Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 52

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 6

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 365

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 232

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 727

Web Novel: Vol 1 - Chương 07: Cô Hầu Gái Giải Thích (2)

“Ôi, quần cậu ướt nhẹp rồi kìa… Chuyện gì thế này?”

“Tại trà của cậu đắng nghét, tôi phun ra luôn đó. Cậu thấy hết từ đầu chí cuối còn gì.”

Cô nàng giả ngu gì chứ.

“Được rồi, Hisaka. Nếu cậu đã tự xưng là hầu gái, thì lau chỗ ướt này đi.”

“Nhưng mà, chỗ ướt này… hơi nhạy cảm đấy nhé?”

Ờ thì, trông cứ như tôi tè dầm không bằng.

“Nếu chỉ ướt ở chân thì tự tôi lau được chứ sao.”

“Ừ, ừ, được rồi… Dù sao cũng tại tôi mà, nhỉ.”

Hisaka túm lấy cái khăn lau đặt trên khay cùng với ấm trà. Rồi cô nàng quỳ xuống cạnh tôi, tay cầm khăn chực đưa vào đúng chỗ ướt trên quần tôi—

“Khoan! Đùa thôi! Đùa thôi mà! Cậu định lau thật hả?!”

“Hả?”

Tay Hisaka khựng lại ngay trước khi khăn chạm vào quần.

Thót tim thật, dù có qua lớp khăn đi nữa, để con gái đụng vào chỗ đó thì…

“Không sao, tôi là hầu gái, tôi chịu được.”

“Đừng nói kiểu như tôi ép buộc cậu chứ!”

“Kiyomiya-kun, xem ra cậu chưa đủ trình làm kẻ xấu xa nhỉ?”

“Còn cậu, do dự thế này thì làm hầu gái kiểu gì?”

“Tôi dù gì cũng vẫn là thiếu nữ trong sáng mà.”

Hisaka rõ ràng ngập ngừng, dù chỉ là chạm qua khăn và quần, cô nàng cũng ngại ngùng ra mặt. Tự xưng là hầu gái mà không dám phục vụ chủ nhân kiểu “đáng ngờ” thế này sao nổi.

“Nếu muốn làm hầu gái, công việc phải ưu tiên số một. Hầu gái là phải tuyệt đối tuân lệnh chủ nhân chứ!”

Tôi nói thế rồi quay mặt đi, kiểu kiêu kiêu.

Tất nhiên, tôi không tệ đến mức biến bạn cùng lớp thành hầu gái thật, nhưng nói vậy chắc cô nàng sẽ rút lui, đúng không?

“Tuyệt đối tuân lệnh… huấn luyện… niềm vui trong đau khổ…”

“…”

Hỏng rồi, trong đầu Hisaka, mọi chuyện đang đi theo hướng tệ hại rồi đây.

“À—ừm, đúng rồi. Cậu bảo muốn được thuê làm hầu gái, phải không?”

Tôi vội hớp một ngụm trà. Đậm quá, nhưng… ừ thì, uống được.

“Tôi tự mang đồng phục hầu gái, khỏi cần chuẩn bị gì thêm, nhân tài giá hời thế này không phải dễ tìm đâu.”

“Tự khen mình luôn hả? Dù có làm thì cũng chẳng cần mặc hầu gái gì đâu.”

Phải công nhận, bộ đồng phục hầu gái kiểu cổ điển của Hisaka hợp với cô nàng thật. Chiếc tạp dề trắng làm nổi bật vòng một, khoe rõ “đôi gò bồng đảo” đầy đặn. Váy ngắn trên gối, để lộ cặp đùi trắng vừa đủ, đúng gu tôi luôn.

Nghĩ đến việc có một cô gái dễ thương thế này lúc nào cũng ở trong nhà—

Không, không, nguy hiểm lắm!

Hisaka Kiyoka trước tiên là bạn cùng lớp, không phải hầu gái. “Classmaid” gì đó, nghe chả ra trò đùa gì sất.

“Dinh thự này rộng kinh khủng. Muốn duy trì chỗ này, chắc cả ngày chỉ để dọn dẹp là hết sức.”

“…”

Bị đổi chủ đề thì thôi, nhưng—

Đúng vậy, tôi nhắc đi nhắc lại, dinh thự cũ của nhà Kiyomiya rộng quá sức tưởng tượng. Ngay ngày dọn đến, tôi đã bỏ cuộc việc giữ gìn nó cho tử tế. Chỉ cần dọn phòng khách, bếp, phòng ngủ, nhà tắm với toilet là đủ sống rồi.

Nhưng vì mải lo mấy phòng chính, tôi chẳng buồn ngó ngàng mấy phòng khác, nên mới không phát hiện ra cái dinh thự này đã có… “cư dân” khác từ trước.

“…Khoan? Chỉ có một mình tôi ở đây, đúng không? Nhà cậu không phải cũng chui vào đây ở ké chứ?”

Nghĩ đến chuyện có kẻ lạ mặt nào đó lén lút sống trong tầng hầm hay gác mái—

Tôi từng nghe mấy câu chuyện kinh dị kiểu này, hóa ra là có thật.

“Chỉ có mỗi tôi lẻn vào đây thôi. Yên tâm đi.”

“Yên tâm cái gì mà yên tâm!”

Một mình cậu lén sống ở đây cũng đủ kinh dị rồi!

“Tôi trước đây sống ở một căn hộ tồi tàn.”

“Hả, tự nhiên kể gì thế? Tin đồn đó là thật hả? Khoan, “trước đây”…?”

“Tôi đã đốt căn hộ đó, biến quá khứ thành tro bụi.”

“Đốt nhà hả?!”

“Đùa thôi. Chỉ hủy hợp đồng thuê. Nhưng mà, phòng tôi đúng là thảm họa, muốn đốt thật luôn ấy chứ…”

“Gì? Nhà rác à?”

Thế thì khác xa tin đồn “sống ở căn hộ tồi tàn” rồi nhé. Không chỉ vô dụng trong vai hầu gái, mà khả năng nội trợ cũng bằng số không tròn trĩnh luôn sao…?

“Đây, nhìn này.”

“Thảm họa…”

Hisaka lôi điện thoại ra, chìa màn hình cho tôi xem. Một căn phòng tatami chừng sáu chiếu, chăn màn, quần áo, hộp cơm tiện lợi ăn xong, chai nhựa rỗng, túi rác… vương vãi khắp nơi. À, còn cái áo lót trắng to đùng lăn lóc nữa, nhưng tôi giả vờ không thấy.

“Có những cô gái không dọn dẹp nổi đâu.”

Hisaka vừa cất điện thoại vừa nói.

“Nếu tôi có tiền, chắc cứ phòng nào thành thùng rác là dọn đi chỗ khác, lặp lại mãi thế.”

“Cậu không phải Hokusai mà!”

Ông họa sĩ ukiyo-e nổi tiếng chẳng bao giờ dọn phòng, cứ để rác đầy nhà rồi chuyển đi nơi khác—nhưng người hiện đại mà thế thì hỏng bét!

“Tóm lại, tôi không còn nhà để về. Chìa khóa trả cho chủ nhà rồi, ông ấy còn hoàn lại tiền thuê tháng trước tính theo ngày nữa.”

“Chủ nhà tốt thật…”

À không, chắc chỉ là hợp đồng thế thôi.

“Nên nếu không làm hầu gái ở đây, ở luôn đây, thì đời tôi coi như tèo.”

“Cậu nhất quyết làm hầu gái, còn đòi ở luôn đây nữa?”

Gia đình Hisaka thì sao rồi… Tôi đoán được đại khái, nhưng chắc chẳng có câu trả lời vui vẻ đâu.

Giờ phút này, tôi muốn hỏi gì cũng được, nhưng tôi không muốn đánh mất trái tim con người.

Thôi, hỏi cái khác vậy.

“Mà này, cậu không biết pha trà, thế dọn dẹp hay nấu ăn thì sao? Làm được không?”

“…”

“Đừng im lặng! Không lẽ cậu chẳng làm được việc nhà nào?”

“Tôi đang giữ vị trí thủ khoa ở một trong những trường danh giá nhất Tokyo đấy? Làm việc nhà kiểu gì nổi khi tôi chỉ cắm đầu học. Nếu không có cửa hàng tiện lợi, chắc tôi chết đói từ lâu rồi.”

“Này, này…”

Cậu làm cái mặt khổ sở thế thì tôi biết làm sao?

Tự nhiên xông vào đòi làm hầu gái, mà chẳng có kỹ năng gì của hầu gái cả!

“Kiyomiya Keiji-kun.”

Hisaka bất ngờ gọi cả họ lẫn tên tôi, rồi đứng phắt dậy từ sofa. Váy hầu gái tung bay một cái *phù*.

“Tôi là Hisaka Kiyoka, học sinh năm nhất trường Cao trung Học viện Soushuukan. Cao 163cm, nặng 47kg. Số đo ba vòng là 89-56-86. Thành tích học tập đứng đầu khối, kiểm tra thể thao toàn môn hạng nhất, cuộc thi mỹ nữ trong đầu tôi cũng đứng nhất thế giới!”

“Gì, tự nhiên nói gì thế? Cái cuối cùng là sao?!”

89… ngực bự quá trời!

“Thì, phỏng vấn tuyển hầu gái chứ sao? Phải tự PR bản thân chứ.”

“Từ bao giờ thành phỏng vấn rồi?!”

Phỏng vấn hầu gái mà cần số đo cơ thể chắc?!

“Bí mật mà tôi chưa kể ai, phải nói cho chủ nhân biết chứ.”

“Ai là chủ nhân của cậu!”

“Tôi không tự tin làm việc hầu gái, nên khoe thông số chút vậy.”

“Tôi biết thông số của cậu rồi, nhưng không biết cậu không làm nổi việc nhà!”

Không làm được việc nhà mà đến phỏng vấn hầu gái để làm gì chứ? Mà tự nhiên thành phỏng vấn thật là sao?!

“Kiyomiya-kun, cậu tò mò về tôi nhiều lắm, đúng không? Nên tôi phải kể hết cho cậu biết.”

“Ừ, tò mò thì đúng là tò mò thật. Tò mò đến mức muốn cậu giải thích cả ngày ấy.”

Cô hầu gái không mời mà đến này đúng là gây sốc quá mức!

“Đúng không? Nhưng nếu ngại hỏi, thì… không cần lời nói, cậu có thể trực tiếp tìm hiểu tôi.”

“Hả? Trực tiếp là sao?”

“Tôi không cosplay đâu, tôi nghiêm túc làm hầu gái. Nhìn này—”

“…”

Nói mới để ý, bộ hầu gái Hisaka mặc đúng là chất liệu xịn, đường may cẩn thận. Tôi từ nhỏ đã quen nhìn quần áo cao cấp, mắt tôi cũng kén lắm. Nhưng bộ hầu gái của Hisaka, nhìn kiểu gì cũng thấy chuẩn chỉnh.

“Không phải đồ cosplay, cũng không phải đồ của quán cà phê hầu gái. Đây là bộ hầu gái thật, để làm việc thật.”

“Ừ… đúng là vậy thật.”

Hơn nữa, cô nàng không chỉ “bị” bộ đồ nuốt chửng, mà còn có dáng đứng, cử chỉ trang nhã, đầy tinh tế. Nói sao nhỉ—độ “sắc nét” của một hầu gái đúng chuẩn.

“Rồi, còn nữa… tôi chọn cả nội y đúng chuẩn hầu gái, thanh lịch và kín đáo.”

“Đột nhiên đổi chủ đề gì thế!”

“Không đùa đâu. Nhìn đi.”

Hisaka từ từ kéo váy lên. Cặp đùi trắng dần lộ ra, và thoáng thấy—một mẩu nội y trắng!

“Cậu, cậu làm gì thế?!”

“Tôi sẽ phục vụ cậu như một hầu gái. Nếu cần chứng minh, cứ ra lệnh gì cho tôi, ngay bây giờ—”

“H-Hisaka…”

“Gọi tôi là Kiyoka. Tôi là hầu gái của cậu, nên gọi tên tôi, bỏ họ đi. Nào, gọi tên tôi đi.”

“Cậu mới là người ra lệnh đấy chứ!”

“Đùa thôi. Nào, gọi đi… Kiyoka.”

“K-Kiyoka…”

Tôi bị cuốn theo, gọi tên cô nàng thật.

Gấu váy đen vẫn để lộ một chút nội y trắng.

Tôi có cả tá câu hỏi muốn hỏi Kiyoka. Nhưng hành động bất ngờ của cô nàng làm đầu óc tôi ngừng hoạt động hoàn toàn.

Hisaka Kiyoka—

Cô bạn cùng lớp mà tôi thầm thích từ trước, giờ có thể trở thành hầu gái chỉ của riêng tôi sao—?