♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
11
“Chà, mình cũng không rõ tại sao Sasakura lại tới chơi nữa. Không biết mình nên đón tiếp cô ấy như thế nào mới phải ta?”
Sau khi tiễn Sasakura về phía nhà vệ sinh, tôi quay trở về phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm.
À tiện đây, ngôi nhà hiện tại mà tôi đang sống là một căn hộ 1LK kèm theo nhà tắm, thứ mà khá xa xỉ đối với một học sinh trung học như tôi.
Tôi thật lòng biết ơn bố mẹ khi đã cho phép tôi sống một mình và chọn cho tôi căn nhà này.
“Hmm~ Nếu Sasakura vẫn chưa ăn sáng thì có lẽ mình nên mời cô ấy một bữa… Nhưng mà mình cũng không rõ liệu cô ấy có ăn trước hay chưa nữa cơ… chắc là mình sẽ bắt đầu bằng trái cây vậy.”
Lẩm bẩm một hồi, tôi quyết định lấy ra từ bên trong túi chứa đồ vô hạn một loại trái cây giống với nho, cỡ tương đương quả bóng bàn và có màu cầu vồng rực rỡ. Chúng được gọi là “Nho Cầu Vồng”.
Đây là một loại quả được thu hoạch từ cái cây mọc trên lưng một quái vật có tên là “Cá Hồi Trupa” tại một hòn đảo được ngự trị bởi đầy rẫy những con quái vật khác. Có lẽ bởi loại quả này chứa khá nhiều ma thuật, cho nên vị ngọt của chúng vượt xa các loại đồ ngọt thông thường.
Tuy vậy, thứ đặc sắc hơn cả không phải nằm ở vị ngọt của chúng, mà tới từ vị chua vừa phải cuộn trào lên trên đầu lưỡi mỗi khi bạn đặt chúng vô trong miệng. Khiến bạn một khi đã thử thì khó thể nào dừng lại được.
À này, con quái vật kể trên có chữ “cá hồi” trong tên của mình, nhưng vẻ ngoài của nó thực chất là một con rùa cơ.
Thông thường, chúng hay đào hang và sống lặng lẽ dưới lòng đất, nhưng khi những con quái vật khác hoặc con người tới lấy mấy trái nho, là những con rùa này trở lên vô cùng hung hãn.
May mắn thay là mấy con rùa trên không xuất hiện ở thế giới của tôi, và may mắn cho tôi là những trái nho kia hoàn toàn tới từ thành quả đáng tự hào cũng như là nỗ lực vượt khó của Eiji cả đấy.
Mặc dù cậu ta đã phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực để hái được chúng, nhưng bên trong túi đồ vô hạn có tận hơn 30 quả cơ, cho nên nếu tôi “mượn” một chút thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
“Ừm, kế tiếp thì… bởi mình chỉ sống một mình nên không còn tấm nệm thừa nào cho Sasakura nữa thì phải?”
Nhà tôi chỉ có một cái nệm… chẳng lẽ lại để cho cậu ấy ngồi xuống sàn nhà?
Do cảm thấy có lỗi với Sasakura, nên từ bên trong túi chứa đồ vô hạn, tôi lấy ra một tấm nệm được sử dụng bởi cung điện Hoàng gia.
Không hiểu sao Viji đút lắm nệm vào trong này thế không biết?
Thôi kệ, có được là dùng được.
Sau đó, tôi gấp rút chuẩn bị để sớm hoàn thành công việc tiếp đón nồng hậu của mình.
***
Một lúc sau, khi tôi đang chát chít đây đó với Eiji và Viji nhân lúc rảnh rỗi, thì tiếng cửa phòng khách mở ra, tôi quay đầu mình lại.
“Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn nhà vệ sinh… Nên nói sao nhỉ… tuyệt diệu, đúng không ta?”
Sasakura nói với giọng điệu trống trải trong khi bước chân vào phòng khách.
Tôi không biết thứ “tuyệt diệu” mà cậu ấy nhắc tới là gì, cho nên tôi chỉ nhún vai đáp lại.
“Thật vậy sao? Tớ nghĩ điều đó cũng bình thường thôi mà.”
Vì tôi biết cách dùng ma pháp nên việc sử dụng chúng vào mục đích khiến cuộc sống trở lên thuận tiện hơn là điều khá dễ hiểu, phải không?
Với dòng suy nghĩ như vậy trong đầu, tôi mời Sasakura ngồi vào tấm nệm.
“Chỉ bình thường thôi à… chaa, mềm quá!”
“Dù sao thì ở dị giới, tấm nệm đó cũng được sử dụng bởi Hoàng tộc mà.”
Sau khi ngồi lên trên tấm nệm kia, Sasakura tỏ vẻ kinh ngạc về độ mềm mà nó đem lại.
Tiếp đó, tôi ngẫu hứng giới thiệu cho cậu ấy về nguồn gốc của tấm nệm, cổ chỉ cười cợt rồi đáp lại: “có lẽ là cậu nói đúng, haha”.
Có vẻ cô ấy nghĩ là tôi đang đùa.
Thôi kệ, chỉ cần được ngắm nhìn nụ cười đó thôi là tôi đủ mãn nguyện rồi.
“À, nếu được, mời cậu thử những trái nho này. Chúng ngon lắm đấy.”
Nói vậy, tôi nhúp lấy một quả rồi đưa nó vô miệng.
“Cha, mới đầu tớ còn tưởng chúng chỉ là đồ trang trí thôi chứ, vậy hóa ra chúng ăn được ta. Tớ đoán là sẽ nghe lời cậu và lấy thử một trái.”
Vậy hóa ra là cậu ấy nghĩ rằng mấy trái nho trên bàn không ăn được…
Ừ thì dù sao ở thế giới này làm gì có mấy quả nho màu cầu vồng cơ chứ.
Kể thật, cậu ấy thử ăn chúng mà không ngần ngại. Quả là một cô gái can đảm mà.
Chà, dù sao thì tôi cũng ăn thử trước mặt cô ấy rồi.
“Chúng khá là mọng nước đấy, cẩn thận nhé.”
Sau khi thấy Sasakura lấy một trái, tôi nhẹ nhàng cảnh báo cho cậu ấy trước khi ăn, rồi hồi hộp chờ đợi.
Nếu được cậu ấy khen ngon, bản thân tôi chắc chắn sẽ lại ghi thêm một điểm tốt trong mắt cậu ấy.
Thức ăn là một trong ba nhu cầu cơ bản nhất của con người mà lại.
Đối với tôi, nho cầu vồng thực sự rất ngon, tuy vậy, đối với Sasakura thì tôi không chắc. Có khả năng chúng không hợp khẩu vị của cậu ấy thì sao.
Dưới con mắt của tôi, Sasakura đưa quả nho vào miệng.
Trái nho có kích thước khá lớn, nhưng có lẽ sau khi nghe về lời khuyên của tôi về độ mọng nước của chúng, cậu ấy quyết định ăn cả quả một lần.
Và rồi, tại khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt của Sasakura đột nhiên mở to, trong khi cậu ấy lúng túng lấy tay bịt miệng.
Chắc là lượng nước ép hơi quá nhiều tới nỗi suýt trào ra khỏi miệng của cậu ấy.
Tuy nhiên, phản ứng đó chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn. Một lúc sau má của Sasakura thả lỏng ra như thể cậu ấy đang ngập tràn trong hạnh phúc vậy, cậu ấy chầm chậm nhai như để cảm nhận hương vị và cuối cùng cũng nuốt trong sự thỏa mãn.
“Ngon quá! Đây là món gì vậy? Nó không những ngọt, mà dư vị nó để lại thật tuyệt vời! Tớ chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy trước đây cả!”
“Tớ mừng là cậu thích nó. Vẫn còn nhiều lắm, cậu cứ thoải mái lấy bao nhiêu cũng được.”
“Thật á?! À, ừm ahaha… vậy tớ xin thêm trái nữa nhé.”
Khoảnh khắc nghe thấy tôi nói vậy, Sasakura bất giác rướn người về phía trước, nhưng ngay sau đó có lẽ vì cảm thấy xấu hổ nên cậu ấy chỉ cười nhạt cho qua chuyện và rồi lấy thêm ba trái nho nữa.
Tôi cũng lấy thêm cho mình một quả rồi ngồi nhìn Sasakura chậm rãi thưởng thức những trái nho.
Tôi không nghĩ việc nhai chúng chậm rãi thế kia là cần thiết, nhưng trông cậu ấy như vậy đáng yêu quá, khiến tôi cứ ngắm nhìn mãi mà không thể nào rời được mắt mình khỏi cậu ấy
“Haa~ ngon quá… tớ cảm thấy như được sống thêm lần nữa vậy.”
“Nếu cậu thích chúng tới vậy, cứ ăn bao nhiêu tùy thích nhé.”
“Tớ thật lòng cảm ơn lời mời của cậu, nhưng khi nãy tớ có dùng bữa sáng rồi.”
Sau khi đã ngấu nghiến xong ba trái nho, Sasakura tỏ ra rất sảng khoái và vui vẻ mở lời. Thấy vậy, tôi tiếp tục mời cô ấy ăn nữa nhưng có vẻ như cổ đã no rồi.
Dẫu vậy, chắc là vì khó thể quên được hương vị từ những trái nho thơm ngon, Sasakura vẫn tiếp tục nhìn vào chúng với đôi mắt lấp lánh.
“Tớ nghe nói rằng kể cả khi đã no, dạ dày chúng ta luôn để thừa một chỗ trống lại cho đồ ngọt đấy.”
“Khá tiếc cho cậu là tớ không áp dụng được nguyên tắc đó. Nếu tớ không giảm lượng thức ăn xuống thì khi dùng cơm, tớ sẽ rất nhanh no.”
Đáng buồn rằng hôm nay Sasakura đã quá no để thưởng thức thêm đồ ngọt mất rồi. Dù có nói vậy, nhưng cắp mắt của cổ vẫn tiếp tục hướng về mấy trái nho cầu vồng đằng kia, thấy thế tôi bất chợt mỉm cười.
“Gừừ! Có phải cậu mới cười không đấy?!”
“Hahaha, lỗi của tớ, xin lỗi cậu, tớ sẽ đem gói số còn lại để tặng cậu nhé? Để cậu có thể ăn chúng ở nhà, có được không?”
“Ể thật á?! Ơ cơ mà, tớ không phải là một kẻ háu ăn hay gì đâu…”
“Okê tớ hiểu mà.”
“Hừừ… ngay cả chính miệng mình nói cũng chẳng cảm thấy thuyết phục tẹo nào…”
Khi tôi tiếp lời với Sasakura, người còn đang giận dữ, và bảo sẽ tặng số nho còn lại cho cậu ấy như một lời xin lỗi, cổ một lần nữa tiếp tục rướn người về phía tôi với cặp mắt lấp lánh, rồi lại lần nữa cảm thấy xấu hổ trước hành động của mình. Sau đó, Sasakura có bào chữa cho nó, nhưng như cậu ấy nói trước đó, có vẻ như không có chút thuyết phục nào.
Dù cảm thấy hơi tệ khi khiến cho cậu ấy xấu hổ, nhưng mỗi khi được chiêm ngưỡng những biểu cảm hiếm gặp của Sasakura như vậy, tôi không thể không cảm thấy cơ mặt mình được thư giãn ra sao.
Sẽ rất không hay nếu tôi chọc cậu ấy quá nhiều, Sasakura sẽ đâm ra ghét tôi mất. Do đó từ trong túi chứa đồ vô hạn, tôi lấy ra một hộp nhựa Tupperware.
Thông thường, tôi luôn cần bảo quản tương đối nhiều thứ, cho nên tôi hay chuẩn bị nhiều hộp nhựa để phòng những trường hợp như thế này.
Nhưng hiện tại, tôi đã có trong tay túi chứa đồ vô hạn.
Mỗi khi ta đặt vật gì vào trong bên trong thì lập tức thời gian xung quanh vật đó sẽ đông cứng lại và giữ cho vật luôn tươi mới. Vì thế mà giờ đây tôi ít khi phải dùng tới mấy hộp nhựa Tupperware.
Do nóng lòng muốn được trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của cậu ấy càng sớm càng tốt, tôi xếp đầy vào hộp những trái nho cầu vồng mới tươi còn nguyên cuống, để đem làm quà tặng cho Sasakura.
♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
Hộp nhựa đựng thực phẩm.