Kẹo giả kim của Gisele

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

17 101

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

36 48

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

42 68

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

281 5889

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

515 1619

Chương 3 - Chương 2. Anh Sandwich

「À, lúc nãy tôi có nghe lỏm được cuộc nói chuyện, không biết có phải các vị đã từng mua Kẹo giả kim trước đây không ạ?」

Một mạo hiểm giả với trang bị đặc trưng như vậy, nếu đã gặp một lần thì cô sẽ không thể nào quên. Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp họ.

Vậy thì họ biết đến loại kẹo này ở đâu? Đó là một thắc mắc thuần túy.

Khi Giselle nghiêng đầu, họ đã trả lời một cách thẳng thắn.

「Không, chúng tôi được một mạo hiểm giả qua đường cho.」

「Lúc được bảo là ăn cái này vào sẽ khỏe lên, chúng tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng lúc đó thì đến một lọ Potion cũng không còn.」

「Nghĩ rằng dù chỉ là kẹo thường thì cũng giúp lót dạ, ai ngờ vừa ăn vào là khỏe lại ngay. Nếu không có viên kẹo này, tôi nghĩ chúng tôi đã không thể về đến được quán trọ.」

Sau khi khỏe lại, họ đã dựa vào cái tên ghi trên giấy gói và viên kẹo để tìm ra ‘Kẹo giả kim của Giselle’.

Trong lúc kể lại câu chuyện đó cho nhiều người, họ đã nhận được yêu cầu từ vị Bá tước – là vậy đó.

「Mạo hiểm giả lúc đó tất nhiên là ân nhân, nhưng cô cũng là ân nhân của chúng tôi.」

「Tôi chắc chắn sẽ đặt hàng.」

「Ngon thế này, chỉ từng này thì không đủ. Không biết có trụ được cho đến khi về nước không nữa...」

「Này, đừng có nói gở.」

「Thế nên mới phải tiết kiệm tiền để mua tiếp chứ!」

「Làm phiền cô rồi.」

「Cảm ơn quý khách đã mua hàng ạ.」

「Cảm ơn nhiềuuu.」

Cô tiễn họ đi trong lúc họ vẫn đang vui vẻ cãi nhau.

「Mạo hiểm giả qua đường là ai nhỉ?」

Một mạo hiểm giả mua nhiều Kẹo giả kim đến mức có thể chia cho cả người lạ, thì có lẽ là một trong những khách quen.

Dù người đó không cố ý, nhưng câu chuyện về Kẹo giả kim đã được lan truyền cả ở một đất nước xa xôi.

Nói lời cảm ơn thì cũng hơi lạ, nhưng cô có một chút tò mò.

「Anh Sandwich?」

「À, đúng rồi nhỉ. Nếu là anh ấy thì lúc nào cũng mua rất nhiều, và có vẻ cũng đi khắp nơi trên lục địa, nên có thể lắm.」

"Anh Sandwich" là một vị khách quen, người luôn mong chờ món sandwich đặc biệt của ông chủ mỗi lần ghé lại.

Nếu xem sổ trọ thì sẽ biết tên, nhưng cơ hội để gọi tên khách hàng gần như không có. Khi gọi thì chỉ cần ‘quý khách’ là đủ.

Khi nói chuyện với người nhà, họ thường gọi anh là ‘vị khách quen thích sandwich’. Taa-chan nghe thấy vậy nên bắt đầu gọi là ‘Anh Sandwich’.

Nhân tiện, nó cũng gọi thẳng anh ấy như vậy.

Anh Sandwich không có vẻ gì là khó chịu, và vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện một cách bình thường, nên Giselle cũng để yên.

「Lần tới anh ấy đến, em nói cho anh ấy biết là anh ấy đến rồi nha.」

「Được đó.」

Vừa thong thả nói chuyện, cô vừa với tay lấy sổ kế toán để ghi lại số lượng Kẹo giả kim đã bán.

Đúng lúc đó, một cái bóng lớn bao trùm lấy cô.

「Tôi thì có chuyện gì sao?」

「! Xin chào quý khách.」

Là anh Sandwich, người vừa mới được nhắc đến trong câu chuyện.

Anh ấy rất cao, và thường thì cô sẽ nhận ra ngay khi anh vừa bước vào. Nhưng vì anh hoàn toàn không gây ra tiếng động, nên những lúc đang làm việc khác, đôi khi cô sẽ nhận ra muộn hơn.

Cô cố gắng che giấu trái tim đang đập thình thịch vì ngạc nhiên, và tỏ ra bình tĩnh.

「Tôi muốn ở lại năm đêm, có phòng trống không?」

「Vâng ạ. Tôi sẽ sắp xếp cho quý khách ngay ạ.」

「Tôi muốn đặt cả sandwich.」

「Tôi hiểu rồi ạ.」

Thường thì đến đây là cuộc nói chuyện giữa cô và anh sẽ kết thúc. Cô làm thủ tục đăng ký, rồi đưa chìa khóa.

Nhưng anh không cầm nó rồi rời đi.

「Vậy, tôi thì có chuyện gì?」

Có vẻ như anh ấy vẫn còn bận tâm chuyện lúc nãy. Dù không có gì mờ ám, nhưng cô vẫn đắn đo không biết nên nói thế nào.

Đúng lúc đó, Taa-chan đang vui vẻ lên tiếng: 「Chuyện là thế này nè」.

「Lúc nãy, có người đến nói là đã được cho kẹo đó.」

「Kẹo? Kẹo của cô chủ nhỏ à?」

「Họ nói là lúc gặp khó khăn đã được một người lạ cho. Tụi tui đang nói không biết có phải là anh Sandwich không đó.」

「Hình tôi như có làm chuyện đó, mà cũng hình như không. Không nhớ nữa.」

「Vậy à. Mà nè, lần trước Taa-chan được đi chơi đó, được ăn một món ngon lắm~」

Câu chuyện đột ngột thay đổi, nhưng đây là điều mà Taa-chan đã quyết định từ trước rằng "khi nào anh Sandwich đến sẽ kể cho anh ấy nghe".

Taa-chan rất quý anh Sandwich, và lúc nào cũng có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe. Nên anh Sandwich cũng đã quen rồi.

「Vậy thì tốt quá. Em đã ăn món gì thế?」

「Sandwich hoa quả.」

「Sandwich hoa quả? Cái đó, là sandwich à!」

Ngay lập tức, anh Sandwich mở to mắt.

Có vẻ như ngay cả một người cuồng sandwich như anh cũng không biết đến sự tồn tại của sandwich hoa quả. Xem ra món mà Giselle và mọi người đã ăn khá là hiếm.

「Ừm. Có kem với hoa quả bên trong đó. Nhưng mà Taa-chan vẫn thích nhất là món ông chủ làm.」

Taa-chan vừa nhớ lại món sandwich hoa quả đã ăn cách đây không lâu, vừa áp cả hai tay lên má.

Nước dãi khẽ chảy ra từ khóe miệng, nó liếc nhìn về phía Giselle.

Vừa tán gẫu mà vừa tranh thủ vòi vĩnh... Đúng là một con Tanuki ranh mãnh. Nhưng ngay cả điểm đó cũng đáng yêu không chịu nổi.

「Sandwich có kem và hoa quả... Cô chủ nhỏ, liệu có thể nhờ cô đặt thêm món sandwich hoa quả đó vào bữa sandwich ngày mai được không?」

「Để tôi hỏi thử ạ.」

「À, phiền cô. Mà kể cũng lạ, vẫn còn một loại sandwich mà mình chưa biết đến sao. Cứ ngỡ là mình đã biết hết mọi thứ về sandwich rồi chứ...」

「May mà được gặp món mới ha.」

「...Đúng vậy. Có lẽ ta nên biết ơn vì đã có cơ hội được thưởng thức món sandwich hoa quả đầu tiên do chính ông chủ làm.」

Mắt anh ấy lúc thì sáng rực, lúc thì lại chùng xuống. Thêm vào đó, anh còn nói nhiều hơn mọi khi, nhưng trái tim Giselle đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Lúc anh ấy đến quầy lễ tân là đỉnh điểm của sự ngạc nhiên, còn sau đó thì cũng chỉ hơi khác so với bình thường một chút. Tình yêu của anh dành cho sandwich đâu phải là chuyện mới bắt đầu hôm nay.

Lần này thì anh Sandwich đã nhận chìa khóa và đi về phòng mình.

Nào, phải đi báo cho ông chủ về việc anh ấy đến ở trọ thôi. Sau khi xác nhận không có ai sắp đến, cô nhanh chóng đứng dậy.

「Chị sẽ quay lại ngay, nhưng nếu có khách đến thì nhờ em bảo họ đợi nhé.」

「Giselle, cả phần của Taa-chan nữa~」

「Ừm, chị sẽ đặt cả phần của Taa-chan nhé.」

「Thích quá!」

Quả nhiên là Taa-chan cũng rất muốn ăn. Nhìn nó chắp hai tay bên má và vòi vĩnh, cô phì cười, và lần này thì thực sự đi về phía nhà bếp.