Nói một chút, tiêu đề chương này theo eng là "Above Heaven, Below Heaven, Precious Only to Us". Trong đó, "Above Heaven, Below Heaven" là dùng để chỉ sự cân bằng, hài hòa của vạn vật. Phần còn lại trong tiêu để mọi người tự nghĩ nhé.
1
Hơn năm nghìn mét bên dưới lòng đất. Đế Đô.
Chỉ có thể đến được bằng chiếc thang máy khổng lồ đặt tại căn cứ trung tâm của Đế Đô là cơ quan nắm giữ quyền lực tối cao bên trong Đế Quốc---hội nghị Đế Quốc.
Đã sắp đến giờ bế mạc rồi.
Hội trường với hàng trăm nhà lập pháp hiện đang chết lặng. Ngoại lệ duy nhất ở đây là tám người đứng đầu hội nghị.
“Tín hiệu từ Kelvina đã ngừng truyền đi.”
“Và công chúa phù thủy Sisbell đã trốn thoát. Vậy là ta đã để mất một thuần huyết quý giá. Hơn thế nữa, những con thú cưng và tài liệu nghiên cứu bị cuốn vào cơn bùng phát linh lực cũng đã mất trắng…”
Hết tiếng thở dài chán nản này rồi lại đến tiếng thở dài chán nản khác phát ra từ những chiếc màn hình treo dọc trên tường. Đó là những tiếng thở dài mà Bát Đại Tông Đồ đã không buông ra trong suốt một trăm năm qua.
“Người Kế Vị Hắc Cương. Có vẻ như chúng ta đã cho hắn quá nhiều sự tự do rồi.”
“Đó là học trò của Crossweil. Ta không nghĩ rằng chúng ta có thể dễ dàng khống chế được kẻ như vậy, nhưng hắn đúng là đã vượt xa những toang tính được bày rồi.”
“Phải. Chúng ta lẽ ra chỉ việc ra lệnh cho hắn bắt giữ Băng Họa Phù Thủy và thế là xong chuyện.”
Vụ vượt ngục của phù thủy vào một năm về trước.
Mọi thứ bắt đầu khi chúng nghĩ rằng mình có thể sử dụng cựu Thánh Đồ Iska – một kẻ đang phải thụ án.
“Bọn ta có thứ cần ngươi thực hiện.”
“Bắt giữ Băng Họa Phù Thủy.”
Tại sao Bát Đại Tông Đồ lại yêu cầu cậu ấy bắt giữ Alice?
Bọn chúng không có ý định sử dụng cô ấy làm con tin. Hành động đó cũng không phải là để diệt trừ mối họa cho quân đội Đế Quốc. Chúng muốn làm vậy là vì cần cô cho một trong những thí nghiệm của Kelvina.
“Đệ nhất công chúa quá nguy hiểm để dùng như một vật thí nghiệm. Và chúng ta đã để xổng đệ tam công chúa khỏi nhà tù vào một năm về trước…”
“Nếu có thể bắt được đứa con thứ - thuần huyết Aliceliese - để thay vào đó, thì chúng ta sẽ không ngần ngại sử dụng ả ta làm mẫu vật mới. Tuy nhiên…”
Giá mà mọi chuyện xảy ra theo một chiều hướng khác.
Nếu Iska giành chiến thắng trong chiến chiến đầu tiên với Băng Họa Phù Thủy tại rừng Nelka, chúng đã có thể gửi cô ấy đến Nơi Khai Sinh Phù Thủy với tư cách là một vật thí nghiệm mới.
“Người Kế Vị Hắc Cương đã biết quá nhiều.”
“Chúng ta nên làm gì với ba thành viên còn lại của đơn vị 907 đây?”
“Diệt trừ một mình hắn ta là đã đủ rồi. Nếu toàn đội biến mất thì đến cả trụ sở Đế Quốc cũng phải sẽ bắt đầu vào cuộc.”
“Vậy thì thực thi nhanh lên. Trước khi hoàng đế phát giác.”
Một tràng pháo tay vang lên.
Trong bầu không khí tĩnh lặng của hội trường hội nghị, một đề xuất mới đã được thông qua mà những thành viên còn lại của hội nghị đều không được biết đến.
“Chúng ta sẽ tiến hành loại bỏ cựu Thánh Đồ Iska.”
2
Nơi Khai Sinh Phù Thủy.
Mắt Sisbell sáng lên khi hai người đó xuất hiện từ phía sau cánh cửa viện nghiên cứu tinh linh.
“Iska! Rin! Hai người vẫn an toàn!”
“Cơ mà cũng suýt soát lắm. Anh không biết mình phải làm sao nếu như Rin không có ở đó.”
“…Tương tự với ngươi.”
Được Iska thả ra, Rin tự mình đứng dậy. Cô ấy đang bĩu môi và trông khá là không bằng lòng.
“Không thể tin rằng ngươi có thể bước ra mà không có lấy một vết xước trong khi ta là người duy nhất te tua… Au.”
“Rin?!”
“…Không, tôi xin lỗi, tiểu thư Sisbell. Tôi hoàn toàn chẳng bị làm sao hết.”
“Nhưng cô trông đang tàn tạ khủng khiếp...”
“Tôi sẽ tự lo cho mình sau.”
Rin sốc lại người trước Sisbell. Phần mặt bên trái của cô ấy sưng tím và phồng lên, trang phục thì đã bị cắt gọn tự trên vai xuống dưới hông. Không khó để nhận ra cô hầu gái đang bị thương.
“Anh cũng mừng vì bọn em vẫn an toàn.” Iska nói.
“Không, em mới phải cảm thấy mừng vì anh vẫn an toàn, Iska. Tất cả những gì bọn em làm chỉ có chạy trốn thôi… À, nhưng mà có một sinh vật kỳ dị nào đó như hồn ma đã bắt được bọn em lúc thoát ra ngoài.”
“Dành việc kể chuyện lại sao đi. Rời khỏi đây trước đã.”
Jhin dỡ thùng đựng súng lên mình và đánh mắt về phía trần nhà của đống đổ nát. Trên đó là vô số những lỗ hổng to nhỏ đủ loại được để lại bởi nguồn linh lực bộc phát thẳng lên từ dưới lòng đất.
“Tạm gác việc những tia linh quang bắn lên đây, xung quanh hẳn phải có một hoặc hai người gì đó chứng kiến. Nếu phát hiện chúng ta thì họ sẽ cho rằng ta là những kẻ khả nghi. Chúng ta cần phải đề phòng việc đó, ít nhất là ra khỏi nơi này.”
“Ch-Chờ đã! Còn phải chạy nữa sao?!”
Jhin, chỉ huy Mismis và Nene đã bắt đầu chạy đi nhanh nhất có thể. Sisbell cũng cố đuổi theo bằng tất cả mọi sức lực còn lại của mình. Nhưng ngay khi nàng công chúa vừa nhấc nhân lên…
…Một tia sáng mỏng bất thình lình xuất hiện.
Nó thậm chí còn mảnh hơn cả sợi tóc. Mảnh đến mức có thể tan chảy vào bầu không khí, một đường chỉ phát sáng được bắn về phía cổ Sisbell như thể kẻ đi săn đang lao vào con mồi.
Bản thân nàng công chúa còn không thể nhận ra mình đã bị nhắm vào.
Vì đang quan sát những người đồng đội mà phán đoán của Iska có hơi chậm một chút.
Chỉ duy nhất một người là kịp phản ứng lại. Một người hầu của Chủ Quyền luôn hướng mọi sự chú ý của mình vào Sisbell.
“Tiểu thư Sisbell!”
“Hả?! ……Rin?!” Nàng công chúa hét lên.
Phóng về phía Sisbell, Rin bị mắc vào đường ánh sáng mỏng xuất hiện từ hư vô. Cứ như là đường chỉ từ mạng nhện vậy. Trong khi siết lấy tay và chân Rin, nhiều sợi chỉ hơn bắt đầu xuất hiện và khống chế cô ấy.
“Cái gì?!
“Hả…? Cô Rin?! Cái đó!”
Jhin, Nene và chỉ huy Mismis nhanh chóng nhận ra được tình huống phía sau mình. Và trước cả khi cả ba có thể hành động thì Iska đã tuốt thanh hắc kiếm ra khỏi vỏ.
“Rin, đừng cử động! Tôi sẽ---"
“Được rồi, Isk. Em mới là người không nên cử động đấy biết chưa?”
Chân chàng kiếm sĩ dính chặt lấy mặt đất còn toàn cơ thể thì đông cứng.
Không phải là cậu ấy đang tuân theo mệnh lệnh kia. Đúng hơn là, Iska đã dừng lại giữa chừng vì bị kinh ngạc khi có một cánh cửa xuất giữa không khí và bước ra từ đó là một người rất đỗi bất ngờ.
“…Tại sao…?”
“Hmm? Tại sao gì cơ hả Isk?”
“…Tại sao… chị lại ở đây?”
Phía sau cặp kính gọng đen, nữ sĩ quan với vẻ thông minh ưa nhìn thuộc quân đội Đế Quốc mỉm cười tinh nghịch.
Risya In Empire. Thánh Đồ tọa tại ghế thứ năm và là cánh tay phải của hoàng đế.
“Risya?!”
“Yoo-hoo, Mismis. Đã lâu không gặp. Cậu thế nào rồi?”
Risya vẫy tay chào người bạn bị vỡ giọng vì kinh ngạc của mình. Cô ấy dùng tay còn lại thể khống chế Rin, người đã bị trói vào những sợi chỉ linh lực.
“R-Risya, ánh sáng đó chẳng phải là…”
“Hô, ý cậu là cái này à? Phải đó---nó là tinh linh. Nhưng hãy nhớ giữ bí mật điều này với những người khác trong quân đội Đế Quốc nhé.”
“Cái gì?!”
“Vả lại, Isk.”
Nữ Thánh Đồ một lần nữa quay về phía cậu, đôi mắt sắc lẻm thì đã dán chắc vào thanh hắc kiếm trên tay chàng kiếm sĩ.
“Em còn định vung vẩy thứ đó cho đến bao giờ? Cất ngược vào bao đi, được chứ?”
“……….”
“Ồ, có chuyện gì sao?”
“…Em sẽ làm vậy. Nhưng xin chị hãy giải thích tình hình lúc này.”
Iska tra ngược kiếm về vỏ. Rin thì vẫn còn đang bị trói bất động. Phía sau lưng, cậu có thể cảm nhận được cơ thể đang run rẩy không kiểm soát được của Sisbell bám chặt lấy mình.
…Mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chuyện này thật quá tồi tệ.
…Đội 907 đã bị phát hiện cùng với hai phù thủy.
Và là bởi một Thánh Đồ.
Đây rõ ràng là phản quốc. Bọn họ sẽ bị xử tử. Rin và Sisbell cũng sẽ phải chịu chung kết quả, hoặc là bọn họ sẽ phải hứng chịu số phận còn tồi tệ hết cả cái chết.
“Em sẽ hỏi thẳng. Chị có định phán xử bọn em không?”
“Câu hỏi hay đấy Isk. Vậy là em hiểu chính xác vị trí của mình. Xem ra em vẫn chưa hoàn toàn bỏ quên nghĩa vụ với tư cách là một binh sĩ Đế Quốc.”
“……….”
“Vậy để chị trả lời em. Đây là Đế Quốc đó Isk. Chị không có quyền để mà quyết định. Việc sống chết của một binh sĩ Đế Quốc---"
Risya ngẩng mặt lên trời. Một cánh cửa ánh sáng khác mở ra ngay trên đầu cô.
“---chỉ có thể được định đoạt bởi hoàng đế Yunmelngen.”
Một con thú tóc bạc nhảy ra từ cánh cửa đó. Nhào lộn như một con mèo, con thú đó hạ cánh nhẹ nhàng xuống cạnh Risya.
“Giới thiệu như vậy có được không, thưa hoàng đế bệ hạ?”
“Cứ làm như cô thích. Ta cũng chẳng có hứng thú với việc mình được giới thiệu như thế nào.”
Con thú đó đứng bằng hai chân.
“N-Nó biết nói?!”
“Ngươi nghĩ chỉ có con người là có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ thôi à? …À. Có lẽ nói chuyện kiểu đó sẽ dễ gây ra nhầm lẫn. Chà, chắc là cũng không sao đâu.”
Con thú đó mỉm cười với Mismis. Mặc dù có một bộ lông tuyệt mĩ như cáo nhưng gương mặt của kẻ đó lại là thứ gì đó pha trộn giữa con người và loài mèo. Mặc dù đôi mắt y mang lại vẻ cuốn hút của trẻ con, song chúng đồng thời cũng trông vô cùng kỳ dị.
Một con cáo? Một con mèo?
Đây là loại quái vật gì?
“…Này, quý cô Thánh Đồ.” Jhin quan sát kỹ lưỡng giữa Risya và con thú bên cạnh cô ấy. “Ngừng cái trò đùa nhảm nhí này lại đi.”
“Hmmm? Trò đùa gì ấy nhỉ, Jhin-Jhin?”
“Bệ hạ là một người đàn ông vạm vỡ và để râu. Ông ấy mỗi năm sẽ đến căn cứ Đế Quốc một lần.”
“Phải, ông ta là một người thế thân. Thực tế mà nói thì là người thứ chín như vậy trong lịch sử.”
“…..Cái gì cơ?” Jhin có vẻ cận trọng. “Vậy có nghĩa là sao? Chị bảo rằng ngài ấy là người giả mạo?!”
“Phải đó. Ý chị là, nhìn thử xem hoàng đế đích thực nhỏ nhắn như thế nào đi. Nếu phát hiện ra điều này thì người dân sẽ hoang mang lắm.” Risya dễ dàng gật đầu. “Hoàng đế thật sự đang đứng ngay bên cạnh chị đây.”
“…”
“Ồ, em vẫn chưa chịu tin sao?”
“…Tất nhiên rồi.” Jhin chấp nhận ánh nhìn chăm chăm của nữ Thánh Đồ trong khi nói. “Con thú biết nói đó quả thật là rất bất ngờ, nhưng điều mà chị vừa bảo là không thể… Bọn tôi không gia nhập vào quân đội để phục vụ cho một con dã thú.”
“Trong trường hợp đó, ngươi nghĩ mình gia nhập là vì lí do gì?” Con thú tóc bạch kim hỏi. Sự thông tuệ tỏa ra từ đôi mắt đó và có vết răng nanh ánh lên ra từ môi y. “Nếu ngươi nghĩ một sĩ quan tham mưu - người đồng thời là một Thánh Đồ, lại phục vụ cho ai đó khác ngoài hoàng đế Yunmelngen thì hãy cho ta biết đó có thể là ai?”
“…..Uh.”
“Ngươi có thể xem đây như một vinh dự. Dù sao thì, ta cũng hiếm khi tự mình xuất hiện lắm.”
Cả bọn không có gì để nói cả. Đến cả Rin – người đang chật vật với những sợi chỉ tinh linh giam giữ mình cũng kinh hãi và bị phân tâm trong khi lắng nghe lời nói của con thú đó. Iska thì không thể nào khiến đôi chân của mình thôi run rẩy được.
…Con thú này là hoàng đế ư?
…Thật lố bịch. Làm sao người ta có thể tin vào chuyện như vậy được?!
Suy nghĩ logic của cậu đang cự tuyệt việc chấp nhận nó.
Tuy nhiên, có cái gì đó khác biệt ở khí tức của con thú này – một cảm giác đe dọa lạ thường. Mặc dù bọn họ không định đánh nhau, song Iska có thể cảm nhận được luồng khí đang tỏa ra từ người con thú này thậm chí còn mạnh hơn cả một thuần huyết. Cứ như thể là Người Sáng Lập vậy.
“Ah, vậy ra ngươi là Iska.”
Như thể nụ cười đang ánh ra từ đôi mắt của y, vị hoàng đế nheo mắt lại thành hình bán nguyệt.
“Ngươi là người kế vị của Crossweil nhỉ? Với cặp tinh linh kiếm đó thì hẳn là vậy rồi.”
“…Tại sao ngài lại biết sư phụ của tôi?!”
“Ta biết còn nhiều hơn cả ngươi nữa đây. Phải, ta đến đây là để nói chuyện.”
Vuốt. Con thú đó đặt tay lên đầu Rin.
“Cái, đồ khốn!”
“Ồ, đúng là một phù thủy hung hãn. Cũng lâu rồi không có con người nào cố cắn ta. Xem ra ngươi sẽ có thể giải trí được đấy. Chà, ta thỏa mãn với việc này rồi. Về nhà thôi, Risya.”
“Hả? Đã về rồi ư? Chẳng phải chúng ta sẽ kiểm tra qua cơ sở này sao?”
“Cứ để cửu tọa lo việc đó. Ưu tiên của ta là chơi đùa với phù thủy này. Ngươi thấy đấy.”
Vị hoàng đế nắm lấy cổ Rin. Vào khoảnh khắc đó, ánh mắt của y cuối cùng cùng hướng về phía cô ấy.
“Đệ tam công chúa Sisbell.”
“L-Làm sao ngài biết tôi là ai?!”
“Hãy để cuộc đối thoại này lại ở Đế Đô. Việc này cũng liên quan đến ngươi nữa đấy.”
Và rồi y biến mất…
…bằng cách đi qua cánh cửa ánh sáng, với Risya và Rin theo sau.
“Ta sẽ đợi, Người Kế Vị Hắc Cương. Hãy bàn về vấn đề sẽ quyết định số phận của hành tinh này nào.”
Nhắc lại chút. Ở đây là sự kiện ở chương 4 vol 1 khi Bát Đại Tông Đồ đề xuất khôi phục chức Thánh Đồ cho Iska. Nên nhớ, đây là đề xuất chứ không phải mệnh lệnh.