「Thời gian thì con có thừa ạ!」
「Thật sao? Cứu tinh của ta đây rồi.」
「Nhưng với số lượng này, có thể sẽ vướng vào quyền bán hàng của Guild Thương Mại, nên có lẽ chúng ta nên xác nhận lại trước khi trả lời thì hơn ạ.」
Cô không ngờ lại có đến gần ba mươi đơn hàng, nhưng bản thân việc sản xuất kẹo, giấy gói hay lọ đều không có gì khó khăn cả.
Một lần có thể làm được rất nhiều, và quan trọng hơn hết, Giselle bây giờ đang rảnh rỗi.
Điều cô lo lắng hơn là với số lượng lớn thế này, nó có thể bị xem là ‘buôn bán’ chứ không còn là ‘biếu tặng’ nữa.
Hầu hết việc mua bán hàng hóa trên khắp lục địa đều phải thông qua Guild Thương Mại. Các trường hợp ngoại lệ có thể kể đến như ‘Năm nay thu hoạch được nhiều rau củ hơn dự kiến nên mang sang làng bên bán’ hay ‘Hội chợ từ thiện ở cô nhi viện’.
Điểm mấu chốt nằm ở chỗ: đó là việc không thể dự đoán trước khi sản xuất, doanh thu được dùng cho mục đích công cộng, hoặc là giao dịch quy mô nhỏ giữa những người quen biết.
Vì không nắm rõ con số cụ thể, tốt nhất là nên đến Guild Thương mại để được hướng dẫn một lần cho chắc.
Nếu phải thông qua Guild Thương Mại, cô cũng muốn xem xét gói đăng ký nào là có lợi nhất.
「Nếu vậy thì cứ đăng ký nó như một sản phẩm của quán trọ là được. Quy mô của quán chúng ta vẫn còn dư chỗ đấy.」
「Như vậy có được không ạ?」
Tất cả các quán trọ đều thuộc Guild Quán Trọ và phải trả một khoản phí cho Guild.
Tùy vào thứ hạng đăng ký mà các đặc quyền được hưởng, số lượng khách có thể nhận, và số lượng vật phẩm được phép buôn bán tại quán sẽ được quyết định.
Quán trọ này ở hạng C, ngay mức giữa, và được phép bày bán tối đa mười loại vật phẩm.
Hầu hết các quán trọ đều bán cố định những thứ như khăn tắm, xà phòng, thức ăn khô và nước uống. Những quán trọ có nhiều mạo hiểm giả lui tới thì sẽ có thêm cả Potion hồi phục, thuốc giải tê liệt và thuốc trị thương.
Ngoài ra, một số nơi còn bán đặc sản hoặc đồ lưu niệm của địa phương, hoặc nếu có dịch vụ xe ngựa chung thì cũng sẽ được tính vào hạn mức này. Nghe nói hạn mức cho những dịch vụ này sẽ chiếm nhiều hơn so với vật phẩm thông thường, nhưng ở các vùng quê thì đây lại là một nguồn thu nhập khá tốt.
Quán trọ này chỉ bán khăn tắm và xà phòng. Vì gần đây có một khu chợ nên họ cũng không bán thức ăn khô và nước uống.
Nói đi nói lại, hạn mức đó là thứ mà ông bà chủ có được nhờ trả phí thành viên cho Guild Quán Trọ. Việc cô sử dụng nó khiến cô cảm thấy hơi áy náy.
「Là bên này nhờ con mà, nên chuyện này là đương nhiên thôi. Vả lại nếu đăng ký qua Guild Quán Trọ thì chắc sẽ được duyệt ngay thôi.」
「Con cảm ơn hai bác ạ.」
「À còn chuyện giá cả, chúng ta bán một lọ mười viên với giá năm đồng bạc thì sao nhỉ?」
「N-Năm đồng bạc ạ!?」
Năm đồng bạc là một số tiền khá lớn.
Với số tiền đó, người ta có thể ở lại một quán trọ hơi đắt đỏ ở Vương đô trong hai đêm kèm bữa sáng.
「Hay là vẫn rẻ quá nhỉ... Thật ra ta nghĩ một viên kẹo bán một đồng bạc cũng đáng, nhưng người thực sự ăn rồi mới chỉ có bà Vanessa thôi đúng không? Nên ta nghĩ ban đầu mình nên để giá dùng thử, rẻ một chút thì sẽ tốt hơn.」
「Con nghĩ là đắt lắm rồi ạ...」
「Không đắt chút nào đâu. Người có thể làm ra thứ này chỉ có mình con thôi, Giselle! Hãy tự hào lên! A, đúng rồi. Khi báo giá nhớ phải ghi rõ là ‘Giá dùng thử’ đấy nhé.」
Bị vỗ mạnh vào lưng, cô chỉ biết gật đầu lia lịa.
「Ừm, vậy con đi gửi thư trả lời trước ạ.」
「Làm vậy đi. Giấy và phong bì lát nữa ta mang qua cho.」
「A, con cảm ơn ạ.」
Không hiểu sao mọi chuyện cứ như đang diễn ra theo chiều hướng cô sẽ tiếp tục buôn bán vậy. Trong mắt bà chủ dường như đang lấp lánh hình ảnh của vô số đồng bạc. Hoàn toàn chuyển sang chế độ kinh doanh rồi.
Khi bà chủ đã "lên mood" thì chẳng ai cản nổi. Ông chủ đứng bên cạnh cũng chỉ biết cười khổ.
Cô quyết định nghĩ một cách tích cực rằng, ít nhất thì trước mắt mình không phải lo về tiền bạc và công việc nữa.
「Giselle, phiền con quá.」
「Dạ không có gì ạ. Mà nói mới nhớ, phần của bác trai cũng sắp hết rồi phải không ạ? Con sẽ làm thêm luôn.」
「Cảm ơn con. Để đáp lễ, cứ trông chờ vào bữa tối hôm nay nhé. Ta sẽ làm thật nhiều món ngon cho con.」
「Thích quá!」
Giselle mỉm cười, quay trở về phòng mình.
Cô đặt đồ đạc xuống và lập tức kiểm tra những lá thư. Bức nào cũng chứa đầy nhiệt huyết. Chắc hẳn chứng đau lưng, đau vai của họ nghiêm trọng lắm.
Có thư viết rằng họ đã nghe chuyện từ bà Vanessa và viết thư này với tâm trạng như vớ được cọng rơm cứu mạng. Thậm chí có bức còn viết dài đến ba trang giấy.
Giselle tuy thỉnh thoảng cũng bị mỏi vai, nhưng chỉ là ở mức độ nhẹ. Dù vậy, cô vẫn nhớ cái cảm giác nặng trĩu như đeo đá trên người mỗi khi thức dậy buổi sáng.
Cô đọc từng lá thư, ghi chú lại loại kẹo và số lượng họ muốn vào một tờ giấy nhớ.
Với những người không ghi rõ số lượng cụ thể, cô cứ tính là một lọ. Vậy thì chuẩn bị mỗi loại ba mươi lọ chắc là yên tâm rồi.
Không có lá thư nào viết về kẹo phục hồi thể lực, chắc bà chủ cũng chỉ kể về loại trị đau lưng và đau vai thôi. Có lẽ nhân tiện thông báo về giá cả và số lượng, cô nên làm thêm một tờ hướng dẫn về loại này.
Cũng có khả năng họ sẽ nói không cần vì giá cao, nhưng với sự hăng hái của bà chủ lúc này, dù có thừa ra chắc bà cũng sẽ để lại bán ở quán trọ thôi.