Kết Cục Khi Bị Triệu Hồi Ở Nhiều Dị Giới 'Cùng Một Lúc' (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WebNovel - Chap 8

♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦

8

Sự thật thì đã rõ ràng, chỉ cần giải quyết mớ hỗn độn này thì mọi chuyện sẽ lại êm xuôi!

Thế là xong…

“Hahaha… mồm nói thì dễ chứ giải quyết kiểu quái gì bây giờ?”

Thực tế thì việc nằm đây dài dòng phân tích cũng chỉ nói lên sự thật rằng tôi đang trốn tránh khỏi hiện thực mà thôi.

Tôi cảm thấy bản thân mình thật tệ hại khi đã tạo ra mớ hổ lốn này. Giờ phải làm cách nào thì mới giải quyết được chuyện này ổn thỏa đây cơ chứ??

… Hay là tôi bí mật lượn khỏi đây mà không để ai phát hiện thì sao?! Có khi lại là một ý hay, vừa nhẹ đầu vừa nhẹ tội… Không! Tôi không thể vô liêm sỉ như thế được! 

Chẳng lẽ tôi quay lại rồi bảo với mọi người là mình vẫn không làm sao chắc!? Chết mất thôi…

Từ góc nhìn của người ngoài thì đây chả khác nào một vụ đánh bom khủng bố cả. Về việc tự dưng tôi bay xa cả trăm mét, rồi đập vào hàng rào thế kia, song tự nhiên lành lặn quay lại mà không một vết xước thì…

Chắc chắn tôi sẽ lúng túng y như gà mắc thóc nếu bị ai khác dò xét bất cứ thứ gì.

Rồi tôi sẽ bị coi như thể quai thai, bị cả xã hội xa lánh mất!

“…Hả, kia là… Sasakura? C-Cái… !?”

Khi tôi đang gắng vắt kiệt bộ não bé nhỏ này phải nghĩ ra cách đưa tôi đến bình an, thì bỗng nhiên từ đằng xa, Sasakura giương cao đôi tay và ngẩng mặt ngước lên bầu trời.

Ngay sau đó, một nguồn ma lực cực đại được giải phóng… khoan đã! Ma lực á?!

Thứ xảy ra tiếp theo còn đáng ngạc nhiên hơn nữa. Đó là một trận cuồng phong đột ngột từ đâu xuất hiện, thổi bay đi toàn bộ đám bụi và lấp lại cái hố to bự chảng khi nãy do tôi tạo ra.

Trong tức khắc, sân trường quay trở lại dáng vẻ ban đầu mà nó vốn có, chỉ trừ những học sinh vẫn còn đứng kia hoảng loạn.

Sau khi sân trường trở về nguyên trạng, Sasakura lại tiếp tục giải phóng thêm một nguồn ma lực khác tỏa sáng xung quanh.

Với cổ làm trung tâm, nguồn năng lượng tỏa rộng ra, bao bọc lấy toàn bộ khuôn viên trường lẫn cả đám học sinh đang vô cùng hoảng hốt. Ngay sau đó, vẻ mặt của từng người mau chóng quay trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra.

C-Cái gì vừa nãy vậy?

Hoặc quan trọng hơn là, nãy giờ đều một tay Sasakura làm hết á?

Lẽ nào… đó là ma pháp?

Chúng trông không hề giống như của Viji, cô ấy hoàn toàn không dùng tới ma pháp trận. Nhưng chắc chắn Sasakura có sử dụng ma pháp.

Ngẫu nhiên, mắt tôi vô thức liếc nhìn Sasakura, người mà đang lau đi những vết mồ hôi chảy dài trên trán. Nhưng đáp lại trước đó là một ánh nhìn chăm chăm tới từ cô ấy.

Được lọt vào tầm mắt của Sasakura khiến nhịp đập tim tôi như vui sướng rộn ràng. Nhưng cậu ấy nhìn như thể có điều gì muốn nói, nên tôi nhanh chóng gỡ mình ra khỏi hàng rào rồi chạy lại phía nơi cậu ấy đứng.

Tất nhiên là tôi có kiểm soát sức mạnh chứ không tái phạm lại sai lầm trước đó.

“Cậu cũng là ma pháp sư phải chứ?”

“Không đúng. Có thể cậu không tin nhưng tớ không phải là một pháp sư.”

Ngay lúc mà tôi tới gần cô ấy, Sasakura lạnh lùng nhìn tôi và ngờ vực rằng liệu tôi có phải là một ma pháp sư không, nên tôi đã trả lời thành thật.

Ô cơ mà tôi cũng biết dùng ma pháp. Không biết tôi có thể tự nhận mình như thế được không?

Tuy vậy, tôi có cảm giác trường hợp của mình lại hơi khác so với điều mà cậu ấy đề cập tới, do đó tôi khá chắc là nên phủ nhận thì hợp lý hơn.

Mà cái câu “cậu cũng là” ở trên hình như còn đồng nghĩa với việc cậu ấy cũng là một ma pháp sư nữa, đúng không?

Thế hóa ra ở thế giới này… bọn họ có tồn tại?

“Việc nói dối giờ đây là vô nghĩa… Giờ nói cho tớ biết, cậu thuộc đoàn phái nào?”

Với một nụ cười mỉm trên khuôn mặt, Sasakura phát động một loại ma pháp nào đó.

Năng lượng toả ra từ đó nhanh chóng bao lấy cơ thể tôi… á!

Khoan đã! Ma pháp này là của Sasakura đúng không?! Vậy có nghĩa là tôi cũng đang được ôm bởi cậu ấy, đúng không!! 

Chính xác chứ còn gì nữa!!

… ha!?

“… khoan từ từ đã! Đúng là tớ có biết dùng ma pháp, nhưng khác với bọn cậu! Tớ mới chỉ biết dùng chúng gần đây thôi, mới được một tuần thôi! Và tớ cũng không hề biết thêm mấy cái đoàn phái mà cậu đang đề cập tới là gì đâu! Tớ thề đấy!”

Chết thật, từ từ thôi… Mày không được luống cuống!

Nếu cứ tiếp tục để bầu không khí khó xử như vậy thì tôi sẽ để Sasakura hiểu nhầm là kẻ thù mất!

Dù tất cả những gì tôi nói khi nãy đều là sự thật, nhưng nghe lố bịch thế này thì ai mà chịu tin cơ chứ? 

Tuy vậy trước những lời đó, Sasakura lại hoàn toàn tỏ ra sửng sốt.

“Ơ… cậu không nói dối?… Cậu mới chỉ biết dùng ma pháp được có một tuần ư?”

“À ừm, dù chính tớ là người nói câu đó, nhưng cậu thật sự tin chúng sao?”

“… Đúng thế. Tớ vừa sử dụng một loại ma pháp phát hiện nói dối lên người cậu, nhưng nó chẳng hề phản ứng sau những lời cậu nói.”

Cô ấy thực sự tin những gì tôi nói, và cô ấy còn dùng ma pháp phát hiện nói dối lên người tôi?

Hóa ra thứ đó được sử dụng với ý đồ này.

“Vậy Shinjou, điều đó có nghĩa cậu là người bình thường, không thuộc đoàn phái nào và mới chỉ biết sử dụng được ma pháp gần đây, đúng vậy không?

“Tớ cũng không biết nhiều lắm đâu, đoàn phái hay gì khác ấy. Tớ cũng không được ai chỉ dạy ma pháp cả. Nên đúng vậy, giống hệt như cậu nói.”

Ít nhất thì người dạy tôi không sống ở thế giới này.

Ngay khi nghe câu trả lời từ tôi, Sasakura ngẩng mặt nhìn lên trời trong khi một tay nắm chặt ấn vào đầu, như thể cậu ấy đang choáng váng vì đau.

“Ơ này, cậu sao thế?”

“À ừm… mình phải nói điều này với cậu. Các ma pháp sư phải có nghĩa vụ giữ kín bí mật về năng lực, ma pháp và những gì liên quan tới đoàn phái. Điều này có nghĩa, bọn tớ không được phép tiết lộ chúng cho những người bình thường khác.”

Chà, điều này cũng thường được đề cập tới trong mấy bộ tiểu thuyết mà tôi hay đọc.

Cái chi tiết mà nếu nhân vật biết được bí mật nào đó mà đem đi tiết lộ cho người ngoài, thì cả người biết, lẫn người nghe đều sẽ bị trừ khử để bịt miệng.

“Okê. Vậy tớ chỉ cần quên hết đi là xong… á chết, nhầm. Ý là, tớ không chắc rằng mình sẽ quên chúng được đâu. Do đó, nếu coi đây như thể một bí mật giữa hai chúng ta thì sao? Có lẽ sẽ là một ý kiến hay đấy.”

“Há? À mình hiểu rồi… Chúng ta nên cùng nhau giữ bí mật đúng không?… vậy thì, cứ thế đi. À còn cậu nữa Shinjou, cậu nhớ là phải kiểm soát năng lực của mình mỗi khi ở nơi công cộng đấy, hứa nhé?”

Tuyệt, thỏa thuận thành công!

Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ tiết lộ bí mật này với ai đâu và tôi cũng không muốn làm điều gì tổn hại tới lợi ích của cậu ấy, nên có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thỏa từ đây.

Tuy vậy, có một thứ mà tôi muốn thổ lộ với cậu ấy.

Riêng thứ này là tôi phải thành thật.

Nghĩ thế, tôi quyết định mở lời.

♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦