Laritte không thương tiếc sờ mó gương mặt mình, như thể quyết tâm tìm kiếm bộ phận nào đó bị biến dạng.
"Mắt hả? Mũi? Miệng? Lông mày? Là cái gì chứ? ”
"…..Gì vậy?"
Chỉ sau khi anh nhận ra những gì cô đang cố nói, cơ thể anh trở lên lạnh lẽo.
"Đợi đã. Có ai đã nói điều đó với em không? ”
"Hắn ta……"
"Hắn ta mắng mỏ em như vậy sao?"
"Sao ạ?"
Giọng anh lớn dần cùng từng câu hỏi.
“Có người nào trở nên xấu xí chỉ sau một đêm không hả? Em không nghĩ nó thật vô lí à.”
Nắm lấy cánh tay cô, anh kéo cô về phía mình.
"Ngay cả khi nếu có vậy, thật không công bằng nếu trừng phạt một người vì vẻ ngoài của họ!"
Sau đó chân của Laritte trượt khỏi lan can khiến cơ thể của cô nghiêng ngay tức khắc. Bức tường cao đến mức khiến cô nổi da gà.
“Ha….!”
"Lari-"
Ian vội vàng nắm lấy cổ áo cô nhưng nó đã rách. Thật không may, nó không thể đủ để níu giữ một người.
Anh cúi người về phía trước, nắm chặt lấy eo Laritte, nó khiến họ ngã cùng nhau.
Laritte gần như tắt thở.
Anh đang cố gắng tự làm tổn thương mình để cứu cô sao? Rồi cô ấy sẽ chết vì tội lỗi mất thôi.
Nhưng điều đó không thành vấn đề với Ian.
Hôm nay, năm 621, người dân Iassa có xu hướng dễ dàng nghĩ đến từ 'Kiếm sư'. Rất nhiều người nói rằng họ bị nguyền rủa. Họ thậm chí còn nghĩ việc ù tai đáng sợ giống như một vụ 'giết người', đấy là một dấu hiệu đầy cảnh giác và sợ hãi đến từ một kiếm sư, nhưng họ cũng chỉ giống như bất kỳ người bình thường khác mà thôi.
'Ồ……'
Hướng mũi đôi giày về phía trước, Ian xoay nửa người trên không trung dọc theo bức tường, khiến họ thay đổi vị trí.
Bây giờ, thứ đang tiếp xúc mặt đất là lưng của Ian.
"Hừ."
Anh nhẹ nhàng ngã xuống đất và Laritte trong tay.
Như đang nhảy một điệu Vanxo, anh nhẹ nhàng đứng dậy trên mặt đất.
Lúc này, anh đứng lên và ôm Laritte.
“Thực sự thì….. Em không tin tưởng vị hôn phu của mình ư?”
Cô thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi vòng tay anh. Rất nhanh thì cô lại cắn vào môi mình.
"Em biết."
"Em lại đang nói điều vô nghĩa sao?"
"Không! Không phải vậy."
Cô cởi áo khoác trả lại Ian.
Cô ấy biết. Đó không phải là lỗi của cô ấy vì có người đổ lên khuôn mặt .
Tuy nhiên, nếu ai đó tự trách mình như vậy, họ sẽ phản bội chính trái tim mình mất.
“Không có cách nào khác để giải tỏa cảm xúc phẫn nộ của em ngay cả khi em tức giận với bá tước. Anh biết đấy, nếu có một chuỗi thức ăn trong loài người, thì em sẽ chỉ ở cuối chuỗi mà thôi."
Tốt hơn hết là cứ nghĩ rằng…… đấy là lỗi của cô ấy, cô cũng sẽ không quan tâm đến khuôn mặt của mình.
Chỉ sau khi Ian nói ra sự thật, Laritte mới có thể chấp nhận.
À thật ra đó không phải lỗi của cô ấy.
"Ian."
Cô gọi anh, tiến lên một bước.
"…..Ừ."
Ian nhẹ nhàng đáp lại.
"Ian."
"Ừ, gì thế?"
Anh bắt đầu đi theo cô.
"Ian."
“… .. Gì vậy, Laritte?”
Đó là phản ứng mà cô ấy muốn.
Có người gọi tên mình.
"Không. Không có gì."
Cô cực kỳ ghét cái tên của mình.
Mỗi người đều có một kỷ niệm để lưu giữ ngay sau khi họ được sinh ra.
Kí ức đã chìm vào quên lãng và không thể nhớ lại được nữa.
Laritte cũng vậy.
Đây là những gì lần đầu tiên cô nghe, điều mà cô suýt đã quên .
"Cuộc sống đã kết thúc rồi. Làm sao tôi có thể sống sót cùng với một đứa trẻ ở Iassa chứ?”
“Cô gì ơi, đừng làm vậy. Giữ nó lại đi. Nó giống cô mà…… ”
"Bỏ nó ra khỏi người tôi!"
“Tôi biết thật khó để chấp nhận, nhưng ít nhất cô nên đặt tên cho đứa nhỏ này. Cô không nghĩ được gì sao?"
Đó là cách mẹ cô ấy đặt cái tên ‘Laritte’.
Một vị thần và một thiên thần nhỏ bé giống mẹ cô đã sinh ra một nữ thần thấp hèn, cô con gái hoang đã được đặt tên.
"Bữa ăn vẫn chưa được chuẩn bị sao?"
"Vâng, chúng ta hãy vào trong thôi."
Cô chưa bao giờ được gọi một cách trìu mến như thế trong đời.
Nhưng bây giờ, đã có người nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Ian."
Cô ấy dừng lại.
Cô liếc nhìn anh, người đi theo cô đúng như cô ấy dự đoán.
“….. Laritte?”
Lạ thay, cái tên đáng ghét đó lại có vẻ nhẹ nhàng và bình lặng đối với cô.
Đúng vậy, đó là những gì cô ấy muốn.
“Ta nghĩ, em có vẻ đã bị ốm. Em có bị sốt không?"
Anh chạm vào trán cô, chỉ để thấy làn da ấm áp của cô dưới lòng bàn tay chai sạn của anh.
“Nhiệt độ của em cũng bình thường….Bây giờ em cảm thấy thế nào? Ta có nên gọi bác sĩ không vậy?”
Laritte quyết định duy trì vẻ mặt.
Không phải vì sự soi mói của Rose, mà vì sự mạnh mẽ của Ian.
Bây giờ, cô cảm thấy như mình đang leo lên một cầu thang bằng đá.
“Em…. em không còn cảm thấy tồi tệ nữa.”
Vì bây giờ ít nhất đã có người để ý cô ấy. Cô cũng sẽ không run rẩy khi được gọi bằng cái tên đó.
Những thay đổi đó cho dù nhỏ nhưng cũng là đủ.
***
Trên chiếc bàn đủ dài cho hàng chục người ngồi ăn đặt một tấm vải trắng.
Trên mặt bàn có đủ loại món ăn phong phú .
"Người đầu bếp chắc chắn đã rất hăng say với công việc của mình."
Ian dùng nét mặt mệt mỏi nhìn lướt qua những món ăn lạ mắt .
Ava nở nụ cười, đáp lại từ bên cạnh Laritte.
"Thưa tiểu thư, chắc hẳn cô cũng đã đói một lúc rồi, vì vậy hãy thử món súp khoai tây này trước."
"Được, được."
“Tiếp theo, cái này… .. và sau đó, cái này… ..”
Laritte thậm chí còn chưa kịp nhai miếng đầu tiên, trong khi đps Ian lại tỏ ra khó chịu khi đống thức ăn cứ chất đầy trước mặt cô ấy.
“Bảo mẫu, cô ấy sẽ bị ngạt thở mất. Laritte không phải là một đứa trẻ cần được chăm sóc đâu.”
“……… .Ngài đang ngăn cản tôi sao? Tôi nhớ, khi ngài còn là một đứa trẻ, ngài đã từng là một kẻ hèn nhát khi luôn trốn dưới lớp vỏ bọc, và…”
"Dừng lại! Dừng lại được rồi!"
Ian luôn yếu thế trước Ava.
Ava cười vui vẻ, bà buộc tóc cho Laritte để cô ấy dễ ăn hơn.
Đối với Laritte, bầu không khí này xuất hiện như một khởi đầu mới.
Trong ngôi nhà của bá tước Brumayer, các người hầu thường cố gắng hết sức để không lọt khỏi tầm nhìn chủ nhân. Họ sẽ luôn cẩn trọng để không nói bất cứ điều gì có thể đụng chạm chủ nhân .
'Những lời phàn nàn của những người hầu thường nhắm vào tôi……'
Nhưng công quốc lại hoàn toàn khác. Ở đây có những người hầu sáng giá và một bảo mẫu, thậm chí đôi khi có thể bị coi là thô lỗ.
Ava và Ian nói chuyện cứ như một bà mẹ và một đứa trẻ.
Một mối quan hệ ‘hòa hợp’ hoàn toàn khác với mối quan hệ mẹ con mà Laritte đã trải qua.
"Haha."
Laritte cười khúc khích khi nhìn thấy hai người tranh cãi.
Ian hét lớn điều gì đó để đuổi Ava ra ngoài, nhưng sau đó lại vuốt cằm ngay, cảm thấy khó xử.
"Tại sao em lại cười chứ?"
"Em đã làm vậy sao?"
Trước khi anh có thể phản bác điều gò, cô đã bỏ thức ăn vào miệng với vẻ mặt vô tội.
Ian tiếp tục ăn mì.
Sẽ không có ai trên thế giới này có thể chế giễu anh ấy nếu đó không phải là Ava! Họ tiếp tục bữa ăn của mình, trong khi đó Ian dường như đã nghĩ ra điều gì đó, anh đặt đồ ăn xuống.
“Laritte. Em không tò mò con mèo trong biệt thự đang làm gì sao?"
"Lavingenis von Alexandria Anges ư?"
Anh nhìn cô chằm chằm một cách kỳ lạ.
Đó hẳn là ý kiến của Laritte khi gọi con mèo như vậy, nhưng thật là một cái tên lạ.
“Đúng vậy là Butterfly. Ta đã nghĩ đến việc đưa nó đến công quốc.”
Ngay lập tức khuôn mặt của Laritte rạng rỡ, đến mức đủ để người khác dễ dàng nhận thấy. Khóe miệng anh cũng nhếch lên khi nhìn thấy nét mặt của cô.
"Thực ra, ta đã gửi một số người."
"Em nghĩ là mình cũng không có ý kiến gì hết á."
Theo Ian nghĩ, Butter rất đặc biệt đối với Laritte.
Một loài động vật mà cô đã chọn, nó thể hiện tình cảm và cô đã đặt cho nó tên bướm.
Sau đó, cả hai nói về rất nhiều thứ.
Nhưng anh ấy chưa bao giờ hỏi cô ấy đã trải qua những gì khi ở biệt thự bá tước.
Sẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa để hỏi.
Laritte cũng không nói gì.