80— Sự kiện mở cửa học viện(5)
“Làm sao đây... mình lỡ đến muộn rồi...”
Do phải tắm rửa và trang điểm nên Arna mất nhiều thời gian hơn dự kiến.
Arna vội vã đến nơi hẹn. Trước hết, cô cần phải xin lỗi vì đã đến muộn. Dù sao thì cô cũng đã để cậu ta chờ khá lâu.
"KHÔNG!"
Tuy nhiên, suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong chốc lát. Arna lắc đầu.
“Tại sao mình phải là người xin lỗi? Ai mới là người đã nổi hứng lên mời hẹn họ mà không hỏi ý kiến chứ?”
Đúng vậy. Người đầu tiên đề nghị hẹn họ không ai khác chính là Shin Yoon-seong. Cậu ta còn tự ý gọi cô ra mà không hề thống nhất thời gian trước.
Trong tình huống này, Arna không cần phải cúi đầu xin lỗi, ngược lại, cô nên nhận được lời cảm ơn vì đã chịu đến gặp cậu ta.
Cho nên, không cần phải vội vàng.
Bộp, bộp─
Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, cơ thể Arna vẫn không thể giữ được bình tĩnh. Cô di chuyển đôi chân nhanh hơn trước. Như đang chạy.
“Ư… mình thậm chí còn không có đủ thời gian để trang điểm cho tử tế nữa…”
Arna lấy một chiếc gương từ túi xách của cô ra để kiểm tra lần cuối. Vì vội vã nên lớp trang điểm của cô trông kém chỉn chu hơn thường ngày.
Ah. Giá mà có đủ thời gian, cô có thể làm cho mình trông xinh hơn một chút rồi. Lỡ cậu ta trêu cô về việc lớp trang điểm của cô bị trôi khi cả hai gặp nhau tí nữa thì sao.
“Hừ! Trang điểm đẹp hay xấu thì quan trọng gì chứ? Từ khi nào mà mình lại quan tâm đến mấy thứ này thế!”
Lạch cạch─!
Arna nhét chiếc gương trở lại túi xách và tiếp tục bước đi với đầu ngẩng cao.
“…”
Cuối cùng, Shin Yoon-seong xuất hiện ở đằng xa. Khuôn mặt đáng ghét đó trông vẫn như vậy bất kể ngày hay đêm.
Thuỵch. Thuỵch. Thuỵch.
Nhưng tại sao? Khoảng cách càng rút ngắn, nhịp tim cô càng dồn dập. Cơ thể nóng bừng, và hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn.
“Ư…!”
Không. Cô cần phải lấy lại bình tĩnh. Người kia là Shin Yoon-seong, nhỉ? Cô có thể có loại cảm xúc đặc biệt nào với kẻ xấu xa đó?
Sự căm ghét cô dành cho Shin Yoon-sung vẫn chẳng hề thay đổi. Đó là một cảm xúc sẽ không bao giờ phai nhạt.
"Cậu đây rồi, đồ quái vật vứ bệu."
“…”
Shin Yoon-seong chào Arna như thường lệ. Mặt khác, Arna, người đang cực kỳ căng thẳng, gật đầu mà không nói một lời.
“Hửm?”
Vào lúc đó, Shin Yoon-seong nhíu mày và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Arna.
Sau đó…
“Hôm nay trông cậu xinh thật.”
"H-Hả?"
“Ý là, lớp trang điểm của cậu trông đẹp hơn mọi ngày ấy.”
Tất nhiên, Arna đã chuẩn bị tinh thần bị trêu chọc về việc lớp trang điểm của cô bị trôi. Nhưng Shin Yoon-seong lại bất ngờ khen cô, trái ngược với mong đợi của cô.
Thuỵch. Thuỵch. Thuỵch.
Làm sao bây giờ?
Chuyện này không nên xảy ra.
Rốt cuộc thì cậu ta chỉ là một kẻ phản diện mà thôi.
Những lời ngọt ngào như vậy làm sao có thể ảnh hưởng đến cô được?
“Người cậu gọi có phải là… Arna không?”
Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang lên bên tai Arna.
Arna nhanh chóng hướng mắt về phía phát ra giọng nói.
“Ơ…?”
Gần đó có một chiếc xe bán đồ ăn, nơi Choi Soo-eun thuộc khoa y đang làm việc.
“…”
Tình huống này thực sự là gì? Rõ ràng là Arna đến điểm hẹn này theo lời mời của Shin Yoon-seong.
Rõ ràng đây là một lời đề nghị hẹn hò.
Tại sao... Choi Soo-eun lại ở đây...?
“Tại sao… Arna lại ở đây…”
Soo-eun cũng bối rối không kém, người đến giúp cô sao lại là Arna? Môi cô bỗng nhiên khô khốc.
"Sao lại nhìn chằm chằm nhau thế? Nếu cậu đã tới, thì chúng ta cũng nên bắt đầu công việc luôn đi."
Và sau đó…
Kẻ gây ra tình huống này, Shin Yoon-seong, đã ra lệnh cho hai người phụ nữ bằng tông giọng bình thản.
“…”
“…”
Cả Arna và Soo-eun đều lia ánh mắt sắc lạnh về phía Shin Yoon-seong, trong đầu cả hai hiện lên cùng một ý nghĩ.
Họ tự hỏi làm sao mà một tên đàn ông lại có thể vô sỉ đến thế.
***
“Vậy thì tôi chỉ cần ăn ở đây thôi, đúng không?”
Arna đã hiểu sơ qua tình hình. Choi Soo-eun đã mở một xe đồ ăn tại lễ hội này, và Shin Yoon-seong xuất hiện để giúp đỡ khi công việc kinh doanh không được tốt.
Bằng cách nào đó, Arna cũng bị kéo theo.
“Ừ. Sau khi ăn xong, tôi muốn cậu để lại đánh giá thật lòng. Ngoài ra, cậu có Instagram không?”
“Có, nhưng cần instagram làm gì?”
"Tôi muốn cậu đăng vài bài trên đó khi cậu có thời gian. Tất nhiên là kèm theo một bức ảnh về đồ ăn."
“Cậu đang yêu cầu tôi quảng bá cho chiếc xe này à?”
Shin Yoon-seong gật đầu. Arna cười khẩy trước sự vô lý của yêu cầu này.
“Ha! Tôi cứ tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm, nhưng cậu lại kéo tôi đến đây vì chuyện này thôi á?”
Sau khi tắm rửa và trang điểm chỉ để làm thế này? nghĩ rằng đó là lời mời hẹn hò — ừm, không hẳn vậy, nhưng cô đã dành thời gian quý báu của mình để vội vã đến đây chỉ để được yêu cầu giúp đỡ? Một người con gái khác???
“Ư…!”
Arna thực sự muốn đấm vào bản mặt Shin Yoon-seong ngay tại đây. Thật đấy.
“Khoan. Cậu hạ tay xuống trước cái đã. Tôi hiểu tại sao cậu lại tức giận, Arna, nhưng…”
“Cậu nghĩ cậu hiểu cái gì? Cậu chẳng biết cái thá gì hết!”
Đột nhiên, nước mắt cô lưng tròng. Gần đây, Yoon-seong đã gây ra cho cô bao nhiêu đau đớn về mặt tinh thần? Và mỗi lần nhìn thấy mặt cậu ta, tâm trí cô lại trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Cậu ta biết gì về những cảm xúc lẫn lộn của cô, thậm chí ngay cả trong đôi mắt cô?
Dẫu sao, Arna cũng là một cô gái, một thiếu nữ có thể đặt cả ngàn ý nghĩa vào một cử chỉ nhỏ nhặt. và dễ dàng bị tổn thương chỉ bởi một lời nói.
“Đủ rồi. Tớ sẽ tự giải quyết chuyện này.”
Trong khi đó, Choi Soo-eun, người vẫn lặng lẽ quan sát, lên tiếng. Soo-eun tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Trông cô ấy bận rộn lắm. Tớ ổn mà, cậu nên bảo cô ấy về nghỉ ngơi đi.”
Soo-eun có đang nói rằng cô không cần sự giúp đỡ từ Arna không? Shin Yoon-seong đã xác nhận sự thật bằng câu hỏi tiếp theo.
“Cậu có chắc là mình ổn không?”
“Ừm. Cô ấy ở lại đây vì tớ là lãng phí thời gian. Và tớ không nên trở thành gánh nặng của cô ấy.”
Trên thực tế, điều này nghe có vẻ như là đang lo lắng cho Arna, nhưng xét đến việc Arna rất bận rộn trong suốt thời gian diễn ra sự kiện, thì điều đó không hoàn toàn vô căn cứ.
“…”
Nhưng Arna lại nghĩ khác. Đây không phải là sự quan tâm dành cho cô; mà là nỗ lực đẩy cô ra xa hơn.
Ít nhất thì theo quan điểm của cô là vậy.
“Nên mình lại càng không muốn đi…”
Đột nhiên, một cảm giác cạnh tranh kỳ lạ bùng lên. Thật kỳ lạ. Đây không phải là tình huống chiến đấu hay kỳ thi thông thường, nhưng đột nhiên cảm thấy thua cuộc là điều không thể chấp nhận được.
Chính xác là với ai, Arna không biết. Cô đang cạnh tranh với Shin Yoon-seong ngay trước mắt mình sao?
Hay Choi Soo-eun ở đằng xa?
Hay chính bản thân cô?
“Tôi sẽ làm! Chắc chắn phải làm!”
Dù là chuyện gì, Arna vẫn quyết định không nhún nhường. Giờ không phải lúc để lùi bước. Cô ung dung tiến về phía chiếc xe bán đồ ăn.
“Đem đồ ăn ra đi!”
Vù─!
Đôi mắt Arna sáng lên khi cô đưa cánh tay ra.
“Ư…”
Bị bất ngờ trước khí thế đó, hàm của Choi Soo-eun vô thức nghiến chặt lại. Cô không lường trước được sự quyết tâm này.
“Báo trước nhé, khẩu vị của tôi không dễ chiều đâu! Mấy món bình thường thì khó mà có cơ hội lên Instagram của tôi lắm!”
Lần này, chính Arna là người rút kiếm trước, ý là muốn chiêm ngưỡng tài nghệ nấu nướng của đối thủ.
Cô ấy phải giỏi đến mức nào mới khiến shin Yoon-seong đích thân nhúng tay vào? Cô rất muốn nếm thử.
“Được rồi, tôi sẽ làm cho cô một cái…”
Chuyện đã đến nước này, Choi Soo-eun cũng chấp nhận lời khiêu chiến.
Tuy không chắc chuyện gì đang diễn ra, một cuộc chiến vô nghĩa nhưng dữ dội giữa hai thiếu nữ đã bắt đầu.
***
“Hầyyy. Tự nhiên lại bị gọi đi vào một ngày trời đẹp thế này, làm cái nghề này hổng có đáng chút nào…”
Bước ra khỏi bệnh viện giảng dạy, hậu bối của Choi Soo-eun ngước nhìn bầu trời đang tối dần.
“À đúng rồi, liệu tiền bối có ổn không nhỉ. Đứng một mình chắc vất vả lắm.”
Cô hậu bối thực sự lo lắng cho Choi Soo-eun, người bị bỏ lại một mình để quản lý xe đồ ăn. Ban đầu, kế hoạch là cả hai sẽ cùng nhau điều hành, nhưng hoàn cảnh đã buộc Soo-eun phải tự mình xoay xở.
“Giờ không phải lúc để nghĩ ngợi, chắc hẳn là tiền bối đang đợi mình.”
Quyết tâm không chần chừ thêm nữa, cô hậu bối vội vã quay lại chiếc xe bán đồ ăn. Chắc hẳn lúc này, tiền bối đang phải xoay xở vô cùng vất vả. Một mình lo liệu mọi thứ, từ nhận đơn đến nấu nướng, thì dù có giỏi đến mấy cũng khó mà xoay sở nổi.
—Vâng, đặt món cho ba người, đúng không? Đây là số của anh.
"Ủa…?"
Tuy nhiên, khi đến xe bán đồ ăn, mọi lo lắng trước đó đều tan biến. Chiếc xe vẫn hoạt động bình thường.
—Đặt món cho năm người? Có thể mất chút thời gian, bạn có đợi được không? Ồ, mất bao lâu cũng kệ sao? Cảm ơn bạn. Đây là số của bạn.
Khách xếp hàng rất dài. Dài nhất ở dãy xe bán đồ ăn – thậm chí còn dài hơn cả xe pizza Hawaii nổi tiếng.
“…”
Chuyện gì đã xảy ra khi cô đi vắng? Sáng nay còn vắng tanh, chỉ có ruồi vo ve xung quanh. Tại sao việc kinh doanh lại đột nhiên bùng nổ?
—Vâng, chụp ảnh ư? Chỉ khi mua 10 cái cơm nắm trở lên mới được thôi. Cái gì? Bạn sẽ mua luôn á! Tốt quá.
Nguyên nhân được tìm thấy tại máy tính tiền. Ở đó, không ai khác ngoài thần tượng của Học viện quân sự Han-yul và anh hùng của thế giới, Arna, đang chăm chỉ xử lý công việc thu ngân.
Chính sự hiện diện của Arna đã thu hút tất cả những vị khách này.
“Tại sao… tại sao tiền bối Arna lại ở cửa hàng chúng ta?”
Có phải cô đã đến nhầm chỗ không? Cô nhìn vào bên trong chiếc xe.
Nếu đây đúng thật là chiếc xe của cô và tiền bối thì Soo-eun chắc chắn nên ở đó.
—Mình không được thua! Mình chắc chắn không được thua!
May mắn thay, trong bếp có Choi Soo-eun. Nhưng tình trạng của chị ấy rất bất thường. Soo-eun đang nghiến răng và nấu ăn một cách điên cuồng, xử lý ba chiếc chảo cùng một lúc.
Chị ấy có vẻ hăng hái hơn bao giờ hết, đổ mồ hôi rất nhiều, điều gần như chưa từng có trước đây.
—Không được thua…!
Rồi còn tiếng lẩm bẩm liên tục kia nữa. Không rõ chị ấy đang nói gì, gì mà không được thua? chị ấy đang chiến đấu với ai đó ở nơi khác sao?
“Không! Điều đó không quan trọng vào lúc này! Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy trời?”
Cô hậu bối không tin vào mắt mình. Arna thì chào đón khách hàng ở quầy tính tiền và trong bếp, Soo-eun đang nấu nướng một cách hăng say.
Sự kết hợp này là sao vậy trời đất ơi?
Soạt, soạt, soạt, soạt─
—quả nhiên gọi Arna đến đây là quyết định đúng đắn mà.
Trong khi đó, ở phía sau xe, có thể nhìn thấy được một người đàn ông đang đếm tiền giấy. Không ai khác ngoài Shin Yoon-seong thuộc Sư đoàn chiến đấu, một người thường xuyên lui tới bệnh viện.
“…”
Ngay lập tức, cô hậu bối đã hiểu ra.
Rằng tất cả mọi chuyện đều là do người đàn ông này gây ra.