Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

78 995

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

22 100

Web novel - Chương 65

65— Người đàn ông vô thần(2)

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nhận ra rằng mình không có thìa. Thì sao dám nghĩ đến việc thách đấu với Baek Joo-hee mà không có vũ khí. Tôi suýt nữa thì gặp rắc rối to.

Tiếc là, lần này tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Baek Joo-hee có được Arna. Suy cho cùng, kẻ yếu hiếm khi được chọn lựa.

Nhân tiên.

Khi nào thì chiếc thìa đấy sẽ hoàn thành? Từ khi giao trách nhiệm cho Yoo Ji-woo, tôi chưa nhận được bất kỳ tin tức nào.

Nếu tuần tới vẫn chưa lấy được thìa mới, rất có thể tôi phải đấm tay bo với quái vật huấn luyện.

Nói cách khác, việc hoàn thành chiếc thìa còn cấp bách hơn việc tìm kiếm một người đồng đội ngay lúc này.

Vì vậy, ngay sau khi bài kiểm tra đột xuất kết thúc, tôi đã đến Phòng nghiên cứu số 4 để gặp Yoo Ji-woo.

──

403: Phòng nghiên cứu chuyển đổi và chất xúc tác Maseok

< [Đang có mặt]-Đang họp-Đang đi công tác-Tạm vắng mặt-Nghỉ >

──

Yoo Ji-woo vẫn ru rú bên trong phòng nghiên cứu. Đúng là mọt sách. Chẳng bao giờ chịu đi quá xa khỏi phòng – không biết em ấy có tập thể dục thường xuyên không nhỉ.

Tôi quyết định gõ cửa trước.

Cốc cốc.

Như mọi khi, không có âm thanh nào phát ra từ bên trong. Em ấy lại ngủ à?

Cốc cốc cốc cốc.

Có vẻ như em ấy ngủ rất say, không có dấu hiệu nào cho thấy ẻm sẽ thức dậy.

Nhưng không có nghĩa là tôi phải rời đi và quay lại vào hôm khác. Tôi không phải là kiểu người chu đáo đến mức để ai đó ngủ yên.

Tôi quyết định mạnh dạn mở cửa.

Kẹt kẹt—

“Ugh… Cái mùi này, vẫn tệ như mọi khi…”

Vừa bước vào, cảm giác chóng mặt đã ập tới. Là do mùi dầu và thuốc súng. Không còn cách nào khác, tôi đành phải bịt mũi.

Khò~!

Trong khi đó, có một cô gái đang ngáy một cách bình thản giữa môi trường khắc nghiệt này.

Yoo Ji-woo nằm gọn trên ghế sofa ở góc phòng, ngủ say. Dùng chiếc áo khoác phòng thí nghiệm trắng tinh của em ấy làm chăn.

Em ấy khiến tôi khá ấn tượng. Không hiểu sao em ấy lại có thể ngủ ngon lành trong cái bãi phế liệu như thế này nhỉ? Cứ mỗi lần tới đây, tôi lại không khỏi nể phục em ấy.

“Yoo Ji Woo.”

“Khòooo…”

“Mau tỉnh dậy.”

“Khòooooooooo…!”

“…”

Tiếng gọi của tôi không được đáp lại, mà tiếng ngáy của em ấy còn ngày càng tệ hơn. Thật khó tin khi một cô gái như em ấy, lại phát ra tiếng ngáy lớn đến vậy.

Vì gọi không có tác dụng gì, tôi quyết định tác động trực tiếp. Tôi lật cơ thể nhỏ bé của Yoo Ji-woo qua một bên, giống như lật một chiếc bánh kếp.

“Ưmmmm…!”

Chỉ đến lúc đó Yoo Ji-woo mới phản ứng. Bị bất ngờ bởi sự tấn công đột ngột, em ấy bất chợt ngồi thẳng dậy, liếc nhìn xung quanh và rồi nhìn vào mắt tôi.

“Là anh sao…? Ít nhất cũng phải gõ cửa trước khi vào chứ…”

Yoo Ji-woo thản nhiên nhặt chiếc áo khoác thí nghiệm mà em ấy đánh rơi và mặc vào. Tôi nhận thấy chiếc áo khoác có những vết bẩn đen rải rác khắp nơi. Chắc là vết dầu.

“Oaaaaa…”

Yoo Ji-woo ngáp dài và nhìn tôi bằng đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ. Như thường lệ, hôm nay quầng thâm mắt của em ấy vẫn hiện rõ.

“Vậy, tại sao hôm nay anh lại tới đây?”

“Anh tới để kiểm tra tiến độ.”

“Tiến độ?”

Yoo Ji-woo nghiêng đầu, thoáng ngẩn người, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ mở miệng.

“Ồ, ý anh là cái thìa à?”

Sột xoạt, sột xoạt.

Yoo Ji-woo mặc chiếc áo khoác phòng thí nghiệm dài hơn nhiều so với chiều cao của ẻm và tiến đến gần bàn.

Sau đó em ấy đưa cho tôi thứ trông giống như một cục kim loại.

“Đây là chiếc thìa mà anh đã đặt làm trước đó.”

“Thìa? Giỡn mặt hả?”

Tôi cau mày. Nó không phải là thứ có thể gọi là thìa. Mô tả nó giống một cục đất xét thậm chí còn chính xác hơn.

Chiếc thìa này trông không giống chiếc thìa mà tôi biết.

“Nó vẫn đang trong quá trình tinh chỉnh khung, vì vậy nó trông thành ra thế này. Có lẽ đến tuần tới, hình dạng thô sẽ hoàn thành.”

“Tuần tới?”

Môi tôi hơi giật giật. Hình dạng thìa sẽ hoàn thành vào tuần tới, không phải toàn bộ, chỉ có vỏ thôi.

Nhưng tuần tới là đến bài thi thực hành của tôi rồi.

“Em không thể nhanh lên được sao?”

“Em cũng có nghiên cứu riêng của mình mà. Làm sao em có thể chỉ tập trung vào một cái thìa được?”

Sau đó, Yoo Ji-woo bắt đầu bò trở lại ghế sofa trong khi ngáp.

“Nghiên cứu riêng” này có nghĩa là ngủ trưa trên ghế sofa à?

Tôi túm lấy cổ áo Yoo Ji-woo.

“Anh yêu cầu dịch vụ hoàn thành gấp.”

“Hả? Hoàn thành gấp?”

Lơ lửng trên không trung, Yoo Ji-woo tiếp tục nói.

“Có một khoản phí phụ thu cho việc này, anh cũng hiểu mà ha. Thế anh có đồng ý không?”

Nếu bạn muốn nhanh, sẽ cần trả thêm tiền. Giống như dịch vụ giao hàng nhanh vậy.

Tôi không ngờ em ấy lại moi tiền của tôi bằng cách này. Cứ tưởng em ấy chỉ là một đứa siêu cấp mọt sách, nhưng em ấy cũng có chút năng khiếu kinh doanh.

"Bao nhiêu?"

Phí phụ thu sao? Không phải là tôi không đủ khả năng chi trả. Hên là, tài khoản của tôi có đủ tiền mặt – do quý ông Kang Tae-hoon từ Tập đoàn Kang Yoon tặng.

“Ngẫm lại mới nhớ, em vẫn chưa tiết lộ chi phí ước tính cuối cùng. Đợi em xíu.”

Yoo Ji-woo rút một chiếc máy tính bảng từ túi áo khoác phòng thí nghiệm và bắt đầu gõ bàn phím một cách nhanh chóng trong khi lơ lửng giữa không trung.

“Chi phí vật chất… chi phí nhân công… chi phí hoạt động… thuế… cộng với phí duy trì phẩm giá…”

“Ê, Khoan nha. Khoản cuối là gì? Phí duy trì phẩm giá á?”

“Ờm... thôi, kệ đi anh ơi. Không có gì to tát đâu.”

“Tiền là do anh trả, kêu anh không lo kiểu gì đây? Mau xóa nó ngay lập tức.”

“…”

Em ấy còn cố tình lén lút thêm những khoản phí lạ vào hóa đơn. Chắc chắn là lừa đảo.

Chúng ta thậm chí còn không ở chợ cá. Em ấy lấy đâu ra can đảm để lừa tôi thế?

“Hết cách. Nể tình mấy lon nước anh đã tặng cho em lần trước em sẽ giảm giá cho anh, được chưa?”

“Vậy tổng cộng hết bao tiền?”

“Khoảng… chừng này chăng?”

Yoo Ji-woo giơ ba ngón tay lên.

Ồ, rẻ hơn tôi nghĩ?

“Chỉ có 30.000 won thôi sao?”

Khuôn mặt Yoo Ji-woo nhăn lại vì không tin vào số tiền tôi vừa đưa ra.

“Gì cơ, anh giỡn hả? 30.000 won còn chẳng mua được con cá hồng ngon ngoài chợ nữa là.”

“Vậy ‘3 ngón tay‘ là có ý gì?”

“Rõ ràng là ba tờ tiền lớn.”

“Ba tờ tiền lớn?”

Không thể nào là ba tờ 50.000 won được.

Chắc chắn không thể là ba tờ séc trị giá 100.000 won được.

Có thể nào là…?

“3 triệu won?”

“Cuối cùng thì anh cũng đoán trúng rồi... áaaa.”

Tôi nhanh chóng ném Yoo Ji-woo, người mà tôi đang nắm cổ áo, trở lại ghế sofa. Em ấy khá nhẹ, cho phép tôi dễ dàng ném đi.

“Đây là lừa đảo đấy biết không?”

“Ui da… lừa đâu mà lừa… Đừng nói quá đáng thế chớ…”

Yoo Ji-woo phải rất khó khăn mới có thể đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Có thể anh không tin, nhưng em vẫn là một doanh nhân tương đối trung thực.”

“Việc bán một chiếc thìa với giá 3 triệu won có được coi là trung thực không?”

“Chậc chậc.”

Sự nghi ngờ liên tục của tôi khiến Yoo Ji-woo lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình và chép miệng.

Sau đó, em ấy nói với tôi:

“Con người kỳ lạ thật. Họ sẵn sàng đầu tư hàng triệu won vào máy tính, nhưng tại sao họ lại không muốn chi dù chỉ 100.000 won vào các Di vật?”

“…”

“Anh động não tí đi, Di vật là những món đồ đắt tiền hơn nhiều.”

Nghĩ lại cũng đúng thật.

Di vật là những vật phẩm thấm nhuần sức mạnh ma lực. Phức tạp và tinh vi hơn nhiều so với thiết bị gia dụng thông thường. Do đó, có rất ít chuyên gia trong lĩnh vực này.

Trong thời đại mà đồng hồ hàng hiệu có giá hơn chục triệu won và xe sang nhập khẩu có giá hàng trăm triệu, thì chẳng có luật nào quy định Di vật không được đắt đỏ cả.

So với những thứ kể trên, một chiếc thìa 3 triệu won thực sự là quá hời. Về xe cộ, nó ngang giá một chiếc Morning đã qua tay nhiều đời chủ; còn về đồng hồ, chỉ cần bỏ ra nhiêu đó là dễ dàng sở hữu được một chiếc Tag Heuer rồi.

“…”

Coi bộ cái mức giá này còn rẻ chán, nhể?

***

Sau khi hoàn thành bài kiểm tra đột xuất, Arna và Baek Joo-hee đã cùng nhau đi ăn tối.

Như một cách để ăn mừng vì được chung một đội.

“Oa, món này trông ngon quá.”

Thực đơn là món Mulhoe (món hầm cá sống cay), được chế biến từ nhiều loại cá thu, cá bơn và cá tráp biển, cùng với nhiều loại rau và nước dùng cá tươi mát.

Trước khi bắt đầu ăn, Baek Joo-hee hào hứng chụp ảnh và huýt sáo một giai điệu nhỏ.

Tách!

“Ừm, mình sẽ gửi cái này cho bạn trai sau. Xong rồi đăng nó lên Instagram luôn.”

“…”

Mặt khác, mặc dù có một món ăn hấp dẫn như vậy trước mắt, Arna vẫn không hề tỏ ra phấn khích.

Cô đang bận đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.

‘Nói vậy có quá đáng lắm không…?‘

Là về Shin Yoon-seong. Khi Shin Yoon-seong tiếp cận cô trước đó để đề nghị lập thành một đội, cô đã từ chối thẳng thừng.

Kể từ đó, nó cứ ám ảnh tâm trí cô suốt.

'Cậu ấy vẫn còn đang ốm yếu... mình đâu cần phải nặng lời như thế...'

Cô có thể từ chối nhẹ nhàng hơn. Cô đáng lẽ có thể làm được điều đó, nhưng Arna đã lỡ thốt ra những lời lẽ nặng nề trái với suy nghĩ.

'Cậu ấy có gặp khó khăn trong việc tìm đồng đội không...?'

Shin Yoon-seong có lẽ đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm đồng đội. Chắc chắn là không dễ dàng gì.

Làm gì có ai muốn bắt cặp với người đang ốm đau chứ? Mọi người có thể sẽ coi Shin Yoon-seong như một gánh nặng.

'Mình nên chấp nhận với cậu ấy mới phải…'

Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Cô đã từ chối cậu ấy. Thêm vào đó, cô cũng đã lập thành một đội với Baek Joo-hee.

Cô không thể chọn lại được nữa.

“…”

Trong cơn bực tức, Arna chộp lấy ly nước trên bàn, cắm ống hút vào.

“Ủa? Á, Arna! Đợi đã!”

Thấy vậy, Baek Joo-hee giật mình, kêu lên và đưa cánh tay ra.

“Đó không phải là đồ uống mà là nước dùng Mulhoe!”

“…”

Nhưng Arna nào nghe thấy gì, mắc kẹt trong dòng suy nghĩ của riêng mình, cô vô thức mút ống hút không ngừng.

Dẫu cho, có là đồ uống hay nước dùng Mulhoe cũng không còn quan trọng với cô lúc này nữa.

Chốt chốt chốt phòng nghiên cứu nhé không xài phòng thí nghiệm nữa