Một phát ngôn quá đỗi độc đoán từ anh hùng Vittorio.
Thậm chí có thể xem là lời tuyên chiến công khai với thể chế hiện tại.
Thế nhưng, Takuto vẫn điềm nhiên đáp lời, không hề dao động:
“Quả là một tuyên bố đáng tin cậy. Chỉ tiếc là… ngươi chưa hề xin phép ta chút nào.”
“Xin phép! Phê chuẩn! Chuẩn y! Những thủ tục đó rồi sẽ ngày càng rối rắm, thời gian thì cứ thế kéo dài đến vô tận! Nhưng màà~ có những lúc, chính phán đoán tại chỗ mới là ưu tiên hàng đầu đó nha! Nhất là khi nó liên quan trực tiếp đến thân thể của ngài và tương lai của quốc gia nữa kìa!”
Vittorio là người theo chủ nghĩa thực dụng và trọng kết quả.
Chỉ cần đạt được mục tiêu, thì mọi hành vi đều được cho phép.
Miễn sao kết quả cuối cùng là đúng, thì mọi vấn đề trong quá trình chỉ là sỏi đá ven đường, không đáng bận tâm.
Chính vì tư tưởng ấy, hắn mới xem xét việc loại bỏ đám Dark Elf, những kẻ đã thất bại trong việc bảo vệ vị Thần mà hắn tôn thờ, Ira Takuto.
Kẻ không hoàn thành trách nhiệm thì không có giá trị tồn tại.
...Dù sao thì, từ trước đến nay, trong mắt hắn cũng chỉ có Takuto là đáng giá mà thôi.
“Cách làm của ngươi cũng có lý. Phải công nhận tài chiêu mộ tín đồ của ngươi rất ấn tượng. Nhờ đó ta mới có thể sớm quay trở lại. Trong khi còn bao chuyện rối ren chưa giải quyết xong, việc ta vắng mặt lâu dài thực sự rất nguy hiểm. Xét trên phương diện đó, hành động tự quyết của ngươi hoàn toàn là một lựa chọn đúng đắn.”
Ban đầu, tình trạng hôn mê của Takuto được cho là sẽ kéo dài.
Ngay cả Atou hay các Dark Elf dù đã dốc hết sức vẫn không thể chữa trị hay tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể bất lực chờ thời gian trôi qua.
Thế nhưng, sau khi Vittorio được triệu hồi, mọi thứ liền chuyển biến chỉ trong thời gian ngắn.
Takuto hiểu rất rõ công lao đó, một thành tựu chẳng ai có thể phủ nhận.
“Vậy thì đâu còn vấn đề gì nữa, đúng không ạ~? Thần đây vẫn luôn mang lại kết quả! Vẫn luôn đóng góp! Giữa kẻ làm được việc và kẻ không làm được việc, thì niềm tin nên đặt ở đâu là quá rõ ràng còn gì!”
Giọng điệu có phần châm chọc, nhưng lần này các Dark Elf không ai phản ứng.
Chỉ có YonaYona thoáng rùng mình trước thái độ bất kính của Vittorio với Takuto, rồi kín đáo lườm hắn thật dữ.
Tất cả đều hiểu:
Hành xử thì đáng ghét thật, nhưng công trạng thì đúng là không thể phủ nhận.
Đúng là xứng danh “anh hùng”.
“——Mà, cái con nhỏ đần… à không, Atou-kun đáng kính kia hôm nay không có mặt. Ngài để cô ấy vắng mặt là có chủ ý gì chăng?”
Câu chuyện bất ngờ rẽ hướng.
Vittorio đã nói xong phần “tuyên ngôn” mang tính thách thức của mình.
Có lẽ hắn cảm thấy đã trút hết những gì muốn nói.
Hoặc đơn giản chỉ là nảy sinh một nghi vấn.
Hay… là một lời cảnh giác trá hình?
Vittorio chủ động nhắc đến Atou, người không có mặt tại đây.
“Lý do Atou không có mặt à? Câu hỏi này kỳ quặc đấy, Vittorio. Nếu cô ấy có mặt, ngươi sẽ khó xử lắm mà, phải không?”
Giữa Vittorio và Atou là mối quan hệ “không đội trời chung”.
Vittorio vốn chẳng xem ai là đặc biệt, nhưng riêng với “Nữ Anh Hùng Bùn Nhơ”, hắn lại tỏ ra căm ghét một cách phi lý.
Chính vì vậy, Takuto đã không gọi Atou đến buổi họp này.
Nếu để cả hai cùng có mặt, thể nào cũng nổ ra tranh cãi, Takuto dù có cố can thiệp thì buổi đối thoại vẫn sẽ bị ngắt quãng liên tục.
Tất cả những người có mặt ở đây, kể cả Vittorio, đều hiểu điều đó.
Và thật bất ngờ, hắn lại nở một nụ cười mãn nguyện.
“Phải, đúng là như vậy! Thần đây cực kỳ hài lòng với sự chu đáo đó! Bởi vì, mối quan hệ giữa thần và vị tiểu thư kia vô cùng… vô cùng tệ! Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta có mặt!”
“Vậy thì ổn rồi. Không vấn đề gì.”
Cuộc trò chuyện giữa anh hùng "xúi giục” và "Phá Diệt Vương" cứ như một cuộc tranh luận hỗn loạn.
Chủ đề thì nhảy tới nhảy lui.
Giống như hai triết gia say xỉn, vừa lôi các học thuyết cao siêu ra so đọ, vừa cười cợt như trẻ con.
Nửa như có ẩn ý, nửa lại như đang đùa giỡn.
Nhưng tuyệt nhiên không ai dám nghĩ rằng những lời họ nói là vô nghĩa.
Chỉ đơn giản là vì cả hai đã ở một tầng lớp tư duy quá cao, khiến người khác không thể theo kịp được mà thôi.
“Hỡi Thần vĩ đại! Lần này, Thần đây càng thêm vững tin! Dù ngài có chuẩn bị bao nhiêu kế sách đi nữa, lần này kế của Thần vẫn là đi trước một bước!”
“Vậy à? Tức là… ta đã nằm gọn trong lòng bàn tay của ngươi? Nhưng cũng có thể, ta đã đoán trước cả điều đó, và đã chuẩn bị sẵn một đòn phản công rồi đấy?”
“Hmm… Dù vậy, kế hoạch lần này của Thần đây là sự kết tinh hoàn hảo của toàn bộ tâm trí và linh hồn! Mọi thứ đã được thiết lập. Chỉ còn chờ đến lúc hoàn thiện mà thôi. Dù có là Ira Takuto-sama đi nữa, giờ cũng không thể đảo ngược được nữa đâu. Đó là sự thật.”
Tại sao một chi tiết nhỏ như việc Atou không có mặt lại khiến Vittorio tự tin đến thế?
Phải chăng trong chuyện này có ẩn ý sâu xa mà người khác chưa nhận ra?
Tuy các thuộc hạ đều không giấu được vẻ lo lắng, nhưng Takuto vẫn giữ nguyên biểu cảm như cũ.
Không ai có thể đoán được cậu đang nghĩ gì.
“Tuy vậy, ngài có thể yên tâm, Thần Vĩ Đại ơi! Bởi giấc mơ của Thần đây… không hề có gì bất lợi cho ngài cả! Đây là món quà hoàn hảo, vẹn toàn mà Thần đây muốn dâng tặng cho vị thần tối cao của mình là Ira Takuto-sama!”
“Ra vậy… Một giấc mơ mà mọi thứ đều vận hành theo đúng ý ngươi… Thật đúng chất Vittorio đấy. Nhưng mà… Có lẽ ta cũng nên dạy cho ngươi một bài học nhỉ. Để còn biết đường cư xử cho tử tế hơn về sau.”
“Tuỳ ngài! Chỉ xin phép được tuyên bố trước rằng suy nghĩ đó của ngài rồi sẽ thay đổi thôi!”
Bầu không khí chợt trở nên căng như dây đàn.
Sự căng thẳng dâng đến cực hạn, khiến cả Gia và Mortar, hai người luôn theo sát Takuto cũng âm thầm đặt tay lên vũ khí, sẵn sàng ra tay nếu cần.
Câu nói của Vittorio chứa đựng hàm ý phản bội.
Chống lại ý chỉ của Vua, áp đặt tham vọng cá nhân ở Mynoghra, đó là tội lớn nhất, là điều không thể tha thứ.
Đặc biệt khi người nói lại là một anh hùng.
Hắn hẳn hiểu rõ hơn ai hết sức nặng của từng lời mình thốt ra.
Giờ đây, Takuto hoàn toàn có thể ban lệnh xử tử.
Đó sẽ là cái kết nhục nhã nhất mà một anh hùng có thể nhận lấy.
Thế nhưng...
“WAHAHAHAHHAHA!! HIHIH!!!”
“FUFUH, AHAHAH!”
Hai người đột ngột bật cười như những đứa trẻ vừa chơi khăm thành công.
Không khí đè nén nãy giờ tan biến như sương sớm.
Các Dark Elf và cả YonaYona cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người họ đặc biệt là Takuto đều thực sự đang tận hưởng trò chơi này.
Chỉ cần biết được điều đó thôi, đã khiến mọi người như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Cuộc họp, dù đầy căng thẳng, nhưng vẫn còn nằm trong giới hạn có thể chấp nhận được.
“Rồi thì sớm muộn cũng sẽ có hồi kết thôi. Ta sẽ để dành phần ‘trừng phạt’ đó đến khi ấy. Vì những việc như thế… cần đúng thời điểm.”
“Vâng! Khi ấy nhất định sẽ là một ngày đáng nhớ nhất trong lịch sử nước nhà! Một lễ hội tưng bừng! Một đại lễ huy hoàng mà thần sẽ cho ngài chiêm ngưỡng!”
“Ừ, đúng là đáng mong chờ thật.”
Không khí giữa hai người lúc này nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không thể tin là vài phút trước thôi còn lưỡi dao rình rập sau mỗi lời nói.
Với các anh hùng, vẫn còn quá nhiều điều chưa thể nhìn thấu.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa Takuto và Vittorio thậm chí ngay cả những cận thần thân cận cũng chẳng thể hiểu rõ.
Có lẽ giữa họ… tồn tại một mối ràng buộc vượt xa những gì người thường có thể chạm tới.
Đoạn đối đáp ấy khiến người ta không thể không tin rằng…
“Dù cách làm có hơi quá, nhưng ta hiểu rõ rồi. Ngươi lúc nào cũng đặt ta lên hàng đầu.”
Takuto khẽ gật đầu, khép lại câu chuyện.
"Thế là đủ. Lâu lắm rồi mới được trò chuyện thỏa thích như vậy. Những cuộc đấu trí kiểu này thật sự khiến ta thấy mình đúng là... vua chúa gì đó.”
“Hahhahha! Ngài quá khen rồi! Nhưng quả thực, lời nói ấy, phong thái ấy… đúng là một Ác Vương đích thực! Hiện thân của hủy diệt, kẻ sẽ tiêu diệt cả thế giới! Hãy làm thêm nhiều chuyện xấu nữa đi! Thần đây xin tình nguyện phò tá hết mình!!”
“Ừ, đáng tin cậy thật đấy. Ngươi đúng là đáng tin.”
Và thế là, cuộc đọ sức giữa Phá Diệt Vương và vị Anh Hùng Xúi Giục tạm thời khép lại.
Cuộc va chạm trí tuệ giữa hai kẻ đứng trên đỉnh cao, vẫn chưa hé lộ bất kỳ kết cục nào.
Nhưng dù thế nào đi nữa, điều chắc chắn là nó sẽ không bao giờ mang đến bất lợi cho Takuto hay quốc gia Mynoghra.
Khí chất của Phá Diệt Vương thật sự khiến người ta không thể lường được.
Cuộc khẩu chiến vừa rồi là minh chứng rõ rệt cho điều đó.
Và lúc này, chỉ còn một việc duy nhất còn lại—
Chuyện đã được quyết từ lâu, không ai có thể thắc mắc hay phản đối.
Đó là…
“—Được rồi, giờ thì bắt đầu lượt của chúng ta trong cuộc chinh phạt thế giới đi nào. Ngươi muốn gì, Vittorio? Thứ gì cũng được, ta sẽ chuẩn bị hết.”
Một bước đi quyết định, để đè bẹp mọi thế lực thù địch còn sót lại trên thế giới này.
Takuto dang rộng hai tay tuyên bố:
Tất cả sẽ được chuẩn bị sẵn sàng.
Tức là từ giờ, người chơi số 1 thế giới Eternal Nations và tên anh hùng xấu xa bậc nhất lịch sử sẽ chính thức liên thủ hành động.
Phá Diệt Vương và Anh Hùng Xúi Giục sẽ toàn lực tung hoành.
“Vậy thì… cho thần xin được mượn hai bé nhóc elf—chị em Elfur!”
““Ugeh!!””
Tiếng hét kinh hãi bật ra cùng lúc từ hai bé gái đang nấp trong góc đại sảnh.
Vừa nãy khi thấy không có án phạt nào dành cho Vittorio, cả hai liền mất hết hứng thú, dính chặt vào tường làm khán giả câm lặng.
Và giờ, tiếng hét kia chính là sự bùng phát đầy phẫn nộ vì bị gọi tên bất ngờ.
“Sao lại là mình chứ?”có chút khó hiểu.
“Phải hợp tác với cái tên đáng ghét này ư?”thì là cực kỳ rõ ràng.
Thái độ hậm hực thấy rõ, mặt mày cau có như muốn hét lên:
“Chúng tôi không đồng ý!”
Takuto cũng phải bật cười khổ, vì đoán trước được chuyện này sẽ đến.
“A, đúng như mình nghĩ… Ngươi định ra tay ở phía Nam à?”
“Vùng nóng nhất hiện tại mà. Với tình hình bao vây của Mynoghra yêu dấu, thời sự như bị nén lại, lịch sử cũng phải rút ngắn theo. Mở rộng thế lực là việc cấp bách! Mà chẳng phải chính Ngài đã lên kế hoạch trước cả rồi sao?”
Lối suy luận sắc bén, đoán trúng phóc mọi dự tính của Takuto, khiến cậu phải lẩm bẩm khen “Ngươi đúng là giỏi thật.”
Dù gì thì, cái kiểu phối hợp không cần nói quá nhiều này tuy khó gọi là ăn ý, nhưng lại hiệu quả đến lạ.
Giờ cần phải bàn chi tiết kế hoạch.
Dù hiện tại hai chị em Elfur đang tức xì khói, mặt như muốn khóc đến nơi...
“Về chị em Elfur thì ta cho phép đi cùng. À, hiện tại ở Miền Nam có một Thánh Nữ. Ngươi xử lý được chứ?”
“Tất nhiên rồi!! Thánh Nữ ấy mà, tuyệt vời lắm! Biểu tượng của lòng tin, hiện thân của tình thương! Thần rất thích những thứ lấp lánh như thế! Nếu có gặp nhau, chắc chắn sẽ tay bắt mặt mừng luôn! Thần thích lắm, mấy thứ như giấc mơ, tình yêu, hy vọng ấy!”
“…À, rồi rồi, hiểu rồi. Miễn là ngươi không quên trọng tâm là được. Cứ làm theo ý ngươi, nhưng nhớ không được để hai cô bé kia bị thương dù chỉ một vết.”
Takuto liếc qua hai chị em Elfur.
Cả hai phồng má, giơ hai tay tạo hình chữ X như muốn hét “Tuyệt đối không!”
Tiếc là, họ lại chính là quân cờ chủ chốt trong ván cờ lần này. Takuto chẳng thể chấp nhận dấu X ấy.
Mà đau đầu hơn nữa… kế hoạch này sẽ khiến hai chị em ấy phải chịu khá nhiều vất vả.
Phải thuyết phục kiểu gì đây?
Vừa mới hào hứng đấu trí xong, Takuto đã thấy nguội lạnh vì... sợ gái giận.
Phá Diệt Vương thở dài đầy ảm đạm.
“Ôi trời~ Cái cách mà thần nhìn mấy bé nhóc thật là ân cần~ Ưm~ Ưm~ Có vẻ là cưng lắm nhaa~ Thần… ghen tị đấy! À mà này, còn sự an toàn của thần thì sao?”
“Chết cũng được.”
“NNNNH!! Tuyệt vời!! Sẵn lòng!!”
Trái ngược với sự ân cần dành cho hai cô bé, thái độ với Vittorio thì đúng là phũ đến mức không ai bằng.
Mà khổ nỗi, câu trả lời ấy lại làm hắn sướng run người, như thể được rưới thêm mật ngọt lên đầu.
Trong khi đó, Takuto liếc nhìn cô bé YonaYona vẫn đang đơ như tượng bên cạnh, rồi quay sang nhắc nhở vài điều quan trọng đã biết từ trước với Vittorio.
“Việc chọn người đi cùng, ta giao toàn quyền cho ngươi. Ngoài tín đồ của giáo phái Ira ra, nếu cần cứ tùy ý dẫn đi. À, còn một chuyện, hiện chưa rõ động thái từ Liên minh khế ước Elf El-Na. Dù ngươi có biết rồi, ta vẫn muốn nhắc lại: các thế lực khác đôi khi có thể vượt xa dự đoán của chúng ta. Tuyệt đối không được lơ là. Kẻ thù của giấc mơ chúng ta… rất nhiều.”
“Vì danh hiệu Anh Hùng Xúi Giục, thần xin thề.”
Vittorio cúi người, trang nghiêm đón nhận mệnh lệnh, hiếm hoi nghiêm túc như thế.
Bầu không khí hội nghị cũng lắng xuống.
Ai nấy đều chỉnh lại tư thế, chờ lời kết của Takuto.
Cậu cũng định lên tiếng bế mạc, rồi bắt đầu bước vào màn thuyết phục đôi chị em đang cáu gắt kia, nhưng… đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu quay sang hỏi thêm một câu cuối.
“À, khoan đã. Trước khi kết thúc, cho ta hỏi cậu một điều thôi.”
Vittorio ngẩng lên, ánh mắt hướng thẳng về phía Takuto.
Đáp lại ánh nhìn đó, Takuto đặt tay lên ngực, chậm rãi hỏi:
“—Ngươi có tin tưởng ta và nguyện trung thành tuyệt đối với ta không?”
Chân mày Vittorio hơi giật.
Chẳng lẽ Takuto-sama mà thần lý tưởng hóa trong lòng lại hỏi một câu yếu đuối thế này sao?
Không, đây rõ ràng không phải một câu hỏi bình thường.
Hẳn là mang một ý nghĩa nào đó.
Không thể sai được.
Nhưng dù là gì, thì phủ nhận lúc này là chuyện không thể.
Đánh trống lảng cũng không xong.
Cho dù đó là cái bẫy đi chăng nữa, nếu tìm cách né tránh hoặc lấp liếm lòng trung thành với chủ nhân, đó mới thật sự là sự bất kính.
Mà hơn hết, bản thân Vittorio cũng không thể chịu được chuyện bị nghi ngờ về lòng trung thành và tín ngưỡng của mình.
Nên câu trả lời chỉ có một.
“Rõ ràng rồi! Đức tin của thần chỉ dành cho ngài mà thôi! Thần, Vittorio tuyệt đối không thay lòng! Miễn là ngài vẫn là Takuto-sama mà thần lý tưởng hóa, thần cũng nguyện làm con chó trung thành của ngài, tận tụy đến tận cùng!”
Vittorio tuyên thệ bằng chính trái tim mình không hề giấu giếm, không chút che đậy.
Dù trong bụng ôm ấp biết bao tà niệm, nhưng lòng trung thành của hắn vẫn tuyệt đối không có gì giả dối.
“Hahahah, nghe ngượng ghê. Nhưng… cảm ơn ngươi. Ta thật sự rất vui khi nghe được điều đó.”
Takuto mỉm cười rạng rỡ, nụ cười toát lên vẻ hạnh phúc chân thành đến mức khiến Vittorio dẫu chỉ thoáng chốc phải dao động nơi tận sâu tâm khảm.
Nơi đó, nơi hắn luôn tự tin vào sự tuyệt đối của trí tuệ tà ác mà mình sở hữu, chợt hé ra một vết nứt mang tên bất an.
Rõ ràng cuộc đối thoại vừa rồi… mang theo một tầng ý nghĩa nào đó.
Và tệ hơn, với Vittorio, có lẽ đó là một đòn chí mạng.
Nhưng mặc cho linh cảm của hắn réo lên hồi chuông cảnh báo, Takuto, có vẻ đang rất hài lòng, vẫn tiếp tục lên tiếng.
“Về chuyện hai chị em Elfur thì ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ tự mình giải thích rõ cho các em ấy tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.”
Takuto nhìn về phía hai cô bé đang đứng sát tường.
Dù có thấy bất mãn cỡ nào, cậu vẫn buộc phải thuyết phục họ, bởi đây là bước đi không thể thiếu về mặt chiến lược.
Trong lòng, cậu hơi trách Vittorio một chút vì đã thông minh quá mức và không ngừng đưa ra những lựa chọn hoàn hảo đến mức không thể phủ nhận.
“Vậy nhé… Dù sao thì, được làm việc cùng ngươi lần nữa, ta rất vui, Vittorio.”
“Thần cũng thế! Được đồng hành cùng một đấng vĩ đại như ngài… thật là vinh dự khôn cùng! Đây chính là kỳ tích! Chính là hạnh phúc! U~wooo!! Thần sẽ cố gắng hết sức luôn đó nha!!”
“Nhưng mà, đừng làm quá đà đấy. Ta đặt nhiều kỳ vọng vào ngươi mà, cả YonaYona nữa. Hôm nay cô ấy bị lấn sân nhiều rồi, khi nào rảnh ta sẽ dành thời gian trò chuyện riêng với cô ấy sau.”
“Hahhahha! YonaYona-kun vui quá nên đứng mà xỉu luôn rồi kìa! Vậy thì, thần có kha khá việc cần lo, xin phép lui trước một bước nhéééé!”
Nói đoạn, Anh Hùng Xúi Giục thực hiện một cú cúi chào đầy kịch tính, rồi quay gót bước đi.
Chỉ vài bước, hắn tiện tay vác luôn YonaYona, người đang trợn trắng mắt vì ngất xỉu như thể là một cái bao, rồi rời khỏi đại sảnh.
Phía sau lưng hắn, Takuto gọi với theo:
“Chúc ngươi thành công, Vittorio.”
Một câu nói vừa nhẹ nhàng vừa chân thành, giống như lời cổ vũ thật lòng đến từ trái tim.
Cảm xúc nào nảy sinh trong Vittorio khi nghe được câu nói ấy, không ai có thể biết được.
Chỉ thấy trên gương mặt hắn, hiếm hoi lắm mới vắng bóng đi vẻ cợt nhả thường trực.
Và rồi…
“Ờm… thế này nhé. Ta muốn hai em đi cùng Vittorio, giúp hắn trong kế hoạch chinh phạt Miền Nam… Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng. Thật đấy. Ta sẽ giải thích cụ thể để hai em hiểu vì sao nó quan trọng như thế… nên hai em có thể nghe ta một chút được không?”
"“KHÔNGGGGGG ĐÂU——!!”"
Tiếng hét rền vang vang lên từ phía sau lưng Vittorio.
Đó là tiếng phản đối kịch liệt phát ra từ hai chị em Elfur.
Và càng nghĩ, người ta lại càng cảm thấy rằng cả chuyện này cũng nằm trong chuỗi âm mưu sâu không thấy đáy do chính bộ óc thiên tài của Ira Takuto sắp đặt.
Bởi trong thế giới Eternal Nations, người duy nhất có thể kiểm soát được Vittorio, lưỡi xúi giục hạnh phúc chính là Takuto.
Dù chưa bao giờ quên điều đó, nhưng có lẽ bản thân hắn vẫn chưa đủ cảnh giác.
Vì giấc mơ mà Takuto đang theo đuổi, Vittorio hiểu rằng… hắn cần phải siết lại bản thân thêm lần nữa.
Với vẻ mặt vô cảm như đeo mặt nạ, Anh Hùng Xúi Giục lặng lẽ ghi nhớ điều ấy trong lòng.