Cỗ xe có ngưỡng cửa cao do bánh xe siêu lớn của nó.
"Thứ lỗi cho ta."
Sau khi định thần lại, anh cẩn thận bế Laritte lên xe ngựa.
Cảm giác như anh đang nâng một chiếc lông vũ.
Anh đi theo sau cô và khi bước vào, rèm cửa của cỗ xe khẽ rung lên.
Xe ngựa khởi hành đến phố Xưa, một trong số những phố thương mại trong công quốc.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
“Thành Phố Xưa, đặc biệt là Nicholas Boutique.”
Ian quyết tâm làm cho Laritte trông lộng lẫy và đẹp hơn cả Rose.
Nhưng Rose đã mặc một chiếc váy của Yeokrin.
Dĩ nhiên anh ấy có thể lấy nó đi, nhưng vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
Bởi vì có một cách thanh lịch và tốt đẹp hơn để tận dụng nó bây giờ.
Làm mất thanh danh của Rose mà không cần lấy lại nó.
Chỉ có một nơi trên đời này có thể tạo ra một chiếc váy để đánh bại một chiếc váy ấy.
Chiếc xe ngựa dừng lại trên phố.
Laritte nắm tay Ian đi xuống.
Cũng có nơi bán các mặt hàng khác như trái cây và thịt. Họ càng đi sâu vào phố, thì càng yên bình hơn.
Hai người nắm tay nhau băng qua cây cầu hình bán nguyệt màu xám phía trên dòng suối nhỏ, một làn gió xuân mát mẻ phả vào họ.
Cảm giác như đang đi dạo vậy.
"Ở đây rồi."
Ở cuối cây cầu là một cửa hàng nhỏ rất cổ kính.
Bên trên là một tấm bảng có khắc tên ‘Nicholas Boutique’.
Họ mở cửa đi vào trong. Những bông hoa hướng dương tỏa ra mùi hương nồng nàn.
Một người đàn ông mặc vest nghe thấy được âm thanh của chiếc chuông cửa.
“Chào mừng, công tước và công nương.”
"Tốt lắm….."
“Tôi là người thiết kế ở nơi này, Nicholas. Tôi đã chờ ngài lâu rồi."
Tóc của người đàn ông này trông ngắn hơn Ian, nhưng anh ta rất cao.
Anh ta đeo một chiếc kính một tròng ở mắt phải, và đeo vào găng tay trắng.
Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai thuộc điển hình phái cổ điển và trung tính.
“Đã lâu không gặp thưa công tước. Tôi đã thiết kế một bộ y phục phù hợp với ngài. Ngài có muốn tôi cho ngài xem bản phác thảo không? Nếu không thì nó cũng tốt vậy thôi."
Ian nhún vai trước giọng điệu của anh ta.
Đây là cuộc gặp đầu tiên của họ sau khi hành vi phản quốc của Ian được chứng minh là sai sự thật.
Nhưng sự khó xử đó đã sớm biến mất.
Nhà thiết kế Nicholas là một người rất nổi tiếng.
Đây là thương hiệu cửa hàng đã cung cấp quần áo cho hoàng gia Mironoa.
Mặc dù có rất nhiều chi nhánh trên khắp thế giới, nhưng cửa hàng chính nơi Nicholas làm chủ là một cửa hàng nhỏ này.
Anh ta hiểu biết về trang phục đến nỗi được gọi là vua của các cửa hàng, nhưng anh ta không may trang phục chỉ cho bất kỳ ai với loại vải mà họ cung cấp dù cho số tiền có lớn cỡ nào.
Đây là lý do tại sao rất khó để tìm thấy một chiếc váy do Nicholas thiết kế, nó thường là lựa chọn ưu tiên của nhiều cặp tình nhân trẻ, mặc dù anh ấy là chủ cửa hàng trang phục.
“Nhân tiện, công nương rất khác so với những gì tôi tưởng tượng… ..”
“Đúng vậy, như ta đã nói với ngươi, hôm nay chúng ta đến đây để đặt may váy cho công nương của ta. Ngươi nghĩ thứ gì sẽ phù hợp nhất với cô ấy?”
Ian tự tin về việc Laritte là khách hàng tốt nhất cho thiết kế của Nicholas.
Laritte là một phụ nữ rất xinh đẹp mặc dù cô ấy có một thân hình mảnh mai.
Đôi mắt sắc bén của nhà thiết kế Nicholas đã chuyên nghiệp đánh giá vóc dáng của Laritte từ đầu đến chân.
“Hừm ……”
Anh đi quanh cô một vòng, mơ hồ thốt ra những câu cảm thán.
Trên thực tế, trái ngược với vẻ mặt thẫn thờ của Nicholas thì anh ta trông rất hài lòng.
Anh chưa từng thấy thứ gì trang nhã hơn chiếc váy do chính mình thiết kế.
Áo dài luôn nâng cao phẩm giá con người, nhưng chúng chưa bao giờ tăng giá trị khi người ta khoác lên người.
Nhưng!
"Bây giờ tôi có thể làm công việc tốt nhất của mình mọi lúc!"
Điều đó đánh vào tâm trí Nicholas.
Không ai có thể nhận ra, nhưng từ lúc nhìn thấy Laritte, tim anh đã đập loạn nhịp.
Mái tóc bạch kim lấp lánh, những đường nét rõ ràng và vẻ mặt điềm tĩnh của cô đã lọt vào mắt anh.
Anh đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi, nhưng cô là người đầu tiên khiến anh có cảm giác lạ lùng như vậy .
Anh nghĩ trong giây lát rằng một chiếc váy sẽ tỏa sáng hơn nếu nữ tước mặc nó.
Thật lòng cảm ơn công nương.
Nhanh chóng lấy số đo của cô, anh nói với trợ lý đứng bên cạnh.
"Xin lỗi. Tôi chỉ có một nguồn cảm hứng bây giờ thôi.”
Anh tiến một bước về phía máy của mình, nhưng người trợ lý nhanh chóng ngăn anh lại.
"Hử? Xin thứ lỗi? Nhưng thưa ngài. Công tước đang đứng ngay đó đấy.”
“Đừng cản tôi. Aaaah. ”
Sau đó, anh ta biến mất vào bên trong căn phòng với tốc độ ánh sáng.
Chỉ có người trợ lý sợ hãi quay lại trước khi nhận thấy Laritte.
“À, ối. Tôi làm gì thế này? Xin hãy tha thứ cho anh ấy thưa công nương. Ông chủ của tôi thường không lịch sự… .. nhưng tôi nghĩ đó là do anh ấy có điều gì khúc mắc. Và tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này trong nhiều năm, hay thậm chí có thể tính bằng thập kỉ.”
Thay vào đó, Ian lắc đầu.
Anh sẽ không thể hiện nó, nhưng anh cũng hài lòng.
“Ta hiểu được sự chân thành của anh ta. Khi nào thì chiếc váy sẽ hoàn thành thế? ”
“Trang phục của Watteau mất từ hai đến ba tuần, chiếc váy dài và đồ trang sức phải mất một tháng. Tôi không biết ngài đặt may chiếc váy nào, thưa ngài, nhưng….. thường mất rất nhiều thời gian để mua chất liệu. ”
"Điều gì sẽ xảy ra nếu ta ban hành luật ưu tiên phương tiện đi lại một tháng trong nghị định của công quốc?"
Không còn bao lâu nữa là đến bữa tiệc mà Rose sẽ tham dự.
“Tầm một tuần, thưa ngài.”
Vì sư phụ của anh ta là một thiên tài, dễ dàng hơn rất nhiều nếu chất liệu được cung cấp đúng thời điểm.
Ian hài lòng gật đầu.
Có lẽ Nicholes sẽ có thể chỉ ra tác phẩm thủ công của ‘người cướp váy, Rose”
Hơn nữa, đó sẽ là cách hoàn hảo để ghi dấu lại sự hiện diện của Laritte với xã hội .
"Ta muốn xem những chiếc váy khác ở đây."
Ngoài quần áo đặt may, anh có thể mua số quần áo được may sẵn tại đây.
Chúng là tác phẩm của trợ lý được tạo ra dưới sự chỉ dẫn của Nicholas.
Nhưng những chiếc váy đó cũng có giá trị riêng.
“Ngài có muốn thiết kế độc quyền nào không, thưa ngài? Ngay cả khi ngài không nghĩ đến một thiết kế nào, ngài cũng có thể chọn bao nhiêu tùy thích.”
“Quần áo của công nương chà ta vẫn chưa đủ. Ta không thể để nàng ấy ra ngoài chỉ với một chiếc váy. Vì vậy, hãy cho ta xem hết những chiếc váy có thể mặc đi tiệc và mặc hàng ngày đi.”
Anh ấy cũng yêu cầu một chiếc váy có thể mặc hàng ngày, đó là lẽ đương nhiên.
Anh chỉ nhìn thấy cô trong bộ quần áo đơn giản trong dinh thự và công quốc của anh.
Cho đến lúc đó, Laritte vẫn chưa thể thích nghi với phong cách quý tộc.
"Ian."
“Sao thế, Laritte. Chuyện gì vậy?"
“Em không cần nhiều bộ váy như thế. Chúng trông rất đắt mà?"
Giống như loài chim nhổ lông để tạo ra hình dáng thuần khiết, tầng lớp quý tộc thì lại khoe sắc trong bộ trang phục của họ.
Chất lượng quần áo của một người gián tiếp cho thấy sự giàu có của gia đình.
Vậy công nương của Reinhardt cần trang phục ở cấp độ nào chứ?
Laritte nắm lấy tay áo của Ian. Sẽ không đủ tiền ngay cả khi họ bán hết đồ đạc trong dinh thự đâu.
“Một chiếc váy là đủ. Dù sao thì em cũng không thích chốn đông người đâu.’’
Ian không muốn cô phản ứng như thế.
Một tiếng thở dài nói lên cảm xúc của anh .
“Haaaiz… ..”
“Ian? Hãy nhanh nói với anh ấy rằng không cần đem những chiếc váy lên đâu đi."
Ian gọi lại cho anh ta.
"Đợi tí nào."
"Được rồi. Công tước.”
Tuy nhiên, điều đó không thoả mãn mong muốn của Laritte.
Thay vào đó, một câu nói gây sốc thốt ra từ miệng anh.
"Ta sẽ lấy mười bộ váy đắt nhất phù hợp với nàng ấy, vì vậy hãy điền vào phiếu thu đi."
"Ian!"
Người hầu sẽ trả tiền cho anh ấy, Laritte lo lắng nắm lấy tay anh.
Khi người hầu không thể chi trả, trợ lí cũng bối rối.
"Laritte, em có thể trả sau."
Ian bước vào, ôm Larite trong tay trước khi ra hiệu cho người hầu hoàn tất việc thanh toán.
"Nhưng nó thực sự rất đắt tiền."
"Nếu em chia đôi tài sản của công quốc, nó sẽ còn nhiều hơn thế nữa."
Laritte cũng có lý do để trở nên nhạy cảm theo cách riêng của cô ấy.
Rose đã lấy đi chiếc váy quý giá của mẹ anh.
Cô ấy có thể bồi thường tài sản của công tước bằng cách nào chứ? Bằng cách mua một chiếc váy cho riêng mình!
Những suy nghĩ thầm kín nhất của cô ấy bộc phát ra bên ngoài. Cô thầm cảm ơn sự ấm áp của Ian mà cô ấy cảm nhận xung quanh mình.
“Em thậm chí không thể giữ chiếc váy của cố nữ tước trước đây an toàn. Em chắc rằng anh đã biết. Cho đến nay mà em vẫn giữ im lặng …… nhưng em cũng sẽ không quên rằng mình đã phạm phải một tội rất lớn đâu.”
“Em đang lo lắng vì điều đó sao? Haaiz.”
Anh tiếp tục sau một tiếng thở dài.
"Em biết không? Chiếc váy của mẫu thân, ta có thể lấy lại bất cứ lúc nào. ="
"Sao cơ?"
“Thông qua tòa án, bằng vũ lực, hoặc bằng cách nộp phạt… ..”
Giọng nói ngọt ngào của anh vang lên bên tai cô.
“Ta không làm điều đó vì ta không muốn họ thoát tội dễ dàng như vậy, Laritte à.”