1
Tháp Mặt Trời.
Lâu đài của nhà Hydra, một trong ba nhánh hoàng tộc của Chủ Quyền Nebulis. Tầng trên đỉnh.
Đứng tại ban công sở hữu toàn cảnh không gian nền trời vào buổi đêm là một người đàn ông lịch lãm và một người phụ nữ kiều diễm. Bóng người họ được soi rọi bởi một ánh đèn chói lóa.
“Chào buổi tối. Cháu xin lỗi vì đã đến trễ, thưa chú.”
“Đến đúng giờ lắm, Mizy. Được cháu mời dùng bữa tối thế này khá là hiếm có đấy.”
Ban công này đã được sắp xếp để chuẩn bị cho hai người họ dùng bữa.
Hai bộ đồ dùng ăn đã được đặt sẵn trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh khôi.
“Rất đúng lúc, do ta cũng đang có việc muốn tham khảo ý kiến của cháu.”
Người đàn ông trung niên bệ vệ chào cô gái với một nụ cười. Ông ta là Talisman, người đứng đầu nhà Hydra. Ông ta sở hữu cho mình một đôi mắt sâu thẳm và chiếc mũi như tượng tạc, mái tóc tuyệt hảo được vuốt keo thì mang một màu bạc xỉn. Talisman chính là hình tượng điển hình của một người đàn ông trong ngưỡng tuổi bốn mươi của cuộc đời. Bộ đồ trắng biểu tượng của ông ta thì được may hoàn hảo tới mức đủ để khiến người ta lầm tưởng đến một ngôi sao màn bạc.
“Trước hết thì hãy ngồi đi.”
“Vâng ạ… cháu xin phép.”
Cô mỉm cười rạng rỡ. Thiếu nữ trẻ song lại rất trưởng thành đó ngồi xuống đối diện với Talisman.
Mizerhyby Hydra Nebulis Đệ Cửu.
Mái tóc của cô ấy mang màu của ngọc lưu ly vô cùng rực rỡ. Đó là cháu gái của Talisman, một công chúa đầy hứa hẹn sẽ trở thành người kế vị cho vị trí trưởng tộc đời tiếp theo của nhà Hydra – người đồng thời là một ứng cử viên cho ngôi vị nữ hoàng.
“Thế thì Mizy, làm chút rượu khai vị thì sao nhỉ?”
“Xin lỗi chú. Cháu vẫn chỉ mới mười bảy tuổi thôi.”
“Ồ, thứ lỗi cho ta. Ta cứ ngỡ là cháu đã đủ tuổi rồi.
Khi Mizerhyby chỉ ra điều đó với vẻ khá là quyến rũ, Talisman đáp lại bằng một nụ cười tươi.
“Thế thì ta sẽ cho người chuẩn bị nước táo có ga cho cháu. La Khalte, Marchen, Alsbnyu, hãy chuẩn bị ba loại táo thơm lừng và thượng hạng nhất để làm đồ uống giúp ta được chứ? Cố làm cho mùi hương như thể nước uống có cồn.”
Talisman búng tay. Xong rồi ông ta dõi theo những người phục vụ phía sau lưng mình rời đi khỏi ban công để chuẩn bị.
“Giờ thì, thưa chú, cháu có chuyện không may muốn báo cáo lại. Cháu muốn nói cho chú biết trước khi chúng ta bắt đầu dùng bữa.”
“Là về Sisbell sao?”
“Ồ, chú đã biết rồi ạ?” Mizerhyby chớp mắt kinh ngạc trước lời hồi đáp nhanh chóng của tay trưởng tộc. “Cháu cứ nghĩ là bản thân cuối cùng cũng đã biết được chuyện gì đó trước chú một lần rồi chứ.”
“Đó đương nhiên là vì ta không nhận được bất kỳ một báo cáo nào. Đã mười hai giờ trôi qua kể từ lần liên lạc cuối cùng từ người mà ta đã giao Sisbell lại. Ta chỉ có thể giả định rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Đệ tam công chúa Sisbell đã được giải cứu. Nhà Hydra không thể nào ngờ được chuyện đó lại xảy ra chỉ sau một vài ngày kể từ khi bọn chúng đã phải trải qua biết bao nhiêu là rắc rối để chuyển cô ấy rời khỏi Chủ Quyền đến cơ sở nghiên cứu của Đế Quốc để trông giữ.
“Nhà Hydra coi như là đi tong nếu như Sisbell quay về được Chủ Quyền. Ta sẽ bị xử tử, còn cháu và những người hầu cận sẽ bị kết án tù chung thân vĩnh viễn.”
“…Cháu thành thật xin lỗi.” Vai của Mizerhyby run rẩy. Đôi mắt to tròn đầy mị hoặc của cô lộ ra biểu hiện của sự phẫn nộ không thể nào kìm nén được. “Nếu như cháu không để cho Bí Chương Gregorian bị cướp đi…”
“Nếu có thể thì ta muốn để cho Sisbell dành chút thời gian ở Đế Quốc. Ta tin rằng chúng ta ít nhất vẫn có thể ngăn không cho con bé quay trở về Chủ Quyền.”
Nhà Hydra đã cố hành thích nữ hoàng. Miễn là bọn chúng có thể ngăn không để bà ấy tìm ra được bằng chứng quyết định móc nối giữa gia tộc của mình và vụ ám sát thì vị trí của nhà Hydra trong hội nghị kín vẫn là không thể bị lay chuyển.
“Nhà Lou sẽ khó mà giành được chiến thắng trong mật nghị nếu như không thể tập trung mọi quyền lực của nữ hoàng lại cùng một chỗ. Và trưởng tộc của nhà Zoa – Growley – cũng đã bị bắt giữ bởi Đế Quốc.”
Nhà Lou và Zoa đã sụp đổ.
Mặt trời---nhà Hydra---đã được định sẵn sẽ là bên ngự trị Chủ Quyền.
“Ta muốn giữ Sisbell ở Đế Quốc cho đến khi hội nghị kín kết thúc. Mizy, nếu cháu có thể trở thành nữ hoàng thì chúng ta từ đó có thể ém nhẹm hết mọi thứ đi.”
“Vâng, thưa chú. Nhưng chúng ta sẽ trông chừng Sisbell như thế nào trong khi cô ta vẫn còn ở trong Đế Quốc đây ạ?”
“Hãy để chuyện đó lại cho Bát Đại Tông Đồ.”
“…..”
Mizerhyby nheo mắt lại. Cái tên mà Talisman vừa thì thầm đã được bảo mật rất kỹ như một trong những bí mật lớn nhất mà nhà Hydra đang nắm giữ. Những kẻ đồng mưu của chúng. Bên trong Chủ Quyền, thí nghiệm con người lên các pháp sư đã bị cấm vì quy chuẩn đạo đức, song điều đó lại không áp dụng đối với Đế Quốc. Và vì nhà Hydra đã giúp che giấu những nghiên cứu biến con người thành phù thủy mà Bát Đại Tông Đồ đang bí mật tiến hành mà hai bên đã trở thành đồng minh với nhau.
“Sisbell có thể trốn thoát được là do sai lầm của Kelvina, và cấp trên của ả ta cần phải bù đắp cho lỗi lầm đó. Chúng ta cần phải đảm bảo rằng Bát Đại Tông Đồ sẽ sẵn sàng làm tròn nghĩa vụ.”
Rượu khai vị đã được mang lên. Dành cho Talisman là một loại rượu vang sủi bọt. Ông ta quan sát những bọt khí đang nổi lên bên trong ly.
“Dù sao cũng là phía đang giám sát Elletear, vậy nên chúng cứ đơn giản là thêm Sisbell vào danh sách của mình mà thôi.”
“Tôi có thể nói không, thưa ngài?”
Ả ta bỗng dưng xuất hiện mà không một lời bảo trước. Nữ phù thủy Vichyssoise với mái tóc đỏ và những chiếc khuyên tai lớn hiện đang đứng ở phía ngoài lan can của ban công.
Thiếu nữ này đã thành công trải qua quá trình biến đổi thành phù thủy mà Bát Đại Tông Đồ đang nghiên cứu và đánh mất đi phần người của mình dưới bàn tay của Kelvina.
“Ra là cô, Vichyssoise. Ta rất cảm kích chuyến đi tuần tra này.” Tay trưởng tộc đưa chiếc ly rượu lên trước mặt ả. “Cô cũng muốn thứ gì đó để uống chứ?”
“…Vâng. Tôi sẽ uống nước lọc. Cơ thể này sẽ bài trừ bất kỳ thứ gì khác.”
Vichyssoise đáp lại theo kiểu khá là nghiêm túc. Ả sau đó dựa người lên lan can.
“Thưa ngài.”
“Chuyện gì?”
“Ngài có thể coi đây như một trò đùa nếu muốn, nhưng về chuyện mà ngài vừa nói lúc nãy… Xin hãy xem xét đến việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ngài mất đi khả năng kiểm soát kẻ đó. Chuyện này có thể rồi cũng sẽ vượt ra ngoài tầm với của chúng ta.”
“Ý cô là Bát Đại Tông Đồ?”
“Không ạ.”
“Thế thì là Sisbell?”
“…Ý tôi là công chúa Elletear của nhà Lou.”
Khi nữ phù thủy trả lời, vô số những nét cảm xúc khác nhau bỗng lướt qua gương mặt của tay trưởng tộc. Kích động. Kinh sợ. Phẫn Nộ. Nghi hoặc.
Và bên cạnh đó còn là nỗi ghen tị.
“Tôi đã không còn có thể uống được bất kỳ thứ gì khác ngoài nước lọc trong một tháng qua. Kể cả việc duy trì được hình dạng con người ngày cũng ngày càng trở nên khó khăn. Tôi biết bản thân đã không còn là con người nữa… Và từ tình trạng hiện tại của mình mà tôi đã suy luận ra được một điều.”
“Ồ?”
“Cô ta đã vượt xa giới hạn của một phi nhân loại.”
“Ý cô là Elletear?”
“Kelvina đã tiêm vào người tôi 0.0002 phần trăm của thứ hợp chất đó. Mới có như vậy thôi mà đã đủ để biến tôi trở thành một phù thủy. Song Elletear đã dung nạp hết 51 phần trăm.”
“Hừm.”
“Ngài có hiểu không? Quá nửa sự tồn tại của Elletear đã bị hấp thụ bởi thứ hợp chất đó, và cô ta vẫn có thể duy trì được nhận thức của mình. Cô ta là một con quái vật.”
Bị cười nhạo bởi những tùy tùng vì là thuần huyết thấp kém nhất trong lịch sử, đại công chúa Elletear đã chọn tự mình rời khỏi Chủ Quyền. Cô ấy sau đó đã liên hệ được với Bát Đại Tông Đồ và tình nguyện dâng hiến cơ thể cho những thí nghiệm lên con người bị cấm đoán của chúng.
Và kết quả của những thí nghiệm đó được coi là “một sự thất bại.”
Tuy nhiên…
Elletear bị coi là một thất bại bởi vì Kelvina và Bát Đại Tông Đồ đã không còn có thể kiểm soát được cô ấy nữa.
“Ta cứ ngỡ rằng mình sẽ bị xử lí cơ; viện trưởng Kelvina rồi sẽ thu thập dữ liệu về cơ thể tinh linh của ta và gãi đầu nghiền ngẫm từ ngày này sang ngày khác. Cô ta quả quyết rằng tỉ lệ tương thích của ta là quá lớn.”
“...Vậy nên.” Vichyssoise nheo mắt lại. “Tôi nghĩ chúng ta cần phải sớm giải quyết cô ta. Elletear đã không còn hữu dụng với nhà Hydra nữa mà nhỉ?”
Nhà Hydra và Elletear đã cấu kết với nhau vì có chung một mục đích---bắt giữ Sisbell. Elletear đã nói cho nhà Hydra biết về vị trí của em gái mình, và từ đó mà gia tộc của Talisman đã hợp tác với Elletear trong việc bắt cóc công chúa út. Giao kèo đó giờ đã kết thúc.
“Sâu bên trong thì cô ta vẫn là một người của nhà Lou. Tôi dám chắc rằng Elletear chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đến nhà Hydra và cuối cùng rồi cũng sẽ phản bội chúng ta. Tôi nghĩ gia tộc cần phải nhổ cỏ tận gốc đối phương trước khi ả gieo lên mầm mống cho những thứ không cần thiết với nhà Hydra.”
“Ta rất cảm kích trước lời khuyên đó, Vichyssoise.”
Talisman gật đầu với một nụ cười điềm tĩnh nở ra trên môi.
“Cô nên biết rằng ta đã nói với Bát Đại Tông Đồ về ý định của mình về chuyện đó. Ta đã bảo chúng không được rời mắt khỏi Elletear và phải trừ khử cô ta nếu như không thể kiểm soát nổi.”
“Ồ, vậy là ngài đã có kế hoạch rồi.”
“Với Sisbell cũng tương tự. Cô ta vẫn có có tác dụng, vậy nên ta muốn giữ lại nếu như có thể. Song, nếu như nó muốn phản kháng thì sẽ là một vấn đề khác. Cháu nghĩ sao hả, Mizy?”
“Cháu không có ý kiến gì về kế hoạch này hết.” Mizerhyby mỉm cười. Cô ấy sau đó nâng chiếc thủy thủy tinh chứa nước ép táo lên trên bờ môi quyến rũ của mình. “Theo ý cháu thì ba chị em của nhà Lou chỉ đơn thuần là vật cản trong mật nghị. Tuy nhiên…”
“Xem ra cháu còn có suy nghĩ khác?”
“Alice sẽ là một mối ngại. Chúng ta không thể biết cô ấy sẽ trả đũa như thế nào nếu như biết nhà Hydra đã đặt tay lên người chị và em gái của mình. Và dường như cô ấy đang đảm nhận trọng trách là người đại diện cho nữ hoàng vì thương tích của nữ hoàng. Cô ấy chỉ hợp tác với chúng ta trước mặt công chúng---"
Và rồi cô dừng lại. Mizerhyby mím chặt môi còn Talisman thì hơi nhướng mày. Về phần mình thì Vichyssoise đã biến mất.
Một tiếng chuông khe khẽ báo hiệu cho sự xuất hiện của một vị khách bất ngờ vang vọng tới ban công im ắng.
“Thưa ngài.” Một chàng trai trẻ trong bộ đồ đen cúi người. “Ngài có khách ạ. Tôi nên làm thế nào đây?”
“Hãy bảo họ rời đi. Ta không có tâm trạng tiếp đón bất kỳ ai dám làm gián đoạn bữa tối của mình mà không có hẹn trước… cơ mà, để đề phòng thì… cho ta biết tên của vị khách thô lỗ đó.”
“Là Ngài Mặt Nạ ạ.”
“…” Talisman buông ra một tiếng thở dài nhẹ. “Y đang mưu tính điều gì đây? Ôi, cố vấn của nhà Zoa.”
==========
Khu vực dưới lòng đất thậm chí còn xanh thẳm hơn cả màu bầu trời.
Cung điện Nebulis. Khu biệt lập.
Lối đi rộng rãi được cấu thành bởi hang động đá vôi tự nhiên vang vọng tiếng nước nhỏ giọt.
“Xin lỗi vì đã bắt ngài đi cả một chặng đường dài đến đây, ngài Talisman.”
Bên trong hang động với hồ nước ngầm xanh thẳm, giọng nói uy nghiêm của người đàn ông với chiếc mặt nạ kim loại vang vọng khắp nơi.
“Dù gì cũng đang là giờ thưởng thức bữa tối. Tôi cứ ngỡ là chúng ta có thể kết thúc việc này bằng một báo cáo đơn giản. Thật không dám nghờ rằng ngài sẽ đi đến nơi đây cùng mình.”
“Không có phiền vấn đề gì đâu.”
Cộp.
Tiếng bước chân vang lên khi họ băng qua chiếc cầu nối phía trên bề mặt hồ. Với công chúa Mizerhyby theo sau, Talisman đối diện với tay cố vấn của nhà Zoa.
“Đã lâu không gặp, Ngài Mặt Nạ.”
“Ối chà, chào cô, Mizerhyby. Vậy là đến cả cô tham gia cùng chúng tôi nữa ư?”
“Không cần phải trang trọng như vậy đâu. Xin hãy cứ gọi ta là Mizy.” Mizerhyby cúi chào và rạt phần tóc mái màu lam của mình sang một bên.
Phía trước mặt nơi cô đang nhìn… là một quan tài thủy tinh khổng lồ.
Một cô bé khoảng chừng mười ba, hoặc có lẽ là mười bốn tuổi, đang say giấc yên bình phía sau lớp thủy tinh đó. Cô ấy có làn da màu đồng rám nắng và mái tóc gợn sóng màu ngọc trai. Gương mặt đang ngủ đó vẫn trông rất đỗi trẻ trung và quyến rũ.
“Người Sáng Lập Đáng Kính…”
Mắt Mizerhyby nheo lại.
Chiếc quan tài đã bị nứt vỡ. Mặc dù đã được thiết kế để không thể nào phá bỏ niêm phong nếu như chiếc ổ khóa mang biểu tượng của nữ hoàng không được mở, ấy vậy mà lồng kính cứ như đã chuẩn bị vỡ tan.
“Như hai người có thể thấy, những thành viên của nhà Hydra.” Ngài Mặt Nạ nói với một nụ cười vui mừng mà y không thể nào giấu đi nổi khỏi mặt mình. “Người Sáng Lập Đáng Kính đang cố thức dậy.”
“Cậu chắc rằng không phải là đã có người đang cố đánh thức ngài ấy chứ?”
“Thật tàn nhẫn làm sao, ngài Talisman. Phải, tôi thừa nhận rằng nhà Zoa đã thật sự đề xuất chuyện này trong cuộc họp giữa các gia tộc, nhưng đây hoàn toàn là do tự ý chỉ của Người Sáng Lập Đáng Kính.”
Y là kẻ đại diện của nhà Zoa, còn Talisman thì là người đứng đầu nhà Hydra. Cả hai đều cao khoảng một mét tám. Mặc dù với chiếc quan tài thủy tinh ngăn cách ở giữa, song sự hiện diện mạnh mẽ của những kẻ này chính là bằng chứng cho thấy cả hai đang đối đầu nhau.
“Ngài nghĩ thế nào hả, ngài Talisman? Nếu đánh thức Người Sáng Lập Đáng Kính thì chúng ta sẽ chẳng còn phải e dè gì trước một cuộc chiến tổng lực với Đế Quốc nữa. Việc giành lại ngài Growley từ tay chúng sẽ chỉ là vấn đề thời gian.”
“…”
“À, còn một chuyện nữa. Tôi suýt đã quên mất đi một điều quan trọng.”
Ngài Mặt Nạ vỗ hai tay vào nhau theo kiểu thật là khoa trương. Bất kỳ ai nhìn vào cũng đều sẽ coi đó như một màn trình diễn rẻ tiền, và điều đó thậm chí còn được thể hiện qua tông giọng và thái độ của y.
“Đế Quốc đã bắt được ngài Growley – người đứng đầu của nhà Zoa. Nhưng, nếu xét theo phương diện khác thì ngài ấy khả năng cao là đã nhìn thấy được mặt của kẻ phản bội trong số chúng ta – gương mặt của kẻ đã thông đồng với quân đội Đế Quốc.”
“Ồ?”
“Người Sáng lập Đáng Kính rồi sẽ thức tỉnh. Đến khi đó thì chúng ta sẽ có thể phát động một cuộc tấn công tổng lực nhằm vào Đế Quốc. Nếu là vậy thì ta sẽ có thể bắt lại hết những tù binh chiến tranh của đối phương, hết kẻ này đến kẻ khác. Và điều đó rất có thể sẽ đưa được kẻ phản bội vào trong lòng bàn tay của ta.”
“Ta hiểu rồi. Đó quả là một tin tốt.”
Talisman nhìn sang nàng công chúa đứng bên cạnh mình.
“Nhà Hydra cũng có mong muốn tương tự. Mặc dù không gì có thể đảm bảo mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như kế hoạch được. Song, ta vẫn rất biết ơn vì tin tức về việc Người Sáng Lập Đáng Kính sắp tỉnh giấc này.”
“Tôi nghĩ đã đến lúc bọn chúng phải đề phòng rồi---bất kể là ai đã cấu kết với quân đội Đế Quốc thì cũng nên làm như vậy.”
“…”
“Người Sáng lập Đáng Kính sẽ có thể thức giấc vào bất kỳ lúc nào. Và sớm thôi, những kẻ phản bội rồi sẽ phải trải qua những đêm mất ngủ và co rúm người trong sợ hãi.”
“Đúng thật là vậy. Thế thì, có lẽ đã đến lúc ta phải quay về rồi.” Talisman gật đầu nhẹ với Mizerhyby và quay người đi, hướng lưng mình về phía Ngài mặt Nạ.
“Bọn ta xin phép, Ngài Mặt Nạ. Chúc ngài một buổi tối an lành.”
“Vâng, cả cô nữa, Mizy. Và ngài Talisman. Tôi cũng chúc ngài một đêm thật tuyệt vời.” Người diện của nhà Zoa gật đầu và mỉm cười. Hắn ta sau đó dõi theo hai người bọn họ rời đi mất.
“Tôi cá rằng hai người cũng biết mà. Nhà Hydra rồi sẽ bị nhấn chìm. Mặt trời không thể nào tỏa sáng nơi màn đêm ngự trị được.”
Tiếng thì thào được kìm nén của y vang vọng khắp bề mặt của hồ nước ngầm xanh thẳm.
2
Bảy giờ sáng.
Tại trung tâm của địa phận Altoria nằm ở cực đông Đế Quốc là một nhà ga thường được sử dụng bởi những vị khách du lịch hay những doanh nhân. Khu vực này nằm sâu xa đến mức kể cả khi bắt được một chuyến tàu tốc hành đặc biệt thì cũng phải mất gần một ngày trời để có thể đến được Đế Đô.
“…Chúng ta sẽ trở về nhà vào ngày mai.” Jhin thở dài khi ngồi xuống một băng ghế. “Lạ thật. Chúng ta đã rời đi lâu đến mức anh bắt đầu thấy hoài niệm rồi.”
“Em cũng cảm thấy vậy nữa.” Nene nói. “Đã tròn một tháng kể từ khi cả nhóm rời khỏi Đế Đô.”
Ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cô nàng tóc đỏ nói với tông giọng có hơi mâu thuẫn. Giờ nghĩ lại thì bọn họ đúng là đã đi ra được một khoảng thời gian. Mọi chuyện bắt đầu với mệnh lệnh mà trụ sở đã giao cho họ.
“Đơn vị 907, mọi người được lệnh phải đi nghỉ mát trong sáu mươi ngày.”
“Nếu được thì mọi người hãy đi xả hơi ở đâu đó xa một chút. Một chuyến nghỉ mát tại một quốc gia quốc gia đồng minh nằm ở ngoại ô của Chủ Quyền thì sao?”
Bọn họ ban đầu đã hướng đến nhà nước độc lập Alsamira.
Từ đó, cả nhóm đã chạm mặt với Sisbell và bị buộc phải đến Chủ Quyền khi được nàng công chúa thuê làm vệ sĩ. Giờ đây, sau khi đã bị kéo vào không biết bao nhiêu là rắc rối và những trận chiến sống còn… Đế Đô cuối cùng cũng đã chuẩn bị lọt vào tầm mắt của họ.
“…Không thấy bất kỳ chuyện gì khớp với vụ đó hết.” Jhin nói.
“Hửm? Anh đang đọc gì ấy, Jhin?”
“Báo buổi sớm. Anh mua ở chỗ mà em mua bánh mì cho bữa sáng ấy.”
Nene liếc nhìn tờ báo mà Jhin đang xem. Cô sau đó đọc lướt qua phần báo địa phương.
“Ý anh là về cơ sở nghiên cứu mà cô Sisbell bị giam ấy hả?”
“Ừ. Dẫu cho chỗ đó được coi là đã bị bỏ hoang đi nữa thì anh vẫn dám chắc rằng đã có vài trăm người đã nhìn thấy lượng linh lực khổng lồ bùng phát vào không trung---Iska.”
Cậu ấy cuộn tờ báo lại và thảy nó về phía chàng kiếm sĩ. Iska bắt lấy và cũng đọc lướt qua như Jhin, song không tìm thấy được bất kỳ thứ gì liên quan tới cơ sở mà Sisbell đã bị giam hết… Thậm chí còn không có bất kỳ một đề cập nào đến cái viện nghiên cứu tinh linh trái phép đó.
…Một lượng lớn linh lực dâng trào khỏi không trung khi bọn mình chiến đấu với Kelvina đã là chuyện rõ mười mươi rồi.
Vậy mà vẫn không có ai nhận ra? Không, nhất định là đã có nhân chứng, và bọn họ đã báo cáo điều đó lại cho quân đội Đế Quốc.
“Chị Risya.”
“Hửm? Sao đấy, Isk?”
Thánh Đồ tại ghế thứ năm xoay người lại. Cậu khá chắc rằng người phụ nữ này đã lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ từ đầu đến giờ rồi. Phản ứng vừa rồi chỉ là một màn trình diễn tầm thường và đơn giản.
“Vậy là trụ sở vẫn giấu nhẹm mọi việc đã xảy ra ạ?”
“À, ý em lạ vụ hôm trước? Tất nhiên rằng phía họ sẽ đưa ra thông báo đàng hoàng, nhưng đó là sau khi đã tiến hành một cuộc điều tra chính thức cơ.” Risya nhún vai như thể muốn nói mọi chuyện vốn dĩ sẽ là như vậy rồi. “Chị biết em vẫn cảm thấy mọi thứ thật đáng ngờ, nhưng trụ sở Đế Quốc hoàn toàn không liên can gì đến cơ sở nghiên cứu đó. Cả quân đội Đế Quốc cũng vậy. Vậy nên bọn họ mới cần tiến hành một buổi điều tra toàn diện về mọi thứ, bao gồm cả kẻ chủ mưu đứng đằng sau.”
“…”
“Không tin chị hửm?”
“Không phải là em không tin chị Risya, nhưng thật lòng mà nói thì đã có quá nhiều chuyện không lường trước được xảy ra rồi…”
“Ồ?”
“Nên em không biết phải tin vào cái gì nữa cả.”
Nơi Khai Sinh Phù Thủy. Đó là cách mà nhà khoa học điên Kelvina đã dùng để gọi sở nghiên cứu đó.
“Đây là Nơi Khai Sinh Phù Thủy, và đồng thời cũng là nơi ta nghiên cứu về sự thật của hành tinh này.”
“Vichyssoise chuyển hóa khá tốt. Cô ta là vật thí nghiệm ổn định đầu tiên được tạo ra ở đây.”
“Tên gọi hiện tại của chúng là Con Quái Vật Của Katalisk. Như các cậu có thể thấy, chúng là những tinh linh nhân tạo. Những con quái vật này sẽ đóng vai trò là nguồn năng lượng thế hệ mới cho vũ khí của quân đội Đế Quốc.”
Phù thủy Vichyssoise đã được tạo ra tại đó.
Song đó chưa phải là tất cả. Vụ việc vừa rồi cũng đã chứng minh tinh linh nhân tạo là thứ trú ngụ bên trong Object mà bọn họ đã đối đầu tại nhà nước độc lập Alsamira.
“Chị Risya… nhà nghiên cứu đó nói rằng những con quái vật mà ả tạo ra là để sử dụng trong quân đội Đế Quốc. Em cũng cho là như vậy.”
“Thế sao?”
“Chị vẫn đinh ninh rằng trụ sở không có dính líu gì ư?”
“Thật sự đấy. Chị, hoàng đế lẫn bất kỳ ai tại trụ sở đều không hay biết gì về chuyện này.” Risya mỉm cười thật tươi. Cô ấy sau đó nheo mắt lại đến mức chúng trông như hai đường chỉ mỏng. “Chị biết em đang cố nói cái gì, vậy nên giờ em đang thắc mắc không biết kẻ đứng đằng sau là ai. Nói thật thì, đến chị cũng chẳng biết.”
“…..Hửm?”
“Chà, chính xác mà nói thì chị không có bất kỳ bằng chứng nào hết. Chị ít nhiều cũng dám khá chắc đó là ai rồi, nhưng những kẻ đó vẫn chưa để lòi đuôi chuột ra. Vậy nên đây chính là cơ hội trời cho. Một phù thủy hoàn hảo… ô, ý tôi là một pháp sư, đã đi đến quốc gia của chúng ta.” Risya nháy mắt.
Những lời nói đó không hướng về phía Iska mà là người đang bám vào ở ngay sau lưng cậu ấy…
“Phải chứ, công chúa Sisbell?”
“…”
“Công chúa Sisbell?”
“…Ta không hiểu ngươi đang muốn ám chỉ cái gì hết.” Sisbell khoanh tay và quay mặt đi nơi khác. Nàng công chúa sau đó đan mày lại và bĩu môi, từ chối việc chạm mắt với Risya. “Ta sẽ không bỏ chạy hay trốn tránh gì hết. Ta thậm chí đã tới nhà ga này để đi đến Đế Đô.”
“Vâng. Hoàng đế đang chờ đấy.”
“Phải, chính nó!” Sisbell trỏ ngón tay tới.
Cô chỉ tay về phía sĩ quan tham mưu của hoàng đế. Nếu mà là một quân nhân trong quân đội thì cô nàng sẽ ngay lập tức bị kỷ luật theo quy định. Mặc dù hành động của bản thân khiêu khích là vậy, song Sisbell không hề tỏ ra e dè một chút nào trong khi gọi đến một cá nhân với thẩm quyền cao như Risya.
Cô dù sao cũng là công chúa của Chủ Quyền Nebulis.
“Ta đã nói rằng mình sẽ đi đến thủ đô, vậy thì tại sao ngươi vẫn còn đợi ở đây? Chẳng phải ngươi nên ở nơi đó à?”
“Ah-ha-ha. Cô hiểu lầm rồi, công chúa Sisbell.” Giọng nói của Risya hoàn toàn vô ưu vô lo. “Như những gì đã nói ở khách sạn, tôi sẽ đồng hành cùng cô. Vì sự quan tâm đặc biệt của hoàng đế bệ hạ dành cho cô…”
“Ngươi đang giám sát bọn ta?”
“Đâu, đâu phải như vậy.”
“Thế thì chính xác rồi.”
“Như tôi vừa nói, không phải là như vậy đâu.”
Đây đã là lần thứ tư cuộc đối thoại như vậy diễn ra giữa họ kể từ khi hai bên gặp nhau tại khách sạn. Sisbell đã không chịu nới lỏng cảnh giác hay cố che giấu sự thù địch của mình kể từ khi Risya bất thình lình xuất hiện.
…Mà, đối với Sisbell thì chuyện này vẫn khá là đường đột.
…Dù sao thì Risya cũng đã cùng với hoàng đế bắt Rin đi.
Trên hết thảy, Risya vốn đã nhắm vào nàng công chúa phù thủy bằng tinh linh Sợi Chỉ của mình. Nếu mà không được Rin bảo vệ cho thì Sisbell mới là người bị đưa đi mất.
“Tên ngươi là Risya nhỉ?” Sisbell liếc nhìn nữ Thánh Đồ. “Ta không có ý định đặt niềm tin ở ngươi. Nếu muốn thì ta có thể dễ dàng nhìn vào toàn bộ quá khứ của ngươi. Và nếu ngươi làm ra bất kỳ chuyện nào dù cho chỉ là có hơi đáng ngờ---"
“Ồ? Mismis, ở đằng này.”
“Ngươi có nghe ta nói không hả?!”
“Thôi nào, cô lúc nào cũng kéo dài các cuộc nói chuyện ra vậy cả, công chúa Sisbell. Không sao đâu, rồi cô sẽ thấy. Nhìn bên đó đi. Thấy quan hệ giữa tôi và Mismis tốt không?”
Chỉ huy Mismis đã tách ra để đi mua vé tàu. Risya kế đến đặt hai tay lên vai Mismis cái bộp và bắt đầu cọ mặt mình vào gương mặt của nữ chỉ huy.
“Thế thì, Mismis, tớ có việc muốn nhờ đây.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu cho tớ mượn chút tiền có được không?”
“Cậu muốn mượn tiền á?!”
Nữ chỉ huy đông cứng người lại còn Risya thì tiếp tục ép mặt mình vào mặt cô ấy.
“T-Tại sao cậu lại cần nó? Không biết chúng ta có thân thiết đến đâu, cậu không thể đi hỏi vay tiền được. Đó là điều luật trong sổ tay quân đội… và hơn nữa, lương của một Thánh Đồ như cậu nhất định phải cao hơn của tớ nhiều chứ!”
“À thì, cậu biết đấy, tớ không có mang theo ví.”
Risya tiếp tục xoa đầu Mismis trong khi nhìn chăm chăm thẳng về phía Sisbell. Nàng công chúa cũng tiếp tục nhìn lại với ánh mắt ngờ vực.
“Là về ngày hôm qua. Cậu có nhớ lúc mà hoàng đế biến mất mà nhỉ? Tớ đáng lí ra cũng sẽ quay về Đế Đô.”
“…..Phải. Đó chính xác là lí do khiến tớ tò mò không biết tại sao cậu vẫn còn ở đây.”
“Hình như là hoàng đế chỉ có thể dịch chuyển được hai người vào một lúc thôi.”
“Hả?”
“Tớ và ngài ấy đến cùng nhau, nhưng rồi hoàng đế đã quay về với Rin. Thành ra tớ đã bị bỏ lại. Phải thú thật rằng chính tớ cũng cảm thấy rất bất ngờ nữa.”
Hoàng đế đã bắt giữ Rin và biến mất. Về cơ bản thì là đã để Risya ở lại phía sau.
“Hể? Vậy là cậu thật sự chỉ muốn đi cùng thôi? Cậu không phải ở đây vì muốn giám sát bọn tớ?”
“Đương nhiên rồi. Tớ sẽ không bao giờ nói dối cậu đâu, Mismis.” Risya gật đầu và mỉm cười. “Tớ đã có một quãng thời gian khó khăn lắm đấy. Tớ thật ra đã định đưa công chúa Sisbell về thẳng thủ đô, thành ra không có mang theo ví hay bất kỳ thứ gì trên người hết. Tớ thậm chí còn không thể mua đồ ăn hay chút nước nào để uống.”
“…Ồ. Vậy nên cậu mới muốn mượn tiền từ tớ.”
“Phải đó. Vậy nên tớ đang rất cần được vay, hoặc là tớ sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Nhưng mượn tiền đúng thật là trái với điều khoản trong sổ tay Đế Quốc thật. Nếu vậy thì, cậu cho tớ mượn thẻ tín dụng được không?”
“Thẻ của tớ?!”
“An tâm đi. Tớ sẽ trả lại cậu gấp đôi.”
Risya moi thẻ tín dụng của Mismis ra khỏi ví của nữ đội trưởng và nhanh nhảu nhét nó vào trong túi của mình.
“À, nghĩ lại thì, cậu đã đặt ghế hạng phổ thông đúng không Mismis? Sao ta không nâng lên thành hạng nhất với khoang riêng đi nhỉ?”
“Bằng thẻ của tớ?”
“Cậu có thể gửi đơn yêu cầu chi phí lên hoàng đế sau.”
“Sao mà tớ dám chứ!”
“Không sao đâu. Hoàng đế sẽ dễ dãi với một người dễ thương như cậu thôi. Dù sao thì, Mismis cũng như là một con thú nuôi dễ cưng kia mà. Ngài ấy nhất định sẽ bám lấy cậu như thế này.”
Risya ôm lấy Mismis từ phía sau.
“Ahh… tuyệt ghê. Cậu nhỏ nhắn, mềm mại và có mùi của dầu gội đầu.”
“Tớ chẳng giống thấy lời khen chút nào!”
“Mà, dù sao thì, đặt chuyện đó sang một bên…”
Risya lướt mắt lên vai trái của Mismis trong khi vẫn giữ lấy nữ đội trưởng trong vòng tay mình.
“…Hừm.”
“Sao thế, Risya?”
“Chà, có thứ mà tớ đã tò mò lâu rồi.”
Risya đặt tay lên trên vai trái của Mismis.
“Miếng dán này tốt phết đấy. Ra là vậy, cậu đã không bị phát hiện bởi máy dò linh lực ở cổng soát vé nhỉ.” Risya thì thầm.
“Uh?!” Cơ thể nhỏ nhắn của Mismis bắt đầu run lên.
Tại sao Risya lại biết về chuyện đó? Iska vô thức nín thở. Nene trố mắt tròn xoe, và đến cả Sisbell – vốn là người đưa cho Mismis miếng dán đó – cũng há hốc mồm vì kinh ngạc. Tất cả bọn họ, chỉ ngoại trừ…
“Vậy là chị đã nhìn thấu rồi à?” Jhin trông vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như mọi khi trong khi nói bằng chất giọng được kìm chế lại. “Tôi vẫn không hiểu. Nếu đã biết về ấn tinh linh của chị ấy, vậy thì tại sao chị lại để cho bọn này rời khỏi Đế Quốc? Thậm chí còn là một kỳ nghỉ đặc biệt kéo dài tận sáu mươi ngày.”
“À, em không cần phải lo đâu, Jhin-Jhin.” Risya nháy mắt với chàng xạ thủ. “Ý chị là, Mismis trở thành một phù thủy tại hẻm núi Mudor đúng chứ? Trong trường hợp đó thì chị sẽ chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra với cậu ấy vì bản thân là người đã ra lệnh cho mọi người đi.”
“Vậy là đến cả việc đó chị cũng biết.”
“Tất nhiên. Mismis trượt chân và rơi vào vòng xoáy nhỉ?”
“Tớ không có!”
“Không phải á?” Risya trông có vẻ nghi hoặc trước tuyên bố của Mismis. “Tớ cứ tưởng là cậu bị vấp phải hòn đá và rồi ngã chúi vô trong.”
“Có người đá tớ! Là một gã dẫn đầu quân đội của phe địch!”
“Ah-ha-ha, tự giả định như vậy, thật thất lễ quá. Mà, đó là tổn thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ. Cậu có thể nhận được bồi thường lao động nếu như nộp đơn ấy.”
Risya thả Mismis ra và hào hứng lắc vai của nữ đội trưởng. Hiện tại đang là buổi sáng sớm tại ga tàu. Cô sau đó kiểm tra lại để chắc chắn rằng không có ai khác ở quanh đây.
“Đây là tin bí mật nhé: cũng có một vài trường hợp giống như cậu vậy, Mismis ạ.”
“…Hả?”
“Mỗi khi một vòng xoáy được tìm thấy là Chủ Quyền và Đế Quốc lại giao chiến với nhau để tranh giành nó. Mặc dù khá là hiếm, song chuyện binh sĩ Đế Quốc bị biến thành phù thủy sau khi phơi mình trong sức mạnh tinh linh cũng không phải là không có. Cậu biết đấy, việc một ai đó có thể trở thành phù thủy hay không phụ thuộc vào từng cá nhân. Đó không phải là chuyện mà Đế Quốc có thể phòng tránh được.”
Bọn họ vẫn chưa biết điều kiện cần để một ai đó có thể trở thành một phù thủy. Ví dụ như là Iska, tuy đã rơi vào trong vòng xoáy nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Song chỉ huy Mismis thì có. Xem ra những biến chuyển như vậy không phải là chưa từng có tiền lệ trong suốt chiều dài lịch sử chiến tranh.
“À, ưm, chị Risya!” Nene giơ tay lên. “Như những gì chị vừa nói, chỉ huy hoàn toàn không muốn trở thành như thế này! Ưm… vậy thì…”
“Có thể được khoan dung hay không? Em muốn hỏi vậy nhỉ? Chị nghĩ mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Mặc dù bọn chị không được phép để lộ tin này, song những binh sĩ Đế Quốc đã trở thành phù thủy như Mismis có thể được dùng như những gián điệp. Bọn họ thực tế vẫn là các phù thủy, vậy nên có thể dễ dàng thâm nhập vào trong Chủ Quyền.”
“Với cô cũng như vậy à?” Nàng công chúa – người đã giữ im lặng từ đầu đánh tiếng hỏi. Cô ấy nêu lên bằng một giọng nghi ngờ.
“Risya hay gì gì đó.” Cô nói thêm.
“Hửm? Ý cô là sao nhỉ, công chúa Sisbell?”
“Tôi đang hỏi liệu cô cũng có phải là một phù thủy hay không. Như tôi và chỉ huy Mismis vậy.”
Sisbell lườm nữ Thánh Đồ. Với ánh nhìn nghi kỵ rõ mồn một trong mắt mình, cố ấy tiếp tục lặng lẽ đối mặt với Risya.
…Tất nhiên rằng chuyện đó đang đặt năng trong tâm trí Sisbell rồi.
…Đến cả mình cũng phải ngờ vực. Mình cá rằng cả chỉ huy Mismis, Jhin lẫn Nene đều cảm thấy như vậy.
Những sợi chỉ tinh linh đã trói chặt Rin đó. Risya chắc chắn là người đã tạo ra chúng, và cô ấy thậm chí còn biết rõ về chuyện người Đế Quốc trở thành phù thủy.
“R-Risya, ánh sáng đó là chẳng phải là…”
"Hô, ý cậu là cái này à? Phải đó---nó là tinh linh. Nhưng hãy nhớ giữ bí mật điều này với những người khác trong quân đội Đế Quốc nhé.”
Iska cũng đã cố tìm cơ hội để gặng hỏi về chuyện đó. Song rốt cuộc thì, Sisbell lại là người đưa ra hành động đầu tiên.
“Ngươi nói rằng mình sẽ đi theo bọn ta, sẽ không giám sát bọn ta. Nếu đã là vậy thì chẳng phải ngươi nên giải thích về bản thân mình à?”
“Về tôi?”
“Phải. Ngươi có phải là một công dân của Chủ Quyền không?”
“Không không, tôi được sinh ra và lớn lên ở Đế Quốc. Giống như là Mismis vậy.” Risya đáp. Câu trả lời của cô ấy khá là hờ hững, trái ngược với một Sisbell đang nhướng mày trong bộ dạng cực kỳ nghiêm túc. “Việc tôi có thể sử dụng được tinh linh chỉ là chút quà tặng kèm thôi.”
“Ta muốn biết ngươi có được nó từ đâu. Đừng có mà lảng tránh. Hay là muốn ta kiểm tra quá khứ trần trụi của ngươi bằng tinh linh của mình hả?”
“…”
“Sao nào?”
"Không, chỉ là---Chúng ta có thể bàn về chuyện đó, nhưng ta hiện vẫn đang ở ngoài thanh thiên bạch nhật.” Risya đặt ngón tay lên môi và kêu suỵt với một nụ cười gượng gạo. “Tôi thậm chí đã đặt khoang riêng cho cả bọn rồi. Tại sao ta không bàn ở đó nhỉ?”
“Ngươi sẽ không đi ngược lại lời nói của bản thân?”
“Không bao giờ. Tôi biết bản thân mình mang lại ấn tượng thế nào, nhưng tôi vẫn khá tự hào về việc bản thân trong đời chưa bao giờ nói dối ai.”
“Xạo nhé! Cô không thể tin vào cậu ấy đâu, cô Sisbell… Mgh?!”
“Được rồi, nào, Mismis. Tại sao cậu không trật tự một chút nhỉ.”
Risya bịnh miệng Mismis lại trước khi nữ đội trưởng kịp hoàn tất câu nói của mình. Cô ấy sau đó lôi cô bạn lên tàu. Dựa vào màn trao đổi đó, ta có thể thấy được rằng Risya khá là thành thạo trong việc bắt cóc người khác.
“Giờ thì, xin hãy đi lối này, công chúa Sisbell.”
“Thật sự đáng ngờ…”
“Tôi có thể đảm bảo rằng bản thân không phải kiểu người như vậy. Tôn chỉ của tôi dù sao cũng là ‘chân thành, liêm khiết và nhân từ’ kia mà.”
“Lại thêm một lời nói dối khác! Risya luôn nói như vậy và làm khác xa những gì mà bản thân thốt nên, xong rồi lại tự ý quyết định… Mgh?!”
“Khẽ thôi nào, Mismis ơi.”
Nữ đội trưởng lại bị lôi đi trong khi bị bịt miệng. Iska và những người khác cũng miễn cưỡng lên tàu theo sau.
3
Chủ Quyền Nebulis, Tháp Ngôi Sao.
Alice hiện đang rảo bước qua khu hành lang.
“Gừ, thật không thể tin được cuộc họp lại kết thúc muộn hơn dự tính tận ba mươi phút. Gã Ngài Mặt Nạ đó bị cái gì vậy? ‘Bộ trang phục người đại diện cho nữ hoàng của cô thật là choáng ngợp và giúp cô trông thanh lịch vô cùng.’ Nói vậy là ý gì chứ…?”
Những lời nói đó đã được đưa ra khi cuộc họp giữa ba dòng tộc vừa kết thúc. Thông thường thì, Ngài Mặt Nạ sẽ ngay lập tức rời đi cùng với Kissing, nhưng lần này y lại đánh tiếng tới Alice ngay khi cô nàng vừa chuẩn bị đi khỏi.
Về bộ trang phục người đại diện cho nữ hoàng của cô ấy…
Alice đã luôn mặc bộ cánh riêng của mình cho đến dạo gần đây. Tuy nhiên, nàng công chúa lúc này lại vận bộ váy dành cho người đại diện chính thức của nữ hoàng. Alice làm vậy là để cho thấy bản thân không có ý định từ bỏ ngôi vị. Mặc dù vẫn được may theo cùng phong cách với chiếc váy hoàng gia cũ, song bộ đồ của cô bây giờ lại có nhiều gam màu đỏ và lam rực rỡ hơn.
…Vậy có nghĩa là sao?
…Ngài Mặt Nạ hoàn toàn không bình luận gì về nó tại cuộc họp lần trước.
Vậy tại sao lại là vào lúc này?
Alice cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra Ngài Mặt Nạ đã không đả động gì tới bộ trang phục của mình cho đến tận bây giờ.
…Y đang toan tính chuyện gì ư?
…Y thậm chí còn có tâm trạng đặc biệt tốt nữa. Mình không thể không thắc mắc về nó.
Alice không được phép hạ thấp cảnh giác. Cô biết sự thật về việc nhà Zoa và Hydra hiện đang tranh giành ngôi báu với mình. Nhà Hydra là phía đã nhằm vào mạng sống của nữ hoàng đương nhiệm, và Alice biết rõ rằng chúng là những kẻ chịu trách nhiệm cho việc đưa quân đội Đế Quốc vào trong Chủ Quyền. Theo lẽ thường thì cô sẽ ngay lập tức cáo buộc chúng vì tội lỗi mà mình gây ra.
“Nhưng mình cần có bằng chứng cho việc đó. Mình cần Sisbell quay về…”
Căn phòng này hiện đã ở ngay trước mặt cô…
Phòng riêng của nữ hoàng nhà Lou, Tinh Vân Tháp. Mặc dù căn phòng này là của mẹ cô, song thật không may rằng bà ấy vẫn còn đang thảo luận với các bộ trưởng sau cuộc họp. Alice sau đó đẩy cánh cửa của phòng riêng của mẹ mình ra.
“…Mình đến vừa kịp lúc.”
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường và thở phào nhẹ nhõm. Song ngay lúc đó, đèn của thiết bị liên lạc đặt trên bàn ngay lập tức sáng lên.
“Hả?! Một cuộc gọi!”
Alice nhào tới cầm lấy nó lên, xong rồi nghiêng người về trước và đưa màn hình về lên sát gần mặt.
“Sisbell! Là em đúng không, Sisbell?!”
“Xin lỗi vì đã bắt chị phải đợi, chị gái của em. Em làm việc này có trễ hơn dự kiến một vài phút.”
Xuất hiện trên màn hình là một cô gái với mái tóc màu vàng dâu tây. Bọn họ chỉ có thể giao tiếp qua cuộc gọi thoại vào vài ngày trước, nhưng lần này thì Alice đã thật sự có thể thấy được mặt em gái mình. Cô ấy đang ở bên trong một tòa nhà nào đó ư?
Đó là một nơi khá sạch sẽ, nhưng những bức tường bao quanh Sisbell thì trông giống như một phần của trần nhà vậy.
“À, chị thắc mắc không biết em đang ở đâu nhỉ? Em đang ở trong phòng vệ sinh trên một chuyến tàu tốc hành đặc biệt.”
Sisbell liếc nhìn xung quanh, kiểm tra để chắc chắn rằng không có ai sẽ có thể nghe lén được.
“Như đã nói vào ngày hôm trước, chị gái của em, em sẽ đi đến Đế Đô để cứu Rin. Thực tế thì em đã đang trên đường đến đó rồi. Bằng chuyến tàu này.”
“Vậy là em hoàn toàn nghiêm túc…”
Alice có hơi mâu thuẫn. Rin là người không thể thay thế được đối với cô, và nàng công chúa thứ sẽ làm bất cứ điều gì để giải cứu người hầu của mình. Song mặt khác, cô cũng muốn Sisbell quay trở về Chủ Quyền ngay lập tức.
Không có cái phương án nào là hơn cái còn lại cả.
Khao khát muốn giải cứu người nữ hầu quý giá của Alice lại mâu thuẫn với mong muốn giữ em gái mình khỏi nguy hiểm của cô nàng.
…Đế Đô chính là nơi nguy hiểm nhất trong Đế Quốc.
…Đi đến đó cũng như đi vào hang ổ của lũ thợ săn phù thủy vậy.
Sisbell đang hướng thẳng vào hang sư tử.
Thủ đô Đế Quốc sẽ có máy dò tìm linh lực được lắp đặt ở khắp mọi nơi. Nếu em gái cô bị bắt giữ như một phù thủy, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“…”
“Hô? Chị trông cũng lo lắng hệt như những người khác vậy.”
Alice không rõ liệu Sisbell có thật sự hiểu được nỗi khổ tâm hiện tại của mình hay không.
Sisbell đáp lại, hoàn toàn điềm nhiên và bình tĩnh: “Đây là cơ hội để phản công của chúng ta. Nếu như em và Rin đã an toàn thì sẽ không còn một ai có thể làm gì được bọn em nữa. Hãy an tâm rằng bọn em sẽ vạch trầm cách mà nhà Hydra đã nhằm vào mạng sống của nữ hoàng và bắt cóc người hầu của em.”
“Chị biết… Nhưng làm sao em có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ không gặp bất trắc gì?”
“Em?”
“Phải. Chị lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như em bị bắt trước khi có thể giải cứu cho Rin.”
“Em có những vệ sĩ đáng tin cậy.”
Sisbell lấy ra một tấm hình. Cô nàng sau đó đưa nó lại sát màn hình để Alice có thể xem, và rồi khiến cho chị gái mình phải nghi ngờ vào đôi mắt của bản thân. Đó một một bức ảnh chụp của cô ấy và Iska đang tay trong tay đi dạo cùng nhau.
“Chị có thấy không, chị gái của em? Bọn em gần gũi đến mức này đấy.”
“Ngggh?!”
Bức hình này đã được chụp tại khu ngoại ô nào đó trong Đế Quốc. Iska và em gái cô đang táo bạo dạo bước, tay nối vào nhau, vai chạm vai mặc kệ ánh nhìn của các gia đình và những doanh nhân bao quanh họ.
Cứ như thể là…
Cứ như thể là một cặp đôi trong một buổi hẹn hò lúc chiều muộn vậy.
“E-E-Em nghĩ bản thân đang làm gì thế hả, Sisbell?!”
“Bọn em giả vờ làm một cặp đôi trong cuộc hẹn để thám thính địa phận của kẻ địch. Đây dù sao cũng là thành phố của Đế Quốc mà.”
Sisbell vẫy vẫy tấm ảnh để khoe khoang. Đúng thật là một hành vi khiếm nhã đầy trắng trợn.
“Lúc đó thật là quá tuyệt vời. Em cảm thấy thật thư thái bên cạnh anh ấy. Em có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ, cường tráng của Iska bằng trái tim mình.”
“Iska rõ ràng ghét chuyện đó! Cậu ta trông không thoải mái ra mặt kia kìa!”
“Em thì thấy rất hài lòng, và như vậy là đã được rồi.”
“Em đang huyên thuyên cái gì vậy? Iska là đối thủ của--- Guh…!”
Alice vẫn chưa nói với em gái cô về quan hệ giữa mình và Iska. Tuy nhiên, cô nàng biết rằng Sisbell đã mơ hồ nhận ra được.
…Không, em ấy đã hoàn toàn nắm được rồi!
…Em ấy đang thách thức mình vì biết rõ chuyện đó!
Sisbell đang cố gắng cướp lấy cậu ấy.
Nhưng cậu ấy là đối thủ của mình, chỉ của riêng mình---
“Hee-hee. Em xin lỗi, chị gái, nhưng kết quả trận chiến này đã ngã ngũ rồi.”
“…Em nói gì cơ?”
“Đó là sự khác biệt trong kinh nghiệm giữa hai ta đấy ạ.”
Sisbell nhét lại tấm ảnh vào trong túi. Cô ấy sau đó đặt tay lên trên má và hướng đôi mắt ấm áp đang lấp la lấp lánh của mình lên trên.
“Iska và em đã làm rất nhiều chuyện cùng nhau. Chỉ nghĩ đến thôi là đã đủ để mặt mặt em đỏ bừng…”
“H-Hai người đã làm gì?!”
Alice rú về phía cô em gái trong bộ dạng đỏ ửng mặt ở phía bên kia chiếc điện thoại trước khi trừng mắt nhìn cô gái đó qua màn hình.
“E-Em không thể nào làm ra chuyện như vậy được! Chị không tin! Iska… sẽ không bao giờ bị dụ dỗ bởi kẻ như em vào bất kỳ hành vi đáng xấu hổ nào được!”
“Đáng xấu hổ?” Sisbell sực tĩnh. Cô ấy sau đó chớp chớp mắt. “Trời ạ. Em không nói rằng bản thân đã làm ra bất kỳ chuyện không đứng đắn nào hết. Không có chuyện gì như vậy cả.”
“Hả?”
“Em khoác tay đi dạo cùng Iska và cùng chụp ảnh với nhau, và rồi hai đứa đi uống nước tại một quán café. Đó là tất cả những chuyện mà em đang hồi tưởng.”
“…..Hả?!”
“Ôi thần linh ơi.”
Sisbell đưa mặt sát lại gần ống kính. Cô nàng mỉm cười toe toét một cách chế giễu, như thể đang muốn nói em nắm được thóp chị rồi.
“Ôi, chị gái yêu dấu, rốt cuộc thì chị đang mường tượng cái gì trong đầu mình vậy hả? Xin hãy kể cho em---"
Rắc.
Vào lúc đó, đã có cái gì vụn vỡ trong tâm trí của Alice.
“Chị gái của em ơi.”
“Im đi!”
Nàng công chúa thứ bất thình lình ngắt liên lạc. Khi Alice có lại tri giác thì cuộc gọi với em gái cô đã kết thúc mất rồi.
“Úi…”
“Tiểu thư Sisbell sao rồi ạ?”
“T-Ta xin lỗi, Shuvalts!”
Cô vội vàng quay về phía người đàn ông đứng tuổi đang đứng đợi ở góc phòng.
“Ta đang định để cho ông nói chuyện với em ấy sau…”
“Thần rất vui vì người lo nghĩ cho thần. Tuy nhiên, thông qua giọng nói mà thần có thể nghe được từ chỗ này thì thần có thể đoán rằng ngày ấy vẫn bình an. Là người hầu của tiểu thư Sisbell, thần cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Shuvalts là người hầu của Sisbell. Ông ấy đã bị giam giữ tại sở nghiên cứu tinh linh của nhà Hydra – Hoa Tuyết Và Mặt Trời – mãi cho đến khi có cơ hội trốn thoát vào vài ngày trước.
“Tuy nhiên…” Shuvalts liếc nhìn vào thiết bị liên lạc đặt trên bàn. “Thần có chút bất ngờ khi được nghe những chuyện đó từ người, Alice điện hạ. Đó có phải là Iska mà người đã nhắc tới không? Thần cảm thấy khá là bất ngờ khi đơn vị của cậu ấy vẫn chịu giúp cho tiểu thư Sisbell kể cả khi đã quay về lãnh thổ Đế Quốc.”
“Nhưng chẳng phải bọn ông đã thương lượng với họ để đảm bảo an toàn cho Sisbell ư?”
“Vâng, đúng thật là như vậy. Song đó vốn dĩ chỉ là quãng thời gian của họ ở nhà nước độc lập Alsamira và Chủ Quyền mà thôi. Mặc dù…” Người đàn ông già dừng lại một khoảng. “Thần thật không nghĩ rằng bọn họ lại trung thành với việc giữ vững một lời hứa suông bằng miệng như vậy… Có vẻ như kể cả là trong số thần dân của Đế Quốc thì vẫn còn những con người biết nói đến đạo lí.”
“Đúng vậy! Iska tuyệt vời của ta quả thật là---"
“Hửm?”
“…Không có gì đâu.”
Nàng công chúa vô thức quay mặt đi.
Suýt chút nữa thì. Vì Shuvalts cũng là một người hầu nên Alice suýt nữa là đã lỡ lời như thể là cô đang nói chuyện với Rin.
“Nhưng Shuvalts, xin đảm bảo rằng bản thân sẽ giáo dục em gái ta một cách đàng hoàng. Em ấy đang ép buộc những vệ sĩ của mình làm như việc kỳ lạ đấy.”
“Ha-ha-ha.” Người đàn ông đứng tuổi bật cười. “Không đâu, thưa Alice điện hạ, đó chỉ đơn giản là một cô em gái đang trêu chọc người chị của mình mà thôi. Ngài ấy vẫn còn chưa đến tuổi đó, và đối phương thậm chí còn là một người Đế Quốc nữa.”
Ôi, cô thật quá ngây thơ! Quả thật là quá ngây thơ mà!
Trong tâm trí mình, Alice đang siết chặt hai tay lại thành nắm đấm. Cô bỗng nhớ về lúc đi điều tra phòng của em gái mình. Mặc dù có những cuốn sách rất nghiêm túc về lịch sử và văn hóa xếp dài trên kệ sách, song Alice đã tìm thấy những cuốn tiểu thuyết lãng mạn dành cho lứa tuổi mới lớn được cất giấu trong số đó.
…Em ấy là loại người đã có rất nhiều những kiến thức như vậy thông qua sách vở!
…Em ấy chỉ đơn giản là hành xử như một cô bé ngây thơ trước mặt Shuvalts mà thôi!
Sisbell thậm chí còn biết nhiều hơn Alice về những gì sẽ xảy ra giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Alice có thể thấy rõ thông qua bức hình với Iska. Cô có thể thấy thông qua cách mà em gái mình trắng trợn quàng tay qua tay của đối phương, cách mà Sisbell đã tính toáng để da thịt của họ tiếp xúc với nhau theo cách tự nhiên nhất có thể. Không còn nghi ngờ gì nữa, em gái cô đang ra sức quyến rũ cậu chàng.
“…”
Phù. Alice hít vào một hơi thật sâu.
“Đúng như mình nghĩ, mình cần phải mạnh tay hơn.”
“Chính xác rồi ạ. Chúng ta không thể cho phép nhà Zoa và Hydra tiếp tục mà không có biện pháp đối phó nào.”
“…Đó không phải là chuyện mà ta đang nói đến.”
“Vâng?”
“À, không có gì đâu.”
Alice lắc đầu, cố gắng quay trở về với thực tại.
Kể cả khi nàng công chúa có cố lấy Sisbell – người đang cố gắng cướp Iska đi mất – làm hình mẫu để học hỏi theo “kiểu giáo dục” của cô ấy thì Alice không không thể nào để bản thân bị xao lãng bởi những gì đang xảy ra bên trong Đế Quốc được.
Cô cần phải để mắt thật kỹ đến nhà Zoa và Hydra.
“Shuvalt, ông có sẵn lòng phục vụ cho ta một thời gian không?”
“Như ý muốn của người. Mặc dù đây chỉ là một tấm thân già, song tôi sẽ cố làm hết sức có thể để phục vụ người trong lúc Rin vắng mặt.”
Alice hiện đang không có người hầu cận, còn Shuvalts thì không có tiểu thư để mà phục vụ cho. Vì đều đang thiếu đi người tương ứng của mình mà bọn họ đã hình thành nên một mối quan hệ tạm thời.
Sau đó… Cánh cửa sau lưng họ mở ra.
“Ô… Bệ hạ!”
“Ta xin lỗi vì sự chậm trễ, Alice. Các bộ trưởng cứ kéo dài cuộc hội thoại khi bắt gặp ta sau buổi họp. Họ muốn bàn những câu chuyện phiếm với ta và cứ huyên thuyên về một con mèo làm lộn xộn bãi cỏ… Ta lẽ ra nên dừng cuộc trò chuyện lại và quay trở về sớm hơn nếu biết họ muốn làm tốn thời gian của ta vào những chuyện như vậy.” Bà ấy bước vào phòng với một tiếng thở dài. “Alice, con đã nói chuyện với Sisbell chưa?”
“Vâng. Em ấy thật sự đáng ghét hơn con tưởng---Ớ, ý con là em ấy vẫn khỏe. Như những gì đã nói với con vào ngày hôm trước, em ấy đang trên đường đến thủ đô để giải cứu Rin.”
“…Ta hiểu rồi.” Nữ hoàng lại thở dài một hơi nữa. “Xem ra tình hình đang khá là phức tạp. Mặc dù với tư cách là mẹ của con bé, ta mong nó có thể quay trở về nhà ngay lập tức, song ta cũng phần nào cảm thấy phấn khỏi khi nghe được tin này.”
“Vì em ấy đang ra sức cứu Rin ạ?”
“Phải. Ta chưa bao giờ nghĩ con bé lại bằng lòng làm một chuyện như vậy.”
Nữ hoàng mỉm cười yếu ớt, xem chừng có vẻ bất an.
“Nó đã luôn nhốt mình trong phòng và không hề ra mặt trong hàng tuần liền. Ta thật không thể tin rằng con bé lại nhân cơ hội để tiến vào lãnh thổ kẻ địch tự theo ý chí của bản thân.”
“Là mẹ nào con nấy thôi, thưa bệ hạ.” Shuvalts nói. Còn đang chuẩn bị đồ uống tại bàn, người đàn ông đứng tuổi thoáng dừng lại. “Thần khá chắc rằng tiểu thư Sisbell được thừa hưởng sự rẳn rỏi đó từ người.”
“Ta đã gây cho ngươi rất nhiều rắc rối vào ba mươi năm trước rồi.” Gương mặt của nữ hoàng giãn ra thành một nụ cười. “Ngươi cảm thấy thế nào hả, Shuvalts?”
“Xin lỗi vì đã khiến bệ hạ lo lắng. Trong quãng thời gian bị giam giữ tại Hoa Tuyết Và Mặt Trời, nhận thức về thời gian của thần đã bị bóp méo như thể nhiều tuần dài đã qua vậy… nhưng như người có thể thấy, thần đã hồi phục lại bình thường.”
“Ta hiểu rồi. Ta muốn hỏi ngươi nhiều hơn về chuyện đó.”
Đôi môi bà mím chặt thành một đường mỏng. Nữ hoàng sau đó hết nhìn Alice rồi chuyển sang Shuvalts.
“Ngươi đã bị bắt bởi sát thủ của nhà Hydra và giam giữ tại Hoa Tuyết Và Mặt Trời.”
“Đúng thật là vậy ạ.”
“Và ngươi đã được giải thoát…”
“Bởi hắn.” Shuvalts nặng nề đáp. “…Bởi Salinger.”
“Salinger… Ngươi… thả tự do cho ta…”
“Chỉ là để quấy rối bọn chúng thôi. Ta không quan tâm tại sao ngươi lại bị nhốt trong Hoa Tuyết Và Mặt Trời, song ta chắc chắn rằng việc để mất con tin sẽ chơi chúng được một vố đau.”
Ma Đạo Sư Siêu Việt Salinger. Alice nghe rằng tên tội đồ đó đã biến mất khỏi bang thứ mười ba Alcatroz vì lí do gì đó mà đã tấn công vào căn cứ của nhà Hydra. Tại sao tay ma đạo sư đó lại giải cứu một quản gia của hoàng tộc?
“Shuvalts, hắn có nói gì với ngươi không?”
“Không ạ. Hắn chỉ hỏi thần nhà Hydra đang mưu tính việc gì. Có vẻ như hắn giải thoát cho thần chỉ là để chất vấn chuyện đó.”
“…Ta hiểu rồi.”
Nữ hoàng díp mắt lại như thể đang lạc vào dòng suy nghĩ, như thể là bà ấy đang thả bàn thân mình vào trong những hồi ức xa xăm.
“Salinger, rốt cuộc thì ngươi---"
Mẹ cô dừng lại---có một trận rung chấn bỗng nhiên diễn ra ngay dưới chân họ.
“Một trận động đất? Nh-Nhưng cái này… mạnh hơn rất nhiều!” Shuvalts ngã xuống.
“Bệ hạ!”
Họ gần như không thể nào đứng vững nổi.
Sàn nhà đang lắc lư. Alice nắm lấy tay mẹ mình và siết lấy nó thật chặt. Tại trung tâm căn phòng khách, hai mẹ con họ bám vào nhau để giúp cho người kia không ngã ngửa. Bọn họ có thể nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn vọng tới từ hành lang.
Là thứ gì mà lại có thể làm rung chuyển cả lâu đài như vậy?
“M---Một trận động đất khổng lồ?!”
“…Không, Alice. Một việc tương tự thế này đã từng xảy ra rồi… Đó là chuyện không thể!”
Nữ hoàng giữ lấy Alice trong khi mở to mắt.
“Ngài ấy không thể nào thức dậy được!”
4
Tàu tốc hành đặc biệt.
Tuyến đường sắt lục địa kết nối các vùng đất phía đông của Đế Quốc cho đến tận Đế Đô xa xôi. Bên trong khoang riêng của một chuyến tàu…
“Ồ! Vậy ra đây là ấn tinh linh của Mismis. Chà, nó khá là bắt mắt đấy.”
“R-Risya, đừng có nói lớn quá!”
“Có vẻ như ngực to thì ấn tinh linh cũng to theo.”
“Cậu đang nói cái gì vậy hả?!”
“Ah-ha-ha. Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng cửa đã đóng rồi, vậy nên không sao đâu.”
Có một dấu ấn tinh linh màu lục nhạt ở trên vai trái của Mismis. Risya đang thích thú quan sát nó và huyên thuyên trong khi hành sự.
“…Thật là.” Mismis đặt lại miếng dán lên vai trái và chỉnh lại tay áo. “Tớ đã cho cậu xem dấu ấn của mình rồi, còn cậu thì sao hả, Risya?”
“Hửm?”
“Chúng ta vừa bàn về nó ban nãy. Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cậu sử dụng tinh linh thuật rồi.”
Mismis nhìn chằm chằm vào cô bạn. Cô ấy nhướng mày lên và lặng lẽ hướng chúng về phía Risya đang ngồi ngay bên phải mình.
“Phải, cô ấy nói đúng.” Sisbell cũng tham gia vào.
Risya hiện đã bị kẹp ở giữa với nữ đội trưởng và nàng công chúa. Ngồi đối diện với họ là Jhin và Nene, còn Iska thì ngồi ở ngay cạnh cửa ra vào.
Năm cặp mặt đều đang tập trung về phía ngũ tọa Thánh Đồ.
“…..Hừm. Phải nhỉ?”
Risya vắt chéo chân và liếc nhìn về phía Sisbell.
“Tôi thật ra đang định để cho hoàng đế bệ hạ giải thích đấy chứ.”
“Vẫn còn định giả khờ à?”
“Không, không, đó hoàn toàn không phải là ý của tôi.” Risya cố chuyển hướng vấn đề với một nụ cười khi bị Sisbell lườm lấy mình. “Chà, Mismis và những người khác thì cũng đã biết rồi. Tôi đoán bản thân chỉ việc nói thẳng ra, vì Chủ Quyền cũng đã nhận thức được. Chúng tôi hiện đang nghiên cứu thứ này trong bí mật tuyệt đối trong Đế Quốc: bọn tôi đang tìm cách tạo ra những ấn tinh linh nhân tạo trên con người.”
Risya giơ hai ngón tay lên.
“Đế Quốc đang nghiên cứu hai cách để hoàn thiện nó.”
Một là loại cũ, thứ giúp tạo ra ấn tinh linh mà không bao gồm sức mạnh của nó.
Hai là loại mới, với kết quả là cả dấu ấn lẫn năng lực của tinh linh.
“Phải rồi!” Nene kêu lên và đứng bật dậy.
“Đó có phải là thứ từ lần bọn em đi cứu anh Iska không?! Chị đã giao cho em và Jhin những dấu ấn nhân tạo!”
“Phải, cái đó… Là vào lúc chúng ta đi đến Alcatroz nhỉ?”
Jhin nhăn mặt. “Bọn này đã sử dụng một thiết bị kỳ lạ để tự tạo dấu ấn lên bản thân vào lúc đang tìm cách vượt biên giới Chủ Quyền. Chị nói rằng chỉ cần một nháy lên da là cả bọn sẽ trở thành phù thủy nhỉ?”
“Đúng rồi đấy. Nhưng những dấu ấn nhân tạo đó sẽ hữu ích hơn rất nhiều nếu như em có thể tận dụng được sức mạnh của nó.” Risya nói mà không hề chớp mắt. “Nene và Jhin-Jhin, những dấu ấn của hai đứa là loại thí nghiệm đầu tiên. Thứ chị đang dùng là loại thứ hai. Không cần nói cùng biết, Đế Quốc thiết kế nó để biến mất sau khi sử dụng. Chị chỉ có thể sử dụng tinh linh thuật trong một tuần trước khi nó biến mất cùng với dấu ấn thôi. Thế thì, công chúa Sisbell?”
“…Chuyện gì?”
“Cô có biết tại sao không? Tại sao những ấn tinh linh mà bọn tôi áp dụng lại biến mất chỉ sau một tuần không?”
“…” Công chúa của Chủ Quyền buông ra một hơi thở dài nhẹ. “Ngươi đang tận dụng sức mạnh của tinh linh chứ không phải là bản thân tinh linh. Đó là bởi vì, nếu như ngươi sử dụng tinh linh thật sự thì bản thân rồi cũng sẽ trở thành một phù thủy như chỉ huy Mismis ở đằng đó.”
“Một câu trả lời rất nhanh chóng! Hoàn toàn chính xác!”
“Ngươi đang cố biến ta thành trò cười à?”
“Không, nào phải, đó chỉ là một lời khen chân thành mà thôi. Tôi thật không thể nào mong đợi gì hơn từ một công chúa phù thủy.” Risya khoanh tay lại, xem chừng có vẻ thỏa mãn. “Đúng là việc có thể sử dụng tinh linh thuật với không giới hạn gì rất là tiện lợi, nhưng chứa chấp sức mạnh tinh linh trong người sẽ biến cô trở thành một phù thủy. Là một công dân Đế Quốc, tôi không thể nào trả nổi cái giá đó.”
“Ta còn một câu hỏi khác.” Sisbell đánh tiếng tới Risya. “Ngươi biết được bao nhiêu rồi?”
“Tôi? Về chuyện gì?”
“Kể từ lúc nào mà ngươi biết về chuyện chỉ huy Mismis là một phù thủy? Và ngươi thậm chí còn biết ta là ai khi vừa mới xuất hiện cùng hoàng đế.”
“Thì như cô nói đó.”
“Ngươi đã theo dõi bọn ta trong suốt thời gian qua?”
“Ôi, giờ thì cô đang hiểu lầm rồi.” Risya nhún vai bỡn cợt. “Tôi không có theo đuôi hay giám sát gì mọi người cả. Bệ hạ chỉ là vô tình có được sức mạnh đó thôi.”
“Sức mạnh của hoàng đế?”
Sisbell trông thậm chí còn khó coi hơn. Gương mặt cô từ nghi ngờ chuyển sang thận trọng.
“Vậy tức có nghĩa là sao? Hoàng đế có thể nhìn vào quá khứ giống như ta? Hay đó là khả năng thấu thị giúp hắn có thể quan sát được hết tất cả những chuyện đang xảy ra ở hiện tại?”
“Nó không hẳn là như vậy.” Risya cố kìm cú ngáp dài lại. “Khứu giác của hoàng đế có hơi nhạy cảm trước các chuyển động của tinh linh hơn là của con người bình thường. Cơ mà vậy không có nghĩa rằng ngài ấy có thể tìm được hết mọi thông tin mà mình muốn. Nó thực tế lại khá là trái ngược. Vẫn có thứ mà ngài ấy không thể nhìn thấy được.”
“Và đó là lí do các ngươi để mắt đến ta. Các ngươi đang định bắt ta làm gì?”
“Hoàng đế đã gửi một lời mời…”
Risya vươn tay ra. Sisbell lùi lại theo phản xạ, song nữ Thánh Đồ lại đặt tay mình lên vai của nàng công chúa thể họ là những người bạn lâu năm.
“Cô có muốn trở thành một Thánh Đồ chứ, công chúa Sisbell?”
“H-Hả?!” Tiếng hét đó không phải là của Sisbell mà là đến từ chỉ huy Mismis – người đã dõi theo cuộc trao đổi giữa họ từ nãy đến giờ. “Từ từ đã, Risya! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?! Ưm, Sisbell là một công chúa của Chủ Quyền. Và cô ấy là một phù thủy… Iska, phù thủy có thể trở thành Thánh Đồ hay không?”
“Em không chắc nữa…”
Thực tế thì, đó là câu hỏi mà bản bản thân Iska đã muốn hỏi từ lâu. Chàng kiếm sĩ có hơi bị sốc bởi đề xuất bất thình lình đó nên tâm trí cậu chàng đã trở nên rỗng tuếch trong một khắc, và rồi dẫn đến việc Iska không biết phải nói lời gì.
Sisbell? Một Thánh Đồ? Đó thật sự là một lời mời gửi đến công chúa từ Thiên Đường Phù Thủy ư?
“…Ta không hiểu.”
Đến cả Sisbell cũng trông gần như chết lặng.
“Ngươi đang đề xuất ta trở thành một sĩ quan của Đế Quốc? Để phản bội lại Chủ Quyền và tuồng thông tin vì một chức vị cao trong quốc gia của mình? Thế thì câu trả lời hiển nhiên sẽ là---"
“Chà, vậy mới thấy hoàng đế bệ hạ cởi mở đến mức nào.”
“Cái gì chứ?”
“Đế quốc sẽ lịch thiệp chào đón cô như vậy đấy, công chúa Sisbell. Thứ mà bệ hạ muốn tìm hiểu không có liên quan gì đến những bí mật của Chủ Quyền. Đó là về Đế Quốc.”
“Về Đế Quốc thì sao?”
“Chà…”
Risya chỉ đáp lại với một nụ cười lạnh. Nụ cười đó sau đó lại hướng về phía những thành viên của đơn vị 907.
“Giờ thì, chị chắc chắn rằng đây là chỗ mà trí nhớ của Isk có thể trả lời được. Có một hội nghị Đế Quốc nằm sâu bên dưới lòng đất ở Đế Đô. Có đúng không hả, chỉ huy Mismis?”
“…Ư, à, ừ. Mặc dù tớ cũng không biết nhiều về nó.”
“Tất nhiên là vậy rồi. Dù muốn dù không thì bọn tớ cũng không thể cứ đi rêu rao với mọi binh sinh Đế Quốc về nó được. Chỉ có một nhóm người nhất định trong trụ sở của quân đội là biết về địa điểm thực sự của hội nghị.”
Phía sau tròng kính đó… đôi mắt của sĩ quan tham mưu của hoàng đế---đôi mắt của Risya---nheo lại.
“Đó dù sao cũng là nơi đầu tiên trên thế giới mà một vòng xoáy hình thành.”
“…Ngươi nói cái gì?!”
Sisbell đứng bật dậy. Cô ấy không thể nào kiềm chế được bản thân. Thứ thông tin mà Risya vừa mới thốt lên chính là thứ mà nàng công chúa út đã luôn khao khát muốn biết được hơn bất kỳ thứ gì trên đời.
“Sự kiện đã xảy ra vào một trăm năm trước. Em không cho rằng việc tinh linh dâng trào ở Đế Đô chỉ đơn thuần là trùng hợp. Nhưng tại sao nó lại xảy ra ở đó? Em chắc rằng thủ đô vẫn còn ẩn chứa nhiều bí mật khác."
Sisbell đã từng có lúc nhắc về chuyện đó. Một thế kỷ trước, vòng xoáy đầu tiên trên hành tinh này đã “tình cờ” hình thành tại thủ đô của Đế Quốc. Lượng linh lực khổng lồ đó đã trút xuống người dân trong khu vực và khai sinh những phù thủy và ma đạo sư đầu tiên.
Sisbell muốn đích thân nhìn thấy sự kiện trong quá khứ đó.
“Vậy là ngươi đang định dẫn ta đến nghị viện Đế Quốc?”
“Hoàn toàn chính xác, công chúa Sisbell ạ. Thứ mà hoàng đế muốn biết hiện đang nằm tại đó. Song, có một vấn đề khá là rắc rối.”
Risya tháo kính ra. Cô ấy xoay nó vòng vòng quanh bản lề trong khi lướt mắt một lướt qua các thành viên của đơn vị 907.
“Chúng ta xem ra sẽ bị gián đoạn bởi một lũ phiền toái nọ.”
“Một lũ phiền toái nọ?” Gương mặt của Jhin tối sầm đi. Bên cạnh cậu ấy, Nene, chỉ huy Mismis và Sisbell đều trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
“Hả! Nghị viện Đế Quốc… Đừng bảo ý chị là bọn họ!”
Iska có thể cảm nhận được có giọt mồ hôi lạnh đột nhiên chảy xuống từ cổ mình, và một cơn ớn lạnh kinh hoàng chạy dọc sống lưng. Chàng kiếm sĩ thật không dám tin rằng kẻ thù mà bọn họ chuẩn bị đối đầu lại là---
“Risya, chị không ám chỉ…”
“Đúng đấy. Những kẻ đứng đầu nghị viện Đế Quốc. Nếu như chúng ta đưa công chúa Sisbell đến nơi đó, vậy thì bọn chúng nhất định sẽ cho người đến cản đường.”
Với chiếc kính vẫn nằm trong tay, khóe môi của Risya nhếch lên thành một nụ cười táo bạo.
“Sẽ là đích thân Bát Đại Tông Đồ.”
“Hả?! Đợi đã, ý chị không phải là…” Jhin không thể im lặng được nữa.
“Nào, nào, bình tĩnh đã, Jhin-Jhin. Không sao đâu. Sinh mạng của chị cũng đang đi trên dây hệt như mọi người ở đây vậy. Vậy nên chúng ta hãy cùng cố gắng đừng chết, nhé?”
“…Không thật sự an lòng chút nào hết nhỉ?” Jhin nói trong khi tặc lưỡi.
Nene và chỉ huy Mismis chìm vào im lặng. Trái ngược với bầu không khí ngột ngạt đó, Sisbell do dự lên tiếng, mặc dù cô nàng khả năng cao là đã cảm nhận được bất an trong lòng của những người ở đây.
“Ưm… Iska? Bát Đại Tông Đồ là những kẻ nào…?”
“Nghị viện Đế Quốc chỉ là bình phong.” Risya lên tiếng trả lời trước khi chàng kiếm sĩ kịp trả lời. Nữ Thánh Đồ đeo lại chiếc kính lên mặt và chỉ xuống chân mình. “Có thứ gì đó đang ngủ say dưới lòng Đế Đô mà Bát Đại Tông Đồ không muốn bất kỳ ai nhìn thấy. Vậy nên bọn chúng đã cho xây dựng nghị viện Đế Quốc bên dưới lòng đất hòng che giấu nó.”
“…Chị Risya. Bọn họ rốt cuộc là đang e sợ người ta thấy được gì chứ?”
“Đó là chuyện mà Sisbell đây sẽ cho chúng ta thấy, Iska ạ.” Risya vỗ lên lưng của nàng công chúa. “Tôi trông cậy rất nhiều vào cô đó, công chúa phù thủy. Chà… Tôi ít nhiều cũng có thể đoán được dựa trên dựa liệu từ phòng nghiên cứu của Kelvina. Giờ thì tôi chỉ cần tự mình kiểm tra và rồi---Ồ?”
Risya chớp mắt kinh ngạc. Cô ấy đưa tay vào trong túi trước sự theo dõi của tất cả mọi người. Nữ Thánh Đồ sau đó lấy ra một thiết bị liên lạc.
“Là một tin nhắn từ trụ sở. Mình biết rõ việc bản thân đã bỏ bê cuộc họp ban nãy rồi mà ta………. Công chúa Sisbell.”
“Sao hả? Cứ nói đi.”
“Bọn họ nói rằng đã có một trận động đất xảy ra tại Chủ Quyền.”
“…..Cái gì cơ?”
“Nhưng họ không đo được bất kỳ chuyển động địa chất nào hết.” Risya nói. “Đó cũng không phải là một vòng xoáy. Cô có biết vậy có nghĩa là gì hay không?” Risya cất thiết bị liên lạc đi.
Biểu cảm của cô ấy cho thấy chút vẻ kích động – thứ vốn là một điều khá là hiếm gặp ở nữ Thánh Đồ, và cũng là nét mặt mà Iska lần đầu tiên thấy được.
“…Bà ta lại tỉnh giấc vào đúng lúc này. Đúng là một chuyện phiền phức đấy, bệ hạ ạ.”