Mình đã edit lại các chương trước rồi nhé, trừ chương 2 ra bởi vì nó khó quá.
Sáng hôm sau, Ardis thức dậy và dọn dẹp chỗ cắm trại.
「Tôi muốn vào thành phố khi trời tối」(Ted)
Lời của Ted chạm tới tai cặp song sinh.
Mặc dù đống cơ bắp của anh ta không hẳn là để ngắm, anh ta vẫn khiến cho hai cô bé cảm thấy đôi chút sợ hãi.
Cặp song sinh chỉ có thể bước từng bước nhỏ, bởi những cái cùm đeo ở chân và tay chúng.
Những cái cùm hình tròn được đeo ở trên tay và chân của hai chúng được nối với nhau bởi những sợi xích ngắn.
Để ngăn cản việc bỏ trốn hay chống đối lại chủ nhân của mình, chúng bị tước đi quyền tự do điều khiển tay chân của mình.
Chắc chắn rằng những bước đi của chúng sẽ phải rất nhỏ.
「Nếu vậy, sẽ bất khả thi để chúng có thể bắt kịp chúng ta」
Ted quay sang nhìn Ardis.
「Vậy cậu tính làm gì với mấy cái cùm đây?」(Ted)
「Loại bỏ chúng đi thôi」(Ardis)
Ba người còn lại đứng hình trước lời của Ardis, như thể cậu ta coi đây chỉ là chuyện đơn giản vậy.
「Ardis này… nếu như nó dễ để làm đến vậy thì giờ này hai đứa đã có thể chạy nhảy tự do rồi chứ? Những chiếc cùm đó vốn được thiết kế để ngăn chúng trốn thoát, tôi chưa từng nghe đến chuyện chúng được tháo ra bao giờ cả」(Ophelia)
Ngay khi Ophelia vừa dứt lời, Ardis tiến lại gần hai cô bé.
Hai cô bé nhỏ nhắn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy Ardis, nhưng chúng không bỏ hề chạy mà lại ôm lấy nhau.
Chắc hẳn chúng hiểu rằng việc trốn thoát là không thể.
Ardis lại một lần nữa quan sát ngoại hình của chúng.
Cả hai đều mặc trang phục che đi mặt của mình. Và giờ chúng đang ngoảnh mặt đi để tránh ánh mắt của Ardis.
Cánh tay thì gầy trơ ra, còn má thì hõm. Cả hai đều có tóc màu vàng kim lộ ra qua cái mũ trùm. Cả hai đều nhìn trông rất bẩn thỉu và luộm thuộm.
Chúng nhìn Ardis một cách hiếu kỳ với đôi mắt màu lục nhạt của mình.
「Ngồi đó đi」(Ardis)
Cặp song sinh ngoan ngoãn nghe lời, vừa cảm thấy sợ hãi trước Ardis.
Cái việc mà hai cô bé không hề tỏ ra chống đối đã đủ để diễn tả được những gì mà chúng đã phải trải qua cho đến giờ.
Ardis quan sát một cách kỹ lưỡng những chiếc cùm ở trên tay và chân của chúng.
(Nó khá là dễ để tháo… cấu trúc của nó cũng không có quá phức tạp...có vẻ như nó được tạo ra bởi pháp sư trên thế giới này thì phải)
「Sao rồi? Cậu có thể tháo chúng ra không?」
Cảm thấy hứng thú với ma thuật, Ophelia nhìn từ phía sau lưng Ardis.
「Những cái cùm ở cả tay và chân đều liên kết với nhau, nếu như ta loại bỏ từng cái một thì ba cái còn lại sẽ bị nóng chảy」(Ardis)
Mặc dù nghe thì có vẻ không có gì nghiêm trọng cho lắm, nhưng nhiệt độ sẽ đủ cao để biến chân và tay của chúng thành than. Và nó có thể sẽ gây thương tích một cách nghiêm trọng cho chúng.
「Vì vậy, để tháo chúng ra một cách an toàn, ta sẽ cần phải tháo cả bốn cái ra cùng một lúc」(Ardis)
「Vậy không lẽ chúng ta sẽ phải cần tận đến bốn pháp sư à?」(Ophelia)
「Không, nó không thực sự hiệu quả khi mà dùng đến bốn pháp sư. Nếu như lượng ma lực chênh lệch hay ma lực được giải phóng không đồng đều thì những chiếc cùm sẽ không tự tách rời mà sẽ tự nóng chảy」(Ardis)
Gần như là bất khả thi để có thể làm được điều đó.
「Vậy tóm lại là cậu không thể tháo chúng ra à?」(Ophelia)
「Đó không phải là vấn đề, nếu như tôi tự làm một mình, tôi hoàn toàn có thể giải phóng ma thuật vào bốn pháp trận trong cùng một lúc」(Ardis)
「Điều đó là bất khả thi! Bốn pháp trận trong cùng một lúc, đến cả pháp sư giỏi nhất vương quốc cũng không thể nào mà làm được điều đó!」(Ophelia)
(Điều đó có lẽ đúng, đối với pháp sư của thế giới này)
Lờ đi Ophelia đang khó chịu, Ardis quỳ xuống trước một cô bé.
Cậu ta để tay và chân của cô bé đó chĩa về phía mình rồi chìa tay mình ra.
(Phân tích cấu trúc… mở khóa bẫy... giải phóng... bắt đầu thôi!)
Bốn pháp trận liền hiện lên trên bốn chiếc cùm và tiếng mở khóa vang lên.
「Hả?!」
Ophelia sửng sốt.
「Chờ đã, Ardis! Cậu vừa làm kiểu gì vậy?! Giải thích cho tôi đi...nnày!」(Ophelia)
Đối với một pháp sư như Ophelia, điều mà Ardis vừa làm thật sự rất đáng kinh ngạc.
Cho đến khi nhận được một lời giải thích một thuyết phục, Ophelia nhất quyết không chịu buông Ardis ra. Cô ấy đang nắm lấy vai của Ardis và đẩy qua đẩy lại.
「Được rồi, được rồi! Tôi sẽ giải thích một cách tử tế nên là làm ơn dừng lại giùm tôi cái!」(Ardis)
Sự khao khát tri thức của cô ấy đủ để chứng minh cho việc cô ấy được coi là một pháp sư.
「Điều tôi vừa làm chẳng có gì đặc biệt cả, tôi chỉ vừa gỡ bỏ cả bốn cái cùng một lúc thôi」(Ardis)
「Sao lại không chứ!? Cậu chính là điều đặc biệt đó. Việc sử dụng bốn pháp trận trong cùng một lúc là hoàn toàn bất khả thi. Cậu còn chả thèm niệm chú nữa! 」(Ophelia)
Giữa Ardis với pháp sư vĩ đại nhất trên thế giới này có một sự khác biệt cực kì lớn.
Ma thuật của thế giới này là thứ mà Ardis không hề quen thuộc.
Ngay từ đầu, cậu ta còn chẳng biết rằng mình đang sử dụng ma thuật.
「Ai nói rằng ta cần phải niệm chú thì mới có thể dụng ma thuật?」(Ardis)
「Eh? Đó là những gì mà tôi đã được dạy...」(Ophelia)
「Nếu cô hỏi vậy, thì đó là do sự ích kỷ của pháp sư cho nên cô mới không có cơ hội biết điều này」(Ardis)
「Nhưng...làm sao mà cậu lại có thể sử dụng ma thuật mà không cần niệm chú vậy?」(Ophelia)
「Mỗi khi cô thấy một kiếm sĩ vung kiếm, cô có bao giờ thấy họ hét lên 『Slash of heaven!』 hay là 『Feather stab!』 mỗi khi họ tấn công không?」(Ardis)
「Ma thuật sử dụng đến ma lực, còn kiếm sĩ sử dụng cơ thể của họ. Nó hoàn toàn khác nhau mà」(Ophelia)
「Thật hả? Vậy cô làm gì để khiến cho cơ thể mình cử động vậy?」(Ardis)
「Thì… chỉ cần nghĩ đến chuyện cử động rồi cơ thể tự động cử động thôi」(Ophelia)
「Đúng vậy, cô chỉ việc nghĩ 『Hãy cử động đi』, nhưng cô sẽ giải thích chuyện cơ thể mình 『Cử động theo ý cô』 như thế nào đây?」
「Điều đó...」(Ophelia)
Ophelia chợt ngẫm ra những điều mà Ardis nói.
「Fuuu, có vẻ thú vị thật」(Ophelia)
Ted cất tiếng nói trong khi Ophelia đang chìm đắm trong việc suy nghĩ.
「Tôi chỉ là một kiếm sĩ, thế nên tôi chỉ có thể nói những điều dựa trên kinh nghiệm của tôi. Có vẻ như đa phần mọi người vẫn nghi ngờ chuyện cơ thể của bản thân tự cử động theo ý chí của mình, trong đó có cả tôi. Chắc chắn đó là một điều hiển nhiên nếu như ta nghĩ đến chuyện cử động thì cơ thể sẽ cử động theo, nhưng tại sao ta lại cử động? Đến cả tôi cũng nghĩ mình không biết câu trả lời」(Ted)
「Nếu như anh nhìn vào những cái cây hay cục đá, chúng không thể nào di chuyển theo ý chúng được. Con người chúng ta có thể cử động một cách tự do, vậy không phải là do sử dụng ma thuật sao?」(Ardis)
(Người ở thế giới này không dùng dây thần kinh à?)
「Điều đó...」(Norris)
Norris lắng nghe một cách kĩ lưỡng lời mà vừa Ardis giải thích.
「Ardis, vậy ý cậu là việc ta sử dụng ma thuật để chạy nhảy đi lại là một điều tự nhiên sao?」
「Nó kiểu như vậy đó」(Ardis)
「Bởi vì cậu không cần phải niệm chú, thế nên là cậu có thể dễ dàng sử dụng bốn pháp trận cùng một lúc?」(Ted)
「Nó không hề dễ một chút nào, nhưng cũng không phải là bất khả thi」(Ardis)
「Ahaha! Ở với cậu đúng là khiến chúng tôi thấy thú vị thật, Ardis! Ted này, chúng ta phải khiến cậu ta gia nhập nhóm 『Bạch tinh』 mới được. Sẽ thật phí phạm nếu như ta để bị một nhóm nào khác cướp mất」(Norris)
「Cậu không cần phải nhắc lại, Ardis đã nói từ ngày hôm qua rằng cậu ta sẽ suy nghĩ đến chuyện gia nhập nhóm của chúng ta. Nếu như cậu thực sự muốn, cậu sẽ luôn được chào đón, Ardis」(Ted)
「Ah, tôi sẽ xem xét sau」(Ardis)
「Còn nữa, Norris, Ophelia. Hai người không thể nào dụ dỗ cậu ta được đâu, cậu ta có chuyện riêng của cậu ta」(Ted)
「Chậc, tôi hiểu rồi」(Norris)
「...tôi hiểu」(Ophelia)
「Vậy thì, hãy nhanh chóng tới Toria thôi. Ardis, trông chừng hai con bé cho cẩn thận đó, nhớ chưa?」(Ted)
Và rồi, Ardis cùng với hai cô bé song sinh tiến về phía đông bắc, quay về thành phố Toria.