「Đã khá muộn rồi đó, có lẽ chúng ta sẽ đến kịp trước khi cổng đóng lại」(Ted)
Ted vừa nhìn lên bầu trời vừa nói.
Sau khi dọn dẹp xong bãi cắm trại và tháo cùm cho cả hai con bé, thì trời đã chuyển chập tối rồi.
Nhóm bọn họ tiến thẳng đến Toria theo tuyến đường chính, nhưng đúng như dự đoán, cặp song sinh khiến cho nhịp độ di chuyển của cả nhóm bị chậm lại.
Ardis thi thoảng lại bế chúng lên, nhưng cậu ta không thể nào làm thế cả ngày được. Và kết quả là, họ vẫn bị chậm một cách đáng kể so với dự kiến.
「Thấy rồi!」(Ophelia)
Ophelia nói trong khi những giọt mồ hôi của cô ấy chảy xuống trên cái khuôn mặt bị che đi bởi cái mũ chùm.
「Chúng ta tới nơi rồi à?」(Ted)
Ted vừa nói vừa cố gắng để thở.
Việc cứ phải dừng rồi lại đi tiếp khiến cho họ mệt mỏi.
May mắn là, họ vẫn xoay sở tới được Toria trước giờ giới nghiêm.
Vẫn còn khoảng 30 phút nữa.
Khi Ardis tới nơi, người lính gác cổng đang chuẩn bị đóng cổng.
「Này, nhanh chân lên đi chứ」(Lính gác cổng)
Người lính gác cổng muốn hoàn thành công việc của mình càng sớm càng tốt. Ardis nhanh chóng xuất trình giấy tờ và thẻ ra vào.
Nhưng chỉ là với Ardis thôi.
Ngay khi người lính gác cổng nhìn thấy cặp song sinh, thái độ của anh ta thay đổi ngay lập tức
「Này, chúng là song sinh hả?」(Lính gác cổng)
Cặp song sinh đang mặc bộ váy trẻ em kiếm được từ đống quần áo trong xe ngựa.
Những chiếc cùm đã được Ardis tháo bỏ và những giấy tờ xác nhận danh tính của cặp song sinh đã bị cậu ta đốt.
Mặc dù việc chúng trông bẩn thỉu có đôi chút đáng ngờ, nhưng mà giờ cặp song sinh giờ nhìn kiểu gì trông giống như hai đứa trẻ bình thường.
Thế nhưng có vẻ như người lính gác cổng không để tâm đến điều đó.
Anh ta nhìn cặp song sinh như thể đang nhìn vào một thứ bẩn thỉu ghê tởm vậy
「Anh vừa nói gì cơ?」(Norris)
「Thôi nào, cậu lính gác cổng. Cậu không thấy hai đứa con bé này là đối tượng hộ tống của chúng tôi à? Cậu làm việc quá nhiều nên không được tỉnh táo à?」(Ted)
Ted cố gắng xoa dịu người lính gác cổng.
「Nhưng chúng...」(Lính gác cổng)
「Anh đã làm việc chăm chỉ hôm nay rồi, tôi chắc là anh cũng cảm thấy mệt mỏi. Đây, hãy đi uống thứ gì đó trên đường về đi」(Norris)
Norris tung vài đồng cho người lính gác cổng.
「Ờ...ừm... thôi được rồi...Đừng có mà gây rắc rối đó!」(Lính gác cổng)
Ngay khi vừa dứt lời, người lính gác cổng ra hiệu cho Ardis di chuyển.
Bước qua cánh cổng, cả nhóm tiến ra đường cái. Norris bỗng nhiên vỗ vai Ardis rồi chìa tay ra.
「Ardis này…」(Norris)
Nhận thấy ánh mắt của Norris, Ardis lấy vài đồng từ ví ra rồi đặt lên tay Norris.
「Đi lại xung quanh với hai con bé sẽ gây ra nhiều rắc rối lắm đó. Dù sao thì, chuyện này cũng có vẻ thú vị đó, nhỉ?」(Norris)
「Tôi được cứu rồi. Xin lỗi anh nhé, Ted」(Ardis)
「Không có gì đâu. Tôi sẽ báo cáo lại nhiệm vụ với nhóm thương nhân buôn gỗ. Chúng tôi sẽ lại gọi cho cậu khi có công việc gì mới」(Ted)
「Ardis… có… có điều mà tôi muốn nói, mà... tóm lại là đừng có ngần ngại nhờ tôi nếu như cậu cần giúp đỡ. Tôi sẽ cố gắng hết sức」(Ophelia)
「Vậy thì, hẹn gặp lại mọi người sau」(Ardis)
Sau khi ba người đó rời đi, chỉ còn lại một mình Ardis với cặp song sinh.
Bầu trời trở nên tối dần và người đi lại trên đường dần trở nên thưa thớt, và bất kì ai nhìn thấy cặp song sinh đều nên nhăn mặt.
Ardis cảm thấy bực bội trước những ánh nhìn và thúc giục cặp song sinh nhanh chóng đi theo cậu ta đến nhà trọ.
Chỗ cậu ta hiện đang ở khá là gần đường cái, là một chỗ ở có vị trí đẹp.
Đa phần những quán trọ ở Toria, đều ở mức trung bình, với giá trọ rất rẻ cùng với việc phục vụ nhiều bữa ăn nhằm khiến cho khách hàng hài lòng.
Mặc dù những món họ nấu không thực sự tuyệt vời chút nào, nhưng đối với Ardis thì chuyện này chả có vấn đề gì cả vì cậu ta không thực sự quan tâm đến hương vị.
Vì có thêm cặp song sinh, dĩ nhiên là giá thuê trọ sẽ phải tăng lên.
May mắn là Ardis không có thiếu thốn gì về tiền nong.
Hiện giờ cậu chỉ muốn được đi ngủ. Ardis và nhóm đã phải làm nhiệm vụ trong mấy ngày liền và cậu ta không có được ngủ đủ giấc.
Sau khi cho cặp song sinh ăn uống đầy đủ và đưa chúng lên giường đi ngủ, cậu ta ngay lập tức thiếp đi.
Cho đến khi, họ bị bắt phải rời đi bởi chủ quán trọ.
「Xin cậu hãy rời khỏi đây ngay lập tức」(Chủ quán trọ)
Bốn ngày trước khi Ardis vừa mới tới nhà trọ này, chủ nhà trọ đã đối xử rất tử tế với Ardis và còn mong cậu ta quay lại. Thế nhưng khi cậu ta quay về với một cặp song sinh, bà chủ quán trọ đã không giấu được sự khó chịu trên khuôn mặt của mình.
「Tôi chưa bao giờ trả tiền thuê muộn, mà thực ra tôi lúc nào cũng trả tiền trước. Đột nhiên bắt chúng tôi rời đi là không có được lịch sự chút nào cả, thưa bà」(Ardis)
Ardis đáp lại lời của bà chủ nhà trọ, người mà thái độ bỗng nhiên thay đổi 180 độ.
「Cậu nói gì vậy, không phải chúng là một cặp song sinh sao?」(Chủ quán trọ)
Bà chủ quán trọ nhìn vào hai cô bé đang núp sau lưng Ardis.
「Nếu đúng là vậy thì sao? Tôi sẽ trả tiền cho cả hai đứa」(Ardis)
「Điều đó không phải là vấn đề! Nếu như họ biết có một cặp song sinh sống ở đây thì việc làm ăn của tôi sẽ sụp đổ mất!」(Chủ quán trọ)
Chuyện đã đến mức mà có nói thêm đi chăng nữa cũng chả giúp ích được gì.
Ardis giờ buộc phải chọn giữa việc rời khỏi đây hay là đuổi cặp song sinh đi, và cậu ta ngay lập tức quyết định rời khỏi quán trọ.
Trời vẫn còn đang tối.
Dù thế nào đi chăng nữa, Ardis không muốn phải ngủ bên ngoài với hai cặp song sinh một chút nào.
Ardis đi lang thang quanh thành phố và ghé vào nhiều quán trọ khác, thế nhưng những sự khó chịu và ghê tởm hướng về phía cặp song sinh khiến cho việc tìm được một chỗ để tạm trú là gần như bất khả thi.
(Không thể nào…)
Ardis bỗng nhiên cảm thấy một sự ghê tởm với những con người trong thành phố này.
Nhưng sau khi đã được nghe những gì mà Ophelia kể, cậu ta không thể nào mà bỏ rơi hai cô bé được.
Trong khi đang mải tìm kiếm một chỗ có thể chấp nhận cặp song sinh, Ardis đặt chân tới một nơi xa lạ trên một con đường ở góc khuất.
Nơi này khá là xa đường cái, nhưng lại không cách quá xa con đường mà tập trung rất nhiều những quán trọ. Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường khiến cho nơi này mang trong mình một bầu không khí tĩnh lặng và ảm đạm.
「Này, Onii-san đằng kia ơi! Đúng rồi, là cậu đó!」
Một giọng nữ bỗng nhiên xuất hiện giữa những tiếng ồn ào ở khu đèn đỏ.
Trong lúc vẫn đang ngó nghiêng xung quanh, Ardis chợt nhận ra rằng người phụ nữ đó đang gọi mình.
Cô ấy trông khoảng trên 20 tuổi.
Mái tóc của cô ấy có màu xanh lam bắt mắt..
Với vẻ ngoài chững chạc, cô ấy để lại một ấn tượng bình thường từ ngoại hình mảnh khảnh của mình.
Chiếc váy cô ấy đang mặc không có gì đặc biệt cả, nhưng lại được bù đắp bởi vẻ ngoài sạch sẽ của cô ấy.
「Có phải cậu đang tìm chỗ trú cho đêm nay, phải không?」(Người phụ nữ)
「... tại sao cô lại nghĩ thế?」(Ardis)
「Thì bởi vì cậu cứ quanh quẩn như muốn tìm thứ gì đó. Thường vào những lúc đêm khuya như thế này, người ta thường trở về quán trọ của mình」(Người phụ nữ)
Ở quanh khu này chỉ toàn những nhà nghèo và khó khăn, không hề có cửa hàng mở cửa vào buổi đêm như ở khu phố đèn đỏ.
Trên thực tế, nếu như ta vác theo hành lý như Ardis thì ai cũng sẽ có thể dễ dàng đoán được thôi. Người phụ nữ đó chắc cũng vậy.
「Vậy thì, quán trọ của tôi vẫn còn phòng trống, cậu thấy sao?」(Người phụ nữ)
Với một người đang đi tìm chỗ trú như Ardis, thì đây là một cơ hội tốt.
Nhưng…
「Tôi rất hân hạnh, nhưng hai con bé đó được chấp nhận không?」(Ardis)
Ardis chuyển ánh mắt về phía cặp song sinh.
「Hai đứa trẻ đó...」(Người phụ nữ)
Người phụ nữ ngay lập tức cứng họng.
Nhìn theo Ardis, cô ấy tận mắt chứng kiến cặp song sinh, miệng cô ấy cứ mở ra rồi lại ngậm vào mà không biết phải nói gì…
「... chúng là song sinh à?」(Người phụ nữ)
「Đúng rồi đó, tôi có thể ở cùng với chúng không?」(Ardis)
「Eh, ừm...」(Người phụ nữ)
Lời của người phụ trở nên khó hiểu hơn, rồi cô ấy nghiêng đầu bối rối.
Không như những quán trọ trước, không có chuyện ngay lập tức từ chối.
Ardis thăc mắc rằng có lẽ quán trọ này vắng khách. Có cảm giác như cô ấy không thực sự muốn để chúng ở lại, mặc dù cô ấy muốn có khách đến ở.
「Um, Onii-san là lính đánh thuê phải không?」(Người phụ nữ)
「Đúng vậy」(Ardis)
「Hai cô bé đó cũng là lính đánh thuê phải không?」(Người phụ nữ)
「Không, chúng không phải」(Ardis)
Người phụ nữ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu tự trấn an bản thân. Rồi cô ấy bắt đầu dàn xếp với Ardis.
「Tôi có một vài điều kiện, nếu như cậu muốn thuê phòng thì cậu buộc phải tuân theo, được chứ?」(Người phụ nữ)
Cái thế giới vốn đối xử bất công với cặp song sinh bỗng nhiên được xoa dịu lại bởi người phụ nữ này.
「Điều kiện?」(Ardis)
「 Đúng vậy. Trước hết, cậu không được nói cho ai biết chúng là song sinh, nếu như có người phát hiện ra có một cặp song sinh sống ở đây, khách hàng sẽ bỏ đi hết mất. Tiếp theo, chỉ được để một đứa bước ra ngoài. Nếu như họ chỉ thấy một đứa thôi, họ sẽ không thể nào biết được chúng là một cặp song sinh」
Ardis nắm rõ hai điều kiện trong đầu mình.
Điều kiện đầu tiên thì không có vấn đề gì hết. Dù sao thì cậu cũng không muốn để cho người khác biết được.
Điều kiện thứ hai thì hơi có vấn đề, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Ardis không nghĩ rằng cặp song sinh sẽ dám bỏ đi mà không có cậu.
Hai cô bé vẫn chưa từng mở miệng một lần nào cho đến bây giờ, chúng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Ardis. Không có một dấu hiệu nào cho thấy chúng sẽ dám bỏ chạy kể cả khi cùm đã được tháo ra.
Để xác nhận lại, Ardis hỏi người phụ nữ.
「Cô có thể mang nước cho chúng tôi rửa ráy và mang bữa ăn đến phòng bọn tôi không?」(Ardis)
「Tôi không có phiền đâu, nhưng tôi sẽ tính thêm phí」(Người phụ nữ)
「Sẽ có những lúc tôi không thể trở về nhà trọ trong một vài ngày, liệu tôi có thể nhờ cô chăm sóc hai con bé trong lúc đó được không?」(Ardis)
「Um, nhưng tôi sẽ lại tính thêm phí đó, được chứ?」(Người phụ nữ)
「Không có vấn đề gì đối với tôi cả, vậy giá trọ và tiền ăn là bao nhiêu đây?」(Ardis)
「Thông thường giá cho một phòng ba người sẽ là một đồng bạc, trong khi tiền ăn là năm đồng… còn với cậu thì sẽ tốn hai đồng bạc coi như là phí tổn」(Người phụ nữ)
Ardis cảm thấy thú vị với người phụ nữ này.
Mặc dù giá khá cao, nhưng cô ấy vẫn thành thật nói ra giá.
Dù sao thì cũng chỉ có rất ít những quán trọ chấp nhận lính đánh thuê.
Mặc dù giá thuê sẽ đắt hơn, nhưng Ardis không còn lựa chọn nào khác.
「Tôi không cần giường cho cả ba, hai chiếc thôi là đủ rồi. Còn về bữa ăn thì là bữa sáng và bữa tối cho cả ba người. Hai đứa nhóc thì sẽ là ba bữa một ngày」
「Về phí thuê trọ, cậu có thể trả một đồng bạc và bốn đồng, còn về bữa ăn thì là một đồng bạc và một đồng. Nước nóng sẽ tốn một đồng mỗi lần. Phí đem bữa ăn tới phòng sẽ là năm đồng. Còn về phí chăm sóc hai cô bé, có lẽ là năm đồng một ngày thì sao?」(Người phụ nữ)
「Ổn thôi, vậy thì tôi muốn thuê phòng trong vòng 10 ngày」(Ardis)
Và rồi sau đó, một lượng lớn tiền của Ardis biến mất.
(Nếu cứ thế này thì mình sẽ cháy túi mất…)
Trong khi cảm thấy bất mãn trước cái giá mà người phụ nữ đưa ra, Ardis giờ cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi mà đã tìm được một chỗ trú tạm thời. Cậu giờ chỉ được muốn lên chiếc giường ấm áp để ngủ.
「Vậy thì xin hãy đi theo tôi. Cậu sẽ bị khách hàng khác nhìn nếu như cậu đi cửa trước, thế nên chúng ta sẽ đi vào bằng cửa sau」(Người phụ nữ)
Ardis chợt nhận ra họ đang đứng ở rất gần quán trọ mà người phụ nữ quản lý.
Nó trông có vẻ lớn hơn một chút so với một căn nhà riêng, trước cửa vào có tấm biển 『Quán trọ cây trà』(Eng không dịch nổi tên nên mình chém sát nghĩa)
Theo chân người phụ nữ, họ đi vòng ra phía cửa sau để tránh mặt các khách hàng khác.
Bước vào bên trong, họ tới phòng bếp và đi tiếp qua hai phòng nữa.
「Cậu vẫn cần phải ra ngoài ra mắt mọi người đó」(Người phụ nữ)
Sau khi thanh toán phòng và tiền ăn cho mười ngày, Ardis ngay lập tức đem đồ ăn lên trên phòng.
「Ah phải rồi. Tên của tôi là Kashiha và quán trọ này được quản lý bởi tôi và cha tôi. Tôi sẽ báo lại cho cha tôi về tình huống của cậu thế nên phiền cậu hãy xuất hiện vào ngày mai」(Người phụ nữ)
Sau đó, Kashiha rời khỏi phòng.
Những người còn lại trong phòng giờ chỉ còn Ardis, cặp song sinh và phần ăn dành cho ba người. Ánh lửa từ ngọn nến, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng, tỏa sáng một cách yếu ớt.
「Tối quá」(Ardis)
Khi Ardis vừa nói nhỏ, cả căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một nguồn sáng, hơn hẳn ánh lửa từ cái ngọn nến kia.
Nguồn sáng bỗng nhiên xuất hiện từ hư vô, có hình cầu và giờ đang dính lên trên trần.
Nó có vẻ lớn hơn lòng bàn tay và tỏa ánh sáng lấn át cái ngọn nến yếu ớt kia.
Cặp song sinh vốn hiếm khi bộc lộ cảm xúc, giờ đang bộc lộ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của chúng
Hai cô bé ngước lên trần nhà với đôi mắt lấp lánh trước ánh đèn ma thuật đang lơ lửng trên không.
「Hãy ăn đi khi đồ ăn vẫn còn nóng」(Ardis)
Hai cô bé vẫn còn cảnh giác với Ardis.
Sau khi bảo cặp song sinh ăn phần của mình, Ardis ngồi xuống một cái ghế ở góc phòng và bắt đầu ăn.
Bỏ mũ trùm xuống, mái tóc của hai cô bé ngắn hơn cậu tưởng. Phần trước chỉ dài tới tai còn phần sau thì chỉ dài đến gáy. Cái màu sáng của tóc đã bị che lấp đi bởi bụi bẩn.
Ardis múc phần súp với bằng thìa rồi bỏ vào mồm một cách yên lặng, không thèm để tâm đến hương vị của nó.
Cậu hoàn thành bữa ăn trong chưa đầy năm phút, nhưng rắc rối lại ở chỗ cặp song sinh không chịu ăn mà chỉ đứng trên giường nắm tay nhau.
Hai cô bé không dám bước tới bàn ăn trong khi Ardis đang ăn, chúng chỉ đứng nhìn cậu.
「Hai đứa không định ăn à?」(Ardis)
Dù cho cậu có hỏi, chúng vẫn không trả lời. Chúng vẫn đang nhìn cậu thế nên chắc chắn chúng phải nghe thấy, chỉ là chúng không dám trả lời thôi.
「Vậy anh đi ngủ đây」(Ardis)
Về phía Ardis, cậu cảm thấy mệt mỏi vì đã phải đi tìm nhà trọ và nhanh chóng thiếp đi.
Đồng bạc > đồng (Tiền làm bằng đồng, gọi là đồng)