Sự hồi phục của Phá Điejt Vương Ira Takuto, cùng chiến lược quốc gia mới do chính ngài đề ra.
Kế hoạch cải tổ đại quy mô toàn thể Mynoghra được thực hiện bằng lượng vàng khổng lồ thu về từ Ma Vương Quân Brave Questers đã nhanh chóng được triển khai sau khi được rà soát kỹ lưỡng.
Nơi được chọn để bắt đầu chính là Đại Chú Giới.
Do Takuto đang tạm thời chuyển giao quyền lãnh đạo cho Atou, nên quyền năng trong hệ thống Eternal Nations hiện đang bị hạn chế một phần.
Nghĩa là Atou phải đích thân đến nơi để đưa ra mệnh lệnh sản xuất và xây dựng, thành ra việc triển khai thi công tại Dragontan trong ngày một ngày hai là điều không thể.
Tuy nhiên, ở Đại Chú Giới, căn cứ chính của Mynoghra thì lại khác.
Nơi đây có thể lập tức sử dụng lệnh Sản Xuất Khẩn Cấp, hoàn thành công trình ngay tức thì.
Không có lý do gì để trì hoãn, kế hoạch do Takuto đưa ra nhanh chóng được thực hiện, và chỉ trong vòng vài ngày, diện mạo thành phố đã thay đổi một cách ngoạn mục.
◇◇◇
Lượng ma lực được tích trữ trong lãnh thổ Mynoghra vốn dĩ vô hình nay đã đặc quánh đến mức có thể nhìn thấy rõ trong điều kiện đặc biệt của Sản Xuất Khẩn Cấp.
Luồng khí tím sẫm đặc sệt, dày đặc đến mức khiến người ta khó thở, đang thẩm thấu vào lòng đất theo đúng chỉ thị của Atou.
Ngay lập tức, mặt đất vốn chỉ là vùng đất bị nguyền rủa bắt đầu biến đổi.
Cảnh tượng diễn ra trông chẳng khác nào có những người khổng lồ vô hình đang thi công với tốc độ kinh hoàng, dựng nên công trình như thể chỉ là trò trẻ con.
Vài chục phút, hay cùng lắm chỉ khoảng một tiếng sau đó.
Công trình theo kế hoạch của ngày hôm nay đã hiện hình trên mặt đất, đúng y như dự kiến.
“Phù... Vậy là xong rồi nhỉ.”
“Vâng, đúng vậy. Hôm trước ta đã hoàn tất công trình vườn thú dị hình, và hôm nay cũng đã hoàn thành phần còn lại. Như vậy, toàn bộ tiến độ tại Đại Chú Giới cũng đã kết thúc. Chúc mừng Atou-san đã hoàn thành tốt công việc.”
Atou sau khi hoàn tất những phần xây dựng còn sót lại bằng lệnh Sản Xuất Khẩn Cấp khẽ thở ra nhẹ nhõm rồi xác nhận lại kế hoạch với Emul.
Lệnh sản xuất mà Takuto vẫn thường thực hiện một cách dễ dàng, nhưng với Atou, người vốn không chuyên về lĩnh vực này thì đúng là chẳng thể nào nói là "không tốn sức".
“Dù nói là không để lại mệt mỏi thể chất rõ ràng, nhưng thực hiện liên tiếp nhiều công trình thế này cũng khá đuối đấy chứ. Dù sao cũng không thể than thở được!”
“Đúng vậy. Trong giai đoạn chuẩn bị này, chính vì Vua vẫn chưa hoàn toàn bình phục mà chúng ta lại để ngài phải bận tâm thêm rồi…”
“Dù đã bắt đầu đào tạo nhân lực, nhưng để thực hiện một dự án phát triển quy mô lớn như vậy thì rõ ràng chỉ mình chúng ta vẫn chưa đủ.”
Lệnh Sản Xuất Khẩn Cấp tuy tiện lợi, nhưng không hề đơn giản như bấm nút là xong như trong game.
Từ việc chọn đất xây dựng, san lấp mặt bằng, mở đường kết nối, cho đến việc chỉ định nhân sự, soạn thảo hướng dẫn vận hành... đủ loại công việc vụn vặt chất chồng lên nhau.
Dù một số công trình như chợ chẳng hạn, hệ thống sẽ tự tạo ra vài NPC dạng "Ngụy Nhân" để làm nhân viên ban đầu, nhưng phần còn lại vẫn phải do người chơi bổ sung.
Takuto từng than phiền không biết bao lần rằng, “khác game chỗ nào? Chính là ở cái mớ lặt vặt phiền phức này đấy.”
Atou vừa trải nghiệm thực tế, vừa gật gù tán đồng trong lòng, cảm thấy một sự đồng cảm không nói nên lời với Emul, đồng chí cùng khổ.
“Được rồi, giờ thì ta cùng kiểm tra tổng thể lại tình hình Đại Chú Giới đi. Giờ không dùng được năng lực chia sẻ tầm nhìn nữa nên kiểm tra bằng mắt thật rất quan trọng đấy.”
“Vâng! Thần cũng nghĩ vậy!”
Chặng hành trình gian khổ tuy ngắn ngủi nhưng đậm đặc nỗ lực này đã khép lại.
Giờ mới là lúc bắt đầu.
Hai người họ, người chỉ huy và người hỗ trợ sẽ tự mình đi khảo sát tình hình vận hành của các công trình mới, để xem thành phố do họ dày công xây dựng đã phát triển đến mức nào.
Không hề có trong lịch trình chính thức, nhưng cảm giác háo hức trào dâng vẫn lộ rõ trên gương mặt cả hai.
Bấy lâu nay toàn gặp chuyện rắc rối, chẳng được nghỉ ngơi gì.
Nhưng giờ Takuto đã tạm thời bình phục, nên một chuyến dạo quanh thành phố cũng không đến nỗi quá sức.
Mà thực ra, với vai trò điều hành quốc gia, việc nắm rõ tình hình hiện tại lại càng cần thiết.
“Trước hết thì, đến cung điện thôi! Phải tận mắt chứng kiến kiệt tác đó mới được!”
Takuto từng nói:
"Được thấy thành phố mình dày công xây dựng phát triển từng ngày, đó chính là niềm vui lớn nhất của dân chơi thể loại SLG.”
Atou cũng hoàn toàn đồng tình với điều đó.
Cảm giác mới mẻ lúc này khác hẳn với những gì cô từng trải qua trong game, khiến tim cô đập rộn ràng.
Cô cùng Emul thong thả rảo bước về phía vương cung, băng qua trung tâm thành phố.
Đường sá được lát gạch, bảng chỉ dẫn rõ ràng, những tiểu tiết ấy chứng minh rằng chất lượng đời sống ở Đại Chú Giới đang dần được cải thiện.
Đồ dùng sinh hoạt từ Dragontan chuyển đến cũng rất phong phú, dân chúng ăn mặc ngày càng tươm tất hơn.
Nhà ở mọc lên khắp nơi, trước đây toàn là dạng tối thiểu hoặc ký túc xá tạm thời, còn giờ thì nhà riêng khang trang xuất hiện khắp chốn.
Một số công trình còn do chính tay Atou sử dụng lệnh Sản Xuất Khẩn Cấp để dựng nên, bước đầu đã đáp ứng được nhu cầu nhà ở của người dân.
Tuy cái vẻ ngoài u ám do đất bị nguyền rủa vẫn còn đó, nhưng nhịp sống nơi đây ngày một sôi động và đầy sức sống.
Nếu chỉ xét riêng về sức sống thôi, thì có lẽ không ai còn nhớ đến cái thời kỳ mà đây từng là nơi cư trú của tộc Dark Elf nữa.
Rồi trong lúc trò chuyện vui vẻ, tòa công trình khổng lồ đã hiện ra trước mắt họ.
Ngự giữa thành phố như đang thị uy cả một khu rừng cổ quái, chính là vương cung mới được mở rộng, biểu tượng mới của sự tiến hóa của Mynoghra.
“Dù nói gì đi nữa, việc vương cung của Mynoghra trở nên to lớn hơn hẳn chính là thay đổi lớn nhất trong thành phố! Ngoài ra, số lượng phòng cũng nhiều hơn trước! Và ngai vàng thì… thật là oách luôn đó ạ!”
Emul dang rộng hai tay như muốn khoe khoang hết cỡ, giọng cao hơn bình thường vài phần.
Dù Atou là người trực tiếp chỉ huy xây dựng công trình này, nhưng thấy vẻ hào hứng hệt như trẻ con của Emul, cô cũng bật cười nhẹ, gật đầu phụ họa đầy vui vẻ.
Thật lòng mà nói, thời gian gần đây cứ bận tối mắt tối mũi, họ cũng chẳng có dịp kiểm tra kỹ lại.
Nay được tận mắt nhìn thấy tòa vương cung mới, một cảm xúc dâng lên không tên lan tỏa trong lòng cô.
“Ừm. Tuyệt thật đấy. Nói thật, trước giờ cái gọi là 'vương cung’ ở đây chẳng khác gì tòa thị chính được nâng cấp, giờ thì cuối cùng cũng xứng đáng để gọi là chốn ở của đấng quân vương rồi.”
Vương cung của Mynoghra hay chính xác là Cung điện của Eternal Nations có thể được nâng cấp theo quy mô thành phố.
Hiện tại mới chỉ là cung điện cấp độ 2, vẫn thuộc dạng sơ kỳ.
Nhưng dù vậy, với Đại Chú Giới hiện tại, quy mô ấy cũng đã quá đủ.
Tòa cung điện này được thiết kế để phục vụ cho một thành phố có dân số từ vài nghìn đến 10.000.
Khác hẳn với trước đây, nay nó trở nên bề thế đến mức phải ngước nhìn mới thấy được toàn bộ.
Tất nhiên, bên trong cung điện giờ đây cũng được trang bị đầy đủ các phòng chức năng cần thiết cho việc điều hành quốc gia:
Từ khu dành cho cận vệ, phòng lưu trữ tài liệu, đến bếp ăn, đại sảnh yến tiệc, phòng thí nghiệm nhỏ, thư viện… đủ cả.
Cái nơi từng chỉ là phiên bản mở rộng của một tòa thị chính, giờ đây cuối cùng cũng đã mang đúng hình hài của một vương cung đích thực.
Chỉ có điều...
“Chỉ tiếc là... cung điện to vậy mà nhân lực lại thiếu trầm trọng…”
Emul nói đúng.
Việc thiếu nhân lực là vấn đề nan giải nhất hiện nay.
Mynoghra đang đối mặt với một trong những vấn đề cấp bách và khó khăn nhất đó là dân số.
Thời gian đúng là đang đứng về phía Mynoghra.
Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Dù Takuto có sáng kiến đến mấy, đã giải quyết được rất nhiều vấn đề về kỹ thuật và xây dựng, thì riêng chuyện tăng dân số vẫn cứ bế tắc.
Tổng dân số của Mynoghra, kể cả Dragontan, vẫn chưa đạt tới con số 10.000.
Dù biết rằng đây mới là giai đoạn phát triển sơ khai, nhưng với Atou, người từng kinh qua những siêu cường quốc đông đảo trong quá khứ thì con số đó đúng là khiến cô chẳng mấy hài lòng.
Dù vậy, nói là hoàn toàn không có cải thiện thì cũng không đúng.
“Chuyện đó thì để từ từ xử lý. Bọn ta đang dần thay thế lao động giản đơn bằng các Ngụy Nhân, nên cũng sẽ bù đắp được phần nào lực lượng nhân sự. Mà hơn hết, bạn bè của ngươi sắp tới rồi phải không?”
“Vâng!”
Nét mặt của Emul rạng rỡ hẳn lên.
Dạo gần đây do chiến sự với Thần Quang Quốc Renea và vụ triệu hồi Vittorio quá căng thẳng nên mọi người tạm quên mất, nhưng thực ra quá trình liên lạc và tiếp nhận đồng tộc tức các Dark Elf đã trốn thoát sang vùng đất khác vẫn đang âm thầm tiến hành.
Từ cố hương của Fawncaven, các thị trấn và thôn làng xung quanh, cho đến cả các quốc gia trung lập nằm ở tận hắc đại lục.
Thông qua năng lực gián điệp đặc biệt của tộc Dark Elf, tin tức được lan truyền với tốc độ ánh sáng.
Kết quả là rất nhiều người đã rời nơi lánh nạn, vội vã tìm đến Đại Chú Giới với hy vọng tìm thấy vùng đất bình yên.
Nỗi lo lắng về việc trở thành "chúng sinh của bóng tối" cũng nhờ vào lão Mortar và Gia, hai kẻ sùng bái Takuto đến độ thái quá mà gần như bị xóa sạch.
Nguyện vọng lâu nay của tộc Dark Elf là tìm lại một quê hương thật sự.
Và giờ đây, cuối cùng họ đã toại nguyện.
“Hiện chúng ta cũng đang tiếp tục xây thêm nhà ở để tiếp nhận người di cư Dark Elf. Chủ yếu là nhà ở tạm, thiết kế đơn giản nên cũng không quá tốn công. Dù vậy, số lượng cần vẫn khá lớn. Ban đầu theo kế hoạch thì lượng người đến sẽ rải rác từ từ, nhưng...”
“Việc đời thì mấy khi theo kế hoạch đâu. Takuto-sama cũng đã chỉ thị là nên chủ động đón dân càng nhiều càng tốt, đặc biệt là tộc Dark Elf thì chẳng có gì phải lo cả. Cứ thoải mái xây nhà đi, kể cả cho Ngụy Nhân nữa.”
“Vâng... Nhà cho các Ngụy Nhân thì thần vẫn chưa rõ lắm. Cảm quan sống của họ khác chúng ta quá, không biết kiểu nhà đó có thực sự ổn không nữa...”
“Ta cũng lo y như ngươi vậy.”
Vừa bước đi dọc theo lối nhỏ sau vương cung, Atou và Emul tiếp tục trò chuyện.
Mục tiêu tiếp theo là khu dân cư mới dành cho Ngụy Nhân vừa được xây dựng ngay bên dưới nơi cư trú trên cây của tộc Dark Elf.
Vừa đến nơi, hai người liền kiểm tra tình hình công trình.
Nhưng đập vào mắt họ... là một cảnh tượng chẳng mấy dễ chịu.
Những gò đất nhô cao lởm chởm trông như tổ kiến khổng lồ, trên đó rải rác vô số hố tròn méo mó, chẳng khác gì hang động của sinh vật kỳ quái.
Tuy đường kính vừa đủ để người chui lọt, nhưng với những ai sợ lỗ, chỉ cần nhìn thôi là đã rùng mình buồn nôn, thậm chí muốn ngất xỉu.
Không rõ là vì không muốn nhìn kỹ, hay đơn giản là thấy không cần thiết, cả Atou lẫn Emul chỉ khẽ vẫy tay đáp lại mấy Ngụy Nhân đang thò đầu ra khỏi hang vẫy gọi, rồi lẳng lặng rời khỏi khu vực đó.
Tộc dân chính gốc của Mynoghra là những Ngụy Nhân
Lối sống kỳ lạ của họ... có lẽ cần thêm thời gian mới dần chấp nhận được như điều bình thường.
“Bọn họ, thật ra ai cũng tốt bụng cả. Nhưng... có vẻ đôi khi không thể hiểu được họ đang nói gì nữa...”
“Chỉ được cái trả lời to, nhanh và rõ thôi... Cơ mà giờ chúng ta cũng có Tửu Trì Nhục Lâm rồi. Sắp tới số lượng bọn họ sẽ tăng lên, nên cũng phải học cách quen dần với tất cả thôi.”
Nói rồi Atou phóng tầm mắt về phía hồ rượu trước mặt.
Mùi cồn đậm đặc bốc lên nồng nặc, khiến đầu óc hơi quay cuồng, còn cơ thể thì cảm giác như đang âm ấm lan ra từ bên trong.
Đó là một trong những công trình mới, Tửu Trì Nhục Lâm, nơi ăn uống thỏa thích, ca hát tưng bừng, hưởng lạc không giới hạn.
Một hồ rượu vĩnh viễn không cạn, giữa đó mọc lên hàng loạt “cây thịt người” trông như rừng đước kỳ quái, lúc nào cũng sẵn sàng... “hái quả”.
Nơi đây đúng là cực kỳ dễ khiến luân lý sa đọa.
Nhưng đây là Mynoghra.
Đã có Brain Eater, sinh vật chuyên trị trật tự xã hội giám sát chặt chẽ trật tự và an ninh, nên hoàn toàn không có dấu hiệu xảy ra vấn đề nào cả.
Thêm vào đó, do tộc Dark Elf đều là những người từng trải qua hành trình gian khổ, họ có tính tự giác khá cao.
Dù không có giám sát, họ vẫn biết chừng mực khi hưởng thụ.
Vừa nghĩ vậy, Atou và Emul vừa cố xóa đi khỏi đầu cảnh tượng đám Ngụy Nhân đang bày tiệc nhậu nhẹt tưng bừng ở giữa hồ rượu, rồi lặng lẽ rảo bước sang công trình tiếp theo.
Ăn.
Mặc.
Ở.
Đời sống ở Đại Chú Giới đang ngày một phong phú hơn.
“…Cuối cùng cũng phải đến rồi nhỉ.”
“…Vâng, cuối cùng cũng đến thật rồi...”
Mục tiêu kiểm tra cuối cùng, nơi mà hai người vẫn cố tình quên đi chính là Vườn thú dị hình.
Đây là công trình lớn nhất tại Đại Chú Giới chỉ sau vương cung.
Nhưng đáng tiếc, công trình này đang gặp phải vài vấn đề không nhỏ.
Như cái tên gợi ý, vườn thú dị hình là nơi trưng bày vô số sinh vật kỳ dị thậm chí khó mà gọi là "động vật".
Nếu đủ can đảm và đủ mạnh, khách tham quan có thể tiếp xúc trực tiếp với chúng,một điểm nhấn đặc trưng khiến nơi đây trở thành địa điểm du lịch hàng đầu của Đại Chú Giới.
Tuy nhiên...
Hiện tại vườn thú này mang dáng dấp thảm hại như một dự án công cộng thất bại:
Vắng vẻ, lạnh lẽo, tiêu điều.
“Cái này... người thấy ổn không vậy, Atou-san? Ý thần là... về mặt doanh thu ấy.”
“Ờm... nói sao nhỉ. Dù sao cũng là dự án làm ra chỉ để tạo mấy con hàng lỗi, thì bị bỏ hoang cũng chẳng quá lạ...”
Trong lúc một nhân viên Ngụy Nhân mời mọc mua những món đồ gỗ điêu khắc không ai hiểu được là con gì, Atou vừa lơ đi vừa bước vào văn phòng, kiểm tra báo cáo vận hành của cơ sở.
Dĩ nhiên, kết quả tài chính là... lỗ.
Tuy nhiên, vì đây là công trình thuộc hệ thống Eternal Nations, nên dù chẳng ai ghé thăm, các chỉ số ma lực tích lũy vẫn ra dương.
Nói cách khác, doanh thu thực tế vẫn... lãi.
Một kiểu “gian lận” hợp pháp.
Dẫu vậy, tình trạng hiện tại vẫn khiến người ta không khỏi nhăn mặt.
Từ tận sâu trong khuôn viên vườn thú vang lên những tiếng gào rít kỳ quái không rõ là sinh vật gì nhưng chắc chắn Atou và Emul chẳng có ý định kiểm tra.
Thế nên, vườn thú dị hình vẫn tiếp tục vắng tanh như chim Cạn Khách.
Mà tiện nói luôn, ở Mynoghra, chim Cạn Khách là một sinh vật có thật, rất dị dạng, đang được trưng bày trong chính vườn thú này.
Nghe nói Mortar từng đến tận nơi xem thử rồi khuyên mọi người... tốt nhất đừng nhìn lâu.
“Chà, miễn là cơ sở vận hành bình thường là được rồi. Ta đi tiếp thôi.”
“Vâng... Tiếc là nơi này không hợp với gu của bọn mình chút nào.”
Miễn công trình vẫn hoạt động đúng chức năng, thì dù không ai ưa thích, cũng chẳng có vấn đề gì.
Nếu không hứng thú thì cứ bỏ qua là xong.
Kết quả là buổi thị sát qua loa nhất từ đầu giờ đến giờ kết thúc, hai người khéo léo từ chối món quà gỗ kỳ quặc mà Ngụy Nhân cứ nhét vào tay, rồi lặng lẽ rời khỏi đó.
………
……
…
Địa điểm chuyển sang văn phòng hành chính trung tâm của thành phố, nơi hai người hiện đang đứng.
Dù dân số chưa tăng nhiều, nhưng tòa nhà này vẫn chưa cần phải nâng cấp.
Quan trọng hơn, từ đây nằm giữa thành phố, ngay trên tán cây có thể quan sát được toàn cảnh Đại Chú Giới.
“Chà, đến tận đây rồi mới thấy... thành phố này giờ lớn thật đấy.”
Không chừng người xây dựng còn có tính đến yếu tố thẩm mỹ nữa cũng nên?
Từ vị trí quan sát nằm ngay cửa vào, hai người lặng lẽ phóng mắt xuống dưới, nơi những cánh rừng bị nguyền rủa trải dài ngút tầm mắt, chen lẫn giữa đó là các công trình lớn nhỏ rải rác khắp nơi.
Và trên hết, nổi bật nhất chính là tòa cung điện khổng lồ của Mynoghra, sừng sững như thể muốn kéo cả bầu trời sụp xuống mặt đất.
“Vâng. So với thuở ban đầu thì giờ đã mở rộng đáng kể rồi ạ. Dựa vào phạm vi của đám 『Sậy Sống』 và 『Cây Bắt Ruồi Khổng Lồ』 đang làm ranh giới bảo vệ thành phố, cũng có thể thấy diện tích đô thị đã nới ra kha khá.”
“Dù bên trong vẫn còn thưa thớt, nhưng ít nhất cũng đủ gọi là thành phố rồi ha.”
“Nếu chỉ xét riêng quy mô thì còn vượt mặt cả Dragontan nữa đó.”
Quả đúng như lời Emul, diện tích hiện tại của Đại Chú Giới đã vượt xa Dragontan.
Tuy nhiên, phần lớn diện tích ấy là đất đã được quy hoạch trước cho tương lai:
Nào là các khu trồng 『Cây Thịt Người』 và khu phục vụ nhu cầu giải trí như 『Tửu Trì Nhục Lâm』 vốn đóng vai trò hỗ trợ hậu cần cho quốc gia, nào là các cụm 『Sậy Sống』 mọc ven rìa đô thị, ẩn mình dưới tán rừng Đại Chú Giới.
Vốn là một khu rừng rậm rạp và nguy hiểm đến mức được đồn đại là “kẻ nào bước vào sẽ không bao giờ trở ra”, nơi đây giờ đã thực sự mang dáng vóc và chức năng của một đô thị trung tâm đúng nghĩa.
Với cung điện đồ sộ trấn giữ ở trung tâm, thật chẳng ngoa khi gọi nơi đây là thủ phủ của thế lực bóng tối.
Nhưng Atou hiểu rõ hơn ai hết dù oai phong đến mấy, dù trông có vẻ bền vững đến nhường nào, thành phố này cũng chỉ như tòa lâu đài xây trên cát, chỉ cần một quyết định sai lầm là có thể sụp đổ trong chớp mắt.
Đó là bài học cô đã thấm nhuần qua biết bao trận chiến.
(Đáng ra mình đã có thể đứng đây, tận hưởng khung cảnh này bằng một tâm trạng yên bình hơn cơ mà...)
Thế giới này vẫn còn đầy rẫy những hiểm họa rình rập.
Vì sao những thực thể vượt xa trí tuệ con người lại tranh đấu không ngừng tại nơi đây, đến giờ Atou vẫn chưa rõ.
Vì sao cô và Takuto lại bị cuốn vào thế giới này, cô cũng không có lời giải đáp.
(Đúng là… đời chẳng bao giờ diễn ra như mình mong muốn.)
Thế nhưng một khi ngọn lửa chiến tranh đã được châm ngòi, con đường duy nhất còn lại chỉ là chiến đấu đến cùng.
Vì thế... Atou sẽ cứ thế bước tiếp.
Cùng với người chủ mà cô tin tưởng và trung thành bằng cả trái tim.
“Rồi, vậy là cũng ngắm cảnh đã đời rồi nhỉ. Đến lúc quay về báo cáo cho Takuto-sama thôi. Từ giờ phải lo chuyện xây dựng ở Dragontan nữa... nghĩ đến việc phải nhìn mặt thằng đó là thấy mệt rồi, nhưng cũng đâu còn cách nào khác.”
“Vâng, Atou-san. Nhưng mà… Mynoghra mới chỉ bắt đầu thôi mà, đúng không ạ?”
“Đúng. Chúng ta vẫn còn phải khiến Mynoghra vĩ đại hơn nữa. Và để làm được điều đó, Emul, ngươi sẽ còn phải nỗ lực hơn nữa đấy nhé? Dĩ nhiên, ta cũng sẽ cố gắng gấp bội.”
“Vâng ạ! Tất nhiên rồi!”
Trước câu trả lời đầy khí thế, Atou mỉm cười hài lòng và gật đầu.
Rồi cô quay lại, nhìn lần cuối xuống khung cảnh dưới chân.
Chỉ cần ngắm nhìn thành phố đang không ngừng mở rộng như thế này, dường như mọi phiền não và những cơn đau đầu đang bủa vây quanh cô cũng có thể tạm gác lại một chút.