Trans: wiee
Edit: Tamm
-----------------------------------------------
Vậy là tôi thực sự là con gái của nhà này, con gái từ khi sinh ra. Rất nhiều thứ đã xảy ra, nhưng giờ tôi đã quay trở lại. Tức là...?
"Sau tất cả, tôi vẫn không biết mình nên làm gì."
Chỉ là bây giờ, mọi điều làm tôi bận tâm đã được sáng tỏ. Hẳn là bố mẹ tôi rất vui vì tìm lại được đứa con gái của mình, tôi đoán vậy.
Giờ tôi nên làm gì đây? Thật là một câu hỏi phức tạp, tôi chẳng thể tự mình trả lời được.
Kuon-sensei đã đề nghị sẽ giúp tôi về mấy thứ bận tâm này, và tôi không nghĩ đây là thứ mình muốn chia sẻ cho cha mẹ hay mấy người hầu của mình.
Thật sự là tôi chẳng tìm được ai khác có thể giải quyết được mối bận tâm này của tôi.
"Ngài... nên làm gì ư? Bình thường thì mọi người sẽ làm mọi thứ họ thích để giết thời gian."
"Bình thường, như cô nói à?... Chà, tôi đoán gia đình tôi cũng có vài người như Saryuu để thừa kế gia sản chăng?"
"Ồ, là do ngài không muốn kế thừa gia tộc sao?"
Kuon-sensei dừng lại, tò mò nhìn tôi.
Ừ thì, theo tình hình hiện tại mà nói thì tôi không nghĩ mình sẽ gánh vác được trọng trách ấy.
Đó là một yêu cầu quá khó khăn. Không đời nào tôi có thể đảm nhiệm được.
Ý tôi là thực sự, thực sự... Saryuu có thể không hòa hợp với tôi. Nhưng cô không nghĩ cậu ta có khả năng trở thành một người thừa kế tốt hơn sao?"
"Hừm, theo cách riêng thì, cậu ấy khá quyết tâm để làm người kế nhiệm gia tộc Shiya đấy chứ."
Nghĩ lại thì tôi đã nghe nói rất nhiều về việc thằng nhóc học dở. Nên có thể hiểu tại sao khi nhắc đến thì giáo viên của em ấy lại cười khúc khích vì điều đó, một cách hài hước.
Theo tôi nhớ, cha đã nói về việc em ấy rất khó dạy, nhưng bất ngờ là quan hệ giữa Saryuu và giáo viên riêng lại rất tốt.
Cha đã lầm khi nói về Kuon-sensei. Dù tôi có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể theo kịp cô ấy được. Dù có là chị cả hay tương tự, sau tất cả thì tôi vẫn chỉ là một kẻ người ngoài và còn xuất hiện vào muộn.
Vậy tôi nên làm gì đây?
"Hừm. Ngoài việc thừa kế gia tộc thì ý tưởng kết hôn với gia tộc có địa vị khác cũng là điều bình thường với thân phận là con gái có địa vị như cô."
"Kết hôn ư... vậy là tôi phải kết hôn à?"
...Là một phụ nữ, đứng trên đỉnh mọi thứ. Và nếu tôi trở thành người thừa kế thì Saryuu sẽ là người kết hôn thay.
"Đương nhiên rồi. Gia tộc Shiya mang trong mình dòng máu hoàng tộc mà."
"Ừm... Tôi đã nghe cách đây không lâu. Chúng ta có khoảng vài chục người trong danh sách kế vị ngai vàng."
"Đúng vậy. Tuy nhiên người mang dòng máu hoàng tộc như Ngài vẫn rất quan trọng. Việc mang trong mình dòng máu ấy có nghĩa là Ngài phải tuân theo truyền thống. Phải kết hôn với một lãnh chúa láng giềng để duy trì huyết thống."
Vì vậy. Dù có là hậu duệ của một nhánh xa của hoàng gia nhưng tôi vẫn phải trở thành vợ của lãnh chúa khác để duy trì dòng máu. Nghiêm túc mà nói, ngay cả việc tôi chỉ là một nhánh xa.
Dù sao đi nữa, ngay cả khi hậu duệ của ngai vàng có hàng chục nghìn người, điều này vẫn rất quan trọng.
"Ahhhh... Vậy là đàn ông sẽ có cái gọi là Hôn nhân chính trị. Ừ, tôi nhớ có kiểu thế này khi học tại lớp học lịch sử thế giới, hẳn nó giống như vậy"
"Lớp học lịch sử?"
"Ở thế giới khác, nơi tôi chỉ là đứa nhóc mồ côi, việc kết hôn mà có tình yêu là chuyện bình thường. Tuy nhiên, tôi đã biết rằng hôn nhân chính trị đã xảy ra từ rất lâu về trước thông qua những câu chuyện mà tôi đã đọc được."
Tôi nhún vai khi Kuon-sensei biết sự thật về quá khứ của mình. Có thể nó không như mong đợi, nơi tôi lớn lên lại rất khác thế giới này chăng?
Tôi đoán chỉ là mình đã tưởng tượng khá xa thôi.
"...Tôi xin lỗi. Ra là như vậy sao?"
"Không sao. Vì tới từ thế giới khác, tôi cũng hiểu có nhiều thứ khác biệt mà."
"Tôi khá ghen tị với cách suy nghĩ thoáng đãng như vậy đó."
Tôi tự hỏi về ý tưởng đó. Khi bạn trải qua một thế giới, và mọi thứ sẽ thay đổi ở thế giới khác. Chỉ là... Tôi đang cố làm quen với nó. Tôi mới chỉ đến đây có một ngày thôi mà.
Hay có lẽ người ta cho rằng vì tôi sinh ra ở đây nên sẽ dễ làm quen với mọi thứ?
"Dù sao đi nữa... Tôi đoán ngày nào đó mình sẽ phải kết hôn với lãnh chúa giàu có nào đó. Ôi trời..."
Thật sự, tôi đang phải vật lộn với thực tế này. Giải quyết mọi chuyện với Saryuu đã đủ rắc rối rồi, giờ tôi còn rất nhiều điều phải tự giải quyết nữa.
Vẫn mang cái suy nghĩ của một đứa con trai bên trong, việc phải làm quen với việc được gọi là vợ của ai đó thật sự làm tôi ớn lạnh. Hơn nữa ngoài việc kết hôn, tôi còn phải sinh con... Điều đó quá sức rồi. Ôi không...
"Woah woah, bình tĩnh lại đi Seiren-sama. Điều đó sẽ không xảy ra sớm đâu."
Kuon-sensei chạy tới và vỗ nhẹ vào lưng tôi. Nếu được bảo rằng lễ cưới của mình sẽ được tổ chức vào ngày mai, chắc tôi sẽ ngất vì sốc mất. Quả thực, có lẽ cha mẹ tôi đang mong đợi từ tôi quá nhiều.
"Tôi biết ngài sẽ sớm kết hôn với một người đàn ông tuyệt vời. Nhưng trước khi nó xảy ra, tôi mong ngài sẽ ở đây một năm để làm quen với bản thân hiện tại và phong tục của gia tộc. Tất nhiên, tôi biết đây cũng là mong muốn của cha mẹ Ngài."
"...Tôi biết rồi. Thật tốt khi nghe vậy."
Hahaha, tôi thở dài nhẹ nhõm trong khi lún sâu vào chiếc sofa. Thật tốt khi biết được những điều đó, ít nhất là vậy. Tôi phải chấp nhận cơ thể này. Cần phải quyết định loại đồ lót thế nào... Và khiến bản thân có thể tự mặc áo ngực.
Tôi không chắc có thể chấp nhận việc mình là con gái, nhưng ít nhất thì tôi là con gái của cha mẹ.
À, tôi hiểu rồi.
"Dù tôi có mất tích sớm ngay sau khi sinh ra. Nhưng cha và mẹ tôi ít nhất vẫn muốn sống cạnh con cái họ của một thời gian. Dành chút thời gian của bố mẹ và con cái, hạnh phúc cùng nhau."
Vì Viện trưởng luôn ở cạnh tôi, nên tôi có thể xoay sở tốt. Cha mẹ có thể đã có Saryuu, nhưng họ vẫn tìm kiếm tôi trong khi chăm sóc em ấy.
Họ thực sự muốn tìm lại đứa con gái đã mất tích ngay sau khi sinh. Vì vậy, kể cả chúng tôi đã mất liên lạc 18 năm, cha mẹ vẫn muốn dành chút thời gian để có thể ở bên con của mình.
"Trên hết, thật tốt vì Ngài đã hiểu được cảm giác của Duke-sama và phu nhân, nhưng tôi nghĩ ta cần sửa lại cách nói chuyện của Ngài."
Tôi nhanh chóng cân nhắc việc Kuon-sensei có thể nói đến. Việc chưa từng đề cập trước đó, nhưng có thể không ai muốn nhắc tới. Tất nhiên.
"...Ồ, tới giờ cách nói của tôi vẫn có vấn đề sao?"
"Đương nhiên rồi. Là con gái trưởng của nhà Shiya, ngài cần ăn nói cho đúng chuẩn người phụ nữ tinh tế."
Cô mỉm cười khá cay đắng. Hiểu được điều đó, mặt tôi cứng đờ. Không, ngôn từ của tôi vẫn rất bình thường chỉ hơn một ngày trước đó. Vấn đề bây giờ là từ 'ore'...
"Cho tôi thêm chút thời gian. Dù sao đi nữa, tôi... À, mọi thứ mới chỉ thay đổi vừa đây thôi mà."
"Tôi hiểu rồi, dù sao đi nữa thì Ngài nên ăn nói nhẹ nhàng hơn, xin hãy cẩn thận."
"....Cẩn thận hơn à. Vậy khi ở ngoài, tôi nói 'watashi' sẽ tốt hơn nhỉ?"
Đúng vậy. Việc dùng từ ngữ như nào sẽ ý thức được việc người khác sẽ nhìn nhận mình ra sao. Việc một thiếu nữ sử dụng 'ore' như vậy sẽ gây ấn tượng lạ đến mọi người về mình.
Sau tất cả, chắc đây cũng là điều đã làm Saryuu bất ngờ lúc đầu. Nếu không sử dụng ngôn từ nữ tính hơn sẽ rất kì lạ với việc có khuôn mặt đầy nữ tính thế này.
"Ngài không được điều chỉnh đến khi nó trở thành thói quen. Đó là điều tôi muốn nói, Seiren-sama phải từ bỏ thói quen xưng hô như vậy đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Trước câu trả lời của Kuon-sensei, tôi căng thẳng một lúc. Những thứ nam tính như vậy à, ít nhất thì trong đầu tôi vẫn suy nghĩ như con trai. Có lẽ đó là tất cả những gì mà tôi còn sót lại.
Thật khó khăn trước hiện tại của mình, một cô gái đầy vẻ nam tính. Trong khi ở thế giới khác lại là một tên ẻo lả... Thật chẳng hiểu nổi.
"...Cảm ơn vì lời khuyên của cô. Xin lỗi vì tôi đã từng được nuôi dạy như đứa con trai."
"Chà, cách Ngài thể hiện bản thân cũng là một vấn đề khá lớn. Với nhiều năm kinh nghiệm, tôi chắc chắn sẽ giúp Ngài trông như một tiểu thư quý tộc."
Thật ư? Ít nhất thì với Kaya-san, tôi biết điều đó sẽ gây ra vấn đề. Ồ... và... tôi thoáng nghĩ, điều này có thể ảnh hưởng tới việc chọn người thừa kế nhỉ? Không, điều đó sẽ chỉ thúc đẩy hôn nhân nhanh hơn thôi. Hơi quá để cha mẹ đang bao bọc tôi xử lý một cách thích đáng điều đó.
Cũng không hẳn, tôi nên cẩn thận hơn. Dù sao thì đây cũng là cuộc sống hiện tại của tôi.
"Okey, có lẽ ta nên dừng ở đây được rồi, phải chứ?"
"Nghe xong, cô Kuon-sensei quay đi, trong khi đó đang đập vào bàn với đầu ngón tay. Cái ấm trà lắc nhẹ vì cú va chạm, làm một ít hơi nước thoát ra."
"Ồ, phải rồi. Cảm ơn cô rất nhiều. Hay cô muốn uống thêm trà không, không phải trà hơi nguội rồi sao?"
"Không ạ, xin thứ lỗi cho tôi vì tối nay. Tôi nên quay lại ngay đây."
Có vẻ đã kết thúc cuộc trò chuyện rồi. Kuon-sensei gọi ra ngoài phòng, và lập tức Alica-san cùng Minoa-san quay lại qua cánh cửa mở.
Vẻ mặt cả hai trông khá lúng túng, tôi tự hỏi đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ là do ở đây chỉ có tôi và Kuon-sensei, không chút giám sát nào.
Tạm thời để hai người qua một bên, tôi quay lại hỏi Kuon-sensei câu cuối cùng.
"Chúng ta vẫn sẽ học vào chiều ngày mai chứ?"
"Vâng, nếu ngài có thể. Lúc đó ngài rảnh đúng không?"
"Đúng vậy, Tôi rất mong đợi tham gia buổi học của Kuon-sensei đấy, vì tôi háo hức muốn học được nhiều điều mới nhất có thể."
Lịch trình của tôi, theo tôi biết thì mình không có. Khi tôi hỏi người giúp việc, Minoa-san cũng nói vậy. Ý tôi là, có thứ khác mà tôi cần phải quan tâm.
Nếu muốn kiểm tra lịch trình của mình, tôi sẽ phải hỏi những người giúp việc của mình.
Hiện tại, có vẻ tôi vẫn sẽ có buổi học vào chiều mai, nên tôi cúi đầu với chút nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cô. Vậy thì, tôi sẽ mong chờ buổi học ngày mai."
"Đương nhiên rồi ạ. Tôi xin phép, Seiren-sama."
Cúi đầu tạm biệt một cách tinh tế và đầy trang nhã ở cửa, Kuon-sensei rời đi. Hừm, tôi tự hỏi mình có thể cúi chào như cách cô ấy làm không. Một động tác nhẹ nhàng, dịu dàng của người phụ nữ lịch thiệp."
"Ồ, Seiren-sama?"
"Hửm?"
Trong khi vẫn đang nhìn vào cửa, tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Minoa-san. Alica-san dường như đã hoàn tất việc tiễn Kuon-sensei rời đi và bắt đầu dọn dẹp tiệc trà. Có lẽ cô ấy thấy thoải mái hơn khi làm những việc đơn giản thế này.
"Vậy mọi việc có ổn không ạ? Ý tôi là, tất cả những điều Ngài đã nói."
"Ohh..."
"Không, những vấn đề về tương lai như này nên để khi khác nói, Minoa, không nên lo lắng về những cuộc trò chuyện mà cô không tham gia.”
"...Tôi thành thật xin lỗi."
Minoa-san cúi đầu xuống. Tôi cẩn thận nhìn từ phía bên khi Alica-san khiển trách cô ấy. Như tôi đoán, đây không phải loại trò chuyện có thể xen ngang với các nữ hầu của mình.
Và dù có là con gái như bây giờ, hay là con trai như Saryuu, cũng sẽ rất khó để nói vậy với em ấy.
Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra trong thế giới này. Tôi phải thích nghi với cách sống của thế giới này và quen dần với nó. Thậm chí tôi còn có sự giúp đỡ từ ba mẹ, từ các nữ hầu của tôi, từ Jigen-san và từ Kuon-sensei.
Đây là thế giới mà tôi được sinh ra, không phải thế giới mà tôi đã trưởng thành trước đây với tư cách Shikino Seiren, mà là tôi ở đây với tư cách Shiya Seiren."
ở đây Seiren đang dùng từ Ore, cách xưng hô chủ yếu của con trai trong tiếng Nhật