Dù sao thì, nghỉ một tí sau bữa trưa, tôi chuẩn bị cho buổi tham quan của mình. Alica-san đưa tôi chiếc ô mà cô ấy đã chuẩn bị “xin hãy sử dụng cái này đi ạ, thời tiết như này sẽ rất cần thứ này đấy”, trông nó khá dễ thương đấy chứ. Chiếc ô trắng tinh đung đưa theo làn gió, với chỗ tay cầm bằng gỗ nhìn khá chắc chắn. Nó trông thật lạ mắt, tôi đoán có lẽ nó nằm trong bộ sưu tập của mẹ.
“Khi tôi nói với phu nhân rằng cô chủ Seiren muốn tham quan khu vườn, người đã bảo cô cần phải có chiếc ô này. Nó khá lớn nhưng rất dễ sử dụng đó ạ”
“Eh--? Tôi cần phải có cái này à? Vậy là mẹ đã đưa nó cho tôi nhỉ?”
“Vâng, đúng là vậy ạ”
“...Tôi hiểu rồi, cô có thể cảm ơn bà ấy giúp tôi sau khi chúng ta hoàn thành buổi tham quan này được không?”
Vậy là tôi đã không nhầm, mẹ đã cho tôi thứ này. Cùng với bộ quần áo và chiếc kẹp tóc, từ khi đến đây tôi đã được tặng rất nhiều thứ khác nhau từ cha và mẹ. Nhớ lại thì, trên dải ruy băng của chiếc váy mẹ đã đính cho tôi chiếc nhẫn lên, nên cuối cùng thì cái nhẫn như một tấm bùa hộ mệnh của tôi cũng được nhìn thấy ánh sáng.
“Cô chú có thích nó không?”
“Tất nhiên rồi, nó tuyệt lắm.”
“Vâng, điều đó thật sự khiến tôi hạnh phúc lắm”
Alica-san và tôi bật cười, tôi bất giác giật mình, đúng là chẳng thể hiểu nổi ẩn ý của cô nàng này.
Chúng tôi tiến tới phía sảnh chính, từ lúc nào Yuzuruha-san đã ở đó. Anh ta cuối người chào khi thấy tôi.
“Seiren-sama định đi tham quan khu vườn bên ngoài đúng không?”
“Vâng, dù sao thì từ khi tới đây tôi cũng chỉ quang quẩn trong nhà. Nên muốn hít tí khí trời cho thay đổi không khí ấy mà.”
Sau khi giải thích vì sao tôi lại muốn ra ngoài, Yuzuruha-san nói “Hãy có một buổi đi chơi thật vui vẻ nhé cô chủ!” để tiễn tôi đi. Nhưng đột nhiên anh ta trở nên nghiêm túc khác thường rồi nói nhỏ vào tai tôi.
“Dù tôi rất tin tưởng Alica nhưng xin hãy cẩn thận đừng đi quá xa ạ. Tôi không muốn cô chủ cảm thấy ngột ngạt nhưng mà bảo vệ cô cũng là nghĩa vụ của chúng tôi”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận. Cố gắng không đi quá xa Alica-san, hiểu rồi”
“Vâng, tôi mong là cô chủ sẽ cẩn thận”
Hmm, dù là con gái của một quý tộc, việc ra ngoài với tôi được kiểm soát khá nghiêm ngặt … Đây có lẽ là do sự biến mất của tôi 18 năm trước. Dù vậy, Saryuu là người đã chuẩn bị cuộc dạo chơi này cho tôi, sớm thôi chắc tôi cũng sẽ có thể tự quyết định đi chơi vào buổi chiều chắc vậy?
Mặc vậy, tôi cũng nên cẩn thận. Khi gặp mẹ, bà luôn ôm tôi mà chẳng suy nghĩ gì cả. Khi tôi hỏi cha, ông luôn nhiệt tình trả lời tôi. Thật sự thì tôi không muốn gây thêm bất cứ rắc rối nào cho 2 người họ.
Yuzuruha-san giúp tôi mở cửa và đưa tôi ra ngoài. Đây sẽ là lần đầu tiên kể từ khi tới đây tôi được hít thở bầu không khí bên ngoài. Nhưng mà, thật sự thì.
“...ai mà ngờ được, không gian ngoài kia lại rộng lớn đến thế này cơ chứ…”
Đây là hành lang của tiền sảnh sao? Bên ngoài cửa trước, mọi thứ trông thật rộng lớn. Cảm giác như tôi đang đứng trước một khách sạn không thể nào lộng lẫy hơn. Một dãy cầu thang bằng đá cuội trải dài từ chỗ tôi đến mặt đất. Lối vào được thiết kế ở phía bên kia cửa, cách một khoảng cách ngắn là một cánh cửa khác không to lắm nằm dọc lối ra vào. Xem ra cách thiết kế này là dành cho những người hầu trong nhà để đến phòng của họ. Trong khi đó, cửa chính rộng từ mái nhà cho đến lối vào. Nhìn từ dưới lên, tôi có thể thầy các loại hoa văn màu trắng nhạt được khắc tỉ mỉ trên tường. Một bầu không khí thật sự rất dễ chịu.
“Ồ, đằng kia có một cái xe ngựa, có vẻ nó được che chắn khá kĩ lưỡng nhỉ, thế thì có mưa cũng chẳng vấn đề”
Yuzuruha-san đã quay trở vào bên trong vì công việc, Alica-san nhận nhiệm vụ giới thiệu cho tôi về vườn hoa này. Một chiếc xe ngựa. Vậy là thế giới này chưa đủ phát triển về khoa học kĩ thuật, nhưng vẫn có cái để làm phương tiện di chuyển thường ngày… mà những con ngựa ở đây trông cũng khác với thứ tôi được thấy ở thế giới cũ.
“Mùa này thì không sao, nhưng mặt đất ở đây sẽ rất trơn trượt vào mùa đông, đặc biệt là trên bề mặt là sỏi như thế này. Vì vậy, hãy cẩn thận nhé cô chủ.”
“Tuyết à, có vẻ nó sẽ không có trong khoảng thời gian này nhỉ”
“Vâng, nhưng ở đây khi có tuyết có thể dày đến mắt cá chân đó ạ.”
Nếu nhiều tuyết vậy, những viên đá cuội, được chạm khắc tỉ mỉ thế này sẽ trở nên rất trơn trượt. Nói đến tuyết lại làm tôi nhớ về lúc mình làm một người tuyết trong cô nhi viện. Tôi đã sử dụng một số lon nước rỗng mà mọi người vứt đi để làm khuôn mặt cho người tuyết. Là một người có trách nhiệm vì vật tôi đã vứt số lon đó đúng chỗ sau khi làm xong. Khi đông đến, có những trò chơi như ném tuyết sẽ vui lắm nhỉ…mà chắc gì mọi người sẽ cho tôi làm cái trò vậy chứ. Dù sao thì, có vẻ mọi người đều lo lắng khi tôi đề xuất ra ngoài chơi…Mong là đến mùa đông, họ sẽ có thể bớt lo lắng thái quá lại cho tôi. Chà, tôi nên tận hưởng thời gian hiện tại hơn là lo lắng về tương lai.
Con đường dẫn đến cầu thang ở dưới hiên nhà hiện ra trước mắt tôi. Một con đường làm từ đá được quét dọn sạch sẽ, hai bên là con đường đất cùng với một hàng gì đó mà tôi chẳng biết tên, chúng đã bắt đầu mọc ra những tán lá xanh non rậm rạp. Những tán cây bên ngoài trông như những khu vườn tí hon vậy. Hiện tại đang là mùa xuân nên mỗi cây lại được tô điểm bởi những nụ hoa mang màu sắc khác nhau, tôi tự hỏi liệu có phải cha và mẹ đã cho những người hầu trồng những loại cây này.
Tiếp tục đi tiếp xa hơn một chút, ra khỏi khu vườn, tới cánh cổng chính. Nhìn nó như một cái hàng rào làm từ sắt vậy, hai bên là hai cột cổng thật to, cái cổng này có vẻ to hơn cổng trường học của tôi ở thế giới cũ. Nó còn cao nữa chứ, có một chỗ ở gần đó để đi ra đi vào, nhìn như mấy cổng thu vé ở công viên giải trí ấy. Xa tấm mắt của tôi, cái hàng rào kéo dài bao quanh khu biệt thự.
“Alica-san, cánh cổng đằng kia, đó là cổng chính của ngôi nhà này nhỉ?”
“Đúng vậy ạ, cô chủ nhìn đi, đó là một người gác cổng đó ạ.”
Một người gác cổng à. Thật sự thì ngôi nhà này cần bảo vệ đến mức này ư?
“Anh ta đứng đó canh cổng nhỉ?”
“Vâng, vì cần người để đóng mở cổng. Đặc biệt là khi có khách đến thăm, vì họ không thể tự mở một cánh cổng lớn vậy.”
“Oh, vậy còn kia thì sao? Cánh cổng nhỏ hơn 1 xíu ấy, đó cũng dùng để đi đúng không?”
“Chính xác. Đó là cổng riêng ạ, cô chủ có thể sử dụng nó để đi đâu đó không xa nơi này lắm.”
Đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến. Tất nhiên rồi, ai mà ngờ lại có một cánh cổng lớn đến như thế chứ, chắc phải khó mở lắm. Vì thế giới này chưa có đủ công nghệ kĩ thuật để cánh cổng có thể tự động mở mà. Vậy chỉ còn cách mở nó bằng tay thôi. Có người để làm việc này…cũng hợp lí. Dù vậy, cứ đóng rồi mở một cánh cổng như thế cũng rất khó khăn vì vậy họ đã tạo ra thêm một cánh cổng nhỏ hơn để thuận lợi hơn cho việc đi lại. Đúng là, tôi còn rất nhiều điều phải học.
“Thật tuyệt khi có một người gác cổng nhỉ.”
Trong lúc còn đang trầm trồ, Alica-san tiếp tục kể cho tôi nhiều thêm về khu vườn và ngôi nhà. Trong khi những cô hầu nữ và hầu nam đi qua chỗ chúng tôi. Mọi người có vẻ khá bận rộn sau khi bữa trưa kết thúc.
“Tôi không biết chi tiết, nhưng có vẻ đã từng có một tên trộm từng đến lấy cắp đồ ăn trong nhà. Vả lại năm đó lại còn mất mùa nữa chứ.”
“...oh…”
Kh…khoan…Chờ chút đã, vậy là ở thế giới này có nông nghiệp, có những cánh đồng để thu hoạch. Không chỉ là vườn hoa này. Vậy đó là lý do tại sao Yuzuruha-san lại thường xuyên vắng mặt. Cái gia đình quý tộc này sở hữu bao nhiêu đất đai, tôi không biết…mà tôi không nên làm mình thêm nặng đầu bởi mấy vấn đề này.
“Ủa, nếu mất mùa thì mọi người đã ăn gì vậy?”
“Vâng, may là có thức ăn dự trữ. Khi mất mùa, mọi người đơn giản là bắt đầu giao dịch với vùng khác. Khi nơi nào đó gặp khó khăn cũng sẽ bắt đầu trao đổi với khu vực này đó ạ.”
“Thật may là có thể giúp nhau trong lúc hoạn nạn”
Biết được điều này làm tôi cảm thấy thật thoải mái. Nếu mà không thể trao đổi thức ăn với khu vực lân cận thì có thể đã có rất nhiều người chết đói rồi. Khi điều này xảy ra, khu vực này sẽ trở nên mất kiểm soát. Khi đang mải nghĩ về điều đó, Alica-san quay sang nói với tôi.
“Vậy, Seiren-sama, cô có muốn tiếp tục không?”
“Tất nhiêu rồi, Alica-san, hãy dẫn đường đi”
“Vâng, đừng quên dùng ô của cô nhé, và nhớ cẩn thận bước chân đó.”
“Được rồi.”
Tốt, chiếc dù hoạt động bình thường. Dù thật sự nó không phải kiểu dáng tôi thích nhưng mà có còn hơn không. Trên tay cầm chiếc ô, tôi từ từ bước xuống cầu thang, may mà trời không có mưa, cố gắng không ngã khi bước xuống đã đủ khó khăn với tôi rồi.