng tộc . Ngài là hậu duệ chính thống của hoàng thất Final Empire, và là người thừa kế của Phục Hưng Vương Tormund.
“Ngài là bá chủ của tộc người Rudol ở Bán đảo phía Tây và tộc người phương Bắc, ngài là người đã chinh phục Ngai Vàng Cốt Long và Tế Đàn của Mạc Thần.
“Ngài là người bảo vệ của Thánh Thụ và Công Quốc Sera, người bảo vệ Thành Steel và Liên Minh Tự Do.
“Ngài chính là Thiết Oản Vương, quốc vương tối cao thứ 39 của Vương Quốc Lodestar, của Quần đảo phương Nam và Hoang mạc phía Tây.”
Tyres chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng mình, hơi thở cậu dần trở nên gấp gáp. Một luồng áp lực ngạt thở như thực chất đè nặng xuống cậu.
Kessel nhìn Tyres với một ánh mắt thâm thúy. Một lúc sau, ông quay đầu nhìn xuống Gilbert và Yodel đang ở bên cạnh Tyres.
Đức Vua Kessel V mở miệng, dùng một chất giọng trầm thấp mà vang dội, rõ ràng và chậm rãi, nói.
“Vậy, đây chính là hậu duệ của ta, huyết mạch của vương quốc?
“Là huyết mạch cuối cùng, cũng là duy nhất còn lại, trên toàn bộ Vương quốc Lodestar này?”
_____________________________________________________
Xong Arc khởi động, dài vc @@…
Final Empire Sacred Tree: Cây thần Oath Keeper The Wise King Tạm hiểu là vị vua thứ 5 có cái tên Kessel trong hoàng tộc Dragon Skeleton Throne Desert God’s Altar Iron Hand: Bàn tay sắt, có lẽ không chuẩn lắm đâu =.=, cơ mà nghe hay hơn “Thiết Thủ”