1
Dinh thự Lou Erz.
Bên trong khu đất tư nhân tưởng chừng như trải dài đến vô tận này, dẫu cho có xảy ra một vụ náo động tương đối lớn thì cũng không thể nào truyền đến những nhà dân lân cận được.
Dù cho có là tiếng súng hay tiếng nổ thì cũng không tài nào đả động nổi ra bên ngoài. Dẫu có nghe thấy được thì vẫn rất khó để có thể xác định ra nơi phát ra âm thanh trong màn đêm đen kịt này.
Sẽ không có ai tới cứu họ cho tới bình minh.
Bọn họ hoặc là đánh bại đơn ví ám sát đã xâm nhập vào dinh thự, hoặc là ẩn nấp cho đến khi màn đêm qua đi hoặc đào thoát.
“Chúng ta có ba lựa chọn đó.”
Cả nhóm tiếp tục phi xuống sảnh ở tầng hai tại cánh phía tây.
Đang nắm tay Sisbell, Jhin kêu lên với vị đội trưởng đang chạy trước mặt. “Boss, dừng chút đã. Phía sau bức tường đang nhô ra đó.”
“Đ-Được!”
Chỉ huy Mismis, Nene, Jhin và Sisbell nép mình vào bức tường và điều hòa nhịp thở.
Có hai lí do khiến bọn họ dừng lại: Sisbell đã chạy đứt hơi và cứ đâm đầu đi tiếp mà không có kế hoạch rõ ràng thì sẽ rất nguy hiểm.
“Những gã đi cùng Talisman đã leo lên ban công tầng ba ngay lập tức. Tức là lũ đuổi theo ta khả năng cao đã chiếm được tầng ba rồi. Theo cô thì đâu là nơi nguy hiểm nhất đây, hả cô chủ nhỏ?”
“...Phòng tôi, tôi đoán vậy.”
“Phải. Nếu bọn lính vũ trang đó đã đợi sẵn ở phòng cô thì đến đó chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Vậy thì chúng ta sẽ tránh xa tầng trên ra.”
Bên trong ngôi nhà này thì họ mới là người nắm lợi thế.
Cả bọn có thể nấp trong nhà tắm hoặc phòng thay đồ. Nếu buộc phải chiến tranh kiểu du kích thì người nắm rõ ngôi nhà này như lòng bàn tay như Sisbell sẽ là trợ lực tuyệt vời nhất của họ.
“Nene, súng em còn bao nhiêu viên đạn?”
“Mười hai. Em còn thó được vài quả lựu đạn cầm tay từ những tên lính ban này.”
“Chị thì sao boss?”
“Ưm, khẩu súng điện của chị thì còn gần nửa bình...!”
“Xem ra ta không thể sử dụng lãng phí được rồi. Nếu chỉ là bảy tên ở tầng một thì ta còn có thể lo liệu được.” Jhin hướng mắt xuống dưới sảnh trong khi hạn chế hô hấp của bản thân.
Không có ai hết. Tiếng bước chân hay dấu hiệu chuyển động phát ra từ hành lang tĩnh mịch cũng không. Sự im ắng này bất bình thường đến rợn người.
“...”
Jhin liếc sang nữ phù thủy. Cô ấy người đang siết chặt lấy tay cậu và không có vẻ gì là định buông ra.
“Đừng siết tay tôi chặt quá. Lúc cần thì khó cử động lắm.”
“Uhhh?! A-Anh nói gì vậy? N-Nói cho mà biết, tôi không có sợ đâu!”
“Tốt. Cho tôi biết một điều.” Cậu nheo mắt nhìn xuống sảnh khi nói. “Nhà Hydra có bao nhiêu người? Và đừng bảo rằng cô không thể tiết lộ điều này với những người lính Đế Quốc. Tôi cần phải biết chúng ta đang đối đầu với thứ gì.”
“...Về phần hậu duệ của Người sáng lập đáng kính thì khoảng ba mươi người.”
“Ít hơn tôi nghĩ. Không phải dòng máu của Người sáng lập đã được kéo dài hơn một thế kỷ rồi à?”
“Đó mới chỉ là những hậu duệ trực hệ thôi. Số binh sĩ của họ phải nhiều hơn con số đó gấp mười lần. Và không ai biết được liệu nhà Hydra có đang che giấu những đơn vị chiến đấu nào nữa không.”
“Vậy loại trừ đối đầu trực diện ra. Ta bị chênh lệch quân số rồi.”
Bọn cậu không biết liệu đã có bao nhiêu binh sĩ đã tập hợp lại tại dinh thự này, song số lượng của chúng không thể nào là nhỏ được. Dù gì thì người đứng đầu gia tộc của chúng - Talisman - cũng đã tự mình thân chinh đến đây. Điều đó củng cố cho giả thuyết bọn chúng rất quyết tâm với việc rời đi cùng Sisbell.
“...Tôi cảm thấy rất lo lắng cho những người hầu. Ừ thì bây giờ không phải là lúc, nhưng...” Sisbell nói.
“Cô đã nghe gã đàn ông kia nói gì rồi đấy. Ông ta bảo rằng mình cần người đứng ra làm chứng cho cuộc xâm nhập của Đế Quốc. Vậy nên chúng sẽ không gây khó dễ gì nhiều với người hầu đâu. Lúc này, người mà chúng ta cần quan tâm là chính bản thân mình.”
Dù đã kết thúc cuộc đối thoại thầm lặng đó mà họ vẫn không nghe thấy được bất kỳ một tiếng bước chân nào.
Hẳn rằng tinh linh đoàn đã bị chậm lại do phải chuẩn bị cạm bẫy và đợi con mồi của chúng sa lưới.
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây? Cô muốn ẩn nấp cho đến khi trời sáng hay đào thoát khỏi dinh thự này? Cô có biết chỗ nào hợp lí để ta ẩn náo không?”
“...Có một vài nơi, nhưng đó toàn là nhà kho hoặc nằm ở góc. Nếu bị phát hiện thì ta sẽ không thể nào bỏ chạy được đâu.”
“Thế chỉ con một lựa chọn thôi: chúng ta sẽ thoát khỏi đây.”
Nene và Chỉ huy Mismis gật đầu chắc nịch.
Bọn họ đang ở trên tầng hai của dinh thự. Giờ có hai lựa chọn là lén lút xuống cầu thang hoặc nhảy ra từ cửa sổ.
“C-Có một lối ra ngoài. Để tôi chỉ cho!” Sisbell nói đồng thời chỉ tay xuống sảnh. Cô bắt đầu cất bước về trước.
“Chúng tôi có lối đi thoát hiểm nối với tầng hai, tầng ba và tầng tư. Ta có thể trốn thoát bằng chúng.”
“Tốt hơn hết không phải là cầu thang thoát hiểm thông thường.” Jhin làu bàu.
“Chúng là lối đi bí mật phòng cho trường hợp xảy ra đại nạn. Kể cho là người hầu, hay ít nhất là nhà Hydra cũng không thể nào biết được những lối đi đã hoàn toàn được giấu ở đây.”
Bọn họ rón rén đi qua hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn tại tầng hai của cánh phía đông. Nơi này bao bọc lấy sân vườn và không được Sisbell giới thiệu vào buổi tham quan vài ngày trước.
“...Đây là lần đầu tiên tôi dùng lối đi này.”
Cô gỡ bức tranh treo trên tường xuống và nhấn ngón tay mình vào một khe hở. Với một tiếng thùng nhỏ, bức tường bên cạnh bị lún vào một chút. Chỗ bị thụt vào đó tạo nên hình dáng của một cánh cửa.
“Whoa. Nhìn kìa Nene! Ngầu ghê luôn. Cứ như một cái cửa sập.”
“Woa. Vậy là bức tường này rỗng ruột và ta có thể đi lại bên trong bằng cách đẩy cái cửa mỏng này vào. Em chưa từng thấy cơ quan nào như vậy ở Đế Quốc.”
“Đây không phải là đi thực tế đâu. Ngừng trầm trồ và đi vào đi.” Jhin lớn giọng.
Bọn họ đi vào mật đạo nằm ở bên kia bức tường.
Hoàn toàn không có lấy một tia sáng nào bên trong.
Đường đi bí mật này đầy mùi bụi bẩn và nấm mốc. Xem chừng là do không có ai đặt chân vào trong trong một quãng thời gian dài. Với mỗi lần hít vào là không khí ô nhiễm lại đảo lộn trong phổi họ.
“Cái này mà là lối đi thoát hiểm à? Chỉ đơn giản là một khe hở nằm giữa các bức tường.”
“Vừa đủ dùng thôi. Nếu đi trước thì anh cần phải cẩn thận đấy, Jhin. Chúng ta sắp tới cầu thang rồi, nếu sơ suất là bị bong mắt cá chân như chơi.”
“Tôi thấy việc trong đây tối đen như mực còn rắc rối hơn vụ cầu thang đấy.” Cậu lấy điện thoại ra rồi bật đèn lên để dùng như một cái đèn pin tạm thời. “Cái gì kia?”
Phía cuối con đường, có gì đó lóe lên từ trong bóng tối.
Nó không phát ra từ một loại thiết bị nào đó. Ánh sáng khá mờ và huyền ảo.
Có thể là một con đom đóm, nhưng so với nó thì thứ này rực rỡ hơn nhiều.
Là tinh linh?
“Lui lại!” Cuối cùng cũng móc nối được những thông tin đó lại với nhau, Jhin hét lớn với ba người theo sau. “Bọn chúng thậm chí còn biết về sự tồn tại của mật đạo này. Chúng đang đợi chúng ta!”
“Cái gì?!”
“Cúi xuống và chạy đi!” Jhin quát “---Hự?!”
Nhận thấy cơn đau điếng chạy dọc sóng lưng, Jhin vô thức kêu lên một tiếng bị bóp nghẹt. Ngay liền sau đó, cậu ấy có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt đang lan tỏa ra trên người mình.
Khi linh quang tràn ra khắp lối đi, cả bọn có thể nhìn thấy những thạch nhũ băng đang chiếm lấy lối thoát hiểm.
“Tinh linh băng? Quyết định vứt bỏ mấy khẩu súng khó dùng đó mà dùng hàng tủ rồi à...” Jhin quan sát. “Nhanh lên Nene. Chúng đang định đóng băng cả lối đi này đấy!”
“E-Em biết rồi!”
Quay ngược lại, cả nhóm cố lăn lộn trở về hành lang mà mình tiến vào. Còn đang thở dốc, Sisbell đập mạnh vào cái công tắc ở trên mặt tường khiến lối đi bí mật đóng lại.
“Không có cơ quan nào được lắp đặt để mở nó ra từ bên trong.” Cô chắc chắn. “Nó sẽ mua cho chúng ta chút thời gian để...”
Rắc...
Cánh cửa kêu lên trong khi Sisbell còn đang vất vả lấy hơi. Sương giá len lỏi lên cánh cửa kim loại do bị luồng khí giá lạnh dội vào.
Kim loại trở nên giòn hơn trong nhiệt độ thấp... thành ra không mất quá nhiều thời gian để nó bung ra khỏi bản lề của mình.
“Đông khởi nguyên, Thung Lũng Bão Tuyết.”
Cánh cửa bay bật ra.
Không phải thuốc súng, thổi vào hành lang là những cơn gió giật cuốn theo mưa tuyết. Lối thoát hiểm mà cả bọn vừa chui ra đã hoàn toàn bị đóng băng, sương giá đang hội tụ lại trên người họ, tuyết thì chất thành đống cao trên mặt đất. Cứ như thể một mùa đông trắng xóa đang đến với cơ ngơi này.
“Các ngươi có biết sự khác biệt giữa tuyết và băng không? Nếu không, hãy cho phép ta giới thiệu về thế giới tuyết này.”
Không phải là một trong những tên lính ban nãy, giọng nói khàn đó thuộc về một phụ nữ đứng tuổi, người đang bước vào hành lang phủ đầy tuyết trắng.
Bà ta có một thân hình mảnh mai, vận trên mình là bộ đồ đỏ thẫm như trang phục của các nữ tu. Giữa phông nền trắng tinh khôi ấy, bà ấy là người duy nhất xuất hiện.
“Rất vui khi được gặp cô, Sisbell điện hạ. Ta cho rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“...B-Bà là ai?!” Sisbell hướng những lời nói gai góc của mình vào nữ phù thủy đang cúi đầu cung kính trước mặt.
Người phụ nữ này có phong thái hoàn toàn khác với lũ quân lính ở tầng một. Song chuyện kỳ lạ nhất là bà ấy có thể đứng hiên ngang không sợ sệt trước mặt ba người lính Đế Quốc bất chấp việc có thể bị bắn hạ.
“Grugell, Trung Dạ Nhật Luân Phù Thủy.” Jhin nhận xét.
“Hmm? Vậy là lính Đế Quốc còn biết đến ta.”
“Nhờ phong cách ăn mặc mặc lòe loẹt của bà đấy. Cái danh xưng đó nằm trong danh sách những phù thủy mà Đế Quốc không bao giờ muốn chạm mặt.”
Grugell thường được đem ra so sánh với Băng Họa Phù Thủy. Đế Quốc đã kết luận rằng cả hai là cùng một người mãi cho trên khi hai người bọn họ cùng lúc xuất hiện trên hai mặt trận khác nhau.
Đó là mức độ nguy hiểm của bà ta.
Kể cả bây giờ, mỗi khi tuyết bắt đầu rơi trên chiến trường là quân đội Đế Quốc lại rấp rút ra lệnh rút lui. Tất cả là vì nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với nữ phù thủy này.
“Đã lâu lắm rồi ta không được giao chiến với những tên lính Đế Quốc.”
“Tôi biết. Người ta kháo nhau rằng bà đã tự mình nghiền nát hoàn toàn cả một đại đội đến từ Sư đoàn năm và vô hiệu hóa gần hai mươi chiếc xe cơ giới bọc thép.”
“Chính xác.” Nữ phù thủy bật cười thích thú. “Thế giới tuyết trắng là lãnh thổ của ta. Bây giờ, ngươi hoàn toàn không có khả năng ngăn hậu duệ của Người sáng lập đáng kính này đâu.”
2
Dinh thự Lou Erz. Đại sảnh ở tầng một.
Những tia lửa kêu lên tí tách. Làn khói đen mỏng như sợi chỉ cuộn lại lên trần nhà từ hai cái lỗ to tướng nằm trên hai bức tường trong đại sảnh. Đó là tác phẩm từ những quả bom mà đơn vị 907 đã cài trước đó.
Ở bên kia... một tác động ngoại lực vô hình còn có sức tàn phá lớn hơn cả những quả bom làm cho khói bụi bay mịt mù trong không trung.
“Ngươi có thể gọi nó là giác quan thể sáu. Ta đã cảm nhận được có gì đó không ổn mà.”
Một người đàn ông bất khuất đang ở trong thời kỳ xung mãn nhất của cuộc đời sải bước đi xuyên qua làn khói bụi - thứ có thể khiến bất kỳ con người bình thường nào cũng phải ho sặc sụa.
Người đứng đầu nhà Hydra, Talisman.
Ngay cả khi đang đứng giữa đống hoang tàn, bộ vest trắng mà ông ta mặc vẫn không hề có chút hạt bụi bẩn nào.
“Vichyssoise là một trong số những món vũ khí bí mật của gia tộc chúng ta. Không ai của nhà Lou hoặc Zoa có thể một mình ngăn cản nó. Ta không thể nào ngờ nó lại mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn như vậy.”
“...Nói cho tôi biết mấy việc như thế này có ổn không đấy?”
“Để ta hỏi ngươi một câu: ngươi - cựu thập nhất tọa Thánh Đồ - chính là kẻ đã đánh bại Vichyssoise?”
“Tôi không muốn trả lời chút nào.”
Cựu Thánh Đồ tại ghế thứ mười một.
Dẫu cho Talisman đã ngụ ý rằng mình biết rõ về thân phận của Iska, song cậu không hề có ý định sẽ tung hứng cùng ông ta.
...Đây là lần thứ hai rồi. Mình đã dần làm quen với nó.
...Nói chuyện với người đàn ông này thật là nguy hiểm quá thể.
Lăn. Một giọt chất lỏng màu đỏ lăn dài xuống.
Quệt đi giọt máu rỉ ra từ vết cắt nhỏ trên trán, Iska bật nhảy khỏi mặt sàn. Phía sau cậu, một cái đèn chùm rơi ầm xuống từ trên trần nhà. Nó vỡ tan tành thành nhiều mảnh thủy tinh vụn. Thứ duy nhất còn lại là cái xác đèn.
Trần nhà đã đổ sập xuống.vụ việc xảy ra khi Talisman còn đang tự giới thiệu về bản thân mình.
“Tên ta là Talisman.” Nhân lúc Iska đang lắng nghe, Talisman đã khiến cho vô vàn khối kim loại và gỗ đá đồng loạt rớt xuống.
...Không phải rơi tự do.
...Ông ta đã gia tốc cho chúng nhanh như đạn pháo được bắn ra trong im lặng.
Tinh linh của Talisman giúp cho ông ấy điều khiển một loại năng lượng cơ học vô hình.
Trước đây, sư phụ của Iska đã từng đưa ra một phép ẩn dụ cho điều này: “Coi như kẻ thù của cậu có thể bắn ra những cánh tay robot vô hình từ vai.”
Talisman đã sử dụng sức mạnh mà mắt thường không thể nhìn thấy được để đánh sập trần nhà.
“Hmm. Nhìn ngươi biểu diễn thì ta đã hiểu rồi.” Sau khi khoanh tay, Talisman đặt tay lên cằm.
Đó hoàn toàn là mưu mô của ma đạo sư này. Giả vờ đăm chiêu suy nghĩ để chuẩn bị phát động tấn công.
“Ta không có ý xem thường sức mạnh của Vichyssoise, nhưng nó thật sự rất thiếu kinh nghiệm thực chiến. Không khó hiểu nếu như nó bị một Thánh Đồ dày dặn kinh nghiệm vờn như chong chóng, để rồi phải nếm lấy thật bại ê chề.”
“...”
“Vậy nên ta đã có linh cảm xấu về việc này. Ta đã cử thêm một sát thủ khác theo dõi Sisbell bé nhỏ để đề phòng. Và hắn ta cũng đã thất bại.”
Tay ma đạo sư trong bộ vest trắng hất cằm về phía sau cậu. Tại phía cánh cửa được để hé mở ra, họ có thể nhìn thấy sân vườn phía sau.
“Ngươi là người đã đánh bại Orniek, đội trưởng đơn vị tình báo có đúng không?”
“...Cái gì?”
“Gã đàn ông với mái tóc vuốt ngược và sỡ hữu một đôi mắt sắc bén. Ta đã ra lệnh cho hắn đợi lệnh trong sân vườn, nhưng hắn đã mất liên lạc vào đêm qua. Ban nãy, bọn ta đã tìm thấy hắn thương tích đầy mình ở trong sân.”
Ông ta nói vậy là để gây hoang mang cho cậu ư?
Iska chưa từng nghe qua cái tên Orniek hay nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào giống như Talisman mô tả---nhất là việc hắn là một tên sát thủ đang ẩn nấp trong dinh thự này.
“Tôi không có ý định trả lời bất kỳ câu hỏi nào.”
“Thế thì lắng nghe thôi cũng được. Ban đầu, ta suy đoán rằng Alice đã bắt được Orniek, nhưng nếu vậy thì hắn đã bị đem đi tra khảo rồi, chứ không thể nào có chuyện nằm sóng soài bên ngoài sân vườn như vậy được. Nó khiến ta có cảm giác kẻ gây ra vụ đó đã không còn hứng thú với Orniek nữa.”
“...”
“Chuyện xấu đã qua thì cũng đành vậy. Do cần phải sớm quay về cung điện nên ta sẽ giao việc bắt giữ Sisbell lại cho thuộc hạ. Vào ngày trọng đại thế này mà---“
Đang nói giữa chừng, Talisman buộc mình phải nhảy lùi lại.
Iska đã lẳng lặng tiến về trước ba bước, vào tầm chém của kiếm.
Người đứng đầu nhà Hydra phản ứng ngay lập tức. “Chúng ta còn đang trò chuyện dở mà nhỉ?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Sàn nhà sau lưng Iska nứt ra. Như những ngọn giáo phóng lên từ phía dưới, những mảnh đá nền của dinh thự xé toang tấm thảm quý phái như giấy vụn và cắt thẳng lên trời.
Cùng lúc, hai người đều có ý định tấn công bất ngờ đối phương.
Iska đã lao về trước nhằm phản lại đòn tấn công đột xuất, còn Talisman thì thoái lui đáp trả lại. Ngoài mặt thì đang trò chuyện nhàn nhã song cả hai đều đã đi trước một bước hòng tránh khỏi cái bẫy của kẻ thù.
...Trưởng tộc nhà Hydra. Người đàn ông này là kẻ đứng đầu của một nhánh hậu duệ của Người sáng lập.
...Ông ta mạnh hơn mình tưởng.
Talisman đã lèo lái để đánh lạc hướng Iska và phát động tấn công ngay khi kẻ thù vừa nới lỏng cảnh giác. Nhận ra phong cách của ông ta, Iska buộc phải tấn công Talisman khi ông ấy đến đủ gần.
Song, vấn đề là ông ta có đủ sắc sảo để đọc được chuyển động tiếp theo của cậu.
...Ông ta đã được rèn luyện rất bài bản.
...Không chỉ là người đứng đầu một gia tộc, pháp sư này đã tự mình tích lũy rất nhiều kinh nghiệm trên chiến trường.
Khi Iska tiến lên bước thứ tư.
“Hmm. Tiến lại gần hơn thì sẽ nguy hiểm lắm đấy nhé.” Talisman cảnh báo đồng thời lùi lại.
Iska hạ thấp trọng tâm. Ngay khi vừa định lao vào khổ chiến với người đàn ông, cậu bỗng cảm nhận được một “bức tường” và khựng lại.
Cát bụi bay mất.
Có thứ gì đó đã thổi bay những hạt bụi trong không khí. Nó đang báo hiệu cho chuyện gì đó sắp tới.
...Một làn sóng thủy triều khổng lồ.
Thứ ngày càng áp sát Iska là một làn sóng vô hình. Nó cứ như một bức tường kính trong suốt nặng hàng trăm tấn đang ra sức nghiền nát chàng kiếm sĩ như một quân cờ domino.
“Gah?!”
Làn sóng sượt qua vai làm cho Iska đau điếng. Cậu hoàn toàn không có khả năng phục hồi vì phần áo ở vai phải đã bị cắt đứt bởi một đòn tấn công trực diện.
Không chỉ bị cắt ra, sợi vải thậm chí còn bị tan rã.
Thứ lực này sẽ bóp chết cậu.
Iska vung thanh hắc kiếm vào khoảng không. Tuy không thể nhìn thấy nhưng cậu đã cảm nhận được mũi kiếm đã cắt qua làn sóng định quấn lấy mình.
“Hmm. Vậy là ngươi đã chặn được nó trước khi bị trúng đòn. Xem ra ngươi cũng có kha khá kiến thức về loại tinh linh này nhỉ.”
Người đứng đầu nhà Hydra không có vẻ gì là bị dao động. Phản ứng của Talisman cho thấy ông ta không bị bất ngờ vì một Thánh Đồ đã đột phá qua đòn tấn công của mình. “Mặc dù còn rất trẻ nhưng ngươi đã có được khá nhiều kinh nghiệm đấy. Ta tin chắc rằng người đã kinh qua rất nhiều chiến trường cũng như các cuộc tàn sát.”
“Tinh linh của ông không chỉ có vậy nhỉ?” Iska nói, mắt vẫn liếc nhìn sàn nhà đã bị những làn sóng bào mòn.
Tập trung vào. Thứ cậu cần phải dè chừng là không gian xung quanh người đàn ông kia chứ không phải là điệu bộ của Talisman.
...Tinh linh sóng với khả năng thao túng dao động của dòng năng lượng.
...Nếu mình bị đánh trúng một đòn trực diện thì coi như toi đời.
Cậu có thể thấy rất rõ. Mỗi đòn tấn công của Talisman nếu không khiến các mảng trần nhà sập xuống thì cũng là đất đá vỡ vụn.
Thứ đáng sợ nhất là “những cánh tay robot vô hình”, như cách mà sư phụ của Iska gọi chúng. Dù cho nhận phải chỉ một đòn thì cậu cũng sẽ thành cá nằm trên thớt.
“Vậy cũng không thay đổi cách tôi đánh bại ông.”
“Hmm?” Talisman làu bàu.
“Tôi chỉ cần rút ngắn khoảng cách nhanh nhất có thể thôi.”
Đôi mắt của Talisman hơi mở to.
Ngay khi chàng kiếm sĩ Đế Quốc vừa bật người khỏi sàn về trước, Talisman nhanh chóng nhắm một làn sóng về phía đỉnh đầu của Iska. Trước khi nó kịp giáng xuống và để lại một lỗ hỏng trên sàn nhà, Iska đã khéo léo nhảy sang bên cạnh.
Những làn sóng vẫn không nhanh được bằng gió.
Tuy tinh linh gió điều khiển không khí nhưng cả hai đều là vô hình như nhau.
Tốc độ của chúng khác nhau hoàn toàn. So với những luồng gió xoáy lao đến với tốc độ âm thanh thì tinh linh sóng vẫn chậm hơn, đã thế còn buộc chủ thể không được đứng quá xa đối thủ, dẫu cho rằng nó thật sự rất mạnh.
Kết hợp hai thứ đó lại... Iska sẽ có thể phóng về phía kẻ địch trước khi những làn sóng kịp chạm vào người cậu.
“Đúng là bất thường khi một binh sĩ Đế Quốc mà lại không dùng súng, nhưng điều đó...”
“Ông có một lớp rào chắn bao bọc quanh mình nhỉ?”
Khoảng không trước mặt hoàn toàn trống rỗng, nhưng Iska có thể cảm nhận được có thứ gì đó khi chém thanh hắc kiếm xuống. Một bức tường sóng xoáy đã bị thanh kiếm của Iska xóa xổ.
Tuy không thể nhìn thấy hình dạng của nó nhưng chàng kiếm sĩ Đế Quốc đã tìm ra cách cảm nhận chính xác những làn sóng trong không gian.
“Hmm?” Trưởng tộc của nhà Hydra nheo mắt lại.
Không phải sự sợ hãi khi đối mặt với một cựu Thánh Đồ, đôi mắt của tay ma đạo sư lần đầu tiên ánh lên vẻ cẩn trọng.
“Làm sao ngươi nhìn thấy được?” Người đàn ông hỏi.
“Trực giác thôi.”
Iska có cảm giác có một rào chắn ở đó.
Cậu biết thừa rằng Talisman sẽ bày ra một cái lưới vô hình khi nhận ra mình không đủ khả năng áp chế cậu. Lý thuyết thì dễ dàng là vậy, song Iska không thể xác định chính xác vị trí của những làn sóng mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Vì lí do đó nên cậu đành phải phó thác vào kinh nghiệm và trực giác của bản thân.
Iska đã chạm trán với vô số tinh linh pháp sư với khả năng thao túng sóng trên chiến trường, và những kinh nghiệm mà cậu thu thập được qua từng năm tháng đã góp phần nâng cao khả năng phán đoán của Iska---và biến nó thành giác quan thứ sáu của cậu.
“Ha-ha. Ngươi cứ như một con quái thú luôn chực chờ con mồi vậy.” Talisman cười gượng. “Giờ ta có thể hiểu tại sao Vichyssoise lại bị đánh bại. Nó nghĩ rằng mình đang chiến đấu với một binh sĩ Đế Quốc thông thường, nhưng tên đó đó thật ra lại là một kẻ cuồng chiến. Ta cá rằng nó còn chẳng biết mình phải làm gì.”
“...”
“Thánh Đồ quả đúng là đáng sợ. Ngươi có biết một tên lính có sức mạnh vượt trội hơn cả một đội quân phiền phức cỡ nào không? Đặc biệt là vào thời nay. Kẻ như ngươi có thể một mình thay đổi cục diện của trận chiến.”
Không có nghĩa lí gì để đáp lại cả. Trước cả khi Iska kịp mở miệng, cả hai đã đi đến thời khắc quyết định.
“Tôi đang đợi đây.”
Vụt. Thứ gì đó xé nát không gian.
Sàn nhà dưới chân Talisman bắt đầu sụp xuống. Làn sóng ông ta tạo ra đã khiến mặt sàn bị chênh vênh.
...Rồi sự hiện diện của ông ta biến mất chỉ trong nháy mắt.
Talisman đã tác động lực vừa đủ vào sàn nhà khiến nó vang lên như bom nổ. Người đàn ông bận vest trắng đã mất hút.
Đối với Iska là như vậy.
“Sự dâng trào là một tần sóng năng lượng cơ học trên một vecto, lực sinh ra từ khối lượng và gia tốc. Chắc ngươi cũng biết điều đó nhỉ?"
Không thấy người, giọng nói là những gì mà Iska có thể nghe được.
Không phải từ phía sau hoặc hai bên hông của Iska, giọng nói đó vang lên từ phía dưới. Talisman đã vào tới điểm mù của Iska. Tay ma đạo sư lao đến với tư thế chúi thấp người như thể đang trượt mình trên sàn.
Ông ta áp sát Iska với tốc độ quá mức kinh hoàng khiến cậu nghi ngờ vào mắt của mình.
“...Cái---?!”
“Ngươi cần phải cẩn thận khi áp dụng những kiến thức phổ thông đó của mình---kể cả khi đó chỉ là một tinh linh pháp sư sử dụng sóng.”
Nắm đấm của tay ma đạo sư phóng ra từ phía dưới.
Iska có thể ngăn chặn đòn này bằng tinh linh kiếm không? Không thể. Cậu ấy không biết liệu đây có phải là một cú đấm thông thường hay không. Khoảng cách giữa họ gần đến nổi vai họ suýt chạm vào nhau.
Xương sống của Iska lạnh toát bởi sức mạnh kinh hoàng mà tay ma đạo sư phát ra khiến cậu ngay lập tức bật đi xa nhất có thể.
Cậu còn không có thời gian nghĩ đến việc đáp trả Talisman. Tất cả những gì cậu có thể làm là phóng khỏi phạm vi tấn công của ông ta. Vút. Nấm đấm đó sượt qua người cậu khiến xương sườn của Iska như nổ tung.
“Gah?! Gragh... Ah...?!”
Iska cảm thấy như bụng mình vừa bị khoét ra. Ý thức của cậu bắt đầu mờ dần.
...Là thuốc súng sao? Nhưng không có dấu vết nào hết.
...Mức sát thương đó hoàn toàn được gây ra bởi nắm đấm của ông ta...?!
Nó thậm chí còn không tiếp xúc trực tiếp với cậu.
Nhìn xuống viền áo là đủ để thấy những vết bầm tím hiện lên ở phía bên cánh của Iska... Cú đấm của Talisman hoàn toàn đủ khả năng để nghiển nát xương sườn và nội tạng của cậu
“Vậy là chọn không phản đòn mà thoái lui. Trực giác tốt đấy. Ta có lời khen khi ngươi có thể tránh được nắm đấm của ta tình trạng đó.”
Người đứng đầu nhà Hydra chỉnh lại viền bộ trang phục.
“Bọn chúng gọi ta là Bạo Chúa Talisman. Cơ mà, ta thấy cái biệt danh đó khác xa với tính cách của mình.”
“...Nó hoàn toàn... phù hợp với ông đấy...” Iska nhổ chỗ nước bọt còn đọng lại trong miệng.
Không biết là do cắn trúng lưỡi, tổn thương nội tạng bên trong hay là cả hai mà nó đã bị nhuốm đỏ.
...Tần sóng là những dòng năng lượng cơ học được tạo ra bởi tinh linh của hành tinh này.
...Có nghĩa là tốc độ bùng nổ của ông ta được kích hoạt bằng cách chuyển hóa năng lượng thành khối lượng và gia tốc?
Là như vậy sao? Iska chưa từng thấy qua cách làm này, kể các là trên chiến trường.
“Nếu đó là tinh linh của ông thì...”
“Hmm?” Talisman nói. “Đừng nói rằng ngươi nghĩ ta sở hữu một loại tinh linh đặc biết đấy nhé?.”
“...Hả?”
“Ta đã chuyển hóa năng lượng sóng thành gia tốc. Bất kỳ pháp sư nào có cùng tinh linh như ta đều có thể làm được như vậy. Ta cho rằng điểm khác biệt duy nhất là ở chỗ, ta cực kỳ mạnh.”
“Ai cũng có thể làm được? Đừng đùa với---“
“Bỏ một chút công sức ra luyện tập, chỉ vậy thôi.” Hình bóng của Talisman bỗng nhòe đi.
Ông ta phóng mình khỏi sàn khiến nó vọng lên thứ âm thanh như súng nổ rồi hướng đến, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Iska. Trước khi va chạm, Iska đã kịp nhìn thấy bóng người đang chúi xuống của tay ma đạo sư trong một mi li giây.
Sau khoảnh khắc đó, cậu đã không nhìn thấy ông ta nữa.
...Mình biết rồi. Vận tốc ban đầu của ông ta vốn không nhanh đến vậy.
...Nhưng ông ta đã tự gia tốc mình đến tốc độ kinh hoàng. Ông ta đã sử dụng sức mạnh của tinh linh để tạo ra những làn sóng và khiến bản thân chuyển động nhanh hơn!
Kể từ lúc ông ta phóng đi và rút gọn khoảng cách, vận tốc của Talisman chỉ nhanh bằng một người bình thường. Nhưng rồi, ông ta đã bức tốc bằng cách để những luồng sóng đẩy mình tới từ phía sau. Cứ như một người đàn ông đang lao đi xuôi chiều gió.
“Sự chuyển hóa vật lí của tần sóng. Ta đã mất sáu năm tinh chỉnh để thông hiểu được nó. Tám năm nữa để học cách sử dụng và dành thêm mười ba năm ròng để đạt tới cảnh giới này. Gần ba mươi năm khổ cực. Xem ra ta là một kẻ chậm tiếp thu.”
Nắm đấm của gã đàn ông sượt qua tóc mái của Iska.
Iska đã lách sang để nó trượt qua mình. Cảm giác như có ai đó đang giáng búa vào đầu cậu vậy.
“Đây là việc mà ai có tiềm năng cũng đều có thể làm được, nhưng ngươi cần phải thật điên rồ để có thể chạm tới mức độ hoàn hảo như thế này. Hiểu không hả, Thánh Đồ trẻ tuổi? Ngươi có hiểu ta đang ám chỉ điều gì không?”
Iska lao về trung tâm đại sảnh để tránh đi đòn công kích của tay ma đạo sư. Tuy nhiên, hậu duệ của Người sáng lập lại có ý định cản chân cậu.
Những bước đầu tiên thì Iska nhanh hơn... nhưng người đàn ông kia nhanh chóng đuổi theo với tốc độ như đạn nổ bằng cách kích hoạt khả năng chuyển hóa năng lượng tinh linh của mình.
“Không lí nào!”
Iska đã bị vượt mặt.
Mặc dù đã dành cả đời để chiến đấu với đủ thể loại tinh linh pháp sư nhưng cậu chưa bao giờ nếm trải cú sốc nào lớn như vậy.
“Ngươi và ta đều rất giống nhau. Chúng ta đều là những con quỷ đứng ở đỉnh cao của sức mạnh.” Ông ta gầm gừ.
Talisman không để cho Iska có cơ hội tránh né.
Khi bị nắm đấm uy lực thụi vào sườn, ý thức của Iska bắt đầu mờ dần trước sức mạnh tuyệt đối của sóng. Giây kế tiếp, cơ thể cậu đâm sầm vào một cột trụ đá.
Mọi chuyện kết thúc bằng một tiếng rơi thụp trầm đục.
“Đáng tiếc thay, ta là kẻ đã thực hành việc này nhiều hơn cả. Tự mình cảm nhận sự khác biệt đi.”
Talisman rời mắt khỏi chàng kiếm sĩ đã gục ngã. Ông ta chỉnh lại viền bộ vest vẫn còn nguyên vẹn và coi qua những nếp nhăn trước khi quay đi trong hài lòng.
“...Khoan đã... ugh...”
“Hả?” Talisman dừng bước.
Tên bạo chúa tức giận hướng mắt xuống chỗ Iska. Cậu ấy đang thở hổn hển và cố gắng đứng vững bằng cách chống mũi kiếm xuống đất.
“Làn sóng đó có thể nghiền nát cả sắt thép. Ta cho rằng mình đã tung ra một đòn trực diện.”
“Đúng vậy.”
“Nhỉ? Vậy, làm cách nào mà ngươi đứng dậy được?”
Cú đòn đó đáng lẽ ra đã nghiền nát nội tạng trong người Iska thành bột giấy.
Talisman những tưởng những bó cơ ở bụng của tên lính Đế Quốc đã bị xé nát, xương sườn và cột sống đã bị nghiền thành bột, nội tạng đáng lí ra đã phải tổn thương nghiêm trọng...
...Suýt nữa mình đã thành như vậy.
...Nếu lúc đó không giải phóng tinh linh thuật thì mình đã tàn đời rồi.
Thanh bạch kiếm có thể giải phóng một chiêu thức tinh linh. Iska đã giải phóng những làn sóng mà thanh hắc kiếm triệt tiêu được ban nãy và dùng nó như một lá chắn.
“Tuyệt mĩ.” Cách mà trưởng tộc nhà Hydra há mồm ngợi khen Iska vừa chân thật vừa giả dối. “Ngươi đã ứng dụng rất tốt những kỹ năng của mình-----từ nhận thức, cách di chuyển đến cả sự dũng cảm. Phải chiến đấu với ngươi làm cho cột sống ta ớn lạnh. Ngươi bắt đầu làm ta cảm thấy sợ hãi rồi đấy.”
“...”
“Đúng là chó chê mèo lắm lông”, ý nghĩ đó bỗng lóe lên trong đầu Iska. Cậu liếm môi và cảm nhận vị máu trong khoang miệng
...Talisman, người đứng đầu nhà Hydra.
...Vậy ra đây là thuần huyết dẫn dắt một nhánh hậu duệ của Nebulis...!
Dù cho không muốn thì cậu vẫn có thể cảm nhận được uy lực phát ra từ tay thuần huyết này.
Thiệt hại mà Vichyssoise có thể gây ra tuy rộng lớn hơn nhưng người đàn ông trước mặt cậu lúc này sở hữu sức mạnh mà không một tinh linh pháp sư nào khác có thể có được.
Người đàn ông này chính là thiên địch của Iska---của Người kế vị Hắc Cương.
Cách Iska chiến đấu với những tinh linh pháp sư mang sức mạnh khổng lồ là mạo hiểm mạng sống để áp sát kẻ thù. Cậu sẽ trượt qua đòn tấn công và lẳng lặng chạm tới kẻ địch trước khi chúng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện đó khả thi là vì Iska có một đôi chân nhanh nhẹn luôn phù hợp với kỹ thuật chiến đấu của mình.
....Phiền phức thật. Chưa bao giờ mình cảm thấy bứt rứt như lúc này.
...Không ngờ rằng lại có tinh linh pháp sư có thể khắc chế phong cách chiến đấu của mình.
Tốc độ của bọn họ là như nhau.
Những lưỡi gươm của Iska đã đánh bại không ít kẻ thù hùng mạnh: Người sáng lập, Băng Họa Phù Thủy, Phù Thủy Gai, Ma Đạo Sư Siêu Việt. Đây là lần đầu cậu va chạm với một kẻ địch mà mình không thể chạm vào.
“Giờ thì, không biết ngươi đang suy nghĩ gì nhỉ? Tìm một cách khác để đánh bại ta? Để ý đến đường tẩu thoát? Hay lo lắng về tình trạng của Sisbell bé nhỏ sau khi chạy sâu vào trong kia?”
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi cuối cùng. Riêng việc đó thì ông đã hoàn toàn sai lầm rồi.”
Cậu vung kiếm chém vào khoảng không trước mặt.
Tất cả bụi mù liền cùng với đó bay về một hướng. “Em ấy đang ở cũng những người đồng đội của tôi.” Iska nói.
“Ngươi có biết những thuộc hạ do chính tay ta lựa chọn đã bao vây dinh thự rồi chứ?”
“Bọn họ sẽ trốn thoát ngay thôi. Rồi ông sẽ thấy.”
“Ha-ha.” Người đứng đầu nhà Hydra phá lên cười. “Xin lỗi vì đã cười nhé, cũng tại ngươi trông nghiêm túc quá. Trốn đi đâu cơ? Các ngươi sẽ không thể rời khỏi cơ ngơi này được đâu.”
“...Và lí do là gì?”
“Chẳng còn nơi nào trong Chủ quyền để nó chạy trốn nữa. Ngay lúc này, chính quyền đang đứng trên bờ vực sụp đổ, chính bởi cuộc đột kích của Đế Quốc.”
“Làm như tôi quan tâm ấy. Chúng tôi sẽ đưa em ấy trở về lâu đài.”
Khi đó mọi việc sẽ đi đến hồi kết. Sự náo loạn xảy ra trong Chủ quyền không có liên hệ gì với Iska. Dẫu cho nữ hoàng Nebulis Đệ Bát có ngã xuống, dẫu cho Sisbell có khóc lóc van nài sự giúp đỡ từ cậu thì Iska cũng không có ý định dang tay ra giúp.
Vậy nên... cậu sẽ đưa cô ấy quay về hoàng cung---bất chấp mọi chướng ngại vật ngáng đường mình.
“Đây quả là một khán đài tuyệt vời. Dinh thự này nằm ở trên đồi cao, ta chắc rằng chúng ta sẽ có thể ngắm nhìn khung cảnh bình minh tuyệt đẹp.”
Talisman hướng mắt về phía mắt trời sẽ mọc, mặc dù ở đó chỉ có độc một bầu trời đen thui. Lúc này chỉ mới là một giờ sáng, phải mất một lúc nữa thì mới đến bình minh.
“Ông không thấy mình đốt cháy giai đoạn quá rồi sao?” Iska hỏi. “Vẫn đang là giữa đêm đấy.”
“Vậy nên chúng ta cần phải ngắm nhìn nó. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của nhà Lou---những vì sao---lấp lánh trên bầu trời. Và rồi đêm dài sẽ cuối cùng cũng sẽ kết thúc.”
Những vì sao là biểu tượng của nhà Lou.
Những vì sao, mặt trăng và mặt trời sẽ luân phiên soi sáng bề mặt thế giới này. Nhà Lou, Zoa và Hydra đã thay phiên phát triển phồn thịnh.
Iska nhớ rằng mình đã nghe công chúa út nói điều tương tự.
“Vậy ý ông là nữ hoàng đương thời sẽ bị hạ bệ?”
“Ha-ha. Với tư cách là trưởng tộc của một nhà, ta không thể nói vậy được, nhưng nhà ngươi quả là một người nhạy bén.”
“Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Hiển nhiên quá rồi mà. Mặt trời sẽ đến một khi những vì sao ngừng lấp lánh trên trời cao." Người đứng đầu nhà Hydra tuyên bố. Ông ta ngước mắt lên nhìn vào nền trời đêm sâu thẳm.
“Bình minh sẽ đến với nhà Hydra. Một kỷ nguyên mới đã sắp bắt đầu.”
Trung dạ nhật luân = mặt trời giữa đêm. Theo t thì là để ám chỉ tinh linh bão tuyết của Grugell vì hiện tượng "mặt trời giữa đêm" chỉ xảy ra ở cực bắc trái đất. Và như các bác biết đấy, cực bắc lạnh vl.