Fjord Vaistark, Đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh Đoàn của Renea Thần Quang Quốc, Thánh Kỵ Binh cấp cao, người được trao quyền lực và danh dự tối cao ở cựu miền Nam Qualia, lúc này đang ngồi bất động giữa sảnh chỉ huy lâm thời.
Khuôn mặt ông, vốn oai nghi và đầy khí khái, nay đã hằn rõ nét tiều tụy khi lắng nghe cấp dưới báo cáo.
“Khu dân cư tín đồ thường, Khu 3, Nhà số 4. Hai người mất liên lạc là Thánh Kỵ Binh cấp thấp Beek và ứng tuyển kỵ binh Franco.”
Nơi họ ngồi là đại sảnh trụ sở Thánh Kỵ Binh Đoàn, tạm thời biến thành tổng hành dinh ứng phó với chuỗi vụ sát hại kỵ binh chưa từng có tiền lệ.
Khắp các bức tường và sàn nhà dán đầy hồ sơ, báo cáo, bản đồ, thông tin được kiểm tra, phân tích không ngơi nghỉ bởi các kỵ binh và thánh chức giả, ai nấy mặt mày căng thẳng như sắp ra pháp trường.
Cuộc chiến bảo vệ danh dự và uy tín của Thánh Kỵ Binh Đoàn miền Nam đang diễn ra ác liệt ngay tại đây.
Giữa chốn loạn này, Fjord hóa thành kẻ gác cổng thức trắng đêm gom góp từng mảnh manh mối, nhưng rồi bi kịch vẫn không ngừng tái diễn.
Tiếng răng nghiến chặt bật ra từ kẽ môi ông.
"Vậy à… Về thi thể của họ, bên Tư Tế Y Liệu Cayman có gì thêm không?”
"Vâng, vẫn như trước: bị thiêu sạch sẽ. Nhưng so với mấy vụ trước thì không thấy bị hủy hoại khuôn mặt hay có dấu vết báng bổ thi thể. Tư Tế Y Liệu phỏng đoán, lần này hung thủ chỉ nhằm mục đích giết người thuần túy.”
Nỗi ám ảnh không dứt:
Kẻ địch vô hình vẫn đang lẩn khuất trong bóng đêm, lấy mạng các thánh kỵ binh bằng thủ đoạn bí ẩn, mặc cho Thánh Nữ nhiều lần công bố sẽ tận diệt nó.
Sát khí ngày càng lan rộng, còn Thánh kỵ binh đoàn chỉ biết bất lực nhìn thương vong chất chồng.
"Chỉ để giết… Nghĩa là nó đang tính bào mòn lực lượng chúng ta? Nhưng dù đã chia ca tuần tra nhiều người mà vẫn bị giết dễ dàng thế này… Có ai tận mắt chứng kiến gì không?”
Chàng kỵ binh trẻ im lặng, lắc đầu.
Nhưng rồi cậu thêm một câu, mắt dán vào tờ báo cáo cầm tay.
“Dân quanh đó có nghe tiếng đàn ông cãi vã lúc nửa đêm. Có lẽ đó chính là lúc xảy ra vụ giết người.”
Việc xác định thời gian chết vốn không khó, lần nào cũng vậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ:
Chưa từng có nhân chứng nhìn thấy hung thủ.
Cách ra tay gọn gàng đến rợn người, và sự im ắng tuyệt đối trước, trong, sau mỗi vụ án khiến ai cũng rợn tóc gáy.
“Đến manh mối kẻ khả nghi cũng không có sao? Hay ít ra trong đêm đó có điều gì bất thường không?”
"Xin thứ lỗi. Hiện tin đồn về ‘Quái Nhân sát kỵ binh’ đã lan ra trong dân rồi. Các thánh chức giả phụ trách khu vực còn tự ý ban lệnh cấm ra ngoài ban đêm, nên giờ càng khó moi thêm tin gì.”
Cho đến giờ, đã có hơn chục kỵ binh, kể cả những người tên tuổi lẫy lừng bị hạ sát.
Đôi khi vụ giết người xảy ra ngay giữa ban ngày, đáng lẽ phải để lại vô số dấu vết.
Vậy mà vẫn bặt vô âm tín.
Tất cả cứ như trò đùa độc ác, biến Thánh Kỵ Binh Đoàn lẫy lừng thành lũ bất lực, giậm chân tại chỗ.
“Quái Nhân của Renea, hửm… Thật đáng hổ thẹn cho một đoàn kỵ binh từng vang danh thiên hạ.”
Fjord khẽ thở dài, ánh mắt già nua nặng trĩu mệt mỏi.
Ông già đi thấy rõ, không phải vì thân thể yếu đuối, mà là tâm trí đã mỏi mệt đến cùng cực.
Lại thêm một tiếng thở dài buông ra.
Trước kia ông đã từng ngẩng đầu lớn tiếng tuyên chiến với hiểm họa này.
Giờ mà còn quay sang cầu viện Thánh Nữ, khác nào tự vả vào niềm kiêu hãnh của chính mình.
Ai cũng nói Fjord là hình mẫu chuẩn mực của một thánh chức giả kiên trung và thanh liêm.
Nhưng ông rốt cuộc vẫn chỉ là con người bằng máu thịt, chẳng phải tượng đá hay sứ sành mà vô cảm vô ưu.
Cũng như bao người bình thường khác, ông biết khóc, biết cười, biết tức giận, biết hy vọng.
Cũng chính vì thế, ông có lòng tự trọng.
Và chính lòng tự trọng ấy kéo ông và cả đoàn kỵ binh lún sâu hơn vào vũng lầy thất bại.
Đáng lẽ một người lãnh đạo đúng nghĩa sẽ phải biết nhận sai để cứu lấy tất cả.
Nhưng ai mà hoàn hảo?
Cái gọi là ‘vẹn toàn’ chỉ tồn tại nơi ngai vàng của Thần.
Fjord Vaistark, sau tất cả, cũng chỉ là một con người bình thường, có thể mạnh mẽ hơn người khác nhưng chẳng thể vô khuyết.
“Fjord-sama…”
Nhìn thấy dáng vẻ day dứt ấy, chàng kỵ binh trẻ cũng chỉ biết cúi mặt, khổ sở không kém.
Cả Thánh Kỵ Binh Đoàn này đều là con người.
Ai cũng hiểu mệnh lệnh của Fjord đã có chỗ sai, nhưng không ai dám đứng ra chỉ trích, bởi lẽ tất cả đều kính phục vị đoàn trưởng này, lại sợ bị soi mói, bị đổ tội.
Thế là từng người chỉ biết trao nhau ánh mắt nặng trĩu, rồi cam chịu trôi theo sai lầm ấy.
Đáng ra mọi chuyện đã không tệ thế này, nếu còn ai đó làm đúng trách nhiệm lắng nghe lời thú tội, chỉ dẫn, răn dạy.
Nhưng những kẻ từng nhận làm ‘cửa ngõ cứu rỗi’ ấy, rốt cuộc toàn lười biếng vô dụng, chỉ biết vơ vét rồi che giấu bê bối.
Giờ đây, xác chết nằm im lìm dưới chân họ, chẳng còn ai lên tiếng thay cho những linh hồn đã khuất.
Việc điều tra chẳng khác nào đào hố rồi lấp hố, vừa mất thời gian vừa chẳng ra được cái gì.
Kẻ địch vẫn nhởn nhơ, chẳng để lộ dù chỉ một bóng hình.
Còn họ, kẻ sống sót, chỉ biết chờ đến lượt mình bị thiêu thành tro.
"… Lửa.”
Fjord nhẩm lại báo cáo, trong đầu ong ong.
Tất cả các kỵ bịn đều chết trong lửa.
Ai cũng biết điều đó, phòng ngừa lửa ma, lập rào chắn thiêng, chia nhóm để ít nhất còn người chạy đi báo tin.
Lần này cũng vậy:
Beek chạm mặt ‘Quái Nhân Renea’, còn ứng viên Franco thì chạy đi báo động.
Tất cả đã chuẩn bị kỹ, không ai phản đối chuyện phải giữ mạng để lấy tin.
Vậy mà, mọi biện pháp vẫn tan thành mây khói.
“Không rõ tung tích, không có cơ hội chạy thoát. Vượt qua hết mọi lớp cảnh giới, rồi ung dung… thiêu rụi mọi thứ. Nó làm cách nào?”
… Chỉ là…
Trong đầu Fjord vẫn vương vất một điều khó nói thành lời.
Như thể có mảnh ghép nào đó bị lạc mất.
Ông biết một bí mật mà ít ai hay:
Ira Takuto, Phá Diệt Vương, vẫn còn vương lại nơi thế gian này, điều mà Erakino đã thì thầm tiết lộ riêng cho ông.
Và rất có thể, tất cả những vụ giết người này… đều là móng vuốt của kẻ ấy đang siết chặt cổ họng Renea từng chút một.
Chính vì thế mà, từng ngày trôi qua, cái cảm giác bất an mơ hồ ấy càng trở nên rõ rệt hơn, như một gai nhọn cứa vào lòng kiên nhẫn của Fjord.
Có lẽ họ đã phạm phải một sai lầm chí mạng nào đó. Nhưng sai ở đâu, ông lại không sao chỉ ra được.
Bàn tay của ma quỷ đã chạm đến ngay trước mắt, vậy mà họ lại không có cách nào nhìn thấy được nó.
Chính cái sự thật ấy, cái bất lực khi chẳng thể rửa thù cho đồng đội, mới là thứ giày vò Fjord hơn bất cứ điều gì khác.
“Ta sẽ nghỉ một chút. Cũng nhân tiện cầu nguyện với Thần. Nếu có thể… đừng để ai vào quấy rầy ta.”
Vừa xoa hai bên thái dương, Fjord đứng dậy, định thay đổi không khí.
Ông muốn sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối bời trong đầu.
Ông tin, một lời nguyện cầu dâng lên Thần sẽ xua đi cơn đau đầu dai dẳng này, cũng như gột sạch nỗi ngờ vực khó hiểu đang rỉ máu trong tim.
Dù hy vọng ấy mong manh, nhưng đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, Fjord vẫn tự nhủ lòng tin ấy không thể mất đi được.
“Rõ rồi, kính chúc ngài, kỵ binh vĩ đại Fjord-sama… Ờm, chỉ một lúc thôi, chúng tôi sẽ cố gắng duy trì chỉ huy ạ…”
“Phiền các cậu vậy.”
Chẳng kịp đáp lại cho trọn ý, Fjord đã khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng chỉ huy, bỏ lại sau lưng không khí căng như dây đàn.
………
……
…
Cánh cửa khép lại khẽ khàng, nhưng tiếng lòng những người ở lại thì xao động chẳng dễ dập tắt.
Bóng lưng của vị đoàn trưởng, từng uy nghi lẫm liệt, giờ đây thoáng chốc trở nên bé nhỏ, khiến những kỵ binh trẻ phải lắc đầu thật mạnh để xua đi ý nghĩ tiêu cực vừa lóe lên.
“Được rồi! Mọi người, rà soát lại toàn bộ hành tung của các nạn nhân lần nữa. Có thể chúng ta đã bỏ sót điều gì đó. Thông báo cho binh lính kiểm tra dân cư lần hai. Lần này, nếu cần thiết, ta sẽ tiết lộ phần nào sự thật, mọi người thấy sao?”
Để lấp đi khoảng trống mà Fjord để lại, chàng thánh kỵ binh ấy dốc cạn chút ý chí còn sót lại, cố gắng bàn bạc cùng đồng đội.
Một mặt, họ phải bù đắp nhân lực vừa mất, mặt khác, cần gấp rút tìm phương án đối phó mới.
Không thể cứ ỷ lại vào Fjord mãi.
Ít nhất, họ phải chuẩn bị sẵn mọi thứ có thể giúp đỡ ông.
Khí thế đang lên, thì bất chợt——
Rầm!
Cánh cửa bị đẩy bung ra.
“Xin phép ngắt lời!”
Kẻ xông vào là một binh lính thường, thuộc nhóm truyền tin.
Nhìn bộ giáp và dáng vẻ vội vã, ai cũng đoán hắn là sứ giả, nhưng hơi thở dồn dập và gương mặt tái mét kia cho thấy chuyện không tầm thường.
Bao ánh mắt đổ dồn về phía gã, khiến hắn khựng lại như bị hàng chục mũi kiếm vô hình kề sát cổ.
Môi hắn run lên, rồi khẽ lẩm bẩm:
“Bẩm… Từ vương đô… có sứ giả tới…”
Đến lượt đám thánh kỵ binh sững người.
Một ý nghĩ vừa chực thốt ra:
Cuối cùng cũng tới rồi… nhưng giá như họ đến muộn thêm chút nữa thì tốt biết mấy.
Vương đô nghĩa là sứ giả từ Thánh Quốc Qualia.
Ai cũng đoán được nội dung cuộc gặp không gì khác ngoài chuyện ly khai và lập quốc, cũng chính là ván bài sinh tử mang tên Thần Quang Quốc Renea.
Giữa lúc này, kẻ thù vẫn lẩn khuất trong bóng tối, mà giờ còn phải lo ứng phó với Qualia, thật sự là tai họa chồng chất.
Chỉ cần để lộ manh mối, vương đô sẽ vin cớ can thiệp.
Mà một khi đã gắn mác “kẻ phản bội”, cái kết của Renea sẽ thê thảm không thể cứu vãn.
Nói ngắn gọn:
Họ buộc phải bưng bít mọi thứ bằng mọi giá.
Điều quan trọng nhất, chính là…
“Vậy… ai đã tới vậy?”
Lời hỏi vừa dứt, đám kỵ binh lại lần nữa tròn mắt.
Người lên tiếng không ai khác chính là đoàn trưởng Fjord, người vừa mới rời đi ít phút trước.
“Fjord-sama! Ngài chưa nghỉ ngơi sao?”
“Ta thấy mình không còn thời gian để nghỉ nữa rồi. Cậu kia, mau nói ta nghe, ai đã tới?”
Đám thánh kỵ binh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, nếu buộc phải tự mình ứng biến trong tình huống này, họ chẳng ai đủ gan hay kinh nghiệm để làm được.
Dù gì thì chuyện gọi Fjord quay lại cũng đã là tất yếu.
Chỉ khác là ông đã trở về đúng lúc.
Thật đúng nghĩa trời cứu.
Ai nấy im lặng chờ xem sứ giả phía vương đô rốt cuộc là ai.
Từ đó, họ sẽ biết Qualia định can thiệp sâu đến mức nào.
Nếu người dễ dãi, có thể vẫn lo lót được.
Nhưng nếu gặp kẻ cứng rắn…
Trái với hy vọng mong manh của mọi người, gã binh lính truyền tin kia cứ lắp ba lắp bắp, miệng há ra mà không nói thành lời.
“Có chuyện gì vậy? Mau nói, để ta còn chuẩn bị tiếp đón. Ta hiểu tình thế gấp gáp, bình tĩnh nào.”
Đó là một giọng nói nhỏ, yếu ớt.
Dù những kỵ sĩ nơi đây đều có thân thể mạnh mẽ, nhưng sau bao ngày đêm kiệt sức, thính lực của họ cũng chẳng đủ để nghe rõ lời lẩm bẩm ấy.
Fjord hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu rồi nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.
Lúc này, gã lính truyền tin đang run lẩy bẩy kia mới hít sâu lấy can đảm, rồi dốc hết gan ruột, gào lên một tiếng thật to đến mức tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều nghe rõ mồn một.
“… Thánh… Thánh nữ Nhật Ký… Retrein Nerim Quartz-sama… đã tới ạ!!”
Tiếng hô to đến mức dội vào vách đá, khiến tất cả mọi người có mặt trong sảnh đều chết sững.
Tên đó… là cái tên cuối cùng mà ai cũng cầu Thần đừng để xuất hiện trong lúc này.
Một Thánh nữ của Qualia lại còn chính là Retrein Nerim Quartz, kẻ nắm bí mật như lòng bàn tay, giỏi lật lại mọi sự thật bị che giấu.
Chỉ riêng sự có mặt của cô đã đủ kéo Renea rơi sâu hơn vào vũng bùn không lối thoát.
Chỉ một bước chệch hướng, đất nước này sẽ chẳng còn đường quay đầu.
Giữa những gương mặt tái nhợt và ánh mắt nặng trĩu lo âu, người từng được ca tụng là thánh kỵ binh kiệt xuất nhất Miền Nam là Fjord Vaistark cũng khẽ cau mày…
…Và chẳng ai nhận ra, khóe môi ông khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười mơ hồ như bóng quỷ ẩn sau lưng vị đoàn trưởng chính trực.