Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

2 4

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

45 149

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

14 119

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

73 3958

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

2 40

WN - Chương 1.2:Tôi bị yêu cầu trở thành "Người bảo hộ" của cô nàng điện sóng(2)

Toàn bộ sự thật đằng sau màn tỏ tình này, rốt cuộc, cũng chỉ là một trò đùa bẩn thỉu đến mức không thể tả nổi của đám con trai rảnh rỗi.

Bất kể tinh thần của Masaomi lúc đó ra sao, thì việc tỏ tình với một cô gái mình chẳng có chút tình cảm gì, xét cho cùng, vẫn là một hành vi khốn nạn không có gì để biện minh.

Ấy vậy mà, kết quả lại là... thành công.

Đối với một nam sinh lớp 11, cái cú twist này đúng là không thể nào tiêu hóa nổi.

Khả năng "khôi phục hệ thống" hay "reset cảm xúc" gì đó — hoàn toàn là không có.

Đúng là tự làm tự chịu, thậm chí có thể nói là đáng đời cũng không sai.

“...Ờm, cho hỏi một câu được không?”

“Hỏi gì thế? Dù sao thì... bây giờ chúng ta cũng là người yêu rồi mà, không cần phải rào trước đón sau, hay ngại ngùng đâu?”

“...Tại sao cậu lại gật đầu vậy? Tớ với cậu... hầu như chưa nói chuyện lần nào mà, đúng không?”

“Có luật hay nội quy trường nào quy định rằng ‘phải quen thân mới được làm bạn trai’ à?”

“Ờ thì… đúng là không có quy định nào thật, nhưng mà...”

“Với lại chính cậu là người nói muốn hẹn hò cơ mà. Vậy nên ngược lại tớ mới muốn hỏi: ‘Sao lại hỏi vậy?’”

(Vì đó là hình phạt của một trò chơi chết tiệt đấy!) Cười gượng mặt lạnh 

...Tất nhiên, cậu không thể nói ra điều đó.

Dù có là một tên hề hạng ba, thì cũng không thể cởi lớp mặt nạ ngay trước khán giả được.

Huống gì... cậu còn ăn tới ba cái bagel rồi. Lùi không nổi nữa.

“Ờm, thì, biết sao được... hè mà. Mùa này ai chẳng muốn có bạn gái dễ thương để cùng đi dạo, đúng không?”

“Ừ. Hè mà. Với tuổi dậy thì thì... cũng không phải chuyện xấu đâu.”

Và thế là—sau “cuộc lật kèo vào phút chót” lúc tan học, hai người, giờ đây chính thức là một cặp đôi, đang sánh vai cùng nhau về nhà.

Mặc dù nói là “cặp đôi”, nhưng với cảm giác của Masaomi, đây giống như kiểu vết nứt mới vừa hình thành trên lớp sơn cũ lại bị bôi thêm lớp giả tạo khác lên.

Tâm trí cậu lúc này rối như tranh sơn dầu chưa khô bị quẹt mạnh, loang lổ, nhòe nhoẹt, cảm xúc thì “ác ma hợp thể” trong đầu đánh nhau loạn xạ.

Làm gì còn tâm trạng để tận hưởng cái gọi là “rung động tình yêu” nữa.

Không khác gì trận quyết đấu giữa hai kiếm sĩ—một cuộc chiến giành quyền sống sót, mỗi bước là một phép thử, mỗi câu nói là một nhát chém.

Thứ “bình thường” này—rõ ràng là không bình thường chút nào.

Hơn nữa, đối phương còn là Quý Gia Hibari.

Khẽ liếc sang, cậu thấy cô gái đang sánh bước bên mình.

Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt xinh đẹp ấy như tỏa sáng. Càng nhìn càng thấy đẹp.

Dù Masaomi chẳng rành mấy về trang điểm, nhưng cậu cũng chắc chắn: với người như cô ấy, trang điểm chỉ khiến vẻ đẹp thêm dư thừa mà thôi.

Hibari cũng cao gần bằng Masaomi—một nam sinh có chiều cao trên mức trung bình—nên trông họ đúng là một cặp cân đối.

Và từ bộ đồng phục mùa hè, đôi chân trắng dài ấy…Tay thon dài, làn da trắng mịn, dáng người lại rất chuẩn.

Đặc biệt là tư thế – luôn thẳng lưng, ngẩng đầu, đúng kiểu con nhà danh giá.

Tóm lại là: đẹp.

Đẹp một cách ngắn gọn, rõ ràng, đơn giản, minh bạch:

Cô ấy là mỹ nhân.

“Nhìn kỹ lắm rồi à? Cậu đang chê gì sao? Hay mặt tớ có gì đó kỳ lạ?”

“Không, là vì... tớ thấy cậu quá đẹp nên mới nhìn.”

Hibari mở to mắt đầy ngạc nhiên, gần như sững lại.

Hử? Gì chứ? Phản ứng này là sao? Chẳng lẽ một mỹ nhân mà bị khen đẹp lại ngạc nhiên?

“…Tớ không quen nghe người ta nói thẳng mặt như vậy.”

“À... xin lỗi.”

“Không sao, tớ không thấy khó chịu đâu. Dù gì cũng là... bạn trai mà, đúng không?”

Hóa ra là tự biết mình đẹp, chỉ là... ít ai nói thẳng ra thôi.

Cũng đúng. Nếu Hibari mà nói kiểu “tớ không tự tin vào ngoại hình lắm” thì kiểu gì cũng bị các nữ sinh khác lôi ra hội đồng trong đêm cho coi.

Từ đó, cả hai chẳng ai nói thêm câu gì nữa.

Vấn đề nằm ở chỗ: họ đi chung đường, từ trường đến ga phải đi bộ, mà lại đi khá xa.

Thế là một cảnh tượng oái oăm diễn ra:

Một cặp nam nữ học sinh – mới hẹn hò – sánh vai đi bên nhau trong im lặng như đám tang.

Bầu không khí im lìm kỳ cục đến nỗi khiến Masaomi – ông thần mặt đơ chuyên nghiệp cũng phải rối bời.

Thề là, trong tim cậu có một giấc mơ nhỏ bé:

Một ngày nào đó được “cười đùa tay nắm tay bên bạn gái” – như phim tuổi teen Nhật ấy.

Nhưng thực tế hiện tại thì giống như bị kéo đi hộ tang.

Lặp lại một lần nữa cho rõ:

Cặp đôi thì phải tay trong tay, cùng cười đùa, không phải âm thầm thở dài trên đường về!

Bởi vì đi cùng với danh tiếng của cô ấy, lúc nào cũng có một cái “đuôi” lẵng nhẵng bám theo. Người ta đồn rằng, hành vi và cách nói chuyện của cô vừa lập dị vừa như sống trong thế giới ao tưởng, đến mức bất kỳ gã trai nào mon men đến gần cũng phải vội vàng rút lui sau vài phút. Nào là theo tà đạo, nào là đầu óc không bình thường – lời ra tiếng vào thì muôn hình vạn trạng, nhưng tất cả các lời đồn đều có một điểm chung: “Cô ta không thể giao tiếp bình thường. Dù có đẹp cỡ nào thì cũng chẳng khác gì dắt theo ma-nơ-canh.”

Giả sử có bệnh viện đại học y ngay gần trường đi nữa, nếu ngay từ đầu người ta không thể trò chuyện với bệnh nhân thì cũng bó tay thôi. Ngay cả bác sĩ giỏi cũng chỉ còn biết lắc đầu bỏ cuộc. Một cô gái như thế, để hẹn hò với cô ta thì đối với một nam sinh trung học tầm thường, rào cản đó không phải là thấp.

Tất nhiên, nói đến Kike Hibari thì không thể không nhắc đến danh xưng “mỹ nữ số một của trường” mà cô đã giành được ngay từ khi mới nhập học năm ngoái. Nhưng đồng thời, cô cũng nổi tiếng là “mỹ nữ không dành cho tình yêu”.

“Rối hết cả nhịp điệu rồi,” Masaomi khẽ than trong lòng rồi ngẩng mặt nhìn trời. Rõ ràng mình chỉ là một tên hề được lôi vào trò đùa tỏ tình, vậy mà kết quả lại là… mình trở thành “bạn trai”. Đã thế đối phương còn là Kike Hibari, người vốn nổi tiếng là “cô gái đẹp không nói được tiếng người”.

Tình hình là như vậy. Chắc chắn là vậy.

…Chỉ có điều, rõ ràng cô ấy nói được tiếng Nhật mà?

Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng xin đừng trách Masaomi. Cậu ấy vốn không tham gia câu lạc bộ hay ủy ban nào, không quen biết gì với học sinh lớp khác, nên trong mắt cậu, Takeya chỉ là một cô gái gắn liền với mớ tin đồn mà thôi. Và tất nhiên, cái mớ định kiến đó đã chạy trước sự thật cả một quãng dài.

Cậu đã nghĩ rằng, nếu hẹn hò với một cô gái xinh đẹp vốn bị gắn mác “không thể làm bạn gái”, thì kiểu gì cũng sẽ phải chịu đựng những đòn tra tấn tinh thần — nào là mấy quả bóng phá não kiểu như lời nói vòng vo, hay mấy đợt sóng điện từ làm tê liệt trí óc, kiểu kiểu vậy.

“...Bình thường mà.”

“Cậu vừa nói gì à?”

...Hình như cậu đã lỡ miệng nói ra mất rồi. “Á”, Masaomi thầm rủa bản thân vì sự bất cẩn. Nhưng dẫu có hối hận lúc này cũng chẳng thay đổi được gì.

Mà biết đâu đây lại là cơ hội? Nghe đâu vì mớ tin đồn ấy mà cô ấy bị cô lập, mà người thật sự hiểu rõ con người Hibari cũng chẳng mấy ai. Bảo là không tò mò thì đúng là nói dối. Dù sao thì, lúc tỏ tình cậu cũng chẳng trông đợi gì. Nếu lỡ có làm mất điểm và mọi thứ sụp đổ thì cũng chẳng thiệt gì cả. Dù sao thì cũng đâu phải thân quen gì, cùng lắm thì bị một cô gái không thân lắm ghét thêm một chút thôi... chắc vậy.

Sau khi tính toán kỹ càng đến thế, Masaomi quyết định phản công. Dù là theo kiểu không phòng thủ gì mấy, cứ chơi liều vậy.

“À thì, cậu đúng là xinh thật, nhưng tớ không ngờ... lại bình thường đến vậy.”

“...Cậu cũng cho rằng tớ là một kẻ lập dị à? Đã biết vậy mà vẫn tỏ tình sao?”

“Không không, ngược lại thì đúng hơn. Tớ toàn nghe mấy lời đồn kiểu ‘cô ấy là quái nhân’ nên cứ nghĩ sẽ bị lôi kéo vào mấy tình huống điên khùng. Thật đấy, tớ còn tưởng mình sẽ bị xoay như chong chóng bởi mấy trò kỳ quái. Cậu xem, mới nãy còn gọi tớ là ‘người bảo hộ’ gì đó, nên tớ cứ tưởng mọi chuyện sẽ theo hướng đó luôn chứ.”

“Thật thà nhỉ. Nói được mấy lời như thế với gương mặt nghiêm túc ấy, cậu cũng gan thật.”

Nhưng giọng điệu cô ấy dùng lại không hề giận dữ. Ngược lại, như thể đang... có chút gì đó dịu dàng. Một khoảng cách vô hình nào đó dường như đang thu hẹp lại.

“Cậu biết ở trường người ta nói gì về tớ không?”

“Ừm, kiểu như ‘không biểu lộ cảm xúc’ hay ‘khó hiểu’ gì đó, đại khái thế.”

“Phải, tớ biết mấy lời đó. Tớ cũng biết người ta nghĩ tớ là kẻ lập dị.”

Cô thở ra một hơi như chán chường, rồi khẽ liếc nhìn sang.

“Nếu trong mắt cậu, tớ là ‘người kỳ quặc nhất trường’, thì cậu nghĩ sao? Có thấy sợ không, Người Bảo Hộ?”

“Thì... cũng chỉ là lời đồn thôi mà.”

“Vậy à. Vậy tức là... tớ thật sự là một kẻ lập dị sao.”

Cô khẽ nheo mắt lại khi nói điều đó, ánh nhìn chạm vào mắt của Masaomi khiến cậu bối rối và bất giác nuốt khan.

Một luồng ớn lạnh bất chợt bò dọc sống lưng tôi.

aba728cd-f78a-4a76-aeec-0baf773e5817.jpg

Lúc đó, Masaomi đứng khựng lại ngay giữa lối đi bộ.

Khung cảnh xung quanh như bị hút sạch màu sắc, chỉ còn hai người – cậu và Hibari – vẫn giữ được sắc độ riêng. Xe cộ lướt qua, chim bay trong trời xanh, tiếng người chuyện trò, hay cả cơn gió bất chợt lướt ngang... tất cả như bị đẩy lùi khỏi thế giới nhỏ chỉ có hai người họ. Chẳng rõ vì chân cậu bị một sức mạnh vô hình giữ lại, hay bản năng đang run rẩy, hay đơn thuần chỉ là… cậu bị hút hồn.

Biểu cảm của Hibari khi gọi cậu là “Người bảo hộ” – mang vẻ gì đó quá hoàn hảo, như thể được tạo ra từ khuôn đúc, và chính cái đẹp ấy lại khiến nó trở nên vô cảm, lạnh lẽo. Dẫu vậy, một khi ánh mắt họ đã giao nhau, cậu không thể nào ngoảnh đi được nữa. Như chiếc gai của đóa hồng đẹp đẽ, như chất độc của côn trùng sặc sỡ, như ma lực từ một người con gái đẹp... Có lẽ cậu chỉ đơn giản bị mê hoặc bởi vẻ đẹp đáng sợ ấy.

Hibari cũng dừng lại vài bước phía trước. Khoảng cách nhỏ giữa hai người, lại chính là khoảng cách trong tim họ.

“Để tớ kể cậu nghe nhé – về cái gọi là ‘điện sóng’ của tớ. Nếu cậu vẫn muốn ở cạnh tớ sau đó, thì ta chính thức hẹn hò cũng được. Còn nếu cậu thấy phiền rồi muốn dừng lại thì tớ cũng chẳng sao đâu. Một cô bạn gái mà có thể hoàn trả như mua hàng online – cậu thấy, nghe rất hợp với kiểu tư duy người tiêu dùng hiện đại đúng không? Nếu đã biết toà tháp Jenga sẽ sụp đổ, vậy thì chẳng phải đừng xây nó từ đầu sẽ hiệu quả hơn sao?”

Hibari cười – một nụ cười khó ưa như thể cô ấy đã biết trước mọi thứ rồi, kể cả kết thúc.

Chẳng thể cười nổi. Là một trò đùa tệ hại. Cậu đã nhiều lần muốn thú nhận rằng lời tỏ tình của mình chỉ là trò đùa. Không, thực ra… có khi cô ấy đã nhìn thấu từ đầu rồi cũng nên. Với nhan sắc này, ai mà biết được giới “soái ca” hay “mỹ nữ” nghĩ gì, sống sao. Nhưng nếu có người cư xử kỳ lạ rồi đi tỏ tình chỉ để lại kỷ niệm đời học sinh, cũng chẳng lạ gì…