Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web Novel - Chương 241: Nhận ra cảm xúc lãng mạn (5)

“Bom. Có một điều con nhất định phải ghi nhớ.”

“Điều gì ạ?”

“Một ngày nào đó, lòng đố kỵ sẽ níu chân con lại.”

Giữa khu rừng tĩnh lặng, Li Hwa khẽ nói khi đang trao cho Bom những lời khuyên tình cảm.

“Đố kỵ… của con ạ?”

“Phải. Đố kỵ. Nó làm mờ mắt người ta, khiến tai chẳng còn nghe thấy gì và tâm trí thì mù mịt. Đó là một thứ cảm xúc độc hại nhất, thường gây ra những hiểu lầm tai hại.”

“À…”

“Nhưng con biết điều buồn cười nhất là gì không? Đố kỵ không phải do bản thân con tạo ra, mà là do người khác khơi dậy trong con.”

“Ý bà là… con không thể kiểm soát được nó?”

“Ừ. Bởi thế nên chỉ cảnh báo con rằng đố kỵ nguy hiểm thế nào thì cũng chẳng ích gì. Chừng nào con chưa buông nó xuống, nó sẽ vẫn ở đó. Nhưng bà đoán là… con sẽ không buông được đâu, đúng không?”

Bom khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhạt nhẽo.

“Chuyện đó… đã xảy ra rồi.”

“Là chuyện gì?”

Bom kể lại những gì đã xảy ra với Yeorum. Nghe xong, Li Hwa thở dài đầy cảm thông.

“Trời ơi…”

“Con nên làm gì bây giờ…”

“Đố kỵ là thứ không thể tránh khỏi khi con thực sự yêu thương ai đó. Đó là điều tự nhiên. Con có quyền giận dữ, và không cần phải dằn nén nó. Nhưng hãy nhớ lấy điều này—hãy thật tỉnh táo. Mở to mắt mà nhìn, lắng nghe thật kỹ. Như vậy, con mới không mắc sai lầm.”

“…”

“Hiểu chứ? Khi lòng đố kỵ trỗi dậy, con phải mở mắt, lắng tai.”

Đối diện với đôi mắt đã hằn vết thời gian của lão bà, Bom lặng lẽ gật đầu.

Chính nhờ ký ức đó… mà cô có thể chịu đựng thêm một chút nữa.

----------------------------------------------

Con bé này… có vấn đề gì vậy?

Đó là điều Carrot Girl đang nghĩ.

Khi ánh mắt cô bé cụp xuống, trông nó hiền lành và dịu dàng. Quả thực, đúng với bút danh Broccoli, cô bé mang dáng vẻ của một loài ăn cỏ—như gấu koala hay nai con.

Thế nhưng giờ đây, chính con nai ấy lại đang chĩa sừng về phía cô.

“Cô đang tính làm gì vậy?”

“…”

“Sao lại nói năng kiểu đó với người đã âm thầm giúp cô? Trông tôi dễ bắt nạt lắm sao chỉ vì tôi hay cười nói nhẹ nhàng?”

Vừa dứt lời, Carrot Girl lập tức cảm thấy điều gì đó rất kỳ lạ.

Ánh mắt sắc lẹm vừa rồi của cô bé đã tan biến, trở lại thành một ánh nhìn hiền hòa, mong manh đến đáng thương…

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi là xong à?”

“Tôi thật lòng xin lỗi. Tôi chỉ… hơi bất ngờ khi nghe đến từ ‘phim ảnh’…”

Thật kỳ quặc.

Rất, rất kỳ quặc. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, Carrot Girl lại cảm thấy một luồng cảm hứng mạnh mẽ trào dâng. Không giống với cảm hứng khi nhìn Yu Jitae—đầy kịch tính và u ám—lần này là thứ gì đó gần với lãng mạn hơn là kinh dị.

Ánh mắt ấy… mang theo cảm xúc của một công chúa vương thất vừa mất đi đất nước của mình.

Cô ấy đang ghen, nhưng cố tình che giấu sao? Carrot Girl cố nhìn kỹ thêm lần nữa, nhưng… không giống.

Cô từng có cơ hội viết kịch bản cho vài bộ phim truyền hình, cũng từng hướng dẫn nhiều diễn viên. Nếu đó là diễn xuất thì… cô bé này nên đến thẳng Hollywood là vừa.

“…”

Có lẽ cũng giống như lần đầu cô nhìn Yu Jitae và cảm nhận rõ hình ảnh một bạo chúa. Dù anh ta chỉ mới ngoài ba mươi, không thể nào là một bạo chúa ở thế giới khác, hình ảnh ấy chỉ là ảo giác. Nhưng dù là ảo giác, nó vẫn đủ khiến cảm hứng trào ra như suối nguồn.

Còn giờ đây, trong đầu cô đã có sẵn một quyển sách.

“Hmm. Thôi được rồi, lần này tôi bỏ qua.”

“Cảm ơn chị.”

“Lúc nãy cô hỏi tôi và Jitae-ssi là gì với nhau, đúng không?”

“Vâng. Em cũng muốn hỏi chị nói ‘phim’ là ý gì…”

Broccoli nghiêng đầu, giọng điệu vẫn bình thản, như thể thực sự tò mò.

Công chúa mất nước… Liệu đó có phải là đố kỵ?

Cảm giác tươi mới này khiến tâm trí của một nhà văn lập dị như Carrot Girl rạo rực. Vì thế, cô quyết định châm thêm dầu vào lửa.

“Tôi nói trống không nhé, vì tôi lớn tuổi hơn. Khi viết truyện, cô thường bắt đầu từ đâu?”

“…Em viết theo cảm xúc lúc đó.”

“Giống tôi rồi. Tôi cũng viết theo cảm hứng. Mà dạo gần đây thì đầu tôi trắng trơn. Vì thế nên tâm trạng rất thất thường. Nhưng khi gặp Jitae-ssi mấy hôm trước, tôi như bừng tỉnh vậy.”

“À…”

“Thế nên tôi mới hẹn gặp anh ấy. Chỉ vậy thôi.”

“Nhưng Jitae-ssi vốn không hay gặp người lạ mà…”

“Phải không? Ừ, ban đầu ảnh cũng không muốn gặp tôi.”

“Rồi sao nữa?”

“Tôi đưa ra điều kiện. Rằng tôi sẽ giúp chuyển thể tiểu thuyết của cô thành phim.”

Đôi môi của Broccoli khẽ mím lại trước khi từ từ mở ra. Đôi mắt cô bé hơi mở lớn, như thể ngạc nhiên trước món quà trời ban.

Ngay lúc ấy, mắt Bom giật khẽ—chỉ một chút thôi—nhưng thế là đủ để Carrot Girl lại bùng lên thêm một làn sóng cảm hứng nữa.

Giờ thì trong đầu cô đã có đến hai cuốn sách.

Có phải là đố kỵ không nhỉ? Có lẽ là không. Chỉ giật mắt một chút thôi, chẳng đáng bận tâm.

“Vậy sao. Cô có vấn đề gì với chuyện đó không?”

“Không.”

“Thế cô và anh ta là gì? Người yêu à?”

“Bọn em là gia đình. Kiểu họ hàng xa.”

Broccoli nói rồi lặng lẽ hỏi tiếp:

“Chị và anh ấy… đã làm gì cùng nhau?”

“Còn làm gì nữa. Ăn tối, rồi đi dạo buổi tối.”

“Giống hẹn hò nhỉ?”

“Cũng gần giống. Một nam một nữ, ăn uống rồi đi chơi cùng nhau—chẳng phải là hẹn hò thì là gì?”

Đôi mắt của Broccoli lại co giật lần nữa, và Carrot Girl lại có thêm một cuốn sách nữa hiện lên trong đầu.

Giờ thì ba cuốn rồi.

“Nhưng… sao cô lại hỏi vậy?”

“Không có gì… Chị lấy lại được cảm hứng chưa?”

“Tất nhiên rồi. Jitae-ssi như một bức tranh sống động vậy. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm lòng tôi rung động. Vừa lạnh lùng, vừa quyết liệt, có chút gì đó như một người lính mệt mỏi… Đồng thời lại khó nắm bắt đến lạ. Tôi chưa từng thấy ai như vậy.”

“Ảnh đẹp trai mà, đúng không?”

“Không đâu? Ngoài kia có khối người đẹp trai hơn.”

Nghe vậy, Broccoli mỉm cười khẽ, nói nhỏ như thể đang tự nói với mình, “Ảnh đẹp mà…”

Carrot Girl cũng cười đáp lại.

“Nhưng ảnh sexy.”

Nụ cười kia vụt tắt.

Có phải là đố kỵ không? Không hẳn. Vẫn là ánh nhìn dịu dàng, hơi thở điềm tĩnh, không có vẻ gì là bối rối.

“Chị thích Jitae-ssi à?”

Cô thích—như một người nghệ sĩ yêu mến nguồn cảm hứng của mình.

Câu hỏi ấy khiến Carrot Girl bất giác nhớ đến Nietzsche, Rilke và Freud từng tranh nhau chỉ để có được sự chú ý của một nàng thơ. Một “muse (nàng thơ)” có thể khiến lòng người nổi sóng chỉ với sự tồn tại đơn thuần.

Cô chỉ tiếc là anh ta lại khép kín như một pháo đài.

“…Thành thật mà nói thì, đúng là tôi bị thu hút.”

Broccoli không đáp lại gì.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn Carrot Girl vài giây sau cuộc trò chuyện, ánh mắt run rẩy bao trùm phần lớn cơ mặt xung quanh.

“…Ra vậy…”

Khoảnh khắc đó đã mang đến cho cô nguồn cảm hứng thứ tư trong ngày.

Thật điên rồ… Không lẽ trong máu họ có thứ gì đặc biệt?

Cô muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Bom đã quay đi, cả gương mặt lẫn cơ thể đều xoay hướng khác. Vì lý do nào đó, cô ấy toát ra một khí chất khiến người khác khó mà đến gần.

Carrot Girl vẫn còn mang cảm giác tiếc nuối khi buổi lễ trao giải bắt đầu.

------------------------------------------

Sau khi các tiết mục được sắp xếp sẵn kết thúc, một vài tiểu thuyết gia kinh dị nổi tiếng lên phát biểu, rồi lễ trao giải chính thức bắt đầu.

– Tiếp theo, chúng tôi xin công bố người chiến thắng giải Bạc. Một câu chuyện vừa rùng rợn vừa hài hước – câu chuyện về một vận động viên nhìn thấy hồn ma. Ghost of the Field!

– Tác giả Evil9, xin mời bước lên sân khấu!

Người dẫn chương trình đọc lên bút danh của người đoạt giải, và người đó bước lên sân khấu, nhận tấm bảng vinh danh cùng tấm séc tiền thưởng. Khoảng mười tác giả lần lượt nhận giải theo thứ tự từ thấp lên. Máy quay lia đến từng người một, cho đến khi đến lượt Bom.

– Sau đây, xin công bố người chiến thắng giải Vàng. Một cuộc báo thù mãnh liệt của linh hồn đầy oán niệm. Một tác phẩm gây sốc với vô vàn cú ngoặt – Out of Sin of Daybreak!

– Tác giả Hair Colour Broccoli, xin mời bước lên sân khấu!

“Tới rồi… Tới thật rồi!” Kaeul và Gyeoul từ hai bên vỗ bôm bốp vào cánh tay Yu Jitae. Bom bước lên sân khấu, nhận bảng vinh danh, cúi chào mọi người rồi đứng trước micro.

“Dạo này còn có bông cải đen à?”

“Wahaha.” Tiếng cười vang lên khắp khán phòng.

Chiếc váy đỏ sẫm càng làm mái tóc đen của Bom nổi bật, tạo nên một vẻ rực rỡ lặng lẽ. Bom bắt đầu đọc bài phát biểu với giọng bình thản. Đó là một bài phát biểu nhận giải khá thường thấy: Thật vinh dự khi được nhận một giải thưởng quan trọng như thế này. Cảm ơn. Tôi đã nỗ lực rất nhiều và sẽ tiếp tục cố gắng để viết ra những tác phẩm hay hơn nữa…

Nhưng khi lắng nghe, Kaeul trợn tròn mắt.

“Hể? Lời thoại của chị ấy sao kỳ vậy?”

“Sao?”

“Đó đâu phải kịch bản gốc đâu… A, hết mất tiêu rồi…”

Bom nói xong phần của mình, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực rồi cúi đầu trước ánh đèn flash chớp loang loáng.

“Vậy ban đầu là gì?”

“Là… nói về một con người đáng sợ sống trong nhà mình, rồi trêu chọc ahjussi ấy.”

“À.”

“Cách chị ấy nói ban đầu buồn cười lắm… Sao lại không dùng nhỉ?”

Nnn? Nghi hoặc, Kaeul gãi cằm như một con khỉ nhỏ.

Yu Jitae nhìn sâu vào mắt Bom. Nghĩ lại thì, có một điều nữa cũng kỳ lạ.

Bom chưa từng… liếc nhìn anh dù chỉ một lần.

-----------------------------------------------

Sau lễ trao giải, Yu Jitae đưa bọn trẻ về trước. Có vẻ như buổi tiệc sau lễ chỉ cho phép một người giám hộ ở lại.

Nghĩ lại thì… thật kỳ lạ.

Trước giờ Bom đã từng không nhìn anh lâu đến thế bao giờ chưa? Nhất là trong dịp trọng đại như lễ trao giải?

Bom đang ngồi trong đại sảnh, uống champagne cùng các nhà văn khác. Bom trong chiếc váy đỏ dưới ánh đèn vàng trông như một bức tranh.

“Bom. Chúc mừng em.”

Anh bước tới và nói, Bom quay lại, nở một nụ cười đáp lại.

“Cảm ơn anh.”

“Em đọc phần phát biểu rất vững vàng, không run gì cả.”

“Ừm. Em cũng tưởng mình sẽ run đấy.”

Bom lại trở về bình thường. Có phải anh đã nghĩ quá nhiều?

Dù sao thì, anh cũng đã chuẩn bị một món quà cho dịp đặc biệt này.

“Bom.”

“Vâng.”

“Anh có quà cho em.”

Sáng nay.

Giám đốc Kang Yungoo của Hinari Pictures đích thân đến gặp anh. Hinari Pictures là công ty sản xuất phim kinh dị danh tiếng nhất thế giới, đứng sau nhiều bom tấn như Blue Day và Necklace.

Sau khi đọc bản thảo, Giám đốc Kang Yungoo cho rằng tác phẩm có tiềm năng lớn để được chuyển thể thành phim. Và công ty đã chính thức xác nhận việc đó – nhờ sự hậu thuẫn từ Carrot Girl.

“Quà gì vậy ạ?”

“Ồ! Anh ở đây rồi!”

Carrot Girl, tình cờ đứng gần đó, phát hiện Yu Jitae và tiến lại gần với nụ cười thân thiện. Cô ta đứng cạnh anh một cách tự nhiên đến mức không ai thấy kỳ lạ.

“Anh định nói cho em ấy biết à? Trời ơi, em lỡ làm lộ bất ngờ rồi!”

Cô nàng luyên thuyên đủ điều, nói những câu mà Bom không thể hiểu nổi – những lời chỉ có Yu Jitae và Carrot Girl mới hiểu với nhau.

Khi Bom nhìn cô ta với ánh mắt dửng dưng, Carrot Girl lấy ra một túi giấy từ chiếc túi Hermes Birkin. Bên trong là hợp đồng với công ty của cô.

Người nổi bật nhất hôm nay – Carrot Girl – cùng một trong những ngôi sao chính – Broccoli – đứng cạnh nhau, tự nhiên thu hút ánh nhìn của nhiều nhà văn xung quanh.

Dù Yu Jitae hơi khó chịu vì Carrot Girl đã nói trước với Bom, anh vẫn đưa tấm danh thiếp cho cô. Bom nhìn xuống tay anh với vẻ thản nhiên.

“Hinari Pictures. Em có biết không?”

“Có. Đó là công ty phim kinh dị nổi tiếng mà.”

“Ừ. Cô ấy đã đề xuất tiểu thuyết của em cho công ty. Họ đã xem qua vài hôm trước và sáng nay có kết quả – họ sẽ hỗ trợ chuyển thể thành phim.”

Sau lời anh nói, Carrot Girl giơ tay làm dấu ‘V’ trước mắt, lẩm bẩm: “Tôi cũng phải dùng chút sức mạnh đó chứ~”.

“Cô ấy có hậu thuẫn nhưng hoàn toàn có thể xem đây là thành quả tự thân, vì bản thảo của Brocoli thật sự đã chinh phục được công ty.”

“…”

“Đây, món quà của anh.”

Bom ngước mắt khỏi tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

“…”