Roll đang ở trên nóc xe.
Cô ấy tính làm cái quái gì để đối phó với con rồng khổng lồ kia chứ?
Tôi nghe một tiếng "Rầm".
Đừng bảo cô ấy vừa nhảy đấy.
Không thể tin nổi!
Vì đang cầm lái, tôi chỉ có thể nhìn thẳng phía trước.
Bởi hàng loạt chấn động truyền tới, tôi phải giữ chắc bánh lái.
Con đường gập ghềnh, xe xóc dữ dội.
Thế nhưng tôi không chậm lại mà liều mạng tăng tốc.
Chẳng có thời gian mà để ý những thanh âm bên ngoài.
Ngay lúc đó.
Con rồng rơi xuống, ngay trước mắt tôi.
Chính là Nhận Long.
Nó rơi xuống, tạo ra tiếng động kinh hoàng. Tôi thất kinh nhưng vẫn kịp phanh gấp, dừng xe trước khi đâm vào nó.
Kính chắn gió lấp đầy hình ảnh cơ thể khổng lồ của con rồng.
"... Đùa nhau!"
Tôi xuống xe, lẩm bẩm.
Con Nhận Long đã chầu trời bởi cái cổ bị vặn xoắn, lưỡi và mắt lòi ra, chân vẫn còn khua khoắng.
Là Roll làm sao?
"Dù sao thì thứ này to thật..."
Tôi lại gần con rồng hung tợn và chạm vào lớp vảy sắc như kiếm.
Vảy nó sắc hơn tôi nghĩ, bị đứt tay rồi.
Roll đâu nhỉ?
Tập trung vào đôi tai, tôi nghe thấy nhịp tim Roll ở phía bên kia xác rồng.
Tôi bước về phía đó. Nhưng tiếng bước chân của cô ấy lại theo hướng ngược lại, như đang tránh mặt tôi.
"...?"
Nổi hứng chơi trốn tìm à!?
Đuổi theo cô ấy, tôi làm một vòng quanh xác con rồng.
Cô nàng này... chuyện quái gì đây?
"Roll! Cô làm gì thế hả?"
Tôi lên tiếng hỏi.
Không trả lời.
Với những bước chân lén lút, tôi cố tiếp cận. Nhưng cô ấy vẫn thoát được.
Cô nàng luôn thích chơi đùa thế này à... phiền ghê.
"Hỏi thật đấy, cô bị sao vậy!? Thôi cái trò này đi!"
Tôi lớn tiếng, và đã có câu trả lời yếu ớt vang lên. Giọng nhỏ đến mức chỉ tôi mới nghe được.
"Tôi đã dùng Stray Cat... Phải mất 10 phút để trở lại bình thường..."
Ra vậy.
Tóm lại hiện Roll đang mọc tai mèo.
Lý do tránh mặt tôi là bởi cô nàng xấu hổ.
Dường như cô không thể lập tức biến đổi như Kuroinu-san.
"Hmm..."
Được rồi.
Phải nhìn bằng mọi giá!
"Sao anh lại đi về phía này hả!?"
Roll cũng bắt đầu chạy.
"Tôi muốn xem!"
"Chẳng có gì đáng xem đâu!"
Đuổi một lúc lâu nhưng tôi không bắt nổi. Còn chẳng thấy bóng cô nàng nữa.
Lẽ ra phải thấy nhục cái mặt vì không theo kịp một cô gái, nhưng Roll đang dùng cường hoá năng lực nên bỏ qua đi.
Nhanh kinh khủng.
Tôi đã làm mấy vòng quanh xác rồng rồi.
Mệt đứt hơi, tôi nảy ra một sáng kiến.
Chỉ cần tạo âm thanh săn đuổi là xong.
Triển luôn cho nóng.
Tôi giấu mình sau chiếc xe tải, và tạo tiếng động nghe như mình đang đuổi Roll vậy.
Tôi không hề xao nhãng việc luyện tập mấy ngày qua đâu.
Cố giấu hơi thở hết mức có thể, tôi chờ Roll dính bẫy và chạy về phía mình.
Tôi nhào ra trước mặt Roll ngay khi cô đến gần chiếc xe.
"Hả! Anh..."
Lần này đến lượt Roll vội vàng giấu mình sau chiếc xe.
Cô ấy trông giống hệt mèo... không, là một nàng mèo luôn.
Chỉ trong thoáng chốc nhưng tôi đã thấy.
Ngoài đôi tai, có cả đuôi nữa.
"... Đừng nhìn tôi thì tốt hơn."
"Tôi nhìn rồi. Ra đây đi."
Nói thật là tôi chưa thấy rõ hẳn. Nhưng đã đến nước này thì giấu cũng vô dụng.
Vậy là, Roll bước ra từ bóng xe tải, cố che hai tai cùng chiếc đuôi.
Che làm sao được hỡi người, tôi tận dụng nghía cho đã mắt.
"... Haa!"
"Cô..."
Nhìn trực diện thế này, đúng là sốc thật.
Nói sao nhỉ? Dễ thương vãi hàng...
Sao tai và đuôi mèo lại có thể thay đổi một con người đến vậy chứ? Không đúng. Hẳn là nhờ năng lực Stray Cat.
Thì ra đây chính là hấp dẫn tâm lý sao?
Chân tôi vô thức tiến về phía Roll như đang bị hút.
Đáng yêu quá.
Cảm tưởng như không thể bỏ rơi nàng mèo lạc này vậy.
Tôi muốn vuốt ve cô ấy. Tôi muốn yêu chiều cô ấy. Tôi muốn nựng cô ấy.
"Roll... tệ rồi..."
"Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà!
Anh thật quá đáng..."
Roll thở dài.
"Bỏ tay ra nào."
"Còn lâu. Anh tính vuốt ve tôi chứ gì?
Bị vuốt ve có hơi... ừm..."
Hơi gì cơ?
Lạy chúa, cô ấy dễ thương quá.
Chịu được thì không phải một thằng đàn ông. Tôi sẽ mạnh tay.
"Tệ rồi đây!"
"Dám đến gần là tôi cho ăn đấm đấy. Anh bị ảnh hưởng quá rồi. Thật bất thường."
"Chết tiệt! Để tôi ôm cái nào!!"
Mất sạch liêm sỉ, sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa, tôi nhảy vào Roll. Cô nàng quẳng nắm đấm vào bụng, đáng tiếc, tôi đổ gục.
------------
Đã bình tĩnh lại một chút, tôi ngồi ghế phụ lái và giả bộ ngắm cảnh ngoài trời, nhưng tâm trí vẫn hướng đến đôi tai và đuôi mèo của người bên cạnh.
Xe cứ đi.
Chúng tôi đã báo cáo trụ sở về con Nhận Long và được lệnh thu thập xác nó luôn.
Có thể trích xuất được nhiều nguyên liệu hiếm nên bỏ nó lại thì phí lắm.
"... Sao anh cứ liếc tôi thế hả?"
"Thì, tại... tò mò."
10 phút khá lâu. Nói vậy nhưng năng lực sẽ sớm hết hiệu lực thôi.
"Đáng ra tôi nên mang theo mũ."
"Chí ít cho tôi sờ một cái đi mà."
"Không."
Đôi tai mèo của Roll dựng lên một chút.
Phản ứng như hàng thật ấy.
Thường thì Roll giữ cho đôi tai cụp xuống, nhưng có vẻ khi nhìn sang tôi, nó lại dựng dậy.
"... Đáng yêu thật sự.
Vì là mèo nên cô cũng tò mò phải không?"
"Biết sao được. Nhiều trường hợp loại cường hoá năng lực động vật sẽ đi kèm với bản năng và đặc điểm của chúng mà.
Nhưng thôi, hết giờ rồi."
Roll nói, đôi tai và đuôi rút lại vào cơ thể cô.
10 phút đã trôi qua.
"Ôiii...! Đuôi mèo! Tai mèo!"
Tôi vươn tay về phía Roll nhưng bị cự tuyệt.
Năng lực của Roll đã hết hiệu lực hoàn toàn, tôi cũng dần hồi phục sự minh mẫn.
"Aa, chết mất.
Thế nên tôi mới không muốn dùng Stray Cat thường xuyên.
Vừa mệt vừa gây kích dục anh."
"... Kích dục cái đầu cô!
Chỉ là đáng yêu quá sức tưởng tượng thôi. Chỉ thế thôi."
"Anh... ngưng gọi tôi là đáng yêu được không? Phiền lắm..."
"Đừng bảo cô đang xấu hổ đấy."
"Không có."
"Xấu hổ rồi chứ gì. Cứ nhận đi chết ai."
"... À thì đúng là tôi thấy vui khi được khen dễ thương."
Nói thật, dù không có tai mèo Roll đã rất đáng yêu rồi.
Sự tốt bụng và nữ tính của cô đôi khi làm tim tôi bồi hồi.
Không sớm thì muộn tôi cũng đổ cô nàng.
"Shion, anh cũng mau chóng cho tôi thấy vẻ ngầu của mình đi."
Nhận phải cú phản đòn, tôi im lặng.
Hiện tôi chưa thể đứng ngang hàng cô ấy.
Thế nhưng, cảm giác như chúng tôi đang mở lòng với nhau từng chút một.
Không lâu sau, thành phố vào tầm mắt.
Cuối đại lộ, trời chiều đang toả bóng.
Chúng tôi tiến vào thành phố và dừng tại bãi đỗ xe của nhà hàng ban đầu. Roll xuống xe.
Nằm trên trần xe tải, xác Nhận Long và Táng Long được phủ một tấm bạt.
Cứ để vậy, người từ tổ chức sẽ đến lấy.
Nhiệm vụ của chúng tôi kết thúc.
"Còn chút thời gian."
Cô nhìn đồng hồ nói.
Hiện đã quá 5 giờ một chút.
"Phải nhỉ."
"Anh chắc là mình ổn với bài kiểm tra chứ?"
"Ừ thì, tôi đã ôn đủ rồi mà."
"Hmm.
Vậy đi thư giãn chút thì sao?
Sau khi ăn gì đó ở đây."
Roll chỉ vào một nhà hàng với nụ cười lém lỉnh.
Tôi đang tính về nhà học thêm chút, nhưng sao mà từ chối cô ấy đây.
"Được thôi."
"Tuyệt."
Chúng tôi không lường trước những gương mặt ấy khi bước vào nhà hàng.
Tsurugi, Oohashi và Rin đang ở đây.
Gần đây, các thành viên khác trong harem của Tsurugi không thể theo kịp sự dữ dội của Oohashi và Rin nên bầu không khí sôi nổi quanh cậu ta đã giảm so với trước.
Cũng chẳng phải việc của tôi. Nhưng chúng tôi đã lỡ dính vào buổi học nhóm của ba người họ.
Nhận thấy họ, trông Roll hơi khó chịu.
Cô ấy không ghét đám Tsurugi hay gì, chỉ là thấy phiền khi lại phải diễn thôi.
Chưa kể, nếu để họ phát hiện Roll và tôi cùng nhau vào nhà hàng vùng ngoại ô thì rắc rối lắm.
Sao họ lại chọn cái chỗ xa lắc xa lơ này để học nhóm cơ chứ!?
Dù sao thì phải rời khỏi đây ngay.
Đen thay, đám Tsurugi đã thấy cả hai.
Không chạy được nữa.
Vậy là.
Chúng tôi ngồi xuống cạnh nhóm Tsurugi và Roll bắt đầu giải đáp cả tấn câu hỏi một cách hoa mỹ.
Cuộc sóng đôi của hai đứa nay đã thành "hẹn hò".
"Kamiya-kun, không tệ đâu."
"Kazato mà cũng biết chủ động ư... Sốc quá."
"Kazato, đúng như tớ nghĩ, cậu yêu rồi.
Xin chúc mừng."
Có vẻ ba đứa này dễ dàng chấp nhận cái ý tưởng Roll và tôi đang hẹn hò.
Quả này mà đến trường thì nát bét.
Roll-san hiện khá nổi ở trường tôi.
Tôi muốn đính chính vụ hẹn hò, nhưng Roll đã mở lời trước.
"Ưm... Tạm thời các cậu giữ bí mật chuyện này được không?"
Với câu chốt này, thiết lập giữa chúng tôi đã thành hẹn hò. Vậy là việc cả hai ở cạnh nhau sẽ không còn là vấn đề nữa.
Bảo giữ bí mật, những lời đồn luôn tự có cánh.
Nhưng thế cũng tiện cho bọn tôi hơn.
Tuy là giờ tôi sẽ thành mục tiêu cho sự ghen ăn tức ở của đám nam sinh.
"Tất nhiên rồi. Bọn tớ không nói cho ai đâu.
Làm phiền cả hai rồi, bọn này lượn ngay đây."
Tsurugi nói và Oohashi cùng Rin đứng dậy.
Có vẻ họ đang nghĩ cho bọn tôi.
Định ngăn họ lại, nhưng thôi kệ, mục tiêu từ đầu vốn là được ở riêng mà.
Ba đứa kia đã nhìn thấu chúng tôi nên thanh toán và rời đi.
"Kế hoạch của tôi bị xáo trộn rồi."
Một lúc sau, Roll lên tiếng.
"Như nào cơ?"
"Tôi muốn quan hệ giữa cả hai phát triển từ từ.
Nhưng giờ đã thành hẹn hò luôn rồi."
Cô ấy đang nói đến chuyện trường lớp.
Hẳn là Roll đã lên rất nhiều kế hoạch.
"Có vấn đề gì à?"
"Tôi muốn mọi chuyện phải thận trọng và khôn ngoan. Nhưng thôi, thế cũng được."
"Hmm.
Tạm thời gọi món đã."
Tôi mở menu ra.
"Tôi chọn rồi.
Omurice và soda dưa hấu. Kazato thì sao?"
"Hử? Kazato?"
"Ta đang ở riêng mà. Anh cũng có thể gọi tôi là Roll."
Phải rồi. Ở riêng thì đâu cần đến mật danh.
Dù sao thì, cô ấy chọn omurice và soda dưa hấu. Roll thường nấu nướng với chế độ phù hợp dinh dưỡng nên đây quả là lựa chọn khó tin.
"Vậy tôi cũng lấy omurice và soda dưa hấu."
"Sao anh gọi giống tôi?"
"Ta đang hẹn hò còn gì."
"Cũng đúng. Nhưng anh vẫn phải chú trọng cân bằng dinh dưỡng, tôi sẽ chọn cho anh.
Bạn gái là vậy mà phải không?"
--------------
Kết thúc bữa ăn, cả hai tán gẫu một lúc rồi rời khỏi nhà hàng.
Đã hơn 7 giờ.
Theo gợi ý của Roll, chúng tôi đến một cửa hàng gần đó để mua chút đồ, và quay về trụ sở.
Hiện đã qua 10 giờ.
Roll mua một đống quần áo nên hai tay tôi đầy ấp túi đồ.
"Cái này hợp với anh đấy."
Cô nhận xét, và chọn đồ cho tôi luôn.
Tuy Roll có tiền nhưng tôi vẫn không thể để cô ấy trả thay mình được, lòng tự trọng của đàn ông đấy.
Nhờ phần thưởng từ nhiệm vụ với Kuroinu-san và Hakunetsu-san, có thể nói là tôi có chút dư dả. Vì chưa biết nên dùng vào việc gì nên đây quả là cơ hội tốt.
Chưa kể cuối tháng tôi còn có lương nữa: 450,000 yen.
Nhận thức về tiền bạc của tôi đang dần đảo lộn.
"Chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tôi hộ tống Roll về phòng cùng đống hành lý, và cất lời tạm biệt.
Tôi quyết định gửi đống quần áo mà Roll chọn cho mình ở đó luôn.
"À, chờ chút."
Roll gọi lại.
Tôi nhìn qua vai và thấy cô ấy đứng trước cửa.
"Sao?"
"Qua đây một chút."
Cô nói, tôi tiến lại gần. Roll bắt đầu đo đạc lưng và tay tôi với một chiếc thước may.
"... Cô làm gì thế?"
"Tôi phải đặt một bộ tuxedo . Anh sẽ mặc trong những nhiệm vụ xâm nhập hoặc trấn áp vì nó dễ cử động."
"Ể? Có chuyện đó nữa sao..."
Tuxedo à? Ngại ghê.
Một lúc sau, Roll cất tiếng.
"Tốt, xong rồi. Chúc ngủ ngon. Nhớ ôn bài cho kỹ đấy."
"Rồi rồi..."
Tôi uể oải đáp lại, một ngày cùng Roll kết thúc.
Trang phục dành cho những dịp trang trọng đặc biệt. Mèo thường có bản tính tò mò. Vậy mới có câu "Sự tò mò giết chết con mèo".