♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
10
Hôm nay là thứ Bảy. Đã năm ngày trôi qua kể từ thời điểm tôi chính thức trở thành bạn với Sasakura sau những bí mật ở bài kiểm tra thể chất.
Hiện tại đây, khi trời hẵng còn đang hửng sáng, tôi vẫn đang ngồi trằn trọc suy nghĩ với cái điện thoại để lù lù trước mặt.
Thứ hiện trên màn hình điện thoại của tôi lúc này là số liên lạc và địa chỉ email của Sasakura.
Sau khi bài kiểm tra thể chất kết thúc, tôi đã dồn hết cảm đảm của mình lại và xin được số điện thoại của cậu ấy.
Tuy vậy, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa hề nhắn tin hay thử gọi cho cổ một lần nào.
Hay chính xác hơn là tôi có, nhưng điều đó chỉ dừng lại ở việc đọc và trả lời tin nhắn được gửi bởi thiên thần nhân từ và thánh mẫu vĩ đại Sasakura mà thôi. Vì trong suốt cuộc trò chuyện của cả hai, tôi chỉ biết ậm ừ mà chẳng thốt lên nổi câu nào cho ra hồn ra nghĩa.
Do đó vào tối ngày hôm trước, tôi quyết định sẽ tự mình gọi cậu ấy, nhưng tôi lại rơi vào trầm tư khi không biết nên nói về chủ đề gì. Và cứ thế, trước khi tôi nhận ra thì trời đã sáng từ bao giờ.
Biết chuyện này sẽ chẳng dẫn đến đâu, tôi cuối cùng cũng phải tìm tới sự giúp đỡ của những người anh em đáng tin cậy của mình ở thế giới khác.
『Cậu không nhớ hôm nay là thứ Bảy à? Đáp điện thoại đi và ra ngoài gặp cô ấy ngay!』
『Chuẩn đấy, là đàn ông thì mạnh dạn lên! Cứ mời cô ấy đi chơi là được, không phải ngại.』
Với những lời động viên như vậy, tôi quyết định sẽ rủ Sasakura đi chơi. Nhưng, lần này thì tôi lại không biết là mình nên gọi điện cho cậu ấy vào lúc nào mới phải.
Vì lúc này mặt trời mới chỉ vừa ló dạng, nên tôi nghĩ giờ không phải là lúc thích hợp để gọi cho cậu ấy. Có lẽ tôi sẽ đợi thêm chút nữa.
Nhưng tôi nên đợi bao lâu để tránh làm phiền cô ấy?
Có khả năng nếu tôi căn thời gian không đúng lúc, tôi có thể vô ý làm phiền giấc ngủ của Sasakura, hoặc là phá hỏng thời điểm sáng sớm tinh mơ ngay lúc cậu ấy vừa ngủ dậy.
Nếu phải so sánh với mọi bài kiểm tra tôi đã từng đối mặt, thì đây có lẽ là câu hỏi phức tạp nhất.
Đắn đo thêm chút nữa, lúc tôi liếc nhìn đồng hồ thì đã là 7 giờ sáng rồi.
Giờ chắc là lúc mà mọi người thức dậy, nhưng trực giác lại mách bảo tôi rằng Sasakura vẫn đang ở giữa giấc ngủ của cậu ấy.
… không còn cách nào khác.
Đến lúc sử dụng ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’ rồi!
Với mức độ này, Sasakura chắc sẽ không “rỉ” ra đâu nhỉ? Nhưng tôi sẽ giữ nó ở mức độ mót vừa phải khiến cậu ấy muốn sử dụng nhà vệ sinh!
Bằng cách này, kể cả Sasakura có còn đang say giấc thì cậu ấy cũng sẽ “tự nhiên” mà tỉnh dậy thôi.
Thì dù gì thức dậy bởi ‘nhu cầu cấp thiết’ cũng là lẽ phải mà, chuẩn không?
Tôi không thể khẳng định rõ về tình trạng hiện tại của cô ấy, nhưng tôi khá chắc là ‘nó’ đã được kích hoạt. Vì trước đây tôi có thử cái này lên người Eiji rồi mà lại.
À mà tôi còn thử cả lên người phu thê của Viji nữa cơ, ả công chúa nọ ấy, nhưng tuy vậy nó lại không hề hoạt động. Sau đó, tôi có mò qua góc nhìn của Viji để ghi nhớ gương mặt của cô công chúa rồi thử lại lần nữa, ‘nó’ được kích hoạt mà không có vấn đề nào xảy ra.
Có lẽ, để kỹ năng này hoạt động hiệu quả thì ta cần phải hình dung rõ đối tượng kia nhìn trông thế nào.
Chính vì năng lực này còn có thể tác động đến cả dị giới, cho nên ‘nó’ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cả những người đang ở thế giới của tôi. Hơn nữa với tôi, Sasakura còn chính là hiện thân của ‘Thánh Thần’ nên việc ghi nhớ hình ảnh của cô ấy quả thật quá đơn giản.
Vì mọi điều kiện đã được đáp ứng, tôi khá chắc rằng lúc này Sasakura sẽ muốn đi vệ sinh.
Chà, bằng cách này Sasakura sẽ ‘tự nhiên’ thức dậy, cho nên tôi đã sẵn sàng để gọi cho cô ấy rồi đây…
*Đính Đoong*
Chuông cửa nhà tôi reo.
Tôi nhớ là mình đã dán dòng chữ “Không mua bán” trước cửa nhà rồi, với lại ngoài Sasakura ra thì tôi cũng không có người bạn nào khác, cộng với cả việc bây giờ vẫn còn sáng sớm, việc có khách tới chơi là điều khá kỳ lạ.
Dù hơi nghi ngại, tôi vẫn miễn cưỡng tiến về phía cửa trước, nhưng bất ngờ thay khi tôi mở cửa ra, Sasakura đang đứng trước, mặt ửng hồng.
“Hả? Sasakura đó phải không?… C-Chào buổi sáng nhé.”
“Chào buổi sáng… Ừm, tiện thể này, có hơi gấp chút, nhưng… cậu, cậu cho mình mượn nhà vệ sinh một lát được không?”
“Ààà, đây cậu vào đi… à khoan, đợi chút.”
Cá nhân tôi cũng không hiểu lắm, nhưng dường như cậu ấy tới đây là để thăm tôi thì phải.
Và vì cậu ấy hỏi muốn mượn nhà vệ sinh, nên tôi tươi cười chỉ hướng cho cậu ấy mà không để cập tới nguyên do xuất phát sự tình trên. Nhưng sau đó tôi lại chợt nhận ra điều này, nên tôi bảo cậu ấy đợi một lát.
Có vẻ Sasakura sắp đạt tới giới hạn chịu đựng của mình nhưng vẫn còn cố cầm cự được thêm chút nữa. Cô ấy nhẹ gật đầu đồng ý, nhưng đồng thời đưa ánh mắt nài nỉ cầu mong tôi hãy nhanh lên.
Do đó, tôi gấp rút đưa tay lên, chĩa lòng bàn tay phải về phía cửa nhà vệ sinh rồi phát động một vòng tròn ma pháp và kích hoạt nó.
“Được rồi đó, nhà vệ sinh phía kia, hãy tự nhiên sử dụng nó nhé.”
“Ể, chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Ừm, đó là ma pháp dọn dẹp thôi. Sau khi được phát động, những thứ như rác, đất hay bụi bẩn, hoặc ngay cả mùi cũng sẽ tức khắc biến đi, phép này khá tiện dụng đúng không? Tớ thường dùng nó để dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày, nên khá chắc chỗ đó vẫn còn sạch sẽ, nhưng chỉ là để đề phòng thôi.”
Nhờ có ma pháp này mà nhà của tôi ngày nào cũng lấp lánh tinh tươm.
Ma thuật quả thật rất tiện dụng, đó là thứ mà tôi muốn chia sẻ với Sasakura. Nhưng không hiểu sao, cậu ấy lại đột nhiên đứng hình với vẻ mặt ngơ ngác.
“Cậu không muốn dùng toilet nữa sao?”
“…à đây, mình xin phép nhé.”
“À rồi, vậy để tớ sử dụng phép cách âm và phép khử mùi tự động luôn.”
Sasakura nhanh chóng hồi tỉnh sau khi tôi bắt chuyện với cô ấy, nhưng trước khi để cổ tiến vào, tôi chợt nhận ra điều đó. Do vậy, tôi gọi cậu ấy lại rồi sử dụng hai phép cách âm và phép khử mùi tự động xung quanh khu vực nhà vệ sinh.
Vì ngay cả khi chúng tôi có là bạn, việc để cho người khác giới nghe thấy tiếng hay ngửi thấy mùi cũng là điều không phải phép.
Cơ mà nếu được ai đó hỏi về việc chọn giữa một trong hai điều trên, thì tất nhiên là tôi sẽ chọn cả hai. Tuy vậy, tôi có chết cũng không muốn làm tổn thương người tôi yêu.
Đó là phép lịch sự tối thiểu mà một quý ông nên có.
Có lẽ vì quá xúc động trước những sự quan tâm của tôi, Sasakura đứng tê người ngẩn ngơ một lần nữa, nhưng lần này cô ấy hồi tỉnh lại sớm hơn và nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.
♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
?