60— Thìa hư(1)
Phần còn lại của Bài kiểm tra thể chất đã tự động bị hủy do một con quái vật xuất hiện làm gián đoạn giữa chừng. Cũng không có thông báo nào về việc thi lại hay bất cứ điều gì tương tự.
Có vẻ như bài kiểm tra thể chất tiếp theo sẽ diễn ra vào học kỳ tới theo đúng lịch học thông thường. Học kỳ này đã kết thúc với điều đó.
“Thời nay, mấy phòng bệnh đều có tủ đựng đồ cá nhân luôn cơ à. Cái học viện này cũng phát triển gớm nhờ?”
Tuy nhiên,
Ngay cả sau khi tất cả các thành viên trong hội và phóng viên rời đi,
Ryu Jung-min, Hội Trưởng của Yeon-wol, vẫn còn ở lại. Chính xác hơn là cô ấy đã đến thăm phòng bệnh nơi tôi nằm.
“Sao cô vẫn còn ở học viện thế?”
Không còn gì để làm nữa. Bài kiểm tra thể chất đã kết thúc, và đã ba ngày trôi qua kể từ khi quái vật Marcosias bị đánh bại.
Đã đến lúc phải về nhà.
“Ta đâu có thích ở đây. Nhưng biết làm sao giờ? Chí ít thì ta cũng phải nhận được câu trả lời của nhóc đã rồi mới đi về chứ.”
“Câu trả lời?”
Trong lúc tôi nghiêng đầu tự hỏi cô ấy có ý gì thì Ryu Jung-min đưa cho tôi một vài tờ giấy.
Là một hợp đồng.
“Ta đã nói với nhóc mỗi lần gặp nhóc rồi, đúng không? Nhóc là lựa chọn đầu tiên của Yeon-wol bọn ta.”
“À.”
Vậy là liên quan đến hợp đồng. Giờ nghĩ lại thì chúng tôi vẫn chưa có cuộc thảo luận chi tiết nào về vấn đề này. Bài kiểm tra thể chất và sự gián đoạn bất ngờ sau đó đã chiếm quá nhiều thời gian đến nỗi tôi thậm chí còn không có cơ hội để nghe về các điều kiện.
Nói cách khác, tôi chính là người khiến Ryu Jung-min chờ đợi.
“Để gia nhập Yeon-wol, trước tiên nhóc phải bỏ học nhỉ?”
Ryu Jung-min thậm chí còn chuẩn bị cả hợp đồng và giấy tờ thôi học. Cô ấy không đùa đâu: với điều này, cô ấy có vẻ như đã sẵn sàng bắt cóc tôi đến Yeon-wol ngay tại chỗ.
Tôi không thể chỉ đóng dấu hợp đồng mà không suy nghĩ cẩn thận. Tôi quyết định truyền đạt rõ ràng ý định của mình.
“Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng hiện tại tôi không muốn tham gia bất kỳ Hội nào cả.”
“Trời đất, nhóc đang từ chối Yeon-wol à?”
Giống như việc từ chối lời mời làm việc của một tập đoàn lớn vậy. Nếu những học viên khác nhìn thấy cảnh này, có lẽ họ sẽ nghĩ tôi bị điên.
“Không phải từ chối, mà là tôi thấy mình vẫn chưa đủ khả năng để gia nhập vào Yeon-wol.”
“Vậy mà còn chưa đủ? Ta nghĩ nhóc đã đủ tư cách rồi. Nhóc đã chứng minh điều đó trong trận chiến mấy ngày trước.”
Chứng minh gì? Tôi chỉ chặn ngọn lửa của Marcocias bằng một cái thìa.
Thậm chí lúc đó còn chẳng phải dựa vào toàn bộ sức mạnh của tôi. Giữa chừng, Arna chuyền sức mạnh ma lực mới may mắn chặn được.
Thể trạng tệ hại thế này, rốt cuộc thì cô ấy thích nó ở điểm nào?
“Khi Mã 61 Jaggan lộ ra là một biến thể, nhóc đã ngay lập tức yêu cầu phòng tác chiến cấp quyền chỉ huy, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi cho rằng nghe theo lời của người chỉ huy một cách mù quáng là có chút mạo hiểm.”
“He he, đó mới chính là vấn đề.”
Ryu Jung-min mỉm cười nhẹ và chỉ vào tôi – hay đúng hơn là chỉ vào vùng gần ngực tôi.
“Khả năng đọc tình huống thực tế. Những thức tỉnh giả có tài năng như vậy thời nay khó kiếm lắm đấy.”
Ngày nay, có lẽ do thời thế thay đổi, mỗi Hội đều có kỹ thuật viên riêng.
Vai trò của họ khá đơn giản: phân tích dữ liệu quái vật, thiết kế chiến thuật phù hợp với tình huống và lập kế hoạch đào tạo có hệ thống cho những thức tỉnh giả. Trong thuật ngữ thể thao, họ giống như huấn luyện viên.
Nhờ có sự hỗ trợ của kỹ thuật viên, những thức tỉnh giả có thể tập trung hoàn toàn vào chiến đấu. Nghiên cứu quái vật và lập chiến thuật đều sẽ do kỹ thuật viên đảm nhiệm, vì vậy những thức tỉnh giả chỉ cần ra ngoài và chiến đấu.
Tuy nhiên,
Trong ngành này, không có gì là tuyệt đối, giống như trong thể thao. Cho dù phân tích và chiến lược có hoàn hảo đến đâu, chúng cũng không phải lúc nào cũng hiệu quả. Các biến số vẫn có thể phát sinh.
Trong những tình huống này, sự hỗ trợ từ kỹ thuật viên là vô ích cho nên những thức tỉnh giả ngoài chiến trường cần phải đọc tình huống và ứng biến ngay lập tức.
“Một Thức tỉnh giả kiêm luôn kỹ thuật viên... chẳng phải Hội Trưởng nào cũng mong muốn có được nhân tài như vậy gia nhập Hội mình sao?”
Đó là lý do tại sao Ryu Jung-min muốn tuyển dụng tôi. Cô ấy cần một thức tỉnh giả có thể nhanh chóng xem xét lại các chiến lược và lập kế hoạch ngay cả khi ở trên chiến trường – nói tóm lại, giống như một huấn luyện viên được ở trên sân bóng, chắc vậy.
“Sao không xem thử hợp đồng đi, ta đảm bảo các điều kiện bên trong không làm nhóc thất vọng đâu.”
Các điều kiện quá đỗi hoàn hảo, đến mức tôi chỉ còn việc đặt bút ký tên. Đây chính là loại đãi ngộ mà một thức tỉnh giả hạng C có mơ cũng chẳng dám nghĩ tới, thật không hổ danh là sự hào phóng của một Hội lớn.
“Thế nhưng... tôi e là vẫn sẽ rất khó khăn.”
Tuy nhiên, tôi không thể thay đổi lập trường giữa chừng. Tôi trả lại hợp đồng cho Ryu Jung-min.
Ryu Jung-min mỉm cười nhẹ.
“He he, tiền không ít, xem ra nhóc có thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc nhỉ.”
Cô ấy nói đúng. Có thứ còn giá trị hơn tiền bạc đối với tôi.
Là Arna. Là một kẻ phản diện, tôi có nghĩa vụ phải hành hạ Arna. Đó là trách nhiệm mà không ai khác có thể đảm nhiệm.
Đây là điều chỉ có tôi mới làm được. Tôi có nhiệm vụ hỗ trợ nhân vật chính của chúng ta cho đến tận cùng. Cho đến khi trách nhiệm này hoàn toàn kết thúc, tôi không thể rời xa Arna.
Việc tham gia vào một Hội ở giữa chừng là điều không thể.
“Không còn cách nào khác. Nếu nhóc chọn như vậy, ta đoán là mình phải lùi lại một bước thôi.”
Ryu Jung-min không tò mò quá nhiều về chuyện đời tư của tôi. Thật ngạc nhiên, cô ấy buông tay khá bình tĩnh. Sau đó, cô ấy đứng dậy như thể chuẩn bị rời đi.
“Việc ta đang lùi bước lúc này không đồng nghĩa với việc ta từ bỏ hoàn toàn. Ngay cả khi nhóc chưa tính đến, mọi chuyện vẫn có thể thay đổi khi nhóc tốt nghiệp, phải không?”
“Tốt nghiệp…”
“Hội bọn ta luôn chào đón. Khi nào nhóc đổi ý, cứ thoải mái ghé thăm bất cứ lúc nào.”
Trước khi rời đi, Ryu Jung-min đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Cùng với nó, cô ấy tặng tôi một viên ngọc phát sáng màu đỏ sẫm.
“Đây là một món quà.”
Nó có kích thước bằng một nắm tay. Nó không phải là một viên ngọc thông thường – chính xác hơn, nó là một viên đá mana, thường là chiến lợi phẩm thu được từ quái vật.
Có lẽ đây là viên đá mana được lấy ra từ Marcocias. Vì nó đến từ một con quái vật hạng A, nên chắc chắn có giá thành rất cao.
Cô ấy đột nhiên tặng tôi một món đồ giá trị lớn như vậy.
“Cứ dành thời gian để suy nghĩ xem nên dùng thứ đó vào đâu đi.”
“Cảm ơn cô rất nhiều, vì mọi thứ.”
“Không cần cảm ơn làm gì. Nhờ nhóc, ta cũng có khoảng thời gian vui vẻ rồi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm.”
Ryu Jung-min vẫy tay chào tôi lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Đó là cách mà hội trưởng Yeon-wol rời đi.
Két—
Ngay khi Ryu Jung-min rời đi, có người mới bước vào phòng.
“Đã đến giờ uống thuốc rồi.”
Tôi nhìn xem đó là ai – là Choi Soo-eun, đang đẩy xe đựng thuốc vào.
“Đã đến giờ rồi à?”
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi nhập viện. Tôi không còn nhớ mình đã nhập viện bao nhiêu lần trong học kỳ này.
Tôi có thể là người đến "thăm" nhiều nhất trong số các học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu. Đến thời điểm này, tôi thậm chí đã kết bạn với các bác sĩ ở đây.
Gần đạt tới trạng thái VIP.
“Cơ thể cậu cảm thấy thế nào?”
“Cũng giống như ngày hôm qua thôi.”
Sau khi đổ hết thuốc vào miệng, tôi nhấp một ngụm nước. Tôi đang phải chịu đựng cơn đau cơ, vì vậy thuốc là cần thiết.
“Người vừa rồi là ai thế?”
Choi Soo-eun liếc về phía cửa phòng, nhìn nơi Ryu Jung-min đã khuất dạng.
“Là Hội Trưởng của Yeon-wol.”
Cô ấy không nhận ra Ryu Jung-min. Dù Yeon-wol là Hội lớn nổi tiếng đến mức công chúng cũng biết, Choi Soo-eun dường như không mấy quan tâm đến những thứ như vậy, có lẽ là do cổ là học viên thuộc khoa Y.
“Hội trưởng? Nhưng trông cô ấy quá trẻ để làm một Hội Trưởng…”
“Trông thế thôi, nhưng thực ra cô ấy là một bà cô sắp bước sang tuổi bốn mươi chỉ trong vài ngày nữa đấy.”
“Bốn mươi á…!?”
Đôi mắt của Choi Soo-eun mở to vì ngạc nhiên. Điều đó cũng dễ hiểu, Ryu Jung-min trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Cô ấy trông trẻ trung hệt như một học viên cùng lứa với chúng tôi.
“Vậy… tại sao Hội Trưởng Yeon-wol lại đến đây?”
“Hửm? Tớ còn cần phải giải thích điều đó nữa à?”
“Ờ thì, cậu không cần, nhưng….”
Choi Soo-eun hơi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt có chút buồn bã, tựa hồ muốn tôi nói cho cô ấy biết.
Vì dù sao thì đó cũng chẳng phải là bí mật gì to tát nên việc nói với cô ấy cũng không phải là vấn đề lớn.
Tôi đã kể cho Choi Soo-eun nghe về cuộc trò chuyện ban nãy.
“Tớ đã nhận được lời mời tuyển dụng.”
“Tuyển dụng…? Ý cậu là hợp đồng bang Hội à...?”
"Ừ."
“Vậy tất cả bài viết trên cộng đồng đều là sự thật...”
Tin tức về bản hợp đồng dường như đã được lan truyền rộng rãi, ngay cả trên các diễn đàn mạng. Choi Soo-eun ngạc nhiên đến mức không kìm được mà lẩm bẩm.
"Thế thì…"
Tiếp đó, Choi Soo-eun nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy tập trung, rồi cất lời hỏi.
“Cậu có định gia nhập vào cái Hội kia bây giờ không...? Cậu định rời khỏi học viện này luôn à...?”
“…”
Ủa? Sao đột nhiên cô nàng lạnh lùng lại hỏi những chuyện này? Bình thường cô ấy có thèm quan tâm tới tôi đâu, đúng không? Trước đây, cổ còn chẳng buồn để ý đến những việc tôi làm.
Thế mà giờ đây, cô ấy lại tò mò muốn biết tôi đã gặp ai, nói chuyện gì, và tôi định làm gì tiếp theo.
Ý là, cô ấy thậm chí còn không phải bạn gái tôi hay gì cả. Thật sự tôi không hiểu tại sao cô ấy lại tò mò đến mức đó.
Để tôi thăm dò cô ấy thử nhé.
“Chắc vậy. Tớ vẫn đang cân nhắc xem có nên đi hay không.”
“…”
“Bọn họ đã đưa ra những điều kiện khá tốt.”
Ngay khi vừa nghe xong, lông mày Choi Soo-eun khẽ giật giật. Ánh mắt mãnh liệt ban đầu phai nhạt dần, giờ chỉ còn leo lét như ngọn lửa sắp tàn.
Với giọng run rẩy, Choi Soo-eun hỏi tôi như thể đang bấu víu vào một sợi rơm cứu vớt cuối cùng.
"Cậu nhất định phải gia nhập Hội sao?"
Cùng lúc đó, cô ấy siết chặt lấy gấu áo tôi, cất tiếng van nài.
"Cậu... không thể ở lại đây sao...?"