75— Cần được quan tâm(4)
“Hừm hứm hưm.”
Tối thứ sáu. Arna đứng trước tủ quần áo, ngân nga một giai điệu.
Ngày mai là ngày cô đi xem phim. Đã một khoảng thời gian dài cô chưa ra ngoài chơi, nên cô muốn chuẩn bị trước trang phục sẽ mặc.
Kéttt—
Bên trong chiếc tủ chứa đầy các loại quần áo, từ những bộ cô tự mua trực tuyến đến những bộ nhận được dưới dạng quà tài trợ.
“Đầu tiên là cái này... và cái này nữa.”
Cô chọn những bộ quần áo mới mua gần đây nhất và trải chúng lên giường.
“Hừmmm.”
Cô nên mặc bộ nào đây?
Trời đang nóng dần lên, có lẽ cô nên chọn thứ gì đó hở hang một chút.
Sột soạt—
Trước tiên Arna lấy một chiếc váy len màu xám.
Cô ngay lập tức mặc nó vào và đứng trước gương xem thử.
“Ư….”
Khi ngắm nghía bản thân trong gương, Arna vô thức nhếch môi. Cô không thể kìm được phản ứng đó, vì chiếc váy này táo bạo hơn cô tưởng rất nhiều.
Bộ váy bó sát làm nổi bật đường cong của cô, đặc biệt nhấn mạnh vào phần ngực và hông.
Cô không ngờ lại thấy một ”Dongtan Missy Look” ở đây. Mồ hôi lạnh rịn trên trán cô.
“Á, đúng như dự đoán, mình không nên mặc cái này…!”
Không đời nào cô có thể mặc thứ này để đi gặp Shin Yoon-seong. Cậu ta chắc chắn sẽ gọi cô là ”quái vật vứ bệu” ngay khi gặp.
Cô không thể chịu đựng được mấy biệt danh kiểu vậy ở nơi công cộng.
"Bộ tiếp theo…!"
Arna nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy len rồi chuyển sang bộ đồ tiếp theo – một chiếc áo blouse đen mỏng tang, để lộ rõ nội y bên trong.
“Tại sao tủ đồ của mình chỉ toàn mấy bộ đồ gợi cảm thế này!? Mình đâu có ký ức nào về việc sắm mấy cái bộ này đâu!”
Nếu cứ tiếp tục, cô có thể sẽ bị coi là đứa đứng đường. Và đây còn là trang phục cô mặc trước mặt Shin Yoon-seong nữa. Cô thực sự cần phải chọn một bộ phù hợp hơn.
“Lại nữa… lại nữa…”
Arna vội vã lục tung tủ quần áo của mình để tìm một bộ đồ kín đáo và gọn gàng hơn.
“Hử…?”
Đột nhiên, tay cô khựng lại.
“Khoan. Tại sao mình phải quan tâm đến suy nghĩ của cậu ta nhiều thế nhỉ?“
Ngẫm lại, cô nhận ra rằng mình không cần lo lắng nhiều đến vậy. Dù sao thì chính cô mới là người mặc những bộ đồ này. Tại sao cô lại phải quan tâm về ý kiến của Shin Yoon-seong chứ?
Đồ là của cô, cô có quyền được mặc chúng.
“Hứ! Mình sẽ không để cái tên ngốc đó ảnh hưởng đến lựa chọn của mình đâu!”
Arna cầm chiếc váy len màu xám mà cô đã thử ban nãy lên.
“Mình có thể mặc cái này! Một chiếc váy như này!”
***
Chiều thứ bảy. Theo kế hoạch, tôi đến rạp chiếu phim để gặp Arna.
Vì là cuối tuần nên đám đông ở sảnh đợi đặc biệt đông đúc, các khu bán vé đã đông nghẹt người.
“Ừm…”
Tôi tự hỏi khi nào Arna sẽ xuất hiện. Đã đến giờ rồi.
"Xin lỗi…."
Đúng lúc đó, có người vỗ nhẹ vào lưng tôi. Là Arna vừa mới đến. Tôi quay đầu lại.
“Ahem, hựm, hựm.”
Arna hắng giọng vài lần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy diện đồ ngày thường thay vì đồng phục học viện.
Chiếc áo hoodie có phom rộng thoải mái, và phần dưới là quần dài. Cô ấy cũng đội mũ bucket và đeo kính râm để che mặt.
Là một bộ trang phục rất giản dị.
“Chịu thôi, tôi không còn cách nào khác! Tại có rất nhiều người đang nhìn ở đây… và… và…”
“Thì có ai nói gì đâu? Tự nhiên làm quá lên chi.”
Tất nhiên, tôi hiểu tình cảnh của cô ấy. Dù sao Arna cũng là người nổi tiếng. Khi cô ấy xuất hiện công khai ở một nơi như rạp chiếu phim, dĩ nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
Hơn nữa, việc ký tặng và những phiền toái khác chắc chắn sẽ phát sinh.
Lựa chọn trang phục thường ngày của Arna hôm nay có thể được coi là khá hợp lý.
“Tôi tính diện đồ đẹp hơn cho cậu ngắm cơ…”
“Hửm? Cậu vừa nói gì à?”
Vì đám đông quá ồn ào nên tôi không nghe rõ cô ấy nói gì. Tôi nghiêng đầu sát lại.
“Không có gì đâu! Thôi, đi mua bỏng ngô nhanh đi!”
“Bỏng ngô ư? Tôi phải đi á?”
“Tất nhiên! Tôi là người trả tiền vé xem phim mà, đúng không?”
“…Được rồi. Tôi sẽ đi mua nó vậy.”
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đi về phía quầy bán đồ ăn nhẹ, bỏ lại Arna đằng sau.
Tôi gọi cho nhân viên quầy bán đồ ăn nhẹ.
“Tôi muốn gọi món.”
“Vâng, xin chào quý khá… Aaaahhh!”
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhân viên quầy đồ ăn nhẹ đã hét lên ngạc nhiên khi nhận ra tôi.
Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở đây.
Đó là Kim Han-bit, kỹ thuật viên thuộc Bộ phận kỹ thuật, đang ở quầy bán đồ ăn nhẹ.
“Cô làm việc bán thời gian ở đây à? Cuối tuần mà vẫn chăm chỉ làm việc phết nhỉ.”
“Tại–tại sao cậu lại ở đây….”
Giọng nói của Kim Han-bit run rẩy như thể cô ấy không tin vào mắt mình. Cổ thấy lạ khi thấy tôi ở rạp chiếu phim sao?
Ờ thì, tôi đoán mình không phải là kiểu người thường tham gia vào những chuyến đi chơi kiểu này.
“Trong khi cô còn đứng đó ngơ ngác, sao không nhận đơn của tôi đi?”
“Ah… thật xấu hổ… khi bị một người quen bắt gặp đang làm việc tại đây…”
“Đủ rồi. Nhận đơn nhanh lên.”
“Đừng có ra lệnh cho tôi!?”
Trước lời nhắc nhở của tôi, Kim Han-bit hét lên giận dữ.
“Ê nha. Sao cô dám nói năng vô lễ với khách hàng thế? Cô được đào tạo như vậy à?”
“Ư….”
Đây không phải học viện mà là nơi làm việc. Chúng ta không còn là học viên nữa mà là khách hàng và nhân viên. Chắc chắn Kim Han-bit biết rõ điều này.
Cuối cùng, mặc dù miễn cưỡng, Kim Han-bit vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng.
“Dạ, anh… anh muốn dùng gì…?”
Mặc dù miệng đang cười, nhưng mắt cô ấy thì không. Cô ấy trông như thể sẵn sàng đánh tôi bằng một chiếc chảo rán bất cứ lúc nào. Vài đường gân nổi rõ trên trán cô ấy.
Thật đáng sợ.
“Một bỏng ngô lớn và hai ly coca lớn.”
“Anh có muốn cân nhắc đến combo của chúng tôi không? Nó rẻ hơn một xíu ạ.”
“Combo? Tuỳ cô.”
“Rrrrr….”
Kim Han-bit nghiến răng nhưng không nói thêm điều gì với tôi nữa vì dù sao thì cô ấy cũng chỉ là nhân viên bán thời gian mà thôi.
Tiếp theo, Kim Han-bit thực hiện kỹ thuật ”xúc bỏng ngô tức giận” của mình một cách đầy quyết liệt.
“Cô có thể nhẹ tay chút được không? Bỏng ngô sẽ nát hết mất.”
“Tôi biết mình đang làm gì, vậy nên tốt nhất là anh nên im lặng và đợi ở đó, khách hàng ạ.”
“Ối chà, thật là một lời nói tao nhã từ một nhân viên bán thời gian.”
Sau khi múc đủ bỏng ngô, đến lượt Kim Han-bit rót cola vào hai cốc.
Trong khi rót coca, Kim Han-bit đã hỏi tôi:
“Cậu đi xem phim với ai thế? Bạn gái à?”
“Bạn gái? Cô đùa tôi à?”
“Thế, bạn à?”
“Không hẳn vậy.”
Gọi Arna là bạn thì có vẻ hơi kì. Cô ấy chỉ là… một người quen, hiện tại là vậy.
—Ê!
Có một câu nói – khi bạn nói về con hổ, nó sẽ đến. Arna, với chiếc mũ kéo thấp xuống, nhanh chóng tiến đến quầy bán đồ ăn nhẹ.
“Mua bỏng ngô thôi mà sao lâu thế? Bộ cậu tự vô làm luôn hả?”
“Hả? Giọng nói này….”
Giọng nói đó rất quen thuộc. Kim Han-bit, người đang đứng phía trước, chớp mắt vài lần rồi bắt đầu nhìn thẳng vào Arna bên cạnh tôi.
Và sau đó,
“AAA–Arna Kristin Dotir…!”
Kim Han-bit hét lớn. Mặc dù Arna đeo kính râm, nhưng khuôn mặt của cô ấy không bị che khuất hoàn toàn. Nhìn kỹ là có thể nhân ra Arna ngay.
“Suỵt.”
Tôi ra hiệu cho Kim Han-bit giữ im lặng. Chúng tôi không thể để bất kỳ ai khác biết rằng Arna đã đến đây được. Nếu ai đó phát hiện ra, nó có thể biến thành một buổi ký tặng cho người hâm mộ mất.
“Ah, tôi–tôi xin lỗi….”
Kim Han-bit nhanh chóng hạ giọng khi nhận ra điều này.
“Ờm, sao….”
Nhưng cổ rõ ràng là vẫn đang bị sốc, lắc đầu, cổ không ngờ Arna lại xuất hiện ở một nơi như thế này.
“Tại sao, tại sao Arna lại ở đây với một người như cậu…?”
Kim Han-bit liên tục đảo mắt, xen kẽ giữa tôi và Arna. Trong lúc thấy ngạc nhiên khi Arna ở rạp chiếu phim, điều khiến cô ấy sốc hơn là Arna đã đi cùng tôi.
Cô ấy ra hiệu bằng mắt cho tôi để giải thích tình hình.
“À thì, không có gì to tát cả.”
Thuận theo cô ấy, tôi quyết định nhắc lại sự việc xảy ra ở giảng đường hôm nọ.
“Arna mời tôi đi xem phim—Ưmmm…!”
Khi tôi cố nói tiếp, Arna đột nhiên lấy tay bịt miệng tôi.
“Ahahaha! Phim sắp chiếu rồi! Chúng ta sẽ trễ nếu không nhanh lên!”
“Ưm! Ưm!”
“Đây, cầm thẻ của tôi và thanh toán đi nhé! Sau khi phim kết thúc, tôi sẽ quay lại lấy!”
Thậm chí còn không thèm lấy cola và bỏng ngô đã gọi, Arna bắt đầu kéo tôi đi đâu đó.
Cũng tốt.
Vì tôi không cần phải trả tiền mua bỏng ngô nên cũng tiết kiệm được một khoản tiền, nhể?
***
Nhưng niềm vui tiết kiệm tiền mua bỏng ngô không kéo dài được lâu.
—Creeeeek!
“Áaaaaaaah!”
Khi một con ma nhảy ra khỏi màn hình phim, tôi hét lên rất to.
Bộ phim chúng tôi đến xem hóa ra lại là phim kinh dị. Con quái vật vứ bệu này lừa tôi. Tôi không thể xem phim kinh dị.
“Cậu sợ cái gì? Cậu đánh nhau với quái vật rồi mà.”
“Quái vật và ma khác nhau hoàn toàn!”
—Creeeeek!
“Áaaaaaaah!”
Khi con ma xuất hiện trở lại, tôi không thể không xoay người và lao thẳng vào vòng tay của Arna.
“Này! Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế hả?!”
“Chỉ một lát thôi! Tôi chỉ muốn mượn bờ vai cậu một lát thôi!”
"Thứ cậu đang vùi mặt vào là ngực của tôi đấy! Sao cậu dám! Cút ngay!!!"
…
…
Sau khi bộ phim kết thúc, tôi mới biết được một sự thật: trong suốt thời gian phim chiếu, tôi bám chặt lấy Arna như một kẻ hèn nhát.
Và mỗi lần con ma xuất hiện, tôi lại giấu mặt vào ngực cô ấy.
…
Giờ đây.
Tôi có cảm giác rằng mình sắp nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát địa phương.
Vì đó rõ ràng là hành vi quấy rối tình dục.