“Hắn làm sao mà lại uống thành như vậy?”
Tại một ngôi nhà bỏ hoang ở khu hai Hạ thành, trợ thủ của Quaid —— Nayer Rick chán ghét nhìn tên Quaid đang ôm lấy bình rượu, say bê bết như một vũng bùn nhão.
Hắn vẫy vẫy tay, gọi hai tên thành viên Brotherhood trẻ tuổi lại, đỡ Quaid xuống.
“Nhốt hắn vào một ngày, lúc nào tỉnh lại thả ra.”
‘Uống đến mức đấy... xem ra hắn chưa đánh đứa bé kia đến nỗi nào’. Rick nghĩ thầm và nở nụ cười thần bí.
Nayer Rick là một thành viên có năng lực trong Hội Brotherhood, hắn thích được người khác gọi bằng họ thay vì tên. So với gã Quaid lười biếng đã bị giáng chức từ một gã quản lý sổ đen thành một tổng quản ăn mày sau một thất bại, Rick là một người đàn ông có tham vọng lớn hơn nhiều.
Hắn từng học tại một trường kế toán ở thành phố Shoker, phía nam vương quốc. Nếu không phải vì người cha làm thơ ký của hắn phạm phải sai lầm, giờ đây Rick đã có thể làm việc trong văn phòng của một thành phố nào đó hay thậm chí tiến xa hơn nữa và trở thành một doanh nhân. Đến lúc đó, hắn có thể dùng tiền mua tước vị và tiến bước vào xã hội thượng lưu của Vương quốc Lodestar. Ba trăm năm trước, gia tộc hoa hướng dương, Seucader, cũng khởi đầu như vậy và đã trở thành một gia tộc có ảnh hưởng lớn của Vương quốc ngày nay.
Nhưng dù đã đánh mất đi vinh dự và gia nhập hắc bang, vĩnh viễn đoạn tuyệt con đường trở thành quý tộc, Rick cũng tin rằng lời nói của hắn có sức ảnh hưởng hơn đám đồng nghiệp toàn cơ bắp với đàn bà trong đầu kia nhiều.
Khi Hội Brotherhood mở rộng về bờ biển phía nam Vương quốc, Rick đã được chiêu mộ vào. Hắn tận dụng tài năng của mình và thu được thành công lớn trong việc buôn bán nô lệ.
Những nhân vật cấp cao trong Hội Brotherhood đã để ý đến hắn, cử hắn đến Thành Eternalstar, thủ đô của Vương quốc, trái tim của Lodestar, viên ngọc chói sáng của của Đại lục phía tây. Họ giao cho hắn quản lí thu nhập từ đám trẻ ăn mày của Hội.
Rick biết rằng dù mình được gửi đến như một kế toán và một trợ thủ của Quaid, nhưng trên thực tế Hội đã ký thác cho hắn tất cả việc kinh doanh ăn mày.
Xem “Tổng quản” Quaid của hắn kìa, một gã từng nổi tiếng khắp Khu ba Hạ thành nhờ kĩ năng dùng đao rìu, giờ đây đã trở thành tên phế vật chỉ biết làm oai với lũ ăn mày. Nếu không phải vì là con trai của một nhân vật cấp cao nào đó của Hội, y đã sớm bị giẫm chết mục dưới một vũng bùn nào đó trong khu ổ chuột của Thành Eternalstar rồi.
Huống chi, hầu hết những đứa ăn mày bị tổn thất cũng là do y gây ra.
Đương nhiên, cũng may mắn thay, mỗi tháng cha Quaid đều gửi cho Rick một số tiền lớn. Nhờ vậy mà Rick vẫn có thể kiếm được món hời.
Có một đứa con trai như vậy, cha Quaid đã sớm mất đi tầm ảnh hưởng và thế lực nếu ông ta không phải một Kẻ cầm đầu phụ trách giao dịch vũ khí.
Một ông trùm thế giới ngầm khi mất đi sức ảnh hưởng sẽ có kết cục thế nào.
Rick lắc đầu và nhìn Quaid bị đưa đi.
Khi so với việc buôn lậu vũ khí và ma túy, so với giao dịch dầu vĩnh cửu và quặng tinh luyện, hay thậm chí so với việc làm một tay đòi nợ, việc kinh doanh ăn mày trông có vẻ thật thấp kém, hèn mọn.
Nhưng Rick cho rằng, đây mới là cơ hội của hắn.
Hội Brotherhood phát triển rất nhanh, những dù vậy, đường dây buôn người vẫn luôn là nguồn lợi nhuận chủ yếu của Hội. Nguồn hàng của họ có đủ cả, từ trẻ sơ sinh cho đến người già, từ nhân loại cho đến tinh linh, thậm chí là những sinh vật có trí khôn từ lãnh địa của Nữ hoàng Ma pháp. Nhưng quan trọng nhất chính là nguồn nhân lực của Hội.
Trong hội Brotherhood, “Góa phụ hiểm độc” Beth là người phụ trách thu thập và nuôi dưỡng những đứa trẻ sơ sinh, đôi khi sẽ bán ra một vài đứa. Những đứa trẻ lớn hơn sẽ được đưa đến chỗ Rick để tôi luyện thành trẻ ăn mày. Hơn mười tuổi, chúng sẽ được đưa đến chỗ của “Tấm sắt” Locke để huấn luyện trở thành lính, hay “Hoa tâm” Felicia huấn luyện gái mại dâm, hoặc là nơi của các thủ lĩnh khác để huấn luyện trở thành thành viên của Hội.
Bởi vậy nên kẻ quản giáo đám trẻ ăn mày, Rick, cho rằng hắn là một mắt xích quan trọng trong việc kinh doanh, bồi dưỡng nguồn nhân mạch tương lai của Hội, đồng thời còn góp phần cống hiến cho mạng lưới tình báo ở Vương đô.
Nghĩ mà xem, Rick có thể khám phá ra mọi hạt giống có tiềm năng trở thành thế hệ trẻ đầy hứa hẹn của Hội. Những hạt giống đó sẽ trở thành hậu thuẫn của hắn trong tương lai.
Bởi vậy nên mới nói, Nayer Rick là một con người đầy tham vọng.
Hơn nữa, Rick luôn cảm thấy cực kì phấn khích khi nghĩ đến một điều rằng, nơi đây chính là Thành Eternal Star!
Thành Eternal Star là thủ đô của Lodestar, Vương quốc lớn thứ hai của Đại lục phía tây, không chỉ vậy, nơi đây còn là vùng đất khởi nguyên của Hội Brotherhood. Được làm việc ở đây mang ý nghĩa là hắn luôn nằm trong tầm mắt của các nhân vật cấp cao trong Hội. Và điều đó cũng có nghĩa là hắn luôn có cơ hội thăng tiến.
Đương nhiên, cơ hội gây họa cũng không nhỏ.
‘Cũng may…’ Rick chắp tay sau lưng và nhướng mày nhìn gã Quaid say xỉn ở nơi xa,‘…cũng may là có tên này gánh họa thay.’
Dưới ánh trăng, Rick quay đầu đi về phía hơn hai mươi căn nhà đá hoang tàn. Hắn biết, trong mỗi căn nhà đó đều có rất nhiều những đứa trẻ ăn mày. Những hạt mầm đó chính là những con chíp bạc quan trọng trong tương lai của hắn.
Ví dụ như đứa trẻ tóc đen tên Tyres ở phòng 6.
Hai năm trước, khi đứa bé đó được đưa đến đây, thái độ của bảo mẫu Beth với cậu ta không hề giống với những đứa trẻ khác.
Quả nhiên, cho đến nay, dù chỉ mới 7 hay 8 tuổi nhưng cậu ta rất thông minh và xảo quyệt.
Cậu ta còn có thể nghĩ ra cách diễn kịch để xin tiền: Một đứa trẻ đáng yêu bị mấy đứa lớn đánh đập, lại còn bị cướp hết tiền vào đồ ăn. Thế rồi, lúc nó trốn trong góc tường ngồi khóc một mình, những cô gái đi ngang qua đều không cầm nổi lòng mà cho nó nhiều hơn để đền bù.
Rick cảm thấy cậu ta khác hoàn toàn đám trẻ con chỉ biết gào khóc khản cổ và khiến người khác khó chịu kia. Loại người biết động não như vậy mới cần thiết với Hội.
‘Sau khi lớn lên, cậu bé đó chắc chắn sẽ có thể leo lên vị trí cao hơn.
‘Ta nên khen thưởng cho cậu ta để lấy được lòng cảm kích của Tyres. Đương nhiên, nếu không có kẻ phản diện chen vào giữa phần thưởng đó, người ta sẽ không cảm thấy biết ơn một cách dễ dàng đâu.’
Và đó là lí do vì sao khi cậu nhóc cùng phòng Tyres đến nói cho hắn rằng có thể Tyres đang giấu tiền, Rick đã kích thích cho Quaid đến tra hỏi cậu.
Chờ đến khi Quaid đã đánh Tyres gần thoi thóp, Rick sẽ xuất hiện và ngăn cản, thậm chí không ngại đối đầu với Quaid (tên phế vật đó cũng chỉ có tác dụng như vậy). Và rồi sau đó, một cách vô tình hay cố ý, Tyres sẽ coi hắn như chỗ dựa.
Rick không hề quan tâm đến việc bọn trẻ ăn mày có nộp đủ tiền hay không, đó là điều mà chỉ mấy kẻ thiển cận mới để bụng. So với vài đồng lẻ đó, Rick cho rằng mối quan hệ giữa người với người là thứ quan trọng hơn nhiều.
Nhưng Tyres vẫn quá thông minh.
Rick biết, Quaid sẽ tra tấn Tyres đến chết dù cậu có nộp tiền cho hắn hay không. Trên thực tế, sự tình sẽ càng tệ nếu cậu ta giao tiền ra thật.
Tuy vậy, cậu bé vẫn tìm ra cách thoát nạn. Theo logic thông thường, Quaid khi hưng phấn sẽ “tỉ mỉ” dậy dỗ bọn trẻ con không nghe lời mới đúng, dù chúng có không nghe lời thật hay không.
Rick thở dài.
‘Không quan trọng, việc nên làm thì vẫn phải làm. Nếu hiệu quả không tốt thì cùng lắm là tìm cái cớ cho Quaid đánh cậu ta thêm lần nữa.’
Rick đi đến phòng 6.
Hắn bước qua cánh cửa mục nát và nhìn vào khoảng sân đầy cỏ dại, Tyres đang thở hổn hển và quỳ rạp trên mặt đất. Ở bên cạnh là mấy đứa trẻ đang giúp cậu bôi lên thứ gì đó. Ôi chúa ơi! Mấy đứa trẻ chưa đầy mười tuổi mà đã biết trồng lá Urth Dragon trong sân sao?
Rick cau mày.
Bình thường chỉ những thành viên có kinh nghiệm trong băng đảng hay những bần dân sống lâu năm mới biết đến loại thảo mộc trị thương vừa rẻ vừa tiện này.
“A! Ngài Rick!” Cậu bé què Ryan là người đầu tiên phát hiện ra Rick đến. Sau sự việc bị đánh gãy một chân, cậu đã trở nên nhạy cảm hơn với môi trường xung quanh.
Đã được gần một tiếng kể từ khi Quaid rời đi, sự sợ hãi trong sân vẫn chưa lắng xuống. Cậu bé mách lẻo Ned vẫn còn vương đầy nước mắt trên mặt. Kellet ôm lấy khuôn mặt đen thui lủi của mình. Còn đứa trẻ lớn nhất, Sinti, thì giật mình lùi về sau một bước.
Cô bé Collia nhỏ tuổi nhất thậm chí còn sợ hãi hét lên.
Beth đã từng nói với hắn rằng con bé đó là hậu duệ của một nhà quý tộc. Rất có thể nó sẽ trở thành một cô gái đẹp trong tương lai, nên không được làm hỏng nó. Nó sẽ mang đến một món hời lớn sau khi được Felicia huấn luyện.
Rick lén liếc nhìn cô bé.
‘Thật đáng tiếc, đám trẻ ăn mày hơn 10 tuổi phải được giao lại cho Hội, nhiều nhất là 12 tuổi. Sẽ rất tuyệt nếu ta có thể giữ lại con bé cho đến khi nó 15, hay 13 tuổi cũng được.’
“Ngài Rick!” Tyres đánh gãy suy nghĩ vi diệu của Rick. Cậu gian nan quay đầm. Vết thương trên lưng khiến cậu nhăn mặt vì đau đớn.
“Ah. Tyres. Ta rất xin lỗi,” Rick thở dài, tỏ vẻ thương hại:
“Ta không thể ngăn được Quaid. Rốt cuộc thì ta chỉ là trợ thủ của hắn, cũng không thể chọc giận người chống lưng cho hắn được.”
“Ta chỉ có thể lặng lẽ đến đây sau khi việc đã xong,” Trước ánh mắt thận trọng của mấy đứa bé, Rick ngồi xổm xuống và cẩn thận xem xét vết thương của Tyres. “Cũng may là hôm nay hắn không quá nặng tay. Không thì…”
“Thưa ngài Rick, tôi không sao.” Tyres cố gắng nói một cách trân thành. “Tôi xin lỗi, thực ra số tiền tôi kiếm được tuần trước…”
“Quên chuyện tiền nong đi!”
Rich nhận lấy chiếc bát vỡ trên tay Sinti rồi đổ nước trong bát đi và bỏ vài lá Urth Dragon vào. Sau đó hắn cầm lên một hòn đá và bắt đầu giã thảo mộc.
“Mấy đứa đã được đưa đến chỗ ta ngay khi vừa mới biết nhận thức. Suốt mấy năm, ta nhìn mấy đứa lớn lên từ mấy đứa nhóc con run như cầy sấy vì lạnh đến khi trở thành những đứa trẻ cứng cáp như bây giờ. Với ta, mấy đứa quan trọng hơn mấy đồng lẻ đó nhiều.”
Rick nói với một vẻ mặt đau đớn.
“Ở cái tuổi của mấy đứa, đáng lẽ không nên phải đi ăn xin nơi đầu đường xó chợ như vậy. Nhưng đó là quy củ của Hội, ta…”
“Ngài Rick.” Tyres dường như đã cảm nhận được tình cảm của hắn, cậu siết chặt nắm tay. “Tôi…”
“Xem này, dùng hòn đá để giã thảo dược hiệu quả hơn so với dùng miệng nhai nhiều.” Rick vét thảo dược trong bát lên tay và bôi lên lưng Tyres. Ở bên cạnh, Kellet cắn môi ngẹn ngào.
“Cảm ơn ngài, ngài Rick.” Collia nhỏ giọng nói “Nếu người quản lý tụi mình là ngài Rick chứ không phải Quaid thì thật tốt biết bao.”
“Đừng để Quaid nghe thấy đấy nhé.” Rick cười bất đắc dĩ. “Thật tình, ta sợ hắn lắm.”
Những đứa trẻ khác cũng cười. Rick biết, thể hiện ra sự đồng cảm và hài hước đúng lúc là một phương pháp tốt để khiến người khác tiếp nhận mình.
“Trân thành cảm ơn ngài, ngài Rick.” Tyres trịnh trọng nói. Cậu biết rằng trông mình rất trưởng thành trong mắt nhiều người nên không cần phải biểu hiện quá trẻ con.
Rick gật đầu:
“Nhớ bảo vệ bản thân. Cậu là một đứa trẻ thông minh. Ta tin cậu sẽ làm được.”
Tyres gian nan gật đầu.
“À phải rồi!” Rick dường như nhớ đến điều gì đó. Hắn đưa cái bát cho Ned và móc ra một túi tiền từ bên hông. Sau đó hắn đưa nó cho Sinti vẫn còn đang hoang mang:
“Ta phải nộp lên cấp trên mỗi tháng nên cũng không có nhiều tiền. Ở đây có 30 đồng. Cầm lấy và đến hiệu thuốc Grove nằm ở ngã ba giữa khu Twilight và khu Hạ thành rồi mua ít thuốc. Từng này hẳn là đủ rồi, nếu giá thuốc không tăng.”
‘Chỗ này đương nhiên không đủ’ Rick nghĩ thầm trong lòng.
Hắn vừa đến hiệu thuốc tuần trước, đúng lúc giá thuốc tăng lên. Khi bọn trẻ phát hiện ra không đủ tiền thì chúng sẽ nghĩ đó là do thuốc lên giá.
Nếu không đủ tiền thì chúng sẽ làm gì? Tất nhiên là dùng số tiền đi ăn xin được. Như vậy thì số tiền nộp cuối tuần của chúng chắc chắn sẽ không đủ.
“Lúc đi mua thuốc nhớ phải cẩn thận đấy. Đừng để cho ai, đặc biết là Quaid, phát hiện ra.” Rick cười nói và đứng lên.
‘Đương nhiên,’ Rick nghĩ thầm, ‘Quaid nhất định sẽ biết.’
‘Nếu bọn nó không đi mua thuốc thì càng tốt, vậy Quaid sẽ biết bọn nó thực sự đang giấu tiền.’
Khóe miệng Rick hơi nhếch lên.
‘Lúc ấy thì cuối cùng ta đã có được sự trung thành của bọn nó.’
“Ngài Rick.” Collia nhìn túi tiền trong tay Sinti, rưng rưng nước mắt.
“Ngài thật là một người tốt.”
Ned cắn môi và gật đầu thật mạnh.
Ngay cả đứa lớn nhất Sinti cũng cảm thấy xúc động. Cậu vuốt ve túi tiền trong tay và ước lượng trọng lượng của nó.
Rick thở dài và xua tay:
“Không, Ta mới là người phải xin lỗi.”
“Thưa ngài Rick.” Tyres quỳ trên mặt đất và ngập ngừng nhìn Rick. “Liệu…”
“Sao vậy?” Rick nhướng mày “Có chuyện gì sao?”
“Tôi từng nghe nói rằng khi lớn lên bọn tôi sẽ được đưa đến một nơi khác huấn luyện.” Tyres thận trọng hỏi như sợ mạo phạm Rick. “Vậy, liệu bọn tôi có thể làm việc cho ngài khi việc huấn luyện kết thúc không?”
Nghe được lời này, Kellet, Ned cùng Collia cũng nhìn Rick với ánh mắt đầy mong đợi.
Rick cảm thấy tim mình đập nảy lên.
Phải vậy chứ. Nhanh hơn ta dự kiến.
“Haha. Điều này sao?” Rick nở nụ cười tỏa nắng.
“Đừng nhìn ta như thế. Ở trong Hội, ta là một người đàn ông có lý tưởng.”
Rick cúi xuống và xoa đầu Tyres, trông hắn càng thân thiện hơn trước.
“Các thủ hạ của ta là những người tốt nhất và mạnh nhất trong Brotherhood!”
‘Lời này là thật.’ Rick thầm nghĩ.
“Cho nên nếu mấy đứa muốn được làm việc cho ta thì cần phải nỗ lực hơn nữa, biết chưa!”
“Mm!”
Đám trẻ gật đầu đầy mong đợi, Tyres cũng không ngoại lệ.
“Ta phải đi đây. Tyres, và cả mấy đứa nữa....” Rick xoay người, nghiêng đầu nhìn lại, lộ ra một bên mặt:
“Nếu lần sau còn gặp phải chuyện như thế nữa, hãy lén đến báo cho ta. Dù không thể trực tiếp ngăn cản hắn, nhưng ta vẫn có thể tìm chút rắc rối khiến hắn không tiếp cận được mấy đứa.”
Nói xong, Rick khoe hàm răng trắng tinh dưới anh trăng rồi quay đi không ngoảnh lại.
“Ngài Rick quả là một người tốt.” Ned lau nước mắt trên mặt và nói. “Không như tên Quaid kia.”
“Um.” Collia gật đầu. Trông cô bé thỏa mãn như được nếm kẹo ngọt.
“Nhưng mà,” Cậu bé què Ryan vẫn còn sợ hãi, ngập ngừng lên tiếng: “Tớ luôn cảm thấy, ngài Rick còn đáng sợ hơn Quaid.”
“Cho nên cậu mới là một đứa nhát gan!”
“Tên nhát gan Ryan, làm sao cậu có thể đi kiếm tiền với cái bộ dạng đó chứ!”
Chỉ có Tyres dần trở nên bình tĩnh lại sau khi nhìn Rick rời đi.
Khi nhìn sang Sinti đang đếm từng đồng từng đồng tiền trong chiếc ví, Tyres thở dài một hơi.
Lưng cậu vẫn còn đau. Cậu biết rằng thuốc trị thương sẽ tốt cho vết thương của mình hơn.
Nhưng buổi sáng hôm qua, Tyres đã đến hiệu thuốc Grove. Khi nhận thuốc chữa thương hàn từ Yanni, cậu đã nghe cô phàn nàn việc ông chủ keo kiệt của mình tăng giá thuốc quá quắt. Giá thuốc trị thương tăng lên tới 35 đồng lận. Vừa đúng lúc nhiều hơn 5 đồng so với số tiền Rick đưa.
Hơn nữa, cậu đã nghe được từ Jala, con gái của chủ quán bar Sunset, rằng:
Khoản chi tiêu xa xỉ của Quaid ở đó, là do Rick phụ trách.
Nhưng…
“Ta phải nộp lên cấp trên mỗi tháng nên cũng không có nhiều tiền…”
Lời nói vừa rồi của Rick cứ quanh quẩn bên tai cậu, khiến cậu không nhịn được mà nhìn vào túi tiền kia.
Bọn trẻ ăn mày đã quên đi nỗi sợ hãi và bắt đầu nô đùa ồn ã.
Chỉ còn lại Tyres đang cau mày. Cậu gian nan quay đầu liếc qua cái lưng thê thảm của mình, rồi thở dài nặng nề.
Cái thế giới chết tiệt này.
——————————————————
Rick đã đến phòng 10. Có một đứa trẻ 8 tuổi tên Karak ở đó, dù còn nhỏ nhưng cậu ta rất tàn bạo. Rick có ý định giáo huấn cậu ta một chút rồi kéo về dưới trướng mình.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy cổ mình chợt lạnh.
Rick sững người.
Đây là dị năng bẩm sinh của hắn.
Ở trạng thái tuyệt đối trấn tĩnh (phải là tuyệt đối trấn tĩnh, chỉ cần hơi sao nhãng thôi là sẽ mất hiệu lực), hắn sẽ thấy lạnh gáy nếu có sinh vật nào đó tiếp cận ở khoảng cách 5 mét quanh hắn.
Là nó.
Tuy nhiên, hắn không phải một chiến binh. Ngay cả khi là một chiến binh, thứ dị năng của hắn là vô dụng khi so với các chiến binh dị năng mạnh mẽ, các Chung kết Kiếm sĩ, Kỵ sĩ, và các Ma Năng Sư bí ẩn. Ngay cả những thực tập sinh trong đền thờ cũng có thể hạ đo ván hắn.
Tuy nhiên, Rick cảm thấy một ngày nào đó thứ dị năng này sẽ cứu mạng hắn.
Giống như hiện tại.
Rick nhanh chóng quay đầu lại và quan sát khung cảnh chung quanh dưới ánh trăng. Cùng lúc đó, hắn thò tay trái vào túi áo và lấy ra chiếc nỏ tay nhỏ gọn mà nguy hiểm.
Ánh trăng sáng tỏ.
Đường phố trống trải.
Không có chỗ ẩn nấp.
Nhưng không có một bóng người.
Rick hít sâu một hơi và giữ cho mình tuyệt đối bình tĩnh.
Hắn có thể cảm thấy cơn lạnh lẽo sau cổ vẫn còn.
Chẳng lẽ có con chuột trong cống thoát nước?
Rick thử chạy thật nhanh qua ba hướng khác nhau, nhưng cảm giác lạnh gáy đó vẫn còn. Điều đó khiến hắn loại bỏ đi suy đoán vừa rồi.
Có thể loại chuột nào lại bám theo người ta chạy tận 20 mét qua ba hướng khác nhau không?
Trong lòng, Rick càng thêm hoảng sợ.
Hắn cảm thấy mình không nên ra ngoài một mình, ngay cả khi đây là Phế Ốc, là địa bàn của Hội Brotherhood.
Hắn nên mang theo 20 tên lính, mỗi tên đều trang bị một khẩu Súng Ma năng.
Như gã thủ lĩnh buôn ma túy Lazans Fischer vậy, gã đó luôn mang theo 30 tên lính dù đi đến đâu.
Nếu có đủ tiền, ta nên thuê 2 Chung kết Kiếm sĩ hoặc Chiến binh dị năng, thậm chí là một Ma Năng Sư cũng được. Thôi quên đi, Ma Năng Sư đáng sợ lắm.
Nayer Rick. Mày phải thật bình tĩnh.
Hắn tự nói với chính mình.
Mày là kẻ sẽ thâu tóm toàn bộ thế giới ngầm của Thành Eternal Star, thậm chí là toàn Vương quốc Lodestar trong tương lai. Mày phải thật bình tĩnh.
Rick xoay người và cố bình thản trở về như chỉ vừa mới đi chạy bộ.
‘Ta đã đắc tội với ai sao? Có ai đó muốn giết ta sao? Hay ở quanh đây có thứ gì đó đáng chú ý?’
Dưới ánh trăng, hắn lại bước đi trên đoạn đường mấy trăm mét nữa.
Không có ai ở xung quanh.
Nhưng cơn lạnh lẽo đó vẫn còn sau cổ hắn.
Nhân viên sao chép bản thảo