Kể từ ngày hôm đó, Runa không còn gửi tin nhắn LINE chúc buổi sáng hay buổi tối cho tôi nữa. Ngay cả khi tôi gửi tin, em cũng phớt lờ, tin nhắn vẫn nguyên trạng thái chưa đọc.
Khi gặp mặt ở các buổi họp của ban phụ trách tài liệu quảng cáo, em cũng tỏ vẻ xa cách.
Cứ thế kéo dài suốt mấy ngày liền, đến mức tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Vậy thì, sau khi nhận được bản mẫu in ấn, chúng ta sẽ họp lại nhé. Mọi người vất vả rồi.”
Trong buổi họp hôm nay, cuối cùng thì bản thảo tài liệu quảng cáo cũng đã hoàn thiện, sẵn sàng gửi đi in. Nghe lời thầy giáo, chúng tôi giải tán và bắt đầu chuẩn bị ra về.
Tôi vội vã túm lấy cặp sách, đuổi theo Runa vừa nhanh chóng rời khỏi phòng họp, bước ra hành lang.
Đã hơn một tiếng đồng hồ sau khi tan học, trong trường chỉ còn lác đác vài học sinh đang sinh hoạt câu lạc bộ, hành lang vắng tanh không một bóng người. Từ xa vọng lại tiếng luyện tập của câu lạc bộ kèn đồng.
“Shirakawa-san…”
Em không quay lại.
“Sh… Runa!”
Runa chợt khựng bước.
Nhân cơ hội đó, tôi nhanh chân bước lại gần.
Runa từ từ quay đầu lại. Khuôn mặt em nhìn tôi mang một vẻ u sầu.
“À, anh…”
Tôi định tiến lại gần đủ để nói nhỏ, cốt là muốn em nghe mình nói, thì đúng lúc đó…
“À…!”
Runa đột nhiên vội vàng lục túi váy, lấy điện thoại ra. Màn hình sáng lên và rung bần bật. Số hiển thị người gọi chỉ là một dãy số, nhưng Runa vẫn bấm nút nghe máy với vẻ mặt bàng hoàng.
“Điện thoại quan trọng nên em xin lỗi, lát nữa nhé…!”
Nói nhanh gọn, Runa áp điện thoại vào tai.
“Vâng, đúng vậy ạ. …Ơ, bây giờ sao ạ!?”
Quay gót, quay lưng về phía tôi, Runa dứt khoát bước nhanh trên hành lang.
“…Vâng, được ạ, em đi ngay!”
Là ai vậy nhỉ? Runa dùng kính ngữ thì chắc không phải bạn bè. Có lẽ là người lớn tuổi hơn chăng?
Là đàn ông hay phụ nữ… Tôi mải suy nghĩ và nhận ra lồng ngực mình đang bồn chồn.
Em ấy nói là cuộc điện thoại quan trọng. Bình thường, tôi sẽ thoải mái hỏi “Ai gọi thế?” rồi.
Bước đi trên hành lang nơi bóng lưng em đã biến mất, tôi đành một mình rời trường và đi đến trường luyện thi.
◇
Phòng tự học hôm nay vắng bóng Sekiya-san một cách lạ thường. Lẽ ra vào những ngày trong tuần, các lớp cho học sinh tốt nghiệp cấp 3 thường diễn ra vào ban ngày, nên gần như chắc chắn tôi sẽ gặp Sekiya-san khi đi học về.
Tôi kiểm tra điện thoại và thấy một tin nhắn LINE vừa đến vài phút trước.
**Sekiya Shūgo:**
*Hôm nay tớ đi cơ sở Shibuya để điểm danh thay cho thầy, giờ mới đến Ikebukuro.*
*Tớ sẽ đi gặp một người nên sẽ mất chút thời gian nữa mới vào phòng tự học được.*
“…Lạ thật.”
Sekiya-san, người luôn tìm cách tránh mặt người quen, lại đi gặp ai đó ư.
Kể từ khi bị Maria phát hiện, tôi và Sekiya-san thường ăn nhẹ ở sảnh trùng với giờ tôi đến trường, rồi mới vào phòng tự học. Hôm nay cũng vậy, tôi đã mua bánh ngọt ở cửa hàng tiện lợi, nên đành một mình đi đến sảnh.
À mà, dù Maria có đến thì cô ấy cũng luôn đi cùng bạn bè của trường T-Jo… nghĩ vậy, tôi mở cửa.
Và rồi, tôi chợt thấy Maria đang ngồi một mình ở bàn cạnh cửa sổ trong sảnh.
Dù tôi đã rời phòng họp ở trường trước, nhưng chắc vì tôi đã ghé cửa hàng tiện lợi nên cô ấy đến trước rồi.
Maria đang đọc sách giáo khoa, vừa nhâm nhi đồ uống.
Tôi đã thầm nghĩ, cô ấy thật xinh đẹp. Chai trà sữa trông như một tách trà có đĩa lót vậy. Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô ấy và Runa, có lẽ chính là khí chất thanh lịch, quý phái của một tiểu thư.
“…………”
Cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi.
Chỗ đó không phải là ghế đối diện cửa ra vào, nên tôi cũng giả vờ không để ý và ngồi xuống gần cửa.
Thế nhưng…
“…Kashima-kun.”
Đúng lúc tôi vừa ăn xong chiếc bánh, không biết từ lúc nào Maria đã đứng trước mặt tôi.
“Lạ nhỉ, cậu đi một mình à? Cậu luôn đi cùng bạn mà. Người cao cao ấy…”
“À, ừm…”
Vừa bàng hoàng vì Maria bắt chuyện, vừa ngượng ngùng khi Sekiya-san bị gọi là “bạn bè”, ánh mắt tôi lạc đi.
“K-Kurose-san cũng vậy, lạ thật đấy. Bạn bè ở trường T-Jo của cậu đâu rồi?”
“Tuần này là kỳ nghỉ thu nên mọi người chỉ đến lớp thôi.”
“Nghỉ thu à?”
Có cái đó nữa ư, trường con nhà tiểu thư đúng là đáng ghen tỵ quá… Đang nghĩ vậy, Maria khẽ cười.
“À, ừm, trường T-Jo là chế độ học kỳ kép mà. Gọi là nghỉ thu thì không đúng lắm, có lẽ là nghỉ ôn thi? Giờ là lúc kết thúc kỳ thi cuối kỳ một.”
“Ể, chế độ học kỳ kép ư? Học kỳ một kết thúc vào tháng Mười sao?”
Tôi chưa hiểu rõ nên hỏi lại, Maria có lẽ nghĩ câu chuyện sẽ dài nên kéo ghế ra và ngồi đối diện tôi.
“Đúng vậy. Về cơ bản chỉ là cách chia thôi, khác biệt duy nhất so với chế độ ba học kỳ là có kỳ nghỉ thu.”
“Hể… Hay đấy.”
“Phải không? Tôi rất thích trường T-Jo… đã từng.”
Một nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt Maria.
“…Khi nghỉ học T-Jo, tôi đã cầu xin mẹ ít nhất hãy cho tôi đi học trường luyện thi thay vào đó. Vì có rất nhiều bạn bè tôi học ở trường luyện thi K, và ở cơ sở Ikebukuro cũng có mấy người bạn thân thiết. Tôi nghĩ nếu chỉ đăng ký một khóa tiếng Anh cơ bản thì sẽ rẻ, và tôi có thể đến phòng tự học mỗi ngày.”
“Cậu đến mỗi ngày ư? Giỏi thật đấy.”
Mới học lớp 11 mà đã vậy rồi. Ngay cả tôi cũng không đến mỗi ngày.
Tôi tỏ vẻ khâm phục, Maria mỉm cười rồi cúi đầu.
“Không có gì to tát đâu… chỉ là tôi đang trốn tránh thôi.”
“…Trốn tránh là sao?”
Tôi tò mò hỏi, Maria khẽ mỉm cười một cách yếu ớt.
“Ông tôi bị chứng mất trí nhớ. Đã nhiều năm rồi… Bà tôi đang chăm sóc ông ấy, trông bà vất vả lắm.”
“À… Ra vậy.”
Tôi không biết chuyện này. Mà này, tôi nhớ Runa từng nói rằng bà ngoại bên mẹ của em không thể tự chăm sóc mẹ mình là Sayo, nên đã nhờ Mao. Nhưng tôi chưa từng hỏi sâu về tình cảnh của họ.
“Tôi rời nhà sau khi mẹ tôi tái hôn, và đã xa cách mấy năm nay… Nhưng sau khi ly hôn và về lại nhà, tình trạng của ông tôi càng tệ hơn.”
Vì là chuyện nghiêm túc nên tôi không thể tùy tiện đáp lời, chỉ im lặng gật đầu lắng nghe.
“Mẹ tôi đi làm, và tôi biết đáng lẽ ra mình nên ở nhà giúp bà… Nhưng tôi không muốn ở chung không gian với ông tôi bây giờ… nên tôi cứ thế mà đến đây.”
Nghe vậy, tôi chợt nghĩ…
“…Kurose-san, cậu cũng ở đây suốt kỳ nghỉ hè sao? Anh đã học khóa hè ở đây mà…”
“Thật sao?”
Maria mở to mắt ngạc nhiên.
“Kỳ nghỉ hè, vì đông người nên tôi cứ ở suốt ở tòa nhà phòng tự học. Với lại cũng có đến nhà dì chơi nên hầu như không ở tòa nhà chính.”
“À, ra vậy…”
Hèn chi tôi không gặp cô ấy.
“Đến đây, tôi có thể gặp những người bạn thân yêu. Hơn nữa… tôi muốn đi học đại học.”
Maria mỉm cười vui vẻ nói.
“Tôi có thể đi học đại học bằng học bổng. Tôi muốn vào trường đại học mà bạn bè ở T-Jo của tôi đang nhắm tới, để có thể gặp lại mọi người ở trường.”
“Thật à…”
Các trường nữ sinh quý tộc thường có hình ảnh “học một lèo” lên đại học, nhưng trường T-Jo được cho là có điểm chuẩn cao, nên chắc cũng là một trường trọng điểm.
Câu chuyện vui vẻ của Maria cứ thế tiếp diễn.
“Tôi thích truyện tranh lắm… nên nếu có thể trở thành biên tập viên thì tốt quá. Tạp chí game cũng được.”
“Hề…”
Thích đến vậy sao.
“Nếu thế… sao cậu không trở thành họa sĩ truyện tranh?”
Với câu hỏi ngây thơ của tôi, Maria khẽ mỉm cười.
“Tôi cảm thấy mình không hợp với công việc sáng tạo. Tôi thường nghĩ ‘làm thế này thì sẽ thú vị hơn’ khi đọc truyện tranh, nhưng không bao giờ nghĩ ‘vậy thì để mình tự vẽ xem sao!’.”
“Nếu thế thì đúng là vậy…”
Tôi cũng thích xem game stream và đưa ra nhiều nhận xét, nhưng không có nghĩa là tôi muốn trở thành streamer. Chắc cũng tương tự như vậy.
Maria chợt nhìn tôi.
“Kashima-kun, cậu muốn trở thành gì?”
Bị đôi mắt đen láy to tròn của Maria nhìn thẳng, tôi vô cớ thấy bồn chồn.
“À, ừm… không biết nữa, nhưng dù sao thì tôi cũng định đi học đại học.”
“Ban xã hội hay ban tự nhiên?”
“Chắc là ban xã hội… Vì tôi không giỏi các môn tự nhiên cho lắm.”
“Hừm…”
Maria tỏ vẻ suy nghĩ một chút.
“Nếu là Kashima-kun, có vẻ hợp làm thầy giáo đấy.”
“Ể? Thầy giáo ư?”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói vậy.
“Ừm. Đằng nào cũng đi học đại học, chẳng phải nên chọn một nghề nghiệp mà nếu không vào đại học thì không thể làm được sao
Chẳng biết là chuyện gì nữa, nhưng cô bạn Tanikita này có vẻ hơi tùy hứng, chắc là lại hiểu lầm gì thôi.
“‘Papa-katsu’ ấy à… cái đó là… mấy cô gái trẻ hẹn hò, uống trà với người đàn ông lớn tuổi hơn để lấy tiền, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tanikita vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc gật đầu.
“...Gần đây tớ thấy hơi lạ. Lần liên hoan trước, Runa-chi có mang một cái túi Gucci, là cái mới toanh tớ chưa từng thấy. Rồi tuần trước, thứ Bảy gặp nhau, cậu ấy lại xách một chiếc túi tote Dior!”
“Ơ, ừm…?”
Ngay cả tớ cũng biết mấy cái tên thương hiệu cao cấp đó, nên đương nhiên tớ hiểu chúng đắt thế nào.
“Đáng giá tận ba trăm nghìn yên lận đó cậu biết không!? Tùy bộ sưu tập hay kích cỡ mà còn đắt hơn nữa! Không phải quá ghê gớm sao!? Học sinh cấp ba làm gì có tiền mà dùng mấy thứ đó!?”
“Ư, ừm…”
Thực ra tớ chẳng mấy hứng thú với thời trang, nên chưa bao giờ để ý đến mấy món đồ hàng hiệu của Runa.
“...Nhưng có khi là cậu ấy mượn của bà thì sao? Nghe nói bà cậu ấy cũng là người sành điệu mà.”
Bà nội của Runa, người sống cùng nhà, theo như những gì Runa kể thì là một người có sở thích khá hiện đại: bà học múa Hula, mua máy làm bánh waffle… nên có túi hàng hiệu cũng chẳng có gì lạ.
“Ơ, nhưng mà tự nhiên gần đây lại liên tục mượn túi hiệu thế có lạ không? Runa-chi từ trước đến giờ toàn dùng mấy cái túi giá bình dân mà cậu ấy thích thôi chứ?”
“Vậ, vậy hả…?”
Tớ, người chưa từng nói chuyện về túi xách với Runa, có vẻ đang bị dồn vào thế yếu. Tanikita là con gái mà, lại còn muốn học trường thiết kế thời trang, nên chắc cậu ấy với Runa thường xuyên nói chuyện về chuyện ăn mặc.
“Cậu không hỏi Runa lý do vì sao cậu ấy có mấy cái túi hàng hiệu đó à?”
“Sao mà hỏi được. Nghe cứ như tớ ghen tị ấy. Nếu Runa-chi tự khoe thì tớ đã có thể hỏi xoáy rồi.”
Là vậy ư. Tớ chẳng biết có phải con gái với nhau là vậy, hay chỉ mối quan hệ giữa Runa và Tanikita mới thế.
“...Mà này, nếu chỉ là mấy cái túi thì còn đỡ đi. Tớ, tớ còn nhìn thấy, hôm qua nữa cơ…”
“Nhì, nhìn thấy gì?”
Giọng Tanikita càng lúc càng căng thẳng, khiến tớ cũng thấy lo lắng theo.
“Hôm qua tớ có đến khu K-POP ở Ikebukuro để bán mấy món đồ VTS bị trùng. Trên đường về, tớ thấy Runa-chi ở ga tàu… Định gọi thì thấy cậu ấy đang đi cùng một người đàn ông. Một người lớn tuổi hơn.”
“Gì chứ…!”
Nghe đến đó, tớ chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Runa hôm qua.
*──Ơ, bây giờ ư!?... Được ạ, em đi ngay!*
Chính là người đã gọi điện thoại đó.
Là đàn ông thật sao…? Hóa ra phán đoán đó là người lớn tuổi hơn của tớ đã đúng.
“…………”
Tớ không nghi ngờ gì đến chuyện “papa-katsu” đâu. Nhưng tim tớ bắt đầu đập nhanh hơn hẳn so với lúc nãy.
“Vậy, người đàn ông lớn tuổi đó… không phải người này à?”
Với một tia hy vọng mong manh, tớ đưa ảnh của Maria trong điện thoại ra. Đó là ảnh tớ chụp cùng Runa và Maria khi làm thêm ở quán ăn bãi biển mùa hè.
“Không, không phải.”
Tanikita lạnh lùng lắc đầu.
“Trẻ hơn nhiều. Khoảng sinh viên đại học thôi.”
“Sinh viên đại học… mà cũng có thể làm ‘papa’ trong ‘papa-katsu’ được sao?”
Trước câu hỏi ngây ngô của tớ, Tanikita hơi nghiêng đầu.
“Ai biết? Nếu có tiền từ việc làm thêm thì chắc là được thôi? Cũng có thể không phải sinh viên mà là người đã đi làm rồi.”
Đúng thật… nghĩ ở đây cũng chẳng ra được câu trả lời.
“Papa-katsu” ư… Runa lại đi làm cái chuyện đó sao…?
Tớ không thể tin nổi.
Nhưng mà…
*──Ryūto rồi cũng có thể rút lui đó. Tớ là gyaru mà, muốn làm đủ mọi thứ mà gyaru vẫn làm.*
Điều tớ chợt nhớ lại là lời Runa nói vào cái ngày mưa hôm ấy.
“...Gyaru thì có làm ‘papa-katsu’ không?”
“Hả?”
Tanikita được tớ hỏi, tròn mắt.
“Cái đó… tùy người thôi chứ? Kể cả mấy cô nàng ‘thanh thoát’ cũng có người làm mà. Mấy kiểu được ‘nuôi’ ở quán bar hay gì đó thì hình tượng gyaru nhiều hơn, nhưng quán bar hay ‘papa-katsu’, tớ thì không định làm đâu.”
“À, ra vậy… đúng rồi nhỉ.”
Tớ gật gù đồng tình.
“...Vậy theo cậu, ‘những thứ mà gyaru vẫn làm’ là gì?”
“Ơ, cái gì vậy? Cái đó cũng tùy người thôi chứ? Tớ thì cái gì tớ muốn làm là tớ làm hết.”
“Ra vậy…”
Đúng là “tùy người” là chân lý. Đa số mọi chuyện trên đời đều là như vậy cả.
Dù biết rõ điều đó, vậy mà tớ vẫn cứ hỏi Tanikita, có lẽ là vì tớ vẫn chưa thực sự hiểu rõ về Runa.
Runa thích gì, muốn làm gì, nghĩ gì…
Nghĩ đến đó, tớ thấy thật đáng buồn.
…Nhưng mà, tớ vẫn nghĩ “papa-katsu” là không thể nào. Tớ muốn tin điều đó.
“...Vậy là Tanikita nghĩ Runa là kiểu người sẽ đi làm ‘papa-katsu’ sao?”
Trước câu hỏi đổi góc của tớ, Tanikita có vẻ hơi bất ngờ.
“...Cái đó… tớ cũng không biết nữa.”
Vẻ mặt cậu ấy có chút ngượng nghịu.
“Runa-chi là một cô bé rất tốt bụng, nhưng cũng có những lúc hơi liều lĩnh đúng không? Kiểu như hơi ngây thơ ấy… Hơn nữa gần đây, nghe Nikoru nói, cậu ấy với Kashima-kun đang không ổn đúng không? Runa-chi thì bạn trai cũ cũng khá là… ‘khó đỡ’ rồi, nếu cậu ấy mà bất ổn vì chuyện với Kashima-kun, có khi cậu ấy sẽ làm liều… tớ nghĩ là cũng có thể.”
“Ra vậy…”
Tớ đã hiểu thêm một chút về Runa qua cái nhìn của Tanikita. Dù vẫn muốn tin rằng Runa sẽ không làm “papa-katsu”, nhưng cũng có những điểm tớ đồng tình.
“Tớ có nói với Nikoru là ‘có khi Runa-chi đang làm papa-katsu’ thì cậu ấy cười phá lên bảo ‘làm gì có chuyện đó’. Nhưng tớ mới thân với Runa-chi từ năm hai thôi, vẫn chưa đủ tin tưởng… chưa đủ hiểu Runa-chi đến mức đó.”
Vừa nói vừa ngượng nghịu như đang bao biện, Tanikita ngẩng đầu nhìn tớ.
“Nếu tớ hiểu lầm thì tốt rồi. Nhưng nếu mà thật… tớ nghĩ đến đó là lại lo lắng, nên tớ nghĩ phải nói cho Kashima-kun biết.”
“...Tớ hiểu rồi.”
Nghe xong chuyện này, quyết định làm gì là ở tớ.
“Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ.”
Tớ nói, và Tanikita, người đang lo lắng và có vẻ không thoải mái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tớ hiểu rằng cậu ấy đã thật lòng muốn giúp đỡ, và lòng tớ chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Thật lòng mà nói, tớ rất sốc.
Dù chắc chắn không phải “papa-katsu”, nhưng dù lý do là gì, việc Runa đi cùng một người đàn ông dường như là sự thật.
Tớ muốn nhanh chóng biết rõ sự tình để an lòng. Chắc chắn chỉ là anh họ hay bạn trai của chị cô ấy thôi.
Vừa nghĩ vậy, nhưng lòng tớ vẫn không thể nào yên tĩnh được, vì trong đầu tớ, có một khả năng còn thực tế hơn cả “papa-katsu” hiện lên.
Bạn trai cũ.
Trước đây, Runa từng nói rằng khi chia tay bạn trai, cậu ấy sẽ xóa luôn cả tài khoản LINE. Nhưng nếu đối phương biết số điện thoại của Runa và vẫn còn nhớ thì sao… Cái màn hình cuộc gọi đến chỉ hiện số điện thoại mà không có tên đăng ký đó… và cái cách nói chuyện khách sáo đó, liệu có phải là vì thế không?
Nhưng mà, nếu gặp lại bạn trai cũ đã từng giữ khoảng cách như vậy thì họ sẽ nói chuyện gì nhỉ? Chuyện tình cảm sao…? Chẳng lẽ lại là than phiền về tớ?
Tớ muốn nhanh chóng hỏi Runa cho rõ.
Nhưng biết nói thế nào đây?
Bản thân tớ không nói với Runa về việc mình đi cùng Maria, liệu có thể chất vấn Runa rằng “cậu đi cùng đàn ông đúng không?” không?
Ít nhất, trong tình huống hiện tại, làm như vậy chỉ khiến mối quan hệ với Runa thêm tồi tệ mà thôi…
Đang ôm đầu băn khoăn không biết phải làm sao, tớ bước về phía lớp học.
“Này, Kasshī!”
Ở hành lang, Itchī gọi tớ. Nisshī cũng đang đứng phía sau cậu ấy.
“Chào buổi sáng…”
Nhưng cả hai đều có vẻ mặt không phải để chào hỏi.
“Mày nói chuyện gì với Tanikita vậy?”
“Tao thấy mà. Mày với Tanikita lén la lén lút nói chuyện ở bãi đậu xe.”
Itchī nói với vẻ mặt dữ tợn, Nisshī cũng thêm vào với vẻ mặt đáng sợ.
“Ơ, cái đó thì…”
Vì nội dung cuộc nói chuyện quá nhạy cảm nên tớ ngần ngại chưa thể trả lời ngay.
“Chuy, chuyện về Shirakawa…”
“Kasshī, mày thật sự đã thay đổi rồi.”
Nisshī nói xen vào lời tớ, giọng đầy vẻ tức giận.
“Đã có bạn gái là Shirakawa mà còn động chạm đến Kurose, giờ lại đến lượt Tanikita nữa sao?”
“Không thể tha thứ được… Mày thành cái loại người gì rồi!? Cái lý trí lúc còn là con người đâu mất rồi!?”
Có lẽ là vì chuyện liên quan đến Tanikita, Itchī tiến lại gần tớ, như thể sắp giơ tay đánh.
“Không, ý tớ là chuyện về Shirakawa…”
“Chuyện gì về Shirakawa chứ?”
“…………”
“Thấy chưa, không trả lời được gì cả! Đừng có nói bừa!”
Bị Itchī dồn ép, tớ cắn chặt môi.
Cái đầu đã sắp “quá tải” của tớ lại càng thêm rối bời.
“...Xin lỗi. Để tớ yên một lát…”
Tớ muốn hỏi ý kiến ai đó, nhưng Itchī và Nisshī giờ chẳng buồn nghe tớ nói nữa.
Nếu tớ hỏi một cô gái lúc này, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn, nên tớ cũng không thể hỏi Nikoru được. Còn Maria thì, theo mọi nghĩa, là không thể nào.
Người duy nhất tớ có thể trông cậy lúc này, chỉ còn một người mà thôi.
“...Xem ra là chuyện lớn rồi đây.”
Tại phòng chờ của trường luyện thi K mà tớ đến sau giờ học, Sekiya nghe tớ kể xong câu chuyện, khoanh tay rên lên.
Hôm nay không có hoạt động gì của nhóm phụ trách tài liệu quảng cáo nữa, nên tớ đã chạy thẳng đến đây sau giờ học, phòng chờ vẫn còn khá ít người. Bóng dáng Maria cũng không thấy.
“Vậy, Yamada muốn làm gì?”
“Tớ thì…”
Vừa suy nghĩ, tớ vừa trả lời.
“Tớ muốn làm lành với cậu ấy… và hỏi về người đàn ông mà cậu ấy đã gặp.”
“Làm lành rồi mới hỏi, không phải lại thành ra ngượng nghịu sao?”
“…………”
“Yamada này, dù sao thì giờ mày cũng muốn biết thân phận của người đàn ông đó đúng không? Vậy thì, để tao hỏi cho.”
Sekiya cười nhếch mép, nói.
“Hả!? Hỏi, hỏi ư… có nghĩa là anh sẽ gặp cậu ấy sao!?”
“Ừm, chắc là cách đó tốt nhất. Điện thoại thì nghe có vẻ khả nghi.”
“…………”
Việc để Runa và Sekiya gặp nhau khiến tớ hơi do dự. Nhận ra đó là do sự mặc cảm của tớ đối với Sekiya – một người cao ráo, đẹp trai, và có cuộc sống “ổn áp” (ít nhất là trước khi trở thành học sinh luyện thi), tớ thoáng thấy chán ghét bản thân.
“...Được rồi. Nhờ anh vậy.”
Tớ hạ quyết tâm, trả lời.
“Nhưng mà, làm cách nào…?”
“À, hình như tuần tới là lễ hội văn hóa ở trường mày đúng không? Mời tao đi đi. Thỉnh thoảng tao cũng muốn thay đổi không khí, nên cũng bình thường muốn được mày mời lắm.”
“Hả!?”
Trước sự ngạc nhiên của tớ, Sekiya đầy hứng khởi đề nghị.
“Rồi sau đó, nếu mày tìm thấy bạn gái mày trong trường thì chỉ cho tao biết. Lúc đó tao sẽ giả vờ ngu ngơ hỏi: ‘À, em là cô bé hôm trước đi cùng người đàn ông ở Ikebukuro đúng không!?’”
“...Nghe Sekiya nói thì cứ như một kiểu cưa cẩm mới vậy…”
“Nhưng mà, nếu có Yamada đi cùng thì sẽ biết tao không phải là kẻ khả nghi đúng không? Bạn gái mày mà bị bạn của bạn trai chất vấn thẳng mặt như thế thì chẳng phải cô ấy phải giải thích sao?”
“Đúng là….”
Hơi thiếu tự nhiên và thẳng thắn một chút, nhưng hiện tại, tớ không có ý tưởng nào hay hơn thế này.
“Vậy là cuối cùng cũng được gặp bạn gái của Yamada rồi. Hóng ghê. …Mà này, đi bộ ở Ikebukuro như thế, có khi tao cũng đã từng nhìn thấy rồi ấy chứ.”
Vừa cảm thấy một chút bất an trước Sekiya đang vui vẻ một cách vô tư lự, tớ vừa nghĩ về lễ hội văn hóa tuần tới.
◇
Và rồi, ngày công chúng được vào cửa tham quan lễ hội văn hóa, chính ngày đó.
Tuần trước, sau khi kiểm tra bản mẫu tài liệu và giao hết số tài liệu đã được lên kế hoạch cho quầy tiếp tân, nhóm phụ trách tài liệu quảng cáo không còn việc gì vào ngày hôm đó. Vì vậy, chỉ khi nào được gọi thì họ mới đi giúp đỡ các nhóm khác.
Tớ không rõ hôm nay Runa và Maria sẽ làm gì. Chắc là mỗi người đang giúp đỡ một nhóm khác hoặc đã được cho tự do.
Sekiya dự định sẽ ở trường luyện thi buổi sáng và đến vào buổi chiều.
Sau 1 giờ chiều, được trưởng ban tổ chức nhờ trông coi lều của ban chỉ huy cạnh quầy tiếp tân, tớ thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại và nhìn ngắm những người qua lại quầy tiếp tân. Vừa nãy, Sekiya có nhắn LINE cho tớ là “đang đến”.
Đúng lúc đó.
“Ơ, người kia đẹp trai quá nhỉ?”
“À, tớ biết. Aya chắc thích kiểu đó.”
Nghe thấy mấy cô bé nữ sinh năm nhất ở quầy tiếp tân thì thầm, tớ chợt nghĩ “chẳng lẽ…?” và nhìn ra, quả nhiên người xuất hiện chính là Sekiya.
“Yo!”
Vượt qua quầy tiếp tân, Sekiya nhìn thấy tớ ở ban chỉ huy và đi thẳng về phía này.
Vừa hay, gần như tất cả các học sinh ở quầy tiếp tân và ban tổ chức đều ngoái lại nhìn tôi.
“...Ơ, anh ấy là người quen của tiền bối đó sao?”
“Bất ngờ ghê… À, nhưng mà hình như anh ấy là bạn trai của chị Shirakawa năm hai thì phải.”
“À, ra thế. Người có bạn gái đỉnh như vậy thì bạn bè cũng thuộc dạng ‘hàng khủng’ cả nhỉ.”
Những lời thì thầm của mấy cô gái ở quầy tiếp tân ban nãy cứ lọt vào tai tôi, khiến tôi càng thêm ngượng chín mặt.
Đúng lúc đó, tôi được đổi ca trực ban tổ chức, vậy là tôi có thời gian rảnh. Tôi và anh Sekiya bắt đầu đi dạo quanh trường.
Đi đến đâu, tôi cũng cảm nhận được những ánh mắt của các nữ sinh. Họ đều liếc nhìn anh Sekiya, rồi lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“…………”
Thật là ngượng quá đi mất…
Khi đi cùng Runa, tôi cũng thường xuyên cảm thấy những ánh mắt tương tự, nhưng trường hợp của Runa thì cả nam lẫn nữ đều nhìn với tỷ lệ ngang nhau, còn bị toàn nữ sinh nhìn chằm chằm như thế này thì cảm giác ngượng ngùng tăng lên gấp bội. Đối với một đứa hướng nội như tôi, dù trải qua bao nhiêu lần cũng không thể nào quen được.
“Phải nhanh chóng tìm thấy Runa và hoàn thành mục đích thôi…” Tôi vừa nghĩ vậy vừa lượn lờ khắp trường để tìm bóng dáng Runa.
Từ sau hôm đó, tôi và Runa vẫn cứ khó xử với nhau. Từ khi nảy sinh nghi ngờ về việc cô ấy gặp gỡ bạn trai cũ, tôi cũng có xu hướng né tránh cô ấy một cách vô thức.
Không như hồi mới yêu, tôi cứ nghĩ rằng sau kỳ nghỉ hè, sự tự tin về việc mình là bạn trai của Runa đã nảy nở rất nhiều.
Nhưng, khi thực tế bóng dáng bạn trai cũ của Runa cứ lấp ló quanh cô ấy. Sự tự tin của tôi đã mong manh lung lay.
Thật lòng mà nói, tôi rất sợ phải xác nhận chuyện đó.
Nhưng, cứ thế này mà lẳng lặng rút lui thì tuyệt đối không được.
Tôi muốn Runa hiểu được tấm lòng mình, rằng tôi muốn tiếp tục hẹn hò với Runa, chứ không phải với Kurose, và muốn tháo gỡ khúc mắc này.
Để làm được điều đó, tôi cũng phải biết sự thật về nghi vấn Runa gặp gỡ bạn trai cũ.
Nghĩ vậy, tôi lê bước chân nặng trĩu đi khắp trường.
“…………”
Anh Sekiya hôm nay lạ thật, ít nói hơn hẳn. Với vẻ mặt nghiêm túc pha chút căng thẳng, anh ấy đảo mắt cảnh giác khắp nơi như đang tìm kiếm ai đó.
“...Thật ư… Đúng là vậy mà, bộ đồng phục này…”
“...Có chuyện gì vậy anh?”
Thấy anh ấy lầm bầm gì đó, tôi hỏi, nhưng anh Sekiya chỉ ậm ừ “Không có gì...” rồi nói lảng.
Đúng lúc đó.
“À, bạn Kashima!”
Từ cuối hành lang, một cô nữ sinh nhỏ nhắn chạy tới.
Đó là Akari.
Mặc dù Akari đã tỏ tình với tôi như vậy, nhưng cô ấy vẫn đối xử với tôi như một thành viên bình thường trong ban tổ chức, chẳng khác gì trước đây. Có lẽ vì cô ấy có tính cách thẳng thắn, còn kiểu người cứ hay suy nghĩ vẩn vơ như tôi thì lại hơi lúng túng.
“Vừa hay quá! Một phần trang trí ở nhà thể chất bị bong ra rồi. Chiều cao của bọn tớ thì dùng thang cũng không với tới. Hiện tại không tìm thấy bạn nam nào phụ trách trang trí, nếu tiện thì cậu giúp bọn tớ một tay được không?”
“Ơ, ừ, ừm...”
Tôi nhìn sang anh Sekiya, không biết nên làm thế nào, thì đúng lúc đó Akari cũng ngước nhìn anh ấy.
“Ác…!”
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ cô ấy bị vẻ điển trai của anh ấy làm cho mê mẩn, nhưng hình như không phải. Vẻ mặt cô ấy tràn ngập sự ngạc nhiên.
Và khi nghe câu nói tiếp theo của cô ấy, tôi cứng đờ cả người.
“Bạn Kashima, người này! Người này chính là người đã đi cùng Luna-chan ở Ikebukuro đó sao...!?”
“...!?”
Tôi chết lặng.
Gì cơ?
Anh Sekiya ư…?
Có quan hệ gì với Runa?
Chẳng lẽ… là bạn trai cũ sao?
Nhưng, nghĩ lại thì, nếu đúng là vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hình như hồi cấp ba anh ấy cặp kè với nhiều người, nên dù có quen Runa ở đâu đó, rồi hẹn hò hai, ba tháng rồi chia tay… Anh ấy từng kể đã chơi bời đến mức thi trượt đại học, vậy thì chuyện anh ấy hẹn hò hai ba người cùng lúc rồi đá Runa cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
“Sao có thể...”
Tôi đã rất vui khi được làm bạn với anh Sekiya. Dù đẹp trai nhưng lại dễ nói chuyện với một đứa hướng nội như tôi, lại còn hay quan tâm lo lắng cho một kẻ như tôi, tôi đã luôn nghĩ anh ấy là một người anh tốt trong đời.
Thế mà...
Nếu anh ấy là một trong số những người bạn trai cũ đã đùa giỡn, làm tổn thương Runa bằng những cảm xúc không chân thật, trong khi Runa chỉ cố gắng hết sức để làm cho bạn trai mình vui.
Tôi không thể nào tha thứ cho người này...
“...Ơ, thật á!? Bạn gái cậu, chẳng lẽ là ‘Shirakawa Runa’!?”
“...!”
Anh ấy biết Runa sao.
Quả nhiên, người này… chính là bạn trai cũ.
“Nãy giờ anh cứ nghĩ chẳng lẽ cô bé này là học sinh ở đây. Nhìn bộ đồng phục nữ sinh, thấy quen quen… Nhưng phong cách ăn mặc của Shirakawa khác xa so với Kurose, nên anh không nghĩ hai người học cùng trường.”
Nếu là bạn trai cũ, thì những lời đó thật quá vô tâm. Chẳng lẽ ngay cả tên trường của bạn gái cũ anh ta cũng không nhớ sao?
“Anh Sekiya… anh đúng là đồ...”
Sự tức giận, khinh bỉ và thất vọng trộn lẫn vào nhau, khiến vai tôi run rẩy.
“Tôi cả đời này không muốn gặp lại bạn trai cũ của Runa... Vì tôi không thể không ghét bỏ họ.”
Tôi siết chặt hai bàn tay, nhìn chằm chằm vào anh Sekiya.
“Không ngờ lại là anh Sekiya… là bạn trai cũ...”
Thế rồi, có lẽ bị vẻ mặt của tôi làm cho hoảng sợ, anh Sekiya mở to mắt và lắc đầu lia lịa.
“Hả? Không! Không phải thế!”
“Bây giờ còn nói gì nữa...”
Tôi đã từng nghĩ đến khả năng người đàn ông Runa gặp hôm đó là anh họ hoặc bạn trai của chị cô ấy.
Nhưng nếu đó là anh Sekiya.
Chỉ còn một khả năng có thể nghĩ đến là “bạn trai cũ”.
“Không. Không phải, bình tĩnh lại!”
Anh Sekiya nắm chặt lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nghe kỹ đây.”
“Tôi không muốn nghe, không muốn nghe lời biện minh nào cả…” Tôi gườm gườm nhìn anh ấy, rồi anh Sekiya nói.
“‘Shirakawa Runa’ không phải bạn gái cũ của anh.”
“Vậy thì là gì...”
“Là ‘bạn của bạn gái cũ’.”
Nghe vậy, đầu óc tôi ngưng trệ.
“Bạn của… bạn gái cũ…?”
“Nếu không tin, thì cứ hỏi trực tiếp bạn gái cũ của anh đi… Học cùng trường nên chắc cậu cũng biết cô ấy mà?”
“Xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, tên bạn gái cũ đó là...?”
Khi tôi hỏi, anh Sekiya tránh ánh mắt đi, rồi ngập ngừng nói.
“Yamana Nikoru. Là bạn thân của ‘Shirakawa Runa’ đúng không?”
“Ơ...”
Yamana-san…?
Bị nói một điều không ngờ tới, não tôi loạn xạ đến mức muốn treo máy luôn.
“Ơ, bạn trai cũ của Yamana-san… là ai vậy? Ơ, có phải cái người mà hồi lớp hai cấp hai chỉ hẹn hò có hai tuần không...?”
“Đúng rồi.”
Anh Sekiya gật đầu.
“Người đã nghe kinh Phật á…? Ơ? Cái bạn trai cũ mắc bệnh tuổi teen đó à?”
Vừa nói tôi vừa bật cười, khiến anh Sekiya khẽ liếc mắt nhìn tôi.
“Anh đã bảo là đúng rồi mà.”
Anh Sekiya mặt đỏ bừng, liếc nhìn Akari.
Còn Akari thì nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm.
“...Nghĩa là không phải ‘bố nuôi’ gì hết đúng không? May quá đi mất!”
“Hả? Bố nuôi? ...Mấy đứa này, trí tưởng tượng phong phú thật đấy.”
Anh Sekiya cười khổ, nhìn Akari và tôi.
“Có vẻ bọn anh cần phải nói chuyện riêng, nên xin lỗi nhưng nhờ em tìm người khác giúp trang trí nhé?”
Anh Sekiya nói với Akari, rồi nhìn quanh và “À” lên một tiếng, vẫy tay.
“Vừa hay có đứa cao to đây rồi. Lại đây một chút.”
Người được anh Sekiya gọi lại gần, rụt rè tiến đến… chính là Itchī.
“Dạ, có chuyện, gì ạ...”
“À, bạn Ichiji! Vừa hay quá, giúp một tay nào!”
Itchī đang nhìn tôi và anh Sekiya với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng khi Akari lên tiếng, mắt cậu ta sáng bừng lên.
“Được, được, chứ!”
Akari và Itchī cùng nhau chạy nhanh về phía nhà thể chất, trông họ như một loài động vật nhỏ chạy trong rừng và một chú gấu vậy.
Tôi và anh Sekiya bước vào lớp học mà các học sinh năm nhất đang mở quán cà phê.
Dù đã qua giờ cao điểm buổi trưa, nhưng quán vẫn gần như đầy ắp khách. Nhân tiện, ở lễ hội văn hóa trường tôi, các lớp không bắt buộc phải tổ chức hoạt động, và lớp tôi vì có ít người muốn tham gia nên đã không góp mặt.
Đồ uống chúng tôi gọi đại được mang đến, anh Sekiya lên tiếng khi thấy tôi đang bồn chồn.
“Hôm nọ… hình như là Chủ Nhật thì phải? Khi anh vừa ra khỏi nhà định đi học thêm ở trường luyện thi, thì bị một cô gái lạ chặn lại ở trước ga. Đó chính là ‘Shirakawa Runa’.”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Cô bé ấy dễ thương đến mức anh đã nghĩ nếu là ‘cọc đi tìm trâu’ thì may mắn quá, nên anh đã nghe cô ấy nói. Cô ấy bảo: ‘Em là bạn thân cấp ba của Yamana Nikoru. Nicole vẫn chưa quên anh đâu, anh có thể gặp lại Nicole một lần nữa được không?’ Hình như cô bé đang trên đường đến nhà Yamana chơi. Vì đã biết mặt anh qua ảnh nên nhìn thấy là gọi luôn.”
Điều tôi nhớ lại là khuôn mặt của Runa khi nghe chuyện tình cảm của Yamana-san vào cái ngày chúng tôi chơi bắn súng sơn.
Đúng là Runa mà. Cô ấy chắc hẳn đã vô thức gọi lại khi tình cờ thấy người bạn trai cũ mà bạn thân của mình vẫn còn vương vấn trên phố. Dù là vì người bạn quan trọng đến mấy, tôi cũng không thể làm được điều đó dù có lộn ngược người. Tôi sẽ cứ suy nghĩ vẩn vơ nào là lỡ nhìn nhầm người qua ảnh thì sao, rồi lỡ mất thời cơ là cùng.
“Hôm đó, anh có cuộc hẹn phỏng vấn định hướng với nhân viên. Khi anh nói rằng sẽ bị trễ giờ hẹn nếu đi gặp, thì cô bé rút một tờ hóa đơn từ ví ra, viết số điện thoại bằng bút kẻ mắt hay gì đó rồi đưa cho anh. Cô bé nói: ‘Em muốn nói chuyện nhiều hơn, khi nào tiện thì gọi cho em nhé.’”
Hình ảnh đó hiện rõ mồn một trước mắt tôi. Chắc hẳn cô ấy đã rất cố gắng. Vì Yamana-san.
Tôi thấy Runa thật đáng yêu.
“Rồi anh quên mất mấy ngày, nhưng khi dọn túi thì thấy tờ hóa đơn, chợt nhớ ra. Mặc dù là một gyaru chính hiệu, nhưng cô bé ấy rất dễ thương, nên anh nghĩ hay là cứ liên lạc thử xem, dù chỉ để gặp cô bé ấy thôi.”
Nhận ra ánh mắt đầy vẻ trách móc của tôi, anh Sekiya cười khổ.
“Đừng giận mà. Lúc đó anh đâu có biết cô ấy là bạn gái của cậu đâu.”
“Tôi có giận đâu.”
Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà nổi nóng thì sao xứng đáng làm bạn trai của Runa được.
…Không, cũng hơi bực một chút đấy.
“Rồi bọn anh gặp nhau ở Ikebukuro.”
Hôm đó… sau khi Runa nhận được cuộc gọi, đúng rồi, anh Sekiya cũng đến phòng tự học muộn hơn bình thường, tôi chợt nhớ ra.
“Nicole, Nicole, cô bé ấy chỉ nói chuyện về Yamana thôi. Anh thì bảo ‘Chuyện đã qua rồi’, nhưng cô bé cứ nhiệt tình nói ‘Với Nicole thì vẫn chưa hề kết thúc!’ Cô bé nói nếu gặp thì sẽ sắp xếp cuộc hẹn, nhưng anh không có ý định đó, nên cứ thế mà đường ai nấy đi. Chỉ có vậy thôi.”
Anh Sekiya giơ hai tay lên như để chứng minh sự trong sạch của mình, rồi kết thúc câu chuyện.
“...Tại sao anh không chịu gặp lại Yamana-san?”
Tôi nhớ lại anh Sekiya khi anh ấy kể về người bạn gái đầu tiên của mình trước đây.
──Nếu bây giờ có thể quay lại năm nhất cấp ba… Anh nhất định sẽ không bao giờ đá cô ấy.
Anh ấy nói như vậy, chắc hẳn bây giờ vẫn còn nghĩ đến cô ấy rất nhiều.
“Sao mà gặp được chứ. Tự mình đá người ta vì muốn chơi bời với những cô gái khác, rồi sau khi chơi chán chê lại bảo ‘Thật ra em vẫn là người tốt nhất’, làm gì có chuyện quá đáng đến thế chứ.”
“Nhưng mà...”
Yamana-san vẫn chưa quên bạn trai cũ của mình, là anh Sekiya. Nếu cả hai người họ vẫn còn yêu nhau, chẳng lẽ không thể bắt đầu lại sao?
“...Anh đã làm Yamana tổn thương.”
Anh Sekiya trầm giọng nói với tôi, người đang đầy thắc mắc.
“Yamana hồi cấp hai là một cô gái mờ nhạt, không nổi bật. Tóc đen, trầm tính. Cũng vì ánh mắt có vẻ khó chịu như anh, nên bạn bè cũng ít.”
Anh Sekiya nheo mắt, vẻ hoài niệm, rồi kể.
“Nhưng cô bé lại rất quan tâm người khác, và một khi đã mở lòng thì sẽ hết lòng vì người đó. Cả hai đứa đều ngại giao tiếp nên mất khá nhiều thời gian để thân nhau, nhưng cô bé là một hậu bối tốt, và một quản lý xuất sắc.”
À, ra vậy, tôi nghĩ.
Runa đã cùng tôi xếp hàng mua ốp điện thoại phiên bản giới hạn, hay gọi điện thoại ‘khủng bố’ để Runa không ngủ quên… Cái sự quan tâm chăm sóc người khác đó, chắc hẳn đã không thay đổi từ hồi đó.
“Rồi bọn anh hẹn hò… nhưng sau khi chia tay anh, hành vi của Yamana trở nên tệ đi. ...Đúng lúc đó, bố cô bé ngoại tình, bố mẹ cãi vã suốt ngày. Anh cũng nhận được lời tâm sự của cô bé từ trước khi hẹn hò rồi…”
Tôi đã nghe Runa nói mẹ Yamana-san là mẹ đơn thân, nhưng không ngờ lại ly hôn vào thời điểm đó.
“Hồi mới hẹn hò, tình hình có vẻ ổn định hơn một chút. Cứ tưởng là bố mẹ sẽ không ly hôn nữa chứ.”
Anh Sekiya nói như biện minh, rồi tiếp tục.
“Sau khi cùng mẹ ra khỏi nhà, Yamana nhuộm tóc vàng, xỏ khuyên khắp người, rồi bắt đầu chơi với những đứa bạn xấu… Anh không liên lạc với cô bé sau khi chia tay, nên một thời gian sau, khi nghe hậu bối kể về sự thay đổi của Yamana, anh đã rất sốc.”
Nói đoạn, Sekiya đan hai tay đặt trên bàn, mắt dán chặt vào đó rồi khẽ lầm bầm.
"Thật ra, đáng lẽ anh mới là người phải ở bên cạnh, làm chỗ dựa cho cô ấy. Anh đã muốn như vậy. Thế mà, rốt cuộc anh lại..."
Nếu đã yêu nhiều đến thế, đáng lẽ anh ấy đã chẳng nên chia tay... điều này tôi đã từng nói rồi. Sekiya hẳn cũng nghĩ vậy, nên có trách móc cũng chẳng ích gì.
"Vậy là... anh không dám đối mặt với Yamana nữa à?"
Sekiya im lặng. Chắc hẳn tôi đã nói trúng tim đen. Thật là bực mình quá đi mất.
──Tôi nói thẳng nhé, bọn tớ vẫn đang tiến triển tốt đẹp. ...Chỉ là chưa đến mức hôn thôi.
Vì tôi đã nhìn thấy vẻ mặt như thiếu nữ mới biết yêu của Yamana.
──Thật ngốc nghếch phải không? Chỉ hẹn hò vỏn vẹn hai tuần hồi năm hai cấp hai mà giờ vẫn chưa quên được. Nhưng đó là người đầu tiên mình thích mà...
──Nhờ chia tay cô ấy mà tôi đã cặp kè với rất nhiều cô gái đáng yêu khác... nhưng cuối cùng lại nhận ra rằng, mối tình đầu vẫn là nhất. Dù có nhận ra thì cũng đã muộn rồi còn gì.
Cả hai người họ, giờ đây vẫn còn yêu thương nhau.
Nếu vậy... thì chẳng có lý do gì để không làm lại từ đầu cả, phải không?
"Đúng là, Sekiya có lẽ đã làm Yamana tổn thương thật đấy."
Bởi vì Sekiya và Yamana đã bắt đầu yêu nhau một cách trong sáng, khi cả hai đều là mối tình đầu của đối phương...
Có lẽ họ nghĩ rằng một tình yêu bắt đầu trong trạng thái nguyên vẹn, một khi đã bị tổn thương thì không thể hàn gắn được nữa.
"Nhưng kể cả những vết thương... những tổn thương trong quá khứ, những sai lầm từng gây ra, vẫn có thể được tha thứ và để cả hai cùng tiến bước về phía trước."
Tôi...
Mối tình đầu của tôi, cô ấy đã mang trong mình rất nhiều vết thương.
Những vết thương do những người đàn ông khác gây ra, họ đã vô tư làm tổn hại đến cô gái thuần khiết ấy.
Tôi đã bắt đầu hẹn hò với cô ấy khi cô ấy đã tả tơi vì những vết thương đó.
Tôi muốn ôm trọn cả những vết thương ấy vào lòng.
Bởi vì tôi nghĩ rằng, đó chính là cách để yêu thương cô ấy.
"Còn những vết thương Yamana đang mang, nếu đó là do chính Sekiya gây ra, thì càng phải..."
Sekiya cúi gằm mặt, nhưng tôi biết anh ấy vẫn đang lắng nghe chăm chú từng lời tôi nói.
"Em nghĩ Sekiya nên là người mang lại hạnh phúc cho cô ấy."
Thấy Sekiya vẫn im lặng, tôi tiếp tục nói.
"Em cũng... muốn Sekiya gặp Yamana một lần nữa."
Sekiya vẫn im lặng một lúc, rồi mới ngẩng đầu lên.
"Yamada, cậu lại thành chuyên gia tình yêu từ lúc nào thế?"
Anh ấy nói một cách châm chọc, nhưng khóe miệng méo mó vì ngượng ngùng đã tố cáo rằng anh ấy đang nghiêm túc tiếp nhận lời tôi nói.
"Này, Yamana giờ thế nào rồi?"
Đột nhiên, Sekiya hỏi.
"Thế nào là thế nào ạ...?"
"Kiểu dáng vẻ bên ngoài ấy."
"Dáng vẻ bên ngoài? À... ừm..."
Nghĩ rằng cho xem ảnh sẽ nhanh hơn là cố gắng giải thích lúng túng, tôi lướt thư viện ảnh trên điện thoại. Tôi phóng to tấm ảnh chụp chung trong buổi chơi súng sơn và đưa cho Sekiya xem.
"À... đúng là vẫn là gyaru nhỉ. ...Nhưng mà, ra dáng người lớn hơn rồi."
Trong đôi mắt anh ấy ánh lên vẻ hoài niệm, vừa ấm áp vừa tươi cười.
"Hai đứa còn hay cãi nhau không?"
"Cãi... cãi nhau ạ?"
Thấy từ ngữ bất ổn, tôi rụt rè hỏi, Sekiya thản nhiên giải thích.
"Hồi năm ba cấp hai, tôi nghe đàn em kể con bé đấm hai mươi đứa đầu gấu trường khác trên bờ sông Arakawa đấy."
"H-hai mươi đứa...!?!"
Nghe kinh quá... Yamana rốt cuộc là người thế nào vậy!
"C-có lẽ nào, đó là thời kỳ 'Nikoru Bắc Trung'..."
"À đúng rồi đấy. Sau khi tốt nghiệp thì không nghe thấy biệt danh mới nào nữa, nên tôi không biết con bé học trường cấp ba nào."
Nói rồi, Sekiya nhìn xa xăm, mỉm cười.
"Chắc là... ở cấp ba, con bé đã kết bạn được với những người bạn tốt. Những người làm chỗ dựa tinh thần cho nó."
Anh ấy lầm bầm bằng một giọng trầm thấp.
"Chắc chắn là... Shirakawa Runa rồi."
Rồi anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười.
"Tụi bay đúng là những người bạn tốt. Một cặp đôi tuyệt vời."
"Sekiya..."
"Mau làm hòa đi. Tôi muốn hai đứa bay được hạnh phúc."
"............"
Chính Sekiya cũng có thể tìm được hạnh phúc mà.
Khi tôi đang cảm thấy bực bội không biết làm gì, Sekiya khẽ lầm bầm tự giễu.
"Tôi... sợ lắm."
Với nụ cười chua chát trên môi, anh ấy nói.
"Những kỷ niệm với Yamana quá đỗi tươi đẹp... giờ mà bắt đầu lại mối tình đầu cứ ngỡ đã kết thúc từ lâu rồi... tôi không có cái dũng khí đó đâu."
"Sekiya..."
Từ giờ trở đi, dù có nói gì nữa thì cũng chỉ là lặp lại thôi.
Tôi đang cảm thấy bực bội và định thở dài thì...
"Đau quá, Kasshī!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi nhìn ra cửa lớp, thấy Itchī đang đứng ở đó.
"Ế, Itchī? Việc trang trí..."
"Xong rồi! Mà hơn nữa, trên đường về từ nhà thi đấu tôi có thấy..."
Mọi người xung quanh đều chú ý, Itchī tiến về phía tôi. Chắc hẳn có việc gì khẩn cấp lắm mới khiến một Itchī hướng nội như cậu ta không ngại nổi bật như vậy.
"Runa đang bị mấy thằng cha quậy phá ở trường khác tán tỉnh đấy! Cậu mặc kệ à!?"
"Ếch...!"
Tim tôi đập thình thịch.
"Runa...?"
"Với cả con gyaru đó nữa. Hình như bọn đó là loại tồi tệ, từ chối rồi mà vẫn cứ bám riết lấy, kiểu như theo dõi luôn ấy."
Gì chứ...!
Khi tôi nhận ra thì mình đã đứng dậy rồi.
"Cậu đi à!? Đúng rồi, đúng rồi, cuối cùng thì đối với cậu cũng chỉ có Runa thôi mà!"
Itchī trông rất vui. Có phải cậu ta thực sự nghĩ rằng tôi định tán tỉnh Akari không? Thôi, chuyện đó bây giờ chẳng quan trọng.
"Sekiya-san cũng đi cùng đi ạ."
"Hả? À, ừm..."
Sekiya cũng đứng dậy theo tôi. Tôi nghĩ rằng anh ấy đi theo một cách bình thản vì chưa hiểu "con gyaru" đang nhắc đến ai.
Thế là, chúng tôi theo Itchī di chuyển trong khu nhà trường.
"Kìa, đằng kia."
Theo hướng Itchī chỉ, quả nhiên có bóng dáng Runa.
Ở góc hành lang, Runa trông có vẻ bối rối. Bên cạnh là Yamana với vẻ mặt bực bội, và trước mặt họ là hai nam sinh mặc đồng phục trường khác. Cả hai đều có mái tóc vàng hoe như bạc màu, đeo rất nhiều khuyên tai, trông y hệt đám trai lẳng lơ.
"Ách..."
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy Sekiya bên cạnh khẽ nín thở. Anh ấy đã nhận ra Yamana.
"Này được mà, được mà, thật đấy, thật đấy!"
"Nói là không được rồi mà!"
"Từ chối luôn!?"
"Xinh thật đấy, thật đấy, không hôn là anh chết mất!"
"Hả!? Muốn chết thì tự mà chết đi!"
"Vâng, đã nhận được lời 'chết'!"
"Cảm ơn vì đã chiêu đãi!"
Mấy gã trai lẳng lơ và Yamana đang lời qua tiếng lại. Kiểu như lời nói không ăn khớp, hay sự từ chối của Yamana lại trở thành trò đùa phản tác dụng của bọn chúng.
"Đi thôi, Runa!"
"Ừm..."
"Ố ồ!?"
"Choang! Phòng thủ cực gắt luôn!"
Khi Runa và Yamana định lách qua đi, hai gã đàn ông dang tay chắn đường, rồi lắc hông một cách thô tục.
Khốn kiếp thật... Đám này thật sự quá ác ý. Chắc bị chắn đường như vậy nên họ không thể rời đi được.
...Tôi phải đi thôi.
Cái cảm giác muốn nhanh chóng giúp đỡ cô ấy khi cô ấy đang gặp khó khăn đã lấn át sự ngượng ngùng vì đã lâu không nói chuyện với Runa, hay nỗi sợ hãi đám trai lẳng lơ kia.
Các bạn học sinh khác đứng từ xa tò mò nhìn.
Nhưng giờ đây không phải lúc để nghĩ đến chuyện xấu hổ nữa.
"Runa!"
Thấy tôi đến gần, Runa tròn xoe mắt.
"Ryūto...!"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"Đ-đi thôi..."
Runa vươn tay nắm lấy bàn tay tôi đưa ra trong sự sợ hãi đám trai lẳng lơ.
"Hả, thật à~~ Bạn trai xuất hiện rồi~~!?"
"U oa! Đúng là U-Eats rồi~~!"
Nghe tiếng than vãn như đang khiêu khích của đám trai lẳng lơ, chúng tôi nắm tay nhau rời khỏi đó.
"Ế, này..."
Khi Yamana đang vội vàng định đuổi theo Runa, đám trai lẳng lơ lại chắn đường.
"Không được rồi~~"
"Hãy chơi với bọn anh, cả phần bạn bè của em nữa~~"
"Hả!? Nói nhảm gì đấy!"
"Vậy còn nữa không?"
Trong khi rời xa Yamana với vẻ mặt tức điên vì không thoát ra được, tôi quay sang nhìn Sekiya đang đứng lẫn trong đám đông những người hiếu kỳ.
"Nikoru...!"
Runa quay đầu lại nhìn người bạn thân như bị níu kéo.
Sekiya-san...!
Với tấm lòng cầu nguyện, tôi nhìn gương mặt anh ấy.
Sekiya quay mặt đi khỏi tôi, ánh mắt nặng trĩu nhìn về một nơi nào đó.
Rồi như trút bỏ gánh nặng, anh ấy thở dài thật lớn và bước đi.
Sekiya tiến về phía Yamana.
Tay đút túi quần, với vẻ mặt hơi cứng nhắc, Sekiya đến chỗ Yamana đang bị đám trai lẳng lơ vây lấy.
"Tránh ra. Đó là bạn gái tôi."
Nghe giọng Sekiya, cả đám trai lẳng lơ và Yamana đồng loạt nhìn anh ấy.
"Ể..."
"Ách, thật à? Xin lỗi..."
Đám trai lẳng lơ mở đường, lộ rõ vẻ yếu thế. Khác với lúc tôi đến, sự xuất hiện của một anh chàng cao ráo, đẹp trai không nói không rằng đã khiến bọn chúng không còn dám giỡn cợt nữa.
Sekiya chen vào giữa đám trai lẳng lơ và nắm lấy tay Yamana.
"Đi thôi."
"............"
Yamana há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn anh ấy.
"Senpai...?"
Khác hẳn với giọng điệu cay nghiệt mà cô ấy vừa dùng với đám trai lẳng lơ, đây là một giọng nói yếu ớt như của một cô gái đang yêu.
"Tại sao..."
Trong đôi mắt cô ấy, những giọt nước mắt lấp lánh xuất hiện ngay lập tức.
"Xin lỗi vì đã đến muộn."
Sekiya nói với nụ cười hơi ngượng nghịu, có chút bối rối.
"Senpai..."
Vừa đi dọc hành lang theo sự dẫn dắt của Sekiya, Yamana vừa lấy tay che miệng, khóc nức nở.
Hai người họ đến chỗ chúng tôi, những người nãy giờ vẫn đứng xem toàn bộ sự việc ở một góc hành lang, rồi dừng lại.
"Senpai, tại sao...?"
Nhìn lên Sekiya, Yamana khóc rưng rức.
Xung quanh vẫn còn đám đông hiếu kỳ từ vụ trai lẳng lơ tán tỉnh, vẫn chăm chú nhìn chúng tôi.
"Này, này, đừng khóc nữa..."
Nhận ra điều đó, Sekiya vội vàng nói với Yamana.
"Cậu không phải loại người thích khóc lóc ở trường đâu, đúng không?"
"Nhưng mà..."
Yamana gập những ngón tay có móng dài lại, vừa khóc nức nở vừa dụi mắt.
Thấy Yamana như vậy, Sekiya nheo mắt mỉm cười.
Đó là một gương mặt của Sekiya mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tràn đầy sự yêu thương.
Và rồi, Sekiya ôm lấy Yamana vẫn đang khóc.
"Cứ như thế này đi, nín khóc nhanh lên nào."
Vừa vuốt tóc vừa ôm đầu Yamana, Sekiya thì thầm vào tai cô ấy.
"Senpaiii... ức..."
Tiếng khóc của Yamana vang lên nghèn nghẹn, và tôi tự nhiên mỉm cười.
Tốt quá rồi...
Mừng cho Yamana nhé.
Đã có thể gặp lại người mình yêu suốt bấy lâu nay.
Khi tôi đang cảm thấy lòng mình ấm áp vì những suy nghĩ đó, tôi cảm thấy tà áo đồng phục bị kéo, và nhìn sang bên cạnh.
Runa đang nhìn tôi như muốn nói điều gì đó.
"Chúng mình... để họ yên một chút nhé?"
"À, ừm... đúng rồi."
Thế là, chúng tôi di chuyển ra xa hai người họ một chút.
"Ryūto, cậu quen Sekiya-san à?"
"Ừ, ừm. Bọn tớ học cùng trường luyện thi..."
"Ra vậy."
Đã lâu rồi tôi mới lại đối mặt nói chuyện với Runa, mùi hương hoa cỏ hay trái cây gì đó của cô ấy khiến tim tôi đập thình thịch.
"Vậy thì, chắc chắn là nhờ Ryūto rồi. Cậu đã nghe rồi đúng không? Chuyện tớ nói chuyện với Sekiya-san ấy."
"À, ừm..."
Dù tôi mới biết tất cả những chuyện đó cách đây ít phút thôi.
"Tớ đã không thể thuyết phục được Sekiya-san. ...Cảm ơn cậu nhé, Ryūto."
Runa khẽ mỉm cười ngại ngùng, nhìn tôi.
Trong đôi mắt cô ấy, dường như có chút ánh sáng lấp lánh.
"Runa..."
Tôi phải nói thôi.
Chuyện của Yamana và Sekiya thì tốt rồi, nhưng chuyện của chúng tôi thì vẫn chưa nói được.
Tôi vừa nghĩ vậy, vừa định mở miệng.
"Ôi trời, không hiểu sao nữa, nhưng mà tốt quá rồi, con gyaru quỷ sứ ơi!"
Itchī từ đám đông hiếu kỳ trong hành lang tiến đến. Không hiểu sao, Itchī cũng rưng rưng nước mắt.
"Ưm... tình yêu đúng là tuyệt vời thật..."
Nhìn bóng dáng Yamana và những người khác từ xa, Itchī nheo đôi mắt hẹp của mình lại càng hẹp hơn, thành một sợi chỉ.
"Này, tớ định tỏ tình với Tanikita."
"Hả!?"
Bị nói một câu bất ngờ, tôi cũng thốt lên một tiếng bất ngờ không kém.
"Thì lúc nãy giúp cô ấy trang trí, cô ấy nói với tớ là 'Cảm ơn cậu nhé, có Ijichi-kun đến giúp tớ nhẹ cả người!' Đấy, cậu nghĩ câu đó có nghĩa là gì?"
“Ý nghĩa là gì ư…?”
Tôi vắt óc suy nghĩ.
“…Chẳng phải là ‘Cảm ơn nhé, có Ichiji-kun đến giúp là quá tốt rồi’ hay sao?”
Thế nhưng, xem ra Itchī chẳng buồn nghe lời tôi nói.
“Nói thật, tớ thấy có hy vọng đấy chứ. Nếu bây giờ tỏ tình mà thành công, hai đứa có thể cùng đi Hậu Dạ hội mà, đúng không? Tớ mong lắm điều đó đấy!”
Ichiji nói, đôi má phúng phính đỏ ửng, vẻ mặt hớn hở. Một Itchī thế này, tôi mới thấy lần đầu.
“Nhưng mà mình tớ thì lo lắng lắm… nên Kashima và các cậu hãy đi cùng tớ nhé.”
“Hả, bọn tôi ‘và các cậu’ nghĩa là sao…”
“Cả tớ nữa ư!?”
Runa, nãy giờ vẫn đứng hơi xa tôi, cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại cứ bồn chồn không yên, giờ mở to mắt.
“Được không đấy?”
“Ư, ừm… Kashima và các cậu là lý tưởng của tớ mà… Tớ cũng muốn được như vậy. Chính vì thế tớ mới lấy hết dũng khí để tỏ tình đấy.”
“…………”
Tôi và Runa nhìn nhau.
Và thế là, chẳng hiểu sao, tôi và Runa lại trở thành những người chứng kiến màn tỏ tình của Itchī.
◇
“T… tớ thích cậu! Làm ơn hẹn hò với tớ nhé!”
Trong căn phòng học chỉ có bốn người, giọng nói của Itchī vang vọng.
Đây là phòng học 3D, đang được dùng làm nơi chứa đồ của học sinh trong Ban tổ chức Lễ hội văn hóa. Bàn ghế được xếp lên cao, đồ đạc và đồng phục vứt lộn xộn khắp nơi, trông rất bừa bộn.
Itchī đã nắm rõ nơi Tanikita-san đang ở – người mà cậu ta vừa mới chia tay cách đây ít phút – nên đã đi gọi cô ấy đến đây.
Và thế là, màn tỏ tình đã được thực hiện.
“…………”
Tanikita-san đơ người với vẻ mặt kinh ngạc.
Cô ấy mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Itchī.
Rồi, chợt cụp mắt xuống.
…Khi tôi nghĩ có lẽ cậu ta sẽ bị từ chối.
Tanikita-san hít một hơi thật sâu như thể đang hít thở.
“Ichiji-kun…”
Vẻ mặt cô ấy lúc nói ra câu đó trông như đang giận dữ.
“Cái kiểu này gọi là ‘khủng bố tỏ tình’ đấy, cậu biết không?”
Tanikita-san nói như bắn liên thanh vào Itchī đang cứng đờ.
“Chúng ta còn chưa hiểu rõ về Ichiji-kun mà. Vậy cậu nghĩ tại sao mình lại có thể đồng ý được chứ?”
“Hả… không, ơ…”
“Ichiji-kun thật sự thích mình à? Tại sao? Từ khi nào? Do chuyện gì? Thích điểm nào? Khuôn mặt à? Nếu thế, có phải cậu đang bắt mình cũng phải thích Ichiji-kun chỉ vì vẻ bề ngoài không?”
Trước màn công kích như sóng thần của Tanikita-san, tôi run lẩy bẩy, chỉ muốn hét lên: Thôi đi mà!
Tôi hiểu rõ cảm giác của Itchī. Chuyện thích một người chỉ vì họ cho mượn bút chì bấm và nói “cảm ơn”, hay thích một người chỉ vì được khen “cao ráo thật ngầu” – cũng đều là vậy. Con trai còn trinh trắng thì thường là thế mà.
Cứ có cơ hội tiếp xúc với một cô gái dễ thương là y như rằng sẽ thích ngay thôi.
“Tớ nghĩ tỏ tình là việc hai người đã yêu nhau làm để xác nhận lại tình cảm của đối phương lần cuối. Thế nên, khi chưa biết rõ tình cảm của đối phương thì không nên liều một phen đâu. Người bị từ chối tất nhiên sẽ đau lòng, nhưng người từ chối cũng đau lòng chứ? Vì họ phải từ chối khi biết chắc chắn sẽ làm tổn thương người đứng trước mặt mình mà.”
Những lời “từ chối” của Tanikita-san, giống như một bài giảng, cứ thế tuôn ra không ngừng.
“Kashima-kun tỏ tình với Runa-chan là do Ichiji-kun ra lệnh như một hình phạt đúng không? Runa-chan kể tớ nghe rồi. Runa-chan thì nói ‘Nhờ vậy mà tớ mới hẹn hò được với Ryūto’, nhưng tớ thì nghĩ ‘Hả?’ đấy. Ichiji-kun quá coi nhẹ việc tỏ tình rồi. Nên cậu mới có thể dễ dàng ra lệnh cho người khác như vậy đúng không?”
“E-e-e… Ư… ưe… ưe…”
Itchī tái mét như người bệnh, nôn khan. Có vẻ như bị đánh bại quá thê thảm nên cơ thể cậu ta cũng bị ảnh hưởng.
“Tỏ tình không phải là trò chơi đâu. Nếu gacha có tỉ lệ 1/10 thì quay mười lần sẽ trúng một lần, nhưng nếu cậu tỏ tình mười lần với cùng một người, vào cùng một thời điểm, thì chẳng bao giờ có chuyện được đồng ý một lần đâu. Không được là tuyệt đối không được. Hơn nữa, thế giới thực không thể ‘reset’ lại được.”
Itchī đã mất hết sinh lực từ lâu rồi. Đây đúng là đã vượt quá mức độ “overkill” rồi.
Tanikita-san lúc đó, nghiến chặt môi.
“…Nếu cậu thật lòng thích mình, thì đáng lẽ lúc này nên im lặng. Nếu cứ im lặng, giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, có khi… sau này mình sẽ hiểu rõ hơn về Ichiji-kun, và có thể cũng thích Ichiji-kun thì sao. Cứ thế này, tỏ tình dù biết không thành, tự làm mình tổn thương, rồi còn làm mình tổn thương nữa, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy hả?”
Itchī không thể trả lời. Cậu ta chỉ dựa vào tường, rũ rượi.
Nhìn Itchī như vậy, Tanikita-san nói với vẻ mặt nghiêm khắc.
“Không ép buộc cảm xúc yêu thích của mình cho người mình thích, chẳng phải cũng là một loại tình yêu sao?”
Nói xong câu đó, Tanikita-san quay người bỏ ra khỏi phòng.
“…………”
Phía sau chỉ còn lại Itchī như một xác chết, và tôi với Runa đang ngơ ngác.
Một lúc sau, Runa cử động. Cô bé đi đến trước mặt Itchī đang thẫn thờ, rồi cất lời.
“…Xin lỗi nhé, Ichiji-kun. Akari đã nói những lời như thế…”
Có lẽ là đau lòng vì bạn mình, Runa nói với vẻ đầy áy náy.
“Akari dễ thương vậy mà mãi chẳng có bạn trai đúng không? Nên cậu ấy thường xuyên bị người ta tỏ tình đấy. Mỗi lần như thế cậu ấy lại suy sụp. Cậu ấy nói ‘Nếu thân thiết hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác’.”
Itchī vẫn giữ ánh mắt vô hồn, không biết có nghe hay không.
“Ichiji-kun chắc cũng sốc khi bị nói những lời tệ hại như vậy, nhưng Akari cũng sốc không kém đâu… Cậu có thể tha thứ cho cậu ấy không?”
Đúng là có lẽ là như vậy.
Tuy nhiên, nói điều đó với Itchī lúc này thì có hơi quá đáng.
“Vậy thì, tớ… đi xem Akari thế nào nhé.”
Nói với tôi xong, Runa cũng ra khỏi phòng học.
Khi chỉ còn lại tôi và Ichiji, cậu ta đang dựa vào tường, dần dần trượt xuống và ngồi bệt dưới sàn.
“…Không ép buộc cảm xúc yêu thích của mình cho người mình thích, cũng là tình yêu, ư…”
Một lúc sau, Ichiji thì thầm với vẻ mặt đau khổ, thấm thía.
“Bị nói vậy thì, cái ‘thích’ của tớ dành cho Tanikita-san đúng là không phải tình yêu rồi…”
“Ừ thì… đúng thế thật.”
Cũng giống như tôi trước khi hẹn hò với Runa vậy, động cơ lớn nhất của hầu hết nam sinh cấp ba khi muốn có bạn gái, tôi nghĩ, chắc là vì muốn được tình tứ với các cô gái.
“Mày muốn hẹn hò nhanh chóng nên mới ‘chơi một cú’ tỏ tình đúng không?”
“Điều đó cũng đúng, với cả… nếu không được thì thôi, tớ không muốn ôm hy vọng thêm nữa. Mỗi ngày tớ đều nghĩ về Tanikita-san, mỗi lần gặp là cảm xúc lại lớn dần đến mức không thể chịu nổi nữa rồi…”
Ban trang trí gần đây ngày nào cũng tụ tập mà. Hôm nay cũng là ngày cuối rồi… Chắc hẳn, điều đó cũng là động lực thúc đẩy cho lời tỏ tình.
“Thật ra tớ cũng nghĩ rằng tỏ tình bây giờ thì không được đâu. Nhưng đây là lần đầu tiên tớ thích một cô gái ngoài đời đến thế mà. Tớ không thể không làm cho ra ngô ra khoai được…”
Khuôn mặt Ichiji lúc hoàng hôn trông thật buồn bã và đáng thương.
“Thật khó để tiếp tục thích một người khi biết rằng mình sẽ không được chấp nhận. Phải có một tình yêu rất lớn mới làm được điều đó. Ít nhất, với tôi lúc này thì không thể…”
“Itchī…”
Dần dần tôi cũng cảm thấy đau lòng, đang tìm lời an ủi thì.
Cánh cửa phòng học bỗng mở cái rầm, Nishina ló mặt vào.
“À, ở đây à.”
Thế nhưng, Nishina cũng khác thường so với mọi khi.
“Nishina? Chuyện gì…”
Khi tôi định hỏi, Nishina tự mở lời.
“Này… Tớ thấy một cô nàng gyaru thứ thiệt đang nắm tay một anh chàng đẹp trai đi cùng nhau… Chuyện đó là sao…?”
“…Ừ, đúng là như vậy đấy.”
“Anh trai hay gì đó không…?”
“Không phải đâu…”
“…………”
À… Nishina, rốt cuộc cậu ấy vẫn thích Yamana-san mà.
Nhìn Nishina tái mét mặt, sắp nôn mửa, tim tôi lại một lần nữa quặn thắt.
◇
“Chúng ta là những kẻ thất bại của tuổi trẻ…”
Sau đó một lúc, chúng tôi cứ thế ba người ngồi trong phòng học.
Itchī và Nishina nằm bệt ra sàn, hai tay hai chân duỗi thẳng, vô lực nhìn lên trần nhà. Tôi ngồi dưới sàn, lặng lẽ trông chừng hai người họ.
“Kashima. Cậu hãy cứ thuận lợi với Shirakawa-san, kết hôn, sinh thật nhiều con, tăng thêm dân số cho thế hệ sau, luôn cả phần cho những kẻ độc thân như bọn tớ nữa…”
“Này, tự nhiên nghĩ xa quá rồi đấy, Itchī…”
Mới bị từ chối một lần chứ có phải đã quyết định độc thân cả đời đâu. Nhưng nghĩ đến việc cậu ta bị những lời của Tanikita-san đánh gục đến thế thì thật đáng thương.
“Không, mà này.”
Khi tôi còn đang ngạc nhiên, lần này đến lượt Nishina mở lời.
“Nếu nhà Kashima sinh được cô con gái xinh đẹp, thì làm vợ tớ…”
“Chuyện đó thì không đời nào…!”
Tôi kiên quyết từ chối, lo lắng cho cô con gái tương lai chưa chào đời của mình.
“…Hà. Mà, Kashima cậu giỏi thật đấy, nói thật đấy.”
“Đúng vậy mà…”
Giọng điệu của Itchī và Nishina khi nói vậy, dường như không phải châm chọc hay ghen tị.
“Thích một người, rồi người đó cũng thích mình… hầu như là một phép màu vậy.”
“Nhưng mà, các cặp đôi trên thế giới đều ra đời nhờ những phép màu như thế mà.”
“Ngay cả những cặp đôi tầm thường đi ngoài đường kia cũng tạo ra được phép màu đó vậy mà…”
“Tớ chẳng cảm thấy mình có thể tạo ra được!”
“Tớ cũng thế thôi~… Kashima cậu đúng là người may mắn.”
“…………”
Bản thân tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi bây giờ, vẫn đang ở trên đường kéo dài của một phép màu.
Thế nhưng.
──Ban đầu, tớ nghĩ Ryūto là một người hoàn toàn khác lạ nên thấy rất thú vị. Nhưng càng yêu cậu ấy, tớ càng nhận ra cậu ấy thuộc về một thế giới hoàn toàn khác, và điều đó khiến tớ lo lắng. Tớ có ổn không nhỉ? Liệu tớ như thế này có thể ở bên cậu ấy mãi không… Liệu tớ có được yêu mãi không?
Chẳng phải là hiển nhiên sao? Tôi thật lòng rất yêu em mà. Vẫn luôn như vậy.
Người mà tôi muốn ở bên mãi mãi, không phải Kurose-san, mà là Runa.
Điều đó… tôi muốn nói lại với Runa một lần nữa.
“…Kashima?”
“Cậu định đi đâu à?”
“Ừ… Tôi đi tìm Runa.”
Nói xong với hai người họ, tôi rời khỏi phòng.
◇
Lúc nãy, khi Tanikita-san đánh bại Itchī một cách thảm hại.
Điều tôi nghĩ đến là về Kurose-san.
──Em thích anh.
──Anh biết mà, cảm xúc của Kashima-kun. Đừng từ chối em nhiều lần nữa.
──Đây là vấn đề cảm xúc của riêng em.
Kurose-san chưa từng nói với tôi rằng “Hãy chia tay Runa và hẹn hò với em đi.”
Tôi không hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì nên đã lảng tránh…
──Không ép buộc cảm xúc yêu thích của mình cho người mình thích, chẳng phải cũng là một loại tình yêu sao?
──Thật khó để tiếp tục thích một người khi biết rằng mình sẽ không được chấp nhận. Phải có một tình yêu rất lớn mới làm được điều đó.
Nếu tình cảm của Kurose-san dành cho tôi mạnh mẽ đến vậy… liệu tôi vẫn có thể giữ vững lòng mình không bị lay động không?
──Chuyện này chỉ cần Yamada vững vàng là được rồi.
Đúng vậy.
Ngay cả khi Kurose-san thích tôi, nếu tôi vững vàng, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Kurose-san là em gái của Runa, sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Nếu tôi mong muốn trở thành gia đình với Runa… thì càng không được để lòng mình rung động vì Kurose-san.
“…Ừ.”
Không sao đâu.
Kurose-san đúng là một mỹ nữ chính xác gu của tôi, nội tâm cũng là một cô gái quyến rũ. Chúng tôi cũng có những sở thích hợp nhau.
Nhưng em ấy là em gái của Runa.
…Không sao đâu. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ có cảm xúc hơn thế nữa.
Nếu tôi cứ giữ thái độ như vậy, chắc chắn Runa cũng sẽ hiểu và yên tâm.
Thế nên tôi mới đi tìm để nói với em.
Rằng tôi muốn em tiếp tục hẹn hò với tôi, như trước đây.
“…A!”
Khi tôi lang thang khắp nơi trong trường để tìm Runa, tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
“Yo.”
Đó là Sekiya-san và Yamana-san. Hai người họ đang nắm tay nhau, sánh bước đi như một cặp đôi lâu năm.
“Mà đấy, chuyện là thế đấy, nên mới thành ra thế này.”
Sekiya-san giơ hai bàn tay đang nắm chặt kiểu người yêu ra cho tôi xem.
“Vậy thì xin cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Trước lời của Sekiya-san, Yamana-san cũng hơi ngượng ngùng cúi đầu.
“…Ừm, tốt quá rồi.”
Đó là lời thật lòng.
Nhưng điều tôi đang bận tâm bây giờ là…
“…Cậu có biết Shirakawa-san đang ở đâu không?”
Trước câu hỏi của tôi, Yamana-san mở miệng “Àaa.”
“Cậu ấy với Akari ra ngoài rồi. Bảo là đi sửa lại trang trí sân khấu.”
“Vậy à, cảm ơn nhé.”
Đến bốn giờ là lễ hội văn hóa kết thúc, và từ đó, sân khấu đêm hội của riêng học sinh sẽ bắt đầu. Sau khi khuấy động không khí bằng những tiết mục tự chọn như hát hò, ban nhạc, tất cả học sinh sẽ cùng nhau nhảy múa quanh đống lửa trại giữa sân trường, và thế là mọi chương trình sẽ khép lại.
Mãi loay hoay thế nào mà thời gian trôi tuồn tuột, thoáng chốc đã gần bốn giờ rồi.
“Anh mới phải cảm ơn ‘Yamada’ và bạn gái cậu ấy chứ.”
Nghe anh Sekiya nói vậy, Nikoru ngạc nhiên hỏi lại: “Yamada cơ ạ?”
“Nhân tiện đây, bao giờ thì em hết bị gọi là ‘Yamada’ vậy?”
Dù Maria đã biết rõ tên thật từ lâu rồi, không hiểu sao tôi cứ lỡ mất cơ hội đính chính.
“Ể? Nhưng mà anh có nhớ tên thật của cậu đâu.”
“Hảá!?”
Người gì đâu... thế mà cũng nói lời cảm ơn cho được, tôi đang ngớ người ra thì...
“Nói đùa thôi,” anh Sekiya cười phá lên.
“Cảm ơn nhé, Ryūto.”
◇
Tôi vừa bước xuống cầu thang tòa nhà, chuẩn bị ra ngoài, vừa lẩm bẩm một mình.
“Tội cho Nisshī quá, nhưng anh Sekiya đúng là đối thủ quá mạnh...”
So về "lực hút" thì anh Sekiya và Nisshī khác nhau một trời một vực, như Freeza với Yamcha vậy. Ngay cả cô nàng Nikoru vốn nổi tiếng là gyaru, vậy mà đứng cạnh anh Sekiya cũng hóa thành mèo con đáng yêu.
Nghĩ đến Nisshī mà lòng tôi đau nhói, nhưng dù tôi có dàn xếp hay không thì Nikoru cũng chẳng thể quên anh Sekiya mà quay sang để ý Nisshī đâu.
“...Thôi thì bỏ qua chuyện đó đi.”
Tôi nên nghĩ cho bản thân mình.
Ước gì được gặp Runa ngay bây giờ.
Nghĩ vậy, tôi vội vã đi về phía sân khấu ngoài trời, nhưng chẳng thấy bóng dáng Runa đâu cả.
“Shirakawa-san à? Thầy chủ nhiệm gọi cậu ấy đến nhà thi đấu rồi.”
“Nếu là Runa thì cậu ấy đi giúp thu dọn bàn tiếp tân rồi.”
“À, thu dọn xong rồi, Shirakawa-san đi lấy đồ rồi đó.”
Đến đâu cũng hụt bước, tôi cứ loanh quanh như một nhân vật chính trong game RPG, cứ phải đi đường vòng mãi.
“Kho, kho chứa đồ ở...!”
Đó là phòng học lớp 3D, nơi lúc nãy tôi còn ở cùng Itchī và Nisshī.
Rốt cuộc, nếu lúc nãy tôi cứ ở yên trong phòng đó thì giờ này đã gặp được Runa rồi.
Thật là vô ích hết sức... Nhìn đồng hồ, tôi đã đi lòng vòng tìm Runa hơn ba mươi phút rồi.
“...Ơ?”
Thế nhưng, Runa cũng không có trong phòng 3D. Itchī và Nisshī hình như cũng đã đi khỏi, chẳng còn ai cả. Căn phòng tắt điện, đồ đạc cũng không còn, trông trống trải và vắng lặng.
Chợt nhận ra, cả trường đã tĩnh lặng. Ngược lại, sân khấu đêm hội đang vào hồi cao trào, tiếng nhạc ồn ào và tiếng hò reo vọng vào từ bên ngoài cứ như đến từ một thế giới khác.
“...............”
Mình đang làm cái quái gì thế này?
Muốn gặp Runa thì cứ liên lạc là được mà.
Mình là bạn trai của em ấy cơ mà.
Vì quá nóng lòng, tôi đã quên mất sự tồn tại của “văn minh lợi khí”.
Tôi rút điện thoại ra, nhấn nút gọi, và một âm thanh quen thuộc vang lên ở gần đó.
“Hả...!”
Ngoài ban công, phía bên kia cửa sổ phòng học, là bóng lưng của Runa. Vừa đúng lúc bị khung cửa sổ che khuất nên tôi chỉ chú ý trong phòng, thành ra nãy giờ không để ý.
“Ryūto...!”
Runa, đang rút điện thoại ra áp vào tai, giật mình quay lại khi tôi mở lối ra ban công.
Có vẻ Runa đang đứng trên ban công xem đêm hội. Từ đây nhìn xuống, sân khấu ở sân trường vừa vặn lọt vào tầm mắt.
“Em vất vả rồi... Xong việc chưa?”
“Ừm. Ryūto cũng thế à?”
“Ừm.”
Vừa trò chuyện dăm ba câu bâng quơ, tôi vừa đứng cạnh Runa, đặt tay lên lan can ban công.
“...Nhờ Ryūto mà hôm nay là một ngày thật đẹp. Cuối cùng bạn thân của em cũng được hạnh phúc rồi.”
Nhìn sân khấu, Runa chợt mỉm cười dịu dàng.
“Akari kể với em rồi. ‘Tớ cứ tưởng cậu ta đang ‘sugar baby’, thành ra đã nói với Kashima-kun. Xin lỗi nhé,’ Akari nói vậy đó.”
“À, ừm...”
Akari đã nói sao. Thế là một chuyện cần giải thích với Runa bỗng dưng được giải quyết gọn ghẽ.
“...Ryūto có nghĩ em là ‘sugar baby’ không?”
Runa nói đùa, rồi nhìn tôi chằm chằm.
“...Không. Anh không nghĩ vậy đâu.”
Tôi lắc đầu, em ấy mỉm cười.
“Chiếc túi hàng hiệu là bà ngoại tặng em đó. Bà ấy trước giờ không bao giờ cho em mượn, dù em có năn nỉ bao nhiêu đi nữa, vậy mà gần đây bà đọc sách ‘Dọn dẹp cuộc đời’ rồi bỗng dưng giác ngộ triết lý ‘đoạn xá ly’ đó. Chỉ có hai cái thôi.”
“Ra vậy.”
Quả nhiên là thế mà.
“Nikoru ấy, đã hơn ba năm rồi không gặp... Cuối cùng cũng được gặp người mà cậu ấy yêu thương suốt bấy lâu nay, đúng không?”
Nhìn sân khấu nơi đang trình diễn một bản rock kinh điển, Runa khẽ lẩm bẩm đầy suy tư.
“Nhìn Nikoru và anh Sekiya, em thấy mình thật ngớ ngẩn. Ryūto đã nói sẽ ở bên em, và em cũng muốn thế, vậy mà lại cứ lo nghĩ chuyện của Maria rồi tự ý giữ khoảng cách.”
Nói đoạn, Runa mỉm cười.
“Đã yêu rồi, thì cứ ở bên nhau là được, đúng không?”
Nói như tự nhủ với chính mình, Runa quay mặt về phía tôi.
“Người đàn ông mà em muốn ở bên cạnh bây giờ... trên khắp thế gian này, chỉ có một mình Ryūto thôi.”
Runa khẽ lẩm bẩm, mặt cúi xuống đầy ngại ngùng, rồi ngước nhìn tôi.
“Vậy thì em nghĩ mình phải trân trọng tình cảm đó hơn bất cứ điều gì khác. Đời người ngắn ngủi mà.”
Runa cười toét miệng, lộ hàm răng, như để che đi sự ngại ngùng.
“Đã yêu mà còn giữ khoảng cách, phí cả tuổi thanh xuân!”
Giọng Runa tan vào không trung của buổi chiều thu.
Xe thể thao sinh ra để chạy.
Runa là cô gái sinh ra để sống.
Vì thế mà tôi bị em ấy cuốn hút.
Bởi sự trong sáng ấy.
Tôi bị mê hoặc bởi cô gái ấy, người chỉ muốn được hạnh phúc, và sống cuộc đời này với duy nhất một mong muốn đó.
“...Thật tiếc quá, lễ hội văn hóa hoành tráng thế này mà Ryūto và em lại không được ở bên nhau, em thật ngốc nghếch.”
Cô ấy chợt lẩm bẩm đầy tiếc nuối.
“Em lúc nào cũng thế. Cứ hành động theo cảm xúc nhất thời, rồi lại hối hận...”
Khi tôi nghĩ đến điều mà em ấy đang nói, lòng tôi như bị xé toạc.
“Thật ra, em muốn được cùng Ryūto đi nhà ma, muốn cùng nhau đi thăm thú mọi thứ.”
“Runa...”
Anh cũng muốn ở bên Runa mà.
Nghĩ đến đó, một cảm giác không thể kiềm nén trào dâng, tôi buột miệng nói theo cảm xúc.
“Năm sau mình đi. Năm sau chắc chắn vẫn có nhà ma mà.”
“Nếu không có thì sao?”
“Thì anh sẽ nói. Anh sẽ đề xuất cả lớp mình làm nhà ma.”
Tôi không chắc một thằng hướng nội như mình có đủ dũng khí làm thế không, nhưng giờ đây tôi cảm thấy đúng là như vậy.
“Năm sau sao...”
Runa hơi vui vẻ, ngước nhìn trời. Bầu trời vẫn sáng nhưng không còn chút ánh nắng nào. Có lẽ hoàng hôn đã gần kề.
“Nếu năm sau cũng không được, thì còn có năm sau nữa mà.”
Tôi nói, Runa quay lại nhìn tôi.
“Với tư cách cựu học sinh sao?”
“Ừm.”
Tôi gật đầu thật sâu.
“Cuộc đời này, tưởng ngắn ngủi vậy chứ chắc là dài lắm.”
Tôi không phải là xe thể thao.
Không thể sống nhẹ nhàng như Runa.
Nhưng cũng chính vì thế mà tôi bị em ấy cuốn hút.
Em ấy cũng chắc chắn như vậy.
Vì khác biệt nên bị cuốn hút.
Vì khác biệt nên lo lắng—.
Trước đây khi còn cô độc, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sống cùng ai đó lại khó khăn đến vậy.
Và cũng chưa từng nghĩ rằng nó lại tuyệt vời đến thế.
“Chỉ cần còn sống, thì năm sau, năm sau nữa... và cả về sau nữa vẫn còn đó.”
Tôi không giỏi ăn nói, nhưng tôi có điều muốn truyền đạt.
Nhìn vào mắt Runa, tôi cố gắng thốt lên từng lời.
“Anh nghĩ... anh sẽ ở bên Runa... mãi mãi về sau... như thế đó.”
Đừng nói những lời như vậy nữa.
—Ryūto hãy suy nghĩ đi... Cứ thế này, anh ở bên em có được không.
Chắc chắn là được chứ.
Bởi vì anh muốn ở bên Runa mà.
Mang theo những suy nghĩ đó, tôi nhìn thẳng vào mắt Runa.
“...Em hiểu rồi.”
Có lẽ cảm nhận được lòng tôi, Runa mỉm cười đầy áy náy.
“Xin lỗi anh nhé, Ryūto.”
“Anh mới phải... xin lỗi vì đã làm em lo lắng.”
Dù có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chính tôi là người đã khiến em ấy lo lắng vì chuyện của Maria.
“Anh yêu em. ...Yêu Runa.”
Đây không phải lần đầu tôi nói, nhưng lần nào cũng thấy ngại ngùng.
“Mãi mãi, chỉ có Runa... thôi.”
Tôi là một thằng trai tân hướng nội, không thể ga lăng như anh Sekiya được.
Tôi rụt rè đưa hai tay ra, ôm lấy vai Runa... và khẽ kéo em ấy lại gần.
Runa ngoan ngoãn nép vào lòng tôi, vùi mặt vào ngực tôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi ôm nhau ở lữ quán Enoshima.
Lần đầu tiên, tôi chủ động ôm em ấy theo ý muốn của mình.
Tôi cảm nhận trọn vẹn hình dáng mảnh mai, mềm mại và hơi ấm của Runa trên toàn thân.
Một mùi hương nồng nàn thoang thoảng, có lẽ là hương hoa hay hương trái cây, khiến tim tôi đập thình thịch, khó thở, lồng ngực như nghẹt lại.
“Ừm, em cũng thế.”
Runa vòng tay ôm lấy lưng tôi, khẽ thì thầm.
“Đây là lần đầu tiên em không muốn từ bỏ đến thế... chính là vì Ryūto đó.”
Và rồi, em ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi.
“Chính là vì đó là Ryūto.”
Tôi bị ôm chặt đến nghẹt thở, tim đập loạn xạ.
Trong vòng tay của em ấy, tôi vùi mặt vào mái tóc em, và ôm chặt lấy bờ vai yếu ớt đến đáng thương của em, thật trân trọng.