Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 20 - Cắm trại (2)

Tôi có thể thông cảm với cô ấy.

Từ thuở nhỏ, Kaya đã phải trường thành trong môi trường quân ngũ dưới sự bảo bọc của Thánh Kiếm Gerald và cô đã tự cô lập bản thân với nam giới.

Hẳn đây là một cú sốc tâm lý với cô ấy khi phải với một người khác giới trong tình huống này.

Ngoài ra, nhìn tôi đâu có đến nỗi nào. Khi soi gương thì trông Issac cũng khá điển trai đấy chứ. Kaya thậm chí còn ngưỡng mộ tôi nữa mà.

Điều kiện như vậy rất thích hợp cho những chuyện kỳ quặc xảy ra.

Tôi liếc mắt nhìn Kaya lần nữa. Cô ấy vẫn còn đang bồn chồn.

Chắc là Kaya lo sợ tôi sẽ sờ mó gì cô ấy với ý đồ tốt hoặc xấu hoặc có thể là cả hai.

Nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ phải ngủ ở ngoài trời, tôi chỉ mang theo đúng một cái lều mà thôi.

Cho dù tôi có tạo ra một cái lều tuyết đi nữa thì cũng vô dụng bởi tôi không thể kiểm soát mana của mình trong lúc ngủ được, vì vậy ma thuật có thể tự giải trừ bất kỳ lúc nào.

“......”

“......”

Trong màn đêm tĩnh mịch, âm thanh lách tách từ tiếng lửa trại và tiếng suối chảy róc rách rất rõ ràng.

Nếu tôi cứ im lặng ngồi nghe âm thanh ASMR của thiên nhiên kiểu này mãi thì cái bầu không khí khó xử này sẽ càng tệ hơn thôi.

Vừa lúc đó, cơn buồn ngủ của tôi đã kịp thời ập đến.

Có lẽ cách tốt nhất để tôi trấn an cô ấy là nên đi vào lều để ngủ trước.

“Đi ngủ thôi nào, tôi thấy buồn ngủ quá rồi.”

“À, vâng ạ!”

Binh nhì Kaya Astrean.

Cô ấy gợi cho tôi nhớ về lúc nhập ngũ và được phân về đơn vị của mình. Lúc đó tôi cũng là một binh nhì.

Tôi đứng dậy với chiếc chăn vẫn còn choàng quanh vai mình. Sau đó, tôi đi vào lều trước bỏ lại Kaya vẫn đang ngồi thẫn thờ nhìn mình.

Chiếc lều này đủ rộng để chứa hai tụi tôi. Tôi chọn góc xa nhất của chiếc lều rồi nằm xuống ở đó để Kaya có thể ngủ thoải mái hơn.

‘Aa.’

Cái cảm giác ấm cúng này là gì vậy chứ? Nó dễ chịu thật đấy.

Tôi cảm giác như đây không phải là một buổi cắm trại tầm thường... Mà chính xác hơn là cắm trại “thật sự”.

“Xin thứ lỗi...”

Sau một lúc thì Kaya cũng thận trọng tiến vào lều.

Từng bước chân mà cô ấy phát ra trông đầy căng thẳng. Chiếc chăn choàng trên vai Kaya và quấn chặt cả người cô ấy.

Tôi cố tình không trả lời mà chỉ khẽ nheo mắt trước khi khép lại hoàn toàn rồi giả vờ ngủ.

Kaya đi đến góc đối diện của chiếu lều và nằm xuống. Tôi có thể nghe được tiếng của chiếc chăn và sàn lều cọ vào nhau.

Tự nhiên sao mà yên ắng thế nhỉ?

Không biết là Kaya có ngủ ngon được không ta?

Tôi từ từ mở mắt ra rồi liếc về phía Kaya.

‘Ôi trời.’

Run rẩy.

Không hiểu sao mà cả người Kaya lại run bần bật như vậy. Cô ấy đang nhìn đắm đuối vào trần lều trống không và kéo chăn lên đến tận môi mình.

Kaya nằm sát vào góc đối diện, tạo ra ở một khoảng trống tương đối ở giữa chiếc lều.

=============================

[Kaya Astrean]

―――――――

Tâm Trí: [Hồi hộp khi nằm ngủ bên cạnh bạn như thể trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.]

=============================

Đừng lo, tôi sẽ không làm gì đâu...

‘Mà, kiểu gì cô ấy cũng sẽ ngủ thiếp đi thôi.’

Nghĩ vậy, tôi khép đôi mắt lại.

Toàn thân của tôi như muốn rã rời luôn rồi, có vẻ tôi đã đi đến cực hạn của mình.

Sau khi lớp học kết thúc, tôi đã phải lên xe ngựa để đến hang Tantak rồi đi tiêu diệt Gariza...

“Ngài Issac này.”

Kaya bỗng gọi tôi.

“Ngài có nói là ngài đã phát hiện ra mana của tên ác quỷ đang trú ngụ trong hang động dưới lòng đất lúc còn ở Học viện. Không biết là ngài có vô tình phát hiện ra lúc mà em đang theo sau... hoặc là những lúc mà em bám theo ngài không...?”

Tất nhiên là không rồi.

Khi tôi ngẫm nghĩ lại điều mà Kaya vừa nói thì tôi mới biết rằng đây không phải là lần đầu tiên cô ấy bám theo tôi.

Rốt cuộc thì tôi thật chẳng muốn đối mặt với cái tình huống mà Kaya đi theo mình vì lý do nào đó.

Đó là vì nếu cô ấy biết được thời gian biểu hàng ngày của tôi là vùi đầu vào tập luyện thì không biết là sẽ có những mối họa gì đang chờ đợi tôi.

Nếu xảy ra thật thì không biết nó sẽ để lại hậu quả gì nữa. Suy cho cùng, những biến cố không lường trước được là một cái gì đó cực kỳ đáng sợ khiến tôi phải đặt mình vào vị trí hết sức cẩn trọng.

“...Phiền thật đấy, biết điều thì đừng làm vậy nữa.”

Tôi điềm tĩnh nói với tâm trí mơ ngủ của mình.

“Aa, vâng ạ...!”

Kaya đáp lại với giọng run như cầy sấy.

Có vẻ vậy là được rồi.

Thả lỏng tâm trí căng thẳng của bản thân, tôi chìm vào trong giấc ngủ.

———————❖———————

Đã ba tiếng trôi qua. Tôi vừa tỉnh giấc từ giấc mơ mà mình đã ngủ gục trong một đợt huấn luyện quân sự dưới thời tiết lạnh giá.

Tôi ngửa người dậy, thời tiết buổi sáng lạnh thấu xương nếu chỉ ngủ với đúng một cái chăn đơn sơ.

Tuy không chịu ảnh hưởng từ Băng thuật của chính mình nhưng khi trời trở lạnh, tôi vẫn thấy lạnh như bao người bình thường khác.

“Gừ, lạnh thật đấy,” tôi càu nhàu khi quay mặt về Kaya.

Cô ấy đang nằm quay lưng lại với tôi.

Sau khi đắp chiếc khăn của mình lên Kaya, tôi lấy ra một bộ quần áo dự phòng từ túi ma thuật. Tôi định sẽ đắp chúng lên rồi ngủ luôn.

Hết cách rồi, tôi nghĩ là bản thân có thể chịu lạnh tốt hơn cái cô tiểu thư ngây thơ đã bám đuôi mình.

“Ồ.”

Vỏ Bọc Của Tai Ương nằm trong túi ma thuật vô tình chạm vào tay tôi. Thế là tôi tiện tay lôi nó ra luôn.

Mỗi lần nhìn vào nó là tôi lại thấy tự hào về bản thân.

Nhớ lại lúc còn nhỏ khi mở được một trong ba vị Thần Ai Cập “Đại Lính Thần Obelisk” từ gói bài Yu-Gi-Oh, tôi cứ mải mê chiêm ngưỡng nó cả ngày trong hạnh phúc. Cảm giác bây giờ của tôi giống hệt như lúc đó vậy.

Khi nhẹ nhàng chạm vào vỏ bọc, một nụ cười tự nhiên nở trên môi tôi.

“Ngon.”

Hehe. Tôi mong chờ để được sử dụng nó trong tương lai quá.

Tôi cất vỏ bọc vào lại trong túi ma thuật.

‘Giờ thì ngủ tiếp thôi nào.’

Tôi đắp bộ quần áo dự phòng vừa lấy ra lên người rồi nằm xuống. Biết ngay là vẫn còn lạnh mà.

Tôi co người rồi khoanh hai tay lại để cố giữ lại chút nhiệt cho cơ thể mình.

May thay tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

———————❖———————

Tiếng báo thức vào buổi sáng.

Bíp bíp bíp bíp bíp bíp!

Trong giấc mơ, tôi tỉnh dậy từ tiếng chuông báo thức mà bản thân không bao giờ muốn nghe lại nữa. Tuy ngắn nhưng tôi lại không ưa nó chút nào cả.

Bất ngờ là tôi lại thấy thật sảng khoái và dễ chịu. Có lẽ do tôi đã đánh một giấc dài chăng?

Do vẫn luôn bận rộn với các lớp học, việc luyện tập và học hành nên tôi đã phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, chắc vì vậy mà cơn mệt mỏi cũng đã trở thành “nội tại” của tôi luôn rồi.

Cái cảm giác sảng khoái này sao mà lạ thế nhỉ.

Lúc tôi ngáp và ngồi dậy, chiếc chăn đang đắp trên người mình bỗng rớt xuống.

“...?”

Khi quay đầu sang phía đối diện thì tôi chẳng thấy ai cả. Kaya đi đâu mất rồi? Có vẻ như cô ấy đã đắp chiếc chăn này lên người tôi rồi rời khỏi đây.

Vừa mở cửa lều ra, một làn gió mát lạnh của buổi sáng tràn vào và xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại của tôi, theo sau đó là tiếng lách tách từ ngọn lửa trại.

Ánh nắng từ mặt trời đang chiếu xuống hẻm núi. Từ cửa lều, tôi có thể nhìn thấy bóng lưng của Kaya ngồi trên chiếc ghế gập trước lửa trại.

Cô ấy vẫn còn mặc chiếc áo khoác len mà tôi đã đưa vào hôm qua với chiếc chăn choàng trên vai.

Đống củi trước mặt cô ấy có lẽ đã được chặt vào sáng nay.

Tôi đeo giày lên rồi bước ra khỏi lều. Và rồi―

“Hở!”

Không hiểu sao Kaya lại giật bắn mình lên rồi nhanh chóng quay mặt về phía tôi.

Tại sao cô ấy lại ngạc nhiên như vậy chứ?

“Aa, ngài Issac đã dậy rồi sao...?”

Kaya nở nụ cười ngượng ngịu với hai quần thâm dưới mắt cô ấy, da cô ấy thì lại trắng nhợt nên cũng khá dễ để nhận ra.

Hình như là cô ấy đã ngủ không được ngon.

=============================

[Kaya Astrean]

―――――――

Tâm Trí: [Cảm thấy an tâm vì bạn đã không đụng chạm gì nhưng lại nghi ngờ vẻ quyến rũ của mình với tư cách là một người phụ nữ.]

=============================

Hết cứu thật rồi.

———————❖———————

Sau khi đi được 30 phút, chúng tôi đến được trạm dừng xe ngựa.

Kaya và tôi leo lên xe ngựa rồi khởi hành. Có lẽ do từ đâu xuất hiện một đôi nam nữ nên người đánh xe đã tỏ vẻ nghi ngờ bọn tôi.

Chiếc xe ngựa xuất phát hướng về phía Học viện.

Không lâu sau đó, đôi mắt của Kaya bắt đầu lim dim khi cô tựa đầu vào bên thành cửa sổ xe ngựa rồi ngủ thiếp đi.

Chiếc áo khoác Kaya đang mặc tuột xuống để lộ ra đôi vai nhỏ nhắn của cô ấy. Tôi kéo chiếc áo lên rồi choàng lại lên vai của Kaya.

Mỗi khi cỗ xe rung lắc là đầu của cô ấy lại đung đưa theo khiến đầu chạm vào vai tôi. Trông cô ấy thoải mái chưa kìa.

Nghĩ lại thì không biết tôi sẽ ra sao nếu Kaya đã không bám đuôi theo nữa. Thực tế, việc đánh bại Garzia trước khi hắn tích đủ sức mạnh ở trong game là điều không thể. Và ngay từ đầu, bạn làm sao đến được hang Tantak khi 「Màn 2, Chương 4」 chưa mở được chứ.

Tôi đã phá vỡ luật lệ đó và đi khám phá hang Tantak. Kết quả là ngay cả với sự chuẩn bị chu đáo, tôi cũng mém tí nữa là ăn hành rồi.

Tuy nhiên, chính nhờ Kaya mà tôi đã có thể xuyên thủng được [Thân Thể Bất Hoại] của Garzia.

Thêm vào đó, tôi đã thu thập được đá Zephrim mà không tốn quá nhiều công sức. Củi để nhóm lửa cũng được Kaya mang sẵn về luôn.

‘Cảm ơn cậu.’

Lần này cậu đã giúp tôi nhiều rồi. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn cậu vào một ngày nào đó.

Tôi tựa đầu vào bên phía cửa sổ đối diện rồi nhìn ra bên ngoài.

Nắng ban mai chiếu sáng rừng cây xanh tươi bên ngoài và làn sương mù sáng sớm bao phủ khu rừng đang tan dần.

Bầu trời cũng đã chuyển thành sắc xanh tinh khiết.

———————❖———————

Sau bốn tiếng thì xe ngựa đã đến được Học viện.

Hình bóng của những tòa nhà quen thuộc đập vào mắt tôi. Thậm chí tôi còn có ảo giác là mình cuối cùng đã quay trở về nhà.

Kaya vẫn còn đang ngủ, trông cô ấy có vẻ khá mệt mỏi.

“Kaya, chúng ta đến nơi rồi.”

Tôi lay người của Kaya để đánh thức cô ấy. Ngay lúc tôi vừa dứt lời, Kaya đột ngột mở mắt rồi đứng thẳng người dậy.

“Có mặt! Aa...”

Đó rõ ràng là phản xạ đã ăn sâu vào trong người. Ngoài mặt là một cô gái dịu dàng và ngây thơ nhưng thực tế bên trong lại là một Kaya đã thấm nhuần kỷ cương trong quân ngũ.

“Ch-Chúng ta tới rồi sao?”

Ừ, chúng ta về tới rồi.

Kaya là người bước xuống xe ngựa trước, sau đó quay lưng lại khỏi tôi rồi che miệng lại. Có lẽ là cô ấy đang tính ngáp.

Tôi trả tiền xe ngựa rồi đi theo cô ấy. Người đánh xe cúi đầu chào rồi rời đi.

‘Trông cô ấy như muốn lăn đùng ra ngủ bất kỳ lúc nào.’

Có lẽ tôi nên để cô ấy về ký túc xá sớm nhất có thể.

Nhưng tôi còn một điều quan trọng muốn nhắc cô ấy. Không biết là có cần thiếu hay không nhưng tốt hơn cứ nói cho chắc.

“Kaya.”

“Có ạ!”

Kaya quay mặt về phía tôi rồi đứng bất động.

Đây là một tình huống căng thẳng.

Tốt nhất là vụ việc đánh bại Garzia lần này nên được giữ kín.

Nếu hội trưởng Alice Carrol phát hiện ra là đời tôi coi như xong.

Nhưng may mắn là cô ta không hề biết đến sự tồn tại của Garzia, huống chi một vật phẩm như Vỏ Bọc Của Tai Ương.

Alice chỉ là một con rối giúp cho việc hồi sinh của “Nephid Tà Thần”.

Nephid thậm chí còn không hề coi cô ta là một đồng minh.

“Hãy giữ kín về sự việc ngày hôm qua. Nếu có ai biết được thì sẽ rắc rối lắm đấy.”

“Aa, vâng ạ...”

Giọng của Kaya thỏ thẻ nghe thật dễ thương làm sao.

Mặt của cô ấy lại đỏ nữa rồi.

=============================

[Kaya Astrean]

―――――――

Tâm Trí: [Thấy ngại và hãnh diện về bí mật giữa bạn với cô ấy.]

=============================

Cô ấy lại đang hiểu nhầm cái gì nữa đây...

“Ý tôi là tên ác quỷ ấy.”

“Ác quỷ, à, tất nhiên rồi, em vẫn đang nghĩ về hắn mà...! Em chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này, em biết là ngài Issac có lý do sâu xa nào đó mới làm vậy. Và còn...”

Kaya ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Lý do mà bọn ác quỷ xuất hiện tại Học viện và lý do ngài Issac săn tìm chúng... Có phải tại Học viện này đang ẩn chứa điều gì mà em vẫn chưa biết?”

“...”

“Ngài không cần phải trả lời đầu. Em biết ngài Issac là một người vĩ đại nên mới có lý do chính đáng không thể cho em biết.”

Bầu không khí dần trở nên nặng nề hơn. Đây là cơ hội tốt để tôi dùng cuộc đối thoại này lôi kéo Kaya về phe mình.

Trùm cuối của game, Nephid Tà Thần, là gốc rễ của mọi cái ác. Nếu có thể tìm được một đồng minh để chia sẻ thông tin về hắn thì đó là sẽ là một chỗ dựa tinh thần tốt, đặc biệt nếu người đồng minh đó là Kaya.

Nhưng tôi lại không muốn ràng buộc Kaya thêm nữa.

Sự xuất hiện của một thực thể có thể mang lại tận thế cho cả thế giới, không biết là giữa nó và bản án tử hình có gì khác nhau nữa. Không ngoại trừ khả năng là tôi chỉ tạo thêm áp lực cho Kaya mà thôi.

Dù sao thì tôi cũng sẽ tiếp tục săn tìm bọn ác quỷ cho đến khi gặp được Nephid Tà Thần. Tôi đã vạch ra sẵn một kế hoạch và nếu suôn sẻ, Kaya rất có thể sẽ nghe lời tôi. Nên có thể nói nó cũng không khác gì mấy cả.

Tốt nhất là tôi không nên trả lời cô ấy.

“...Cảm ơn ngài. Xin thứ lỗi nhưng giờ em phải trở về rồi.”

Hiểu được sự im lặng của tôi là câu trả lời, Kaya cuối đầu chào tạm biệt tôi.

Cô ấy cởi chiếc áo khoác ra và trả lại cho tôi rồi quay lưng lại bước đi.

Tôi chìm vào trong suy tư khi nhìn bóng lưng đang rời đi của Kaya.

———————❖———————

Học viện Märchen được trải dài trên toàn bộ hòn đảo. Vậy nên dưới sự lãnh đạo của Học viện, một nền kinh tế nhỏ đã được phát triển trên đảo và khai sinh ra một loại đơn vị tiền tệ riêng.

Điều đó nghĩa là những gì có ở một thành phố đều có mặt ở đây.

Tuy nhiên theo quy định của Học viện, học viên không được phép mang các vật phẩm từ bên ngoài vào bán tại đây. Học viên chỉ được phép bán các vật phẩm kiếm được một cách hợp pháp trong phạm vi của Học viện.

Ngay khi vừa bước vào Học viện, mỗi học viên đều phải tuân thủ theo “Hiệp ước Marx”. Đó là luật lệ tuyệt đối được tạo ra bởi “Đại Phù Thủy Marx” và chỉ có hiệu lực trong phạm vi của Học viện. Làm trái hiệp ước sẽ dẫn đến hậu quả là bị “buộc trục xuất” khỏi đây, trong đó bao gồm cả việc buôn bán đồ đem từ bên ngoài.

Hiệp ước cũng cấm việc tạo ra thuế giá trị gia tăng dưới hình thức ký gửi hoặc hợp đồng phụ. Tôi cảm giác được sự kiên quyết của Học viện như muốn nhắn gửi, “Đây là đất của chúng tôi nên chúng tôi có quyền tự quyết tất cả.”

Đá Zephrim được tôi thu thập trong phạm vị học viện và không hề thuộc quyền sở hữu của ai cả. Nếu không vi phạm luật lệ thì tôi yên tâm rồi.

Hiệp ước Marx không chỉ gói gọn trong lĩnh vực kinh doanh thôi đâu. Ví dụ như nó còn cấm bạn mang theo những vật dụng chứa đựng ma thuật từ bên ngoài vào để sử dụng, có thể kể đến như cuộn giấy ma thuật hay những lọ thuốc.

Sau khi tách khỏi Kaya, tôi đi đến một trung tâm giám định. Ở phía bên kia tủ kính chứa những thứ đồ linh là một ông lão chào đón tôi.

“Ồ, rốt cuộc chàng trai trẻ như cậu làm thế nào mà...?”

Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ Của Märchen❱ có vài cửa trung tâm giám định và trong số chúng thì cái được điều hành bởi Harrison là tốt nhất. Vấn để là bạn chưa thể truy cập vào nó lúc ở đầu game được.

Tuy nhiên, nếu đã biết đến sự tồn tại của Cửa Hàng Bí Mật thì không có gì lạ khi tôi cũng biết đến nơi này. Suy cho cùng thì tôi đâu có bị ràng buộc bởi game đâu chứ.

Tôi không thể chờ được khi nghĩ đến số Gel mà mình có thể kiếm được bằng việc bán đống đá Zephrim này.

Ngoài ra, có một quy tắc bất thành văn là các trung tâm thẩm định sẽ không đào sâu vào nguồn gốc của vật phẩm trừ khi chúng là do phạm pháp mà có được, bất kể là ai mang chúng đến đi nữa.

Mặt khác, Harrison là một chuyên gia với đầu óc thông suốt, vậy nên ông ấy sẽ không thắc mắc cho dù tôi có đem thêm đống đá Zephrim đi chăng nữa. Ông ấy chắc chỉ coi tôi là một chàng trai may mắn mà thôi.

Tôi lịch sự cúi đầu chào rồi lấy ra hai túi ma thuật nhỏ.

Mặc dù túi ma thuật có thể giảm khối lượng nhưng cũng không thể giảm chúng về 0. Thế nên hai cái túi ma thuật này cũng khá là nặng đấy.

Nhưng nhờ việc tập gym thường xuyên nên khi mang theo hai cái túi này trên người mặc dù không dễ dàng gì... nhưng ít ra cũng không đủ để đè chết tôi được.

Tôi mở túi ra và lấy những viên đá vàng nhạt đặt lên tủ kính.

Ánh mắt của Harrison chuyển từ tôi sang chúng.

“Cháu đến đây để giám định thứ này.”

“Ồ, đây là...”

Harrison nhặt một viên lên rồi bắt đầu giám định nó bằng một chiếc kính lúp.

“Để xem nào, đây là...”

Harrison đưa viên đá Zephrim qua lại.

Nó làm tôi nhớ đến cảnh Ian Fairytale trở nên khó chịu với sự lề mề của ông ấy lúc ở trong game, nhưng vì kính lão đắc thọ nên tôi quyết định kiên nhẫn đứng chờ.

“Hmm, hồ hồ hồ...”

Tuy tác phong làm việc của Harrison chậm chạp nhưng đáng để chờ.

“Mmmm... Đúng nó rồi... À không, mmmm...”

Không hiểu sao chuyển động của ông ấy lại chậm hơn lúc nãy rồi, y hệt như một con lười vậy, nhưng dù sao thì tôi vẫn chờ được.

“Geee... hehehe...”

...10 phút đã trôi qua như thế.

Trước khi tôi thật sự mất kiên nhẫn―

“Khi nào thì bác mới chịu nói...”

“3000 Gel.”

“Hở?”

“3000 Gel cho mỗi viên như vậy... Chỉ nhiêu đó thôi.”

Sự khó chịu của tôi bỗng tan biến đi.

Tôi thử tính nhẩm trong đầu, tổng cộng tôi đã thu thập được 56 đá Zephrim.

Điều đó có nghĩa là...

‘168000 Gel...!!’

Ngay lúc đó, đầu óc của tôi trống rỗng.

Chỉ có một suy nghĩ là đang thoáng qua đầu tôi.

Bữa tối hôm nay là thịt bò.

———————❖———————

“Tiểu thư của tôi ơi, rốt cuộc cô đã đi đâu khắp cả đêm hôm qua vậy...?”

Trong sảnh Charles, ký túc xá bậc cao nhất của Học viện Märchen.

Khi nhìn thấy Mary, người hầu gái đã lo lắng đứng chờ cô ấy suốt cả đêm qua, Kaya đáp lại với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Tất nhiên là đi bảo vệ sự bình yên của Học viện rồi.”

“...?”

Mary tỏ vẻ bối rối khi nghe được những lời của Kaya.

Sau khi trấn an Mary xong, Kaya nói muốn nghỉ ngơi nên đã quay về phòng của mình – một căn phòng xa hoa và rộng rãi không giống như chiếc lều nhỏ mà cô đã ngủ lại vào tối qua.

Tâm trí lúc này của cô vẫn còn đang nghĩ về lúc ở trong chiếc lều.

“Ác quỷ...”

Kaya ngẫm nghĩ lại sự kiện vào hôm trước.

Rõ ràng là Issac đã biết trước bọn ác quỷ sẽ xuất hiện tại Học viện Märchen nên mới nhập học vào đây.

Để giữ gìn sự bình yên cho Học viện, cậu ấy buộc phải trừ khử chúng. Và hơn hết là Kaya phải giữ kín danh tính của Issac để không làm cản trở công việc của cậu.

Tuy không biết ý định đằng sau của Issac là gì nhưng Kaya biết rằng để bảo vệ mọi người tại Học viện, cô phải làm theo lời của cậu ấy.

“...Ngài Issac.”

Ký ức về khoảng thời gian bên cạnh Issac ngày hôm trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Kaya.

Vẻ ngoài bá đạo của cậu khi đóng cả hang động, sự nhân hậu khi cậu choàng chiếc áo khoác len lên người cô và sự lạnh lùng khi cậu giải phóng ma thuật lên bọn ác quỷ.

Tất cả những ký ức đồng loạt ùa về tâm trí Kaya. Nếu tâm trí cô là một đại dương bao la thì những ký ức đó là nước biển để lấp đầy nó.

“Ngài ấy thật là ngầu quá đi...”

Nhưng ngoài đống ký ức đó ra, có một lúc mà cậu ấy cư xử khác với thường lệ.

Đó là vào lúc sắp bình minh khi Issac bí mật đắp chiếc chăn của cậu lên người cô.

Kaya, người đang giả vờ ngủ vào lúc đó với đầu óc choáng váng, cùng lúc cảm thấy mắc cỡ và ấm áp trong lồng ngực.

Nhưng hơn hết là...

‘―Ngon.’

Nóng. Mỗi nghĩ đến những lời đó thôi cũng khiến đầu của cô bốc khói rồi.

Kaya chưa từng nghĩ là Issac sẽ khen mình như thế.

Trái tim của Kaya vẫn đang thổn thức kể từ hôm qua đến giờ. Cứ như kiểu có một âm thanh đều đặn và dữ đội đang phát ra ngay trước tai cô.

Ban đầu cô cảm thấy khá hồi hợp nhưng sau khi được Issac đắp chăn và khen ‘ngon’ thì cô lại bắt đầu thấy choáng váng không nói nên lời.

Kaya nhìn hình bóng phản chiếu của mình qua chiếc gương trên bàn trang điểm.

Hai má đỏ ửng của cô ấy... Chúng không phải là vấn đề.

Những sợi tóc nhô ra từ trong hai bím tóc khi cô ngủ ở trong chiếc lều và lúc trên xe ngựa, kèm theo lớp trang điểm mà Mary đã tô lên từ buổi sáng dường như đã trôi đi mất.

Kaya ít khi nào chú ý đến vẻ ngoài thường ngày của mình nhưng không hiểu sao bộ dạng luộm thuộm hôm nay lại khiến cô bận tâm đến vậy. Cô ấy cố duỗi thẳng tóc của mình ra nhưng bây giờ làm vậy thì cũng vô nghĩa.

“Mình đang làm cái gì vậy trời...?”

Kaya thở dài khi sự hoài nghi bao trùm lấy cô.

Cô thật sự không hiểu nổi cái cảm giác mà bản thân đã trải qua và những gì mà bản thân đã làm.

Có quá phiến diện khi cô lại đi lo lắng về ngoại hình của mình? Dù sao thì chính Issac là người đã nói câu đó.

‘Hay là ngài ấy chỉ đang cố tỏ ra tử tế với mình?’

Có thể cậu ấy khen là do thấy được sự quyết tâm muốn được bảo vệ trật tự của Học viện từ cô.

Không phải người lớn thường khen “ngon” thay vì “ngon lành” khi thấy một đứa trẻ hoàn thành xuất sắc một việc gì sao? Chắc chắn là vậy rồi.

Có thể là vậy.

“...”

Mình nghĩ là vậy...

Vì một lý do nào đó mà Kaya lại không bỏ tay khỏi tóc mình được.

Cô cũng không thể rời mắt mình khỏi chiếc gương đang đặt trên bàn.