Tấm vải mà Samuel dùng làm cà vạt có lẽ, không, gần như chắc chắn là tấm vải mà Giselle và Taa-chan đã tặng làm vỏ gối hôm trước. Taa-chan nghiêng đầu thắc mắc: "Ể?".
「Chú Mất ngủ thích làm cà vạt hơn làm vỏ gối ạ? Taa-chan làm sai gì sao?」
「Chắc tại chị đưa cho anh ấy một tấm vải lớn, nên anh ấy dùng làm cả hai thứ luôn đó mà.」
Vì nó khác với vải thông thường nên việc gia công chắc sẽ rất vất vả, nhưng có lẽ anh ta có quen biết một chuyên gia trong lĩnh vực đó.Chắc họ đã tìm cách phối nó với trang phục ngày hôm đó.
Giselle, người hoàn toàn mù tịt về thời trang không thể nào tưởng tượng ra được, nhưng cô muốn tin rằng đó là một bộ trang phục mà họa tiết lá cây ở cổ đã trở thành một điểm nhấn tinh tế.
Trán Giselle lấm tấm mồ hôi.
Dolan lo lắng nhìn vào khuôn mặt của cô.
「Có cần tớ đi lấy lại không?」
「Không, không sao đâu. Đó là thứ tớ đã tặng cho anh ấy rồi. Chắc hẳn cũng có lý do gì đó.」
Vốn dĩ anh ấy đã là kiểu người có những nỗi ám ảnh kỳ lạ với một chiếc đèn giả kim hết sức bình thường rồi. Chắc hẳn phải có một lý do của riêng anh ta để đi đến việc làm cà vạt từ tấm vải đó.
Dù hành động có khó lường, nhưng cô biết anh ấy không có ác ý.
Lần này Taa-chan cũng không tỏ ra ghét bỏ, nên ở hiện tại có lẽ không cần phải quá bận tâm.
「Vậy à? Nếu thấy không thích thì cứ nói với tớ bất cứ lúc nào. Tớ sẽ lấy lại và biến nó thành một phần của tổ ấm.」
「Lúc đó Taa-chan cũng sẽ đi cùng nhé.」
「Ừm.」
Nếu có những lời phàn nàn về trang phục của anh ta được gửi đến, có lẽ cô sẽ phải suy nghĩ về tương lai và yêu cầu trả lại. Nhưng lúc đó thì hãy để lúc đó tính.
Giselle dang rộng hai tay, ôm chầm lấy hai người đang tỏa ra một luồng sát khí đáng ngại.
「Cảm ơn vì đã lo cho chị. Nhưng không sao đâu. Lucas cũng vậy, cảm ơn vì đã quan tâm đến chị nhé.」
「Không có gì. Em đã nói là chỉ nhân tiện ghé mua Kẹo thôi mà. Món đó cũng hợp để giải tỏa đầu óc. Với lại, tôi cũng tích được khoảng hai mươi cái lọ rỗng rồi, lần tới sẽ mang đến.」
「Em sẽ chuẩn bị thủy tinh dạ quang nhé.」
「Thủy tinh dạ quang là gì ạ? Thủy tinh mới của chị Giselle!? Cứ tích lọ rỗng là được ạ?」
Vivian sáng mắt lên trước một vật phẩm lần đầu nghe thấy.
Ngay lập tức, ngài Aurel liền tranh thủ khoe khoang với cháu mình.
「Lọ rỗng thì ông ngoại có nhiều lắm, lần tới mình nhờ đổi cho nhé.」
「Ông ngoại, ông đã ăn nhiều đến vậy mà lại giấu tụi con...」
Định bụng sẽ thể hiện mặt tốt, ai ngờ lại bị hai đứa cháu ném cho một ánh nhìn lạnh lùng.
Ngài Aurel khẽ rên lên một tiếng rồi ôm ngực. Xem ra ông hoàn toàn yếu thế trước các cháu của mình.
「Từ lần sau ông sẽ mua cả phần của mọi người, nên đừng nói cho mẹ nhé. Được không?」
「Nếu lần tới ông lại đưa con đến chỗ chị Giselle thì được ạ! Con cũng muốn nói chuyện với Lucas nhiều hơn!」
「Vậy thì cứ đi cùng ngài Aurel mỗi khi ngài ấy lên đây làm việc là được. Lần tới, tôi sẽ giới thiệu phòng làm việc của mình cho cậu.」
「Được không ạ!?」
「Nếu đi cùng ngài Aurel thì giấy phép vào thành cũng có thể dễ dàng cấp được. Về đến Vương cung tôi sẽ làm đơn đăng ký.」
Có lẽ ngài Aurel đã quyết định nhận chức cố vấn đặc biệt cho các Nhà giả kim thuật Vương cung. Trong tương lai có thể sẽ thỉnh thoảng gặp lại họ.
Sau khi đưa Kẹo giả kim cho Lucas, cậu ta vội vã rời đi như thể đã xong hết phận sự.
Nhưng có vẻ như trong lúc Giselle rời khỏi phòng một lát, cậu đã kịp trao đổi thông tin liên lạc với Vivian. Tay cầm chú vịt, tay kia nắm chặt một mẩu giấy nhớ nhỏ, Vivian trông hạnh phúc ra mặt.
「Vậy là buổi đệ tử một ngày đến đây là kết thúc. Vivian, em đã cố gắng lắm.」
「Cảm ơn chị Giselle. Vui lắm ạ! Nhưng dọn dẹp xong mới là hết một lần pha chế, đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Vivian, em có thể phụ giúp thêm một chút được không?」
「Vâng!」
「Taa-chan cũng làm.」
「Giselle, phần nguyên liệu còn thừa tớ mang về phòng trước được không?」
「Dolan, cảm ơn cậu. Cậu cứ để trên bàn giúp tớ nhé?」
「Ừm.」
Mọi người cùng nhau dọn dẹp. Không quên lau bàn và quét sàn. Sau khi trả lại trạng thái như trước khi sử dụng là giải tán. Có lẽ là vì vừa đến đây đã bắt đầu làm giả kim thuật ngay, Vivian trông có vẻ hơi buồn ngủ. Chú vịt heo đất cũng đã được Felix cầm giúp.
---
Sau khi tiễn ba người họ, Giselle cùng Taa-chan và Dolan quay về phòng mình.
「Chị Giselle, hôm nay vui ghê.」
「Hôm nay cảm ơn vì đã cho tớ tham gia cùng. Ngày mai tớ sẽ mang bi thủy tinh đến cho bác ấy. Rồi tớ sẽ khoe rằng, màu này là do chính tay tớ làm đấy.」
Tay mân mê viên bi thủy tinh, Dolan trông vui ra mặt. Taa-chan kéo áo Dolan và nhờ vả: "Mang cả phần của Taa-chan đi nữa nhé".
Dù có nhận được yêu cầu chế tác đi nữa, thì vật trang trí chắc cũng phải rất lâu sau mới hoàn thành. Nhưng việc chờ đợi thành phẩm cũng là một trong những niềm vui.
「Tớ cũng sẽ làm vài viên bi thủy tinh, cậu mang giúp tớ được không?」
「Giselle cũng có thứ muốn làm à?」
「Không. Tớ định nhờ bác ấy dùng thử để xem thủy tinh màu của mình khi gia công sẽ như thế nào. Tớ sẽ làm thêm cả màu của Taa-chan và của Dolan nữa.」
Đúng là chỉ đưa mỗi những viên bi thủy tinh cho đơn hàng thì cũng hơi áy náy.
Tất nhiên, trong trường hợp bác ấy nhận lời, cô cũng định sẽ trả chi phí sản xuất đầy đủ. Nhưng ngoài ra, cô cũng muốn tặng một thứ gì đó để cảm ơn vì đã làm cho cô chiếc ly.
Nếu lời nói lúc nãy của Dolan không phải là khách sáo, thì thủy tinh màu chắc chắn sẽ được yêu thích.
「Bây giờ mới làm không phải sẽ vất vả à? Tớ để lần sau đi cũng được nên không cần vội đâu.」
「Bi thủy tinh thì không tốn nhiều thời gian đâu nên không sao. Nhưng vì tớ muốn đưa vài màu, nên nếu cậu cùng làm màu với tớ thì tớ sẽ rất vui.」
「Cứ giao cho t-tớ!」
「Mong là ông chú có râu sẽ vui~」
Nên làm màu nào để bác ấy thích đây?
Vừa ríu rít bàn bạc, hai người một thú lại một lần nữa bắt tay vào việc.