Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

78 995

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

22 100

Web novel - Chương 70: Người đàn ông vô thần(7)

70— Người đàn ông vô thần(7)

Trong thâm tâm Rashid Belkalem. Cậu tin rằng trên thế gian này không tồn tại Chúa. Nếu có, thì cái thế giới khốn khổ này sẽ không bao giờ được tạo ra ngay từ đầu.

Một thế giới gớm ghiếc bị quái vật và quái vật cấp thấp xâm chiếm. Cho dù loài người có kêu cầu Chúa trên thế giới này bao nhiêu lần, họ cũng không bao giờ đến cứu rỗi chúng ta.

Ở đây, có người có thể nói rằng trong thời khắc lâm nguy như thế này, chúng ta phải đoàn kết dưới danh nghĩa Chúa và đứng lên chiến đấu.

Sự thật là, khi Rashid trở về quê hương, một người đàn ông đã tiếp cận cậu với một đề xuất tương tự. Ông ta là thủ lĩnh của một nhóm lính trẻ đã nhận ra thiên phú của Rashid.

Nhưng Rashid đã từ chối thẳng thừng. Chúa không hề tồn tại trên thế gian này. Không cần phải chiến đấu vì Chúa. Đó là lý do tại sao cậu rời Bắc Phi, lang thang khắp châu Âu và cuối cùng đặt chân tới Hàn Quốc.

Có nhiều sự kiện dẫn Rashid đến Hàn Quốc. Trở về quê hương, cậu bị xa lánh vì không tin vào Chúa. Ở châu Âu, cậu phải chịu đựng vô số sự sỉ nhục vì là người tị nạn.

Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ngay cả những người đồng chí tị nạn mà cậu tin tưởng và sống cùng cũng phản bội cậu. Cậu bị buộc tội oan vì một chuyện khó hiểu.

Cậu rời bỏ quê hương để thoát khỏi xiềng xích của Chúa, nhưng nơi cậu đến lại là một nơi tâm tối hơn cả địa ngục.

Đến tận lúc đó, Rashid mới nhận ra sự thật: không phải quái vật và những quái vật cấp thấp khiến thế giới này trở nên gớm ghiếc mà chính là do con người.

Rashid không tin vào Thần linh hay Chúa, cũng không tin vào người khác. Điều duy nhất cậu tin tưởng trên thế giới này là thành viên trong gia đình duy nhất của mình: Nelly.

Nelly, là người giống như cái trụ đã nâng đỡ cả cuộc đời Rashid, bất kể có chuyện gì xảy ra, thì Nelly sẽ luôn bên cạnh an ủi cậu. Ngay cả trên những con đường chạy trốn gian khổ và cuộc sống nghèo đói ở châu Âu, cô bé không bao giờ khóc lóc hay phàn nàn. Cô bé luôn lặng lẽ đi theo anh trai mình.

Tại sao một đứa trẻ như cô bé phải chịu đựng những khó khăn như vậy? Đó là lúc Rashid thề rằng cậu sẽ làm bất cứ điều gì cho Nelly. Cậu không chỉ cung cấp thức ăn, mà nếu cô bé muốn đi học hoặc đến bệnh viện, cậu sẽ đáp ứng mọi mong muốn của cô bé.

Nếu Nelly gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, Rashid thề rằng cậu sẽ lập tức lao đến để bảo vệ cô.

Đây cũng là lý do duy nhất khiến Rashid chọn sống tiếp ở thế giới này.

RẦMMMMM—!

Và bây giờ.

Rashid lại lao xuống địa ngục một lần nữa với mục đích duy nhất là bảo vệ em gái mình, nhưng lần này, đó không phải là nơi loài người sinh sống mà là nơi đầy rẫy những con quái vật cấp thấp.

Cậu phải cứu Nelly khỏi đó.

—Groooarrr…

Vô số quái vật cấp thấp chặn đường Rashid. Chúng nhe hàm răng sắc nhọn, sẵn sàng xé xác cậu bất cứ lúc nào.

BẸP—!

Nhưng đối với Rashid, chúng chỉ là những con giun đất tầm thường. Cậu dễ dàng giẫm nát những con quái vật cấp thấp đấy dưới chân và tiến bước về phía trước.

BÉP BÉP—!

Nếu có nhiều quái vật cấp thấp lao vào cậu, cậu sẽ đấm và nghiền nát đầu chúng.

Không cần vũ khí đặc biệt nào để đẩy lùi kẻ thù. Chỉ riêng cơ thể của Rashid đã linh hoạt hơn bất kỳ thanh kiếm nào và có sức hủy diệt hơn bất kỳ vũ khí cùn nào.

Vũ khí của cậu chính là cả cơ thể.

—VÙUUU!

Bất kể có bao nhiêu, hàng chục hay hàng trăm con quái vật cấp thấp vây quanh cậu, đều vô ích cả. Chỉ cần một cú vung tay của Rashid, lũ quái vật đều bị tiêu diệt sạch.

Rashid giống như một cỗ xe tăng biết đi.

BÙM—!

BÙM—!

Tuy nhiên, vấn đề là tiếng bom đạn giờ đã có thể nghe rõ bên tai. Mặc dù cậu có thể xử lý được đám quái vật cấp thấp, nhưng Rashid không thể chịu được loạt bom đạn khủng khiếp đó.

BÙM—!

Không ai có thể dự đoán được khi nào, từ đâu hoặc tên lửa sẽ rơi xuống chỗ nào. Đợt ném bom tiếp theo có thể bắn trúng nhà Rashid bất cứ lúc nào.

“…”

Không còn thời gian để do dự. Cậu phải tìm ra Nelly trước khi cuộc ném bom lan đến trung tâm khu phố.

Rashid quyết định tăng tốc độ.

—Groaaar…

“Mày. Tránh đường mau.”

Rashid tiêu diệt những con quái vật cấp thấp trên đường đi và hướng về nhà mình.

May mắn thay, số lượng quái vật giảm dần khi cậu tiến về trung tâm khu phố. Hầu hết quái vật cấp thấp đều tập trung ở vùng ngoại ô.

BÙM—!

Ầmmm—!

Đúng lúc này, một quả tên lửa được bắn tới các tòa nhà gần đó. Với tuổi đời của chúng, các toà nhà sụp đổ như lâu đài cát.

ẦMMMMMM—!

Sự việc chưa dừng lại ở đó. Do sóng xung kích quá mạnh, nhiều toà nhà sát bên cũng dần đổ sụp từng cái một. Tựa như đang xem hiệu ứng Domino.

Rashid vội vã chạy về nhà trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Kétttt—!

May mắn thay, ngôi nhà của Rashid vẫn còn nguyên vẹn. Lối vào vẫn còn đó, và phòng khách trông vẫn như thường lệ.

“Nelly. Nelly.”

Nhưng người quan trọng nhất, Nelly, lại không có ở đây. Hôm nay không phải là ngày cô bé đi nhà trẻ, và đây là lúc cô bé nên ở nhà.

“…”

Cô bé có thể đã sơ tán đến nơi khác khi nghe thấy tiếng bom đạn không? Nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu cô bé đi một mình. Hơn nữa, chẳng phải những con quái vật cấp thấp còn đang rình rập gần đó sao? Chắc chắn là Nelly không có nơi nào để chạy thoát.

Trừ khi có người giúp cô bé.

“Ô kìa. Là anh hai nè.”

Vào lúc đó.

Đằng sau Rashid vang lên giọng nói của một đứa trẻ.

“Anh về đây khi nào thế? Còn học viện thì sao?”

Ngay bên ngoài cửa chính. Cậu phát hiện ra Nelly với một chiếc túi vải thô lớn đeo trên vai. Chiếc túi đó chính là chiếc túi mà họ đã dùng trong chuyến bay trước đây.

Và…

“Nelly. Kia là…”

Bên cạnh cô bé là một chiếc thìa lớn, lơ lửng giữa không trung gần Nelly.

Rashid đã từng nhìn thấy chiếc thìa này vài lần trước đây. Không có ai thuộc Sư đoàn Chiến đấu của Học viện quân sự Han-yul lại không nhận ra chiếc thìa đó.

Nó thuộc về Shin Yoon-seong.

“Thìa. Tại sao?”

Đó chính xác là điều Rashid đang thắc mắc. Tại sao cái thìa lại ở đây? Đây không phải học viện mà là khu phố nơi Rashid sinh sống.

Không có lý do gì để Shin Yoon-seong xuất hiện tại đây.

BÙMMM—!

Trong lúc cậu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, một tiếng nổ khác lại vang lên, to hơn trước. Trần nhà rung chuyển vì tiếng nổ.

“Anh hai ơi!”

Nelly kêu lên gấp gáp.

“Chúng ta không còn thời gian nữa đâu! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay! Một quả tên lửa khác sắp bay đến đây rồi!”

"Hả…?"

Rashid chớp mắt, giật mình. Tên lửa sắp bắn xuống nơi này sao? Nelly biết điều đó bằng cách nào?

“Nhìn đằng này!”

Để trả lời câu hỏi của cậu, Nelly chỉ vào chiếc thìa.

“Nó đã chỉ cho em!”

Cụ thể hơn, đầu thìa. Một hình ảnh ba chiều được tạo thành từ các hạt màu xanh đang được chiếu, một bản đồ cho thấy khu phố của họ.

Và hơn thế nữa, nó còn nêu chi tiết tọa độ tên lửa và vị trí tập trung của những con quái vật cấp thấp.

Nó giống như một hệ thống định vị tiên tiến.

“…”

Đó là lý do tại sao Nelly không hoảng loạn trong cuộc ném bom. Chiếc thìa đã dẫn đường cho cô, giúp cô được an toàn.

Chiếc thìa đã đưa cô đến nơi an toàn.

"Tại sao."

Rashid không thể hiểu nổi. Shin Yoon-seong dường như liên tục xoay quanh cuộc sống của cậu. Tất cả những điều này thực sự chỉ vì một bài thi thực hành ư? Để được ở cùng một đội với Rashid?

Hay còn có âm mưu khác ẩn sau tất cả chuyện này?

BÙM—!

“Á…!”

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều. Đúng như lời cảnh báo, một quả tên lửa sắp bắn xuống khu vực này.

Để bảo vệ Nelly, cậu cần phải rời khỏi đây.

“Đội. Cái này.”

Rashid tháo chiếc mũ sắt đang xài và đội lên đầu Nelly.

Nelly nhăn mũi.

“Ew. Nặng mùi quá, còn rộng nữa chứ. Nó không vừa với em đâu.”

“Kệ. Dùng đi.”

Đúng lúc Rashid sắp chạy ra ngoài với Nelly trên tay.

Vèo—!

Bất ngờ, chiếc thìa bay đến trước mặt Rashid rồi lao vút về phía trước, uốn éo trong không trung.

Đó là một tín hiệu – một tín hiệu để họ đi theo.

“…”

Đúng. Chiếc thìa biết đường. Nếu họ đi theo hướng của nó, họ có thể trốn thoát an toàn.

Nhưng,

Liệu tin vào nó có ổn không?

Liệu Rashid có đủ tin tưởng Shin Yoon-seong để đặt cược mạng sống của mình không?

Cậu không chắc. Xét cho cùng, Rashid là người không đặt lòng tin vào con người hay Chúa.

Cậu không thể mù quáng đi theo ai đó. Và cậu không thể mạo hiểm để rồi bị phản bội thêm lần nữa.

BÙMMM—!

“Anh hai ơiii! Nhanh lên!”

“…”

Tuy nhiên, Nelly vẫn nằm trong vòng tay cậu. Cậu không thể để cô bé gặp nguy hiểm vì sự bướng bỉnh của mình được.

Đều là vì Nelly. Cuối cùng Rashid quyết định chạy theo chiếc thìa.

ĐÙNG—!

“ÁAAAAA…!”

Rashid lao đi với tốc độ kinh hoàng. Nelly hét lên vì tốc độ quá khủng khiếp, giống như một đứa trẻ trên tàu lượn siêu tốc.

Vèooo—!

Chiếc thìa cũng bắt đầu dẫn đường, theo kịp tốc độ của Rashid.

BÙMMMM—!

Chẳng mấy chốc, họ nhìn thấy một quả tên lửa rơi thẳng xuống nhà Rashid.

Ít nhất thì thứ duy nhất bị mất là ngôi nhà – không có đồ đạc giá trị cao nào bên trong bị mất. Rashid không cảm thấy hối tiếc về điều đó.

Ngay lúc này, sống sót là ưu tiên hàng đầu.

BÙM—!

BÙM—!

Có vẻ như cuộc tấn công bằng tên lửa vào khu vực này đã diễn ra thực sự. Những tiếng nổ lớn vang lên nhiều lần. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bầy quái vật cấp thấp.

BÙM! BÙM!

Nhưng con đường Rashid đi thì khác. Không dính một quả tên lửa hay quái vật cấp thấp nào ở đây. Họ chỉ cần chạy theo hướng của chiếc thìa.

“Cái thìa này ngầu quá! Nó giống như một cây chổi thần vậy, anh nhỉ?”

“…”

Rashid cũng nghĩ như vậy. Quả thực đó là một thứ hấp dẫn bất kể cậu có nhìn thấy nó bao nhiêu lần.

Nó không chỉ co giãn như cao su mà còn có thể bay trong không khí. Thậm chí còn biết chiếu hình ảnh. Chiếc thìa thực hiện đủ trò kỳ lạ mặc dù, ừm... chỉ là một chiếc thìa.

Đó là một loại vũ khí khó lường, giống như chủ nhân của nó vậy.

—Đội trưởng! Có người chạy ra kìa! Gã khổng lồ mà chúng ta thấy ban nãy ấy!

Trong khi vô thức chạy theo chiếc thìa, Rashid bắt đầu nhìn thấy bóng dáng con người xung quanh mình. Họ đã thành công trốn thoát khỏi khu phố.

Và sau đó,

Vù—!

Ở đằng xa, Rashid phát hiện ra chủ nhân của chiếc thìa.

Đúng như dự đoán, đó thực sự là Shin Yoon-seong. Anh ta thu chiếc thìa lơ lửng trên không trung trở lại vào tay mình.

“…”

Nếu đó là một vũ khí bình thường, nó có thể là một cảnh tượng oách xà lách vô cùng. Nhưng than ôi, đó lại là một chiếc thìa, làm hỏng hết hiệu ứng.

Thành thật mà nói, cảnh tượng đó có phần buồn cười – ít nhất là đối với Rashid.

“Waaa! Là anh trai mua thịt ba chỉ cho em kìaaa! Anh ấy là người điều khiển cái thìa ạ?”

Tuy nhiên, Nelly lại thấy khác. Đôi mắt cô lấp lánh như thể cô bé đã gặp được một ma pháp “thiếu nữ“ trong phim hoạt hình dành cho trẻ em khi cô nhìn Shin Yoon-seong.

“Anh ấy ngầu quá xá luônnn!”

Có vẻ như Nelly cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi.