"Laritte, em không muốn tham dự bữa tiệc sao?"
Bây giờ Rose đang tung tin đồn, Ian phải nói rõ vị trí chính thức của Laritte càng sớm càng tốt.
Sẽ không gì hiệu quả bằng việc lan tỏa ra cộng đồng.
Ian nhận được một lời mời.
“Ta sẽ cho mọi người thấy rằng em là công nương duy nhất của ta. Kể cả em, hay những người vẫn không tin vào điều đó.”
Trước hết, trang phục và đồ trang sức là cần thiết.
Và anh phải thu thập một số thứ giá trị có thể khiến Rose sôi máu.
***
《Hai ngày nữa ta sẽ chuẩn bị cho sự kiện nên hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.
Ta sẽ không quên ngày để có được em vào lần này đâu. 》
Ian tự giam mình trong thư phòng, để lại những lời nói đó cho cô. Anh ấy phải sắp xếp thời gian để có thể tham dự bữa tiệc.
Laritte phải ở một mình vài ngày nữa.
Nhưng bây giờ, cô không lo lắng.
Bây giờ cô ấy đã cảm thấy thoải mái khi chấp nhận tình yêu thương mà những người hầu bộ lộ ra.
Cô có thể sinh con.
Cô sẽ không phải chiến đấu sự ghen ghét với một tình nhân.
Dưới thời công quốc Ian Reinhardt, niềm tin rằng nữ tước sẽ chỉ là mình đã được thiết lập trong tâm trí cô.
***
Hai ngày sau, trong phòng ngủ của Laritte.
Ánh nắng chiếu tới giường và rọi vào đôi mi đang khép chặt của cô.
Con mèo trắng đã ở trên giường.
Nhờ nó, Laritte đã chìm vào một giấc ngủ sâu.
Cô ấy gọi với một giọng ngái ngủ.
"Butterfly……,"
"Meo."
“…… Lavingenis von Alexandria Anges.”
Thế nhưng, cô thích gọi con mèo bằng một cái tên dài như vậy.
Nơi ở của Butterfly bây giờ là phòng của Laritte.
Con mèo có thể tự do lang thang ra vào dinh thự, nhưng nó sẽ quay trở lại phòng bất cứ khi nào nó cảm thấy buồn ngủ.
Laritte ngồi dậy, để mái tóc lòa xòa xõa ngang mặt.
Cô đưa tay về phía con mèo, nhưng nó đã leo xuống giường với một tiếng kêu thảm thiết.
Khi Laritte đã quen với phản ứng này, cô ngáp trước khi hỏi con mèo xem nó có ngủ ngon không.
"Khi nào mi mới để ta chạm vào mi được?"
"Meooow."
"Được rồi, được rồi, ta phải dậy ngay bây giờ."
Căn phòng của cô tuy nhỏ nhưng lại nhận được lượng lớn ánh sáng mặt trời.
Có lẽ đó là lý do tại sao nó thường yên tĩnh và sau đó ồn ào trong vòng vài phút thoáng qua.
"Ta đang vào!"
"Làm gì có một quý tộc xông vào cửa như thế này vào buổi sáng chứ ạ?"
"Laritte có phải là người lạ không hả, Nanny?"
"Sao cũng được! Ngài đã mang bác sĩ đi đâu rồi? Alice, giữ lấy công tước đi!”
"Từ bao giờ ngươi lại ngăn cản chủ nhân của mình như thế này hả?"
Ian và Ava đang càu nhàu bên ngoài cửa .
Laritte vẫn chưa rời giường, cô chớp mắt bối rối.
Ava hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng qua khe cửa.
"Thưa cô, cô đã tỉnh chưa ạ?"
"Ta tỉnh rồi."
"Vậy thì xin cho tôi một chút thời gian."
Cánh cửa hé mở một chút, để bà lão vào trước khi nó kịp đóng sập lại ngay.
Ngoài cửa, Laritte nhìn thấy thấp thoáng một người da ngăm đen.
Đó là Ian.
"Chào buổi sáng thưa cô. Tối qua thế nào ạ? Nó cũng không quá lạnh nhỉ? Tôi rất quan tâm nhiệt độ ở đây.”
"Đúng vậy……"
“Công tước đột nhiên từ đâu xuất hiện đấy! Để tôi giúp cô rửa mặt trước khi công tước bước vào. Hay là để tôi bảo ngài ấy đi? "
“…… .Không, ngươi không cần phải làm vậy đâu.”
Ava tròn mắt trước lời nói của Laritte, giống như việc cô chưa thấy ai đẹp bằng mình.
Laritte cảm thấy nặng nề, nhưng cô ấy không cảm thấy tồi tệ cho lắm.
Vào lúc Ava đang lau khô mặt cho Laritte bằng khăn ẩm, Ian xông vào đẩy hai cô hầu gái sang một bên.
"Laritte!"
Ava hét lớn sau lưng anh ta .
"Công tước!"
Phong thái của bà ấy đủ mạnh mẽ để thách thức kiếm sư.
Ian vô tư bước vào phòng.
“Người đang phản ứng thái quá đó. Chuyện gì xảy ra với người vậy?"
“Làm gì có ai muốn chào người khác vào buổi sáng sớm khi chưa rời cả giường chứ? Thật là quá đáng mà!”
“Dĩ nhiên là rất nhiều vì ta đã thức cả đêm để làm việc. Và cả Laritte nữa …… ”
Ian đưa mắt sang Laritte, cô đang ngồi trên giường với vẻ mặt vô cảm.
Mái tóc bù xù, khuôn mặt có phần tươi tắn, đôi môi căng mọng và đôi mắt xanh biếc khép hờ, cô lặng lẽ nhìn anh.
Chiếc váy ngủ mượt mà quyến rũ cùng với dáng vẻ khác biệt của cô.
Ian do dự và khuôn mặt đanh lại giống như anh làm vỡ phải thứ gì đó.
“Cô ấy ……”
Cô ấy là gì?
Đầu cô nghiêng sang một bên với một câu hỏi không thành lời.
Anh nuốt nước bọt, quay đầu đi chỗ khác.
Lời nói đe dọa bật ra từ miệng anh ấy, nhưng nó không phải là một từ hay.
Theo một cách nào đó, anh ấy đã cố gắng kìm lại.
“……… .Cô ấy không khó tính như một bảo mẫu đã ngoài sáu mươi đâu.”
Ava đang yên lặng lắng nghe liền khịt mũi.
Bà ấy biết anh sẽ nói gì.
Thay vì trêu chọc anh, bà quay lại để mặc họ.
Laritte nói với giọng khàn khàn khi nhìn theo bóng lưng của Ava, trong giây lát đã biến mất luôn sau cánh cửa.
"Lâu rồi không gặp."
"Em sẽ không nổi loạn nữa, phải không?"
“Em chưa bao giờ tức giận… ..”
Giọng cô ấy nhỏ dần.
Cô ấy chưa bao giờ như vậy trước đây.
“Ta không quên gặp em hôm nay. Hãy đi xem chiếc váy cho nữ tước của ta nào."
Có rất nhiều cửa hàng nổi tiếng ở thị trấn công quốc.
Dù đi bất cứ đâu, anh cũng sẽ có được chiếc váy đẹp nhất cho cô.
“Chúng ta có thể gọi người buôn bán đồ trang sức và phụ trang đến đây. Giờ thì cùng xem một vòng trong một cửa hàng quần áo đi."
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Laritte ra ngoài.
Ian đã dậy sớm và đã mặc quần áo, nhưng Laritta vẫn mặc váy ngủ, đầu tóc thì bù xù.
Hai cô hầu gái Alice và Irene, đẩy Ian ra khỏi phòng.
Sau đó họ bắt đầu chuẩn bị cho cô ấy.
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, cô sợ hãi khi thấy một chồng váy nằm trên giường của mình.
Hai cô gái sinh đôi liên tục thử quần áo trên người cô ấy, tất cả chỉ để chuẩn bị cho chuyến đi chơi.
"Ta không thể ra ngoài trong trang phục thường ngày của mình sao?"
Cô lặng lẽ đưa ra quan điểm của mình, nhưng Alice lắc đầu kiên quyết.
“Cuối cùng thì công nương cũng đi ra ngoài. Tôi không thể để cô đi như thế này được!"
“Chúa ơi, Alice. Đây có phải là tất cả quần áo không thế? Ngươi đã lấy tất cả những thứ đó ra khỏi tủ, phải không vậy?"
"Dĩ nhiên rồi! Thưa công nương, hôm nay cô có thể mua sắm nhiều như cô muốn! Người ta hay chỉ mùa xuân là mùa mua sắm mà.”
Irene bối rối quay sang Alice, như thể chất vấn ‘ai đã nói vậy thế?’
Alice nhún vai sau khi suy ngẫm một lúc. "Chẳng phải em vừa nói sao?"
Quần áo và phụ kiện sặc sỡ được treo trước mặt Laritte.
Tưởng chừng vài thập kỷ sau, cả hai mới buông tha Laritte khỏi tay của họ và nhẹ nhàng đẩy cô ra trước gương.
"Công nướng thấy nó như thế nào?"
Vì Ian đang đợi bên ngoài, họ không muốn trì hoãn thêm nữa.
Đôi mắt họ đầy tiếc nuối trong hình ảnh phản chiếu, nhưng Laritte thì ngạc nhiên.
Laritte lúng túng chạm vào tấm màn trắng buông xuống trước mắt mình.
Trong đế chế Iassa, những chiếc mũ có mạng che mặt được coi là xa xỉ.
Một người phụ nữ đeo mạng che mặt bên ngoài. Cứ mười phụ nữ thì sẽ có một người mặc chúng để chứng tỏ rằng họ thuộc tầng lớp quý tộc cao hơn.
“…… Thật sang trọng.”
Alice cười rạng rỡ, nhắm mắt mãn nguyện.
“Chúng ta không thể phớt lờ ánh sáng mặt trời vì nó là mùa xuân. Làn da của công nương cũng thật đẹp đấy ạ.”
"Em rất ấm áp đấy Alice."
Đó thực sự là thời gian để đi ra ngoài.
Một chiếc xe ngựa đang đợi khi hai cô hầu gái dẫn Laritte đến cổng trước.
Ian đang nhìn về phía trước, chợt quay đầu lại khi anh cảm thấy cô đến.
Đôi mắt bất ngờ nhìn vào cô, miệng anh mấp máy không thốt thành lời được.