Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

7 32

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

103 1422

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

158 1653

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

230 1965

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

10 57

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

6 18

WN - mở đầu

“...Tôi phải cứu thế giới... nên...”

“Ờ, cái đó thì... tệ thật đấy. Xin lỗi vì đã lấy mất thời gian của cậu. Tôi sẽ nói nhanh thôi, vì tôi còn phải đi cứu thế giới bằng tay trái nữa.”

Cô ấy nói câu đó cực kỳ nghiêm túc, với một vẻ mặt chẳng đùa chút nào. Đã thế còn chọn ngay tiết cuối ngày thứ sáu quý báu để lôi tôi ra sau nhà thể chất. Vào giữa mùa hè chói chang, tôi còn chưa kịp lau mồ hôi thì đã bị cô nàng này bắt cóc.

Dù gì thì... đùa thật chứ?

“Chắc là trò chơi thôi. Phải rồi, kiểu game nào đó rồi kéo mình vào.”

Tôi tự nhủ như vậy. Dù rằng rõ ràng chẳng có lý do gì để tôi – một học sinh trung học bình thường – lại bị gọi ra bởi một cô gái ba mắt, tóc bạc, mặc bộ đồng phục hơi bó sát như cosplay trong truyện giả tưởng vậy.

Mùa hè của học sinh là thời điểm tự do tuyệt đối – là thời khắc chúng tôi có thể ngủ tới trưa, mặc áo phông và quần đùi, lăn qua lăn lại như gấu trúc lười biếng, rồi mơ mộng về kem dưa hấu.

Vậy mà... giờ tôi lại bị kéo vào thứ gì đó... kiểu như mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ tay cô ấy, hay mấy ngón tay thon dài nhấn từng phím trên chiếc smartphone cũ kỹ...

“...Tôi... thật sự xin lỗi! Tôi xin lỗi! Là tôi sai rồi, làm ơn tha thứ cho tôi!!”

Tôi gần như quỳ sụp xuống, xin tha mạng. Cứ tưởng chỉ là nói đùa, ai ngờ lại thật đến mức này! Biến thành thất bại lớn nhất đời mình rồi còn đâu!

“Không, không sao đâu. Cậu đã làm rất tốt. Cảm ơn vì đã lắng nghe.”

Cô ấy – người có chiếc kẹp tóc hình cánh chim lấp lánh trong nắng chiều – mỉm cười nhẹ nhàng. Trái tim tôi như bị bắn trúng bởi một loại tia sóng điện từ kỳ quặc nào đó. Đừng bảo là... tôi vừa nhận lời làm "Người Giám Hộ" của cô ấy thật à!?

“...Chờ đã. Gì cơ? Tôi... tôi đồng ý hồi nào!?”

“Đúng rồi. Từ lúc cậu lắng nghe tôi nghiêm túc như vậy, là đã trở thành người được chọn rồi.”

“Người... được chọn!? Trò chơi à!? Không, đừng đùa thế chứ!”

Không thể nào. Đây rõ ràng là mơ! Là một cái bẫy! Nhất định là có gì đó sai. Thế mà... sao tim mình đập mạnh thế này...Cái màu xanh ấy — sự xấu hổ ấy — dường như đang lan theo dòng máu, lây nhiễm cả sang sắc mặt tôi.

Tất nhiên, rõ ràng chuyện này chỉ có thể là một trò phạt kỳ quặc nào đó. Tiếng quạ kêu trên đầu cũng ồn ào đến phát bực, và ánh nhìn tam bạch nhãn (mắt trắng nhiều hơn mắt đen) của cô ấy cứ như cố tình né đi ánh mắt tôi.

“Không thể nào... Cái này hoàn toàn không phải ‘bình thường’ đâu.”

Không có chỗ để trốn. Giữa cái nóng ngột ngạt của mùa hè, mái tóc mái rủ xuống dính đầy mồ hôi, khiến người ta chỉ muốn hét lên: “Khó chịu chết đi được!”

Thế đấy, là mùa hè năm lớp 11. Mùa hè mà Hibari Takaya – con người được mệnh danh là “quái vật kỳ dị số một khối học sinh” – vẫn cứ phát ra thứ sóng điện ba kỳ quái của cô ta mỗi ngày, khiến không khí xung quanh lúc nào cũng như có sấm chớp trong vô hình.

Và rồi — giữa cái mùa hè điện sóng đó, Tôi, Kusunoki Masaomi, lần đầu tiên trong đời... có bạn gái.