Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 24

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 78

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 149

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Web novel - Chương 66: Người đàn ông vô thần(3)

66— Người đàn ông vô thần(3)

Nhờ yêu cầu dịch vụ hoàn thành gấp nên tôi có thể nhận được chiếc thìa hoàn chỉnh vào tuần tới.

Mặc dù có thêm chi phí phụ thu, nhưng việc có thể nhận được trước bài thi vẫn là một điều tốt. Hiện tại, đây là tình huống mà tôi cần lấy thìa về càng sớm càng tốt, ngay cả khi phải trả thêm cả cục tiền.

Dù sao.

Vấn đề thìa có vẻ đã được giải quyết ổn thoả, giờ là lúc tìm đồng đội. Tôi cần một người đồng đội lăn lộn trên chiến trường cùng mình trong bài thi thực hành lần này.

Như tôi đã đề cập hôm trước, mục tiêu của tôi là chiến thắng trong trận chiến mô phỏng. Thành tích cá nhân không quan trọng. Chỉ cần vượt qua, nhiêu đó là đủ với tôi rồi.

Có nguy cơ làm bản thân bị thương thêm nếu tôi cố gắng vô ích để kiếm điểm. Tôi vừa mới xuất viện, nên tôi không thể để mình bị thương thêm lần nữa.

Nếu cứ nhập viện hoài thì sẽ gây phiền phức cho Choi Soo-eun, người sẽ chăm sóc tôi.

Do đó, người đồng đội lý tưởng mà tôi đang nhắm tới phải là một người mạnh hơn tôi rất nhiều. Không phải mạnh bình thường, tôi cần một người cực kỳ mạnh mẽ. Một người có thể dễ dàng đánh bại các quái vật huấn luyện.

Thật không may, lựa chọn đầu tiên của tôi, Arna, đã bị người đàn bà lẳng lơ Baek Joo-hee cướp mất. Trong trường hợp đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm lựa chọn thứ hai.

May mắn thay, tôi có sẵn một người trong đầu. Không hẳn là ở cùng đẳng cấp với Arna, nhưng là một người đồng đội cực kỳ mạnh mẽ có thể dễ dàng gánh tôi.

—Thở ra! Thêm một lần nữa cho lần cuối cùng nào!

Để gặp được người đồng đội này, tôi phải đích thân đi đến phòng tập gym.

Vì là buổi chiều, phòng tập gym rất đông đúc, từ người tập thể dục nhịp điệu đến học viên nâng tạ, thậm chí ngay cả khuôn mặt của các huấn luyện viên cũng có thể nhìn thấy.

Cá nhân tôi thì không thích nơi này lắm. Vì tôi chẳng ưa gì với việc cử tạ.

—Chậm hơn nữa! Chân em đang hạ xuống quá nhanh! Nghỉ 30 giây và thực hiện thêm một hiệp nữa!

Tôi chẳng biết đây là phòng tập gym hay sân tập luyện nữa. Vì ai nấy đều tập trung cao độ vào bài tập của mình như thể đang chiến đấu. Đối với những người mới tập như tôi, bầu không khí khốc liệt này thật choáng ngợp.

Nó gần giống như một ngục tối.

“Tốt tốt. Cơ bắp của em đã phát triển lớn hơn tuần trước. Giờ thì em cứ việc tập trung vào các bài tập cơ bản cho việc tập tạ là ổn.“

May mắn thay, nơi này không chỉ có một loạt các thiết bị tập thể dục. Ở góc còn có một không gian giống như phòng chờ. Bàn, máy lọc nước và một chiếc ghế sofa lớn thu hút sự chú ý của tôi.

“Bắt đầu từ tuần tới, chúng ta sẽ tập trung vào các bài tập tăng cường độ dẻo dai.“

Đúng lúc tôi vừa bước tới, huấn luyện viên thuộc Sư đoàn chiến đấu Geum Gye-jun đang ở đó trong phòng chờ. Như thường lệ, ông ấy mặc bộ đồng phục Busan Giants.

Ông đang hướng dẫn học viên cách tập luyện hiệu quả trong khi dựa vào cái kết quả đo xem cơ thể họ có bao nhiêu cơ, bao nhiêu mỡ.

“Hửm?”

Giữa lúc đó, Geum Gye-jun để ý thấy tôi đi ngang qua. Khi mọi người đều mặc đồ thể thao, và tôi lại là người duy nhất mặc đồng phục, thì việc tôi thu hút sự chú ý của ông ấy là điều không thể tránh khỏi.

“Ồ, chẳng phải Shin Yoon-seong đây sao. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em ở phòng tập gym. Em cũng đến đây để tập luyện à? Nếu vậy, vị huấn luyện viên này đã sẵn sàng—”

“Chỉ là đang tìm người thôi ạ.”

Bản thân tôi ghét việc tập luyện, chứ đừng nói đến việc có Geum Gye-jun làm PT riêng? Chắc chắn lúc đó sẽ là địa ngục trần gian. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác bị bạo hành bởi con quái vật vứ bệu kia trong buổi tập luyện cuối cùng.

Tôi thà choảng nhau với quái vật còn hơn bị ông thầy to con này bạo hành.

Geum Gye-jun là nhân vật cần phải cảnh giác bằng mọi giá.

“Vậy thôi, em đi trước đây.”

Tôi quyết định rời đi trước khi Geum Gye-jun kịp nói thêm. Nếu tôi nán lại lâu hơn, khả năng bị bắt là rất cao.

Như tôi đã đề cập trước đó, nơi này khá giống ngục tối. Tôi luôn cần phải cảnh giác cao độ.

—Được rồi, kết thúc bằng 5 hiệp gập bụng!

Tôi đi qua phòng chờ và tiến sâu hơn vào bên trong. Khu vực này không có máy tập tạ. Thiết bị duy nhất là tạ đòn và tạ tay.

Vì thế, mọi người thường sẽ không chọn tập luyện ở khu này.

Đùng!

Ngoại trừ một người.

“….”

Cuối cùng, tôi đã tìm thấy. Người đồng đội của tôi.

Có lẽ là để chuẩn bị cho bài thi thực hành sắp tới, nên cậu ấy đã tập luyện cực kỳ chăm chỉ. Cậu ấy đang tập squat một mình với tạ.

Mỗi lần đặt tạ xuống, sàn nhà sẽ rung chuyển như thể có động đất. Đó chính là sức nặng của tạ.

Tôi thậm chí còn không thể nhấc được thứ gì nặng như thế.

“Rashid.”

Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi dành cho nghỉ giữa hiệp, tôi gọi tên cậu ấy.

Học viên năm nhất thuộc Sư đoàn chiến đấu Rashid Belkalem.

“….”

Rashid lặng lẽ quay đầu nhìn tôi. Là một người đàn ông có nước da màu đồng và đôi môi dày để lại ấn tượng sâu sắc.

Tuy nhiên, điểm đặc trưng nhất của Rashid Belkalem chắc chắn là cơ bắp khổng lồ của cậu ta.

Cao hơn 2 mét, thân hình khủng, sự hiện diện của cậu ta khá đáng sợ. Chỉ cần nhìn vào mắt cậu ta thôi cũng khiến tôi nổi hết da gà.

Giống như nhìn thấy một cầu thủ bóng bầu dục Mỹ vậy. Nếu tôi bị thứ to lớn đó đè lên, sẽ không có khúc xương hay nội tạng nào còn nguyên vẹn cả.

“Chúng ta hãy nói chuyện một lát nhé.”

“…”

Rashid gật đầu một lần và lại cầm lấy thanh tạ. Đấy là cách cậu ta ám chỉ rằng sẽ tiếp tục tập luyện trong khi chúng tôi trò chuyện.

Có vẻ cái mồm cũng nặng như cái cơ thể của cậu ta.

“Tôi nghe nói em vẫn chưa tìm được đồng đội.”

Không cần giải thích dài dòng. Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề. Để bạn nắm rõ tình hình, Rashid cũng là một học viên đang học khóa <Lý thuyết và thực hành chiến lược & chiến thuật>.

“Hay là, chúng ta cùng lập đội trong bài thi thực hành đi.“

Sức mạnh của Rashid đã được chứng minh. Cậu ấy đã thể hiện sức mạnh vượt trội của mình trong bài kiểm tra thể chất cuối cùng. Cũng lập được những kỷ lục mới đáng kinh ngạc ở mọi bộ môn. Ngay cả Arna cũng không thể làm được điều đó.

Ngoài ra, cậu ấy không chỉ mạnh về thể chất. Khả năng chiến đấu của cậu ta thực sự khá tốt. Tôi nhớ mình đã nhận được sự giúp đỡ từ Rashid vài lần khi chúng tôi chiến đấu với con quái vật Marcosias.

Cậu ấy chắc chắn là một thức tỉnh giả tuyệt vời không cần bàn cãi. Cậu ấy chắc chắn sẽ thể hiện tốt trong bài thi thực hành lần này thôi.

Vì vậy tôi đang cố vào chung một đội để được gánh.

Rashid hoàn thành một loạt động tác squat khác và đặt tạ xuống. Cuối cùng, cái miệng khép chặt của cậu ta cũng mở ra.

“Tôi. Không. Bài. Thi.”

Giọng nói trầm ấm của cậu ta phù hợp với vóc dáng to lớn của cậu. Do không nói được tiếng Hàn lưu loát, cậu ta nói theo từng câu rời rạc, phát âm từng âm tiết.

Dù sao thì Rashid vẫn là người nước ngoài.

Nhân tiện…

“‘không bài thi‘ là sao?”

Một câu trả lời bất ngờ mà tôi không nghĩ đến đã xuất hiện. Không làm bài thi ư? Nếu vậy, việc tham dự khoá học sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này xảy ra.

Có phải cậu ta hiểu nhầm lời tôi không?

“Tôi. Không. Bài. Thi.”

Có vẻ là không. Rashid lại lặp lại những từ đó. Dường như cậu ta thực sự không có ý định tham gia bài thi.

"Tại sao?"

Tôi quyết định hỏi lý do. Không thể chỉ là ngẫu nhiên, cậu ấy chắc hẳn có hoàn cảnh riêng nên mới không muốn tham gia đánh giá.

Ngay sau đó, Rashid lên tiếng.

“Tôi. Rời.”

“Rời? Ý em là sao?”

“Học viện.”

“Hả?”

Nghe những lời đó, tôi dỏng tai lên và hỏi Rashid.

“Ý em là em sẽ bỏ học ngay bây giờ à?”

"Chuẩn."

Rashid gật đầu trước câu hỏi của tôi. Cậu ấy dường như đã quyết định, không hề có chút do dự nào trong câu trả lời.

“…”

Rashid bỏ học? Không thể nào ngờ tới được. Cậu ấy là một trong số ít người đáng tin cậy chỉ sau Arna.

Nếu Rashid bỏ học, tôi có thể sẽ phải làm bài thi thực hành với Moon Shin-chung.

Tôi chắc chắn phải ngăn chặn điều đó xảy ra. Tôi không thể buông bỏ chiếc phao cứu sinh cuối cùng của mình được.

“Rashid, em vẫn là sinh viên năm nhất, đúng không? Không phải còn quá sớm để cân nhắc đến việc bỏ học sao?”

“Tôi. Sẽ. Bỏ. Học.”

“Em mới sống ở đây gần một năm thôi mà, đưa ra quyết định đó có ổn không?”

“Tôi. Sẽ. Bỏ. Học.”

“...Em không thể ở lại tới tuần sau sao? Cho đến khi bài thi thực hành kết thúc thôi...”

“Tôi. Sẽ. Bỏ. Học.”

“Em không biết nói gì khác à?”

“Tôi. Sẽ. Bỏ. Học.”

"Con moẹ nó."

Rashid giống như một con rô-bốt, liên tục đưa ra cùng một câu trả lời. Ngay cả ChatTPG cũng không trả lời theo cách này.

Nghiêm túc mà nói, tên này bị sao vậy? Cậu ta không có vẻ gì là bình thường.

“Có lý do đặc biệt nào khiến em vội vã bỏ học đến mức này không?”

Với tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, tôi hỏi Rashid. Nếu không có lý do gì to tát, tôi sẽ ngăn cậu ta lại ngay lập tức.

“Tôi. Không. Muốn. Nói.”

Nhưng Rashid từ chối trả lời. Hơn nữa, cậu ta bắt đầu rời đi bằng cách di chuyển đôi chân to lớn của mình.

Đùng. Đùng.

Có vẻ cậu ta không muốn tiết lộ cho người khác biết. Nếu không, cậu ta đã chẳng có lý do gì để né tránh tôi như vậy.

“Ừm…”

Nhìn thấy phản ứng của cậu ta, trong tôi bỗng trỗi dậy một sự thôi thúc khó hiểu muốn xía vào. Giống như khi tôi từng trêu chọc Arna, Một cơn ngứa ngáy kỳ lạ trỗi lên, thôi thúc tôi phá bĩnh mọi thứ. Cốt để cậu ta không tài nào rời khỏi học viện này được.

“Chúng ta đi cùng nhau nhé.”

Tôi ngay lập tức quyết định đuổi theo Rashid.

Quấy rối người khác là chuyên môn của tôi.

Tôi quyết định áp dụng kỹ năng đó vào thực tế.

***

───

Trận chiến: A-7

Thời gian hoàn thành: 00:17:42

* Sư đoàn chiến đấu năm thứ hai, Arna Kristin Dotir

───

“Phew…”

Tại sân tập luyện trong nhà. Arna vừa kết thúc một trận chiến mô phỏng và bước ra khỏi Phòng mô phỏng.

Sau đó, cô kiểm tra thành tích trận chiến của mình trên máy tính bảng.

“Thời gian đã được rút ngắn thêm hai phút so với lần trước.”

Kỷ lục ban đầu là 19 phút mà cô nắm giữ đã là thời gian ngắn nhất toàn học viện này. Và giờ đây, cô lại lập một kỷ lục mới.

Arna đang cho thấy tốc độ tăng trưởng đáng sợ qua từng ngày.

Với đà tiến bộ hiện tại, cô sẽ hoàn thành bài kiểm tra thực hành lần tới dễ như ăn bánh.

“Được rồi, tiếp theo là…”

Arna quyết định không dừng lại ở đó mà chuyển sang trận chiến tiếp theo. Lần này, cô chọn một trận chiến đơn giản hơn để kết thúc ngày.

—Chỉ là một trận chiến mô phỏng thôi mà. Nếu được thì lập đội với nhau không?

Đúng lúc đó, Arna vô tình nhíu mày khi nghe thấy giọng nói đàn ông quen thuộc truyền vào tai.

Giọng nói quen thuộc này là của Shin Yoon-seong, người đã tới sân tập luyện trong nhà để làm phiền vào Arna.

Cậu ta kiên trì thật đấy. Cô cần phải nói chuyện nghiêm túc hơn với cậu ta

Arna nhanh chóng quay lưng lại.

“Tại sao một người như tôi lại…! Hể…?”

Nhưng Arna khựng lại giữa chừng. Khi nhìn kỹ hơn, Shin Yoon-seong cách cô khá xa. Hơn nữa, những lời nói trước đó không phải hướng đến cô mà là hướng đến một người khác.

Là với người khác.

—Tôi. Sẽ. Thi. Một. Mình

—Đừng từ chối thế chứ, hai người vẫn tốt hơn một người mà nhỉ? Dù sao, vì tuần tới là tuần của bài thi thực hành, chúng ta nên luyện tập trước đã nhờ.”

—Tôi. Không. Làm. Bài. Thi. Tôi. Đã. Nói. Rồi.

Hoá ra Shin Yoon-seong đang đuổi theo Rashid. Rõ ràng là cậu ta đã lên kế hoạch lập đội với Rashid để tham gia bài thi thực hành lần này.

—Vậy tại sao lại đến sân tập luyện trong nhà trong khi không muốn tham gia bài thi? Lời em nói và việc em làm hoàn toàn mâu thuẫn với nhau đấy.

—Đơn. Giản. Chỉ. Là. Khởi. Động. Đừng. Hiểu lầm.

Tuy nhiên, mọi chuyện có vẻ không dễ dàng. Rashid liên tục tránh né Shin Yoon-seong. Ngược lại, Shin Yoon-seong vẫn tiếp tục cố gắng thu hẹp khoảng cách đang ngày càng xa.

—Biến. Khỏi. Phòng. Mô. Phỏng. Ngay.

—Không. Tôi cũng đến đây để luyện tập mà. Với lại cũng hết phòng rồi.

—Vậy. Tôi. Đi. Đây.

—Đừng khó khăn thế chớ.

Việc thấy Shin Yoon-seong bám chặt lấy người khác thật bất ngờ. Cảnh tượng này hiếm khi xảy ra. Chẳng phải đó là điều cậu chỉ làm với Arna thôi sao?

—Chúng ta có nên bắt đầu với A-7 không, chỉ để luyện tập nhẹ nhàng thôi? Hôm nay có ai đó vừa lập một kỷ lục mới này.

Nhưng Shin Yoon-seong lúc này không để ý đến Arna. Mặc dù Arna đang ở ngay trước mặt cậu, nhưng cậu không tỏ ra mấy hứng thú.

Thực tế thì, Shin Yoon-seong thậm chí còn không biết Arna đang ở trong sân tập luyện trong nhà.

“Nhưng, vậy cũng tốt.“

Nghĩa đen là như vậy.

Đây là một tin cực kỳ tốt lành đối với Arna. Cô đã phải chịu bao nhiêu rắc rối vì Shin Yoon-seong trong suốt thời gian qua? Cuối cùng, đã đến lúc thoát khỏi con quỷ Shin Yoon-seong.

Cuối cùng cô cũng được trả tự do.

“…”

Nhưng tại sao? Nó không hề thỏa mãn như cô nghĩ. Arna chẳng cảm thấy vui vẻ tí nào.

Đổi lại,

Cô cảm thấy một nỗi khó chịu cuộn thắt trong lồng ngực.

Cùng với đó là cảm giác buồn bã, hụt hẫng tột cùng như vừa đánh mất một thứ gì đó.