Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 52

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 232

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 727

Web Novel: Vol 1 - Chương 08: Cô hầu gái xuất hiện lúc sáng sớm

“Chào buổi sáng, một buổi sáng tuyệt vời đấy!”

“…………”

Mở mắt ra, tôi thấy ngay Hisaka đứng đó.

“Hisaka…?”

“Đã bảo gọi là Kiyoka rồi mà, Kiyomiya-kun.”

“…………!”

Tôi bật dậy như lò xo, ngồi thẳng trên giường.

“Sáng sớm đã tràn đầy năng lượng nhỉ. Không, không phải tôi ám chỉ chuyện bậy bạ đâu… nhé?”

“T-Tôi biết rồi!”

Hisaka Kiyoka khẽ đỏ mặt. 

Tự mình nói ra mà còn ngại cơ đấy.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên trong đời tôi tỉnh dậy mà mắt mở toang thế này… 

Ngay bên cạnh giường, Hisaka Kiyoka đang đứng, vận bộ đồ hầu gái. 

Tóc nâu buộc thành hai bím gọn gàng, trang phục chỉnh tề, không chê vào đâu được.

“À đúng rồi. Tạm thời, tôi đã cho phép… không phải Hisaka, mà là Kiyoka, ở lại nhà mình.”

“Để một cô bạn cùng lớp ở chung nhà, thế này còn tệ hơn việc biến người ta thành hầu gái nữa, nhỉ?”

“Tôi chỉ tốt bụng thôi, không nỡ bỏ rơi một đứa bạn cùng lớp đang bơ vơ ngoài đường!”

“Ra là vậy, hóa ra cả tôi và cậu đều là những người tốt bụng, hỗ trợ lẫn nhau, đúng không?”

“Chuyện tôi được Kiyoka giúp đỡ thì… hơi khó nói.”

Nếu có người làm việc nhà hộ thì đúng là tiện thật, nhưng với trình độ của Kiyoka thì… ừm, chắc cậu hiểu cái cảnh tượng thảm họa đó rồi đấy. 

Dù vậy, tôi cũng không nỡ tống cổ Kiyoka ra đường. 

Thật ra, từ lâu tôi đã thầm thích Kiyoka, nên không thể bỏ mặc cô ấy—nhưng mà nói ra câu đó thì đúng là không đời nào! 

Nói ra, tự dưng việc để cô ấy ở lại nhà lại mang một ý nghĩa… không cần thiết.

“Nhưng mà, thật sự cảm ơn cậu. Tối qua, tôi cứ ngỡ mình sẽ bị đuổi cổ, suýt nữa thành thiếu nữ bỏ nhà đi bụi rồi đấy.”

“Cậu đâu phải bỏ nhà. Chẳng qua là… nhà cậu đột nhiên không còn nữa thôi.”

Tại sao căn hộ Kiyoka đang ở lại bị hủy hợp đồng? 

Chuyện đó, dù có muốn quan tâm, tôi cũng không thể cứ để mặc được… 

Nhưng mà, giờ thông tin ngập đầu quá, tôi không muốn nghe thêm mấy chuyện nặng nề nữa.

“Cảm ơn cậu, tối qua tôi đã nằm dưới một mái nhà, cảm nhận được niềm hạnh phúc giản dị đó…”

“Ừ-Ừ, thế à.”

Câu nói này mà từ miệng một nữ sinh thời hiện đại thì đúng là hiếm, nhưng Kiyoka có vẻ rất nghiêm túc. 

Hay là, thực tế của nữ sinh thời nay lại… như thế này?

“…Khoan đã. Suýt nữa tôi bỏ qua chuyện quan trọng!”

“Gì cơ?”

“Sao cậu lại mặc đồ hầu gái?!”

“Yêu cầu tôi cởi truồng ngay từ sáng sớm thì…”

“Không phải chuyện có mặc đồ hay không! Ý tôi là tôi đâu có thuê cậu làm hầu gái!”

Đúng vậy, tôi chỉ—chỉ đồng ý để Kiyoka ở lại nhà này thôi. 

Chẳng hề nói một lời nào về việc mặc đồ hầu gái hay đi làm việc!

“Kẻ không làm thì không được ăn, đúng không? Vậy tức là, cậu muốn tôi chết đói à?”

“Sáng sớm tinh mơ đã chạy sang diss tôi hả?!”

“Đùa thôi. Kiyomiya-kun là con trai của chủ gia tộc Kiyomiya—chỉ cần còn sống là đã đủ oách rồi.”

“Cậu vẫn đang diss tôi, đúng không?”

Thật ra, tôi đúng là chưa đi làm. 

Nhưng mà, học sinh cấp ba thì ai đi làm nhiều đâu, đúng không? 

Nhất là ở Soushuukan, đa số đều là con nhà khá giả, trừ khi muốn trải nghiệm xã hội, chẳng ai thèm đi làm thêm.

“D-Dù sao thì cậu cũng không cần làm hầu gái. Cứ ở đây đến khi ổn định, tôi đảm bảo cậu không thiếu ăn mặc hay chỗ ngủ.”

Tôi được cấp chi phí sinh hoạt ở dinh thự cũ của nhà Kiyomiya. 

Cách sử dụng số tiền đó tùy thuộc vào tôi, nên việc nhận nuôi Kiyoka cũng chẳng có vấn đề gì. 

Tất nhiên, thuê hầu gái cũng không thành vấn đề, nhưng tôi không dám nói ra miệng.

“Dù sao thì việc nhà vẫn phải làm, đúng không? Bộ đồ hầu gái này là trang phục chuyên dụng cho việc nhà, kiểu như đồ pro ấy. Mặc nó thì có gì sai đâu?”

“…Ừ, cậu muốn mặc gì thì tùy.”

Tôi lỡ phản ứng hơi thái quá với bộ đồ hầu gái. 

Nhưng cũng không phải tôi cuồng đồ hầu gái đến mức đó, nên cứ bình tĩnh nào.

“Nhưng mà, sáng sớm không cần phải đến đánh thức tôi đâu.”

“Cậu phủ định mọi thứ hơi bị nhiều đấy, biết không? Kiểu này dễ bị ghét lắm nha.”

“…Cậu nói cũng đúng.”

Ừ, có lẽ tôi hơi giống một thằng tệ bạc thật. 

Dù Kiyoka xuất hiện trong nhà tôi, hay việc cô ấy muốn làm hầu gái có khiến tôi bối rối, thì tôi cũng không nên càm ràm nhiều thế.

“Hay là, cậu thích kiểu đồng phục trường thêm tạp dề hơn?”

“Đồng phục JK đeo tạp dề…!”

Hình ảnh hiện lên: một chiếc tạp dề trắng buộc trên bộ đồng phục blazer, bóng lưng đứng nấu ăn trong bếp. 

Cảnh đó, ngay cả chiếc váy ngắn quen thuộc của đồng phục bỗng trở nên sexy bất thường— 

“Không, không được!”

“Nhìn cái mặt là biết đang đấu tranh tư tưởng rồi.”

“Kệ tôi đi!”

Thật lòng thì tôi tò mò lắm, nhưng nếu bảo muốn thấy Kiyoka mặc kiểu đó, chắc còn biến thái hơn cả chuyện đồ hầu gái mất.

Kiyoka gật đầu nhẹ một cái, rồi nói: 

“Bộ đồ hầu gái này cũng là biểu tượng cho quyết tâm của tôi. Quyết tâm rằng tôi sẽ làm việc vì cậu trong ngôi nhà này.”

“Ừm…”

Tôi ngồi khoanh chân trên giường, khoanh tay, lẩm bẩm. 

“Ở một gia đình bình thường, mặc đồ hầu gái chỉ giống cosplay, nhưng trong cái dinh thự cũ kỹ này, trông cậu y như hầu gái thật sự.”

Nhất là Kiyoka, mặc gì cũng hợp. 

Nhan sắc và vóc dáng áp đảo của cô ấy khiến cả sự phi thực tế của bộ đồ hầu gái cũng phải chào thua. Cô ấy diện nó đẹp mê hồn.

“Nhưng mà, nói gì mà ‘quyết tâm’ nghe nặng nề thế…”

“Đúng là cái gì tôi nói cậu cũng cãi. Dù sao, tôi đang được cậu giúp đỡ, nên muốn làm gì đó để đền đáp. Dù tôi có tệ vụ việc nhà, ít nhất cũng làm được chút gì đó.”

“Ừ, nói thật là cũng giúp tôi được kha khá.”

Việc lau dọn hay giặt giũ, với đồ gia dụng hiện đại thì dù có vụng về cũng làm được.

“Rửa mặt, thay đồ xong thì ra phòng ăn nhé.”

“Ừ.”

“Nhưng mà, tôi chưa chuẩn bị được bữa sáng.”

“Cậu không chuẩn bị được gì hả?!”

Phá tan mọi định kiến luôn đấy! 

“Tôi cũng biết thân biết phận mà. Định nướng bánh mì cho đơn giản, nhưng mà… thất bại. Nướng hai lát, chết cả hai.”

“Hai cái… chết…”

“Không muốn lãng phí đồ ăn, nên tôi dừng lại. Mai thử lại nhé.”

“K-Không, chuyện ăn uống thì ra combini mua gì đó cũng được mà!”

Hóa ra, dù có đồ gia dụng hiện đại, vẫn tồn tại loài người không thể nấu nướng. 

Mà khoan, tôi còn chưa dậy, cậu nướng bánh mì để làm gì? 

Dù có nướng ngon, đến lúc tôi ngồi vào bàn thì cũng nguội ngắt rồi. Cậu chẳng nắm được cái trình tự gì cả.

“Tôi sẽ chịu phạt vì tội làm hỏng đồ ăn.”

“Hử?”

Kiyoka đột nhiên xoay lưng lại phía tôi. 

Rồi cô ấy khẽ kéo váy lên, để lộ cặp mông trắng muốt và một thoáng quần lót trắng— 

“Đ-Đừng, đừng nhìn mông tôi nhiều quá…”

“T-Tôi đâu có ra lệnh gì đâu!”

Cô gái đẹp nhất lớp, Kiyoka, sáng sớm đã kéo váy cho tôi thấy quần lót trắng, đúng là đỉnh cao—không phải! 

“Tôi đâu có bảo phạt gì đâu!”

“Đây là tôi tự nguyện chịu phạt. Cậu không giống kiểu chủ nhân thích trừng phạt người khác, đúng không?”

“Đừng tự nhiên gọi tôi là chủ nhân! Thôi, hạ váy xuống đi.”

Kiyoka không phản kháng, buông tay để váy trở về vị trí cũ. 

Sáng sớm được thấy thứ tuyệt vời—không, thứ kích thích quá đà thế này là sao? 

“Xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng, nên đừng bỏ rơi tôi.”

“…Sao cậu cứ nói như kiểu tôi sẽ sớm chán cậu vậy?”

“Tôi chỉ tự tin về ngoại hình, học hành, thể thao, và độ nổi tiếng thôi…”

“Chưa kể cậu còn có tính cách siêu tốt nữa, đúng không?”

“Ừ, tốt đến mức bị một thằng không phải bạn trai gọi là ‘cậu’ mà vẫn mỉm cười cho qua. Tính cách tốt thật!”

“Hình như cậu không thích bị gọi là ‘cậu’ nhỉ?”

Cũng đúng thôi. 

Tôi từng thấy một cô gái trong lớp bị một thằng không thân gọi là ‘cậu’, thế là nổi điên lên thật sự.

“Trong ngôi nhà này, cậu muốn gọi tôi là ‘cậu’, ‘ngươi’, hay ‘thằng khốn’ cũng được, tôi không để bụng.”

“Cái cuối cùng là tiếng lóng vùng nào vậy?!”

Kiyoka đúng là kho kiến thức vô dụng. 

“Chuyện cách gọi không quan trọng. Quan trọng là… chuyện sống ở đây. Kiyoka, cậu không cần phải gượng ép làm việc nhà.”

“Cậu dọn về đây rồi sống kiểu bừa bãi, đúng không? Tôi thấy hết rồi.”

“Chuyện đó tôi cố tình không nghĩ tôii, mà cậu nói ra thì đáng sợ quá đấy!”

Hình dung cảnh có người lạ trốn trong gác mái hay dưới gầm giường—giống mấy truyền thuyết đô thị kinh dị. Nhưng ai ngờ, người đó lại ở ngay gần tôi, mà còn là bạn cùng lớp nữa chứ… Kinh dị quá!

“Kiyomiya-kun, để tôi, Hisaka Kiyoka này, hỗ trợ cuộc sống của cậu!”

“Chứ không phải cậu nên học cách tự lo cho bản thân trước à?”

“Chủ nhân gì mà ồn ào thế… Chưa được dạy dỗ gì cả, nhà Kiyomiya đúng là!”

“Đừng diss cả tôi lẫn nhà tôi!”

“Không sao, từ giờ tôi sẽ dạy dỗ cậu.”

“Hả?”

Kiyoka nhích tôii, nắm chặt vai tôi. 

“Tôi là hầu gái, còn cậu là chủ nhân. Tôi sẽ khiến mọi chuyện thành như vậy. Tôi sẽ dạy dỗ cậu để cậu trở thành một chủ nhân xuất sắc, một người có thể sai khiến tôi chỉ bằng một mệnh lệnh—”

Kiyoka nhích sát hơn, môi kề bên tai tôi, thì thầm: 

“Tôi sẽ dạy dỗ cậu.”

“…………”

Cái gì vậy, đáng sợ quá! 

Tôi chỉ muốn giúp một đứa bạn cùng lớp đang bơ vơ thôi mà!