Trans: Khanhkhanhlmao
_____________________________
Trường cao trung, học viện tự thục Seishinkan.
So với các tỉnh thành khác thì diện tích của Tokyo chắc chắn hề không lớn gì, nhưng ngôi trường yêu dấu của tôi lại sở hữu một khuôn viên rộng rãi quá trớn, tiêu tốn một lượng lớn đất đai vốn đã hạn chế của Tokyo.
Về cơ bản thì ngôi trường này chủ yếu là hệ thống liên cấp từ sơ trung lên cao trung. Số suất tuyển ngoài dành học sinh vào cao trung là rất ít, và như đã đề cập thì trong năm nhất này chỉ có mỗi mình tôi.
Dẫu vậy, Seishinkan có hai đặc điểm khá khác biệt so với các trường khác.
Thứ nhất là khoảng ba mươi phần trăm học sinh toàn trường được tuyển sinh thông qua một kỳ thi năng khiếu thay vì học lực. Những học sinh này được nhận vì có thành tích nổi bật, lý lịch đặc biệt hay tài năng nào đó.
Theo như tôi nghe được thì nhiều học sinh đã nhập học nhờ có thành tích trong lĩnh vực nghệ thuật, âm nhạc, hay đã gia nhập làng giải trí từ khi còn nhỏ.
Quái lạ hơn, còn có người còn được nhận nhờ vào nghiên cứu côn trùng hay kỹ năng chơi yo-yo.
Túm cái váy lại, nếu bạn có một kỹ năng hoặc lý lịch đáng chú ý trước kỳ tuyển sinh sơ trung thì cơ hội được nhận vào đây là khá rộng mở. Trong lớp tôi còn có người bảo "Tui nhập học vì biết nói ba thứ ngôn ngữ" cơ mà.
Tuy nhiên đặc điểm đó chỉ thuộc loại chuyện bên lề, ít nhất là đối với tôi.
Dù bạn có vào trường thông qua kỳ thi học lực hay năng khiếu thì cách đối đãi vẫn như nhau. Sau khi nhập học thì tất cả đều như bao học sinh cao trung bình thường khác, phải lo lắng mà tìm cách đối mặt với các kỳ thi định kỳ.
Với một học sinh mới nhập học từ cao trung như tôi, đứa mà thậm chí còn không biết ai nhập học qua kỳ thi học lực hay năng khiếu. Điều cá nhân tôi thấy quan trọng nhất là một đặc điểm khác của ngôi trường này――
Đó là, rất nhiều học sinh ở đây là con nhà giàu.
Về cơ sở vật chất thì có thể nói đây là ngôi trường cao trung tiên tiến nhất trong nước. Chính sách giáo dục chuyên biệt để phát triển tài năng, cho phép học sinh có thể thử thách nhiều thứ khác nhau là điểm mạnh lớn của Seishinkan. Và điều đó có lẽ đi kèm với học phí cao.
Gia đình Kageyuki của tôi dù chỉ có mẹ nhưng cũng không hề nghèo, nhưng so với các học sinh xung quanh thì căn bản họ đều là tầng lớp giàu có hơn tôi vài bậc. Ngoài việc trả học phí cao ngất ngưởng, họ có vẻ còn vung thêm tiền cho các khoản quyên góp.
Trong khi đó tôi giành được học bổng thông qua kỳ thi học lực và nhập học với tấm vé miễn học phí. Ban đầu mẹ đã khuyên tôi nên chọn Seishinkan, nhưng nếu không phải là học bổng thì chắc tôi đã không chọn nơi đây rồi.
――Ngôi trường này theo nghĩa nào, đó là một "thế giới khác".
Buổi sáng đã kết thúc và đến giờ trưa, nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi.
Ngay khi vào giờ nghỉ trưa, tôi ra khỏi lớp học và đầu tiên là ghé qua phòng giáo viên. Sau đó đi đến khu vực để dụng cụ và hướng tới cửa ra vào, rồi thay giày da mà bước ra khỏi tòa nhà của trường.
Có khá nhiều học sinh cũng thay giày trong giờ nghỉ trưa. Vì nhà ăn ở đây khá nhỏ nên nhiều học sinh chọn sử dụng nhà ăn ở tòa nhà khác.
Ngay cả những học sinh không sử dụng căn tin mà mua bữa trưa ở cửa hàng tiện lợi hay nhà ăn, cả mang cơm hộp từ nhà cũng thường ra ngoài.
Vì đã theo học ba năm ở đây, mỗi người đều đã có ít nhất một địa điểm yêu thích cho bữa trưa― theo như Kimiya đã chỉ cho tôi.
Tuy nhiên mục đích của tôi không phải là ăn trưa, mà tất nhiên là vì "công việc". Bởi sáng nay sau khi rời khỏi chỗ Shiranui và trở lại phòng giáo viên tôi đã nhận được một yêu cầu.
Lúc tôi trả chìa khóa đã mượn cho Hiyama và báo cáo rằng có một học sinh tên Shiranui đã sử dụng nó.
"Thầy hiểu rồi, nếu xác nhận được như vậy thì tốt. Thật là, Tokimoto-kun..."
Hiyama khẽ than thở và cảm ơn tôi, lắc đầu với vẻ mệt mỏi.
Không rõ thầy ấy hài lòng với điều gì, nhưng dường như chuyện đó không liên quan đến tôi. Yêu cầu của Hiyama kết thúc ở đó, nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục vì một nữ sinh năm trên tôi không quen biết vì lý do nào đó cũng đang ngồi chung.
"Vậy đó. Oshimi-san, em nghĩ sao?"
"Ể? Em sao?"
Nghe báo cáo, Hiyama nói với nữ sinh năm trên―― Oshimi-senpai.
"Nè em, Shiranui-chan thế nào?"
Và senpai Oshimi đó không biết vì lý do gì lại đẩy sang tôi.
"Như thế nào... sao?"
"Ừ. À, chị là Oshimi Anzu, năm ba và là trưởng câu lạc bộ kịch. Còn đây là Hiyama-chi, giáo viên cố vấn câu lạc bộ."
"Em là Kageyuki Sou, Năm nhất. Và Hiyama-sensei giáo viên chủ nhiệm của em."
"Ahaha, chị biết, chị biết. Em là học sinh mới nhập học năm nay đúng không? Chị đã nghe đồn về em đó."
Là một học sinh cuối cấp vui vẻ và hay cười, mái tóc nhuộm sáng khiến chị ấy trở thành kiểu người vô cùng ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Nhân tiện, chị cũng được Hiyama-chi làm chủ nhiệm đến tận năm ngoái. Chắc chúng ta sẽ hợp nhau lắm đây."
Nghe Oshimi-senpai nói về điểm chung của cả hai, tôi cũng mỉm cười đáp lại "Em cũng mong vậy".
Tôi hiểu rồi, đây cũng là một cách để gần gũi với người khác khi lần đầu gặp mặt. Ví dụ dễ hiểu là Kimiya, việc thân thiết với người đối diện ngay từ đầu là một kỹ năng rất đáng học hỏi.
Vì tôi khá cao nên dễ tạo cảm giác đáng sợ, ít nhất thì bản thân phải cố gắng làm dịu nét mặt để bù lại.
Suy cho cùng thì cho đến tận lúc học sơ trung, tôi chưa từng nghĩ về việc làm quen với người khác một cách lý trí. Nó như là một cái hố sâu vô tận khi tôi bắt đầu suy nghĩ về nó vậy.
"Vậy, là chị nói về Shiranui đúng không?"
Khi tôi xác nhận, Oshimi gật đầu trả lời.
"Đúng đúng. Ờm, Kageyuki-kun, em có quen với Shiranui-chan không?"
"À... sao nhỉ. Em không nghĩ là cả hai là người dưng..."
Vì đang suy nghĩ linh tinh nên câu trả lời của tôi bị chậm lại. May mắn thay Oshimi-senpai, người đang lắng nghe không có vẻ gì là bận tâm.
"Chị hiểu rồi. Vậy Shiranui-chan có khỏe không?"
"…Ừm. Em nghĩ có thể nói rằng trông cậu ấy không có vẻ gì là thiếu sức sống."
"Hửm? Câu trả lời có vẻ mơ hồ nhỉ?"
"À, có một số chuyện..."
"Hmm... nhưng, ra vậy... chị hiểu rồi. Nếu thế thì có lẽ ổn."
Chị tiền bối tự nói để thuyết phục bản thân, kết quả là cuộc trò chuyện chỉ có vậy.
"Cảm ơn em, Kageyuki. Thông tin đó hữu ích lắm."
Câu nói của tiền bối, cùng với sự im lặng của Hiyama bên cạnh khiến tôi khó lòng hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Theo mạch chuyện, nếu họ nghĩ rằng cần giải thích thì đã nói ra trước rồi. Việc họ không giải thích gì khiến tôi hiểu rằng họ không có ý định nói nên bản thân không hỏi thêm.
Thôi thì nhìn qua cũng biết, Shiranui rõ là một người kỳ lạ...
Chắc hẳn là có chuyện gì đó.
Không suy nghĩ sâu xa thêm, tôi cùng tiền bối rời khỏi phòng giáo viên.
――Ngay sau đó, Oshimi-senpai tiến lại gần tôi với nụ cười tinh quái.
"Nhân tiện, Kageyuki-kun. Chị nghe nói rằng..."
"Nghe nói... là về tin đồn của em chị vừa nói lúc nãy đúng không?"
"Đúng rồi đó! Nghe nói em đang làm chuyện gì thú vị lắm hả?"
Tiền bối nói với vẻ thích thú.
Ô, đây có phải cơ hội để tôi tiếp thị không nhỉ?
"Nghe nói em đang giúp đỡ nhiều câu lạc bộ khác nhau đúng không? Chị nghe bạn mình kể vậy."
"Chỉ là làm những việc trong khả năng của em thôi. Các câu lạc bộ trong trường này không có quản lý nên em giúp đỡ họ."
"Em đúng là biết nhìn ra điểm thú vị. Nhưng, điều thú vị nhất là em kiếm được tiền từ việc đó."
――Thực ra đúng như lời đó, "công việc" của tôi ban đầu nhắm vào các câu lạc bộ.
Nói ngắn gọn là làm người quản lý thay thế, nhưng điều đó không ngờ lại đánh đúng vào nhu cầu của các học sinh tại Seishinkan.
Ý tưởng này chỉ có thể xuất phát từ Kimiya natsuki, người đã theo học ở Seishinkan từ sơ trung. Mà số tiền kiếm được không phải là lớn, nếu bèo thì chỉ đủ để mua một chai nước ngọt và thường thì tôi nhận phiếu ăn thay vì tiền mặt.
Dù vậy nếu xét đến khối lượng công việc và hiệu suất thời gian, việc này có lợi hơn nhiều so với đi làm thêm. Do quy định của trường không cấm làm thêm, tôi đã tận dụng kẽ hở của luật đó.
Nhân tiện thì công việc đầu tiên tôi nhận là làm trang web cho Câu lạc bộ văn học số một. Phần thưởng cho công việc đó cũng là cao nhất.
Sau đó tôi chủ yếu làm các công việc quản lý thông thường như việc vặt và mua sắm cho các câu lạc bộ thể thao, thi thoảng thì có những việc lớn hơn. Việc này thành công suôn sẻ từ đầu là nhờ vào uy tín và mối quan hệ rộng rãi của Kimiya.
Mình không muốn làm những công việc vặt vãnh, nếu có thể giải quyết nhanh chóng thì thà trả thù lao còn hơn.
Hay chỉ đơn giản là vì cảm thấy thú vị.
Cái số lượng khổng lồ học sinh có suy nghĩ như vậy là nét văn hóa độc đáo của Seishinkan.
Và tôi có thể nói rằng Kimiya có con mắt vô cùng tinh tường khi nhìn ra được điểm này.
"Có vẻ như cậu được đánh giá khá cao nhỉ, quản gia-kun?"
Oshimi-senpai nói với nụ cười nhếch lên, biểu cảm mang đầy sự ẩn ý.
"Đó là ý tưởng của Kimiya. Em không thể làm mất mặt cậu ấy nên phải cố gắng hết sức vậy."
"Ahaha! Đúng thật. Trường mình có nhiều học sinh là con nhà khá giả, nhưng hiếm ai đạt đến đẳng cấp như Natsuki-chan. Tập đoàn Kimiya đó thuộc đỉnh cao trong giới tài chính mà "
Đúng thế.
Kimiya Natsuki thực sự là tiểu thư của một gia đình rất giàu có, là con gái của một trong những gia đình giàu có hàng đầu Nhật Bản.
Tuy tôi biết rằng sẽ có người như vậy tồn tại ở đâu đó, nhưng thực sự khó mà tưởng tượng ra được khi một người như vậy lại đứng trước mặt mình. Thế giới khác nhau đến mức khó để có hình dung thực tế về chuyện đó.
Dù vậy, tôi nghe nói kimiya không tham gia vào việc kinh doanh hay có quyết định nào về việc cô là người kế nghiệp.
Và cô ấy từng nói rằng bản thân khá thoải mái với cuộc sống hiện tại.
Kết hợp với vẻ ngoài thoạt nhìn như một cô gái thể thao, nhìn từ bên ngoài khó mà nhận ra cô ấy là một đương kim tiểu thư hàng thật. Nhưng với cách nói chuyện lịch sự đó, rõ ràng là cô ấy mang phong thái của một tiểu thư.
"Vậy nên Oshimi-senpai nếu có gì cần thì hãy liên hệ với em nhé."
Nụ cười của Oshimi-senpai càng sâu hơn khi tôi nở nụ cười chào hàng với chị ấy.
"Lại nữa, em biết mà. Nếu không có việc gì thì chị nhắc tới làm chi chứ."
"...Có việc gì em có thể giúp không?"
"Đúng nhỉ. Nghe nói em được đánh giá khá cao và cả Natsuki giới thiệu, chị có thể nhờ em một việc không?"