Theo như kế hoạch mà tôi và Yuzuruha-san đã bàn cùng nhau, tôi sẽ dành thời gian để khám phá toàn bộ khu vực xung quanh căn nhà. Nếu những cánh đồng của bố mẹ quản lý cũng thuộc phạm vi tôi phải khám phá thì không biết có đi hết được hay không. Từ hiên nhà bước ra, tôi thấy một cô hầu khác bước ra từ cánh cửa dưới phòng của tôi. Chẳng phải đó cũng là nơi mà tôi thấy Saryuu tập kiếm sáng này sao. Ở gần đó là một vườn hoa, những luống hoa păng-xê màu hồng và vàng đang đua nhau nở, phối thêm màu của những viên gạch bao quanh, tạo thành một cảnh tưởng tuyệt đẹp. Nếu có khách tới, những vườn hoa nhỏ này sẽ là thứ chào đón họ đầu tiên.
“Những bông hoa này, đẹp quá.”
Nhìn theo hướng tôi đang chỉ, Alica-san cười khúc khích khi thấy tôi bất ngờ đến vậy.
“Nếu cô thích thí, tôi sẽ để một ít trong phòng sau khi chúng ta kết thúc buổi đi chơi này.”
“Thật sao? Nếu vậy thì nên để nó trong chậu nhỉ, trong bình thì nhìn không được hợp lắm.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi sẽ chuẩn bị một chậu hoa trong phòng của cô chủ sau.”
Chà, Alica-san, cô ấy luôn biết ứng xử thế nào để làm tôi vui. Thật sự thì tôi không thích những đóa hoa này bị cắt, nếu nó ở trong chậu từ đầu thì thật tuyệt. Nhưng tôi biết, nếu bông hoa được trồng và nở trong chậu thì nó sẽ chẳng sống được lâu.
Ở chỗ góc tường, cũng là cuối luống hoa, tôi thấy những bụi dâu dại mọc từ hàng rào bao quanh căn biệt thự, chúng dài khoảng 2-3 mét. Nhìn qua cửa sổ hay nhìn trực tiếp thế này, thì trông chúng cũng thật tuyệt, dù tôi không được nhìn kĩ từ cửa số lắm do phải chú ý vào Saryuu.
Chỗ này là cuối con đường được lát đá đàng hoàng, xa hơn nữa chỉ có một vài viên sỏi trên đường.
“Oh, vậy ở đây là cuối đường. Phía trước có gì vậy?”
“Là kho thực phẩm, đó là nơi mà thức ăn được dự trữ.”
“Vậy là chỗ làm việc của những người hầu.”
Rất hợp lý. Ngay phía sau là nhà bếp vì vậy có kho thực phẩm ở đây. Sẽ khá bất tiện cho những đầu bếp nếu phải di chuyển quá xa chỉ để lấy nguyên liệu……Tôi tự hỏi nếu có thứ như tủ lạnh hay tủ đông thì sẽ ra sao. Hy vọng rằng là có, nhưng mà chắc là không rồi nhỉ.
“Không biết mấy cái thức ăn đó được vận chuyển như nào nhỉ? Liệu họ có dùng xe đẩy hay đại loại thế không?”
“Nếu có số lượng lớn thì sẽ dùng xe ạ. Nhưng mà thường thì mọi người sẽ tự đem thức ăn tới đó, dù sao thì cũng không nhiều nên bê cũng thoải mái thôi.”
“Nghe có vẻ mệt.”
Tôi mường tượng một cô hầu gái, đi xung quanh với bó rau trên tay. Ah, cũng lâu rồi nhỉ, nhớ lại lúc tôi đi mua sắm với Viện trưởng. Với số lượng trẻ mồ côi và những cô chú ở đây, chúng tôi đã mua rất nhiều đồ. Khá là vất vả để mang hết chúng về trại trẻ, thay vì sử dụng túi giấy bình thường, chúng tôi còn phải dùng nhiều túi nhựa mà siêu thị bán với giá siêu rẻ nữa chứ. Viện trường à, những ngày ấy với tôi thật là vui. Có vẻ ở đây họ không sử dụng túi nhựa, mà có lẽ chỉ có túi giấy để đồ. Nghe là thấy thật mệt rồi
Cạnh lâu đài còn một khu vực nữa, nơi này nhìn các viên đá không được xử lý trau chuốt cho lắm. Hẳn nơi này là chỗ mà Alica-san và tôi đã thấy Saryuu sáng nay. Xung quang bức tường tâng một, những cửa sổ nhỏ bị che bởi những tấm rèm trắng như thể muốn giấu đi thứ gì đó bí ẩn ở bên trong.
“Saryuu tập kiếm ở quanh đây phải không?”
“Đúng vậy ạ. Thật sự thì chẳng thể hiểu tại sao ngài ấy lại tập ở đây chứ. Phòng của cậu ấy ở bên kia cơ mà.”
Tôi gật đầu còn Alica-san thì xoa cổ tỏ vẻ tò mò. Khu vực phòng của Saryuu nằm ở phía bên kia của lối vào, tôi cũng không hiểu nổi tại sao em ấy lại không luyện tập ở đó.
“Vậy gần phòng của Saryuu, nó dùng để làm gì?”
“À vâng, tôi nghe được có vẻ như chỗ đó dành cho những hầu nam, có cả phòng riêng của Yuzuruha-san ở đó.”
Dành cho các người hầu là nam à. Tầng hai là của Saryuu và tầng ba thì là của cha. Vậy là toàn bộ khu vực đó là dành cho nam. Ngược lại ở phía bên kia là cho nữ.
“Vậy chỗ Alica-san ngủ là mấy cái phòng trước mặt tôi nhỉ?”
“À không, phòng của tôi ở trên khu mái nhà ạ.”
“Hả? M-mái nhà!?”
…Vậy là trên mái nhà cũng có một khu vực riêng với phòng cho người hầu nhỉ. Vậy là tôi sẽ không được tham quan chỗ đó rồi, vì tôi không được tới chỗ riêng của người hầu mà. Nhưng tôi lại băn khoăn, họ lên trên mái nhà bằng cách nào, từ tầng ba chăng?
“Ủa, nhưng mà ở tầng ba tôi đâu thấy cái cầu thang nào đâu.”
“Có một cái thang dành riêng cho chúng tôi ở sau nhà đó ạ. Tôi cũng thường dùng nó để đến phòng mình.”
“Hiểu rồi, vậy là mọi người vào bằng lối riêng.”
“Mấy lối đi ấy cũng phức tạp lắm. Nhưng mà nó dẫn đến những khu vực không bị khóa, nên nếu có trộm hay gì đó thì chúng tôi có thể nhanh chóng xử lý.”
“...ah. Nghe thật là phức tạp đi mà.”
Khi bạn trở nên quá giàu thì việc có trộm luôn có khả năng xảy ra. Mấy cái lối đi bí mật mà không bị khóa có thể sẽ giúp bọn trộm lẻn vào. Nhưng vậy cũng có nghĩa là chỉ có người hầu mới được dùng nó nhỉ…Vậy là họ có thể đến bất cứ đâu trong cái dinh thự này. Thật là tiện quá đi mà. Mà khoan, nói vậy thì khác gì Alica-san chính là một ninja biết về cách di chuyển đến bất cứ đâu mà không ai biết cơ chứ.
Tôi có thể thấy các khung cửa sổ ở tầng 2 và 3 khi nhìn lên trên. Tầng 3, vậy đó có thể là cửa sổ phòng mẹ, còn tầng 2 thì là của tôi nhỉ. Bóng dáng một vài hầu nữ thấp thoáng sau cửa sổ của tầng 1. Nói vậy là, trước khi dọn dẹp phòng tôi, Alica-san và Minoa-san cũng phải dọn dẹp những phòng khác nhỉ. Đáng để nghĩ đây.
“Alica-san và 2 người kia, có vẻ mọi người đã làm việc ở đây khá lâu rồi nhỉ?”
“Vâng. Trước khi cô chủ tới đây, tôi thường giúp chuẩn bị và dọn dẹp nhà bếp hoặc phòng ăn.”
“Vậy là, cô cũng đã có phòng riêng khá lâu nhỉ.”
“Khi chúng tôi bị bệnh, việc có một nơi riêng để nghỉ ngơi sẽ rất có ích đó ạ. Thật ra thì chúng tôi thường chỉ làm việc trong nhà rồi đi ngủ thôi, cũng không thường xuyên phải ra ngoài lắm.”
Hiểu rồi. Kaya-san là người hầu riêng của mẹ, và Alica-san-tachi là người của tôi. Nên là còn những người khác sẽ giúp mọi việc còn lại trong nhà. Nhưng cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao Saryuu lại chọn chỗ này để tập kiếm chứ.
“À, cũng có khả năng ấy chứ.”
“Seiren-sama?”
“Có thể Saryuu luyện tập ở đây do không muốn bị ai để ý đó. Em ấy sợ Yuzuruha-san sẽ trách nếu không tập trung vào học hành.”
Cha tôi cũng từng nói rồi mà, Saryuu không thích việc học lắm. Dù sao thì cũng có nhiều người muốn em ấy trở thành người thừa kế, việc không muốn làm thất vòng những người đã đặt kì vọng lên em ấy cũng dễ hiểu. Nếu muốn trở thành người kế thừa thì em ấy sẽ cần phải thật chăm chỉ học hành để đáp ứng yêu cầu của gia đình này, dù sao thì cũng cần phải có kiến thức mà. Tôi biết kha khá trường hợp không học hành chăm chỉ mà cãi nhau với bố mẹ.
“Cho đến hôm qua, nếu không có tôi đây, chỗ sau cái mấy cái cây lớn này là nơi luyện tập thích hợp nhất cho em ấy rồi.”
“Vâng, phòng của Seiran-sama chỉ mới thêm đồ nội thất gần đây thôi, chứ trước đó nó là một căn phòng trống.”
Sẽ là điều hiển nhiên khi Saryuu thường trốn ở đây để tập kiếm, thay vì học tập thật chăm chỉ như mọi người thường nghĩ. Chọn một nơi và thời gian thật hợp lý để không bị phát hiện. Dù sao thì chỉ mới ngày hôm qua, thằng bé sẽ chẳng đế ý rằng ngay bên trên là phòng tôi. Em tôi cũng chỉ là một cậu trai đang ở tuổi mới lớn. Tôi hiểu mà, dù sao tôi cũng từng trải qua cái thời đó.
“Cô biết không, khi còn ở tuổi như này tôi đã từng đan rất nhiều đó. Tôi muốn mình trông thật mạnh mẽ nên đã cố giấu mọi người chuyện tôi biết đan.”
Nếu mà bị bắt gặp đang làm mấy việc như vậy chắc tôi bị người ta đe dọa mất. Tôi khá chắc Saryuu đang có cũng suy nghĩ như tôi lúc đó. Khác là tôi không thích vung kiếm như vậy thôi. Viện trưởng bảo tôi nên tập thể dục để trở nên mạnh mẽ hơn, chắc là do tôi luôn bị bắt nạt mà chẳng dám phản kháng.
“Cô chủ đã luôn giấu giếm điều đó sao?”
“Tôi vẫn nhớ rất rõ, tôi chẳng bao giờ nói chuyện đó với ai.”
“Vậy sao…có lẽ là do mọi người không hiểu cô thôi. Hay là do cô chủ là một người rụt rè?”
Tôi đã không để tâm đến điều đó cho đến lúc này, nhưng mà nó thật sự đáng để tôi bận tâm. Tôi..khi lần đầu trở thành một cô gái, quả thật là xấu hổ. Cuộc sống của một cậu trai phút chốc bị đảo lộn. Lời nói của Alica-san làm tôi phải suy nghĩ, tôi có thể đã hiểu nhầm, có thể Saryuu thật sự nghĩ khác tôi. Vậy thì tôi phải nhìn nhận vấn đề này lâu hơn rồi.
“Saryuu-sama…Đáng nhẽ ngài ấy không được làm vậy chứ.”
“Đừng để tâm, dù có bắt gặp tôi sẽ vờ như không có gì.”
“Vâng, chúng ta phải hết sức cẩn thận.”
Nói về em ấy quá nhiều, cả hai chúng tôi bật cười. Tôi không chắc liệu Saryuu có đến đây tập kiếm nữa không, nhưng chắc tôi phải cổ vũ em ấy hết mình. Trước hết thì không nên kể cho ai chuyện này.
Khi ăn sáng, Saryuu cũng có một người hầu riêng đi theo em ấy. Có thể sẽ là một ai đó khác vào hôm sau.
“Mà này, người hầu của em ấy chắc là cũng biết việc em ấy hay luyện tập kiếm pháp nhỉ.”
“Có lẽ họ biết lịch trình buổi sáng của em ấy thật.”
Alica-san đáp với một khuôn mặt không cảm xúc.
“Có lẽ người vẫn chưa nhận ra Seiren-sama, người hầu đi theo Saryuu là nam đó ạ.”
“Thật à?”
“Vâng”
Tôi thật sự không để ý điều đó. Vậy là Saryuu có một hầu nam. Mà sao Alica-san biết đó là nam. Cô nàng này là một ninja thật à?